Tra Tiểu Tân thấy hắn ngơ ngác nhìn mình,nàng cười khẽ một tiếng đột nhiên rất muốn giở trò xấu vì thế hút một hơi thuốc chậm rãi phun trên mặt hắn: “Đồ ngốc.”
Nàng híp nữa con mắt nhìn sơ cực kỳ giống một con mèo lười nhác,làn khói như có như không từ đôi môi đỏ mọng phun ra giống như yêu tinh đang ngủ say .
Thì ra nàng cũng có thể gợi cảm như thế.
Gia Luật Hằng cổ họng khô ráo,lúc mở miệng giọng nói khàn khàn: “ Trong miệng ngươi tại sao có nhiều khói như vậy?Ngươi tại sao lại ở đây?” Vốn muốn buông nàng ra nhưng người trong lòng hắn mềm mại như thế hắn thật không nỡ….
“ Ha ha ha…mùi hương dễ chịu sao?” Nàng cười ưu thương,lại tiếp tục phun nhiều vòng khói ra ngoài,vòng khói hắn vừa chạm đến hai má hắn nong nóng sau đó tan thành khói,nàng trêu chọc tim cùng mắt hắn.
Một trận gió lạnh thổi qua,Gia Luật Hằng giựt mình,ánh mắt trấn tĩnh,hắn làm sao đối với nữ nhân này sinh ra cảm giác khác thường?Quên đi rung động trong lòng đẩy nàng ra khỏi ngực,chẳng qua là trong mũi vẫn còn mùi thơm nhàn nhạt của tóc nàng.
Hai người trầm mặc ngồi trên nóc nhà,mỗi người một có một tâm sự khác nhau.
Đột nhiên có một vì sao từ trên trời rơi xuống thật nhanh,Tra Tiểu Tân lập tức vỗ tay ước nguyện, mỉm cười niệm: “ Hi vọng Như Hoa sớm tìm được người thân thất lạc,cả nhà đoàn tụ,có thể gặp được thanh mai trúc mã của mình rồi thành thân, trăm năm hảo hợp.” Giọng nói đến câu cuối cùng khàn khàn,ai cũng đều có thể cùng người trong lòng thiên trường địa cửu chỉ có nàng là không thể…
Gia Luật Hằng im lặng nghe nàng nói xong,lòng hơi rung động, lấm lét nhìn nàng đang mỉm cười,ánh mắt trong suốt so với ánh sao trên trời còn sáng hơn,nhìn kỹ rất giống nước mắt nha,nàng đã khóc sao?Tại sao khóc?Tâm tình hắn nhất thời trở nên dị thường phức tạp,đúng vậy,ai có thể đối mặt với người mình yêu thành thân còn có thể cười vui vẻ,lúc này chỉ có người ấy mới có thể dỡ bỏ phòng bị của nàng….
“Ngươi……” Hắn mở miệng tính khuyên nàng cùng hắn rời khỏi nơi thương tâm này,tuy rằng hắn không thích nàng nhưng vẫn có thể lấy nàng làm phi,bởi vì hắn cảm thấy bất luận người nào chỉ cần ở cùng một thời gian dài đều thích hắn,quan trọng là thời gian thôi.
Tra Tiểu Tân thoáng lay động đứng dậy,đem tâm sự trong lòng theo sương khói phun ra,nàng cúi đầu nhìn hắn mỉm cười: “Ta mệt rồi,ngươi ở lại chút nữa rồi về ngủ.”Nói xong từng bước từng bước rời đi, y phục màu trắng trên nóc nhà tỏa ra nét dịu dàng.
Dưới ánh trăng,bóng nàng đẹp như tiên.
Hắn đưa ra ra,tuy nhiên bắt không được….
“Nàng vừa đi ngươi liền băn khoăn.A Hằng,chàng làm sao bảo ta tin tưởng chàng sẽ không yêu nàng?”Nữ tử áo đen không biết khi nào xuất hiện bên cạnh hắn giọng nói bi thương.
Gia Luật Hằng đem nàng ôm vào lòng bắt đầu hôn loạn: “ Ngốc,ta làm sao có thể yêu nàng…..”Hắn dùng hai tay ôm chặt nàng,trong đầu hiện lên hình ảnh nàng híp nửa con mắt phun vòng khói ra ngoài,lòng nhất thời mãnh liệt tưởng người đang hôn chính là nàng,càng muốn hôn nàng nhiệt tình hơn,hắn cuồng loạn,nữ tử trong lòng thở gấp liên tục phát ra tiếng rên rỉ.
“A hằng…”
“Ta muốn nàng.” (9527…đang ám chỉ Tiểu Tân đây mà hi hi ^_^)
Dưới bóng đêm trên nóc nhà hai bóng đen vong tình triền miên mà gian phòng dưới nóc nhà kia có một nữ tử trầm tĩnh ngủ yên,khóe mắt còn đọng một giọt lệ chưa khô,óng ánh trong suốt, gió thổi qua liền chảy xuống.
Chưa bao giờ hắn điên cuồng như đêm qua,quên mất bản thân muốn nàng bao nhiêu lần,cho đến khi nàng khóc đến cổ họng khàn khàn cầu xin ngừng lại hắn mới nới ra,nghĩ tới đây hạ thân căng thẳng, nếu… nếu lúc ấy người dưới thân hắn là Tiểu Tân… Hắn dùng lực lắc đầu, khuôn mặt anh tuấn kiên nghị lại bắt đầu có chút buồn bực.Không biết từ lúc nào hắn yêu thương lại ảo tưởng người bên cạnh thành nàng.
“Tiểu Tân…” Đẩy cửa ra bên trong phòng trống trơn không một bóng người,lòng bỗng nhiên có chút bất an, hắn xoay người chạy nhanh xuống lầu một hỏi thăm ông chủ phòng trọ.
“A, ngươi hỏi vị công tử có đôi mắt hắc bạch đi đâu à? Nàng sáng sớm đến hỏi ta chỗ nào có phù sinh hoa, ta nói nàng trên nam sơn nàng cám ơn ta rồi rời đi cũng dặn ta nếu công tử ngươi tỉnh lại thì dùng bữa sáng ở trong phòng rồi chờ nàng.” Ông chủ nói còn chưa nói xong Gia Luật Hằng giống như một trận gió chạy khỏi tửu lâu.
Nam sơn.
Mùa đông khắc nghiệt,tất cả cây cỏ trên núi đều chết héo,chỉ còn lẻ tẻ vài cành đúng là một mảnh buồn tẻ.
Cuồng phong gào thét thổi vào mặt đau như dao cắt,Gia Luật Hằng lông mày cứng lại nhìn khắp nơi,hắn tìm hơn nửa đồi núi mà vẫn không phát hiện nàng,còn trong lòng không ngừng khuyên bảo bản thân, tìm nàng không phải lo lắng cho nàng mà muốn lợi dụng nàng phá giải binh trận của Lâu Lan, nghĩ như thế trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn.
“Tiểu Tân!”
“Tra Tiểu Tân!”
“… Tiểu tân?Ngươi ở nơi nào? Mau ra đây!” Hắn dùng sức hô to tên nàng, không có hướng đi lên sườn núi nên hắn quay lại động nhưng vào lúc này nghe được phía sau bụi cỏ truyền đến tiếng”Sàn sạt”,hắn liền quay đầu nhìn người có nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời,Tra Tiểu Tân đắc ý giữa tay cầm đóa hoa màu trắng giơ lên giữa ánh mắt rực rỡ.
“Ha ha, ta hái được rất nhiều phù sinh hoa!”
Nghe nói cánh hoa phù sinh óng ánh trong suốt,bay ở trên trời giống như bông tuyết cho nên nàng tốn biết bao công sức đến tìm,có thể làm cho hôn lễ lãng mạn đến chết a.Gia Luật Hằng ánh mắt dịu dàng đi lên phía trước nói: “Ta đến giúp ngươi chúng ta cùng nhau hái.”
“Không cần!” Nàng dùng sức lắc đầu,chỉ vào chổ trống trải trên mặt cỏ cười nói: “Ngươi ngồi ở chỗ này chờ ta,nơi đó có rất có nhiều gai sẽ làm sướt tay ngươi.”
Gia Luật Hằng đứng bất động tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn chung quanh thân ảnh nàng, khuôn mặt thanh tú hàm chứa nụ cười yếu ớt , giống như giữa đầm nước chợt gợn sóng,không có thời gian vui chơi.Cảm giác này không thể dùng lời diễn tả chỉ là cảm giác trong lòng giống như toàn thân ở giữa băng tuyết mà trái tim lại được mặt trời chiếu vào ấm áp lạ thường.
Theo ý nàng,hắn ngồi một bên chờ đợi mà nàng mà tìm thì hơn phân nửa buổi sáng mới xong,tuy vừa lạnh vừa mệt khóe môi nàng vẫn hướng về phía trước,giống như người thành thân lần này là nàng và hắn mà không phải nữ nhân khác…
“ Lâu Lan,ngươi thật may mắn được một nữ nhân như vậy yêu.” Hắn thở dài trong lòng bắt đầu có chút ghen tị.
Cả người Tra Tiểu Tân nhảy ra khỏi bụi cỏ đắc ý giơ một bó phù sinh hoa thật lớn,vẻ mặt phấn khỏi: “ Ha ha ha,ngươi xem ta hái được nhiều không?” Nói xong vui vẻ chạy đến bên cạnh hắn dùng túi to tỉ mỉ đặt hoa vào bên trong,sau đó lau mồ hôi trên trán,rồi lại lấy ra một ít lương khô và ấm nước đưa cho hắn nàng cũng giữ một phần.
“ Ngươi buổi sáng chưa ăn sao?”Hắn có chút kinh ngạc đồng thời trong tim đau nhói mà hắn cũng không hiểu mình tại sao lại như vậy.
Tra Tiểu Tân cắn một miếng lương khô không để ý hỏi hắn: “Chuyện đó đâu có quan trọng,không phải bây giờ ta đang ăn sao.” Nói xong ngửa đầu uống ngụm nước,nàng lại tùy tiện như vậy,không câu nệ tiểu tiết cũng có vài phần thoải mái giống nam nhân.Sau khi uống xong đưa bình nước cho Gia Luật Hằng,nhíu mày nói: “ Uống nước đi,nếu không ăn không trôi”
Nàng híp nữa con mắt nhìn sơ cực kỳ giống một con mèo lười nhác,làn khói như có như không từ đôi môi đỏ mọng phun ra giống như yêu tinh đang ngủ say .
Thì ra nàng cũng có thể gợi cảm như thế.
Gia Luật Hằng cổ họng khô ráo,lúc mở miệng giọng nói khàn khàn: “ Trong miệng ngươi tại sao có nhiều khói như vậy?Ngươi tại sao lại ở đây?” Vốn muốn buông nàng ra nhưng người trong lòng hắn mềm mại như thế hắn thật không nỡ….
“ Ha ha ha…mùi hương dễ chịu sao?” Nàng cười ưu thương,lại tiếp tục phun nhiều vòng khói ra ngoài,vòng khói hắn vừa chạm đến hai má hắn nong nóng sau đó tan thành khói,nàng trêu chọc tim cùng mắt hắn.
Một trận gió lạnh thổi qua,Gia Luật Hằng giựt mình,ánh mắt trấn tĩnh,hắn làm sao đối với nữ nhân này sinh ra cảm giác khác thường?Quên đi rung động trong lòng đẩy nàng ra khỏi ngực,chẳng qua là trong mũi vẫn còn mùi thơm nhàn nhạt của tóc nàng.
Hai người trầm mặc ngồi trên nóc nhà,mỗi người một có một tâm sự khác nhau.
Đột nhiên có một vì sao từ trên trời rơi xuống thật nhanh,Tra Tiểu Tân lập tức vỗ tay ước nguyện, mỉm cười niệm: “ Hi vọng Như Hoa sớm tìm được người thân thất lạc,cả nhà đoàn tụ,có thể gặp được thanh mai trúc mã của mình rồi thành thân, trăm năm hảo hợp.” Giọng nói đến câu cuối cùng khàn khàn,ai cũng đều có thể cùng người trong lòng thiên trường địa cửu chỉ có nàng là không thể…
Gia Luật Hằng im lặng nghe nàng nói xong,lòng hơi rung động, lấm lét nhìn nàng đang mỉm cười,ánh mắt trong suốt so với ánh sao trên trời còn sáng hơn,nhìn kỹ rất giống nước mắt nha,nàng đã khóc sao?Tại sao khóc?Tâm tình hắn nhất thời trở nên dị thường phức tạp,đúng vậy,ai có thể đối mặt với người mình yêu thành thân còn có thể cười vui vẻ,lúc này chỉ có người ấy mới có thể dỡ bỏ phòng bị của nàng….
“Ngươi……” Hắn mở miệng tính khuyên nàng cùng hắn rời khỏi nơi thương tâm này,tuy rằng hắn không thích nàng nhưng vẫn có thể lấy nàng làm phi,bởi vì hắn cảm thấy bất luận người nào chỉ cần ở cùng một thời gian dài đều thích hắn,quan trọng là thời gian thôi.
Tra Tiểu Tân thoáng lay động đứng dậy,đem tâm sự trong lòng theo sương khói phun ra,nàng cúi đầu nhìn hắn mỉm cười: “Ta mệt rồi,ngươi ở lại chút nữa rồi về ngủ.”Nói xong từng bước từng bước rời đi, y phục màu trắng trên nóc nhà tỏa ra nét dịu dàng.
Dưới ánh trăng,bóng nàng đẹp như tiên.
Hắn đưa ra ra,tuy nhiên bắt không được….
“Nàng vừa đi ngươi liền băn khoăn.A Hằng,chàng làm sao bảo ta tin tưởng chàng sẽ không yêu nàng?”Nữ tử áo đen không biết khi nào xuất hiện bên cạnh hắn giọng nói bi thương.
Gia Luật Hằng đem nàng ôm vào lòng bắt đầu hôn loạn: “ Ngốc,ta làm sao có thể yêu nàng…..”Hắn dùng hai tay ôm chặt nàng,trong đầu hiện lên hình ảnh nàng híp nửa con mắt phun vòng khói ra ngoài,lòng nhất thời mãnh liệt tưởng người đang hôn chính là nàng,càng muốn hôn nàng nhiệt tình hơn,hắn cuồng loạn,nữ tử trong lòng thở gấp liên tục phát ra tiếng rên rỉ.
“A hằng…”
“Ta muốn nàng.” (9527…đang ám chỉ Tiểu Tân đây mà hi hi ^_^)
Dưới bóng đêm trên nóc nhà hai bóng đen vong tình triền miên mà gian phòng dưới nóc nhà kia có một nữ tử trầm tĩnh ngủ yên,khóe mắt còn đọng một giọt lệ chưa khô,óng ánh trong suốt, gió thổi qua liền chảy xuống.
Chưa bao giờ hắn điên cuồng như đêm qua,quên mất bản thân muốn nàng bao nhiêu lần,cho đến khi nàng khóc đến cổ họng khàn khàn cầu xin ngừng lại hắn mới nới ra,nghĩ tới đây hạ thân căng thẳng, nếu… nếu lúc ấy người dưới thân hắn là Tiểu Tân… Hắn dùng lực lắc đầu, khuôn mặt anh tuấn kiên nghị lại bắt đầu có chút buồn bực.Không biết từ lúc nào hắn yêu thương lại ảo tưởng người bên cạnh thành nàng.
“Tiểu Tân…” Đẩy cửa ra bên trong phòng trống trơn không một bóng người,lòng bỗng nhiên có chút bất an, hắn xoay người chạy nhanh xuống lầu một hỏi thăm ông chủ phòng trọ.
“A, ngươi hỏi vị công tử có đôi mắt hắc bạch đi đâu à? Nàng sáng sớm đến hỏi ta chỗ nào có phù sinh hoa, ta nói nàng trên nam sơn nàng cám ơn ta rồi rời đi cũng dặn ta nếu công tử ngươi tỉnh lại thì dùng bữa sáng ở trong phòng rồi chờ nàng.” Ông chủ nói còn chưa nói xong Gia Luật Hằng giống như một trận gió chạy khỏi tửu lâu.
Nam sơn.
Mùa đông khắc nghiệt,tất cả cây cỏ trên núi đều chết héo,chỉ còn lẻ tẻ vài cành đúng là một mảnh buồn tẻ.
Cuồng phong gào thét thổi vào mặt đau như dao cắt,Gia Luật Hằng lông mày cứng lại nhìn khắp nơi,hắn tìm hơn nửa đồi núi mà vẫn không phát hiện nàng,còn trong lòng không ngừng khuyên bảo bản thân, tìm nàng không phải lo lắng cho nàng mà muốn lợi dụng nàng phá giải binh trận của Lâu Lan, nghĩ như thế trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn.
“Tiểu Tân!”
“Tra Tiểu Tân!”
“… Tiểu tân?Ngươi ở nơi nào? Mau ra đây!” Hắn dùng sức hô to tên nàng, không có hướng đi lên sườn núi nên hắn quay lại động nhưng vào lúc này nghe được phía sau bụi cỏ truyền đến tiếng”Sàn sạt”,hắn liền quay đầu nhìn người có nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời,Tra Tiểu Tân đắc ý giữa tay cầm đóa hoa màu trắng giơ lên giữa ánh mắt rực rỡ.
“Ha ha, ta hái được rất nhiều phù sinh hoa!”
Nghe nói cánh hoa phù sinh óng ánh trong suốt,bay ở trên trời giống như bông tuyết cho nên nàng tốn biết bao công sức đến tìm,có thể làm cho hôn lễ lãng mạn đến chết a.Gia Luật Hằng ánh mắt dịu dàng đi lên phía trước nói: “Ta đến giúp ngươi chúng ta cùng nhau hái.”
“Không cần!” Nàng dùng sức lắc đầu,chỉ vào chổ trống trải trên mặt cỏ cười nói: “Ngươi ngồi ở chỗ này chờ ta,nơi đó có rất có nhiều gai sẽ làm sướt tay ngươi.”
Gia Luật Hằng đứng bất động tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn chung quanh thân ảnh nàng, khuôn mặt thanh tú hàm chứa nụ cười yếu ớt , giống như giữa đầm nước chợt gợn sóng,không có thời gian vui chơi.Cảm giác này không thể dùng lời diễn tả chỉ là cảm giác trong lòng giống như toàn thân ở giữa băng tuyết mà trái tim lại được mặt trời chiếu vào ấm áp lạ thường.
Theo ý nàng,hắn ngồi một bên chờ đợi mà nàng mà tìm thì hơn phân nửa buổi sáng mới xong,tuy vừa lạnh vừa mệt khóe môi nàng vẫn hướng về phía trước,giống như người thành thân lần này là nàng và hắn mà không phải nữ nhân khác…
“ Lâu Lan,ngươi thật may mắn được một nữ nhân như vậy yêu.” Hắn thở dài trong lòng bắt đầu có chút ghen tị.
Cả người Tra Tiểu Tân nhảy ra khỏi bụi cỏ đắc ý giơ một bó phù sinh hoa thật lớn,vẻ mặt phấn khỏi: “ Ha ha ha,ngươi xem ta hái được nhiều không?” Nói xong vui vẻ chạy đến bên cạnh hắn dùng túi to tỉ mỉ đặt hoa vào bên trong,sau đó lau mồ hôi trên trán,rồi lại lấy ra một ít lương khô và ấm nước đưa cho hắn nàng cũng giữ một phần.
“ Ngươi buổi sáng chưa ăn sao?”Hắn có chút kinh ngạc đồng thời trong tim đau nhói mà hắn cũng không hiểu mình tại sao lại như vậy.
Tra Tiểu Tân cắn một miếng lương khô không để ý hỏi hắn: “Chuyện đó đâu có quan trọng,không phải bây giờ ta đang ăn sao.” Nói xong ngửa đầu uống ngụm nước,nàng lại tùy tiện như vậy,không câu nệ tiểu tiết cũng có vài phần thoải mái giống nam nhân.Sau khi uống xong đưa bình nước cho Gia Luật Hằng,nhíu mày nói: “ Uống nước đi,nếu không ăn không trôi”
/226
|