“Ngoan, tỉnh lại?”
Tra Tiểu Tân thân thể căng thẳng phút chốc nhìn lại người bên cạnh, tóc đen kia tung bay, mắt phượng nửa mở nhìn nàng còn mỉm cười nữa không phải chính là Lâu Lan sao? ! Chăn gấm từ thân thể hắn rơi xuống bụng, lộ ra lòng ngực bóng loáng da thịt trắng giống như ngọc, óng ánh trong suốt, nhất là lòng ngực cường tráng, hắn lại có sáu khối cơ bụng nha!
“Không muốn ngủ một lát nữa sao?” Hắn cười khẽ,đôi môi đỏ tươi gợi lên độ cong mê người.Khi nói chuyện môi hắn chôn ở cổ nàng hôn lưu luyến,tay còn không thành thật sờ lên hai điểm nhạy cảm trước ngực nàng.
“A! Không cần!”Trong lòng Tra Tiểu Tân hoảng hốt, lập tức che ngực mình không cho hắn “Xuống tay”, thân mình còn lui lại ngồi sát bên giường, cảnh giác nhìn hắn nhỏ giọng nói: “Chàng… tối hôm qua?”
Lâu Lan thấy bộ dáng nàng sợ hãi như thỏ con nhỏ cho nên nhướng mày cười, đẹp đến run động lòng người, ngón tay thon dài dịu dàng vuốt sợi tóc trước trán nàng dịu dàng nói: “Tối hôm qua ôm nàng ngủ .”
“Còn, y phục ta ..” Tra Tiểu Tân bị hắn nhìn chăm chăm đến đỏ mặt tía tai, chẳng phải là nàng bị hắn nhìn hết rồi sao? !
“Ta cởi.” Hắn cười đến cả người lẫn vật vô hại, một đôi mắt phượng giống như lưu ly lưu chuyển phát ra ánh sáng lộng lẫy.
Tra Tiểu Tân tức giận nghiến răng trừng hắn: “Chàng vì sao muốn cởi y phục ta!” Chán ghét a! ! ! Cứ nghĩ tới tối hôm qua nàng ngủ còn có một đôi ma trảo không xấu hổ ở trên người nàng âu yếm, nàng liền… Xấu hổ quá nha!
“Nhìn gò má nàng gầy cho nên cởi y phục để sờ nàng, quả nhiên, đều gầy như nhau a” khi hắn nói những lời này trong con ngươi toàn không có sắc dục, ngược lại thương tiếc càng đậm, một đôi tay theo lưng nàng phủ đến bên hông,cảm giác trơn bóng làm hắn luyến tiếc mãi . Hắn đem cả người nàng kéo vào trong lòng nói: “Cả người đều gầy như vậy .”
Cảm nhận được hắn đau lòng Tra Tiểu Tân cảm thấy ấm áp nhưng vẫn cố ý làm như xa lạ, xoay mặt nói: “Hiện tại không thể… Ta, ta và chàng… Còn không có…”
“Ngoan,trước khi chưa cưới nàng về Lâu phủ ta sẽ không động vào nàng” Hắn nói ra câu kia vì sợ nàng lo lắng, đúng vậy, hiện tại nàng chính là một phi tử bị vứt bỏ,lỡ như cưỡng bức nàng bên ngoài sẽ lưu truyền những chuyện không hay.Tra Tiểu Tân nghe xong lời nói cảm động của hắn liền trèo lên người hắn cắn một cái, hắn đau hết hít không khí,trong mắt phượng cũng là tràn đầy ý cười không giảm đi.
Hai người “Triền miên” trong chốc lát sau đó rời khỏi giường, dùng bữa, bởi vì lo lắng mình vào có thể bị người trong Lâu phủ phát hiện hay không.Lâu Lan nói cho nàng biết, đêm qua hắn liền phái người phân phó tất cả các nàng hôm nay đi đến Thiên Sơn tự thắp hương, đường sá xa xôi, không có quá ba hay năm ngày các nàng cũng chưa về .Biết các nàng không ở trong Lâu phủ vì thế trong long Tra Tiểu Tân thả lỏng xuống, kéo Lâu Lan chạy đến trong ra sau hậu viện.
“Hắc hắc, ta muốn làm cây thông Noel thật xinh đẹp!” Quả táo ngày hôm qua gợi lên hứng thú cho nàng, cho nên nàng đột nhiên muốn làm cây thông Noel.
Nói xong nàng liền đem tuyết trên cây tùng nhanh chóng vuốt ve, Lâu Lan thấy thế ấn đường cau lại,đi đến nắm tay nàng giống như củ cà rốt đông lạnh dịu dàng nói: “Tuyết lạnh lắm,để ta làm.” Bị hắn nắm tay như vậy cộng thêm ánh mắt tràn đầy quan tâm,trong lòng Tra Tiểu Tân như một dòng nước ấm chảy qua, ngoan ngoãn gật đầu liền ngồi vào một bên, nhìn hắn đem tuyết làm sạch sẽ một chút, đột nhiên trong đầu còn có ý tưởng mới.
“Ha ha!Tuyết rơi nha!” Tra Tiểu Tân dùng sức lay động cây tùng, tuyết trắng tuôn rơi xuống trên đầu nàng và hắn, trên áo, hai người nhìn nhau cười, đưa tất cả tình cảm vào trong đó.
“Bướng bỉnh.” Tay hắn phủi đi bông tuyết trên trán nàng, ánh mắt nuông chiều.
Tra Tiểu Tân đã sớm hưng phấn giống chú khỉ con, lại là hướng về phía cây tùng trang trí nhiều món bánh ngọt,lại trèo lên cây treo lung tung, còn làm treo thiệt nhiều quả nho lên.Cây thông Noel này sau khi được nàng trang trí trở nên vô cùng đặc biệt. Cho đến chạng vạng mới làm xong tất cả. Nhìn cây thông Noel trước mắt rực rỡ muôn màu, hồng hồng lục lục, Tra Tiểu Tân mỉm cười cầu nguyện.
“Hi vọng ta cùng Tiểu Lâu ở chung một chỗ, thiên trường địa cửu! Vĩnh viễn không phân ly!”
Lâu Lan mỉm cười chăm chú nhìn nàng cái gì cũng chưa nói, chỉ có tay hắn và nàng mười ngón tay kháp chặt vào nhau.
“Đây là lễ hội của quên hương ta, hàng năm ngày hai mươi bốn tháng mười hai là đêm bình an,ngày hai mươi là lễ Noel, thật tốt quá, năm nay có chàng theo giúp ta.Lâu Lan,sau này không được gọi ta là An Ninh, mà là Tra Tiểu Tân, biết không?” Sau khi cầu nguyện xong nàng nhìn hắn nghiêm mặt nói, nắm tay hắn cũng nhanh chút.
Tuy rằng trong lòng thật nghi ngờ lời nói của nàng nhưng Lâu Lan vẫn là gật đầu.
Thấy hắn gật đầu Tra Tiểu Tân vui vẻ kêu to, lại ôm chặt hắn, gằn từng tiếng: “Tiểu Lâu, ta không phải là An Ninh, ta chính là người từ một nơi khác đi đến nơi này, hồn phách kèm trên An Ninh, cho nên ta không phải là nàng, ta là Tra Tiểu Tân,chàng hiểu không?”
“Biết.” Hắn ôm lấy nàng, trong mắt phượng buông xuống không cách nào bắt lấy cảm xúc.
Chuẩn bị xong tất cả mọi việc hai người mệt mỏi không tự chủ lại phá lệ quý trọng thời gian ở cùng một chỗ, nàng đã nhiều ngày ở Lâu phủ ăn cơm,đi nhà vệ sinh,bước đi, ngủ,ngay cả tắm rửa tất cả đều cùng một chỗ,.Hôm nay càng là phá lệ lưu luyến, hai người cùng nhau tắm uyên ương trong hồ.
Tra Tiểu Tân ngượng ngùng nắm lấy y phục gắt gao che thân thể mình, đứng ở trên hồ không chịu đi xuống.
“Sợ ta ăn nàng sao?” Lâu Lan gục bên cạnh hồ nhìn nàng miễn cưỡng cười,một đầu tóc đen như hoa trôi nổi trên nước , băng cơ ngọc cốt, ngũ quan tinh tế, nhất là một đôi mắt phượng hẹp dài khóe mắt còn hơi nghiêng về phía trước, rất là mê hoặc người.
“Ai sợ chàng ăn nha! Hừ!” Bị hắn kích thích, Tra Tiểu Tân lập tức phản bác giống như người không sợ chết liền xuống hồ,cuối cùng y phục trong tay cũng bị hắn dùng lực cởi ra ném lên trên bờ, kéo cả người nàng lên.
Nước ao dập dờn, lãnh mai hương nhàn nhạt di động ở trên không trung,rèm của màu đỏ do ánh sáng phản chiếu làm không khí xung quanh cực ái muội.
“Chàng ép sát ta như thế ! Ta làm sao có thể tắm sạch nha…” Tra Tiểu Tân cắn môi nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ tinh tế trước mắt, ngực của hắn và nàng kề sát cùng một chỗ, cảm thấy rất khó xử nha!
Một đôi mắt phượng hẹp dài của Lâu Lan bị hơi nước làm lộ vẻ quyến rũ, hai tay nhanh chóng ôm chặt thắt lưng nàng, cười đến lười nhác: “Ta giúp nàng tắm.” Nói xong,tay liền dọc theo da thịt lưng nàng đi xuống,như có như không xoa lên mấy chỗ mềm yếu nhất của Tra Tiểu Tân, nàng run rẩy mở miệng.
“Không, không cần…” Giọng nói mềm mại vô lực, hơn nữa đôi môi thấm nước kia run rẩy.Lâu Lan nheo lại con ngươi liền cắn lên nụ hoa mê người kia một cái, giống như cắn đào mật một loại, ngọt ngào , mềm yếu . Tra Tiểu Tân hừ nhẹ ra tiếng, thân mình run lên, liền ngoan ngoãn bất động dán trong lòng hắn.
“Ngoan,để ta dùng miệng tắm cho nàng.”Giọng nói của hắn càng ngày càng thấp dường như nghe không rõ, sương mù dày đặt ở mãn trì trong hắn chậm rãi cúi đầu hôn lên cái cổ nhẵn nhụi của nàng, đầu lưỡi để ở trên mặt bắt chước động tác tay lặp lại nhu động, thỉnh thoảng dùng sức hút lấy miệng nàng, Tra Tiểu Tân hô hấp dần dần dồn dập, hai chân đều mềm nhũn đứng không nổi đành chấp nhận ngồi ở trong lòng hắn, miệng phát ra tiếng hừ nhẹ.
“A…”
Tra Tiểu Tân thân thể căng thẳng phút chốc nhìn lại người bên cạnh, tóc đen kia tung bay, mắt phượng nửa mở nhìn nàng còn mỉm cười nữa không phải chính là Lâu Lan sao? ! Chăn gấm từ thân thể hắn rơi xuống bụng, lộ ra lòng ngực bóng loáng da thịt trắng giống như ngọc, óng ánh trong suốt, nhất là lòng ngực cường tráng, hắn lại có sáu khối cơ bụng nha!
“Không muốn ngủ một lát nữa sao?” Hắn cười khẽ,đôi môi đỏ tươi gợi lên độ cong mê người.Khi nói chuyện môi hắn chôn ở cổ nàng hôn lưu luyến,tay còn không thành thật sờ lên hai điểm nhạy cảm trước ngực nàng.
“A! Không cần!”Trong lòng Tra Tiểu Tân hoảng hốt, lập tức che ngực mình không cho hắn “Xuống tay”, thân mình còn lui lại ngồi sát bên giường, cảnh giác nhìn hắn nhỏ giọng nói: “Chàng… tối hôm qua?”
Lâu Lan thấy bộ dáng nàng sợ hãi như thỏ con nhỏ cho nên nhướng mày cười, đẹp đến run động lòng người, ngón tay thon dài dịu dàng vuốt sợi tóc trước trán nàng dịu dàng nói: “Tối hôm qua ôm nàng ngủ .”
“Còn, y phục ta ..” Tra Tiểu Tân bị hắn nhìn chăm chăm đến đỏ mặt tía tai, chẳng phải là nàng bị hắn nhìn hết rồi sao? !
“Ta cởi.” Hắn cười đến cả người lẫn vật vô hại, một đôi mắt phượng giống như lưu ly lưu chuyển phát ra ánh sáng lộng lẫy.
Tra Tiểu Tân tức giận nghiến răng trừng hắn: “Chàng vì sao muốn cởi y phục ta!” Chán ghét a! ! ! Cứ nghĩ tới tối hôm qua nàng ngủ còn có một đôi ma trảo không xấu hổ ở trên người nàng âu yếm, nàng liền… Xấu hổ quá nha!
“Nhìn gò má nàng gầy cho nên cởi y phục để sờ nàng, quả nhiên, đều gầy như nhau a” khi hắn nói những lời này trong con ngươi toàn không có sắc dục, ngược lại thương tiếc càng đậm, một đôi tay theo lưng nàng phủ đến bên hông,cảm giác trơn bóng làm hắn luyến tiếc mãi . Hắn đem cả người nàng kéo vào trong lòng nói: “Cả người đều gầy như vậy .”
Cảm nhận được hắn đau lòng Tra Tiểu Tân cảm thấy ấm áp nhưng vẫn cố ý làm như xa lạ, xoay mặt nói: “Hiện tại không thể… Ta, ta và chàng… Còn không có…”
“Ngoan,trước khi chưa cưới nàng về Lâu phủ ta sẽ không động vào nàng” Hắn nói ra câu kia vì sợ nàng lo lắng, đúng vậy, hiện tại nàng chính là một phi tử bị vứt bỏ,lỡ như cưỡng bức nàng bên ngoài sẽ lưu truyền những chuyện không hay.Tra Tiểu Tân nghe xong lời nói cảm động của hắn liền trèo lên người hắn cắn một cái, hắn đau hết hít không khí,trong mắt phượng cũng là tràn đầy ý cười không giảm đi.
Hai người “Triền miên” trong chốc lát sau đó rời khỏi giường, dùng bữa, bởi vì lo lắng mình vào có thể bị người trong Lâu phủ phát hiện hay không.Lâu Lan nói cho nàng biết, đêm qua hắn liền phái người phân phó tất cả các nàng hôm nay đi đến Thiên Sơn tự thắp hương, đường sá xa xôi, không có quá ba hay năm ngày các nàng cũng chưa về .Biết các nàng không ở trong Lâu phủ vì thế trong long Tra Tiểu Tân thả lỏng xuống, kéo Lâu Lan chạy đến trong ra sau hậu viện.
“Hắc hắc, ta muốn làm cây thông Noel thật xinh đẹp!” Quả táo ngày hôm qua gợi lên hứng thú cho nàng, cho nên nàng đột nhiên muốn làm cây thông Noel.
Nói xong nàng liền đem tuyết trên cây tùng nhanh chóng vuốt ve, Lâu Lan thấy thế ấn đường cau lại,đi đến nắm tay nàng giống như củ cà rốt đông lạnh dịu dàng nói: “Tuyết lạnh lắm,để ta làm.” Bị hắn nắm tay như vậy cộng thêm ánh mắt tràn đầy quan tâm,trong lòng Tra Tiểu Tân như một dòng nước ấm chảy qua, ngoan ngoãn gật đầu liền ngồi vào một bên, nhìn hắn đem tuyết làm sạch sẽ một chút, đột nhiên trong đầu còn có ý tưởng mới.
“Ha ha!Tuyết rơi nha!” Tra Tiểu Tân dùng sức lay động cây tùng, tuyết trắng tuôn rơi xuống trên đầu nàng và hắn, trên áo, hai người nhìn nhau cười, đưa tất cả tình cảm vào trong đó.
“Bướng bỉnh.” Tay hắn phủi đi bông tuyết trên trán nàng, ánh mắt nuông chiều.
Tra Tiểu Tân đã sớm hưng phấn giống chú khỉ con, lại là hướng về phía cây tùng trang trí nhiều món bánh ngọt,lại trèo lên cây treo lung tung, còn làm treo thiệt nhiều quả nho lên.Cây thông Noel này sau khi được nàng trang trí trở nên vô cùng đặc biệt. Cho đến chạng vạng mới làm xong tất cả. Nhìn cây thông Noel trước mắt rực rỡ muôn màu, hồng hồng lục lục, Tra Tiểu Tân mỉm cười cầu nguyện.
“Hi vọng ta cùng Tiểu Lâu ở chung một chỗ, thiên trường địa cửu! Vĩnh viễn không phân ly!”
Lâu Lan mỉm cười chăm chú nhìn nàng cái gì cũng chưa nói, chỉ có tay hắn và nàng mười ngón tay kháp chặt vào nhau.
“Đây là lễ hội của quên hương ta, hàng năm ngày hai mươi bốn tháng mười hai là đêm bình an,ngày hai mươi là lễ Noel, thật tốt quá, năm nay có chàng theo giúp ta.Lâu Lan,sau này không được gọi ta là An Ninh, mà là Tra Tiểu Tân, biết không?” Sau khi cầu nguyện xong nàng nhìn hắn nghiêm mặt nói, nắm tay hắn cũng nhanh chút.
Tuy rằng trong lòng thật nghi ngờ lời nói của nàng nhưng Lâu Lan vẫn là gật đầu.
Thấy hắn gật đầu Tra Tiểu Tân vui vẻ kêu to, lại ôm chặt hắn, gằn từng tiếng: “Tiểu Lâu, ta không phải là An Ninh, ta chính là người từ một nơi khác đi đến nơi này, hồn phách kèm trên An Ninh, cho nên ta không phải là nàng, ta là Tra Tiểu Tân,chàng hiểu không?”
“Biết.” Hắn ôm lấy nàng, trong mắt phượng buông xuống không cách nào bắt lấy cảm xúc.
Chuẩn bị xong tất cả mọi việc hai người mệt mỏi không tự chủ lại phá lệ quý trọng thời gian ở cùng một chỗ, nàng đã nhiều ngày ở Lâu phủ ăn cơm,đi nhà vệ sinh,bước đi, ngủ,ngay cả tắm rửa tất cả đều cùng một chỗ,.Hôm nay càng là phá lệ lưu luyến, hai người cùng nhau tắm uyên ương trong hồ.
Tra Tiểu Tân ngượng ngùng nắm lấy y phục gắt gao che thân thể mình, đứng ở trên hồ không chịu đi xuống.
“Sợ ta ăn nàng sao?” Lâu Lan gục bên cạnh hồ nhìn nàng miễn cưỡng cười,một đầu tóc đen như hoa trôi nổi trên nước , băng cơ ngọc cốt, ngũ quan tinh tế, nhất là một đôi mắt phượng hẹp dài khóe mắt còn hơi nghiêng về phía trước, rất là mê hoặc người.
“Ai sợ chàng ăn nha! Hừ!” Bị hắn kích thích, Tra Tiểu Tân lập tức phản bác giống như người không sợ chết liền xuống hồ,cuối cùng y phục trong tay cũng bị hắn dùng lực cởi ra ném lên trên bờ, kéo cả người nàng lên.
Nước ao dập dờn, lãnh mai hương nhàn nhạt di động ở trên không trung,rèm của màu đỏ do ánh sáng phản chiếu làm không khí xung quanh cực ái muội.
“Chàng ép sát ta như thế ! Ta làm sao có thể tắm sạch nha…” Tra Tiểu Tân cắn môi nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ tinh tế trước mắt, ngực của hắn và nàng kề sát cùng một chỗ, cảm thấy rất khó xử nha!
Một đôi mắt phượng hẹp dài của Lâu Lan bị hơi nước làm lộ vẻ quyến rũ, hai tay nhanh chóng ôm chặt thắt lưng nàng, cười đến lười nhác: “Ta giúp nàng tắm.” Nói xong,tay liền dọc theo da thịt lưng nàng đi xuống,như có như không xoa lên mấy chỗ mềm yếu nhất của Tra Tiểu Tân, nàng run rẩy mở miệng.
“Không, không cần…” Giọng nói mềm mại vô lực, hơn nữa đôi môi thấm nước kia run rẩy.Lâu Lan nheo lại con ngươi liền cắn lên nụ hoa mê người kia một cái, giống như cắn đào mật một loại, ngọt ngào , mềm yếu . Tra Tiểu Tân hừ nhẹ ra tiếng, thân mình run lên, liền ngoan ngoãn bất động dán trong lòng hắn.
“Ngoan,để ta dùng miệng tắm cho nàng.”Giọng nói của hắn càng ngày càng thấp dường như nghe không rõ, sương mù dày đặt ở mãn trì trong hắn chậm rãi cúi đầu hôn lên cái cổ nhẵn nhụi của nàng, đầu lưỡi để ở trên mặt bắt chước động tác tay lặp lại nhu động, thỉnh thoảng dùng sức hút lấy miệng nàng, Tra Tiểu Tân hô hấp dần dần dồn dập, hai chân đều mềm nhũn đứng không nổi đành chấp nhận ngồi ở trong lòng hắn, miệng phát ra tiếng hừ nhẹ.
“A…”
/226
|