Đứng trên sàn tàu, bên tai từng đợt tiếng sóng biển. Tần Vân đã có hơi mờ mịt nhìn ba người Nguyên Phù cung chủ vừa bay đến.
- Ha ha, xem ra Tần Vân tiểu hữu không dám tin tưởng rồi.
Nguyên Phù cung chủ cười nói.
- Có thể là hắn nghĩ chúng ta đến bắt hắn đấy mà.
Lão già tóc đỏ lửa bên cạnh cũng cười nói. Một vị nam tử tuấn mỹ mặc áo bào đỏ đứng bên cạnh lại cười nói:
- Trước đó ta còn nghĩ, không chừng Tần Vân đạo hữu nhìn thấy chúng ta là quay đầu chạy nữa kìa!
- Có lẽ là có Nguyên Phù huynh ở đây, hắn tự biết mình trốn không thoát. Vu Nguyệt, nếu là ngươi và ta liên thủ đến, Tần Vân đạo hữu e là sẽ lập tức cưỡi phi kiếm bỏ chạy.
Lão già tóc đỏ cười nói.
Tần Vân nghe thế thì mới hỏi:
- Đây, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Tần Liệt Hổ cũng đã hơi mê man không hiểu, nhưng hắn biết đây là chuyện tốt! Sao hắn ta lại không biết Tuần Thiên minh hùng mạnh đến mức nào? Chỉ cần một Tuần Thiên sứ xuất hiện, quận chủ một phương cũng phải ngoan ngoãn phối hợp.
Ba người Nguyên Phù cung chủ đáp xuống sàn tàu.
- Các ngươi đừng trêu đùa Tần Vân tiểu hữu nữa.
Nguyên Phù cung chủ mỉm cười nhìn Tần Vân.
- Tần Vân, ngươi nhìn thử cái này xem.
Nói đoạn, hắn ta đưa ra một quyển trục màu xanh.
Tần Vân nghi hoặc nhận lấy quyển trục này rồi mở ra, Tần Liệt Hổ bên cạnh cũng nhìn sang.
Trên quyển trục niêm phong một đoạn hình ảnh, hắn vừa mở ra, hình ảnh lập tức hoàn toàn hiện ra...
- Là Trần Viên!
Tần Liệt Hổ ngạc nhiên kêu lên.
Đoạn hình ảnh này chính là chuyện xảy ra ở Trần Viên Quảng Lăng quận.
Trần Viên đã có rất nhiều khu vực biến thành phế tích, thân thể cao hơn ba trượng của Công Dã Bính đang xông về phía Tần Vân. Nhưng một vệt hồng quang chói mắt lại xông ngay đến, kiếm quang hóa hồng này càng làm không khí xung quanh vặn vẹo như từng cơn sóng triều lan ra bốn phương tám hướng. Kiếm quang nháy mắt xuyên thủng vào ngực thân thể yêu ma cao hơn ba trượng kia, tạo một lỗ máu.
Sau đó Tần Vân liên tục thi triển phi kiếm, nổ tung hai bàn tay của Công Dã Bính, đả thương Công Dã Bính, làm Công Dã Bính hốt hoảng chạy trốn.
Trong quá trình chạy trốn, Tần Vân vừa khống chế phi kiếm đuổi theo, vừa điều khiển phi kiếm bản mệnh hóa thành hồng quang lần lượt tấn công.
Phi kiếm cũng đập ngã Công Dã Bính xuống mặt đất, tạo ra một cái hố to.
Công Dã Bính vừa mới bay lên... lại bị rơi xuống!
Hắn lại bay lên, vẫn bị đập xuống lần nữa!
Cuối cùng, hắn bị phi kiếm bản mệnh đâm thủng chỗ yếu hại. Hào quang bên ngoài người Công Dã Bính tiêu tán, hắn hóa lại thành thân xác con người mà rơi xuống mặt đất. Đám thân vệ xung quang chạy đến. Vì trước kia Công Dã Bính có nồng nặc hào quang đỏ sậm bao bọc toàn thân, người ngoài chỉ có thể thấy được một vệt ánh sáng đỏ, nhìn không ra được trạng thái yêu ma của Công Dã Bính. Lúc này hào quang tiêu tán, Công Dã Bính đã là thân con người! Cho nên từ đầu tới cuối các thân vệ cũng không nhìn thấy thân yêu ma của Công Dã Bính.
Công Dã Bính cuối cùng còn nói Tần Vân ám sát hắn, đổ hết mọi tội danh lên người Tần Vân.
Đoạn hình ảnh này.
Bắt đầu từ khi Tần Vân thi triển kiếm quang hóa hồng! Đến Công Dã Bính bỏ mình, và kết thúc khi Tần Vân khống chế phi kiếm trốn đi!
Chỉ có hình ảnh, không có âm thanh.
- Đây, đây là...
Tần Vân kích động, chứng cứ! Chứng cứ chân thật nhất! Chứng minh Công Dã Bính từng biến thân yêu ma! Chứng minh mình trong sạch!
- Ha ha, đừng kích động.
Nguyên Phù cung chủ cười nói. Sáng sớm hôm nay, đoạn hình ảnh này Tuần Thiên minh đã đưa cho triều đình! Triều đình cũng đã hạ lệnh cho Tiêu Châu Mục của Giang châu. Giờ đây Giang châu cũng đã ngừng việc truy sát ngươi.
Tần Liệt Hổ đứng bên cạnh cũng kích động vạn phần.
Cả nhà của ông ta không phải chết nữa! Hơn hết còn không phục trong sạch!
- Chuyện gì xảy ra? Hình ảnh này từ đâu đến?
Tần Vân không dám tin tưởng, lúc mình và Công Dã Bính chém giết nhau, xung quanh cũng chỉ có phụ thân chứng kiến, không có người nào khác. Chẳng lẽ có ai đó có thể tránh khỏi điều tra của mình và Công Dã Bính, len lén ghi lại tất cả?
Cũng không thể như vậy được. Người có thể làm cho bọn họ không phát hiện được mà ghi chép lại cảnh tượng này, thực lực ắt đã có thể tự mình xuất thủ bắt giữ Công Dã Bính.
- Đừng gấp, đợi lát nữa ta sẽ từ từ nói với ngươi.
Nguyên Phù cung chủ cười nói.
- Ngươi mau chóng dẫn theo người nhà, đầu tiên cứ đi cùng chúng ta đến Tuần Thiên minh đi.
- Được.
Tần Vân gật đầu.
- Ta đi gọi bọn họ.
Tần Liệt Hổ cũng kích động, nét mặt đỏ bừng, cực kỳ hứng khởi vọt vào trong khoang thuyền.
Không lâu sau.
Tần Liệt Hổ, Thường Lan cùng với phu thê Tần An mang theo hai đứa con đều đi ra. Đám người Thường Lan còn hơi nghi hoặc, không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra.
- Đợi lát nữa lại nói cho mọi người nghe.
Tần Liệt Hổ không vội giải thích mà kéo người nhà đi ra ngay.
- Đi thôi.
Nguyên Phù cung chủ thấy thế thì vung tay.
- Vù.
Sương mù đưa mọi người bay lên, ba người Nguyên Phù cung chủ cùng với cả nhà Tần gia cùng cưỡi mây mù mà đi.
Từ trong khoang thuyền, đám thủy thủ trên chiếc thuyền buôn, bao gồm cả thiếu niên Phó Gia vẫn một mực lén lút nhìn lén bên ngoài, lúc này bọn họ mới bước ra, nhìn theo đám người vừa rời khỏi.
- Tiên nhân.
Thiếu niên Phó gia mắt phát sáng, đáy lòng cũng có chút vui mừng.
- Đi đến trên thuyền ta đợi một chút là đi ngay, như vậy mà đã cho ta một nghìn lượng? Tiên nhân sẽ không trở về lấy lại bạc của ta chứ?
Một chiếc phi thuyền chói mắt màu vàng phi hành một mạch trong mây mù.
Trên phi thuyền.
Chất nhi, chất nữ đang hưng phấn cùng phụ mẫu nhìn xung quanh. Tần Liệt Hổ và Thường Lan thì đang nhỏ giọng bàn luận.
Tần Vân thì ở cùng chỗ với ba người Nguyên Phù cung chủ.
- Ta giới thiệu một chút, vị này chính là trưởng lão của Cảnh Sơn phái ta, Viêm đạo nhân.
Nguyên Phù cung chủ giới thiệu, lão đầu tóc đỏ như lửa cười ha hả gật đầu với Tần Vân:
- Tần Vân đạo hữu, thật khó lường, tuổi còn trẻ mà đã có thể kiếm quang hóa hồng. Lão đầu tử ta đây e rằng cũng không phải đối thủ của Tần Vân đạo hữu.
- Viêm đạo hữu quá khiêm nhường.
Tần Vân liền nói.
- Ta sớm nghe nói Cảnh Sơn phái có một Viêm đạo nhân ghét ác như cừu, một tay Thiên Hỏa phù pháp sớm đã vang danh thiên hạ.
- Ha ha, chỉ là chút thủ đoạn nhỏ, chút thủ đoạn nhỏ.
Viêm đạo nhân cười ha hả.
Nguyên Phù cung chủ lại nói:
- Vị này là Vu Nguyệt quan chủ.
Vị kia nam tử tuấn mỹ mặc áo bào đỏ cũng mỉm cười nhìn Tần Vân.
Vu Nguyệt quan chủ cũng là một người tu hành đại danh đỉnh đỉnh ở trong địa giới Giang châu. Thoạt nhìn hắn còn trẻ nhưng trên thực tế đã hơn hai trăm tuổi, là một người tu hành Tiên Thiên Thực Đan Cảnh. Vả lại hắn dung hợp một số thủ đoạn của vu thuật với thủ đoạn của Đạo gia, tự thành một trường phái riêng, tuy là tán tu nhưng thực lực lại không kém Viêm đạo nhân chút nào!
- Ra mắt quan chủ.
Tần Vân nói.
- Tần đạo hữu bằng chừng ấy tuổi mà đã có phi kiếm thuật kiếm quang hóa hồng như thế. Nếu như lại thêm vài năm, e là ta cũng không phải đối thủ của Tần đạo hữu.
Vu Nguyệt quan chủ mỉm cười, nụ cười lại có cảm giác mê hoặc khác thường.
- Ta tu hành hai trăm năm, muốn tiến một bước cũng rất khó khăn. So sánh với Tần đạo hữu, trong lòng cũng có chút ưu thương đây này.
Tần Vân trong lòng khẽ run lên.
Vu Nguyệt quan chủ rõ ràng là nam nhân, nhưng lúc này còn quyến rũ hơn cả nữ nhân. Sớm nghe nói Vu Nguyệt quan chủ yêu thích nam phong, xem ra không giả.
- Chúng ta đều là người tu hành Giang châu.
Nguyên Phù cung chủ nói.
- Hôm nay coi như quen biết, sau này cũng phải cùng nhau tương trợ, hợp tác đối phó yêu ma.
- Tất nhiên là như vậy.
Viêm đạo nhân, Vu Nguyệt quan chủ, Tần Vân đều gật đầu.
Nguyên Phù cung chủ nói:
- Tần Vân tiểu hữu, không phải là ngươi hiếu kì đoạn hình ảnh kia là làm thế nào có được sao? Đó chính là xuất xứ từ một linh bảo trấn tộc của nhân tộc chúng ta, Tuần Thiên giám...
- Tuần Thiên giám?
Tần Vân nghi hoặc.
- Đúng vậy.
Nguyên Phù cung chủ gật đầu.
- Hơn vạn năm trước, vì để đối phó với yêu ma tập kích, bảo vệ nhân tộc chúng ta, Đạo gia và Phật môn cùng nhau thành lập Tuần Thiên minh. Tuần Thiên minh thu nạp tất cả người tu hành nhân tộc. Mục đích chỉ có một, tuần tra thiên địa, bảo vệ nhân tộc chúng ta! Hiện nay, những người tu hành mạnh nhất đứng đầu thiên hạ, hơn bảy phần đều gia nhập Tuần Thiên minh. Triều đình cũng có hơn một nửa người tu hành gia nhập Tuần Thiên minh.
- Triều đình có thể thay đổi triều đại, nhưng hơn vạn năm qua, Tuần Thiên minh vẫn tồn tại.
Nguyên Phù cung chủ nói.
- Mà linh bảo trấn tộc Tuần Thiên giám chính là thời khắc giám sát cả thiên hạ này! Đương nhiên bốn biển rộng lớn thì thôi, nhưng tất cả lục địa hoàn toàn nằm trong phạm vi giám sát.
- Một khi có dao động lớn, vượt qua một giới hạn nào đó thì sẽ lập tức bị Tuần Thiên giám phát hiện.
Nguyên Phù cung chủ nhìn Tần Vân.
- Mà cuộc chiến giữa ngươi và Công Dã Bính, lúc ngươi thi triển ra kiếm quang hóa hồng, loại uy năng này đã đạt đến giới hạn kiểm tra thiên hạ của Tuần Thiên giám! Tuần Thiên giám lập tức tỉ mỉ kiểm tra, từ khi ngươi bắt đầu kiếm quang hóa hồng đến lúc Công Dã Bính bỏ mình, tất cả tình cảnh chiến đấu đều được Tuần Thiên giám ghi lại.
Tần Vân chợt hiểu ra. Nhân tộc lại có linh bảo trấn tộc bậc này như Tuần Thiên giám, chẳng trách trong tranh đấu với yêu ma, nhân tộc luôn là phía chiếm ưu thế! Đương nhiên phía yêu ma cũng sẽ có thủ đoạn lợi hại.
- Đêm qua chiến đấu, tại sao đến bây giờ...
Tần Vân không nhịn được hỏi.
- Ha ha.
Viêm đạo nhân đứng bên cạnh cười lên.
- Tần Vân đạo hữu là trách cứ, vì sao đến bây giờ mới trả lại trong sạch của hắn đây mà.
Nguyên Phù cung chủ giải thích:
- Tuần Thiên giám giám sát thiên hạ nhưng cũng chỉ có hai người tu hành phụ trách trông chừng Tuần Thiên giám. Bọn họ đã nhìn thấy đoạn chiến đấu này, nhưng Tuần Thiên giám chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, không có âm thanh. Lúc đó hai người tu hành phụ trách trông chừng chỉ nghĩ là một vị Kiếm tiên chém giết yêu ma. Bọn họ cũng hỏi thăm những người tu hành khác đang trực ở Tuần Thiên minh, thậm chí có cả người tu hành Tiên Thiên Kim Đan Cảnh, nhưng cũng không ai nhận ra ngươi.
Tần Vân sững sờ.
Thành viên trong Tuần Thiên minh không có ai biết ta sao?
- Mặc dù biết là chiến xảy ra ở giới tu hành Giang châu, nhưng lại là đêm khuya, người tu hành trực lúc đó cũng không dám quấy rầy bọn ta.
Nguyên Phù cung chủ nói tiếp.
- Mãi đến sáng sớm hừng đông mới có người đưa đến cho ta, hỏi Kiếm tiên trong cảnh tượng này là ai! Ta vừa nhìn... Đây không phải là Tần Vân sao? Tần Vân giết Công Dã Bính là lập được đại công, triều đình oan uổng công thần rồi! Ta đây vội vã thượng bẩm Tuần Thiên minh, Tuần Thiên minh cũng lập tức liên hệ triều đình.
- Mà ngươi mang theo người nhà trốn vào Đông Hải. Tuần Thiên minh hao phí hai ba canh giờ, tốn không ít công sức mới tìm ra ngươi.
Nguyên Phù kể lại.
- Ha ha, xem ra Tần Vân tiểu hữu không dám tin tưởng rồi.
Nguyên Phù cung chủ cười nói.
- Có thể là hắn nghĩ chúng ta đến bắt hắn đấy mà.
Lão già tóc đỏ lửa bên cạnh cũng cười nói. Một vị nam tử tuấn mỹ mặc áo bào đỏ đứng bên cạnh lại cười nói:
- Trước đó ta còn nghĩ, không chừng Tần Vân đạo hữu nhìn thấy chúng ta là quay đầu chạy nữa kìa!
- Có lẽ là có Nguyên Phù huynh ở đây, hắn tự biết mình trốn không thoát. Vu Nguyệt, nếu là ngươi và ta liên thủ đến, Tần Vân đạo hữu e là sẽ lập tức cưỡi phi kiếm bỏ chạy.
Lão già tóc đỏ cười nói.
Tần Vân nghe thế thì mới hỏi:
- Đây, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Tần Liệt Hổ cũng đã hơi mê man không hiểu, nhưng hắn biết đây là chuyện tốt! Sao hắn ta lại không biết Tuần Thiên minh hùng mạnh đến mức nào? Chỉ cần một Tuần Thiên sứ xuất hiện, quận chủ một phương cũng phải ngoan ngoãn phối hợp.
Ba người Nguyên Phù cung chủ đáp xuống sàn tàu.
- Các ngươi đừng trêu đùa Tần Vân tiểu hữu nữa.
Nguyên Phù cung chủ mỉm cười nhìn Tần Vân.
- Tần Vân, ngươi nhìn thử cái này xem.
Nói đoạn, hắn ta đưa ra một quyển trục màu xanh.
Tần Vân nghi hoặc nhận lấy quyển trục này rồi mở ra, Tần Liệt Hổ bên cạnh cũng nhìn sang.
Trên quyển trục niêm phong một đoạn hình ảnh, hắn vừa mở ra, hình ảnh lập tức hoàn toàn hiện ra...
- Là Trần Viên!
Tần Liệt Hổ ngạc nhiên kêu lên.
Đoạn hình ảnh này chính là chuyện xảy ra ở Trần Viên Quảng Lăng quận.
Trần Viên đã có rất nhiều khu vực biến thành phế tích, thân thể cao hơn ba trượng của Công Dã Bính đang xông về phía Tần Vân. Nhưng một vệt hồng quang chói mắt lại xông ngay đến, kiếm quang hóa hồng này càng làm không khí xung quanh vặn vẹo như từng cơn sóng triều lan ra bốn phương tám hướng. Kiếm quang nháy mắt xuyên thủng vào ngực thân thể yêu ma cao hơn ba trượng kia, tạo một lỗ máu.
Sau đó Tần Vân liên tục thi triển phi kiếm, nổ tung hai bàn tay của Công Dã Bính, đả thương Công Dã Bính, làm Công Dã Bính hốt hoảng chạy trốn.
Trong quá trình chạy trốn, Tần Vân vừa khống chế phi kiếm đuổi theo, vừa điều khiển phi kiếm bản mệnh hóa thành hồng quang lần lượt tấn công.
Phi kiếm cũng đập ngã Công Dã Bính xuống mặt đất, tạo ra một cái hố to.
Công Dã Bính vừa mới bay lên... lại bị rơi xuống!
Hắn lại bay lên, vẫn bị đập xuống lần nữa!
Cuối cùng, hắn bị phi kiếm bản mệnh đâm thủng chỗ yếu hại. Hào quang bên ngoài người Công Dã Bính tiêu tán, hắn hóa lại thành thân xác con người mà rơi xuống mặt đất. Đám thân vệ xung quang chạy đến. Vì trước kia Công Dã Bính có nồng nặc hào quang đỏ sậm bao bọc toàn thân, người ngoài chỉ có thể thấy được một vệt ánh sáng đỏ, nhìn không ra được trạng thái yêu ma của Công Dã Bính. Lúc này hào quang tiêu tán, Công Dã Bính đã là thân con người! Cho nên từ đầu tới cuối các thân vệ cũng không nhìn thấy thân yêu ma của Công Dã Bính.
Công Dã Bính cuối cùng còn nói Tần Vân ám sát hắn, đổ hết mọi tội danh lên người Tần Vân.
Đoạn hình ảnh này.
Bắt đầu từ khi Tần Vân thi triển kiếm quang hóa hồng! Đến Công Dã Bính bỏ mình, và kết thúc khi Tần Vân khống chế phi kiếm trốn đi!
Chỉ có hình ảnh, không có âm thanh.
- Đây, đây là...
Tần Vân kích động, chứng cứ! Chứng cứ chân thật nhất! Chứng minh Công Dã Bính từng biến thân yêu ma! Chứng minh mình trong sạch!
- Ha ha, đừng kích động.
Nguyên Phù cung chủ cười nói. Sáng sớm hôm nay, đoạn hình ảnh này Tuần Thiên minh đã đưa cho triều đình! Triều đình cũng đã hạ lệnh cho Tiêu Châu Mục của Giang châu. Giờ đây Giang châu cũng đã ngừng việc truy sát ngươi.
Tần Liệt Hổ đứng bên cạnh cũng kích động vạn phần.
Cả nhà của ông ta không phải chết nữa! Hơn hết còn không phục trong sạch!
- Chuyện gì xảy ra? Hình ảnh này từ đâu đến?
Tần Vân không dám tin tưởng, lúc mình và Công Dã Bính chém giết nhau, xung quanh cũng chỉ có phụ thân chứng kiến, không có người nào khác. Chẳng lẽ có ai đó có thể tránh khỏi điều tra của mình và Công Dã Bính, len lén ghi lại tất cả?
Cũng không thể như vậy được. Người có thể làm cho bọn họ không phát hiện được mà ghi chép lại cảnh tượng này, thực lực ắt đã có thể tự mình xuất thủ bắt giữ Công Dã Bính.
- Đừng gấp, đợi lát nữa ta sẽ từ từ nói với ngươi.
Nguyên Phù cung chủ cười nói.
- Ngươi mau chóng dẫn theo người nhà, đầu tiên cứ đi cùng chúng ta đến Tuần Thiên minh đi.
- Được.
Tần Vân gật đầu.
- Ta đi gọi bọn họ.
Tần Liệt Hổ cũng kích động, nét mặt đỏ bừng, cực kỳ hứng khởi vọt vào trong khoang thuyền.
Không lâu sau.
Tần Liệt Hổ, Thường Lan cùng với phu thê Tần An mang theo hai đứa con đều đi ra. Đám người Thường Lan còn hơi nghi hoặc, không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra.
- Đợi lát nữa lại nói cho mọi người nghe.
Tần Liệt Hổ không vội giải thích mà kéo người nhà đi ra ngay.
- Đi thôi.
Nguyên Phù cung chủ thấy thế thì vung tay.
- Vù.
Sương mù đưa mọi người bay lên, ba người Nguyên Phù cung chủ cùng với cả nhà Tần gia cùng cưỡi mây mù mà đi.
Từ trong khoang thuyền, đám thủy thủ trên chiếc thuyền buôn, bao gồm cả thiếu niên Phó Gia vẫn một mực lén lút nhìn lén bên ngoài, lúc này bọn họ mới bước ra, nhìn theo đám người vừa rời khỏi.
- Tiên nhân.
Thiếu niên Phó gia mắt phát sáng, đáy lòng cũng có chút vui mừng.
- Đi đến trên thuyền ta đợi một chút là đi ngay, như vậy mà đã cho ta một nghìn lượng? Tiên nhân sẽ không trở về lấy lại bạc của ta chứ?
Một chiếc phi thuyền chói mắt màu vàng phi hành một mạch trong mây mù.
Trên phi thuyền.
Chất nhi, chất nữ đang hưng phấn cùng phụ mẫu nhìn xung quanh. Tần Liệt Hổ và Thường Lan thì đang nhỏ giọng bàn luận.
Tần Vân thì ở cùng chỗ với ba người Nguyên Phù cung chủ.
- Ta giới thiệu một chút, vị này chính là trưởng lão của Cảnh Sơn phái ta, Viêm đạo nhân.
Nguyên Phù cung chủ giới thiệu, lão đầu tóc đỏ như lửa cười ha hả gật đầu với Tần Vân:
- Tần Vân đạo hữu, thật khó lường, tuổi còn trẻ mà đã có thể kiếm quang hóa hồng. Lão đầu tử ta đây e rằng cũng không phải đối thủ của Tần Vân đạo hữu.
- Viêm đạo hữu quá khiêm nhường.
Tần Vân liền nói.
- Ta sớm nghe nói Cảnh Sơn phái có một Viêm đạo nhân ghét ác như cừu, một tay Thiên Hỏa phù pháp sớm đã vang danh thiên hạ.
- Ha ha, chỉ là chút thủ đoạn nhỏ, chút thủ đoạn nhỏ.
Viêm đạo nhân cười ha hả.
Nguyên Phù cung chủ lại nói:
- Vị này là Vu Nguyệt quan chủ.
Vị kia nam tử tuấn mỹ mặc áo bào đỏ cũng mỉm cười nhìn Tần Vân.
Vu Nguyệt quan chủ cũng là một người tu hành đại danh đỉnh đỉnh ở trong địa giới Giang châu. Thoạt nhìn hắn còn trẻ nhưng trên thực tế đã hơn hai trăm tuổi, là một người tu hành Tiên Thiên Thực Đan Cảnh. Vả lại hắn dung hợp một số thủ đoạn của vu thuật với thủ đoạn của Đạo gia, tự thành một trường phái riêng, tuy là tán tu nhưng thực lực lại không kém Viêm đạo nhân chút nào!
- Ra mắt quan chủ.
Tần Vân nói.
- Tần đạo hữu bằng chừng ấy tuổi mà đã có phi kiếm thuật kiếm quang hóa hồng như thế. Nếu như lại thêm vài năm, e là ta cũng không phải đối thủ của Tần đạo hữu.
Vu Nguyệt quan chủ mỉm cười, nụ cười lại có cảm giác mê hoặc khác thường.
- Ta tu hành hai trăm năm, muốn tiến một bước cũng rất khó khăn. So sánh với Tần đạo hữu, trong lòng cũng có chút ưu thương đây này.
Tần Vân trong lòng khẽ run lên.
Vu Nguyệt quan chủ rõ ràng là nam nhân, nhưng lúc này còn quyến rũ hơn cả nữ nhân. Sớm nghe nói Vu Nguyệt quan chủ yêu thích nam phong, xem ra không giả.
- Chúng ta đều là người tu hành Giang châu.
Nguyên Phù cung chủ nói.
- Hôm nay coi như quen biết, sau này cũng phải cùng nhau tương trợ, hợp tác đối phó yêu ma.
- Tất nhiên là như vậy.
Viêm đạo nhân, Vu Nguyệt quan chủ, Tần Vân đều gật đầu.
Nguyên Phù cung chủ nói:
- Tần Vân tiểu hữu, không phải là ngươi hiếu kì đoạn hình ảnh kia là làm thế nào có được sao? Đó chính là xuất xứ từ một linh bảo trấn tộc của nhân tộc chúng ta, Tuần Thiên giám...
- Tuần Thiên giám?
Tần Vân nghi hoặc.
- Đúng vậy.
Nguyên Phù cung chủ gật đầu.
- Hơn vạn năm trước, vì để đối phó với yêu ma tập kích, bảo vệ nhân tộc chúng ta, Đạo gia và Phật môn cùng nhau thành lập Tuần Thiên minh. Tuần Thiên minh thu nạp tất cả người tu hành nhân tộc. Mục đích chỉ có một, tuần tra thiên địa, bảo vệ nhân tộc chúng ta! Hiện nay, những người tu hành mạnh nhất đứng đầu thiên hạ, hơn bảy phần đều gia nhập Tuần Thiên minh. Triều đình cũng có hơn một nửa người tu hành gia nhập Tuần Thiên minh.
- Triều đình có thể thay đổi triều đại, nhưng hơn vạn năm qua, Tuần Thiên minh vẫn tồn tại.
Nguyên Phù cung chủ nói.
- Mà linh bảo trấn tộc Tuần Thiên giám chính là thời khắc giám sát cả thiên hạ này! Đương nhiên bốn biển rộng lớn thì thôi, nhưng tất cả lục địa hoàn toàn nằm trong phạm vi giám sát.
- Một khi có dao động lớn, vượt qua một giới hạn nào đó thì sẽ lập tức bị Tuần Thiên giám phát hiện.
Nguyên Phù cung chủ nhìn Tần Vân.
- Mà cuộc chiến giữa ngươi và Công Dã Bính, lúc ngươi thi triển ra kiếm quang hóa hồng, loại uy năng này đã đạt đến giới hạn kiểm tra thiên hạ của Tuần Thiên giám! Tuần Thiên giám lập tức tỉ mỉ kiểm tra, từ khi ngươi bắt đầu kiếm quang hóa hồng đến lúc Công Dã Bính bỏ mình, tất cả tình cảnh chiến đấu đều được Tuần Thiên giám ghi lại.
Tần Vân chợt hiểu ra. Nhân tộc lại có linh bảo trấn tộc bậc này như Tuần Thiên giám, chẳng trách trong tranh đấu với yêu ma, nhân tộc luôn là phía chiếm ưu thế! Đương nhiên phía yêu ma cũng sẽ có thủ đoạn lợi hại.
- Đêm qua chiến đấu, tại sao đến bây giờ...
Tần Vân không nhịn được hỏi.
- Ha ha.
Viêm đạo nhân đứng bên cạnh cười lên.
- Tần Vân đạo hữu là trách cứ, vì sao đến bây giờ mới trả lại trong sạch của hắn đây mà.
Nguyên Phù cung chủ giải thích:
- Tuần Thiên giám giám sát thiên hạ nhưng cũng chỉ có hai người tu hành phụ trách trông chừng Tuần Thiên giám. Bọn họ đã nhìn thấy đoạn chiến đấu này, nhưng Tuần Thiên giám chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, không có âm thanh. Lúc đó hai người tu hành phụ trách trông chừng chỉ nghĩ là một vị Kiếm tiên chém giết yêu ma. Bọn họ cũng hỏi thăm những người tu hành khác đang trực ở Tuần Thiên minh, thậm chí có cả người tu hành Tiên Thiên Kim Đan Cảnh, nhưng cũng không ai nhận ra ngươi.
Tần Vân sững sờ.
Thành viên trong Tuần Thiên minh không có ai biết ta sao?
- Mặc dù biết là chiến xảy ra ở giới tu hành Giang châu, nhưng lại là đêm khuya, người tu hành trực lúc đó cũng không dám quấy rầy bọn ta.
Nguyên Phù cung chủ nói tiếp.
- Mãi đến sáng sớm hừng đông mới có người đưa đến cho ta, hỏi Kiếm tiên trong cảnh tượng này là ai! Ta vừa nhìn... Đây không phải là Tần Vân sao? Tần Vân giết Công Dã Bính là lập được đại công, triều đình oan uổng công thần rồi! Ta đây vội vã thượng bẩm Tuần Thiên minh, Tuần Thiên minh cũng lập tức liên hệ triều đình.
- Mà ngươi mang theo người nhà trốn vào Đông Hải. Tuần Thiên minh hao phí hai ba canh giờ, tốn không ít công sức mới tìm ra ngươi.
Nguyên Phù kể lại.
/257
|