Lúc này, Tần Liệt Hổ dẫn phụ tử bằng hữu đi uống trà, ăn chút điểm tâm.
Bọn nha hoàn đưa lên các món điểm tâm đã tỉ mỉ chuẩn bị. Từ Liệt ăn ngấu nghiến.
- Ăn từ từ.
Từ đại hán trừng mắt.
- Ha ha, thích thì cứ ăn nhiều một chút.
Tần Liệt Hổ cười nói.
Từ Liệt gật đầu.
Từ đại hán thấy thế không khỏi lắc đầu, cười cảm khái:
- Liệt Hổ, một đám huynh đệ chúng ta, ngươi bây giờ lại là không tầm thường nhất. Ngay cả người tu hành cũng làm hộ vệ cho nhà của ngươi, các loại quan lớn như quận chủ cũng là thượng khách của nhà ngươi.
- Không phải vì ta, là vì Vân nhi.
Tần Liệt Hổ nói.
- Tần công tử nhân từ, bằng lòng giúp tiểu tử này của nhà ta.
Từ đại hán nói.
- Ta biết, cũng là nể mặt của Liệt Hổ ngươi. Việc này ta chỉ có thể ghi tạc trong lòng, lễ vật ta đưa lên, Tần gia các ngươi e là cũng không coi vào đâu.
- Nói những chuyện này làm gì?
Tần Liệt Hổ lập tức nói.
- Dù sao ta và ngươi cũng có giao tình sinh tử. Lần này tiến vào Cảnh Sơn phái cũng chỉ là làm một đệ tử kí danh, sau này thế nào còn phải xem bản thân của thằng nhóc này.
Từ đại hán cũng quay đầu nhìn nhi tử của mình.
Từ Liệt trong miệng nhét bánh mà phồng lên, gật đầu liên tùng tục.
- Gắng mà tu hành!
Từ đại hán nói.
Từ Liệt nuốt bánh trong miệng, nói:
- Yên tâm đi, phụ thân.
- Đường thênh thang trước mắt, cố mà xông lên.
Từ đại hán cũng tràn ngập mong chờ. Ngay cả những gia tộc còn quyền thế hơn nhà ông ta nhiều, muốn đưa con cái vào Cảnh Sơn phái cũng phải muôn vàn khó khăn. Bây giờ Từ Liệt con ông ta đã giành đi trước rất nhiều đệ tử đại gia tộc một bước.
Hồng Gia.
- Đại ca, không có sự cho phép của ta, bất cứ ai cũng không được quấy rầy.
Hồng Cửu nghiêm nghị dặn dò.
- Yên tâm đi.
Hồng đại thiếu đáp.
- Ừm.
Hồng Cửu vào trong tĩnh thất bế quan, ầm ầm một tiếng, cửa đá đóng lại.
Tĩnh thất bế quan này là chuyên môn xây dựng nên, có cơ quan bẫy rập, trận pháp vận chuyển, dưới Tiên Thiên Cảnh gần như không có khả năng xông vào.
- Lúc trước nhổ răng cọp, quả nhiên từ trong tay con trai Hắc Yêu Vương đoạt được bảo vật tiền nhân còn để lại.
Hồng Cửu xếp bằng ngồi trên bồ đoàn trong tĩnh thất.
- Bây giờ ta tích góp đã đủ, lúc nào cũng có thể có thể đột phá Tiên Thiên! Lần bế quan này, một là tu bổ bảo bối của ta, hai cũng là bước vào Tiên Thiên. Đến lúc đó, thực lực của ta sẽ đột nhiên tăng mạnh.
- Cũng là có tư cách đi vào động phủ của tiên nhân.
Hồng Cửu thầm nghĩ.
- Chẳng qua nếu ta bước vào, thực lực của ta vẫn là hơi mỏng, tốt nhất nên kéo thêm đồng bạn? Tần Vân thực lực cực kì lợi hại, trước đó cũng cứu mạng ta từ trong tay thủ hạ Hắc Yêu Vương, đồng thời cũng rất giữ chữ tín, rất thích hợp tham dự.
- Hết thảy chờ sau khi đột phá rồi nói.
Hông Cửu không nghĩ nhiều nữa, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu tĩnh tâm.
Thời gian ngày ngày qua đi.
Tần Vân cùng Y Tiêu còn đang suy nghĩ Chung Ly thị sẽ trả thù ra sao, nhưng bọn họ vẫn mãi không đến. Chớp mắt, hơn nửa tháng đã qua, mùa đông cũng bắt đầu.
Mặt trời mọc lên, ánh nắng rất đẹp.
Tần Vân và Y Tiêu tắm ánh nắng, thong dong bước đi trên đường.
- Chuẩn bị đi đâu ăn?
Y Tiêu cười hỏi.
- Đã vài ngày không ra ngoài, đi Vân lâu đi. Ta muốn ăn muốn mì khô sốt dầu của Vân lâu. Cả Quảng Lăng này chỉ có quán này làm ra mùi vị đặc thù của Tần Châu. Năm đó sau khi du lịch ngang qua Tần Châu thì ta đã muốn đến chỗ này ăn thử một lần.
Giá cả ở Vân lâu có hơi xa xỉ, nhưng rất nhiều món ăn có mùi vị chính gốc.
Y Tiêu bật cười:
- Nhìn ngươi xem, nói thôi cũng đã chảy nước miếng.
- Vừa nghĩ đến ta đúng là muốn chảy nước miếng thật.
Tần Vân cười ha ha nói.
- Được, vậy nghe ngươi, đi Vân lâu.
Y Tiêu gật đầu.
Hai người dạo bước trên đường, phố phường cũng rất náo nhiệt, hai bên bày hàng rong. Các lão bách tính ở các quán ven đường cò kè mặc cả.
Ở phía trước cách đó không xa, có một cái quầy hàng sửa dù.
Người sửa dù là một lão đầu mặc áo bông dày, trên áo bông đầy miếng vá, râu ria hoa râm rối bù. Đừng nhìn lão lớn tuổi, tay lại vô cùng khéo léo, chỉ lát sau đã sửa xong một cây dù. Lão chất phác cười trả cây dù lại cho tử trước mặt:
- Cây dù này đã sửa xong.
Nữ tử nhận lấy cái ô, mở ra khép lại, lặp đi lặp lại mấy lần, lại nhìn kĩ một lượt, mới mỉm cười gật đầu, lấy ra từ trong túi hai đồng tiền lớn đưa cho lão:
- Được rồi, lão lấy tiền đi.
Lão đầu duỗi bàn tay đen đúa ra nhận lấy, nét mặt tươi cười.
Nữ tử quay đầu rồi đi.
Lão đầu lại ngồi xuống tiếp tục sửa những cây dù mà khách hàng khác để lại. Khi thì lão ngẩng đầu lên, ánh mặt trời rọi trên người lão, cũng làm cho lão cảm thấy rất dễ chịu.
Lão nhìn dân chúng trên đường phố, ánh mắt đầy vẻ nhiệt tình chân chất.
Lúc Tần Vân cùng Y Tiêu đi đến từ đằng xa, hắn cũng liếc nhìn lão đầu sửa dù này. Dùng ánh mắt của Tần Vân mà phán định, đây hẳn là một người có tay nghề lâu năm.
Cho dù bây giờ không có phi kiếm phụ trợ, Tần Vân cũng có thể cảm ứng phạm vi ba mươi trượng xung quanh. Trong phạm vi này, hắn sẽ theo bản năng tiến hành phán định, thuần túy là tiềm thức.
Lão đầu sửa dù nhìn thấy Tần Vân và Y Tiêu thì cũng nở nụ cười khiêm tốn.
Đối mặt với những công tử tiểu thư nhà giàu này, những thợ nghề bình thường này cũng vô cùng khiêm tốn. Sau đó lão lại cúi đầu tiếp tục làm việc, cầm một cây dù lên, nhìn kỹ càng. Lúc Tần Vân và Y Tiêu đi ngang qua quầy hàng của lão đầu sửa dù, sự chú ý của lão còn hoàn toàn ở trên cây dù như vậy. Lão nhấn vào khe kẹp dù, muốn bung dù ra xem kĩ một chút.
Một cái nhấn khe kẹp này, tán dù bung ra…
Ầmmm!!!
Cây dù trong tay lão nháy mắt bộc phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, còn đáng sợ hơn cả Diệt yêu nỏ, Truy tinh nỏ.
Giờ phút này, khoảng cách giữ lão và Tần Vân cùng Y Tiêu cũng chỉ là một trượng!
Khoảng cách một trượng!
Ánh sáng đỏ cây dù bắn ra, tốc độ viễn siêu âm thanh, thậm chí tốc độ còn không thua gì phi kiếm của Tần Vân. Khoảng cách ngắn thế này, người tu hành Tiên Thiên Thực Đan Cảnh cũng chưa chắc có thể phản ứng kịp! Coi như là ý thức phản ứng được, thân thể cũng không kịp làm ra phản kích ngăn cản.
Bách Biến Độc Tẩu am hiểu nhất chính là cơ quan thuật!
Có vài cây dù cấu tạo phức tạp một chút, một cái dù đặc chế cũng đủ cho người tu hành không phát hiện ra cái gì đặc thù.
- Chết đi!
- Nếu là cách trên một hai dặm, đường đường là kiếm tiên, một thanh phi kiếm là có thể tùy tiện giết ta. Ở khoáng cách xa, thủ đoạn của ta không làm gì được ngươi. Nhưng hôm nay, gần trong gang tấc, cơ quan thuật còn là cấm thuật triều đình cấm truyền ra ngoài. Hừ hừ, binh sĩ bình thường cầm Truy tinh nỏ còn có thể y hiếp người tu hành lợi hại. Mà cái ô đặc chế này của ta trước đó đã từng giết qua Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, đối phương kịp phản ứng nhưng cũng không cản nổi.
Giờ phút này, trong mắt lão đầu sửa dù lại tràn đầy vẻ chờ mong lẫn kích động.
Vụt vụt vụt…
Cây dù bắn ra tia sáng đỏ, tất cả là chín tia! Mỗi tia đều cực nhanh, vô cùng độc ác! Quan trọng nhất là khoảng cách quá gần!
Tần Vân khóe mắt nhìn qua, ánh mắt lóe lên lạnh lùng.
Vù vù…
Một dao động vô hình nháy mắt bao phủ xung quanh.
Phạm vi sáu trượng chung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, ngăn cách trong ngoài, mọi người hoàn toàn không nhìn thấy được cảnh tượng sáu trượng xung quanh Tần Vân.
Lão đầu sửa dù kia nhìn thấy xung quang trở âm u thì không khỏi biến sắc, nhưng lão vẫn chờ mong nhìn chằm chằm vào chín tia sáng đỏ kia.
Chín vệt sáng đỏ siêu tốc bắn đến, lại có một ý chí vô hình bao trùm lên chúng.
- Kiếm ý ngoại phóng, tự thành lĩnh vực!
Khác với lúc vừa đột phá, lĩnh vực kiếm ý của Tần Vân đã bao trùm lên phạm vi sáu trượng xung quanh.
Kiếm ý trực tiếp bao trùm lên chín vệt ánh sáng đỏ kia, làm cho tốc độ chúng nó nhanh chóng giảm mạnh!
Chúng nó vốn nhờ vào cơ quan thuật mới có uy thế như vậy, dưới sự ngăn cản của kiếm ý, chúng không ngừng chậm lại, cuối cùng dừng ở chỗ một tấc trước mặt Tần Vân.
Chín vệt sáng là chín cây cương châm màu đen, sở dĩ hóa thành ánh sánh đỏ, thuần túy là do bay đến quá nhanh mà ra.
Bách Biến Độc Tẩu trừng mắt, hoảng sợ nhìn Tần Vân.
Cảnh tượng vừa rồi làm lão sợ ngây người!
Không có thi triển phi kiếm mà đã làm cho chín cây cương châm kia phải dừng lại! Lão biết rõ, trong phạm vi một trượng, nếu đơn thuần chỉ là Thiên Địa Lực Lượng thì e là suy yếu cương châm không đến một phần trăm.
- Lĩnh vực của ý cảnh? Làm sao có thể, lĩnh vực ý cảnh trong truyền thuyết… Cả Giang châu này, tính cả triều đình, Thánh địa Đạo gia và Phật môn, tất cả cũng chỉ có sáu vị cao nhân Tiên Thiên Kim Đan Cảnh. Mà sáu vị cao nhân Tiên Thiên Kim Đan Cảnh này, e rằng phần lớn cũng chỉ mới sơ bộ nắm giữ ý cảnh. Tần Vân vậy mà đạt đến cấp độ lĩnh vực ý cảnh?
Bách Biến Độc Tẩu vô cùng chấn động.
Cùng với chấn động, lão lập tức truyền âm.
- Đừng giết ta, ta là Bách Biến Độc Tẩu. Ta sở trường về thuật cơ quan, ta tu hành pháp môn Nhục Thân Thành Thánh, am hiểu biến hóa nhất, ta…
Lão muốn sống! Tất nhiên là muốn biểu hiện ra tác dụng của mình!
Truyền âm chưa xong.
Phụp!
Cây dù rách nát trong tay lão, một mảnh màn vải bay lên, ẩn chứa kiếm ý, xuyên thấu trái tim lão. Bách Biến Độc Tẩu trừng mắt ngã xuống đất, thân thể lão vặn vẹo, biến thành bộ dáng lão già hung ác nhỏ bé, đây mới chính bộ dạng chân thật của Bách Biến Độc Tẩu.
Bên trong lĩnh vực kiếm ý, vạn vật đều có thể là vật chứa kiếm ý, hóa thành thần binh lợi khí.
Tần Vân nhìn cảnh này:
- Kiếm ý của ta đột phá, chỉ có ta và Y Tiêu biết, ngươi biết rồi, chết đi mới tốt.
Bọn nha hoàn đưa lên các món điểm tâm đã tỉ mỉ chuẩn bị. Từ Liệt ăn ngấu nghiến.
- Ăn từ từ.
Từ đại hán trừng mắt.
- Ha ha, thích thì cứ ăn nhiều một chút.
Tần Liệt Hổ cười nói.
Từ Liệt gật đầu.
Từ đại hán thấy thế không khỏi lắc đầu, cười cảm khái:
- Liệt Hổ, một đám huynh đệ chúng ta, ngươi bây giờ lại là không tầm thường nhất. Ngay cả người tu hành cũng làm hộ vệ cho nhà của ngươi, các loại quan lớn như quận chủ cũng là thượng khách của nhà ngươi.
- Không phải vì ta, là vì Vân nhi.
Tần Liệt Hổ nói.
- Tần công tử nhân từ, bằng lòng giúp tiểu tử này của nhà ta.
Từ đại hán nói.
- Ta biết, cũng là nể mặt của Liệt Hổ ngươi. Việc này ta chỉ có thể ghi tạc trong lòng, lễ vật ta đưa lên, Tần gia các ngươi e là cũng không coi vào đâu.
- Nói những chuyện này làm gì?
Tần Liệt Hổ lập tức nói.
- Dù sao ta và ngươi cũng có giao tình sinh tử. Lần này tiến vào Cảnh Sơn phái cũng chỉ là làm một đệ tử kí danh, sau này thế nào còn phải xem bản thân của thằng nhóc này.
Từ đại hán cũng quay đầu nhìn nhi tử của mình.
Từ Liệt trong miệng nhét bánh mà phồng lên, gật đầu liên tùng tục.
- Gắng mà tu hành!
Từ đại hán nói.
Từ Liệt nuốt bánh trong miệng, nói:
- Yên tâm đi, phụ thân.
- Đường thênh thang trước mắt, cố mà xông lên.
Từ đại hán cũng tràn ngập mong chờ. Ngay cả những gia tộc còn quyền thế hơn nhà ông ta nhiều, muốn đưa con cái vào Cảnh Sơn phái cũng phải muôn vàn khó khăn. Bây giờ Từ Liệt con ông ta đã giành đi trước rất nhiều đệ tử đại gia tộc một bước.
Hồng Gia.
- Đại ca, không có sự cho phép của ta, bất cứ ai cũng không được quấy rầy.
Hồng Cửu nghiêm nghị dặn dò.
- Yên tâm đi.
Hồng đại thiếu đáp.
- Ừm.
Hồng Cửu vào trong tĩnh thất bế quan, ầm ầm một tiếng, cửa đá đóng lại.
Tĩnh thất bế quan này là chuyên môn xây dựng nên, có cơ quan bẫy rập, trận pháp vận chuyển, dưới Tiên Thiên Cảnh gần như không có khả năng xông vào.
- Lúc trước nhổ răng cọp, quả nhiên từ trong tay con trai Hắc Yêu Vương đoạt được bảo vật tiền nhân còn để lại.
Hồng Cửu xếp bằng ngồi trên bồ đoàn trong tĩnh thất.
- Bây giờ ta tích góp đã đủ, lúc nào cũng có thể có thể đột phá Tiên Thiên! Lần bế quan này, một là tu bổ bảo bối của ta, hai cũng là bước vào Tiên Thiên. Đến lúc đó, thực lực của ta sẽ đột nhiên tăng mạnh.
- Cũng là có tư cách đi vào động phủ của tiên nhân.
Hồng Cửu thầm nghĩ.
- Chẳng qua nếu ta bước vào, thực lực của ta vẫn là hơi mỏng, tốt nhất nên kéo thêm đồng bạn? Tần Vân thực lực cực kì lợi hại, trước đó cũng cứu mạng ta từ trong tay thủ hạ Hắc Yêu Vương, đồng thời cũng rất giữ chữ tín, rất thích hợp tham dự.
- Hết thảy chờ sau khi đột phá rồi nói.
Hông Cửu không nghĩ nhiều nữa, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu tĩnh tâm.
Thời gian ngày ngày qua đi.
Tần Vân cùng Y Tiêu còn đang suy nghĩ Chung Ly thị sẽ trả thù ra sao, nhưng bọn họ vẫn mãi không đến. Chớp mắt, hơn nửa tháng đã qua, mùa đông cũng bắt đầu.
Mặt trời mọc lên, ánh nắng rất đẹp.
Tần Vân và Y Tiêu tắm ánh nắng, thong dong bước đi trên đường.
- Chuẩn bị đi đâu ăn?
Y Tiêu cười hỏi.
- Đã vài ngày không ra ngoài, đi Vân lâu đi. Ta muốn ăn muốn mì khô sốt dầu của Vân lâu. Cả Quảng Lăng này chỉ có quán này làm ra mùi vị đặc thù của Tần Châu. Năm đó sau khi du lịch ngang qua Tần Châu thì ta đã muốn đến chỗ này ăn thử một lần.
Giá cả ở Vân lâu có hơi xa xỉ, nhưng rất nhiều món ăn có mùi vị chính gốc.
Y Tiêu bật cười:
- Nhìn ngươi xem, nói thôi cũng đã chảy nước miếng.
- Vừa nghĩ đến ta đúng là muốn chảy nước miếng thật.
Tần Vân cười ha ha nói.
- Được, vậy nghe ngươi, đi Vân lâu.
Y Tiêu gật đầu.
Hai người dạo bước trên đường, phố phường cũng rất náo nhiệt, hai bên bày hàng rong. Các lão bách tính ở các quán ven đường cò kè mặc cả.
Ở phía trước cách đó không xa, có một cái quầy hàng sửa dù.
Người sửa dù là một lão đầu mặc áo bông dày, trên áo bông đầy miếng vá, râu ria hoa râm rối bù. Đừng nhìn lão lớn tuổi, tay lại vô cùng khéo léo, chỉ lát sau đã sửa xong một cây dù. Lão chất phác cười trả cây dù lại cho tử trước mặt:
- Cây dù này đã sửa xong.
Nữ tử nhận lấy cái ô, mở ra khép lại, lặp đi lặp lại mấy lần, lại nhìn kĩ một lượt, mới mỉm cười gật đầu, lấy ra từ trong túi hai đồng tiền lớn đưa cho lão:
- Được rồi, lão lấy tiền đi.
Lão đầu duỗi bàn tay đen đúa ra nhận lấy, nét mặt tươi cười.
Nữ tử quay đầu rồi đi.
Lão đầu lại ngồi xuống tiếp tục sửa những cây dù mà khách hàng khác để lại. Khi thì lão ngẩng đầu lên, ánh mặt trời rọi trên người lão, cũng làm cho lão cảm thấy rất dễ chịu.
Lão nhìn dân chúng trên đường phố, ánh mắt đầy vẻ nhiệt tình chân chất.
Lúc Tần Vân cùng Y Tiêu đi đến từ đằng xa, hắn cũng liếc nhìn lão đầu sửa dù này. Dùng ánh mắt của Tần Vân mà phán định, đây hẳn là một người có tay nghề lâu năm.
Cho dù bây giờ không có phi kiếm phụ trợ, Tần Vân cũng có thể cảm ứng phạm vi ba mươi trượng xung quanh. Trong phạm vi này, hắn sẽ theo bản năng tiến hành phán định, thuần túy là tiềm thức.
Lão đầu sửa dù nhìn thấy Tần Vân và Y Tiêu thì cũng nở nụ cười khiêm tốn.
Đối mặt với những công tử tiểu thư nhà giàu này, những thợ nghề bình thường này cũng vô cùng khiêm tốn. Sau đó lão lại cúi đầu tiếp tục làm việc, cầm một cây dù lên, nhìn kỹ càng. Lúc Tần Vân và Y Tiêu đi ngang qua quầy hàng của lão đầu sửa dù, sự chú ý của lão còn hoàn toàn ở trên cây dù như vậy. Lão nhấn vào khe kẹp dù, muốn bung dù ra xem kĩ một chút.
Một cái nhấn khe kẹp này, tán dù bung ra…
Ầmmm!!!
Cây dù trong tay lão nháy mắt bộc phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, còn đáng sợ hơn cả Diệt yêu nỏ, Truy tinh nỏ.
Giờ phút này, khoảng cách giữ lão và Tần Vân cùng Y Tiêu cũng chỉ là một trượng!
Khoảng cách một trượng!
Ánh sáng đỏ cây dù bắn ra, tốc độ viễn siêu âm thanh, thậm chí tốc độ còn không thua gì phi kiếm của Tần Vân. Khoảng cách ngắn thế này, người tu hành Tiên Thiên Thực Đan Cảnh cũng chưa chắc có thể phản ứng kịp! Coi như là ý thức phản ứng được, thân thể cũng không kịp làm ra phản kích ngăn cản.
Bách Biến Độc Tẩu am hiểu nhất chính là cơ quan thuật!
Có vài cây dù cấu tạo phức tạp một chút, một cái dù đặc chế cũng đủ cho người tu hành không phát hiện ra cái gì đặc thù.
- Chết đi!
- Nếu là cách trên một hai dặm, đường đường là kiếm tiên, một thanh phi kiếm là có thể tùy tiện giết ta. Ở khoáng cách xa, thủ đoạn của ta không làm gì được ngươi. Nhưng hôm nay, gần trong gang tấc, cơ quan thuật còn là cấm thuật triều đình cấm truyền ra ngoài. Hừ hừ, binh sĩ bình thường cầm Truy tinh nỏ còn có thể y hiếp người tu hành lợi hại. Mà cái ô đặc chế này của ta trước đó đã từng giết qua Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, đối phương kịp phản ứng nhưng cũng không cản nổi.
Giờ phút này, trong mắt lão đầu sửa dù lại tràn đầy vẻ chờ mong lẫn kích động.
Vụt vụt vụt…
Cây dù bắn ra tia sáng đỏ, tất cả là chín tia! Mỗi tia đều cực nhanh, vô cùng độc ác! Quan trọng nhất là khoảng cách quá gần!
Tần Vân khóe mắt nhìn qua, ánh mắt lóe lên lạnh lùng.
Vù vù…
Một dao động vô hình nháy mắt bao phủ xung quanh.
Phạm vi sáu trượng chung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, ngăn cách trong ngoài, mọi người hoàn toàn không nhìn thấy được cảnh tượng sáu trượng xung quanh Tần Vân.
Lão đầu sửa dù kia nhìn thấy xung quang trở âm u thì không khỏi biến sắc, nhưng lão vẫn chờ mong nhìn chằm chằm vào chín tia sáng đỏ kia.
Chín vệt sáng đỏ siêu tốc bắn đến, lại có một ý chí vô hình bao trùm lên chúng.
- Kiếm ý ngoại phóng, tự thành lĩnh vực!
Khác với lúc vừa đột phá, lĩnh vực kiếm ý của Tần Vân đã bao trùm lên phạm vi sáu trượng xung quanh.
Kiếm ý trực tiếp bao trùm lên chín vệt ánh sáng đỏ kia, làm cho tốc độ chúng nó nhanh chóng giảm mạnh!
Chúng nó vốn nhờ vào cơ quan thuật mới có uy thế như vậy, dưới sự ngăn cản của kiếm ý, chúng không ngừng chậm lại, cuối cùng dừng ở chỗ một tấc trước mặt Tần Vân.
Chín vệt sáng là chín cây cương châm màu đen, sở dĩ hóa thành ánh sánh đỏ, thuần túy là do bay đến quá nhanh mà ra.
Bách Biến Độc Tẩu trừng mắt, hoảng sợ nhìn Tần Vân.
Cảnh tượng vừa rồi làm lão sợ ngây người!
Không có thi triển phi kiếm mà đã làm cho chín cây cương châm kia phải dừng lại! Lão biết rõ, trong phạm vi một trượng, nếu đơn thuần chỉ là Thiên Địa Lực Lượng thì e là suy yếu cương châm không đến một phần trăm.
- Lĩnh vực của ý cảnh? Làm sao có thể, lĩnh vực ý cảnh trong truyền thuyết… Cả Giang châu này, tính cả triều đình, Thánh địa Đạo gia và Phật môn, tất cả cũng chỉ có sáu vị cao nhân Tiên Thiên Kim Đan Cảnh. Mà sáu vị cao nhân Tiên Thiên Kim Đan Cảnh này, e rằng phần lớn cũng chỉ mới sơ bộ nắm giữ ý cảnh. Tần Vân vậy mà đạt đến cấp độ lĩnh vực ý cảnh?
Bách Biến Độc Tẩu vô cùng chấn động.
Cùng với chấn động, lão lập tức truyền âm.
- Đừng giết ta, ta là Bách Biến Độc Tẩu. Ta sở trường về thuật cơ quan, ta tu hành pháp môn Nhục Thân Thành Thánh, am hiểu biến hóa nhất, ta…
Lão muốn sống! Tất nhiên là muốn biểu hiện ra tác dụng của mình!
Truyền âm chưa xong.
Phụp!
Cây dù rách nát trong tay lão, một mảnh màn vải bay lên, ẩn chứa kiếm ý, xuyên thấu trái tim lão. Bách Biến Độc Tẩu trừng mắt ngã xuống đất, thân thể lão vặn vẹo, biến thành bộ dáng lão già hung ác nhỏ bé, đây mới chính bộ dạng chân thật của Bách Biến Độc Tẩu.
Bên trong lĩnh vực kiếm ý, vạn vật đều có thể là vật chứa kiếm ý, hóa thành thần binh lợi khí.
Tần Vân nhìn cảnh này:
- Kiếm ý của ta đột phá, chỉ có ta và Y Tiêu biết, ngươi biết rồi, chết đi mới tốt.
/257
|