Chuyện Tần Vân giết tam đại yêu vương ở Ác Long Sơn để toàn bộ thiên người dưới tộc, Yêu tộc, tứ hải Thủy tộc đều chú ý tới, ở đây có một vị Thanh Lệnh Tuần Thiên Sứ lợi hại như vậy! Thế nhưng bọn họ chẳng qua cũng chỉ coi trọng hắn mấy phần, dù sao Giao Long Vương có lợi hại thì vẫn chỉ là yêu ma Tiên Thiên Thực Đan Cảnh! Loại yêu ma cấp độ này bị giết, ở khắp thiên hạ cũng không phải chuyện ghê gớm gì.
Chỉ là để các phương trong thiên hạ biết đến một nhân vật như vậy, đã rất hiếm thấy rồi! Trước khi Tần Vân giết tam đại yêu vương ở Ác Long Sơn, danh tiếng của hắn cũng rất nhỏ, Têu tộc, tứ hải Thủy tộc cũng không chú ý tới hắn.
Nếu ngày nào đó Tần Vân trở thành người tu hành Tiên Thiên Kim Đan Cảnh, hoặc là giết chết một tên đại yêu ma Tiên Thiên Kim Đan Cảnh, trở thành 'Tử Lệnh Tuần Thiên Sứ', đó mới là tên truyền khắp thiên hạ!
Sau trận chiến này là bước sang năm mới rồi.
Ăn tết vô cùng vui vẻ, khắp nơi trong Quảng Lăng quận đều có đài biểu diễn, lão bách tính cũng thay đổi y phục đẹp nhất, đi khắp hang cùng ngõ hẻm bái phỏng thân thích trưởng bối.
Mà Bách Lý Gia ở Giang châu, Đông Cung quận lại là một mảnh ảm đạm âm u.
- Lão tổ tông, một chút dấu vết cũng không có.
Trong sảnh có một người trung niên đang quỳ.
- Phụ thân ngươi mang theo nhiều người như vậy, vậy mà từng người đều mất tích, một chút manh mối cũng không có sao?
'Bách Lý Cầm' là lão tổ ở Bách Lý Gia đang ngồi trên ghế, trong mắt vô cùng phẫn nộ.
- Không có manh mối.
Người trung niên thấp giọng bất đắc dĩ nói.
- Ngươi tiếp tục đi thăm dò, toàn lực tra sét.
Bách Lý Cầm phất tay áo.
- Vâng, lão tổ tông.
Người trung niên lập tức lui ra.
Trong sảnh trống rỗng, Bách Lý Cầm thấp giọng thì thào:
- Là ai đang đối phó với Bách Lý Gia ta? Trùng Nhi bọn hắn phần lớn đều là người tu hành, Trùng Nhi lại đã bước vào Tiên Thiên Hư Đan Cảnh, nhưng lại không thể đưa tin cầu cứu về cho ta mà đã toàn bộ mất tích? Ai, rốt cuộc là ai?
- Bách Lý Gia ta đã đắc tội người nào? Ra tay hung ác như vậy?
- Ta nhất định sẽ điều tra ra, bất kể là ai, ta cũng muốn hắn trả giá đắt.
Trong ánh mắt Bách Lý Cầm tràn đầy sát khí.
Bỗng nhiên.
Bách Lý Cầm đột nhiên ôm đầu, thống khổ kêu lên.
- Lão tổ tông, lão tổ tông ngươi thế nào?
Bọn thủ vệ ở bên ngoài phòng thấy thế liền xông tới, nhưng mới vừa vào đến, chúng liền vô thanh vô tức ngã xuống đất, cũng mất hết khí tức.
- Chú thuật!
Bách Lý Cầm đau đớn lăn trên mặt đất, tay ôm đầu.
Hồn phách hắn cũng rất mạnh, kiệt lực ngăn cản, nhưng căn bản ngăn không được, chênh lệch thực lực quá lớn.
- Không biết là vị Thiên Vu nào, Bách Lý Cầm ta ở chỗ nào đắc tội với Thiên Vu tiền bối, xin hãy cáo tri, Bách Lý Cầm ta chắc chắn nhận lỗi. Thiên Vu tiền bối tha mạng, tha mạng!
Bách Lý Cầm cầu xin tha thứ. Vu thuật đáng sợ như thế, nhất định là Thiên Vu nhất mạch xuất thủ, đó tương đương với Tiên Thiên Kim Đan Cảnh.
- Không, không...
Bách Lý Cầm cảm giác linh hồn của mình đều đang tiêu tán, khẩn cầu nói.
- Tha mạng, tha mạng...
- Bách Lý Gia từng cướp bóc của bình dân bách tính, càng là động tới gia quyến của người ở Vu Mỗ Sơn. Xuất thủ diệt ngươi, đây chính là nhân quả.
Một thanh âm nữ tử vang lên bên tai Bách Lý Cầm.
- Vu Mỗ Sơn?
Bách Lý Cầm không thể tin được, tông phái tu hành đỉnh cao không thể trêu chọc nhất chính là Vu Mỗ Sơn, là tống phái Vu nhất mạch đỉnh cao còn sót lại. Ai dám trêu chọc, Vu Mỗ Sơn nhất định sẽ trả thù.
- Cướp bóc của bình dân bách tính...
Trong tai Bách Lý Cầm vang vang lên âm thanh trầm bổng mà sắc nhọn ấy, hồn phách cũng từ từ hoàn toàn tiêu tan.
Bách Lý Cầm, chết!
Chú thuật, chỉ nhằm vào hồn phách!
Hồn phách chống đỡ được thì sống! Chống đỡ không được thì chết!
Sau khi Bách Lý Cầm chết, nhục thân bị cao thủ Vu Mỗ Sơn âm thầm hủy đi, không lưu lại dấu vết gì. Dù sao nếu để lại nhục thân, người tu hành lợi hại khác tới dò xét, sẽ có thể đoán ra là do chú thuật.
Hai người tu hành Tiên Thiên trong Bách Lý Gia là Bách Lý Cầm, Bách Lý Trùng đều mất tích. Trưởng lão lợi hại trong tộc cũng mất tích, là chết mà không thấy thi thể. Gia tộc tan đàn xẻ nghé, một ít môn khách bỏ trốn. Bách Lý Gia sụp đổ. Bình thường Bách Lý Gia thủ đoạn quá mức tàn nhẫn, cũng có không ít kẻ thù, giờ phút này bọn họ cũng bắt đầu phản công!...
Một thời Bách Ly Gia cực thịnh cứ như vậy mà tiêu tán.
Trần Sương cùng một vị phụ nhân áo đỏ đứng trên mây mù, nhìn xuống Quảng Lăng quận xa xa.
- Quảng Lăng.
Trần Sương nói khẽ.
- Đây là quê hương của ta, ta từ nhỏ đến lớn đều không rời khỏi Quảng Lăng.
- Chờ ngươi trở thành đương đại Vu nữ, lúc nào cũng có thể trở về.
Phụ nhân áo đỏ cười nói.
- Đến lúc ngươi cũng trở thành người tu hành, phi thiên độn địa đều là chuyện bình thường.
- Trở về?
Trần Sương nhìn xuống phía dưới, ánh mắt phức tạp.
- Cũng không biết ta có thể sống sót đi ra khỏi Vu Mẫu động hay không, hoặc là một đi không trở lại.
- Nói cái gì vậy, Vu Mẫu Cổ thích ngươi như vậy, ngươi nhất định có thể sống sót.
Phụ nhân áo đỏ liền nói.
Trần Sương nhìn phía dưới.
- Vân ca ca.
Trần Sương yên lặng nói.
- Cũng không biết chúng ta còn có thể gặp nhau nữa không. Nếu muội chết ở Vu Mẫu động, hi vọng huynh đừng quên muội.
- Chúng ta đi thôi.
Trần Sương mở miệng.
- Được!
Phụ nhân áo đỏ gật đầu.
Vù!
Hai người cưỡi mây mù bay rời khỏi, bay về hướng Vu Mỗ Sơn.
Tần phủ.
Tần Vân cầm thư trong tay, chăm chú nhìn.
-... Vân ca ca, muội muốn đi ra bên ngoài nhìn xem phong cảnh khắp thiên nam địa bắc. Nếu là muội không trở lại, huynh đừng quên muội nhé.
Tần Vân ngẩng đầu, nhìn Tiết di trước mặt, nói:
- Tiết di, Tiểu Sương đi lúc nào?
- Ta cũng không biết, ta và trong phòng nàng thì phát hiện ra phong thư này.
Tiết di liền nói.
- Hơn nữa có một việc ta cũng không biết nên nói không.
- Nói đi!
Tần Vân liền nói.
- Lúc trước đại ca Tiểu Sương là Tạ Lôi dẫn đầu tiêu cục áp tiêu, gặp phải yêu quái, tiêu cục mấy trăm người gồm cả đại ca Tiểu Sương đều mất mạng, chỉ có vài người may mắn chạy thoát.
Tiết di nói.
- Tạ Lôi bọn hắn lúc ấy cũng phát hiện là Đông Cung quận Bách Lý Gia giả làm yêu ma để cướp bóc, người may mắn sống sót đem tin tức nói cho chúng ta biết.
- Đông Cung quận Bách Lý Gia?
Tần Vân giật mình.
- Các huynh đệ ở tiêu cục bị chết là do Bách Lý Gia đứng sau lưng hành động ư?
- Ừm.
Tiết di nói.
- Tiểu Sương cũng không cho ta nói, sợ gây phiền phức cho ngươi. Bây giờ Bách Lý Gia đã hủy diệt, ta mới nói cho Tần công tử biết. Hơn nữa ta cảm thấy... trước khi Bách Lý Gia bị hủy diệt, Tiểu Sương dường như đã đoán được. Chờ sau khi Bách Lý Gia hủy diệt, vừa mới qua mấy ngày, Tiểu Sương đã bỏ đi.
- Sao không nói sớm cho ta biết chứ.
Tần Vân có chút lo lắng.
- Tần công tử cũng đừng lo lắng. Tiểu Sương lưu lại thư tay của nàng, rõ ràng là tự nàng muốn đi ra ngoài, đại thù đã báo, Tiểu Sương cũng muốn tự an bài cho cuộc đời của mình.
Tiết di nói.
- Mấy năm gần đây, bị cừu hận trói buộc, Tiểu Sương sống cũng rất khổ.
Tần Vân trầm mặc.
- Bách Lý Gia lặng yên không một tiếng động bị hủy diệt, cao thủ đều mất tích, chết không thấy xác.
Tần Vân nói khẽ.
- Nếu như chuyện này có quan hệ với Tiểu Sương, vậy Tiểu Sương hẳn là quen người tu hành lợi hại, thậm chí có thể là người tu hành Tiên Thiên Kim Đan.
Nếu tự Tần Vân ra tay, cũng không thể làm gọn gàng được như thế, không lưu lại dấu vết gì.
- Tiểu Sương...
Tần Vân mặc dù đang an ủi chính mình, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Chỉ là thiên hạ rất lớn, cũng không biết nàng đi đâu.
Tháng hai.
Vạn vật sinh trưởng, cây già cũng đã nảy mầm.
- Tần Vân, nhìn bộ dạng của chàng này, cứ làm như ta đi nhiều năm không bằng, chỉ là ba tháng thôi mà!
Y Tiêu cùng Tần Vân đứng ở ven bờ Tiểu Kính Hồ, hai người nắm tay, Y Tiêu cười nói.
- Sau ba tháng, ta sẽ trở lại.
- Ừ!
Tần Vân có chút không nỡ, nói.
- Ta nghe nói vào lôi trì tu hành, cũng có chút nguy hiểm, nàng nhất định phải cẩn thận.
- Lôi trì dẫn chính là sấm chớp tự nhiên trong trời đất, sẽ có chút nguy hiểm nhỏ, nhưng các vị tiền bối ở Thần Tiêu môn kinh nghiệm tích lũy, bố trí rất nhiều trận pháp, bình thường cũng sẽ không có vấn đề. Nếu như xảy ra chuyện cũng không đến nỗi mất mạng.
Y Tiêu mỉm cười.
- Vào lôi trì tu hành, là cơ hội hiếm có mà những người tu hành lôi pháp như chúng ta mơ ước.
- Ta phải đi rồi!
Y Tiêu nhìn sắc trời, nói:
- Nếu còn không đi mau, sợ tới tối mới tới được Thần Tiêu môn.
- Được, đi đường cẩn thận, có chuyện gì liền đưa tin cho ta.
Tần Vân nói.
- Được.
Y Tiêu gật đầu.
- Ba tháng sau gặp lại.
- Ba tháng sau gặp lại.
Tần Vân mỉm cười.
Y Tiêu bước lên lên, hôn Tần Vân một cái, sau đó cười cười lùi lại phía sau, nhảy lên mây mù đằng vân bay đi.
Tần Vân ngẩng đầu đưa mắt nhìn bóng Y Tiêu rời đi, nhẹ giọng tự nói:
- Ba tháng sau gặp lại.
Y Tiêu sau khi rời đi không bao lâu, có một ngày.
Tại một nơi cách Quảng Lăng quận rất xa, trên bầu trời có một vị hòa thượng mập cười ha hả vung tay lên. Một đạo lưu quang bay ra, bay hơn trăm dặm, rơi về phía Quảng Lăng quận Tần phủ.
- Hử?
Tần Vân vốn đang ngồi xếp bằng bên hồ, tu luyện phi kiếm chi thuật, bỗng nhiên cảm ứng được một đạo lưu quang bay tới với tốc độ thật nhanh, lúc này hắn vẫy tay một cái.
Vù!
Một đạo kiếm khí bay ra, quấn lấy đạo lưu quang kia, đem đến trước mặt hắn.
- Đây là?
Tần Vân nhìn một viên tinh thạch sáng chói mắt.
- Tiên tinh? Một viên Tiên tinh?
Tần Vân giật mình, một viên Tiên tinh cực kỳ trân quý. Tất cả các bảo vật Công Dã Bính lưu lại lúc trước cũng so không lại với một viên Tiên tinh.
- Ai, không công tặng ta một viên Tiên tinh?
Tần Vân nghi hoặc, dùng cảm ứng.
- Trên Tiên Tinh này còn kèm theo ấn ký?
Tần Vân xuất ra Tuần Thiên Lệnh.
Đem ấn ký dẫn vào trong Tuần Thiên Lệnh của mình, lập tức liên hệ với đối phương.
Vù vù…
Giữa không trung hiện lên hư ảnh, đó là một tòa thủy phủ, chung quanh có dòng nước phun trào. Một con giao long đỏ thẫm đang nằm ở đó, râu rồng phiêu đãng, khí tức thâm sâu khó dò, một đôi mắt rồng mang theo ý cười nhìn Tần Vân:
- Ta là sứ giả Vạn Tượng điện, một viên Tiên tinh lúc trước chính là lễ vật Vạn Tượng điện ta đưa cho Tần Vân Kiếm Tiên ngươi.
- Vạn Tượng điện?
Tần Vân nghi hoặc, cười nói.
- Tha thứ ta lạc hậu dốt nát, lần đầu tiên nghe nói tới Vạn Tượng điện. Chỉ là lần đầu gặp mặt đã tặng ta lễ vật như Tiên tinh. Vạn Tượng điện các ngươi thật hào phóng.
Giao long màu đỏ thẫm mỉm cười nói:
- Vạn Tượng điện ta bao hàm toàn diện, pháp bảo, công pháp, linh quả, kỳ vật... Lại có mỹ nữ các tộc, công danh lợi lộc, hoặc là muốn giết ai, muốn bái ai là thầy, muốn tiên đan gì, chỉ cần ngươi trả giá nổi, Vạn Tượng điện ta đều có thể giúp ngươi làm.
Chỉ là để các phương trong thiên hạ biết đến một nhân vật như vậy, đã rất hiếm thấy rồi! Trước khi Tần Vân giết tam đại yêu vương ở Ác Long Sơn, danh tiếng của hắn cũng rất nhỏ, Têu tộc, tứ hải Thủy tộc cũng không chú ý tới hắn.
Nếu ngày nào đó Tần Vân trở thành người tu hành Tiên Thiên Kim Đan Cảnh, hoặc là giết chết một tên đại yêu ma Tiên Thiên Kim Đan Cảnh, trở thành 'Tử Lệnh Tuần Thiên Sứ', đó mới là tên truyền khắp thiên hạ!
Sau trận chiến này là bước sang năm mới rồi.
Ăn tết vô cùng vui vẻ, khắp nơi trong Quảng Lăng quận đều có đài biểu diễn, lão bách tính cũng thay đổi y phục đẹp nhất, đi khắp hang cùng ngõ hẻm bái phỏng thân thích trưởng bối.
Mà Bách Lý Gia ở Giang châu, Đông Cung quận lại là một mảnh ảm đạm âm u.
- Lão tổ tông, một chút dấu vết cũng không có.
Trong sảnh có một người trung niên đang quỳ.
- Phụ thân ngươi mang theo nhiều người như vậy, vậy mà từng người đều mất tích, một chút manh mối cũng không có sao?
'Bách Lý Cầm' là lão tổ ở Bách Lý Gia đang ngồi trên ghế, trong mắt vô cùng phẫn nộ.
- Không có manh mối.
Người trung niên thấp giọng bất đắc dĩ nói.
- Ngươi tiếp tục đi thăm dò, toàn lực tra sét.
Bách Lý Cầm phất tay áo.
- Vâng, lão tổ tông.
Người trung niên lập tức lui ra.
Trong sảnh trống rỗng, Bách Lý Cầm thấp giọng thì thào:
- Là ai đang đối phó với Bách Lý Gia ta? Trùng Nhi bọn hắn phần lớn đều là người tu hành, Trùng Nhi lại đã bước vào Tiên Thiên Hư Đan Cảnh, nhưng lại không thể đưa tin cầu cứu về cho ta mà đã toàn bộ mất tích? Ai, rốt cuộc là ai?
- Bách Lý Gia ta đã đắc tội người nào? Ra tay hung ác như vậy?
- Ta nhất định sẽ điều tra ra, bất kể là ai, ta cũng muốn hắn trả giá đắt.
Trong ánh mắt Bách Lý Cầm tràn đầy sát khí.
Bỗng nhiên.
Bách Lý Cầm đột nhiên ôm đầu, thống khổ kêu lên.
- Lão tổ tông, lão tổ tông ngươi thế nào?
Bọn thủ vệ ở bên ngoài phòng thấy thế liền xông tới, nhưng mới vừa vào đến, chúng liền vô thanh vô tức ngã xuống đất, cũng mất hết khí tức.
- Chú thuật!
Bách Lý Cầm đau đớn lăn trên mặt đất, tay ôm đầu.
Hồn phách hắn cũng rất mạnh, kiệt lực ngăn cản, nhưng căn bản ngăn không được, chênh lệch thực lực quá lớn.
- Không biết là vị Thiên Vu nào, Bách Lý Cầm ta ở chỗ nào đắc tội với Thiên Vu tiền bối, xin hãy cáo tri, Bách Lý Cầm ta chắc chắn nhận lỗi. Thiên Vu tiền bối tha mạng, tha mạng!
Bách Lý Cầm cầu xin tha thứ. Vu thuật đáng sợ như thế, nhất định là Thiên Vu nhất mạch xuất thủ, đó tương đương với Tiên Thiên Kim Đan Cảnh.
- Không, không...
Bách Lý Cầm cảm giác linh hồn của mình đều đang tiêu tán, khẩn cầu nói.
- Tha mạng, tha mạng...
- Bách Lý Gia từng cướp bóc của bình dân bách tính, càng là động tới gia quyến của người ở Vu Mỗ Sơn. Xuất thủ diệt ngươi, đây chính là nhân quả.
Một thanh âm nữ tử vang lên bên tai Bách Lý Cầm.
- Vu Mỗ Sơn?
Bách Lý Cầm không thể tin được, tông phái tu hành đỉnh cao không thể trêu chọc nhất chính là Vu Mỗ Sơn, là tống phái Vu nhất mạch đỉnh cao còn sót lại. Ai dám trêu chọc, Vu Mỗ Sơn nhất định sẽ trả thù.
- Cướp bóc của bình dân bách tính...
Trong tai Bách Lý Cầm vang vang lên âm thanh trầm bổng mà sắc nhọn ấy, hồn phách cũng từ từ hoàn toàn tiêu tan.
Bách Lý Cầm, chết!
Chú thuật, chỉ nhằm vào hồn phách!
Hồn phách chống đỡ được thì sống! Chống đỡ không được thì chết!
Sau khi Bách Lý Cầm chết, nhục thân bị cao thủ Vu Mỗ Sơn âm thầm hủy đi, không lưu lại dấu vết gì. Dù sao nếu để lại nhục thân, người tu hành lợi hại khác tới dò xét, sẽ có thể đoán ra là do chú thuật.
Hai người tu hành Tiên Thiên trong Bách Lý Gia là Bách Lý Cầm, Bách Lý Trùng đều mất tích. Trưởng lão lợi hại trong tộc cũng mất tích, là chết mà không thấy thi thể. Gia tộc tan đàn xẻ nghé, một ít môn khách bỏ trốn. Bách Lý Gia sụp đổ. Bình thường Bách Lý Gia thủ đoạn quá mức tàn nhẫn, cũng có không ít kẻ thù, giờ phút này bọn họ cũng bắt đầu phản công!...
Một thời Bách Ly Gia cực thịnh cứ như vậy mà tiêu tán.
Trần Sương cùng một vị phụ nhân áo đỏ đứng trên mây mù, nhìn xuống Quảng Lăng quận xa xa.
- Quảng Lăng.
Trần Sương nói khẽ.
- Đây là quê hương của ta, ta từ nhỏ đến lớn đều không rời khỏi Quảng Lăng.
- Chờ ngươi trở thành đương đại Vu nữ, lúc nào cũng có thể trở về.
Phụ nhân áo đỏ cười nói.
- Đến lúc ngươi cũng trở thành người tu hành, phi thiên độn địa đều là chuyện bình thường.
- Trở về?
Trần Sương nhìn xuống phía dưới, ánh mắt phức tạp.
- Cũng không biết ta có thể sống sót đi ra khỏi Vu Mẫu động hay không, hoặc là một đi không trở lại.
- Nói cái gì vậy, Vu Mẫu Cổ thích ngươi như vậy, ngươi nhất định có thể sống sót.
Phụ nhân áo đỏ liền nói.
Trần Sương nhìn phía dưới.
- Vân ca ca.
Trần Sương yên lặng nói.
- Cũng không biết chúng ta còn có thể gặp nhau nữa không. Nếu muội chết ở Vu Mẫu động, hi vọng huynh đừng quên muội.
- Chúng ta đi thôi.
Trần Sương mở miệng.
- Được!
Phụ nhân áo đỏ gật đầu.
Vù!
Hai người cưỡi mây mù bay rời khỏi, bay về hướng Vu Mỗ Sơn.
Tần phủ.
Tần Vân cầm thư trong tay, chăm chú nhìn.
-... Vân ca ca, muội muốn đi ra bên ngoài nhìn xem phong cảnh khắp thiên nam địa bắc. Nếu là muội không trở lại, huynh đừng quên muội nhé.
Tần Vân ngẩng đầu, nhìn Tiết di trước mặt, nói:
- Tiết di, Tiểu Sương đi lúc nào?
- Ta cũng không biết, ta và trong phòng nàng thì phát hiện ra phong thư này.
Tiết di liền nói.
- Hơn nữa có một việc ta cũng không biết nên nói không.
- Nói đi!
Tần Vân liền nói.
- Lúc trước đại ca Tiểu Sương là Tạ Lôi dẫn đầu tiêu cục áp tiêu, gặp phải yêu quái, tiêu cục mấy trăm người gồm cả đại ca Tiểu Sương đều mất mạng, chỉ có vài người may mắn chạy thoát.
Tiết di nói.
- Tạ Lôi bọn hắn lúc ấy cũng phát hiện là Đông Cung quận Bách Lý Gia giả làm yêu ma để cướp bóc, người may mắn sống sót đem tin tức nói cho chúng ta biết.
- Đông Cung quận Bách Lý Gia?
Tần Vân giật mình.
- Các huynh đệ ở tiêu cục bị chết là do Bách Lý Gia đứng sau lưng hành động ư?
- Ừm.
Tiết di nói.
- Tiểu Sương cũng không cho ta nói, sợ gây phiền phức cho ngươi. Bây giờ Bách Lý Gia đã hủy diệt, ta mới nói cho Tần công tử biết. Hơn nữa ta cảm thấy... trước khi Bách Lý Gia bị hủy diệt, Tiểu Sương dường như đã đoán được. Chờ sau khi Bách Lý Gia hủy diệt, vừa mới qua mấy ngày, Tiểu Sương đã bỏ đi.
- Sao không nói sớm cho ta biết chứ.
Tần Vân có chút lo lắng.
- Tần công tử cũng đừng lo lắng. Tiểu Sương lưu lại thư tay của nàng, rõ ràng là tự nàng muốn đi ra ngoài, đại thù đã báo, Tiểu Sương cũng muốn tự an bài cho cuộc đời của mình.
Tiết di nói.
- Mấy năm gần đây, bị cừu hận trói buộc, Tiểu Sương sống cũng rất khổ.
Tần Vân trầm mặc.
- Bách Lý Gia lặng yên không một tiếng động bị hủy diệt, cao thủ đều mất tích, chết không thấy xác.
Tần Vân nói khẽ.
- Nếu như chuyện này có quan hệ với Tiểu Sương, vậy Tiểu Sương hẳn là quen người tu hành lợi hại, thậm chí có thể là người tu hành Tiên Thiên Kim Đan.
Nếu tự Tần Vân ra tay, cũng không thể làm gọn gàng được như thế, không lưu lại dấu vết gì.
- Tiểu Sương...
Tần Vân mặc dù đang an ủi chính mình, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Chỉ là thiên hạ rất lớn, cũng không biết nàng đi đâu.
Tháng hai.
Vạn vật sinh trưởng, cây già cũng đã nảy mầm.
- Tần Vân, nhìn bộ dạng của chàng này, cứ làm như ta đi nhiều năm không bằng, chỉ là ba tháng thôi mà!
Y Tiêu cùng Tần Vân đứng ở ven bờ Tiểu Kính Hồ, hai người nắm tay, Y Tiêu cười nói.
- Sau ba tháng, ta sẽ trở lại.
- Ừ!
Tần Vân có chút không nỡ, nói.
- Ta nghe nói vào lôi trì tu hành, cũng có chút nguy hiểm, nàng nhất định phải cẩn thận.
- Lôi trì dẫn chính là sấm chớp tự nhiên trong trời đất, sẽ có chút nguy hiểm nhỏ, nhưng các vị tiền bối ở Thần Tiêu môn kinh nghiệm tích lũy, bố trí rất nhiều trận pháp, bình thường cũng sẽ không có vấn đề. Nếu như xảy ra chuyện cũng không đến nỗi mất mạng.
Y Tiêu mỉm cười.
- Vào lôi trì tu hành, là cơ hội hiếm có mà những người tu hành lôi pháp như chúng ta mơ ước.
- Ta phải đi rồi!
Y Tiêu nhìn sắc trời, nói:
- Nếu còn không đi mau, sợ tới tối mới tới được Thần Tiêu môn.
- Được, đi đường cẩn thận, có chuyện gì liền đưa tin cho ta.
Tần Vân nói.
- Được.
Y Tiêu gật đầu.
- Ba tháng sau gặp lại.
- Ba tháng sau gặp lại.
Tần Vân mỉm cười.
Y Tiêu bước lên lên, hôn Tần Vân một cái, sau đó cười cười lùi lại phía sau, nhảy lên mây mù đằng vân bay đi.
Tần Vân ngẩng đầu đưa mắt nhìn bóng Y Tiêu rời đi, nhẹ giọng tự nói:
- Ba tháng sau gặp lại.
Y Tiêu sau khi rời đi không bao lâu, có một ngày.
Tại một nơi cách Quảng Lăng quận rất xa, trên bầu trời có một vị hòa thượng mập cười ha hả vung tay lên. Một đạo lưu quang bay ra, bay hơn trăm dặm, rơi về phía Quảng Lăng quận Tần phủ.
- Hử?
Tần Vân vốn đang ngồi xếp bằng bên hồ, tu luyện phi kiếm chi thuật, bỗng nhiên cảm ứng được một đạo lưu quang bay tới với tốc độ thật nhanh, lúc này hắn vẫy tay một cái.
Vù!
Một đạo kiếm khí bay ra, quấn lấy đạo lưu quang kia, đem đến trước mặt hắn.
- Đây là?
Tần Vân nhìn một viên tinh thạch sáng chói mắt.
- Tiên tinh? Một viên Tiên tinh?
Tần Vân giật mình, một viên Tiên tinh cực kỳ trân quý. Tất cả các bảo vật Công Dã Bính lưu lại lúc trước cũng so không lại với một viên Tiên tinh.
- Ai, không công tặng ta một viên Tiên tinh?
Tần Vân nghi hoặc, dùng cảm ứng.
- Trên Tiên Tinh này còn kèm theo ấn ký?
Tần Vân xuất ra Tuần Thiên Lệnh.
Đem ấn ký dẫn vào trong Tuần Thiên Lệnh của mình, lập tức liên hệ với đối phương.
Vù vù…
Giữa không trung hiện lên hư ảnh, đó là một tòa thủy phủ, chung quanh có dòng nước phun trào. Một con giao long đỏ thẫm đang nằm ở đó, râu rồng phiêu đãng, khí tức thâm sâu khó dò, một đôi mắt rồng mang theo ý cười nhìn Tần Vân:
- Ta là sứ giả Vạn Tượng điện, một viên Tiên tinh lúc trước chính là lễ vật Vạn Tượng điện ta đưa cho Tần Vân Kiếm Tiên ngươi.
- Vạn Tượng điện?
Tần Vân nghi hoặc, cười nói.
- Tha thứ ta lạc hậu dốt nát, lần đầu tiên nghe nói tới Vạn Tượng điện. Chỉ là lần đầu gặp mặt đã tặng ta lễ vật như Tiên tinh. Vạn Tượng điện các ngươi thật hào phóng.
Giao long màu đỏ thẫm mỉm cười nói:
- Vạn Tượng điện ta bao hàm toàn diện, pháp bảo, công pháp, linh quả, kỳ vật... Lại có mỹ nữ các tộc, công danh lợi lộc, hoặc là muốn giết ai, muốn bái ai là thầy, muốn tiên đan gì, chỉ cần ngươi trả giá nổi, Vạn Tượng điện ta đều có thể giúp ngươi làm.
/257
|