Khu vực Lĩnh Nam ở Việt Châu, nơi này có rất nhiều bộ lạc, nhưng cũng có một tông phái 'Việt môn' của cổ lão Kiếm Tiên, ở trong thiên hạ đứng hàng thứ năm trong các tông phái tu hành đỉnh cao.
So với Thục Châu Kiếm Các cường thịnh, Việt môn lại yếu hơn một chút.
Tại thời kỳ thượng cổ, Việt môn từng có danh tiếng cực lớn, chính là nơi kiếm tu đứng đầu trong thiên hạ. Chỉ là theo thời gian trôi qua, thiên hạ đã từng có mấy Kiếm Tiên tông phái quật khởi xuống dốc, Việt môn mặc dù một mực kéo dài đến nay, nhưng trong các tông phái tu hành đỉnh cao thiên hạ chỉ có thể coi là bình thường.
Trời tờ mờ sáng.
Việt môn, trong Bạch Viên động có một lão già khoanh chân ngồi tại trên bồ đoàn, bỗng nhiên hắn mở mắt ra nhìn về phía xa.
Nơi xa có một người trung niên đang đi theo Việt môn đệ tử tiến vào.
- Sư tôn lão nhân gia đang ở trong Bạch Viên động tu hành.
Đệ tử tiếp đãi cười nói.
Người trung niên khẽ gật đầu, nhìn xung quanh. Trên bình địa có các đệ tử Việt môn đang luyện kiếm, đón mặt trời mới mọc. Từng người một dụng tâm tu luyện. Bất kể thế nào, chí ít ở tại Việt Châu, có thể trở thành Việt môn kiếm tiên, đã là điều vô số người ao ước.
Một lát sau.
Người trung niên đi tới trước Bạch Viên động. Bạch Viên động là một cái động huyệt lớn, rất đơn sơ, trên động huyệt có nhiều vết kiếm.
- Phương lão đệ, vào đi.
Bên trong truyền đến thanh âm.
Người trung niên liền đi vào.
- Viên Công.
Người trung niên chắp tay, mới khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn khác.
- Không biết Viên Công vội vã triệu ta tới như vậy là có chuyện gì?
Người trung niên có chút kính trọng đối phương. Lão già trước mắt chính là Viên Công ở Việt môn, tên tục gia là Vạn Mậu. Việt môn mỗi một thời đều có một vị Viên Công, địa vị không thua gì môn chủ Việt môn.
- Phương lão đệ.
Viên Công mỉm cười nói.
- Còn nhớ chuyện Cảnh Dương động phủ ta từng nói với ngươi không?
- Cảnh Sơn phái Cảnh Dương động phủ? Đương nhiên nhớ! Viên Công đã nói ngài có một khối phù bài để vào Cảnh Dương động phủ, nếu là động phủ mở ra... Sẽ mời ta cùng nhau đi?
Người trung niên trong mắt sáng lên.
- Thế nào, sắp mở sao?
Viên Công khẽ gật đầu:
- Cảnh Sơn phái bây giờ đã tìm được khối phù bài thứ sáu, rất nhanh Cảnh Dương động phủ sẽ mở ra. Phương lão đệ, ngươi còn muốn theo ta đi không?
- Cầu còn không được!
Người trung niên mừng rỡ nói.
- Cùng Viên Công đi, ta còn sợ cái gì. Hơn nữa dựa vào trận pháp của ta cùng liên thủ với Viên Công, nhất định có thể đoạt được nhiều bảo bối. Còn phân chia, cứ theo Viên Công nói, ngài tám phần ta hai phần! Hơn nữa bảo vật Kiếm Tiên nhất mạch thuộc về Viên Công.
- Ừm.
Viên Công mỉm cười gật đầu.
- Trận pháp của Phương lão đệ ở Việt Châu là đệ nhất! Có ngươi giúp ta, ta cũng có lòng tin đoạt được 'Bạch Lộ Phi Kiếm'.
- Ha ha, ta ở đây chúc Viên Công, chờ Bạch Lộ Phi Kiếm tới tay, cùng với Thanh Thuỷ Phi Kiếm của Việt môn phối hợp, Bạch Thanh nhị kiếm... Song kiếm hợp bích, có thể địch nổi siêu phẩm pháp bảo.
Người trung niên tán dương.
Viên Công khẽ gật đầu.
Bạch Lộ Phi Kiếm, Thanh Thuỷ Phi Kiếm đều là nhất phẩm pháp bảo. Vốn đều là phi kiếm Việt môn thượng cổ lưu truyền.
Chỉ là sau này Bạch Lộ Phi Kiếm lưu lạc, rơi vào tay yêu ma, đi qua rất nhiều vòng lại rơi vào tay Cảnh Dương chân nhân của Cảnh Dương Phái lúc đó vốn là Đạo gia Thánh địa. Cảnh Dương chân nhân lúc ấy là lãnh tụ của Đạo gia. Việt môn cùng Cảnh Sơn phái lúc trước có mâu thuẫn, Cảnh Dương chân nhân thậm chí tức giận, đem Bạch Lộ Phi Kiếm đặt trong Cảnh Dương động phủ của mình, để Việt môn mấy ngàn năm qua, Bạch Thanh nhị kiếm vẫn luôn tách rời.
- Phương lão đệ, ngươi đi chuẩn bị đi, mười một tháng sáu, lại đến chỗ này hội tụ với ta.
Viên Công nói.
- Tốt, ta đi chuẩn bị trước.
Người trung niên lúc này đứng dậy.
- Xin cáo từ!
- Tĩnh Nhi, giúp ta đưa tiễn Phương sư thúc của ngươi.
Viên Công ra lệnh nói.
Đệ tử tiếp đón ngoại động lúc này vẫn nhiệt tình dẫn người trung niên đi.
Người trung niên giờ phút này cũng trùng trùng tâm sự, âm thầm kích động nghĩ:
- Đây chính là động phủ của Nguyên Thần tiên nhân, hơn nữa còn là lãnh tụ của Đạo gia năm đó. Việt môn mặc dù lợi hại, nhưng cuối cùng chẳng qua là một môn phái Kiếm Tiên. Chưa từng có chân chính Nguyên Thần tiên nhân xuất hiện! Luận về nội tình kém Cảnh Sơn phái quá xa, nhưng phi kiếm chi thuật của Viên Công hoàn toàn cao minh, cùng hắn đi, cho dù được chia hai phần bảo bối... Cũng là cơ duyên của ta trước nay chưa từng có.
- Lần này nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, còn phải cẩn thận đề phòng Viên Công trở mặt.
Người trung niên âm thầm tính toán.
Hắn là Phương Ngu, là Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, cũng là Thanh Lệnh Tuần Thiên Sứ.
Đối với trận pháp nhưng là cực kỳ cao minh! Trong nháy mắt bố trí trận pháp, ngay cả Tiên Thiên Kim Đan Cảnh thời gian ngắn cũng khó mà phá được, mới được xưng là đệ nhất trận pháp ở Việt Châu! Đây cũng là nguyên nhân mà Viên Công mời hắn cùng đi.
Mà lúc này trong Bạch Viên động.
- Cảnh Dương động phủ.
Viên Công thầm nghĩ.
- Nhiều năm đã qua, sáu khối phù bài vẫn chưa tìm đủ, nhưng sức hấp dẫn của Cảnh Dương động phủ quá lớn, người tu hành đứng trước đại hạn tuổi thọ nếu cưỡng ép xâm nhập đều không thể còn sống đi ra! Bảo bối của họ cũng vì thế mà lưu lạc trong Cảnh Dương động phủ.
Không có phù bài, cưỡng ép đi vào, đều không thể đi ra.
Việt môn mặc dù một mực muốn đoạt lại Bạch Lộ Phi Kiếm, thế nhưng cũng không dám liều vào, chỉ có người tu hành sắp tới đại hạn tuổi thọ với dám đi liều một phen mà thôi.
- Việt môn ta vẫn đang đi tìm Thiên Kiếm lão nhân, dựa theo ghi chép của hậu bối Kiếm lão nhân lưu lại, hắn hẳn là cuối cùng đã đi vào Cảnh Dương động phủ.
Viên Công thầm nghĩ.
- Kiếm lão nhân là tiền bối cao nhân ngộ ra Kiếm đạo, vẫn luôn cố gắng sáng tạo ra Kiếm Tiên nhất mạch bước vào phương pháp tu hành Nguyên Thần tiên nhân. Hắn mặc dù đã lưu lại rất nhiều bảo bối cho hậu nhân, thế nhưng có thể vào Cảnh Dương động phủ... Không nói bảo bối khác, hắn ít ra sẽ mang theo bản mệnh Phi kiếm của hắn.
- Mấy món Linh Bảo cùng siêu phẩm pháp bảo cũng không cần phải đi liều mạng. Nhưng Bạch Lộ Phi Kiếm cùng phi kiếm mà Kiếm lão nhân lưu lại, nhất định phải đoạt được.
Dã tâm của Viên Công cũng không tính là lớn. Hắn cũng biết, nếu như đoạt được Linh Bảo, Việt môn cũng không giữ được.
Giang châu Quảng Lăng, ngoài cổng Tần phủ.
- Ngọc Thanh muội muội, muội không cần tặng chúng ta.
- Ngọc Thanh muội muội, hai ngày sau ta lại tới tìm muội hàn huyên.
Hai vị phụ nhân ăn mặc cao quý cùng Lê Ngọc Thanh cáo biệt.
Lê Ngọc Thanh cười tiên chân họ.
Rời quê lâu như vậy, bây giờ cùng các tỷ muội lúc nhỏ nói chuyện làm cho nàng cảm thấy rất vui vẻ.
- Đại Thanh tỷ tỷ, lên xe ngựa của ta, trên đường cũng nói chuyện.
Hai vị phụ nhân lúc này lên cùng một chiếc xe ngựa, người hậu hộ vệ của các nàng cũng nhanh chóng đánh xe rời đi.
Lê Ngọc Thanh nghiêng người nhìn một lúc, mới xoay người đi vào.
Trong xe ngựa.
Hai phụ nhân trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp lại to nhỏ trò chuyện.
- Ngọc Thanh muội muội thuở thiếu thời thích múa đao múa kiếm, hiện tại lại không bằng chúng ta được gả tới nơi tốt.
Một vị phụ nhân nhẹ giọng cười nói.
- Nàng gả cho một con ma ốm, còn bị người của Quy Hải Gia khi dễ, nếu không phải Tần nhị công tử giúp đỡ, hiện tại không biết rơi vào hoàn cảnh nào.
- Quá khứ nàng ở trước mặt chúng ta đắc ý, hiện tại thì thế nào…
Một vị phụ nhân khác cũng che miệng cười nói.
- Đương nhiên, người ta biết múa đao múa kiếm cũng có chỗ tốt. Không phải sao, nàng đã leo được lên càng cao của Tần nhị công tử rồi kìa!
- Tần nhị công tử cũng coi trọng nàng?
- Ai biết được, bây giờ nàng có thể ở lại Tần phủ, nói không chừng lúc nào đó có thể xoay người trở thành thiếp thất của Tần nhị công tử.
- Mang theo con của chồng trước, Tần phủ còn muốn nàng? Ta không tin!
- Tần nhị công tử là người trong chốn thần tiên, cũng không quan tâm quy củ thế tục. Hơn nữa bọn hắn còn có tình nghĩa lúc nhỏ, cái này cũng khó nói, khó nói lắm!
- Đúng thế, thực sự khó nói trước vô cùng.
Hai vị phụ nhân trẻ tuổi bàn luận thì thầm. Cũng là bởi vì Tần phủ, nếu không bọn họ cũng không muốn cùng Lê Ngọc Thanh nhiệt tình qua lại như vậy.
Bà Châu, Lôi Trì ở Thần Tiêu môn.
Lôi Trì ở trong lòng núi, đem sấm chớp trong trời đất dẫn vào trong Lôi Trì.
- Ầm ầm ầm!!!
Cửa đá ầm một cái một mở ra.
Nam nữ già trẻ năm người tu hành từ đó đi ra, ngoại trừ một vị phụ trách bảo vệ tiểu bối, bốn vị khác đều là đệ tử trẻ tuổi của Thần Tiêu môn, tuổi tác cũng dưới một trăm, trong đó có Y Tiêu và bọn người Tiết Vĩnh. Y Tiêu lần này cũng mới có tư cách vào Lôi Trì, những năm trước đều là không có cơ hội! Có thể đi vào Lôi Trì đều là tinh anh của Thần Tiêu môn, là đệ tử thiên tài được Thần Tiêu môn nhận định có thể bước vào Tiên Thiên Kim Đan.
Trong bốn vị này, đại sư huynh Tiết Vĩnh và Trương Ngũ Linh Trương thị ở Thần Tiêu môn đều đã là Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, lại đều nắm giữ thiên đạo hàm ý!
- Y Tiêu sư muội, chúc mừng chúc mừng.
- Y Tiêu sư muội, trẻ tuổi như vậy đã nắm giữ thiên đạo hàm ý, thật để cho chúng ta hâm mộ.
Đệ tử Thần Tiêu môn ở bên ngoài Lôi Trì đứng thành một đoàn người nghênh tiếp, rất nhiều đều đang chúc mừng Y Tiêu.
Ngay cả trưởng bối của Y Tiêu cũng mỉm cười nhìn nàng.
- Lần này mặc dù xuất hiện chuyện nhỏ ngoài ý muốn, dẫn đến Thiên Lôi quán thể, nhưng ngươi lại biến nguy thành an, chẳng những hấp thu Thiên Lôi, lại có thể ngộ ra Lôi Đình ý cảnh.
Một vị nữ tử đạo bào cười nhìn Y Tiêu.
- Sư tôn, là do đồ nhi may mắn. Lúc đó Thiên Lôi quán thể được ăn cả ngã về không, liền cưỡng ép dẫn vào ngũ tạng.
Y Tiêu nói.
- May mắn hấp thu thành công.
- Cũng là do căn cơ ngươi vững chắc.
Nữ tử đạo bào cười cười.
- Tốt rồi, về nghỉ ngơi đi, ba tháng này ngươi cũng mệt mỏi rồi.
- Vâng.
Y Tiêu gật đầu.
Y Tiêu rất nhanh đã quay trở về chỗ ở của mình, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nghe thấy bảo vật đưa tin có cảm ứng.
- Hử?
Y Tiêu lật tay một cái, lấy ra một khối Thần Tiêu phù bài.
Vù vù.
Giữa không trung hiện ra thân ảnh một vị trung niên.
- Lão tổ tông.
Y Tiêu thấy thế, liền cung kính.
Người trung niên này là Y thị lão tổ, cường giả khủng bố tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ.
- Y Tiêu.
Y thị lão tổ mỉm cười nói.
- Ta sớm nhận được tin, ngươi ở Lôi Trì tu hành nắm giữ Lôi Đình ý cảnh?
- Vâng.
Y Tiêu gật đầu.
- Tốt lắm, Tiên Thiên Nhất Khí Thần Lôi hẳn là viên mãn rồi.
Y thị lão tổ hỏi.
- Đã viên mãn!
Y Tiêu cung kính nói.
- Ta sẽ cho người truyền cho ngươi Thần Tiêu Lôi Pháp.
Y thị lão tổ gật đầu.
- Sau lại ban cho ngươi một tứ phẩm Thần Tiêu phù lục.
Y thị lão tổ cùng Thần Tiêu môn quan hệ cực kỳ chặt chẽ, xem như đồng khí liên chi. Y thị tử đệ tu hành cũng là đưa vào Thần Tiêu môn. Y thị lão tổ nói sắp xếp người truyền thụ nàng Thần Tiêu Lôi Pháp, cũng tuyệt đối không phải nói ngoa.
- Thần Tiêu phù lục?
Y Tiêu giật mình, tứ phẩm Thần Tiêu phù lục... Luận giá trị không thua gì tam phẩm pháp bảo.
- Ừ, ngươi cố gắng tu hành, chuẩn bị một tháng sau, ta sẽ an bài ngươi cùng Nhị thúc của ngươi đi làm một việc quan trọng.
Y thị lão tổ cười nói.
- Cũng coi như tôi luyện nho nhỏ cho ngươi.
Hiển nhiên sau khi biết được Y Tiêu nắm giữ Lôi Đình ý cảnh, Y thị lão tổ bắt đầu dốc sức vun trồng.
- Chuyện quan trọng?
Y Tiêu hơi nghi hoặc.
- Một tháng sau, Cảnh Dương động phủ mở, Y thị ta sẽ an bài hai người đi vào. Ngươi cùng Nhị thúc của ngươi cùng nhau đi đi.
Y thị lão tổ nói.
So với Thục Châu Kiếm Các cường thịnh, Việt môn lại yếu hơn một chút.
Tại thời kỳ thượng cổ, Việt môn từng có danh tiếng cực lớn, chính là nơi kiếm tu đứng đầu trong thiên hạ. Chỉ là theo thời gian trôi qua, thiên hạ đã từng có mấy Kiếm Tiên tông phái quật khởi xuống dốc, Việt môn mặc dù một mực kéo dài đến nay, nhưng trong các tông phái tu hành đỉnh cao thiên hạ chỉ có thể coi là bình thường.
Trời tờ mờ sáng.
Việt môn, trong Bạch Viên động có một lão già khoanh chân ngồi tại trên bồ đoàn, bỗng nhiên hắn mở mắt ra nhìn về phía xa.
Nơi xa có một người trung niên đang đi theo Việt môn đệ tử tiến vào.
- Sư tôn lão nhân gia đang ở trong Bạch Viên động tu hành.
Đệ tử tiếp đãi cười nói.
Người trung niên khẽ gật đầu, nhìn xung quanh. Trên bình địa có các đệ tử Việt môn đang luyện kiếm, đón mặt trời mới mọc. Từng người một dụng tâm tu luyện. Bất kể thế nào, chí ít ở tại Việt Châu, có thể trở thành Việt môn kiếm tiên, đã là điều vô số người ao ước.
Một lát sau.
Người trung niên đi tới trước Bạch Viên động. Bạch Viên động là một cái động huyệt lớn, rất đơn sơ, trên động huyệt có nhiều vết kiếm.
- Phương lão đệ, vào đi.
Bên trong truyền đến thanh âm.
Người trung niên liền đi vào.
- Viên Công.
Người trung niên chắp tay, mới khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn khác.
- Không biết Viên Công vội vã triệu ta tới như vậy là có chuyện gì?
Người trung niên có chút kính trọng đối phương. Lão già trước mắt chính là Viên Công ở Việt môn, tên tục gia là Vạn Mậu. Việt môn mỗi một thời đều có một vị Viên Công, địa vị không thua gì môn chủ Việt môn.
- Phương lão đệ.
Viên Công mỉm cười nói.
- Còn nhớ chuyện Cảnh Dương động phủ ta từng nói với ngươi không?
- Cảnh Sơn phái Cảnh Dương động phủ? Đương nhiên nhớ! Viên Công đã nói ngài có một khối phù bài để vào Cảnh Dương động phủ, nếu là động phủ mở ra... Sẽ mời ta cùng nhau đi?
Người trung niên trong mắt sáng lên.
- Thế nào, sắp mở sao?
Viên Công khẽ gật đầu:
- Cảnh Sơn phái bây giờ đã tìm được khối phù bài thứ sáu, rất nhanh Cảnh Dương động phủ sẽ mở ra. Phương lão đệ, ngươi còn muốn theo ta đi không?
- Cầu còn không được!
Người trung niên mừng rỡ nói.
- Cùng Viên Công đi, ta còn sợ cái gì. Hơn nữa dựa vào trận pháp của ta cùng liên thủ với Viên Công, nhất định có thể đoạt được nhiều bảo bối. Còn phân chia, cứ theo Viên Công nói, ngài tám phần ta hai phần! Hơn nữa bảo vật Kiếm Tiên nhất mạch thuộc về Viên Công.
- Ừm.
Viên Công mỉm cười gật đầu.
- Trận pháp của Phương lão đệ ở Việt Châu là đệ nhất! Có ngươi giúp ta, ta cũng có lòng tin đoạt được 'Bạch Lộ Phi Kiếm'.
- Ha ha, ta ở đây chúc Viên Công, chờ Bạch Lộ Phi Kiếm tới tay, cùng với Thanh Thuỷ Phi Kiếm của Việt môn phối hợp, Bạch Thanh nhị kiếm... Song kiếm hợp bích, có thể địch nổi siêu phẩm pháp bảo.
Người trung niên tán dương.
Viên Công khẽ gật đầu.
Bạch Lộ Phi Kiếm, Thanh Thuỷ Phi Kiếm đều là nhất phẩm pháp bảo. Vốn đều là phi kiếm Việt môn thượng cổ lưu truyền.
Chỉ là sau này Bạch Lộ Phi Kiếm lưu lạc, rơi vào tay yêu ma, đi qua rất nhiều vòng lại rơi vào tay Cảnh Dương chân nhân của Cảnh Dương Phái lúc đó vốn là Đạo gia Thánh địa. Cảnh Dương chân nhân lúc ấy là lãnh tụ của Đạo gia. Việt môn cùng Cảnh Sơn phái lúc trước có mâu thuẫn, Cảnh Dương chân nhân thậm chí tức giận, đem Bạch Lộ Phi Kiếm đặt trong Cảnh Dương động phủ của mình, để Việt môn mấy ngàn năm qua, Bạch Thanh nhị kiếm vẫn luôn tách rời.
- Phương lão đệ, ngươi đi chuẩn bị đi, mười một tháng sáu, lại đến chỗ này hội tụ với ta.
Viên Công nói.
- Tốt, ta đi chuẩn bị trước.
Người trung niên lúc này đứng dậy.
- Xin cáo từ!
- Tĩnh Nhi, giúp ta đưa tiễn Phương sư thúc của ngươi.
Viên Công ra lệnh nói.
Đệ tử tiếp đón ngoại động lúc này vẫn nhiệt tình dẫn người trung niên đi.
Người trung niên giờ phút này cũng trùng trùng tâm sự, âm thầm kích động nghĩ:
- Đây chính là động phủ của Nguyên Thần tiên nhân, hơn nữa còn là lãnh tụ của Đạo gia năm đó. Việt môn mặc dù lợi hại, nhưng cuối cùng chẳng qua là một môn phái Kiếm Tiên. Chưa từng có chân chính Nguyên Thần tiên nhân xuất hiện! Luận về nội tình kém Cảnh Sơn phái quá xa, nhưng phi kiếm chi thuật của Viên Công hoàn toàn cao minh, cùng hắn đi, cho dù được chia hai phần bảo bối... Cũng là cơ duyên của ta trước nay chưa từng có.
- Lần này nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, còn phải cẩn thận đề phòng Viên Công trở mặt.
Người trung niên âm thầm tính toán.
Hắn là Phương Ngu, là Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, cũng là Thanh Lệnh Tuần Thiên Sứ.
Đối với trận pháp nhưng là cực kỳ cao minh! Trong nháy mắt bố trí trận pháp, ngay cả Tiên Thiên Kim Đan Cảnh thời gian ngắn cũng khó mà phá được, mới được xưng là đệ nhất trận pháp ở Việt Châu! Đây cũng là nguyên nhân mà Viên Công mời hắn cùng đi.
Mà lúc này trong Bạch Viên động.
- Cảnh Dương động phủ.
Viên Công thầm nghĩ.
- Nhiều năm đã qua, sáu khối phù bài vẫn chưa tìm đủ, nhưng sức hấp dẫn của Cảnh Dương động phủ quá lớn, người tu hành đứng trước đại hạn tuổi thọ nếu cưỡng ép xâm nhập đều không thể còn sống đi ra! Bảo bối của họ cũng vì thế mà lưu lạc trong Cảnh Dương động phủ.
Không có phù bài, cưỡng ép đi vào, đều không thể đi ra.
Việt môn mặc dù một mực muốn đoạt lại Bạch Lộ Phi Kiếm, thế nhưng cũng không dám liều vào, chỉ có người tu hành sắp tới đại hạn tuổi thọ với dám đi liều một phen mà thôi.
- Việt môn ta vẫn đang đi tìm Thiên Kiếm lão nhân, dựa theo ghi chép của hậu bối Kiếm lão nhân lưu lại, hắn hẳn là cuối cùng đã đi vào Cảnh Dương động phủ.
Viên Công thầm nghĩ.
- Kiếm lão nhân là tiền bối cao nhân ngộ ra Kiếm đạo, vẫn luôn cố gắng sáng tạo ra Kiếm Tiên nhất mạch bước vào phương pháp tu hành Nguyên Thần tiên nhân. Hắn mặc dù đã lưu lại rất nhiều bảo bối cho hậu nhân, thế nhưng có thể vào Cảnh Dương động phủ... Không nói bảo bối khác, hắn ít ra sẽ mang theo bản mệnh Phi kiếm của hắn.
- Mấy món Linh Bảo cùng siêu phẩm pháp bảo cũng không cần phải đi liều mạng. Nhưng Bạch Lộ Phi Kiếm cùng phi kiếm mà Kiếm lão nhân lưu lại, nhất định phải đoạt được.
Dã tâm của Viên Công cũng không tính là lớn. Hắn cũng biết, nếu như đoạt được Linh Bảo, Việt môn cũng không giữ được.
Giang châu Quảng Lăng, ngoài cổng Tần phủ.
- Ngọc Thanh muội muội, muội không cần tặng chúng ta.
- Ngọc Thanh muội muội, hai ngày sau ta lại tới tìm muội hàn huyên.
Hai vị phụ nhân ăn mặc cao quý cùng Lê Ngọc Thanh cáo biệt.
Lê Ngọc Thanh cười tiên chân họ.
Rời quê lâu như vậy, bây giờ cùng các tỷ muội lúc nhỏ nói chuyện làm cho nàng cảm thấy rất vui vẻ.
- Đại Thanh tỷ tỷ, lên xe ngựa của ta, trên đường cũng nói chuyện.
Hai vị phụ nhân lúc này lên cùng một chiếc xe ngựa, người hậu hộ vệ của các nàng cũng nhanh chóng đánh xe rời đi.
Lê Ngọc Thanh nghiêng người nhìn một lúc, mới xoay người đi vào.
Trong xe ngựa.
Hai phụ nhân trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp lại to nhỏ trò chuyện.
- Ngọc Thanh muội muội thuở thiếu thời thích múa đao múa kiếm, hiện tại lại không bằng chúng ta được gả tới nơi tốt.
Một vị phụ nhân nhẹ giọng cười nói.
- Nàng gả cho một con ma ốm, còn bị người của Quy Hải Gia khi dễ, nếu không phải Tần nhị công tử giúp đỡ, hiện tại không biết rơi vào hoàn cảnh nào.
- Quá khứ nàng ở trước mặt chúng ta đắc ý, hiện tại thì thế nào…
Một vị phụ nhân khác cũng che miệng cười nói.
- Đương nhiên, người ta biết múa đao múa kiếm cũng có chỗ tốt. Không phải sao, nàng đã leo được lên càng cao của Tần nhị công tử rồi kìa!
- Tần nhị công tử cũng coi trọng nàng?
- Ai biết được, bây giờ nàng có thể ở lại Tần phủ, nói không chừng lúc nào đó có thể xoay người trở thành thiếp thất của Tần nhị công tử.
- Mang theo con của chồng trước, Tần phủ còn muốn nàng? Ta không tin!
- Tần nhị công tử là người trong chốn thần tiên, cũng không quan tâm quy củ thế tục. Hơn nữa bọn hắn còn có tình nghĩa lúc nhỏ, cái này cũng khó nói, khó nói lắm!
- Đúng thế, thực sự khó nói trước vô cùng.
Hai vị phụ nhân trẻ tuổi bàn luận thì thầm. Cũng là bởi vì Tần phủ, nếu không bọn họ cũng không muốn cùng Lê Ngọc Thanh nhiệt tình qua lại như vậy.
Bà Châu, Lôi Trì ở Thần Tiêu môn.
Lôi Trì ở trong lòng núi, đem sấm chớp trong trời đất dẫn vào trong Lôi Trì.
- Ầm ầm ầm!!!
Cửa đá ầm một cái một mở ra.
Nam nữ già trẻ năm người tu hành từ đó đi ra, ngoại trừ một vị phụ trách bảo vệ tiểu bối, bốn vị khác đều là đệ tử trẻ tuổi của Thần Tiêu môn, tuổi tác cũng dưới một trăm, trong đó có Y Tiêu và bọn người Tiết Vĩnh. Y Tiêu lần này cũng mới có tư cách vào Lôi Trì, những năm trước đều là không có cơ hội! Có thể đi vào Lôi Trì đều là tinh anh của Thần Tiêu môn, là đệ tử thiên tài được Thần Tiêu môn nhận định có thể bước vào Tiên Thiên Kim Đan.
Trong bốn vị này, đại sư huynh Tiết Vĩnh và Trương Ngũ Linh Trương thị ở Thần Tiêu môn đều đã là Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, lại đều nắm giữ thiên đạo hàm ý!
- Y Tiêu sư muội, chúc mừng chúc mừng.
- Y Tiêu sư muội, trẻ tuổi như vậy đã nắm giữ thiên đạo hàm ý, thật để cho chúng ta hâm mộ.
Đệ tử Thần Tiêu môn ở bên ngoài Lôi Trì đứng thành một đoàn người nghênh tiếp, rất nhiều đều đang chúc mừng Y Tiêu.
Ngay cả trưởng bối của Y Tiêu cũng mỉm cười nhìn nàng.
- Lần này mặc dù xuất hiện chuyện nhỏ ngoài ý muốn, dẫn đến Thiên Lôi quán thể, nhưng ngươi lại biến nguy thành an, chẳng những hấp thu Thiên Lôi, lại có thể ngộ ra Lôi Đình ý cảnh.
Một vị nữ tử đạo bào cười nhìn Y Tiêu.
- Sư tôn, là do đồ nhi may mắn. Lúc đó Thiên Lôi quán thể được ăn cả ngã về không, liền cưỡng ép dẫn vào ngũ tạng.
Y Tiêu nói.
- May mắn hấp thu thành công.
- Cũng là do căn cơ ngươi vững chắc.
Nữ tử đạo bào cười cười.
- Tốt rồi, về nghỉ ngơi đi, ba tháng này ngươi cũng mệt mỏi rồi.
- Vâng.
Y Tiêu gật đầu.
Y Tiêu rất nhanh đã quay trở về chỗ ở của mình, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nghe thấy bảo vật đưa tin có cảm ứng.
- Hử?
Y Tiêu lật tay một cái, lấy ra một khối Thần Tiêu phù bài.
Vù vù.
Giữa không trung hiện ra thân ảnh một vị trung niên.
- Lão tổ tông.
Y Tiêu thấy thế, liền cung kính.
Người trung niên này là Y thị lão tổ, cường giả khủng bố tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ.
- Y Tiêu.
Y thị lão tổ mỉm cười nói.
- Ta sớm nhận được tin, ngươi ở Lôi Trì tu hành nắm giữ Lôi Đình ý cảnh?
- Vâng.
Y Tiêu gật đầu.
- Tốt lắm, Tiên Thiên Nhất Khí Thần Lôi hẳn là viên mãn rồi.
Y thị lão tổ hỏi.
- Đã viên mãn!
Y Tiêu cung kính nói.
- Ta sẽ cho người truyền cho ngươi Thần Tiêu Lôi Pháp.
Y thị lão tổ gật đầu.
- Sau lại ban cho ngươi một tứ phẩm Thần Tiêu phù lục.
Y thị lão tổ cùng Thần Tiêu môn quan hệ cực kỳ chặt chẽ, xem như đồng khí liên chi. Y thị tử đệ tu hành cũng là đưa vào Thần Tiêu môn. Y thị lão tổ nói sắp xếp người truyền thụ nàng Thần Tiêu Lôi Pháp, cũng tuyệt đối không phải nói ngoa.
- Thần Tiêu phù lục?
Y Tiêu giật mình, tứ phẩm Thần Tiêu phù lục... Luận giá trị không thua gì tam phẩm pháp bảo.
- Ừ, ngươi cố gắng tu hành, chuẩn bị một tháng sau, ta sẽ an bài ngươi cùng Nhị thúc của ngươi đi làm một việc quan trọng.
Y thị lão tổ cười nói.
- Cũng coi như tôi luyện nho nhỏ cho ngươi.
Hiển nhiên sau khi biết được Y Tiêu nắm giữ Lôi Đình ý cảnh, Y thị lão tổ bắt đầu dốc sức vun trồng.
- Chuyện quan trọng?
Y Tiêu hơi nghi hoặc.
- Một tháng sau, Cảnh Dương động phủ mở, Y thị ta sẽ an bài hai người đi vào. Ngươi cùng Nhị thúc của ngươi cùng nhau đi đi.
Y thị lão tổ nói.
/257
|