Tần Vân đi vào từ của chính, không lâu sau thì đã đến sân trước.
Khoảng sân này rất rộng, dưới một tán cây cổ thụ, có bộ bàn ghế đá. Công Dã Bính thong dong ngồi ở đó. Trên bàn đá còn có một bầu rượu đặt trên một cái lò than nhỏ. Đêm cuối thu trời đã rất lạnh, lửa than trong lò cháy đỏ bừng.
Trước mặt Công Dã Bính bày ra ly rượu và một đĩa đậu phộng.
- Đến đây ngồi đi.
Công Dã Bính mỉm cười nhìn Tần Vân.
Tần Vân nhíu mày, quét mắt nhìn xung quanh. Hắn có thể cảm ứng được bên trong Trần Viên này sớm đã bố trí trận pháp, nhưng mà hắn vẫn phải đến! Một là hắn tự tin về bản thân mình, tin tưởng trận pháp Công Dã Bính bố trí khẳng định thua xa trận pháp bố trí ở quận Thủ phủ của triều đình. Hai là sống chết của phụ thân làm hắn không thể không đến.
- Công Dã quận thủ, ta đến rồi, phụ thân ta đâu?
Tần Vân bước đến, bình tĩnh ngồi ở đối diện.
Công Dã Bính cũng đưa cho Tần Vân một ly rượu, cầm lấy bầu rượu bên cạnh, rót một ly cho Tần Vân, nước rượu chảy ra còn bốc lên hơi nóng.
- Hôm nay thật lạnh, uống một chén rượu nóng, thoải mái!
Công Dã Bính cười nói.
Tần Vân lại không chạm vào.
Nhưng liếc mắt nhìn rượu này, hắn lại phát hiện rượu có hơi đục.
Công Dã Bính cũng không lưu tâm, lại tự rót cho mình một ly, thong thả uống:
- Đây là rượu đục bán bên đường, rất rẻ tiền. Còn nhớ rõ khi còn trẻ, ta thích nhất là uống rượu đục này mà đọc sách dưới đèn. Lúc đó nương tử ta ở bên cạnh ta, hâm nóng rượu cho ta, rót rượu cho ta.
Hắn lại lấy một hạt đậu phộng ném vào miệng.
Tần Vân nhìn hắn.
- Đáng tiếc. nương tử ta đã chết, bị ta giết chết.
Công Dã Bính thấp giọng thở dài nói:
- Ai bảo nàng phát hiện ra bí mật của ta chứ? Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật tốt nhất.
- Ta không làm sai, chỉ là thường xuyên nhớ tới nương tử.
Công Dã Bính đặt chén rượu xuống.
- Biết vì sao ta lại nói những lời này với ngươi không?
Tần Vân lạnh lùng nhìn hắn:
- Thê tử ngươi phát hiện bí mật của ngươi, cho nên ngươi liền giết thê tử của mình.
- Ha ha...
Công Dã Bính bật cười.
- Đừng nói chuyện thê tử của ta nữa! Không phải là ngươi rất tò mò tại sao ta muốn đối phó Tần gia, đối phó ngươi sao?
- Phải, thật tò mò. Ta tự hỏi trước đây ta cũng không gây thù chuốc oán gì với Công Dã Bính ngươi, thậm chí còn không quen biết.
Tần Vân nói ra.
- Đúng vậy!
Công Dã Bính gật đầu.
- Trước kia là không quen biết, ta đối phó ngươi là bởi vì một bảo vật.
- Bảo vật?
Tần Vân cau mày.
- Lại là vì bảo vật.
Người chết vì tham tài, chim chết vì miếng ăn.
Trong thiên hạ này, những kẻ vì bảo vật tài vật mà mất mạng thì nhiều lắm. Không ngờ Tần gia gặp phải phiền phức cũng là vì bảo vật.
- Đó là bảo vật gì?
Tần Vân đã có suy đoán.
- Một lọ huyết dịch.
Công Dã Bính đáp.
Con ngươi Tần Vân co rụt lại, lạnh lùng nói:
- Lại là vì huyết dịch này. Trước kia Cửu Sơn đảo chủ sai phái ba con ma bộc tập kích ta, ta còn thấy hơi kì quái nhưng chỉ nghĩ hắn ta và Thủy Thần đại yêu sư đồ tình thâm. Nhưng sau đó, ngay cả Kim Tiêu Đại yêu cũng đi đối phó ta, ta lúc đó đã cảm thấy không được bình thường. Kim Tiêu Đại yêu nổi tiếng kiêu ngạo, có thể làm cho Kim Tiêu Đại yêu cam tâm tình nguyện đánh lén một người tu hành trong quận thành, đại yêu ma lúc nào mà nặng tình như vậy? Nhưng hai lần tập kích đó ta chỉ đoán là do thù hận, lại không ngờ bọn họ đến vì một một vật. Mặc Thai gia tộc đến tìm ta chính là vì một lọ huyết dịch này. Ta mới đoán, phải chăng Cửu Sơn đảo chủ phái thủ hạ đến cũng vì lọ huyết dịch này?
- Đây chẳng qua là suy đoán, hiện nay ngươi lại cũng vì một lọ huyết dịch này.
Tần Vân gật đầu.
- Xem ra nó thực sự rất đặc biệt.
- Phải.
Công Dã Bính mỉm cười gật đầu.
- Giao nó cho ta, phụ thân ngươi có thể sống sót. Nếu không, phụ thân ngươi lập tức sẽ chết.
Tần Vân lạnh lùng nói:
- Lọ huyết dịch này có thể cho ngươi. Nhưng mà, một tay giao người, một tay giao hàng. Nếu không ta thà rằng hủy diệt nó.
Công Dã Bính nhìn Tần Vân, nở nụ cười.
- Được, một lời đã định!
Công Dã Bính nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.
Từ phía sau có hai gã thủ vệ đến, ghì lấy Tần Liệt Hổ đang bị xiềng xích trói chặt. Trong miệng Tần Liệt Hổ vẫn còn nhét vải, nhìn thấy Tần Vân thì lập tức lộ ra vẻ lo lắng.
- Lọ huyết dịch kia đâu?
Công Dã Bính hỏi.
Tần Vân lấy ra từ túi Càn Khôn bên hông một cái lọ màu xám. Trước khi đến lần này, hắn sớm có suy đoán, thậm chí âm thầm lấy ra một lượng nhỏ huyết dịch, dự định ngầm điều tra rõ.
- Mở nắp lọ ra.
Công Dã Bính mở miệng.
Tần Vân gật đầu, mở cái nắp ra.
Công Dã Bính lập tức dùng một luồng tinh thần thẩm thấu vào, cảm ứng được lượng huyết dịch mênh mông cuồn cuồn như một con sông nhỏ bên trong.
- Nhiều máu từ tim của đồng nam đồng nữ như vậy sao!
Công Dã Bính thất kinh trong lòng.
- Đây là bao nhiêu quả tim đồng nam đồng nữ đây, tích lũy hơn hai trăm năm của Thủy Thần e là hai ba thành đều ở trong đây. Thảo nào Cửu Sơn sư huynh muốn có được.
- Tốt lắm, đúng là nó.
Công Dã Bính mở miệng cười nói, nói xong hắn đứng dậy đi đến nắm Tần Liệt Hổ lên.
Tần Vân cũng đậy nắp lọ lại.
- Một tay giao người, một tay giao hàng.
Công Dã Bính mở miệng.
- Một tay giao người, một tay giao hàng.
Tần Vân cũng nói, hắn cẩn thận từng chút điều khiển Thiên Địa lực lượng cuốn cái lọ bay về phía Công Dã Bính.
Công Dã Bính thấy thế mới đẩy Tần Liệt Hổ đi. Tần Liệt Hổ lập tức chạy sang chỗ Tần Vân.
Tần Liệt Hổ chạy đến.
Cái lọ bay qua.
Tần Vân, Công Dã Bính đều đang canh chừng đối phương.
Tần Vân đang cứu phụ thân, hoàn toàn không dám mạo hiểm.
Khi phụ thân đến rồi, Tần Vân đến bên cạnh ông, đưa tay quét qua. Loảng xoảng! Tất cả xiềng xích trên người phụ thân hắn đều bị cắt đi, rơi đầy trên đất.
Mà bên kia, Công Dã Bính cũng đưa tay bắt được cái lọ màu xám. Hắn lập tức bỏ vào trong ngực, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ.
- Bọn ta có thể đi được chưa?
Tần Vân nhìn Công Dã Bính. Bên trong Trần Viên này có bố trí trận pháp, Tần Vân chỉ muốn đưa phụ thân trở về. Hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để đối phó Công Dã Bính.
- Đi?
Công Dã Bính lại ngồi xuống cái bàn đá, bưng ly rượu lên, liếc mắt nhìn Tần Vân.
- Các ngươi lại có thể đi đâu?
Tiếng nói vừa dứt.
- Rào rào...
Cả Trần Viên bỗng nhiên sáng lên quang mang u ám, như thể bóng tối vô hình bao phủ toàn bộ Trần Viên. Cảm ứng tinh thần của Tần Vân cũng bị hạn chế ở bên trong Trần Viên, không cách nào cảm ứng bên ngoài.
- Vân nhi, cẩn thận một chút.
Tần Liệt Hổ cũng đã biến sắc.
Công Dã Bính ngồi ở bên kia nâng ly rượu, nhíu mày:
- Trận pháp phát động rồi mới phát hiện, ngươi vậy mà đã đột phá đến Tiên Thiên? Trước kia còn không phát hiện ra, là trước kia ngươi giấu giếm thực lực, hay là gần đây mới vừa đột phá?
- Ngươi định động thủ sao?
Công Dã Bính thong dong cười:
- Vì sao ta giết chết nương tử của ta? Bởi vì, chỉ có người chết mới giữ bí mất tốt nhất. Cho nên, các ngươi vẫn là làm người chết đi thôi. Cho dù thực lực ngươi có đột phá thì vẫn phải làm người chết! Một khi ta động thủ, người Công Dã Bính ta muốn giết, cho tới bây giờ, không ai thoát khỏi!
Nói đoạn, hắn lật tay, nơi đầu ngón tay xuất hiện một đóa hoa màu đỏ.
- Đi.
Đóa hoa màu đỏ đột nhiên xoay tròn bay ra, đồng thời một trận cánh hoa rơi ào ạt, từng cánh hoa có những đương bay kỳ dị từ các phương hướng bất đồng mà chém về phía Tần Vân.
Những cánh hoa màu đỏ này cắt qua không trung, xé rách không khí, tốc độ cực nhanh, để lại những vệt tàn ảnh.
- Không xong!
Tần Vân lại có thể cảm ứng được, mỗi một đóa hoa màu đỏ này phân giải ra, ngoại trừ phân thành nhiều cánh hoa thì còn có một thứ ‘phấn hoa’ mắt thường không thể nhận ra tràn ngập trong không khí, nhanh chóng tập kích đến.
- Vù!
May là lúc nào cũng duy trì Thiên Nhân hợp nhất, Tần Vân liên tục thao túng Thiên Địa lực lượng ngăn cản phấn hoa này.
Phấn hoa bay đến hai gã thủ vệ trước đó áp giải Tần Liệt Hổ. Hai gã thủ vệ lập tức run rẩy, hô lên:
- Quận thủ đại nhân, cứu mạng... cứu... mạng...
Bọn họ kêu gào, rồi mắt mở trợn trừng, ngã nhào trên đất, không nhúc nhích nữa, đã bị trúng độc chết.
- Ta nói rồi, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật tốt nhất.
Công Dã Bính liếc mắt nhìn hai gã thân vệ kia.
- Đêm nay, những người nhìn thấy lọ huyết dịch kia, biết ta và Tần Vân gặp mặt, toàn bộ đều phải chết.
- Vù... ù... vù!
Tần Vân vung tay lên, một sợi kiếm quang lóe lên.
Trong nháy mắt, ‘Thập Tuyến’ hiện ra trên không trung, thổi bay từng cánh hoa kia ra xa.
Công Dã Bính ngồi bên cạnh đó thấy vậy thì thở dài một tiếng:
- Kiếm tiên quả đúng là lợi hại.
Thân thể hắn đột nhiên xảy ra biến hóa kinh người.
Hắn biến thành quái vật hình người toàn thân có vảy đỏ. Vai hắn mọc ra gai nhọn màu đen, chỗ mi tâm còn xuất hiện hoa văn cánh hoa màu đỏ máu. Đồng thời, sương mù màu đỏ sậm nóng rực cũng bốc ra dày đặc từ trên người hắn. Mỗi lần hô hấp quái vật hình người này đều sẽ phun ra sương mù màu đỏ sậm nóng rực từ hai lỗ mũi, hai tròng mắt mang vẻ tà ác vô cùng hứng thú nhìn Tần Vân:
- Nương tử của ta chính là phát hiện bí mật này của ta. Hiện tại, các ngươi cũng đã phát hiện.
Khoảng sân này rất rộng, dưới một tán cây cổ thụ, có bộ bàn ghế đá. Công Dã Bính thong dong ngồi ở đó. Trên bàn đá còn có một bầu rượu đặt trên một cái lò than nhỏ. Đêm cuối thu trời đã rất lạnh, lửa than trong lò cháy đỏ bừng.
Trước mặt Công Dã Bính bày ra ly rượu và một đĩa đậu phộng.
- Đến đây ngồi đi.
Công Dã Bính mỉm cười nhìn Tần Vân.
Tần Vân nhíu mày, quét mắt nhìn xung quanh. Hắn có thể cảm ứng được bên trong Trần Viên này sớm đã bố trí trận pháp, nhưng mà hắn vẫn phải đến! Một là hắn tự tin về bản thân mình, tin tưởng trận pháp Công Dã Bính bố trí khẳng định thua xa trận pháp bố trí ở quận Thủ phủ của triều đình. Hai là sống chết của phụ thân làm hắn không thể không đến.
- Công Dã quận thủ, ta đến rồi, phụ thân ta đâu?
Tần Vân bước đến, bình tĩnh ngồi ở đối diện.
Công Dã Bính cũng đưa cho Tần Vân một ly rượu, cầm lấy bầu rượu bên cạnh, rót một ly cho Tần Vân, nước rượu chảy ra còn bốc lên hơi nóng.
- Hôm nay thật lạnh, uống một chén rượu nóng, thoải mái!
Công Dã Bính cười nói.
Tần Vân lại không chạm vào.
Nhưng liếc mắt nhìn rượu này, hắn lại phát hiện rượu có hơi đục.
Công Dã Bính cũng không lưu tâm, lại tự rót cho mình một ly, thong thả uống:
- Đây là rượu đục bán bên đường, rất rẻ tiền. Còn nhớ rõ khi còn trẻ, ta thích nhất là uống rượu đục này mà đọc sách dưới đèn. Lúc đó nương tử ta ở bên cạnh ta, hâm nóng rượu cho ta, rót rượu cho ta.
Hắn lại lấy một hạt đậu phộng ném vào miệng.
Tần Vân nhìn hắn.
- Đáng tiếc. nương tử ta đã chết, bị ta giết chết.
Công Dã Bính thấp giọng thở dài nói:
- Ai bảo nàng phát hiện ra bí mật của ta chứ? Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật tốt nhất.
- Ta không làm sai, chỉ là thường xuyên nhớ tới nương tử.
Công Dã Bính đặt chén rượu xuống.
- Biết vì sao ta lại nói những lời này với ngươi không?
Tần Vân lạnh lùng nhìn hắn:
- Thê tử ngươi phát hiện bí mật của ngươi, cho nên ngươi liền giết thê tử của mình.
- Ha ha...
Công Dã Bính bật cười.
- Đừng nói chuyện thê tử của ta nữa! Không phải là ngươi rất tò mò tại sao ta muốn đối phó Tần gia, đối phó ngươi sao?
- Phải, thật tò mò. Ta tự hỏi trước đây ta cũng không gây thù chuốc oán gì với Công Dã Bính ngươi, thậm chí còn không quen biết.
Tần Vân nói ra.
- Đúng vậy!
Công Dã Bính gật đầu.
- Trước kia là không quen biết, ta đối phó ngươi là bởi vì một bảo vật.
- Bảo vật?
Tần Vân cau mày.
- Lại là vì bảo vật.
Người chết vì tham tài, chim chết vì miếng ăn.
Trong thiên hạ này, những kẻ vì bảo vật tài vật mà mất mạng thì nhiều lắm. Không ngờ Tần gia gặp phải phiền phức cũng là vì bảo vật.
- Đó là bảo vật gì?
Tần Vân đã có suy đoán.
- Một lọ huyết dịch.
Công Dã Bính đáp.
Con ngươi Tần Vân co rụt lại, lạnh lùng nói:
- Lại là vì huyết dịch này. Trước kia Cửu Sơn đảo chủ sai phái ba con ma bộc tập kích ta, ta còn thấy hơi kì quái nhưng chỉ nghĩ hắn ta và Thủy Thần đại yêu sư đồ tình thâm. Nhưng sau đó, ngay cả Kim Tiêu Đại yêu cũng đi đối phó ta, ta lúc đó đã cảm thấy không được bình thường. Kim Tiêu Đại yêu nổi tiếng kiêu ngạo, có thể làm cho Kim Tiêu Đại yêu cam tâm tình nguyện đánh lén một người tu hành trong quận thành, đại yêu ma lúc nào mà nặng tình như vậy? Nhưng hai lần tập kích đó ta chỉ đoán là do thù hận, lại không ngờ bọn họ đến vì một một vật. Mặc Thai gia tộc đến tìm ta chính là vì một lọ huyết dịch này. Ta mới đoán, phải chăng Cửu Sơn đảo chủ phái thủ hạ đến cũng vì lọ huyết dịch này?
- Đây chẳng qua là suy đoán, hiện nay ngươi lại cũng vì một lọ huyết dịch này.
Tần Vân gật đầu.
- Xem ra nó thực sự rất đặc biệt.
- Phải.
Công Dã Bính mỉm cười gật đầu.
- Giao nó cho ta, phụ thân ngươi có thể sống sót. Nếu không, phụ thân ngươi lập tức sẽ chết.
Tần Vân lạnh lùng nói:
- Lọ huyết dịch này có thể cho ngươi. Nhưng mà, một tay giao người, một tay giao hàng. Nếu không ta thà rằng hủy diệt nó.
Công Dã Bính nhìn Tần Vân, nở nụ cười.
- Được, một lời đã định!
Công Dã Bính nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.
Từ phía sau có hai gã thủ vệ đến, ghì lấy Tần Liệt Hổ đang bị xiềng xích trói chặt. Trong miệng Tần Liệt Hổ vẫn còn nhét vải, nhìn thấy Tần Vân thì lập tức lộ ra vẻ lo lắng.
- Lọ huyết dịch kia đâu?
Công Dã Bính hỏi.
Tần Vân lấy ra từ túi Càn Khôn bên hông một cái lọ màu xám. Trước khi đến lần này, hắn sớm có suy đoán, thậm chí âm thầm lấy ra một lượng nhỏ huyết dịch, dự định ngầm điều tra rõ.
- Mở nắp lọ ra.
Công Dã Bính mở miệng.
Tần Vân gật đầu, mở cái nắp ra.
Công Dã Bính lập tức dùng một luồng tinh thần thẩm thấu vào, cảm ứng được lượng huyết dịch mênh mông cuồn cuồn như một con sông nhỏ bên trong.
- Nhiều máu từ tim của đồng nam đồng nữ như vậy sao!
Công Dã Bính thất kinh trong lòng.
- Đây là bao nhiêu quả tim đồng nam đồng nữ đây, tích lũy hơn hai trăm năm của Thủy Thần e là hai ba thành đều ở trong đây. Thảo nào Cửu Sơn sư huynh muốn có được.
- Tốt lắm, đúng là nó.
Công Dã Bính mở miệng cười nói, nói xong hắn đứng dậy đi đến nắm Tần Liệt Hổ lên.
Tần Vân cũng đậy nắp lọ lại.
- Một tay giao người, một tay giao hàng.
Công Dã Bính mở miệng.
- Một tay giao người, một tay giao hàng.
Tần Vân cũng nói, hắn cẩn thận từng chút điều khiển Thiên Địa lực lượng cuốn cái lọ bay về phía Công Dã Bính.
Công Dã Bính thấy thế mới đẩy Tần Liệt Hổ đi. Tần Liệt Hổ lập tức chạy sang chỗ Tần Vân.
Tần Liệt Hổ chạy đến.
Cái lọ bay qua.
Tần Vân, Công Dã Bính đều đang canh chừng đối phương.
Tần Vân đang cứu phụ thân, hoàn toàn không dám mạo hiểm.
Khi phụ thân đến rồi, Tần Vân đến bên cạnh ông, đưa tay quét qua. Loảng xoảng! Tất cả xiềng xích trên người phụ thân hắn đều bị cắt đi, rơi đầy trên đất.
Mà bên kia, Công Dã Bính cũng đưa tay bắt được cái lọ màu xám. Hắn lập tức bỏ vào trong ngực, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ.
- Bọn ta có thể đi được chưa?
Tần Vân nhìn Công Dã Bính. Bên trong Trần Viên này có bố trí trận pháp, Tần Vân chỉ muốn đưa phụ thân trở về. Hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để đối phó Công Dã Bính.
- Đi?
Công Dã Bính lại ngồi xuống cái bàn đá, bưng ly rượu lên, liếc mắt nhìn Tần Vân.
- Các ngươi lại có thể đi đâu?
Tiếng nói vừa dứt.
- Rào rào...
Cả Trần Viên bỗng nhiên sáng lên quang mang u ám, như thể bóng tối vô hình bao phủ toàn bộ Trần Viên. Cảm ứng tinh thần của Tần Vân cũng bị hạn chế ở bên trong Trần Viên, không cách nào cảm ứng bên ngoài.
- Vân nhi, cẩn thận một chút.
Tần Liệt Hổ cũng đã biến sắc.
Công Dã Bính ngồi ở bên kia nâng ly rượu, nhíu mày:
- Trận pháp phát động rồi mới phát hiện, ngươi vậy mà đã đột phá đến Tiên Thiên? Trước kia còn không phát hiện ra, là trước kia ngươi giấu giếm thực lực, hay là gần đây mới vừa đột phá?
- Ngươi định động thủ sao?
Công Dã Bính thong dong cười:
- Vì sao ta giết chết nương tử của ta? Bởi vì, chỉ có người chết mới giữ bí mất tốt nhất. Cho nên, các ngươi vẫn là làm người chết đi thôi. Cho dù thực lực ngươi có đột phá thì vẫn phải làm người chết! Một khi ta động thủ, người Công Dã Bính ta muốn giết, cho tới bây giờ, không ai thoát khỏi!
Nói đoạn, hắn lật tay, nơi đầu ngón tay xuất hiện một đóa hoa màu đỏ.
- Đi.
Đóa hoa màu đỏ đột nhiên xoay tròn bay ra, đồng thời một trận cánh hoa rơi ào ạt, từng cánh hoa có những đương bay kỳ dị từ các phương hướng bất đồng mà chém về phía Tần Vân.
Những cánh hoa màu đỏ này cắt qua không trung, xé rách không khí, tốc độ cực nhanh, để lại những vệt tàn ảnh.
- Không xong!
Tần Vân lại có thể cảm ứng được, mỗi một đóa hoa màu đỏ này phân giải ra, ngoại trừ phân thành nhiều cánh hoa thì còn có một thứ ‘phấn hoa’ mắt thường không thể nhận ra tràn ngập trong không khí, nhanh chóng tập kích đến.
- Vù!
May là lúc nào cũng duy trì Thiên Nhân hợp nhất, Tần Vân liên tục thao túng Thiên Địa lực lượng ngăn cản phấn hoa này.
Phấn hoa bay đến hai gã thủ vệ trước đó áp giải Tần Liệt Hổ. Hai gã thủ vệ lập tức run rẩy, hô lên:
- Quận thủ đại nhân, cứu mạng... cứu... mạng...
Bọn họ kêu gào, rồi mắt mở trợn trừng, ngã nhào trên đất, không nhúc nhích nữa, đã bị trúng độc chết.
- Ta nói rồi, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật tốt nhất.
Công Dã Bính liếc mắt nhìn hai gã thân vệ kia.
- Đêm nay, những người nhìn thấy lọ huyết dịch kia, biết ta và Tần Vân gặp mặt, toàn bộ đều phải chết.
- Vù... ù... vù!
Tần Vân vung tay lên, một sợi kiếm quang lóe lên.
Trong nháy mắt, ‘Thập Tuyến’ hiện ra trên không trung, thổi bay từng cánh hoa kia ra xa.
Công Dã Bính ngồi bên cạnh đó thấy vậy thì thở dài một tiếng:
- Kiếm tiên quả đúng là lợi hại.
Thân thể hắn đột nhiên xảy ra biến hóa kinh người.
Hắn biến thành quái vật hình người toàn thân có vảy đỏ. Vai hắn mọc ra gai nhọn màu đen, chỗ mi tâm còn xuất hiện hoa văn cánh hoa màu đỏ máu. Đồng thời, sương mù màu đỏ sậm nóng rực cũng bốc ra dày đặc từ trên người hắn. Mỗi lần hô hấp quái vật hình người này đều sẽ phun ra sương mù màu đỏ sậm nóng rực từ hai lỗ mũi, hai tròng mắt mang vẻ tà ác vô cùng hứng thú nhìn Tần Vân:
- Nương tử của ta chính là phát hiện bí mật này của ta. Hiện tại, các ngươi cũng đã phát hiện.
/257
|