Oang oang! Phong Vân Vô Kị đánh ra một chưởng, mấy trăm người trước mặt liền như những con búp bê đẹp đẽ bị thổi bay đi, tạo thành một đường thẳng hướng tây, trên con đường này tất cả mọi người đêug bị Phong Vân Vô Kị đánh cho một chưởng bay đi, chỉ đúng một chưởng.
Sáu mươi vạn người nhằm hướng Đông mà đi, một con đường quỷ dị. Chỉ cần có người đứng ở trên đườn, không kể công lực cao thấp, nhân số nhiều ít bao nhiêu đều một chưởng đánh bay đi, ngay cả một điểm phản kháng cũng không có, nếu như gặp phải yêu thú liền đem toàn bộ giết chết.
Sáu mươi vạn người trong đầu một mảng ký ức mờ mịt, chỉ biết đi theo người phía trước, trong tiềm thức bảo phải phục tùng người đó. Phong Vân Vô Kị căn bản không có để ý phương hướng, trong đầu hắn chỉ có một mảng ấn tượng mơ hồ, hết thảy hành động đều giao cho bản năng khống chế.
Cũng không biết đã đi bao lâu, vô số người bị đội quân khổng lồ hấp dẫn, số người bị Phong Vân Vô Kị một chưởng đánh bay ngày càng nhiều, nhưng kỳ quái chính là không có một người bị thương. Phong Vân Vô Kị nắm giữ lực đạo tinh thuần khiến kẻ khác kinh hãi không thôi. Một cỗ thần thức phá không mà tới, đột nhiên xuất hiện tại bầu trời khổng lồ, đảo qua đảo lại. Phong Vân Vô Kị căn bản không để ý đến thần thức này, rốt cục sau khi lướt qua đỉnh núi lớn cao ngàn trượng, trước mắt xuất hiện một giải đất lớn.
Ở ngoài một trăm trượng, một tiểu lâu bị tàn phá lọt vào mắt Phong Vân Vô Kị. Tiểu lâu kia không cao, vẻ bên ngoài hai tầng đã sớm tàn phai, bụi bặm che kín một khối, chung quanh trên mặt đất có vô số mộc bản, tựa hồ động một chút tất cả sẽ bể nát.
Nhìn thấy kiến trúc duy nhất trước mắt kia, một loại cảm giác quen thuộc khơi dậy trong lòng, đồng thời còn có một loại cảm giác thê lương. Phong Vân Vô Kị chậm rãi, từ từ đi tới, cúi xuống nhặt lên một khối mộc bản, khối mộc bản kia trong tay hắn rất nhanh hóa thành bột phấn, rải đều khắp nơi.
“Ta đã trở lại … …” một loại cảm giác giống như đã từng quen biết dâng lên trong tâm, đó là một loại cảm giác mà khi nhìn thấy cảnh tượng tàn phá trước mắt thì cảm giác ngày càng mãnh liệt hơn trong tâm.
“A! … …”
Phong Vân Vô Kị đột nhiên ngửa đầu lên trời, phát ra một tiếng kêu dài, khí thế thấu tận trời xanh, tất cả tầng mây phía trên bị đẩy ra chung quanh, lô ra một bầu trời lớn tràn đầy ánh nắng, dưới chân một vòng bụi mắt thường có thể thấy được khuếch tán ra phía ngoài, tàn tích của Kiếm các tại đây sập xuống, hoàn toàn hóa thành tro bụi.
Ký ức vốn mơ hồ, giờ khắc này đột nhiên bắt đầu trở nên rõ ràng, một bức họa hiện ra trong tâm, một luồng nhiệt huyết tràn ngập, Phong Vân Vô Kị đột nhiên quát lên: “Ta là Kiếm hoàng, người đứng đầu Kiếm vực!”
Oanh oanh oanh!
Một vài dãy núi cao bốn phía bị mộ cỗ khí tức hủy diệt thiên địa trấn áp nổ tung, hóa thành bụi bay lên tận trời.
Đại thủ vung lên, tàn tích của Kiếm các bị thổi bay đi, song thủ vươn ra ngoài ngàn dặm, một cánh rừng rậm với những cây đại thụ mười người ôm không hết bị một cỗ hấp lực vô hình dẫn động bay lên bầu trời, cách phạm vi Kiếm các mấy trăm dặm, những cây đại thụ tĩnh lặng hạ xuống. Phong Vân Vô Kị ngón tay rất nhanh chớp động, những cành lá tươi tốt của những cây cổ thụ này nhất thời bị một cỗ cường lực vô hình tước hết toàn bộ cành lá, chỉ còn lại một cây đại thụ thẳng đứng.
Phong Vân Vô Kị chậm rãi nhắm mắt lại, kiếm ý trong cơ thể tăng cao, song chưởng hướng về mặt đất, cách bàn tay ba tấc, một luồng khí mỏng mầu bạc từ chưởng tâm rất nhan lan tỏa, Phong Vân Vô Kị khẽ động ngón trỏ, luồng khí bàng bạc kia sắc bén chẳng kém gì so với thần binh lợi khí phá không mà ra. Song chưởng khẽ động, chưởng kình phát ra, chỉ trong nháy mắt lan tỏa trong phạm vi trăm thước, Phong Vân Vô Kị song chưởng xuất ra mấy vạn luồng khí mỏng màu bàng bạc.
Trong phạm vi mấy trăm thước, luồng khí bạc xuất ra với tốc độ rất nhanh, ma xát với không khí tạo ra thanh âm.
Hưu hưu!
Khí nhận rất nhanh xoay chuyển qua lại, đảo mắt trong lúc đó vô số mảnh gỗ lớn bị cắt ra thành từng khối dầy hoặc mỏng, dài hoặc ngắn, vô cùng bóng loáng.
Hey!
Phong Vân Vô Ki thở ra một tiếng lớn, những tấm gỗ kia đột nhiên bay lên bầu trời cao mấy ngàn trượng rồi dừng lại, sau đó quay đầu, tất cả đều hạ xuống như mưa.
Oanh oanh oanh!
Những mảnh mộc bản trơn nhẵn rơi xuống như lưu tinh, rơi xuống trên mặt đất không hề theo một quy luật nào, từng mảnh từng mảnh cắm sâu xuống đất mười thước. Phía sau Phong Vân Vô Kị, năm mươi vạn chiến sĩ bị thanh âm này làm cho bừng tỉnh, khiếp sợ nhìn mộc bản từ trên không rơi xuống cạnh người, mộc bản rơi xuống trong một phạm vi rộng lớn, những ngọn núi ở phía xa xa đều nằm trong phạm vi này.
Oanh long long!!!
Đại địa lay động, khắp nơi trên mặt đất đều nứt ra, những tảng đá màu xanh thật lớn bị Phong Vân Vô Kị hút đến, từng đạo hồng quang xẹt qua, các tảng đá to này liền bị cắt thành từng khối với hình thù nhất định. Phong Vân Vô Kị vung tay lên, những tảng đá này đều bị một luồng cự phong thổi bay, được sắp đặt trên mặt đất thành những hàng dài. Cuối cùng một số lượng lớn mộc bản hạ xuống đều đặn liên tục, sau nhiều lần như vậy một khối hình thù như nóc nhà từ bầu trời hạ xuống, tất cả mọi người kinh ngạc phát hiện một vùng đồng bằng rộng lớn hoang vu cùng với những ngọn núi trong nháy mắt lúc đó biến thành một quần thể kiến trúc lầu các nguy nga hoa lệ, những phiến đá lát đường lộ ra, quần thể kiến trúc lầu các kia được xây dựng tập trung trên một ngọn núi cao ngàn trượng thẳng đứng, toàn bộ là một thành thị chứ không chỉ còn là một tòa Kiếm các đơn điệu, buồn tẻ.
Trên ngọn núi cao ngàn thước kia một tòa kiếm các lộng lẫy tuyệt vời đang sừng sững tại đó, xuyên thấu tầng mây sáng rỡ, phản xạ kim quang nhàn nhạt. Dưới chân núi trăm trượng do nham thạch cấu thành những thạch môn thật lớn cao trên trăm trượng.
Thạch môn ở giữa có một khối nhô đá dài nhô ra, phía trên có hai chữ như rồng bay phượng múa: Kiếm vực!
Phong Vân Vô Kị thân hình run nhẹ, dĩ nhiên là do phản xạ, nhẹ nhàng dừng chân ở Kiếm các trên đỉnh núi, dưới chân núi chúng đệ tử Kiếm các đồng thanh hô: “Chúng ta đã khai môn … … bây giờ chúng ta đã trở lại!”
“Tham kiến chủ công!” Hơn mười vạn chiến sĩ quỳ xuống, vẻ mặt tràn đầy sự cung kính, trí nhớ rốt cục cũng bắt đầu trở nên rõ ràng, mặc dù vẫn còn chút mơ hồ.
Phong Vân Vô Kị từ trên cao nhìn xuống phía dưới, nơi phát ra khí tức cường đại của hơn mười vạn chiến sĩ, trong lòng hào khí vạn trượng, ngửa đầu nhìn trời gầm lên: “Trải qua ngàn năm, vạn năm chịu đựng khó khăn, cuối cùng chúng ta đã trở lại. Bây giờ trong tay ta nắm trọng binh, giấc mộng cuối cùng cũng có thể thực hiện … …”
Thần thức bạo phát ra bên ngoài cơ thể, so với quá khứ thì thần thức cường đại hơn gấp mấy trăm lần, lấy Kiếm các làm trung tâm tỏa ra tứ phía, xuyên qua sông lớn, núi cao thu hết vào trong mắt, những địa phương dường như không người, giờ phút này dưới sự thám sát của thần thức đã phát hiện vô các vũ giả đang tiềm tu khắp nơi. Cảm giác được thần thức khổng lồ của Phong Vân Vô Kị từ bầu trời xẹt qua, ngay cả thiên địa cũng bị biến sắc, không ít vũ giả đang tiềm tu cũng phải mở mắt, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng hốt, kinh hoàng, tranh đấu.
Thần thức như hải triều khuếch tán ra, ngàn dặm trong lúc đó đều hiện lên, hồi lâu phát hiện thấy nơi ẩn cư của Độ Cô Cầu Bại trống không, chỉ là cách đó không xa có một gã nam tử ánh mắt lạnh lùng tựa hồ phát hiện Phong Vân Vô Kị, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thần thức liền lánh đi nơi khác, tan biến đi, không cảm ứng được khí tức, tựa hồ đột nhiên trong lúc đó biến mất. Tại U Minh Phong, trong huyệt động băng diêu, Tây Môn Y Bắc cũng không có ở trong đó.
Núi sông vẫn như trước, cảnh vật thì không đổi nhưng người thì đã không còn!
Phong Vân Vô Kị đột nhiên sinh ra một cảm giác quái dị, làm thế nào để biết được những người này đã đi đâu? Tâm ý vừa chuyển thần thức mạnh mẽ nhằm hướng Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái đi tới, nơi đây chính Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái, nơi Tử Hoàng ở … ….
/542
|