Trước mắt hiện lên hình ảnh Phong Vân Vô Kị lần đầu tiên rời khỏi Thánh điện, bị một đồng bì đồng cốt yêu cầm tập kích thì đột nhiên xuất hiện một thần bí nhân.
Phong Vân Vô Kị há mồm, nhưng cả nửa ngày cũng không thốt ra được một lời, thật lâu sau thở dài nói: “Thật xấu hổ, tiền bối đã cứu tính mạng vãn bối, nhưng vãn bối từ trước đến nay còn không biết danh tính tiền bối?”
“Danh tính?” Nam tử kia mỉm cười nói: “Điều này trọng yếu? nhớ lại lần đầu gặp mặt ngươi ta có nói? Gặp lại tức là có duyên, nếu ngươi thật sự cảm kích ta, ngày sau sẽ có cơ hội báo đáp.
Phong Vân Vô Kị im lặng, biết rằng không hy vọng người đó nói ra tính danh thật của mình, sau đó nói: “Nếu đó là ý nguyện của tiền bối, vãn bối không dám hỏi nữa.”.
Hồi tưởng lại lúc trước đương nhiên xông ra khỏi Thánh điện, Phong Vân Vô Kị không khỏi xúc động không thôi.
“Ngươi với ta đã bao lâu không có gặp lại vậy?” Nam tử hỏi.
“Ước chùng hơn hai vạn năm trăm ngàn năm không có gặp qua.” Phong Vân Vô Kị suy nghĩ rồi nói.
“Đúng vậy, hơn hai vạn năm trăm năm, thời gian vội vàng trôi qua, hơn hai vạn năm cũng đủ để vị diện loài người tái phát triển phồn thịnh, nhưng đối với chúng ta mà nói lại chỉ như một sự thoáng qua.
Phong Vân Vô Kị gật gật đầu, không nói, trong thiên địa lại khôi phục lại sự yên lặng. Phong Vân Vô Kị cùng thần bí nam tử lẳng lặng ngồi ở đỉnh núi, dưới chân núi, tiếng gió từ vách núi xuyên qua, bóng đêm càng thêm yên tĩnh, im lặng.
Một loại cảm giác yên bình xuất hiện trong tâm, Phong Vân Vô Kị nghiêng thân nhìn hàn khí mênh mông, một số yêu thú đê cấp như ẩn như hiện, chậm rãi đi tới, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên.
Cho dù võ công thất tán, nhưng cái loại khí tức nồng đậm huyết tinh yêu thú trên người Phong Vân Vô Kị cũng khiến những yêu thú cường đại sớm rời đi khỏi. Dưới chân núi chỉ còn một vài yêu thú có trí thông minh thấp hoặc một vài yêu thú không có trí thông minh.
“Thịt nướng đã nướng xong!” một âm thanh quen thuộc khiến kẻ khác cảm thấy yên tĩnh, an bình truyền đến.
Phong Vân Vô Kị nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy khối thịt trong tay bị nướng cháy một bên, một mảng đen xì, liền vội vàng rút ra.
“Ha ha ha… …” nam nhân cười to, giơ khối thịt trong tay lên, bắt đầu ăn uống cật lực. Trông cách ăn uống này có vẻ không văn nhã, nhưng trong sự thô túc này đều có một sự tự nhiên.
Phong Vân Vô Kị cũng học theo, bắt đầu cật lực ăn, mặc dù có một số chỗ hơi bị cháy, nhưng một số chỗ khác lại vàng ròn. Cảm giác trong miệng không sai.
Ăn, ăn, Phong Vân Vô Kị rốt cục cũng ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng, nhìn lên không trung đang từ từ xuất hiện những điểm sáng trên bầu trời, nói: “Đã thật lâu tại Thái cổ này ta cơ bản đều không cần ăn cái gì, như vậy nhiều năm rồi, đột nhiên lại ăn lại món thịt nướng, khiến cho có chút không thích ứng.
Nam tử kia nghe thấy vậy liền bỏ miếng thịt trong tay ra, giương mắt nhìn Phong Vân Vô Kị, bình thản nói: “Yêu thú ăn thịt con người, con người cũng nên ăn thịt yêu thú! Tích cốc (nhịn ăn), ta thật lâu đều không biết tích cốc, yêu thú có cái gì để tính toán? Thượng vị yêu thú, thậm chí đê cấp yêu thú ta đều có nếm qua. Ngươi nếu là nam nhân, sau này nên học hỏi ta, đừng có học cái gì mà tích cốc, thiên đạo tuần hoàn, nhân quả báo ứng, hừ hừ, hãy bắt đầu báo ứng từ ta.”
Cổ tay Phong Vân Vô Kị run lên, khối thịt kia rơi xuống trên mặt đất, một cảm giác phát ra từ sâu trong linh truyền đến.
“Tại Thái cổ, loài người chúng ta cuối cùng cũng có một mảnh đất thuần túy, yêu ma tịnh không nhiều lắm, loài người sẽ không rơi vào hoàn cảnh quá mức bi thảm, rời khỏi nơi này, rời khỏi Thái cổ, ngươi mới có thể nhìn thấy sự thật.” Nam tử quay đầu nhìn về hướng những ngọn núi chập trùng phía xa xa, trường bào tung bay trong gió.
“So sánh với những năm tháng dài đằng đẵng chúng ta đã trải qua, tuổi của ngươi còn trẻ. Từ lần đầu tiên ngươi xuất hiện ở trước mặt ta, ta đã chú ý tới ngươi. Sự trưởng thành nhanh chóng của ngươi khiến ta giật mình, Kiếm hoàng!” Nam tử cuối cùng cũng thốt ra hai chữ khiến trong lòng Phong Vân Vô Kị chấn động.
Bị người khác khám phá ra bí mật, cảm giác thật bất hảo. Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn, thấy khuôn mặt trang đầy tang thương, đôi mắt kia lộ ra tinh quang, nhưng dưới tinh quang đó ẩn dấu trong ánh mắt sự ưu thương, thật sự không hề có chút địch ý.
“Hắn nếu như có ý đồ gì, ta đã sớm chết hai lần.” Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ, thản nhiên nói: “đúng vậy, ta chính là Kiếm hoàng của Kiếm vực.”
Nam nhân nhặt một nhánh cây, đưa vào trong đống lửa, hai người đều lẳng lặng nhìn ngọn lửa đốt cháy nhánh cây, từ trong hỏa quang thỉnh thoảng truyền đến âm thanh ngọn lửa nổ tí tách.
“Ngươi phải cẩn thận.” Nam tử nói: “ma khí trong cơ thể ngươi ta tạm thời phong ấn, Thái cổ Thánh thú bảo vệ, tất cả đều là thuần túy tu luyện ma khí võ công, tại đây đều bị áp chế. Hơn nữa ta quan sát thấy thân thể ngươi tựa hồ bị tổn thương thật lớn, không phải tổn thương bình thường, thân thể ngươi đã dị biến bao lâu rồi … …”
Phong Vân Vô Kị tâm thần cuồng hãi: “ngươi đều biết.”
Nhìn người nọ gật gật đầu, Phong Vân Vô Kị thầm nuốt một ngụm khí, tâm thần bình tình xuống, lúc này mới nói: “Ta tới Thái cổ 400 năm đã nhiễm một thân ma khí, lúc trước tự nghĩ ra ‘Hấp Tinh Đại Pháp’, không nghĩ tới công pháp này quá bá đạo, ngay cả ta cũng không ngờ tới, chỉ là thời gian không lâu, thân thể ta biến đổi. Từ lúc dị biến đến bây giờ đã hơn hai vạn năm, 2 vạn năm một mực tu luyện tại Đông Hải, thân thể không hề có dị biến, cho đến khi ta rời khỏi Đông Hải.”
“Đông Hải?” Nam nhân nhíu mày, sau đó liến nói: “Ngươi thật may mắn, nếu không ở tại Đông Hải, thân thể người đã sớm bị dị biến mà ma hóa, không thể khôi phục thân thể, chứ đừng nói gì tới tu luyện, có thể hai vạn năm này sẽ sớm tạo ra một thần tích.”
“Ngươi quả nhiên biết Đông Hải? Vì cái gì tại Đông Hải, thân thể ta sẽ không phát sinh dị biến, mỗi tháng vào giờ tý một ngày, thân thể ta đều không tự chủ được, phát sinh dị biến. Nhưng tại Đông Hải lại không có phát sinh, đây là vì cái gì? Ta tại Đông Hải nhìn thấy một nam tử, tu vi của ta đạt đến cấp Kiếm hoàng, thế mà đối với hắn, ngay cả lực hoàn thủ cũng không có? Hắn rốt cuộc thuộc thế lực nào?
Nam nhân nghe vậy không có lập tức trả lời, cúi đầu cời đống lửa rồi nói: “Đông Hải, nơi đó có một sự tình trọng đại, ta cũng không dám tới nơi đó. Ta đã nói qua, ngươi rất may mắn. Cả Thái cổ này người có chút bối phận đều biết không thể lai vãng ra xa ngoài ngàn dặm trên biển, đó là Đông Hải cấm địa. Ngươi vận khí quá tốt, lại tiếp cận cấm địa tu luyện.”
“Cấm địa? Vì cái gì? Có cái gì bí mật?”
“Ngươi hãy tự mình tìm đáp án, bây giờ ta nói cho ngươi, ngươi có biết thì làm được gì đây? Khi nào thực lực ngươi đạt tơi thần cấp, có rất nhiều bí mật của Thái cổ, người đều có thể biết được. Lúc này ngươi biết càng nhiều, cũng chỉ càng thêm phiền não.” Nam nhân nói.
“Tiền bối không tiện trả lời, ta cũng sẽ không miễn cưỡng … …” Phong Vân Vô Kị nói. Đột nhiên trong lúc đó, sắc mặt biến đổi, thân thể cong lại, cơ hồ nhiều điểm nhanh chóng bị gẫy gập, ngửa người về phía sau ngẩng đầu nhìn lên, trong một sát na Phong Vân Vô Kị nhìn thấy một vầng trăng sáng trên bầu trời, sau đó một cảm giác âm lãnh truyền đến, cái gì cũng không biết … ….
ca sát sát!!
Tiếng xương cốt truyền đến, nam tử lẳng lặng nhìn thân thể Phong Vân Vô Kị đột nhiên cao lên, một hắc vĩ trùy từ phía sau thân thể vươn ra, thân thể nhanh chóng được một màn quang mang đen che phủ. Phác xuy! Một đôi cánh ác ma thật lớn từ sau lưng Phong Vân Vô Kị xé rách quần áo xuất hiện, móng tay nhanh chóng dài ra.
Pa pa pa! !
Một thanh âm vang rền truyền đến, một khối tử hồng lân phiến từ thân thể Phong Vân Vô Kị bắn ra, dính vào mặt ngoài của da tay. Phong Vân Vô Kị đầu tóc dài bắt đầu vũ động, mắt phải màu trắng, măt trái màu hồng, diện mục đột nhiên thay đổi biến thành dữ tơn, toàn thân ma khí đại trướng! Chỉ trong chớp mắt, Phong Vân Vô Kị biến thành một ma tộc thuần túy… …
/542
|