Sáng sớm ngày thứ hai, trời vẫn chưa sáng tỏ, hắc bào nam tử đã mở mắt, nhảy bật dậy, sau đó lay người phong vân vô kỵ: “đứng dậy, đi thôi.”
Phong Vân Vô Kỵ từ trong nhập định tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn hắc bào nam tử, phủi ống tay áo, đứng dậy.
“Muốn ta tương trợ sao?” Hắc bào nam tử hỏi.
Phong Vân Vô Kỵ lắc lắc đầu, hờ hững nói: “không cần đâu, qua một đêm công phu, cũng đủ ta khôi phục chân khí tiêu hao sử dụng khinh công rồi, bất quá, cũng không thể kéo dài, phỏng chừng nhiều nhất nửa ngày, chân khí thể nội liền sẽ hầu như tiêu hao hết.”
“Vậy cũng đủ rồi.” Hắc bào nam tử nói xong, quay đầu, y bào bay phần phật, tay phải vê vê chuôi đao, hắc bào rộng thùng thình mở ra, như một con đại điểu, nhắm hướng thiên không, tại không trung hoa xuất một đường vòng cung, hướng xa xa lao đi.
Hai người một trước một sau, một đường lướt qua cao sơn, cây cối dày đặc, yêu cầm tại thiên không trước khi hai người tới, liền đã bị mùi huyết tinh trên người Phong Vân Vô Kỵ kích thích kêu lớn, từ xa xa bay tới. trên mặt đất, thỉnh thoảng có thể thấy một vài đao binh tương kiến quần nhân, có Tự Do hệ phái, cũng có người của tứ vực, cùng yêu thú tranh đấu, còn có yêu thú đang cắn xé lẫn nhau.
Thái Cổ hướng Bắc, vùng cực Bắc, chính là Tuyết Vực, giữa Tuyết Vực và Đao Vực, có một dải đất băng phong lâm, nơi đó tà đạo cao thủ cực nhiều, bị gọi là U Minh Phong, mà vượt qua Tuyết Vực, còn lại là một mảng băng tuyết rộng lớn bao trùm.
Mặt đất lại đột nhiên cao hơn bất ít, liếc mắt nhìn đi, chính là một mảng bằng phẳng, đa số là tuyết dày trải dài. Ngọn núi đã ít càng thêm ít, hòa thành một màu sắc duy nhất trong thiên địa. Tuyết hoa quanh năm không ngừng tung bay. Khi Phong Vân Vô Kỵ theo hắc bào nam tử tiến nhập vùng đất này, đó là một khung cảnh đập vào mắt trước tiên.
“Tại sao dừng ở đây? Tới Bắc Hải Hiên Viên Khâu rồi sao?” Phong Vân Vô Kỵ hướng hắc bào nam nhân đang đáp xuống mặt đất, đầu cước điểm nhẹ. như lông vũ rơi xuống trên lớp tuyết dày này, lại không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
“Phải không dùng khinh công, từ nơi này đến Bắc Hải, ngay cả vực chủ nhất cấp nhân vật, cũng phải một đường đi tới”. Hắc bào nam nhân nói, sau đó, từ trong ngực móc ra một kiện vật, ném hướng phong vân vô kỵ: “mặc vào đi.”
Hạ ý thức tiếp nhận, Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu xem. Chính là một kiện hắc bào rộng thùng thình cùng y phục của hắc bào nam nhân không sai biệt lắm, tuy có chút không minh bạch, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại nhanh chóng khoác kiện hắc bào thùng thình này bên ngoài lớp y phục đang mặc, trên đầu cũng dùng hắc bào che phủ. bóng mũ trùm trên đầu che kín khuôn mặt, xa xa nhìn tới, cũng vô pháp nhận thức tướng mạo đối phương.
Hạ ý thức tiếp nhận, Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu xem. Chính là một kiện hắc bào rộng thùng thình cùng y phục của hắc bào nam nhân không sai biệt lắm, tuy có chút không minh bạch, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại nhanh chóng khoác kiện hắc bào thùng thình này bên ngoài lớp y phục đang mặc, trên đầu cũng dùng hắc bào che phủ. bóng mũ trùm trên đầu che kín khuôn mặt, xa xa nhìn tới, cũng vô pháp nhận thức tướng mạo đối phương.
Lúc Phong Vân Vô Kỵ khoác bộ y bào lên người, hắc bào nam nhân hai chân đã đạp sâu vào trong tuyết, hướng về phương Bắc. Nam nhân khom người, cung kính quỳ xuống.
Hắc bào nam nhân đầu dán sát vào lớp tuyết dày băng lãnh, không nhúc nhích một hồi lâu, mới đứng dậy. Trên vai, trên gối, đều đóng một lớp tuyết dày.
“Đây là……” Phong Vân Vô Kỵ có chút nghi hoặc nhìn hắc bào nam nhân.
“Đây là thánh địa của tộc ta, địa phương duy nhất nơi không được phép đả đấu, sở dĩ, ta đưa ngươi hắc bào để mặc, để tránh gặp gỡ vài cừu nhân. Nhớ kỹ, tại nơi này, ngàn vạn lần không được động võ, ngươi chưa bao giờ tập qua võ công, chính là một tên phổ thông nhân loại”. Hắc bào nam nhân hướng nơi xa đi tới.
“Nơi đây, chính là chí tôn của tộc chúng ta, nơi hoàng đế Hiên Viên an nghỉ, hòa bình của tộc chúng ta, được kiến lập trên thi hài của Hiên Viên bệ hạ, nếu ngươi đối với vị chí tôn cũng tâm hoài cảm kích, liền giống như ta thành tâm quỵ xuống, vì tộc ta cầu bình an đi”. Hắc bào nam nhân thanh âm từ xa truyền tới.
Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ một chút, từ từ quỳ xuống, mặt dán xuống băng tuyết, trong lòng thầm nói: “bệ hạ, di nguyện người chưa hoàn thành, hậu nhân chúng ta, nhất định thay người hoàn thành, ngay cả phân thân toái cốt, cũng hiển nhiên không sợ.”
Đứng người dậy, Phong Vân Vô Kỵ bộ hành dọc theo dấu chân của hắc bào nam nhân.
Hai người trực hướng phương Bắc mà đi, dần dần, tiền phương xuất hiện dấu chân ngày càng nhiều, từ tứ diện bát phương đều hướng về hướng Bắc, cũng có vài dấu chân trở nên rất nông, là do tuyết đọng che phủ, hiển thị là đã trải qua một đoạn thời gian rồi.
Mỗi năm cũng có rất nhều tiềm tu giả, không tiếc phá quan ra, đến Bắc Hải Hiên Viên Khâu, đi xem di hài của hoàng đế Hiên Viên, mà ta đều mỗi năm vào thời gian này đến Bắc Hải Hiên Viên Khâu sám hối một lần. Ở nơi này, bất quản gặp phải người nào, đều không nên cùng phát sanh tranh chấp, càng không nên có lòng hiếu kỳ. Mỗi người đều có bí mật cá nhân, bất quản bọn họ làm gì, ở nơi này, bọn họ đều là một tín đồ, nhân loại có thể tha thứ”. Hắc bào nam nhân quay đầu, cước hạ vẫn không ngừng, từng bước đi tới trước: “suy nghĩ một chút, hành vi của ngươi, suy nghĩ một chút, có hay không có làm sai điều gì. Có, liền tại nơi này sám hối đi.”
Sa sa sa!!!
Từng trận thanh âm mỏng manh dẫm lên lớp tuyết từ xa truyền lại, Phong Vân Vô Kỵ xuyên qua lớp tuyết dày, hướng nơi xa nhìn tới, lại thấy bốn người trên thân vận mũ trùm đầu giống nhau, hắc bào rộng thùng thình, từ từ hướng bên này đi tới.
“Không cần nhìn nhiều, đi thôi.” Tiền phương truyền lại thanh âm đạm mạc của hắc bào nam nhân: “gần đây có một tòa tháp, hoang phế không biết đã bao lâu, hiện tại dùng để làm nơi nghỉ nghơi cho người đến triêu kiến, bọn họ hẳn là cũng giống như chúng ta, cũng đều đi đến nơi đó, đến khi trời tối, ngươi liền sẽ gặp bọn họ thôi.”
Phong Vân Vô Kỵ không nói năng gì, cúi đầu, hạ mũ trùm đầu xuống che mặt, che khuất hơn cả nửa mặt, lưỡng nhân một trước một sau, liền ở một nơi băng phong chi địa, mỗi bước in một dấu chân đi về phía trước, thiên không, tiếng gió thét gào, bông tuyết rải rác rơi trên lớp tuyết dày……
Càng đi về phía trước, người gặp càng lúc càng nhiều, mỗi người đều khoác trên mình một kiện hắc bào rộng thùng thình, mũ trùm che kín đầu, chỉ lẳng lặng đi tới, cho dù trong lúc này có gặp nhau, nếu quen biết, chỉ nhè nhẹ điểm đầu, liền tính là đã chào nhau rồi, song càng nhiều người, cũng căn bản chưa từng để ý đến người kế bên, như giữa thiên địa rộng lớn này, chỉ có duy nhất mình hắn.
Cũng không biết bao lâu, tuyết tích tụ trên thân người đã thành một lớp, cước hạ tuyết cũng càng ngày càng dày, rốt cuộc, hắc bào nam nhân cũng đã dừng lại, nhìn về nơi xa, khẽ nói: “rốt cuộc đến rồi.”
Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu, ở ngoài trăm trượng, sương trắng dày đặc, che phủ tầm nhìn. Tại trong sương mù dày đặc, hiện ra mấy tòa tháp đường nét mơ hồ nghiêng nghiêng, trên thân tháp bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày. Khi đến gần, Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu, phát hiện nơi đó xác thật chính là từng tầng tháp cao, có cỡ hơn năm mươi trượng cao, ngoài thân mỗi một tầng tháp, bốn góc đều có băng nhũ. Trong suốt xuyên thấu, thậm chí sáng ngời.
Tại xung quanh tháp nghiêng cao nhất, có mấy tòa tháp ngắn ngã trên mặt đất, dưới thân tháp còn có một ít hài cốt.
Đây là một tòa tháp có lịch sử rất lâu đời, ở nơi băng phong đại địa này, không biết đã trải qua bao nhiêu tuế nguyệt, thân tháp đang nghiêng xuống, tựa hồ hạ xuống một chút nữa sẽ khiến cả tòa sụp đổ, nhưng nó vẫn như cũ kiên cường đĩnh lập tại thế giới băng tuyết rộng lớn này.
“Nơi này vì sao lại có một tòa tháp như vậy? Trước kia sống trong tháp à ai? Đã phát sanh chuyện gì? Khiến nơi này thành một nơi hoang phế trong một thời gian dài. Nơi đây, Đều bị băng tuyết bao phủ sao? Vào mấy vạn năm trước, thậm chí có thể còn lâu hơn, nơi này đã phát sanh chuyện gì?” Phong Vân Vô Kỵ trong đầu toàn là nghi vấn, tòa băng phong chi địa này, tồn tại một tòa tháp như vậy khiến cho người ta cảm thấy thê lương, băng tháp cảm giác buồn thảm, đủ khiến người ta liên tưởng rất nhiều thứ.
“Tiến vào đi!” Hắc bào nam nhân thanh âm đứng ở trước đại môn của tầng tháp thứ nhất, kinh tỉnh Phong Vân Vô Kỵ đang xuất thần, lúc lắc thân thể, lớp tuyết trên thân nhanh chóng rớt xuống, sau đó Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu bước vào trong băng tháp……
/542
|