Khi Phong Vân Vô Kị cùng hắc bào nam nhân tiến vào bên trong băng tháp, ở tầng thứ nhất đã đầy kín người, một số người nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn về phía hai người, nhưng đại đa số vẫn như cũ không hề nhúc nhích, ngồi xếp bằng trên mặt đất, yên lặng nhập định, giống như một khổ hạnh tăng bình thường.
Hắc bào nam nhân hiển nhiên không phải là lần đầu tiên đến nơi này, đi xuyên qua đám người đó, hắc bào nam nhân trực tiếp đi dọc theo một thềm đá, rồi lên tầng tháp thứ hai, Phong Vân Vô Kị đi theo đằng sau.
Ở trên mặt đất băng tháp tầng thứ hai, vẫn như cũ có rất nhiều hắc bào nhân ngồi xếp bằng trên mặt đất, mỗi một người đều giống như một cái đầm cổ sâu, không thể nhìn thấu hư thực của bọn họ, thần thức cảm ứng trước mặt những người này tựa hồ không hữu hiệu.
Một con đường thẳng lên phía trên, đến tầng băng tháp thứ chín, hai người tìm được chỗ dung thân, bên trong tầng tháp không có một bóng người, hai người phát hiện họ chính là nhóm người đầu tiên tiến đến tầng tháp này. Chỉ thấy hắc bào nam nhân trực tiếp từ trên bức tường tháp điểm một cái, để xuống rất nhiều nhựa thông chẳng biết bao lâu rồi, trên mặt đất án quy tắc nằm lăn lóc khắp đông tây, sau đó đốt nhựa thông, một ngọn lửa cao ba thước từ bồn nội bùng lên, trong tháp dần dần có chút ấm lên.
Một vòng ánh sáng vàng nhạt khuyếch tán ra, trong băng tháp âm u dần dần xuất hiện một mảng sáng, bên ngoài tháp tiếng gió gào thét, trộn với tiếng băng tuyết thổi đến từ khe hở ở thân tháp, ngọn lửa kia bắt đầu chiếu sáng tới.
Hai người bắt đầu ngồi xuống quanh hỏa bồn kia, trên mặt dần dần lộ ra thần sắc ngạc nhiên, phát hiện ra khi tiến vào cảnh giới này, bên ngoài tháp, tiếng gió, tiếng tuyết rơi dần dần biến mất trong tai, càng ngày càng xa… …
Ngày thứ hai, khi Phong Vân Vô Kị tỉnh lại, bên cạnh đã có rất nhiều hắc bào nhân đang ngồi ở đó, hỏa bồn nhự thông đã sớm bị đốt sạch, chỉ còn lại một chút tro tàn.
Trong khi hắc bào nhân đứng dậy, Phong Vân Vô Kị biết là đã đến lúc xuất phát, liền đứng dậy, tiếng xương cốt kêu răng rắc từ các nơi trên thân thể truyền đến.
Nhẹ nhàng tiêu sái đi xuống lầu, hai người liền như hai người bình thường, không một tiếng động từ trong băng tháp đi ra, tới trước cửa băng tháp, trước mặt là một trận gió lạnh gào thét, mang theo băng phong thổi tới. Phong Vân Vô Kị bình thản bước ra khỏi tòa tháp, phóng mắt nhìn lại. Bên ngoài một dòng người dài đang chầm chậm tiến về phương bắc.
Không ai biết hắc bào nhân là người phương nào, thân phận ra sao, có tuyệt học gì. Tại nơi đây mỗi người đều trở về với nguyên thủy, ấp ủ một tấm lòng tôn kính. Dòng người lẳng lặng đi tới, thỉnh thoảng có người dừng lại, quỳ trên mặt đất, bất động một lúc thật lâu… ….
Phong Vân Vô Kị một bên đi tới, một bên thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn những người đang quỳ trên mặt đất này. Bọn họ trước khi đứng dậy, có một khoảng thời gian nhắm mắt lại, hai tay tạo thành hình chữ thập, môi từ từ lay động. Phong Vân Vô Kị tập trung lắng nghe nhưng không có nghe được thanh âm gì, mọi người đơn thuần chỉ là môi hơi động đậy mà thôi, thanh âm thủy chung phát ra trong lòng.
Gió lạnh gào thét, băng tuyết che kín bầu trời, cũng không biết đi bao lâu, dòng người đang đi phía trước đột nhiên ngừng lại, Phong Vân Vô Kị cũng phải dừng lại, trong lòng nghi hoặc, đưa mắt nhìn về phía trước, không khỏi cả kinh.
Tại phía trước hơn mười trượng, mặt đất lộ ra một vùng đất sạch, trên mặt đất không có một tia tuyết đọng, nhìn lên trên thấy bầu trời trong xanh, có chút nắng, không có một tia bông tuyết. Phong Vân Vô Kị cơ hồ không dám tin vào ánh mắt của chính mình, tay phải từ trong áo đưa ra, một bông tuyết thật to rơi xuống lòng bàn tay, truyền đến một cảm giác lạnh như băng.
“Nơi đó là Bắc Hải Hiên Viên Khâu” Hắc bào nam nhân nhìn phía trước thở dài một tiếng nói: “Nơi đó là một thế giới độc lập, là nơi duy nhất không có băng tuyết.”
Phong Vân Vô Kị trong lòng khiếp sợ không thôi: “Chỉ là sau khi chết hài cốt lại có sức mạnh như vậy, có thể tại trung tâm băng phong làm xuất hiện một mảnh đất như vậy, khi còn sống thì thực lực của Hoàng đế Hiên Viên cường đại như thế nào a!”
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, một bên nhiều tuyết bay tán loạn, một bên yên lặng nắng ấm. Phong Vân Vô Kị trong lòng đột nhiên sinh ra sự kính ngưỡng vô tận, thu hồi ánh mắt, Phong Vân Vô Kị đi theo hắc bào nam nhân tiến vào Bắc Hải Hiên Viên Khâu.
Biển rộng khôn cùng dao dộng gào rống, dâng lên cao mấy trăm trượng, thật lâu sau mới hạ xuống, bầu trời mây đen không ngớt vần vũ, dường như sóng lớn của Bắc Hải là một cá thể, khiến cho kẻ khác không rõ về vùng biển nơi này, về phía Bắc là phương hướng của lục địa, có một mảnh đất ở nơi đó, những đỉnh núi từ mặt đất hướng lên trời, trông như những bụi gai che kín cả bờ biển. Trên mặt đất, sóng biển thỉnh thoảng đánh vào, đập vào những tòa núi không cao, làm rơi ra vài mảnh đá vụn, sau đó mang theo những mảnh đá nhỏ này trở lại trong Bắc Hải.
Lục địa hơi nghiêng, trơ trụi hai bên là những thạch phong cao ngàn trượng, một phần mộ thật lớn, đỉnh bức tường gắn một vài mũi nhọn, chế xuống phía dưới là vô số văn tự tạo thành một hàng dài chia trên tấm bia đồng, kéo dài xuống hơn mười trượng, tả hữu hai bên có vô số huyệt động, tạo thành phần mộ bốn chung quanh, trên mỗi huyệt động cai mười trượng đều có một gã nam tử thần sắc tiều tụy, trên thân mặc sam lam, ngồi xếp bằng trong đó, một rễ cây màu đỏ nhỏ xuyên thủng thân thể bọn họ, cắm sâu vào trong vách tường đồng, nhưng những người này thần sắc lạnh nhạt, tựa hồ không cảm thụ được chút đau đớn nào.
Trong phần đông các huyệt động trung quanh có một huyệt động thật lớn, một thông đạo rộng hơn mười trượng nối thẳng vào trong huyệt động, đó là lối vào mộ Bắc Hải Hiên Viên Khâu hoàng đế.
Chung quanh mộ của hoàng đế Hiên Viên có một hài cốt cự xà hóa thạch từ phía dưới mộ vươn lên, chung quanh mộ huyệt có một khối đá hơn mười trượng.
Tại nơi đây có một không khí thê lương, một thanh âm ô ô từ chung quanh Bắc Hải Hiên Viên Khâu truyền đến, đó là tiếng khóc sám hối của thái cổ nhân loại phát ra.
Phong Vân Vô Kị đứng ở bên cạnh hắc bào nam nhân, nhìn về phía những hắc bào nhân ở phía xa, trong tai nghe thấy tiếng khóc truyền đến, đột nhiên hiểu được một số điều còn mờ mịt.
Từng đạo thanh âm trấn nhiếp linh hồn truyền đến:
“Bệ hạ, hãy phù hộ cho tộc nhân a!”
“Trăm vạn năm khổ tu, ta vẫn như cũ, không thể tiến nhập thần vực vô thượng kia, bệ hạ, ta thật đáng trách!” người nọ cúi đầu trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt.
“Ngô tộc, mấy trăm vạn tộc tại Ma giới chịu khổ, đến lượt tộc ta hòa bình, nhưng chúng ta đều không thể vì bọn họ, không chỉ có thế, hôm nay tộc nhân ta bởi vì quan điểm bất đồng mà ra tay, rất nhiều tộc nhân thảm tử và bị thương a!... …”
“Chịu sự lên án, chửi rủa của mọi người, ta hy vọng sẽ chịu nhận tội danh kia, mong muốn khuyến khích mọi người phấn đấu thoát khỏi khổ nạn, sớm hưng thịnh.
“Bệ hạ, ta bất tài kém cỏi, nhiều năm đã qua đi, ta vẫn như cũ dừng tại cảnh giới này, thân là tộc nhân, nhưng lại không thể cống hiện một phần sức lực, ta thật có tội a!”
“Ta có tội!”
“Ta có tội, không tiếc phải chết!”
“Ta có tội, không tiếc phải chết!”
Trong đám người đó, đột nhiên có một hắc bào nhân đứng lên, xuất trường kiếm đâm vào trái tim mình, thân thể chậm rãi ngã trên mặt đất, máu tươi thấm ướt mặt đất.
“Ta có tội, không còn mặt mũi nào nhìn người trong tộc!” lại một người ngã trên mặt đất, vĩnh viễn nằm lại nơi đây.
“Trời cao làm chứng, hồn của Hiên Viên hoàng đế chứng giám, nếu không thể bước vào thần vực, hồn ta sẽ sa vào vòng luân hồi, vĩnh viễn không thể siêu sinh!” Một người đột nhiên đứng lên, dứt khoát xoay người rời đi, không quay đầu lại… …
Chung quanh vang lên tiếng khóc, truyền đến thanh âm “Ngô hoàng, hãy thương lấy tộc nhân!”
/542
|