Chân khí trong cơ thể cuồn cuộn lưu động, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây đen quay cuồng bay đến, cúi đầu nhìn xuống dưới mặt biển, những con sóng lớn dâng cao, thủ chưởng xuất hiện, sấm chớp trên bầu trời đánh xuống bị thủ chưởng giữ lại rồi biến mất không còn một điểm. Chỉ trong một hơi thở có thể làm vỡ núi, có thể chia cắt biển, có thể thôn nhật, có thể chia cắt tháng.
Trong lúc phân khai, mây đen trên bầu trời xuất hiện một khe hở, tách ra làm hai, mặt biển bị chia cắt, lộ ra đáy biển thật sau phía dưới. thiên địa trong lúc đó hết thảy đều nắm trong tay, đó là đế cấp, Phong Vân Vô Kị trong lòng tràn ngập sự vui sướng vô hạn.
Đạp trên Bắc Hải, sóng lớn như dừng lại, mây đen như ngừng trôi, Phong Vân Vô Kị cứ như vậy từng bước, từng bước một tiêu sái quay lại phía bờ biển, phía sau sóng lớn bị áp chế dần dần dâng cao.
“Ngươi thật sự là một người làm cho người ta giật mình” Một thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
Phong Vân Vô Kị hướng hắc bào nam nhân gật đầu: “Công lực của ta đã khôi phục”
“Nhưng cũng đã đột phá” Hắc bào nam nhân nói, sau đó xoay người hướng Hiên Viên khâu bước vào: “đi thôi, chúng ta phải ly khai, mỗi người thời gian ở lại đây không thể vượt quá một tháng, đương nhiên nếu ngươi tưởng giống như bọn họ, chờ mong ở chỗ này lâu dài, đó là ngoại lệ”
Hắc bào nam tử ngẩng đầu nhìn Hiên Viên khâu cùng huyệt động, một người ngồi xếp bằng trong đó, thân thể bị thiết tác xuyên thủng, tự nhiên đó là người kia tự nguyện chịu khốn khổ ở nơi đây.
Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, lướt qua từng lớp không gian, dừng lại ở một gã thân hình khốn khổ, yếu nhược. Đột nhiên trong lúc đó, người nọ tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của Phong Vân Vô Kị ở trên người mình, đầu dần dần dịch chuyển, dưới mái tóc dài trắng xám, một đôi mắt phát ra một mảnh tinh quang, khí tức cường hãn kia khiến cho đế cấp của Phong Vân Vô Kị cũng cảm thấy chấn động.
“Chúng ta lại gặp nhau, tộc nhân.”
Phong Vân Vô Kị chấn động, khiếp sợ nhìn người nọ. Môi người nọ không động một chút, cũng không phải vận dụng thần thức trực tiếp truyền tới trong đầu Phong Vân Vô Kị, những lời này hoàn toàn đều là Phong Vân Vô Kị đọc được từ trong ánh mắt đối phương.
Phong Vân Vô Kị ngơ ngác nhìn người nọ, trong lòng kinh hãi không thôi: “ta sẽ trở về, ta sẽ không ngồi ở huyệt động kia” Phong Vân Vô Kị nói trong lòng, người nọ tựa hồ nhìn thấu tâm tư Phong Vân Vô Kị, trong mắt lộ ra thần sắc thở dài, sau đó quay đầu hạ xuống, vẫn không nhúc nhích, không thể cảm thấy một nửa điểm sinh cơ trên người hắn.
“đi thôi” thanh âm Hắc bào nam nhân vang lên bên tai Phong Vân Vô Kị.
Ánh mắt lướt qua vô số hắc bào thánh giả, Phong Vân Vô Kị càng nhìn càng kinh ngạc. Nếu không tiến vào đế cấp, hắn có lẽ sẽ không khiếp sợ như thế. Nhưng sau khi tiến vào đế cấp, thần thức cảm ứng phi thường cường đại. Vốn một vài lần không nhìn ra hư thực của người, bây giờ cũng có thể nhìn ra thực lực.
“Trời! như thế nào lại có nhiều đế cấp cao thủ như vậy! Đột nhiên một người biết được như vậy, có nhiều người ngay cả ta cũng không thể nhìn ra hư thật thực lực của họ!!” Phong Vân Vô Kị trong lòng không ngừng quay cuồng, tâm trạng khó có thể bình ổn: “ta ở tại thái cổ cũng hai vạn năm, cũng chưa bao giờ phát hiện thái cổ đột nhiên lại nhiều cao thủ như vậy, bọn họ rốt cuộc thuộc về thế lực nào? Nếu là một thế lực, có nhiều cao thủ như vậy, hoàn toàn đủ để quét cả thái cổ!!!”
Phong Vân Vô Kị cơ hồ không dám tin tưởng vào hai mắt mình, một Hiên viên khâu nho nhỏ, diện tích không đến mấy ngàn km2, nhưng giờ khắc này tại nơi này lại có nhiều cao thủ như vậy, đủ để khiến mọi người động dung biến sắc.
Từ Bắc Hải Hiên Viên Khâu đi ra, Phong Vân Vô Kị cũng bị vây bởi một loại trạng thái hoảng hốt, kinh nghiệm lần này quá kinh hãi, khiến hắn cơ hồ không dám tin tưởng vào chính mắt mình.
Hai người nghỉ chân tại một vùng tuyết địa, gió và tuyết đang gào thét, hắc bào nam nhân xoay người hướng Phong Vân Vô Kị nói: “ngươi bây giờ không chỉ có công lực tăng cao, mà võ công còn tăng lên một tầng, hiện tại thái cổ đã có hơn một đế cấp cao thủ…bây giờ cũng tới lúc chúng ta chia tay, lúc trước khi bước vào Hiên Viên khâu, ta đã đồng ý với ngươi một điều, nếu ngươi có vấn đề gì ta đều có thể trả lời ngươi, nói đi.”
“Ta hy vọng tiền bối nói cho ta biết tên của người?” Phong Vân Vô Kị hai mắt nhìn xuyên qua tầng tầng lớp tuyết và gió, nhìn hắc bào nam nhân nói.
Hắc bào nam nhân trong mắt hiện ra một thoáng chần chờ, do dự một lát rồi nói: “được rồi, ta tên là Huỳnh Hoặc!”
“Huỳnh Hoặc?... … Huỳnh Hoặc?” Phong Vân Vô Kị trong lòng thầm nhẩm cái tên này, trong đầu đối với cái tên này không có gì ấn tượng, nhưng chăm chú nhớ kỹ.
Hắc bào nam nhân vẫn quan sát phản ứng của Phong Vân Vô Kị, thấy hắn có chút mờ mịt, trên mặt lộ ra một loại cảm giác, nói từng lời: “ta nói cho ngươi tên ta, nhưng ta hy vọng ngươi không nói cho những người khác, đặc biệt không thể nói cho người trong Thánh điện, ngươi đã thấy qua ta, ngươi có thể đáp ứng.”
Hắc bào nam nhân trên mặt hiện vẻ nghiêm túc, Phong Vân Vô Kị gật gật đầu, sau đó nói: “tiền bối, những người đó … … vì sao… …?”
Bọn họ đều không thuộc bất kỳ thế lực nào, chỉ là một đám nam nhân nhiệt huyết, đi tới Hiên Viên khâu, đi tới Bắc Hải, trong đó tuyệt đại đa số những người đó ngươi đều sẽ không gặp lại, trừ phi tộc ta gặp phải sinh tử tuyệt cảnh, nếu không bọn họ đều muốn vĩnh viễn yên lặng, tại vô tận năm tháng một mình vượt qua.”
Huỳnh Hoặc thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Kị lẩm bẩm: “ta cũng là một trong số đó!”
Phong Vân Vô Kị im lặng, mưa gió dày đặc thổi qua thân mình, một mảng bông tuyết rơi trên vai.
“Ngươi còn muốn biết điều gì?”
Phong Vân Vô Kị có chút mờ mịt, lắc lắc đầu, đã biết, dĩ nhiên Đại Tự tán nhân đã chết đã nói cho hắn, biết được tính danh chân thật của hắc bào nam nhân, Phong Vân Vô Kị trong lòng không thể nghi ngờ hỏi lại.
Hắc bào nam nhân đưa mắt nhìn Phong Vân Vô Kị, thấy hắn sau nửa ngày không nói gì, trầm ngâm một lát mở miệng nói: “cho ngươi một lời khuyên, đừng khiêu chiến với các vực chủ, Thánh điện đối với các vực chủ sớm đã có ước thúc, cấp bậc vực chủ tuyệt đối không thể ra tay xuất thủ đối phó với thần cấp tộc nhân, nhưng mà nếu ngươi chạy đến Đao vực hoặc là Ma vực thì không tính.”
Phong Vân Vô Kị cả người chấn động, khiếp sợ nhìn hắc bào nam nhân, hắn rốt cục cũng biết vì cái gì mà thủy chung không thấy hai vực chủ ra tay đối phó với mình. Bởi Kiếm vực tạo thành uy hiếp đối với hai vực, hai vực chủ ra tay đối phó với Kiếm vực, đế cấp dĩ nhiên có thể không chế một mảng thiên địa, thần vực rốt cuộc mạnh tới mức nào? Phong Vân Vô Kị còn không biết, từ đế cấp và hoàng cấp có sự chênh lệch, chỉ sợ một thần cấp cao thủ ra tay liền có thể dễ dàng tiêu diệt cả Kiếm vực.
Huỳnh Hoặc chuyển hướng cuộc nói chuyện, rốt cục cũng khiến Phong Vân Vô Kị lo lắng vấn đề này, kết quả khiến tâm trạng cũng bình lắng xuống.
“Ta đi đây! Ngươi hãy bảo trọng… … nhớ kỹ, tận lực dùng một phần nhỏ của Hấp tinh đại pháp! Hấp tinh đại pháp không phải là vạn năng, ít nhất đạt tới đế cấp cao thủ, ngươi không thể hấp thu chân khí cảu hắn! Mặt khác, hắc bào nam nhân chỉ bầu trời: cẩn thận tiểu tâm thiên ma!”
Sau đó không đợi Phong Vân Vô Kị phản ứng liền như chim đại điểu triển khai bay lên tầng mây, biến mất trong gió tuyết.
“Tiền bối bảo trọng!... …” Phong Vân Vô Kị nhìn lên không trung, trong lòng yên lặng nói.
/542
|