“Ba người này chính là ba kẻ đã bị ta bắt và giết vào những giai đoạn khác nhau. Người ở sau cùng, đương thời được xưng là Thái Cổ đệ nhất tà tu, mạng người chết trong tay hắn ta cũng không dưới con số hàng ngàn, cùng thời đại với ta, chỉ là tên tuổi của hắn lại trùng với ta, kêu là Tà Huyền cái gì gì đó, bị ta dùng chiêu thức cường đại nhất trong ‘Sinh Tử Ấn Pháp’ kích sát. Bộ công pháp này là do ta kết hợp với Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công mà sáng tạo ra. Linh hồn hắn đúng là rất cường hãn, người đã chết nhưng linh hồn lại không chịu chết.
Người ở bên trái cũng có chút danh đường. Người này hào xưng là Tuyệt Ma, thân hoài một bộ Tuyệt Ma Ấn Pháp cực kì cường hãn. Nếu như không phải Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công của ta đã từ đệ lục chuyển tiến nhập đệ thất chuyển, uy lực của ‘Sinh Tử Ấn Pháp’ bạo trướng thì cũng không thể tiêu diệt được hắn.
Còn về kẻ cuối cùng thì sau khi ta đạt đến thần cấp và ngộ ra ‘lĩnh vực’ thì tiến vào đó. Dát dát. Cũng tính là mạng của hắn ta không tốt, lĩnh ngộ được ‘lĩnh vực’ chi lực rồi, dù cho hắn ta có công lực cao hơn đi chăng nữa, năm tháng tu luyện có lâu hơn đi chăng nữa, chỉ cần cảnh giới không đủ, đụng phải bổn tọa thì xui xẻo cho hắn ta rồi. Công lực một ức năm trước mặt bổn tọa cũng không thể phát huy được chút uy lực nào!”
Thanh âm của Thái Huyền một lần nữa vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kị: “Bất quá nói thật lòng, một kiếm vừa rồi của ngươi có uy lực cũng không tệ, thế nào? Cân nhắc một chút, nói cho ta biết kiếm phổ hay kiếm quyết của nó, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi lĩnh vực của ta, thế nào?”
“Nghĩ ta làm đứa trẻ lên ba hay sao? Ra khỏi lĩnh vực của ngươi với ở trong lĩnh vực của ngươi có khác biệt rất lớn hay sao? Ngươi nghĩ là ngươi ở cách ta một trượng với ngươi ở cách ta một ngàn trượng có khác biệt rất lớn với nhau hay sao?” Thanh âm của Phong Vân Vô Kị vang lên trong đầu của Thái huyền: “Muốn ta giao lại kiếm quyết, lại không muốn thả ta ra, cũng không muốn nói dối, ý đồ bảo trì tôn nghiêm của cao thủ, những cố kị của ngươi quả là không ít ha.”
Thái Huyền im lặng, một chốc sau thì có chút ngượng quá hóa giận nói: “Ngươi làm gì được ta, nơi đây là lĩnh vực của ta, mọi chuyện đều do ta làm chủ!”
Phong Vân Vô Kị im lặng, không thèm lí tới Thái Huyền nữa.
Ba thân ảnh do hồn phách của ba cao thủ đế cấp của Thái Cổ hóa thành đồng thời bước tới trước một bước. Cùng lúc, khí thế cường hãn áp trụ lấy Phong Vân Vô Kị.
Thân thể Phong Vân Vô Kị tức thì chấn động. Một thân y bào phần phật trong gió. Phong Vân Vô Kị từ từ quay lại, thân thể mỗi khi chuyển động một góc độ rất nhỏ thì kiếm ý trên người lại cường đại thêm một phần. Đến khi hoàn toàn quay lại đối diện với ba người thì nhất thời bạo phát một cỗ kiếm ý vô thất, cả thân thể chẳng khác một thanh bảo kiếm vô thượng ngạo lập quần luân ở giữa trần thế.
“Ta nhìn ngươi rất thuận nhãn.” Tà Huyền khoanh tay đứng trong không trung, lạnh lùng nói: “Vì thế ta càng muốn giết ngươi!”
Tà Huyền từng bước từng bước đi về phía Phong Vân Vô Kị, trong tay chẳng hề có vật gì nhưng sắc mặt cuồng ngạo, mắt để trên trán. Khi hắn đến gần thì Phong Vân Vô Kị chợt phát hiện hắn tịnh không đơn thuần chỉ là hồn phách và cát vàng hóa thành, mà là một người chân chính, mặc dù thân thể của y không có mạch đập, không có nhịp tim, sắc mặt tím tái, chính là sắc mặt của người chết trong một khoảng thời gian dài mới có.
“Thái Huyền, chỉ cần ta tiêu diệt tên tiểu tử này, ngươi thực sự sẽ trả lại ta một nửa hồn phách sao?” Khi Tà Huyền còn cách Phong Vân Vô Kị không xa thì đột nhiên dừng lại, nhìn Phong Vân Vô Kị rồi ngẩng đầu lên trời nói.
Dưới các đám mây trên thiên không lộ ra một khuôn mặt ngông cuồng đầy tà khí, mở miệng nói với ba hung tinh ở dưới: “Không sai, tiêu diệt hắn ta! Các ngươi có thể tự do, ta sẽ thả các ngươi ra. Dựa vào năng lực của các ngươi thì chỉ cần tìm thấy địa hỏa nguyên mạch, tự nhiên có thể tu bổ lại linh hồn, sống lại cũng không phải là chuyện gì khó khăn! … Đừng trách ta không đề tỉnh các ngươi, hắn ta cũng tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công giống như ta, trừ phi xẻ thịt phanh thây hắn ra, các ngươi đều không thể chân chính tiêu diệt hắn!”
“Thái Huyền, bọn ta cũng chỉ cần có thể xé nát tàn thây của ngươi thì có thể giết ngươi đúng không?” Một hán tử khôi ngô ngẩng đầu lên, nhẹ khép hờ đôi mắt lạnh lùng nói.
“Đương nhiên là có thể. Tuyệt Ma, ngươi có thể xông lên thử xem, giỏi giỏi… ta cũng không để ý đến chuyện phanh thây ngươi đâu, trong lĩnh vực của ta, ngươi tốt nhất là nên thật thà một chút đi.” Thanh âm của Thái Huyền từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Ba gã tuyệt đại hung tinh tựa hồ như không thèm để ý đến Phong Vân Vô Kị. Gã nào gã nấy đều ngẩng mặt lên trời, có lẽ trong mắt của ba người thì một Phong Vân Vô Kị đã mất đi bảy phần chân khí căn bản không cần phải chú ý.
“Thái Huyền, tên tiểu tử này vừa mới đấu xong với Thất Sát Ma Quân, sớm đã suy nhược thành ra bộ dạng thế kia rồi, nếu như muốn giết hắn ta thì rất dễ dàng, dựa vào bổn sự của ngươi thì chuyện này chẳng khác gì nhấc tay một cái là xong, cần gì phải mượn bọn ta xuất thủ? Trừ phi -- ngươi còn chưa xuất thủ được? Tên tiểu tử này rốt cuộc là có quan hệ gì với ngươi?” Gã nam tử cuối cùng lạnh lùng nói.
Oanh!
Một đạo khí kình đột nhiên nổ tung trước ngực gã nam tử đó, khí kình mạnh mẽ nhất thời chấn hắn ta bay lui ra sau mấy trăm trượng. Người này vẫn cứ khoanh tay bất động, khí kình của tiếng nổ này tuy chấn hắn ta bay đi nhưng căn bản không có khiến cho hắn ta thụ thương, ngay cả cánh tay cũng chẳng có chút thương tích nào.
“ … Phá Ma, ngươi thu liễm lại cho bổn tọa, nơi này là không gian của bổn tọa, ngươi tuy có cả ức năm công lực, nếu như còn ở bên ngoài thì bổn tọa có lẽ là có chút e dè ngươi, nhưng nơi này là nơi bổn tọa khống chế, nếu như chọc ta giận lên thì bổn tọa sẽ xích ngươi lại ở nơi này đời đời kiếp kiếp, ngươi cũng đừng mong là rời khỏi nơi này nữa.” Thái Huyền giận dữ quát lên.
“Thái Huyền tôn thượng bất tất phải giận dữ, tại hạ chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, nếu như tôn thượng muốn lấy tính mạng của tên tiểu tử này thì tại hạ sẽ lấy cái mạng của hắn dâng lên cho tôn thượng!” Phá Ma khom mình xuống, đột nhiên chuyển sang bộ dạng cung kính nói.
Trong lòng Phong Vân Vô Kị chấn động đến há hốc mồm. Hóa ra cao thủ cũng có thể như thế a! Nhưng lời nói vô ý của Phá Ma khiến cho lòng Phong Vân Vô Kị chớp động: “Thái huyền tại sao lại không tự thân động thủ?!”
“Thái Huyền, thu thập tên tiểu tử này thì hai người bọn ta cũng đã đủ rồi, Phá Ma không cần chen tay vào. Thu thập xong tên tiểu tử này, hy vọng Thái Huyền tôn thượng có thể thực hiện ước định thả bọn ta ra.”
“Tất nhiên, tuyệt đối không thành vấn đề.” Khuôn mặt của Thái Huyền dần dần mờ đi.
“Lên, tiêu diệt hắn ta!” Tuyệt Ma lạnh lùng nói, sau đó thân ảnh biết mất. Thân hình Tà Huyền cơ hồ cũng biến mất cùng lúc rồi xuất hiện ngay bên trái Phong Vân Vô Kị. Hai người một trái một phải đồng thời xuất thủ, khí kình mạnh mẽ đồng thời oanh kích Phong Vân Vô Kị.
Phong Vân Vô Kị đã toàn thần lưu ý đến ba gã này từ sớm. Vừa thấy hai người xuất thủ thì lập tức thiên quân nhất phát, búng thân bay lên, gập mình một cái, thân hình liền lao lại phía sau như huyền tiễn.
Oanh!
Khí kình lồng lộn, khiến cho cát bụi bay đầy trời. Trong màn cát bụi đó, Tuyệt Ma và Tà Huyền bám sát theo sau truy sát Phong Vân Vô Kị. Hai người tương hỗ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó phân khai, thân thể uốn khúc chẳng tựa thân người, vừa truy theo Phong Vân Vô Kị vừa thi triển tuyệt học.
“Tuyệt - Ma - Ấn - Pháp!” Hai tay của Tuyệt Ma liên tục kết ấn, hai tay chỉ trong chớp mắt đã biến ảo mấy ngàn thế thủ, sau đó đạo đạo hắc tơ mỏng manh từ trong lòng bàn tay của y bùng phát phi xuất. Một loạt thanh âm phá không vang lên không ngừng, vô số sợi tơ không ngừng đan xen qua lại trong không trung, theo đó là những tiếng xé gió vun vút khiến không ai dám hoài nghi nếu như bị đâm trúng, chắc chắn sẽ thủng người.
Những sợi tơ nhỏ trong tay của Tuyệt Ma tựa hồ như vô cùng vô tận, chẳng hề có một phương hướng cố định nào cả mà lao đi khắp phía như không có mục đích. Những sợi tơ đó trình hiện ra những hình cong, đường cong với đường cong tương hỗ đan xen khiến cho cả thiên không bị phong tỏa.
Chỉ trong chớp mắt, cả thiên địa như bị những sợi tơ phân bố ngập tràn. Chỉ là -- Tuyệt Ma lại đột nhiên ngẩng đầu lên mỉm cười với Phong Vân Vô Kị một cách quỷ dị: “Tuyệt Ma Ấn Pháp – Tử Kết!”
Tay phải vung lên, những màn tơ đầy trời đó đột nhiên co rút chặt lại, từ khắp bốn phương tám hướng ồ ạt co lại, từng sợi từng sợi tơ đột nhiên hóa thành một đạo bạch quang, tiếp đó là hàng loạt những âm thanh chói tai vang lên liên tục, nhưng mắt thì nhìn chẳng thấy bất kì vật nào.
Xẹt! Một âm thanh sắc bén từ bên tai vang lên, Phong Vân Vô Kị theo quán tính cúi đầu xuống, tiếp đó là một ít tóc từ bên tai rớt xuống.
Sau lưng lại vang lên mấy thanh âm như thế nữa. Phong Vân Vô Kị lạnh sống lưng, tâm niệm chớp động, Liễu Nhứ Tùy Phong Thân Pháp dĩ nhiên là đã triển khai.
Từng sợi từng sợi vun vút từ dưới chân hoặc lướt qua trước ngực. Thân hình Phong Vân Vô Kị bay trong không trung càng lúc càng cao, càng lúc càng xa, đạo đạo bạch ngân từ những góc độ quỷ dị công kích tới Phong Vân Vô Kị, nhưng lại bị Liễu Nhứ Tùy Phong Thân Pháp quỷ dị tuyệt luân của Phong Vân Vô Kị tránh khỏi.
Con ngươi của Tuyệt Ma co rút lại, bàn tay phải đang nắm chặt lại đột nhiên xòe ra, loáng một cái tựa hồ như có vô số thứ gì đó từ trong lòng bàn tay phi ra, vòng cong sang bốn phía mà khuếch triển.
Những thanh âm vun vút vang lên không ngừng, hàng loạt những sợi tơ vừa bay ra khỏi phạm vi mấy chục trượng rồi mau chóng dung hóa vào trong gió. Tuyệt Ma nhếch mắt nhìn lên Phong Vân Vô Kị với thần sắc nghiêm túc.
Oanh! Không gian đột nhiên chấn động, sau đó, cả thiên địa tựa hồ như ngưng lại, vô số sợi tơ lấy Tuyệt Ma làm trung tâm mau chóng kết thành những phiến kén, khiến cho cả không trung bị phân cắt thành từng khối từng khối nhỏ, đồng thời bao bọc cả không gian.
Tiếng gió tràn ngập thiên địa đột nhiên biến mất, khắp thiên địa trở nên lặng lẽ, không còn có bất kì cơn gió nào thổi ra. Phong Vân Vô Kị đang tung bay theo gió đột nhiên dừng lại ở trên không, sau đó mau chóng hạ xuống, phía dưới là mấy sợi tơ cực kì mỏng manh lơ lửng giữa hư không đang chờ đợi, cờn khắp tứ phía là vô số màn kén đang co rút lại.
Ở bên cạnh Tuyệt Ma, Tà Huyền nãy giờ chẳng hề động đậy đột nhiên búng thân bay lên, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Phong Vân Vô Kị, chém xuống một kiếm về phía cổ Phong Vân Vô Kị. Một kiếm chém xuống, tiếng kêu hô hô vang dội từ trong thanh kiếm quái dị trên tay truyền ra, đạo đạo hắc khí chuyển động xoay vòng rồi xông thẳng lên trời ….
Kẻ mà nãy giờ vẫn không hề có động tĩnh nào, kẻ có nhục thân cực kì cường hãn – Phá Ma đột nhiên động thân, tốc độ xuất thủ nhanh đến không tưởng.
Chỉ bất quá -- tay của hắn ta tịnh không phải hướng về Phong Vân Vô Kị, mà là ….
Khóe miệng của Tà Huyền lộ ra một nụ cười quỷ dị đến hung tàn, hắn ta tự tin -- thanh tà kiếm trong tay mình chỉ cần đâm trúng Phong Vân Vô Kị thì liền có thể hút lấy linh hồn của y, nhiếp nhập vào trong kiếm, bổ sung sức mạnh cho bản thân. Nhưng không ngờ rằng khi hắn ta sắp xuất thủ thì ở sau lưng vang lên một tiếng kêu thảm, thanh âm này chính là của Tuyệt Ma, những sợi tơ đầy trời đang hướng về phía Phong Vân Vô Kị đột nhiên chấn động, sau đó là tấn tốc dung hóa và biến mất trong không trung.
“Chẳng lẽ là Thái Huyền không giữ chữ tín, nhân lúc bọn ta ra tay đối phó với tên tiểu tử này thì đột nhiên xuất thủ kích sát Tuyệt Ma, sau đó là chuẩn bị kích sát ta!” Trong đầu Tà Huyền đột nhiên lóe lên ý niệm này, liền đó tự động xoay người lại. Đối diện với hắn là một nắm đấm cự đại màu đen tuyền đang ập đến.
“Phá Ma Quyền!” Một thanh âm bình đạm nhưng đầy bá khí trùng nhập vào trong tai, thân thể tức thì đau dữ dội, tiếp đó thì Tà Huyền chẳng còn biết gì nữa. Điều duy nhất hắn còn nhớ là một quyền đó là của Phá Ma, chỉ là -- tại sao lại là Phá Ma? Tới đó thì hắn ta đã chết, không còn có thể suy nghĩ được điều gì nữa….
/542
|