Bên trong Kiếm các âm u và tĩnh mịch, một luồng sáng nhàn nhạt xuyên qua lầu gỗ, nghiêng nghiêng chiếu vào một chiếc bàn thấp bé trước người Phong Vân Vô Kỵ. Trên bàn có một xấp giấy viết thư bằng lụa. Giữa hai tay Phong Vân Vô Kỵ, một mảnh lụa đang trải ra, phía trên ghi chép tin tức mới nhất mà đệ tử Kiếm các truyền về.
Hơn một ngàn người của Viêm tộc, sau khi rời khỏi bình nguyên dung nham một ngàn dặm thì dừng lại tại một ngọn núi, sau đó không lâu, từ không trung bỗng hạ xuống một tòa đại điện đầy xích sắt chế tạo bằng đồng đen, chung quanh đầy lửa. Phượng Phi đi vào bên trong, trở thành người đứng đầu của một ngàn Viêm tộc này.
Bình nguyên dung nham vẫn không còn không ít tà phái và người trong ma đạo chưa từ bỏ ý định, nhưng hầu hết người đã tản đi, những kẻ còn lại không tạo thành uy hiếp nào đối với Viêm tộc.
Phong Vân Vô Kỵ gấp mảnh lụa kia lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước cửa lớn của Kiếm các mang đến những cơn gió mát, lẩm bẩm nói: “Như vậy là tốt nhất… Dựa vào thời gian tồn tại của Chiến Đế, có lẽ cũng biết quan hệ giữa Phượng Phi và Hiên Viên Chí Tôn. Có Hỏa tộc bảo hộ, lại có mối quan hệ này, không cần ta phải đứng ra nữa.”
Nhớ lại vầng sáng đỏ rực từ trong cơ thể Phượng Phi bắn ra, cùng với biển lửa hừng hực và thi cốt vô tận đầy mặt đất, Phong Vân Vô Kỵ không khỏi cảm thấy một loại áp lực: “… Ngay cả Phượng Phi cũng có thực lực Thần cấp hậu kỳ, còn ta mặc dù đã ở tại Thái Cổ mấy chục vạn năm, nhưng hơn ba mươi vạn năm trong số đó lại là ngủ say, thần thức nửa tỉnh nửa mê, thực tế thời gian tu luyện lại không đến mười vạn năm… Thái cực đạo nhân đã từng nói qua, thời gian của nhân loại không đủ, lần chiến tranh thứ hai giữa thần ma không biết bao giờ sẽ xảy ra. Dựa vào thực lực của ta hiện nay, vẫn là không đủ.”
Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, vung tay một cái, một tấm lụa khác trên bàn lại tự động bay lên, mở ra trước mặt. Những mảnh lụa này đều là tin tức mới nhất mà đệ tử Kiếm các tại các nơi trên Thái Cổ truyền về.
Sau khi từ bình nguyên dung nham trở về, Phong Vân Vô Kỵ bắt đầu chuyên tâm thôi diễn Vô Hạn Tiểu Thiên Địa tầng thứ ba, cũng là nội thiên địa; nhưng trước đó không lâu , tu vi của Trì Thương đã đạt đến bình cảnh, hiện nay đang ở trong huyệt động tại đỉnh Kiếm các bế quan tiềm tu, vì vậy chuyện lớn chuyện nhỏ đều chuyển đến tay Phong Vân Vô Kỵ. Hiện nay Chiến tộc đang chinh chiến toàn bộ thiên hạ, tình cảnh của Kiếm các vô cùng nguy hiểm, Phong Vân Vô Kỵ không thể không tự mình xử lý.
Vì vậy, cứ cách mười ngày Phong Vân Vô Kỵ lại bảo Hoàng Kim tướng quân phụ trách việc này đem những tin tức Kiếm các nhận được chuyển đến bên trong Kiếm các nơi mình bế quan. Trong thời gian này, một khi thần thức Phong Vân Vô Kỵ lưu lại bên ngoài cơ thể cảm ứng được, hắn sẽ tỉnh lại, sau đó bỏ ra một đoạn thời gian xem lướt qua những tin tức trọng đại có quan hệ sinh đến tử tồn vong của Kiếm các.
Xem lướt qua từng mảnh lụa, hầu hết đều là tin tức về hệ phái tự do và Chiến tộc.
Sự cường hãn của Chiến tộc, Phong Vân Vô Kỵ từ lâu đã lĩnh giáo qua. Chiến tộc một đường thu phục Tuyết vực, diệt Đao vực, diệt Ma vực, khuất phục Vu tộc. Trong số năm vực, những vực cổ từ xa xưa đã hoàn toàn bị diệt, chỉ còn lại Kiếm vực non trẻ nhất; nhưng cho đến bây giờ, Chiến tộc cũng chỉ đóng quân trên đỉnh một ngọn núi cách Kiếm vực mấy ngàn dặm, dùng nội công cực hàn biến nó thành một phiến Tuyết vực, uy hiếp Kiếm các từ phía xa. Có điều mặc dù Chiến tộc tụ tập không ít người ven bờ Kiếm vực, những lại không hề có động tĩnh.
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác từ lý giải của Trì Thương: Chiến Đế đã từng phái mấy ngàn người vây khốn mình, đồng thời phái một cao thủ khác đi chặn giết Tây Môn Y Bắc, mà mục đích chính là vì phái một đội ngũ đến Kiếm vực đi, thừa dịp mình và Tây Môn không có mặt để chiếm lĩnh Kiếm vực; không ngờ vừa lúc gặp Thái Cổ Ma Viên độ thiên kiếp, gặp phải vạ lây, sau đó Bổn Tôn xuất thủ càng khiến cho đội ngũ này toàn quân bị diệt.
“Có lẽ, Chiến Đế còn chưa hiểu rõ nội tình Kiếm vực… đây là nguyên nhân mà hắn còn chưa động thủ.” Phong Vân Vô Kỵ buông mảnh lụa xuống, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư. Theo như hắn thấy, Chiến Đế có thể tiêu diệt Đao vực của Quân Thiên Thương, tiêu diệu Ma vực của Ma Luyện Tông, tự nhiên sẽ không có ân huệ đặc biệt gì đối với Kiếm vực.
Chiến tộc diệt liền bốn vực, thanh thế hiện nay đang như mặt trời giữa ban trưa. Từ tin tức do đệ tử Kiếm các tìm hiểu được mà xem xét, trong một đoạn thời gian rất dài, Chiến tộc cũng không gặp phải một đối thủ thật sự nào.
Chiến Đế chỉ đơn giản lệnh cho Chiến tộc chia làm nhiều đường xuất phát, tạm thời bỏ qua Kiếm vực, tấn công vào toàn bộ hệ phái tự do trên Thái Cổ.
Chiến tộc chưa đến, chiến kỳ đã đi trước.
Chiến lực cường hãn mà Chiến tộc biểu hiện ra khiến cho người của hệ phái tự do không ngừng khuất phục. Thông thường khi quân đội chân chính của Chiến tộc còn chưa đến, chỉ một nhánh quân đã khiến cho thế lực một phương của hệ phái tự do tuyên bố thần phục.
Phong Vân Vô Kỵ nhớ lại, buổi tối trước khi Quân Thiên Thương rời đi, đã từng cho hắn một lời khuyên: Thái Cổ rất lớn, rất lớn…
“Quả thật, Thái Cổ rất lớn. Mà ta thì vẫn còn quá trẻ.” Phong Vân Vô Kỵ trong lòng không ngừng suy nghĩ, nhớ đến những cường giả tại Ma vực mà ngay cả Thánh điện cũng không biết, trong lòng sinh ra một loại cảm giác đồng cảm.
Cố gắng kìm nén tâm tình lại, Phong Vân Vô Kỵ mở mảnh lụa cuối cùng ra. Vừa mới xem qua, con ngươi của hắn lập tức co rút lại. Nội dung trên mảnh lụa này lại có liên quan đến Quân Thiên Thương…
“Mấy ngày trước, Quân Thiên Thương xuất hiện tại Ma vực. Mà trước đó, đệ tử của Chiến tộc đã ẩn nấp tại nơi đây, bên trong còn có đông đảo chiến tướng. Sau đó thuộc hạ phát hiện ra Chiến Đế cũng đang tiến về Ma vực. Xin chủ công định đoạt!”
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng giật mình: “Chiến Đế?… Tại sao hắn lại xuất hiện ở đó?”
Trong đầu, một cỗ khí tức lạnh lẽo dâng lên, chân khí trong cơ thể hội tụ vào đan điền. Phong Vân Vô Kỵ hai mắt nhắm lại, khi lần nữa mở ra, y bào toàn thân không gió tự động tung bay. Trong nháy mắt, toàn bộ khí thế của hắn đều biến đổi, toàn thân phát ra một cỗ khí tức bá đạo, quanh người ẩn ước lộ ra một tầng sương mỏng. Hàn băng chân khí trong đan điền vận hành với một loại quỹ tích khác hẳn bình thường.
Bên dưới chân, một tầng băng mỏng trải ra bốn phía. Tiếng kết băng răng rắc vang vọng bên trong Kiếm các…
Cỗ ý thức ba động hấp thu được tại Ma vực lúc trước một lần nữa tràn ngập trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, mà ý thức nguyên bản của hắn lại lui vào sâu trong ý thức hải, chỉ còn lại một loại bản năng điều khiển thân thể.
Khuôn mặt của Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ suy nghĩ. Lúc này, trong đầu của hắn, một ý thức cùng loại với Chiến Đế đang suy nghĩ…
Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp năng lực diễn sinh -- mô phỏng.
“Kiếm Thần và Quân Thiên Thương liên hợp nhất định sẽ trở thành họa lớn của Chiến tộc. Quân Thiên Thương tính tình đạm bạc, nhưng lại rất trọng tình, vô tình mà hữu tình. Ma Luyện Tông có giao hảo với y, Quân Thiên Thương niệm tình bằng hữu, nhất định sẽ đến thu liễm thi cốt, đó là cơ hội tốt để giết chết y.”
Ý niệm này vừa mới lướt qua trong đầu, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng cả kinh, lập tức lắc đầu tỉnh lại, ý thức chảy khắp toàn thân, một lần nữa khống chế thân thể.
Hắn lập tức đứng bật dậy, toàn thân phát lạnh.
Chiến Đế cũng không biết được Quân Thiên Thương có ý định thoái ẩn. Bất kể là thật hay giả, về tình về lý, để giảm bớt một cái mối hoạ ngầm không cần thiết, Chiến Đế tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Quân Thiên Thương.
Mặc dù thời gian quen biết với Quân Thiên Thương không dài, giao tình của hai bên cũng chưa đến mức sâu đậm, nhưng mắt thấy khi Quân Thiên Thương quyết định thoái ẩn lại bị Chiến Đế phục giết, loại kết cục này Phong Vân Vô Kỵ tuyệt đối không muốn thấy.
Lúc này cho dù có đi đến, mặc dù Phong Vân Vô Kỵ tự nhận tốc độ rất nhanh, những cũng đã không còn kịp. Trong đầu xoay chuyển, trong nháy mắt hắn đã có quyết định. Thân thể một lần nữa ngồi xuống, ý thức phá thể bay ra, mang theo tiếng sấm ù ù lao về hướng về Ma vực như tia chớp…
oOo
Ma vực.
Gió lạnh thét gào, hoa tuyết bay tán loạn. Một thiếu niên áo xanh trong tay đón sương lạnh, từng bước đạp gió tuyết mà đi. Lớp áo đơn bạc dán trên người khiến cho y trở nên có vẻ gầy yếu, giống như tùy thời sẽ bị gió lạnh cuốn tung lên.
Sắc mặt của thiếu niên kia có chút tái nhợt, mang theo một chút thần sắc bi thương, thỉnh thoảng lại dùng ống tay áo rộng thùng thình chùi chùi con mắt, nhưng trong ánh mắt của y lại không hề có một chút nước mắt nào. Trong tay trái thiếu niên cầm một quyển sách, hai tay khép lại. Nhìn động tác của y dường như rất quý trọng quyển sách này, những lúc này y lại không có tâm tình nghiên cứu, chỉ chậm rãi bước về hướng trung tâm Ma vực, trên mặt lộ ra vẻ hồi tưởng, cặp môi mấp mấy, nói ra những lời không ai nghe rõ.
Người này dĩ nhiên chính là Quân Thiên Thương. Sau khi cáo biệt Phong Vân Vô Kỵ, hắn tĩnh dưỡng thêm một đoạn thời gian, đợi cho thương thế trong cơ thể hoàn toàn khỏi hẳn, cuối cùng mới đi đến Ma vực.
Càng đến gần vị trí thi thể Ma Luyện Tông theo như lời Phong Vân Vô Kỵ, Quân Thiên Thương càng trở nên kích động, thậm chí có chút sợ hãi, một tư vị khó tả dâng lên trong lòng khiến cho bàn tay của hắn cũng run rẩy với biên độ nhỏ.
Hít sâu một hơi, Quân Thiên Thương bình tĩnh lại, dưới đi nhanh hơn. Vài khắc sau, tiếng bước chân dừng lại, trước người y là một tòa bia đá, một tử thi lạnh lẽo chết đã lâu ngày nằm dựa vào khối bia.
Đôi môi của Quân Thiên Thương run run, chậm rãi ngồi xuống, môi mấp máy như muốn nói điều gì. Sau vài lần, y bỗng nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Luyện tông… không ngờ sau trăm triệu năm ly biệt, khi gặp lại là tình cảnh này…”
Tay phải của Quân Thiên Thương vươn ra, đặt lên thi thể của Ma Luyện Tông. Từ trong cơ thể của Ma Luyện Tông đột nhiên bốc lên một ngọn lửa. Trong nháy mắt, trên mặt tuyết chỉ còn lại một đống tro cốt…
/542
|