Phi Thăng Chi Hậu

Chương 328 - Luân Hồi Vô Tình (Phần 1)

/542




- Ta nói rồi, ta cũng không muốn dùng võ công để đối kháng với ngươi…

Ngay khi Chiến Đế sắp sửa xuất ra “một đao” bá tuyệt thiên hạ, hàn khí vô song, một luồng ý thức cường hãn như mũi nhọn bỗng nhiên đâm vào trong ý thức hải của hắn. Một cảm giác đau nhức truyền đến, linh hồn run lên, bàn tay cầm chiến đao cũng không còn ổn định.

Khi thần thức bị công kích, chân khí cực hàn ngưng tụ nơi lồng ngực cũng tán ra, một lần nữa nhập vào trong thất kinh bát mạch, một đao kia cũng không thể sử ra lưu loát.

Vẻ mặt vốn bình tĩnh mang theo lãnh khốc của Chiến Đế rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc kinh hãi. Thần thức vô cùng cường hãn từng đợt trực tiếp hung mãnh công kích về phía thần thức của y, từ phương hướng của nó mà nhìn, rõ ràng là đến từ Phong Vân Vô Kỵ mà hắn một lần bỏ sót.

“Thần thức thật cường đại!” Chiến Đế lẩm bẩm nói. Cường độ thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đã vượt xa dự liệu của hắn. Thần thức do Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tôi luyện ra vượt xa cường độ thần thức của những cường giả đồng cấp tại Thái Cổ. Mặc dù Đệ Tam phân thần chỉ là một bộ phận của linh hồn hoàn chỉnh, nhưng quá trình mấy chục vạn năm dưới lòng đất hấp nạp địa từ nguyên mạch từ lâu đã bù đắp vấn đề này.

Từ phương thức xuất hiện Phong Vân Vô Kỵ, ngay từ đầu Chiến Đế đã dự đoán Phong Vân Vô Kỵ sẽ lựa chọn ý thức công kích hung hiểm, nhưng vẫn là có chút trở tay không kịp, bởi vì thần thức của Phong Vân Vô Kỵ quá cường đại.

Thời gian tồn tại của Chiến Đế vượt xa Phong Vân Vô Kỵ. Hắn sở hữu thực lực ngạo thị toàn bộ Thái Cổ, làm cho thiên địa biến sắc, thế nhưng công pháp hàn băng mà hắn tu luyện cũng không đặc biệt chú trọng vào thần thức. Năm tháng dài đằng đẵng đã làm cho hắn sở hữu thần thức cường hãn vượt xa hơn những cao thủ Thần cấp hậu kỳ bình thường, nhưng loại cường đại này cũng không phải là không thể vượt qua. Chí ít, dùng cường độ thần thức mà Phong Vân Vô Kỵ đã đặc biệt chú trọng tôi luyện trong quá trình tu luyện Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, hoàn toàn có thể trước khi Chiến Đế xuất ra một đao chí mạng, chấn động thần thức của hắn; khiến cho hắn không thể hội tụ toàn bộ ý niệm xuất ra “một đao” đóng băng vạn vật, đoạn tuyệt tất cả sinh cơ kia.

Ý thức chiến đấu là phương pháp hung hiểm nhất. Một chiêu thần thức công kích xuất kỳ bất ý của Phong Vân Vô Kỵ đã khiến cho “một đao “ của Chiến Đế chết từ trong trứng nước.

Trong nháy mắt, Chiến Đế lại đứng thẳng người, thần thức khổng lồ mang theo hàn ý phá thể bay ra, phản kích về phía ý thức của Phong Vân Vô Kỵ. Hai luồng ý thức khổng lồ giao kích với nhau giữa hư không.

“Ầm!”

Thanh âm rung chuyển long trời lở đất vang lên. Trong hư không phía trên Chiến Đế, vô số vết nứt không gian đen kịt vỡ nát hiện ra, không ngừng sinh sinh diệt diệt. Từ bên trong nổi lên từng cơn gió đến từ vị diện khác đủ để phá nát núi cao.

“Ầm ầm!”

Trên đỉnh đầu, hai màu đen trắng xen kẽ vào nhau, sương tuyết và mây đen như cài răng lược, từng tia chớp màu bạc vần vũ trên bầu trời…

Hai đạo thần thức cường hãn trong nháy mắt đã triển khai nhiều loại thủ đoạn công kích lẫn nhau. Đạo của thần thức thiên biến vạn hóa, sự hung hiểm và thủ đoạn của Thiên Ma người ngoài khó có thể lường được.

Trong hư không giống như có hai mãnh thú đang giao đấu với nhau…

Một tiếng thở dài xa xăm từ trong hư không vang lên, sau đó là một giọng nói khe khẽ như đang lẩm bẩm:

- Nhất niệm luân hồi, quân thiên thương!

Một bánh xe khổng lồ từ phía sau Chiến Đế lao tới. Cảnh sắc chung quanh đột nhiên biến ảo; sấm sét, mây đen, tia chớp rất nhanh lui về phía sau…

“Luân hồi vô tình! Giữ chặt bản tâm mới có thể thoát được. Hãy nhớ kỹ, nhớ kỹ…” Thần thức Quân Thiên Thương trực tiếp truyền vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, sau đó thanh âm càng ngày càng trở nên trầm thấp, cuối cùng hoàn toàn biến mất…

Một loại cảm giác ngơ ngác dâng lên trong lòng. Bốn phía một phiến hỗn độn, chỉ cảm thấy được vô số những thứ gì đang lướt nhanh qua hai bên. Hắn muốn nhìn kỹ một phen, nhưng lại phát hiện tất cả nỗ lực đều là vô ích. Lực lượng toàn thân dường như cũng nhanh chóng biến mất…

Trong mơ mơ màng màng, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được bản thân dường như xuất hiện phía trước một bánh xe to lớn, do vô số bánh xe nhỏ cấu thành. Chung quanh bánh xe là một phiến hư vô đen kịt lạnh lẽo, vô số oan hồn qua lại bên trong, phát ra những tiếng kêu gào. Bên trong sương mù, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được bên cạnh có một loại khí tức quen thuộc, dường như là Chiến Đế…

Trong đầu vừa mới hiện lên ý nghĩ này, đột nhiên từ trong lỗ hổng của một bánh xe trước người truyền đến một lực hút cường đại. Thần thức Phong Vân Vô Kỵ chịu lực hút này, liền như thủy triều nhập vào trong bóng đen vô tận…

Dường nhu đã qua rất lâu, từ trong bóng tối vô tận vang lên một tiếng gọi khe khẽ:

- Vô Kỵ! Vô Kỵ! Dậy đi! Dậy đi thôi…

Phảng phất như đã trải qua mấy trăm triệu năm, Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, trước mắt hiện lên một khuôn mặt quen thuộc.

- Vô Cực, sao huynh lại ở đây?

Phong Vân Vô Kỵ buột miệng kinh hô.

- Vô Kỵ! Tối hôm qua chúng ta lén uống rượu, say thành cái dạng kia, lẽ nào bây giờ huynh còn chưa tỉnh?

“Triệu Vô Cực” cười hì hì nói:

- Ta không ở đây thì đâu?

Không giống như Triệu Vô Cực trong ấn tượng, Phong Vân Vô Kỵ phát hiện, Triệu Vô Cực này lại mặc một bộ y phục bằng vải xanh đầy mảnh vá, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay màu đồng.

Hắn ngồi dậy, có chút mê hoặc nhìn bốn phía. Đây là một gian nhà cỏ, bên trong vô cùng đơn sơ, cỏ tranh lợp trên đỉnh cũng không dày, lộ ra những khe hở. Từng vốc vụn tuyết từ những khe hở kia lả tả rơi xuống. Bên ngoài đúng là tuyết rơi.

“Bình!”

Triệu Vô Cực cười hì hì, đột nhiên đưa tay mở cánh cửa gỗ ra. Bên ngoài cửa, gió mạnh cuốn theo hoa tuyết tràn vào, phát ra tiếng gió vù vù, quanh quẩn trong phòng .

- Đi thôi! Ngày tuyết lớn như vậy là lúc tốt để bắt thỏ. Tuyết dày, trời lạnh, bọn chúng sẽ trốn ở trong tuyết. Mùa đông này thỏ đều thay lông, trở nên trắng toát như tuyết, thịt cũng ăn ngon hơn so với khi lông xám. Đi bắt một số dự trữ, như vậy lương thực của mùa đông này không cần lo lắng nữa.

DỨt lời, Triệu Vô Cực liền cầm lấy cây cung, bước ra ngoài cửa lớn, quẹo một cái đã không thấy nữa. Tiếng bước chân sàn sạt từ ngoài cửa vang lên.

- Chờ đã!

Phong Vân Vô Kỵ đứng bật dây, trong lòng mê man, một lần nữa quan sát một vòng chung quanh gian nhà tranh nhỏ này. Một cảm giác cổ quái dâng lên trong lòng.

“Đây là chuyện gì? Triệu Vô Cực hẳn là không trẻ tuổi như vậy mới đúng. Rõ ràng ta đang cùng Chiến Đế dùng thần thức tranh đấu, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?… Gian nhà này ở đâu ra? Còn có… bộ áo vải cũ nát trên người này từ đâu mà có?” Phong Vân Vô Kỵ trong đầu mơ mơ màng màng, phảng phất như xuất hiện hai loại ký ức hoàn toàn khác biệt.

“Ta là Phong Vân Vô Kỵ, là một cô nhi. Triệu Vô Cực là huynh đệ của ta. Chúng ta cùng nhau ở trong gian nhà cỏ này. Chúng ta đã ở rất nhiều năm… Vô Cực là huynh đệ tốt của ta, là bạn rất thân. Chúng ta ở bên ngoài xin cơm, tìm đồ, thường xuyên bị đánh, nhưng hắn luôn luôn che chở cho ta … Những người hàng xóm đều coi thường chúng ta… Ngày hôm qua chúng ta uống rượu, đầu choáng váng…”

Từng dòng ký ức xuất hiện trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, những ký ức này vô cùng rõ ràng, giống như đã thật sự trải qua.

“Lẽ nào Luân Hồi quyết của Quân Thiên Thương có thể thay đổi ký ức của con người?” Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thầm nghĩ, vươn tay ra. Một tia vụn tuyết từ trên nóc nhà rơi xuống lòng bàn tay, có cảm giác lạnh lẽo.

Tất cả đều chân thực, chân thực không thể hoài nghi…

- Vô Kỵ, mau đi thôi!

Một luồng gió lạnh đập vào mặt. Triệu Vô Cực cái mũi đông lạnh đến đỏ lên lại chạy vào, nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Phong Vân Vô Kỵ, liền cười nói:

- Ha ha ha… Tên tiểu tử ngươi lại nằm mơ phải không? Ngươi còn nói cái gì ngươi là tuyệt thế cao thủ, giúp kẻ yếu người nghèo, chỉ là nằm mơ mà thôi. Tiểu tử ngốc ngươi lúc nào cũng tưởng là thật… Mộng có thể trở thành thứ gì để ăn sao?… Nhanh lên một chút, cùng ta đi vào rừng tùng săn thú đi… Những tiểu tử thành đông kia cũng đi rồi, nếu đi muộn thì sẽ không bắt được gì, mùa đông này cũng không có cái mà ăn…

- Mộng?

Phong Vân Vô Kỵ nghi hoặc nói, đột nhiên trong đầu, một phần ký ức nhanh chóng trở nên mờ nhạt, mà một phần nhớ ký ức khác lại trở nên rõ ràng…

“Ta là Phong Vân Vô Kỵ, là một cô nhi. Đây là huynh đệ Triệu Vô Cực của ta. Năm nay, ta mười sáu tuổi, còn hắn mười bảy tuổi…”

Cầm lấy một cây cung gỗ treo trên vách tường loang lổ của gian nhà tranh, Phong Vân Vô Kỵ theo sau Triệu Vô Cực đi nhanh ra bên ngoài. Bên ngoài cửa, gió lạnh mang theo hoa tuyết thổi vào liễu trên người, cảm giác lạnh lẽo truyền đến tim phổi…

“Cảm giác thật chân thực!… Lẽ nào, ta thật sự chỉ là đang nằm mộng?” Phong Vân Vô Kỵ trong lòng lẩm bẩm.

Xuyên qua một con đường đá bên cạnh những tán cây xơ xác, trong ánh mắt lạnh lùng của những người đi đường thưa thớt, hai người từng bước đi ra bên ngoài thành. Ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua trên mặt những người qua đường, một loại loại cảm giác quen bỗng thuộc dâng lên trong lòng, quen thuộc mà xa lạ…

Bên ngoài thành, trên một tòa sơn thể cũng không tính là nhỏ, rừng tùng dày đặc bao trùm. Dưới trời đông giá rét lá tùng vẫn giữ lại một màu xanh, bao phủ một tầng sương trắng dày, khiến cho cành cây trĩu xuống…

Phong Vân Vô Kỵ và Triệu Vô Cực chậm rãi đi tới bên trong rừng rậm, cẩn thận quan sát bốn phía. Trong tay Triệu Vô Cực cầm một cái túi không ngừng nhảy lên, bên trong là những con thỏ tuyết. Sau lưng Phong Vân Vô Kỵ cũng đeo một túi phi cầm vốn giữa tùng bay ra. Mặc dù là mùa đông, những vẫn có một số chim chóc không bay khỏi nơi đây…

Vừa rồi khi cầm cung gỗ, Phong Vân Vô Kỵ có cảm giác không thuần thục, nhưng trong ký ức của hắn lại có một đoạn ký ức quen thuộc về cung gỗ… Bất kể phần ký ức chân thật ra sao, loại năng lực lĩnh ngộ siêu nhiên của hắn lại không hề cải biến, trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã từ một gã cung tiến thủ không thuần thục trở thành một thần xạ thủ.

“A!”

Trong rừng tùng đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Hai người đều cả kinh.

- Đi xem!

Triệu Vô Cực ném cái túi xuống, chạy về hướng phát ra tiếng kêu sợ hãi kia.

- Đừng đi…

Phong Vân Vô Kỵ vừa muốn ngăn cản, nhưng trong nháy mắt Triệu Vô Cực đã biến mất sau mấy cây tùng, không còn thấy nữa…

Hắn thở dài một tiếng, chỉ đành đuổi theo.

Lòng hiếu kỳ là nguy hiểm nhất, chỉ tổ rước lấy một số phiền phức không cần thiết, đây chính là một phần suy nghĩ khác trong ký ức của Phong Vân Vô Kỵ.

Một đường theo vết chân do Triệu Vô Cực lưu lại đi về phía trước, rừng cây dày đặc che trước mắt, nhất thời không nhìn thấy địa phương xa hơn, chỉ cảm thấy từng cây tùng to lớn đang lao về phía mình…

Một lát sau, Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc cũng nhìn thấy Triệu Vô Cực. Hắn chậm rãi bước đến, một tay khoát lên vai Triệu Vô Cực vẫn không nhúc nhích, lên tiếng hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Đồng thời, ánh mắt của hắn lướt qua vai Triệu Vô Cực, nhìn về phía trước.

Đó là một khu vực trống trải, diện tích cũng không lớn, ở giữa có một tảng đá bị tuyết đọng bao phủ. Khi Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy người bên cạnh tảng đá, con ngươi đột nhiên co rút lại, lạnh lùng nói:

- Chiến Đế!

Nguời áo trắng kia ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lướt qua trên người Phong Vân Vô Kỵ, đột nhiên khựng lại:

- Phong Vân Vô Kỵ!

- Ồ! Vô Kỵ! Hộ viện của Bạch gia lại biết ngươi? Các người sao lại…

Triệu Vô Cực kinh ngạc nói. Lời nói của hắn lại bị tiếng một vật nặng rơi xuống mặt đất cắt ngang.

Chiến Đế nhẹ nhàng thu hồi tay phải, thuận thế rút đao. Bên cạnh hắn, một gã thiếu niên nhà giàu khuôn mặt sợ hãi, thân mặc y phục bằng da điêu, ngực đầm đìa máu ngã xuống trên đất tuyết…

Chiến Đế chậm rãi rút đao ra, chấp đao mà đứng, tay áo phất phơ, nhấc chân đi về phía hai người.

- Bạch gia hộ viện! Ngươi… ngươi muốn làm gì?

Triệu Vô Cực sợ hãi nói, lời nói cũng có chút không rõ ràng.

- Làm gì à?

Chiến Đế mỉm cười nói:

- Bị các ngươi phát hiện, đương nhiên là phải giết người diệt khẩu.

Dứt lời, hắn bỗng nhiên chém xuống một đao…

- Vô Kỵ, chạy mau…

Triệu Vô Cực kinh hãi kêu lên, một tay đẩy Phong Vân Vô Kỵ ra, nhưng bản thân hắn thì lại trợn mắt nhìn chiến đao chém xuống…

- Vô Cực, mau ra tay!

Mắt thấy chiến đao kia đang chém đến đỉnh đầu Triệu Vô Cực, nhưng Triệu Vô Cực thì vẫn đứng yên bất động, Phong Vân Vô Kỵ trong lắng kinh hãi, liền nhảy đến trước mặt, tay phải duỗi ra, trong lòng vô ý thức kêu lên: “Đệ Ngũ Kiếm Đảm!”

Nhưng trong tay hắn lại trống rỗng, không có bất cứ thứ gì. Phía đối diện, ánh đao lạnh lẽo kia chém xuống, mặc dù khí thế kinh người, nhưng so với đao khí của Chiến Đế trong ấn tượng Phong Vân Vô Kỵ thì lại cách biệt một trời một vực, tối đa chỉ là một cao thủ chưa phi thăng mà thôi. Loại công kích này, Triệu Vô Cực hẳn là có thể tránh thoát mới đúng.

Nhưng Triệu Vô Cực vẫn không nhúc nhích, giống như đã bị dọa đến ngây người.

“Bỏ đi! Lẽ nào ngoại trừ kiếm ta không còn gì khác sao?” Phong Vân Vô Kỵ quát lên một tiếng, liền trực tiếp đánh ra một quyền. Nhưng một quyền này lại khiến cho hắn toàn thân phát lạnh…

Trong đan điền trống rỗng, không có một chút chân khí. Trên nắm tay không hề có một chút gió bắn ra… võ công của hắn đã hoàn toàn biến mất…


/542

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status