Gió cát mênh mông, bốn phía một phiến mờ mịt, trong hư không đầy rẫy một cỗ khí tức như hồng hoang, cho dù thời gian đổi dời, hồng trần lại như bất biến. Trong lĩnh vực này, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được một khí tức nồng đậm như năm tháng thương tang.
- Phong Tôn, ở nơi này mà ngươi còn cố làm ra vẻ huyền bí, có cần phải thế không?
Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng nói, đồng thời trong lòng đề cao cảnh giác, thần thức phá thể xuất ra, cẩn thận lưu ý động tĩnh chung quanh.
- Nghe nói ngươi rất am hiểu linh hồn cấp bậc, ha ha, thứ này chính là bổn tọa đặc biệt chuẩn bị cho những tên gia hỏa có thần thức đặc biệt cường đại như ngươi.
Thanh âm của Phong Tôn lúc cao lúc thấp, vị trí phiêu hốt bất định. Phong Vân Vô Kỵ trong lòng chợt có dự cảm, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước, Phong Tôn thân mặc áo bào trắng của Phong tộc đứng ngạo nghễ trong gió cát mờ mịt, chậm rãi bước đến; cùng lúc đó, bên trái, bên phải và phía sau đều có một gã Phong Tôn bước đến; ở nơi xa hơn, sâu trong gió cát, động đảo Phong Tôn như ẩn như hiện đang từ chung quanh tiến đến gần. Từ hư không nhìn xuống, vô số Phong Tôn thật giả khó phân biệt từ biên giới lĩnh vực không biết rộng đến bao nhiêu tràn như thủy triều tràn về hướng trung tâm, vây quanh Phong Vân Vô Kỵ một vòng lại một vòng.
Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đảo qua, không khỏi nhíu mày lại. Trong cảm ứng của hắn, tất cả “Phong Tôn” này đều là thực thể, hơn nữa không có một chút khác biệt này, ngay cả khí tức cũng giống hệt như nhau. Kết quả cho thấy, tất cả Phong Tôn bên trong lĩnh vực này đều là thật.
- Hừ! Còn đang dò xét sao? Lĩnh vực này chính là thế giới của ta, đừng nói ngàn ngàn vạn vạn hóa thân, cho dù nhiều hơn cũng không phải là vấn đề. Phong Thần hóa thể, hóa thân hàng tỉ, những lời này ngươi có từng nghe chưa? Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng những hóa thân này là ảo ảnh.
Bốn phía, mỗi một Phong Tôn đều tỏ ra vô cùng sống động. Sau khi cuốn Phong Vân Vô Kỵ vào lĩnh vực, hắn dường như không hề nôn nóng.
Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm một chút, lãnh đạm nói:
- Thật cũng là giả, giả cũng là thật, hư hư thực thực, thực thực hư hư.
Dứt lời, trong mắt hắn bỗng lóe lên một tia sáng sắc bén gần như không thể phát hiện.
Tại hướng tây bắc, trong bóng người rậm rạp, một gã Phong Tôn thân thể bỗng khẽ run lên một chút.
“Xem thử ngươi ẩn thân ở nơi nào.” Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ, đồng thời thân thể hóa thành một đạo cầu vồng vọt thẳng lên, tại không trung gập lại, bắn nhanh về phía tên “Phong Tôn” vừa xuất hiện sơ hở trong cảm nhận. Áo bào tay phải rung lên, Đệ Ngũ Kiếm Đảm lập tức bay ra, rung động tại hư không. Bên dưới kiếm, hàng vạn kiếm quang chói mắt tạo thành hình mũi nhọn bắn nhanh xuống.
“Ầm!”
Dưới kiếm thế, từng khoảng không gian lớn nổ tung. Trong con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ phản chiếu hình ảnh của tên Phong Tôn kia, thân thể gập lại, cong xuống, nghiêng qua, lưu lại một hư ảnh mờ nhạt, dẫ dàng từ bên dưới kiếm khí thoát ra, động tác như nước chảy mây trôi, như gió thổi qua.
Tay áo phất một cái, tay phải của Phong Tôn tựa như đao vẽ ra một cái vết tích hẹp dài giữa hư không:
- Phong Vân Vô Kỵ! Ngươi khắp nơi đối nghịch với ta, nếu như không có ngươi, bổn tọa từ lâu đã nhất thống Thái Cổ, Chiến Đế cũng phải cúi đầu nghe lệnh… Không giết ngươi, làm sao có thể giải được mối hận này!
Bên trong vết tích đột nhiên bắn ra từng luồng gió sắc, quét về phía Phong Vân Vô Kỵ giữa không trung, những nơi đi qua, hư không phát ra từng tiếng “xoẹt xoẹt” như bị cắt ngang.
Phong Vân Vô Kỵ tay dựng thẳng như kiếm, từng luồng gió sắc đến trước người một thước liền biến thành hai nửa, quét qua sát bên người. Hắn đang định nhân cơ hội phản kích, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nguy hiểm, trong tai truyền đến từng tiếng xé gió, thần thức chỉ nhìn thấy từ bốn phương tám hướng, vô số “Phong Tôn” vẫn không nhúc nhích đột nhiên như tia chớp vọt lên không, hóa thành từng đạo tàn ảnh bắn ra. Trong hư không vang lên từng trận biển gầm, từng luồng sóng khí vô hình thẳng đến tận trời, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ giật mình. Bên trong lĩnh vực này, mỗi một gã “Phong Tôn” đều không kém hơn bao nhiêu so với hắn, nhiều “Phong Tôn” đồng loạt xuất thủ như vậy, hắn không thể không tạm thời lảng tránh.
Thân hình rung động, phần ngực Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên lõm xuống, thân hóa thành tơ liễu, theo khí tức cuồn cuộn thổi về phía bầu trời. Phía dưới, bóng người dày đặc như châu chấu nhanh chóng đuổi theo, sau khi bắn ra mấy trăm trượng, toàn bộ đều hóa thành những đạo gió sắc bắn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Cho dù cách xa, Phong Vân Vô Kỵ vẫn cảm thấy khí huyết cuồn cuộn. Phong Ma Thiên Hạ quyết trong tay Phong Tôn sử ra, uy lực quả thật tăng lên gấp bội.
“Đinh đinh đinh!”
Trong hư không vang lên tiếng kiếm ngân không dứt bên tai, một đóa hoa sen màu trắng to lớn đột nhiên xuất hiện giữa hư không, đem Phong Vân Vô Kỵ bao bọc vào bên trong. Từng phiến cánh hoa nở ra, tầng tầng lớp lớp, vô cùng mỹ lệ. Tại những mũi nhọn của cánh hoa, từng đạo kiếm khí lưu chuyển như nước chảy, bảo phủ toàn bộ hoa sen vào bên trong.
“Bùng bùng bùng!”
Những tiếng nổ vang lên, từng đạo Phong Ma khí có thể làm nổ tung huyết nhục va chạm vào những phiến cánh hoa nở ra, trong nháy mắt rơi xuống như một cơn mưa lớn. Tiếng kim loại va chạm không ngừng bên tai, trên lá kiếm trắng nõn như ngọc xuất hiện từng vết lõm, trong nháy mắt, mười sáu lá kiếm bên ngoài Vô Hạn Tiểu Thiên Địa liền bị phá thành mảnh vỡ…
Ngay khi mười sáu lá kiếm bên ngoài vỡ nát, một tầng lá kiếm phía trên kiếm liên (hoa sen kiếm) lại phủ xuống, cứ như vậy không ngừng vỡ nát, không ngừng mọc ra, tốc độ sinh diệt cực kỳ kinh người…
Vô Hạn Tiểu Thiên Địa đại thành, lá kiếm cấu trúc lại, độ cứng của nó đã đạt đến mức kinh người. Dựa vào Phong Tôn khả năng, cộng thêm Phong chi lĩnh vực hỗ trợ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể công kích đến Phong Vân Vô Kỵ bên trong Vô Hạn Tiểu Thiên Địa.
Bên trong kiếm liên, Phong Vân Vô Kỵ giống như Phật ngồi trên đài sen, năm ngón tay phải như niêm hoa, hai mắt nhắm lại, tay phải bắn ra, Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền hóa thành một đạo cầu vồng màu đen bắn về phía trên. Tiếng rít sắc bén xé rách bầu trời. Trong trời cao, chỉ thấy một bóng đen từ trên đỉnh kiếm liên lượn vòng mà xuống, trong nhắt mắt lượn qua từng phiến cánh hoa, vết kiếm cắt qua tào từng từng luồng khói xanh, từng gã “Phong Tôn” bị kiếm khí ngưng tụ đến cực điểm trên Đệ Ngũ Kiếm Đảm phá tan thân thể.
Kiếm liên xoay tròn. Một luồng gió bỗng lướt qua bên dưới đài sen, thân ảnh của Phong Tôn hiển hiện, ngón trỏ vươn ra, ngăn cản một đạo hư ảnh hình cung đang từ chính diện bắn đến. Hư ảnh đột nhiên thu liễm, hiện ra hình dáng của Đệ Ngũ Kiếm Đảm, kiếm khí sáng ngời từ mũi kiếm bắn ra ngàn trượng. Phong Tôn hiển nhiên đã vận dụng chân lực hạo hàn, Phong Ma khí khổng lồ khiến cho Đệ Ngũ Kiếm Đảm không thể tiến thêm.
Trên đài sen, Phong Vân Vô Kỵ thần sắc ung dung, hai tay như nhặt hoa vẽ nên một đường nét phức tạp. Mỗi một vòng cung vẽ nên trước người, Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền sinh ra một chút rung động với biên độ nhỏ, sau mỗi lần rung động, kiếm khí bên trong bên thân kiếm liền nén lại một phần.
“Ầm!”
Khi kiếm khí bên trong thân kiếm đã nén lại đến mức cực điểm, từ mũi kiếm đột nhiên bắn ra kiếm mang loá mắt, như mặt trời hã xuống phàm trần. Một luồng kiếm khí không gì không thể phá được đánh vào trong cơ thể Phong Tôn, phá tan thân thể hắn thành từng mảnh nhỏ, bằn tung ra…
“Vút!”
Đệ Ngũ Kiếm Đảm lại hóa thành một đạo vòng cung, kéo theo ánh sáng như một ngôi sao chổi, liên tiếp xuyên qua mấy trượng. Tất cả Phong Tôn giống nhau như đúc, ánh mắt kinh ngạc còn chưa mất đi, thân thể đã nổ tung thành một đoàn sương mù mờ mịt.
Phong Vân Vô Kỵ dùng tâm thần ngự kiếm, điều khiển Đệ Ngũ Kiếm Đảm giống như cánh tay. Trong phạm vi trăm trượng bóng kiếm trùng trùng, những tiếng nổ không ngừng vang lên bên tai.
“Phốc!”
Trong lĩnh vực bỗng vang lên một tiếng kỳ lạ, tất cả Phong Tôn xuất hiện trong tầm nhìn, không đợi Đệ Ngũ Kiếm Đảm đến gần đã như dòng nước tự động tan ra, hóa thành một phiến sương mù mờ mịt bao phủ trên mặt đất. Trong khoảng thời gian ngắn, cả thiên địa đều trở nên yên tĩnh.
Phong Vân Vô Kỵ ngưng thần, tay phải giơ lên thu hồi Đệ Ngũ Kiếm Đảm, cảnh giác nhìn chung quanh một vòng, nhưng lọt vào trong mắt đều là sương mù mờ mịt.
Một tiếng kỳ dị gần như không thể nghe thấy vang lên. Phong Vân Vô Kỵ trong lòng có dự cảm, từ trong kiếm liên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cột khí như kiếm từ trên bầu trời giáng xuống, xuyên thủng từng phiến lá kiếm do Vô Hạn Tiểu Thiên Địa hóa thành, dư kình bắn thẳng đến mặt đất. Tại đầu cùng của cột khí, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy Phong Tôn đứng ở bên trong đang nhếch miệng cười với hắn. Ánh mắt nương theo đạo cột gió xuyên thủng trời đất và lá kiếm nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy mặt đất trống rỗng không còn một thứ gì. Bên tai vang lên một tiếng rít, lại là một cột gió từ bầu trời bắn xuống bên người, xuyên qua toàn bộ kiếm liên.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Vô Hạn Tiểu Thiên Địa do Phong Vân Vô Kỵ tạo tiếng theo tiếng tuyên bố phá tan, phía trên kiếm liên xuất hiện trăm ngàn vết rách. Dùng mắt thường có thể nhìn thấy từng cột gió sáng trắng xuyên qua thiên không ngừng qua lại giữa hư không. Trong lĩnh vực, gió lớn nổi lên, kình khí bắn ra bốn phía.
“Xoẹt!”
Trên đỉnh đầu, một cột gió sáng ngời sắc bén đường kính đến mấy trượng từ phía trên đánh xuống. Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, không chút nghĩ ngợi đánh ra một chưởng nghênh tiếp. Một tiếng “ầm” vang lên, trước đầu cột gió, Phong Tôn vẻ mặt âm hiểm bỗng nhiên từ hư biến thực, tay phải mạnh mẽ đánh xuống. Hai chưởng va chạm vào nhau, thanh âm giống như vũ trụ sơ khai, từ bề mặt tiếp xúc, một tầng sóng gợn ẩn chứa tính hủy diệt lan ra khắp nơi…
Lực lượng cường đại hạo hàn từ đỉnh đầu đánh hạ, mãnh liệt như sông lớn không thể ngăn cản được. Kiếm liên đã bị trăm ngàn vết rách liền hoàn toàn vỡ vụn. Dưới lực đạo hùng hậu công kích, thân thể Phong Vân Vô Kỵ như sao sa từ không trung rơi xuống, “phập” một tiếng, hai chân cắm vào mặt đất. Trên đỉnh đầu, Phong Tôn đầu dưới chân trên lơ lửng phía trên Phong Vân Vô Kỵ, bàn tay của hai người dính chặt, chân khí không ngừng đối kháng.
Một mạch máu do chân khí ngưng tụ từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ lộ ra, nhanh chóng kéo dài trong hư không, trong phút chốc, dùng tốc độ khiến cho người khác hoa mắt hình thành một kinh mạch tuần hoàn hoàn chỉnh tại bên ngoài cơ thể. Dựa vào kinh mạch tuần hoàn bên ngoài cơ thể này, Phong Vân Vô Kỵ không ngừng phát ra chân khí, đồng thời lại đem chân khí do Phong Tôn và mình phát ra hấp nạp vào kinh mạch vô hình bên ngoài cơ thể. Cứ như vậy tuần hoàn, hắn căn bản không cần vận dụng bao nhiêu chân lực, đã biến tướng trở thành Phong Tôn tự đối kháng với chình mình.
- Đây là công pháp gì?
Thần thức của Phong Tôn tất nhiên không kém, những dựa vào kiến thức của hắn cũng chưa bao giờ gặp qua công pháp cổ quái như vậy.
- Chuyện này quan trọng sao?… Ngươi còn thủ đoạn gì hãy mau thi triển ra đi!
- Hừ! Ngươi đúng là rượu mời không uống uống rượu phạt!
Dứt lời, Phong Tôn hừ lạnh một tiếng, như tia chớp bắn ngược trở về…
“Xoẹt xoẹt xoẹt!”
Từng đạo cột khí tròn xoe từ trên trời giáng xuống, từ các góc độ đánh về phía Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ lại sừng sững bất động như núi, hai mắt khép hờ, đã tiến vào cảnh giới linh hồn tra xét giống như một giếng cổ không dao động.
Vài đạo ban đầu, Phong Vân Vô Kỵ không hề tránh né, trực tiếp nghênh đón kình khí có có tính hủy diệt đanh xuống. Y phục của hắn vỡ tan, từng mảnh vải rách treo trên người, trên ngực đầy những vết tích như đao kiếm. Sau mấy khắc, hai tay của hắn bắt đầu trở nên không rõ ràng, tại trước người huyễn hóa ra từng vòng cung như dung hợp với thiên địa. Trong không gian ba trượng bỗng sinh ra một loạt biến hóa khó tả, dựa theo một loại quy tắc phức tạp sụp đổ và phình lên. Từng cột gió có tính hủy diệt đủ để phá đá vỡ núi toàn bộ đều bị bắn ngược trở về…
/542
|