Trong hư không vô tận, sau khi Chiến Đế thu toàn bộ tinh hoa của chiến phần vào trong cơ thể, rời đi không lâu, một đạo bóng người lấp lóe ánh sáng của kim loại từ xa tiến đến gần, xuất hiện tại phiến hư không này.
Ánh mắt của Hình Thiên lướt qua băng xuyên to lớn vắt ngang trong thiên địa, nhìn tên ma tộc có địa vị cao bị đóng băng ở bên trong. Lúc này hắn cũng đã lộ ra hình thể ban đầu, là một ma tộc to lớn người cả người mọc đầy lông đen dài hơn hai thước, hai đầu một đuôi, thân cao mấy chục trượng, dưới chân là một đôi móng ngựa phân nhánh, phần cổ nối liền với hai chiếc đầu xấu xí, phía trên mỗi chiếc đều mọc ra bảy chiếc sừng uốn lượn.
Lúc này hắn đang co quắp bên trong băng xuyên, trên khuôn mặt cứng đờ tràn ngập đích kinh ngạc và sợ hãi, giống như trước khi chết đã nhìn thấy thứ gì khiến cho người ta không thể tin được.
Thần thức của Hình Thiên đảo qua băng xuyên, sau đó sắc mặt trở nên khó coi, gằn từng tiếng hung hăng nói:
- Chiến Đế! Tâm cơ của ngươi thật giỏi!
Trong số bốn người, có thể tạo ra một tòa băng xuyên khổng lồ trong hư không như vậy, trong ký ức của Hình Thiên cũng chỉ có Chiến Đế với đầy đủ thực lực trước đây.
Ánh mắt đảo qua tòa chiến phần trống không, trên mặt Hình Thiên lộ ra thần sắc “quả nhiên như vậy”.
“Người ta nói, trong chiến phần này có cất giấu một bí mật kinh thiên… thì ra đó chính là toàn bộ năng lực của ngươi… Ngươi giết chết thần tử tin cậy nhất của Thần Ma Hoàng, làm cho bổn tọa rơi vào bị động… Ngày cửu tinh liên châu, hừ…” Hình Thiên vẻ mặt tàn nhẫn, tay phải giương lên, cự phủ lượn vòng đánh vào phía trên băng xuyên khổng lồ.
“Ầm!”
Cả tòa băng xuyên lấp lánh ầm ầm tan vỡ. Bên trong, tên ma tộc địa vị cao toàn thân đông cứng không còn khí tức hóa thành một phiến vụn băng theo những mảnh vỡ đầy trời rơi xuống, hình thành một phiến băng vụn lấp lánh, dọc theo một quỹ đạo to lớn chuyển động xoay tròn trong bóng tối hạo hàn…
oOo
Đây là một phiến hư không rộng lớn hoàn toàn bất đồng. Sự ảo diệu của vũ trụ vĩnh viễn khó có điểm dừng, có lẽ chỉ có chư thần mới có thể nghiên cứu đến tận cùng.
Đây là một phiến hư không cách biệt. Từng sợi xích sắt lớn khoảng bằng chân người trưởng thành, mặt ngoài nổi lên lân quang màu tím giăng khắp nơi, đầu cùng nối liền với từng pho tượng yêu thú to lớn. Mỗi pho tượng yêu thú đều giống như một tòa sơn mạch khổng lồ, lẳng lặng nằm trong hư không bật động.
Trung tâm của những xích sắt màu tím to lớn là một tòa thần điện khổng lồ nguy nga hoa lệ, toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng nhạt. Kết cấu cung điện kết hợp phong cách của Mã Lạc Khắc và Ca Ca Đặc, xa hoa giống như cung điện của chúng thần hạ xuống nhân gian.
Trên đỉnh cung điện, từng đỉnh nhọn hình nón vàng óng pha lẫn sắc tím đâm thẳng lên trời, phía trên khảm một viên thủy tinh to lớn. Trên nóc cung điện còn có một thủy tinh khổng lồ như một ngọn núi nhỏ. Ánh sáng vô tận từ trong những viên thủy tinh này bắn ra, tạo thành một phiến rực rỡ trong hư không đen kịt.
Trung tâm của những viên thủy tinh, một pho tượng hoàng kim to lớn cao đến mấy trăm trượng đứng sừng sững phía trên, phía trên đầu có một tấm mặt nạ cũng bằng hoàng kim. nửa bên trái một màu đen kịt, nửa bên phải lại có màu vàng óng ánh.
Ánh sáng nhu hòa chiếu rọi rên các góc cung điện chiết xạ ra một phiến quang mang rực rỡ…
Từ bầu trời quan sát xuống, đông đảo ma tộc cường đại phân bố tại bên ngoài cung điện, so sánh với tòa cung điện khổng lồ, chúng nhỏ bé gần như có thể quên đi.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên. Phía trên thần điện đột nhiên mở ra một lỗ hổng to lớn, từng luồng khí tức băng hàn từ bên trong tràn ra. Những ác ma lượn quanh phía trên toàn thân trong nháy mắt bị một tầng băng dày bao phủ, khựng lại giữa không trung, sau đó như những hạt mưa rơi thẳng xuống…
“Két!”
Một tiếng rít chói tai cắt ngang hư không. Trong số đông đảo ác ma lượn quanh thần điện có rất nhiều kẻ không chịu nổi tiếng rít khó chịu này, từ không trung rơi xuống…
“Ầm!”
Một bóng trắng từ sâu trong hố đen bắn ra, từ bầu trời bay thẳng xuống, như một viên đạn pháo ma phá ra một lỗ hổng bên trong vòng vậy dày đặc của ác ma, nặng nề rơi vào bên trong thần điện…
Cả hư không yên tĩnh vì biến cố đột ngột này mà trở nên hỗn loạn, những ác ma cùng với một số đọa lạc thiên sứ trật tự thủ vệ nơi này đều trở nên dáo dác. Bên ngoài đại điện, một số kẻ khí tức cường hãn liền từ thông đạo bên ngoài rất nhanh lao vào bên trong…
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh. Trong tòa thần điện cao tới mấy ngàn trượng bị ngăn cách thành nhiều tầng, từng cây cột hoàng kim to lớn từ mặt đất kéo dài đến nóc điện cao vô tận.
Bên trong thần điện vô cùng rộng lớn. Quang minh và hắc ám phủ lên toàn bộ thần điện một tầng màu sắc thần bí. Mặt đất, cột trụ, nóc điện đều tràn ngập những hoa văn màu vàng nhạt khó hiểu, những hoa văn này khiến cho toàn bộ bên trong thần điện đều trở nên quỷ dị.
Trong bóng tối của những hành lang chung quanh, vô số ác ma hoặc xấu xí hoặc mỹ lệ từ bốn phía tràn ra, vây quanh Bổn Tôn từng vòng…
“Cộp!”
Một tiếng động từ bậc thang trên cùng trong nội điện truyền đến. Sau khi thanh âm trong trẻo kia vang lên, đông đảo ác ma cường đại giống như nhận được mệnh lệnh gì, rất nhanh lui vào trong bóng tối.
Bổn Tôn lẳng lặng đứng bên trong thần điện, đôi mắt màu trắng bạc nhìn thẳng về phía trước. Trong con ngươi phản chiếu một hình ảnh quỷ dị, một nhân vật cường đại mang mặt nạ màu bạc, phía sau khoác áo choàng đen đang chậm rãi từ trên bảo tọa bằng vàng đứng lên, bên dưới mặt nạ lại là đôi mắt màu trắng bạc giống Bổn Tôn như đúc.
Nếu như đệ tam phân thần ở đây, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì nhân vật cường đại mang mặt nạ màu bạc này chính là Hoàng của mảnh đất thần ma đã biến mất rất lâu.
Bên trong thần điện, hai người đối diện với nhau, không nhúc nhích, cũng không có dấu hiệu động thủ.
Một cỗ cuồng phong bỗng thành hình, dán vào mặt đất lượn vòng trong thần điện, mái tóc dài màu đen của Bổn Tôn và Hoàng đồng loạt phất phơ.
“Đinh!”
Một tiếng động cổ quái vang lên. Trong con ngươi bên trái của Hoàng, một phiến vàng óng hỗn loạn từ sâu bên trong trồi lên, nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ con ngươi, cuối cùng hình thành một con mắt màu vàng kim.
Trên khuôn mặt hờ hững của Bổn Tôn lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào Hoàng cả nửa ngày, sau đó không nói một lời chậm rãi đi đến bên người Hoàng, như một người khách ngồi xuống bên cạnh bảo tọa bằng vàng…
oOo
Đao vực, Chiến Đế hành cung.
Gió lạnh cuồn cuộn từ một mặt của vùng đất băng hàn này lướt qua Chiến Đế hành cung, thổi đến một mặt khác. Dưới sự trợ giúp của một ngàn tộc nhân Vu tộc, chín tòa tế đàn Vu tộc cổ xưa cũng đã thuận lợi hoàn thành. Mấy chục vạn Chiến tộc yên lặng thủ vệ tại Đao vực, thân thể đứng yên không nhúc nhích, giống như đang chờ đợi, chờ đợi vương giả trở về…
“Ầm!”
Hư không vỡ tan, Chiến Đế toàn thân phát ra hàn khí lạnh thấu xương từ tbên rong vết nứt bước nhanh ra. Vừa xuất hiện, thanh âm bá đạo liền vang vọng trên bầu trời Chiến Đế hành cung…
- Chư vị trưởng lão ở đâu? Thất đại hộ pháp ở đâu? Bắc đẩu thất tinh chiến tướng ở đâu?
- Có thuộc hạ!
Từng thanh âm hoặc già nua hoặc hùng hồn từ bốn phía vang lên.
- Theo trẫm vào bên trong Chiến Đế hành cung!
Chiến Đế ngạo nghễ đứng giữa hư không, nói xong liền hóa thành một luồng sáng trắng bay vào Chiến Đế hành cung treo trên bầu trời. Những nơi đi qua, từng tầng hàn băng kéo dài dọc theo cấu trúc bên trong cung điện, trong nháy mắt cả tòa cung điện đã dày thêm mấy trượng.
- Rõ!
Mấy chục thân ảnh từ bốn phía vọt lên, vội vàng bay vào trong Chiến Đế hành cung…
Đại trưởng lão là người thứ nhất tiến vào trong Chiến Đế hành cung, khi đôi mắt tang thương lướt qua thân thể Chiến Đế, không khỏi cả người run lên:
- Bệ hạ…
Những hộ pháp và chiến tướng khác theo sau tiến vào, nhìn thấy Chiến Đế cũng kinh hãi “a” lên một tiếng.
Chiến Đế lúc này, sắc mặt hiện ra vẻ trắng bệch, bên ngoài thân thể kết thành một tầng băng dày, đế bào toàn thân hóa thành từng sợi vải. Nơi ngực, lưng, vai đều một sợi xích sắt thô to từ trong cơ thể kéo dài ra, phần đuôi kéo trên mặt đất, bên ngoài kết thành một tầng băng dày.
- Không cần nhiều lời! Trẫm đem chiến bia dung nhập vào trong cơ thể, sau này không bao giờ còn chìm vào ngủ say vô tận và sống lại …
Chiến Đế giơ một tay lên, lạnh lùng nói, trên mặt không nhìn thấy bất cứ một điểm tâm tình dao động nào.
- Bệ hạ…
Bên trong điện, mọi người đều kêu lên một tiếng bi thương, đồng loạt quỳ phục xuống, trên mặt lộ ra vẻ bi ai. Tại cửa cung, những Chiến tộc thủ vệ nhìn thấy chúng trưởng lão hộ pháp trong điện đều quỳ xuống, cũng đồng loạt quỳ xuống theo. Ở nơi xa hơn, nghe được tiếng kêu bi thiết, nhìn thấy cử động của những thủ vệ nơi cửa điện, toàn bộ Chiến tộc tại Đao vực đều quỳ sát xuống.
Gió tuyết vù vù vang lên trong thiên địa, Đao vực chìm trong một bầu không khí bi thương…
- Ai!
Chiến Đế cuối cùng không nhịn không được thở dài một tiếng, run run vươn hai tay, mở miệng nói:
- Chư vị trưởng lão, đều đứng lên đi… Xin hay tha thứ cho trẫm!… Trước khi bổn tọa ra đi, sẽ tìm cho các người một vị Chiến Đế tốt hơn!
- Bệ hạ vĩnh viễn là đế quân duy nhất trong lòng chúng tôi!
Một gã Chiến tộc hộ pháp ngẩng đầu kiên định nói.
Ánh mắt đảo qua những thần tử này, mạch suy nghĩ của Chiến Đế nhất thời trôi về rất xa, về đến những năm tháng xa xưa, một loại tâm tình gọi là cảm động tràn ngập trong lòng.
- Ai!
Chiến Đế lau đi nước mắt trong mắt, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
- Chư vị trưởng lão, hộ pháp, chiến tướng, hãy giúp trẫm giúp một tay!
Ba vị trưởng lão, thất đại hộ pháp, hai mươi bốn bắc đẩu chiến tướng cố nén bi ai, dựa theo nhiều phương vị khoanh chân ngồi vào chỗ của mình, sau đó cúi đầu nhắm mắt, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi yên bất động.
Từng luồng hàn khí từ trong cơ thể những trưởng lão, hộ pháp, chiến tướng này tuôn ra, cùng với hàn khí trong cơ thể Chiến Đế tuôn ra dung hợp làm một. Tiếng kết băng răng rắc trên mặt đất không dứt bên tai, chỉ trong chốc lát, hàn băng dày đặc đã bao phủ đến đầu gối của mọi người trong cung điện…
“Rắc rắc!”
Những tiếng giòn giã liên miên không dứt truyền vào trong tai. Toàn bộ Chiến Đế hành cung đều bị băng xuyên bao phủ, Đao vực hóa thành một phiến cực hàn…
/542
|