Editor: Vệ Tử Y
Tiêu Tương Phi biết, họ sớm muộn cũng sẽ gặp lại, từ khi nàng đến Hiên Viên vương triều, đã định họ sẽ là kẻ địch. Như vậy ở trên chiến trường xung đột, cũng không lạ gì.
"Tiểu thư." Tướng tiên phong thấy nàng đột nhiên đi ra khỏi hàng, kinh ngạc kêu lên, không biết nàng muốn làm gì.
Sau đó, phía sau nàng có nhiều tướng lãnh cùng Viên Quân còn có tứ đại cung nữ đi theo, vị tướng quân này rất kinh ngạc, không biết có chuyện gì xảy ra.
"Hiên Viên vương triều vạn tuế, hoàng thượng vạn tuế! Hiên Viên vương triều vạn tuế, hoàng thượng vạn tuế! Hiên Viên vương triều vạn tuế, hoàng thượng vạn tuế! . . . . . ." Đột nhiên, sau lưng tất cả binh lính Hiên Viên vương triều bùng lên tiếng hô kinh thiên động địa, bọn họ vì hành động của Tiêu Tương Phi mà cảm động, toàn bộ binh lính cũng tâm tình kích động dâng cao, trong khoảng thời gian ngắn, sĩ khí ngút trời.
Viên Quân cùng các tướng quân cũng rất kích động, lớn tiếng la lên: "Hiên Viên vương triều vạn tuế, hoàng thượng vạn tuế." Tất cả mọi người mắt sáng như đuốc nhìn về quân man di đối diện, thấy chết không sờn.
Tiêu Tương Phi an tĩnh trước đội quân, lạnh lùng nhìn về phía trước, lần này, nàng hi vọng đánh bại Đột Bát Hỏa, khôi phục an cư lạc nghiệp.
Quân man di mặc dù tâm lí tố chất không tồi nhưng vẫn bị khí thế của Hiên Viên vương triều của đè xuống một chút, bắt đầu có chút tư tưởng lùi bước. Đặc biệt khi bọn họ một nữ nhân đột nhiên đi ra từ trong quân đội đối phương thì không khỏi thất kinh, lại có nữ nhân tới chiến trường, Hiên Viên vương triều này đến cùng muốn làm cái gì.
Là nàng? ! Đột Bát Hỏa cũng nhìn thấy nàng, trầm tư một chút liền bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện. Ánh mắt của hắn như đuốc nhìn nữ nhân đứng trước đoàn quân kia, đột nhiên bỏ đi vẻ đăm chiêu mỉm cười.
Nữ nhân này, hắn tình thế bắt buộc. Chờ xem, nữ nhân.
"Đại vương, chúng ta đánh hay là không đánh?" Tướng Thác Đóa Mộc quân man di rẽ quân tiến lại gần hắn cung kính hỏi.
Ánh mắt Đột Bát Hỏa vẫn nóng bỏng nhìn về phía Tiêu Tương Phi, trầm tư một chút, mới nói: "Đánh”, thanh âm vang dội, tất cả binh sĩ man di đều nghe được.
"Đánh, đánh, . . . . ." Bọn binh lính nghe được mệnh lệnh của hắn, lập tức không khí cũng dâng cao , không ngừng hô to đánh, tự nhiên cũng cùng khí thế của Hiên Viên vương triều không phân cao thấp.
Nữ nhân, tiếp chiêu thôi. Đột Bát Hỏa cảm thấy trận đánh này trở nên có ý nghĩa, để cho hắn tràn đầy chờ mong lẫn hy vọng. Hắn không chỉ muốn công chiếm lãnh thổ Hiên Viên vương triều mà còn muốn thu thập nữ nhân này.
Tiêu Tương Phi dĩ nhiên không biết suy nghĩ nội tâm Đột Bát Hỏa bây giờ, nàng chỉ an tĩnh nhìn đối diện, cho dù quân đội đối diện đột nhiên nổi lên một trận hô hào kinh thiên động địa, vẻ mặt nàng cũng không có mảy may dao động.
"Đánh" nàng chợt hô một tiếng dõng dạc, đầu ngón tay chỉ về phía trước, ngón tay ngọc nhắm thẳng vào quân đội man di, tựa như phát ra một đạo mệnh lệnh.
"Đánh, đánh, . . . . ." Nhận được mệnh lệnh quân sĩ cũng hô theo, tự nhiên cũng không thua kém đối phương.
Sau khi hai bên phát ra tín hiệu tấn công, nhân mã hai phe liền ào ào tiến lên. "Tiểu thư, mau lui lại đến phía sau." Viên Quân thấy tình cảnh này, không để ý tới nam nữ thụ thụ bất thân, lập tức kéo nàng, muốn đem nàng kéo về phía sau quân đội.
Tiêu Tương Phi lại tránh tay của hắn ra, quay đầu lại nhìn hắn, bình thản nói: "Không cần, ta cùng với tất cả tướng sĩ cùng tồn tại, bắt giặc phải bắt vua trước, ngươi yên tâm, ta sẽ không có việc gì." Nói xong, cầm một thanh kiếm dẫn đầu xông lên phía trước.
"Tiểu thư. . . . . ." đám người Hỉ Nhi kêu lên, lập tức cũng không để ý Viên Quân, lập tức đi theo.
Lần này, Viên Quân trợn tròn mắt, các nàng là thế nào? Nhưng mà hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, cũng đi theo xông tới, bất kể như thế nào, hắn muốn bảo vệ nàng.
Tiêu Tương Phi biết, họ sớm muộn cũng sẽ gặp lại, từ khi nàng đến Hiên Viên vương triều, đã định họ sẽ là kẻ địch. Như vậy ở trên chiến trường xung đột, cũng không lạ gì.
"Tiểu thư." Tướng tiên phong thấy nàng đột nhiên đi ra khỏi hàng, kinh ngạc kêu lên, không biết nàng muốn làm gì.
Sau đó, phía sau nàng có nhiều tướng lãnh cùng Viên Quân còn có tứ đại cung nữ đi theo, vị tướng quân này rất kinh ngạc, không biết có chuyện gì xảy ra.
"Hiên Viên vương triều vạn tuế, hoàng thượng vạn tuế! Hiên Viên vương triều vạn tuế, hoàng thượng vạn tuế! Hiên Viên vương triều vạn tuế, hoàng thượng vạn tuế! . . . . . ." Đột nhiên, sau lưng tất cả binh lính Hiên Viên vương triều bùng lên tiếng hô kinh thiên động địa, bọn họ vì hành động của Tiêu Tương Phi mà cảm động, toàn bộ binh lính cũng tâm tình kích động dâng cao, trong khoảng thời gian ngắn, sĩ khí ngút trời.
Viên Quân cùng các tướng quân cũng rất kích động, lớn tiếng la lên: "Hiên Viên vương triều vạn tuế, hoàng thượng vạn tuế." Tất cả mọi người mắt sáng như đuốc nhìn về quân man di đối diện, thấy chết không sờn.
Tiêu Tương Phi an tĩnh trước đội quân, lạnh lùng nhìn về phía trước, lần này, nàng hi vọng đánh bại Đột Bát Hỏa, khôi phục an cư lạc nghiệp.
Quân man di mặc dù tâm lí tố chất không tồi nhưng vẫn bị khí thế của Hiên Viên vương triều của đè xuống một chút, bắt đầu có chút tư tưởng lùi bước. Đặc biệt khi bọn họ một nữ nhân đột nhiên đi ra từ trong quân đội đối phương thì không khỏi thất kinh, lại có nữ nhân tới chiến trường, Hiên Viên vương triều này đến cùng muốn làm cái gì.
Là nàng? ! Đột Bát Hỏa cũng nhìn thấy nàng, trầm tư một chút liền bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện. Ánh mắt của hắn như đuốc nhìn nữ nhân đứng trước đoàn quân kia, đột nhiên bỏ đi vẻ đăm chiêu mỉm cười.
Nữ nhân này, hắn tình thế bắt buộc. Chờ xem, nữ nhân.
"Đại vương, chúng ta đánh hay là không đánh?" Tướng Thác Đóa Mộc quân man di rẽ quân tiến lại gần hắn cung kính hỏi.
Ánh mắt Đột Bát Hỏa vẫn nóng bỏng nhìn về phía Tiêu Tương Phi, trầm tư một chút, mới nói: "Đánh”, thanh âm vang dội, tất cả binh sĩ man di đều nghe được.
"Đánh, đánh, . . . . ." Bọn binh lính nghe được mệnh lệnh của hắn, lập tức không khí cũng dâng cao , không ngừng hô to đánh, tự nhiên cũng cùng khí thế của Hiên Viên vương triều không phân cao thấp.
Nữ nhân, tiếp chiêu thôi. Đột Bát Hỏa cảm thấy trận đánh này trở nên có ý nghĩa, để cho hắn tràn đầy chờ mong lẫn hy vọng. Hắn không chỉ muốn công chiếm lãnh thổ Hiên Viên vương triều mà còn muốn thu thập nữ nhân này.
Tiêu Tương Phi dĩ nhiên không biết suy nghĩ nội tâm Đột Bát Hỏa bây giờ, nàng chỉ an tĩnh nhìn đối diện, cho dù quân đội đối diện đột nhiên nổi lên một trận hô hào kinh thiên động địa, vẻ mặt nàng cũng không có mảy may dao động.
"Đánh" nàng chợt hô một tiếng dõng dạc, đầu ngón tay chỉ về phía trước, ngón tay ngọc nhắm thẳng vào quân đội man di, tựa như phát ra một đạo mệnh lệnh.
"Đánh, đánh, . . . . ." Nhận được mệnh lệnh quân sĩ cũng hô theo, tự nhiên cũng không thua kém đối phương.
Sau khi hai bên phát ra tín hiệu tấn công, nhân mã hai phe liền ào ào tiến lên. "Tiểu thư, mau lui lại đến phía sau." Viên Quân thấy tình cảnh này, không để ý tới nam nữ thụ thụ bất thân, lập tức kéo nàng, muốn đem nàng kéo về phía sau quân đội.
Tiêu Tương Phi lại tránh tay của hắn ra, quay đầu lại nhìn hắn, bình thản nói: "Không cần, ta cùng với tất cả tướng sĩ cùng tồn tại, bắt giặc phải bắt vua trước, ngươi yên tâm, ta sẽ không có việc gì." Nói xong, cầm một thanh kiếm dẫn đầu xông lên phía trước.
"Tiểu thư. . . . . ." đám người Hỉ Nhi kêu lên, lập tức cũng không để ý Viên Quân, lập tức đi theo.
Lần này, Viên Quân trợn tròn mắt, các nàng là thế nào? Nhưng mà hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, cũng đi theo xông tới, bất kể như thế nào, hắn muốn bảo vệ nàng.
/162
|