Editor: Nguyễn Thị Quyền
Hiên Viên Vũ nhìn súng trong tay nàng không biết lấy ra từ đâu lại có thể tùy thời tùy chỗ lấy ra cái đồ vật này, hắn không biết trên người nàng còn cái gì là hắn chưa biết hắn chưa hiểu hay không.
“Trẫm cưng chiều nàng là chuyện mà vô số nữ nhân mơ ước, sao nàng không chịu ở cùng chung một chỗ với trẫm?” Hắn nghĩ không nhìn nàng thật sâu hỏi.
“Bởi vì ta không phải là những nữ nhân kia, ta sẽ không tranh đàn ông với một đám nữ nhân như vậy, chuyện này ta làm không được, ta muốn là một tình yêu chỉ là một đôi, một phu một thê mà ngươi không thích hợp” Nàng không biết giải thích với hắn như thế nào, cái gì là tình yêu, cái gì là chế độ một vợ một chồng đều là quy tắc của nàng.
Quả nhiên, Hiên Viên Vũ nghe không hiểu ra sao, Hiên Viên vương triều sao có thể chỉ một phu một thê, đừng nói hắn làm không được trừ người nghèo ra ai không tam thê tứ thiếp.
“Nàng muốn trẫm không cho được nhưng trẫm có thể cấp nàng vinh hoa phú quý, thậm chí là hậu vị” Hắn trịnh trọng nói, phát hiện ra mình rất tò mò đợi nàng trở thành hoàng hậu của mình, ý tưởng này đột nhiên nảy ra.
Tiêu Tương Phi im lặng, nàng không biết nói gì, tư tưởng bất đồng đương nhiên là không thể nói với nhau được, tóm lại nàng và hắn không có khả năng cùng chung một chỗ.
Thấy nàng không nói lời nào, Hiên Viên Vũ cũng biết nàng không có động lòng, càng không đáp ứng, điều này làm cho hắn cảm thấy thất bại không thôi. Nhưng cũng không muốn làm người khác khó chịu bởi vì hắn cũng không muốn dùng thủ đoạn để có được một nữ nhân, hơn nữa nữ nhân này rất đặc biệt hắn không những muốn có được nàng mà còn lòng của nàng.
Nàng rất cảnh giác thấy hắn không nói lời nào chỉ là chăm chăm nhìn mình làm nàng thấy rất không yên lòng. Tay nắm chặt súng như cũ nàng cũng không nghĩ đến hậu quả bắn trúng hắn có thể bị đuổi giết vĩnh viễn hay không?
Một lúc lâu, không khí trầm xuống, yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng hít thở của hai người, bên ngoài màn lụa phát ra ánh sáng hoàng hôn, khiến cho nội thất càng thêm khó phân biệt, có thêm mấy phần sắc thái ái muội.
“Ngủ đi” Cuối cùng hắn thỏa hiệp.
Nàng nháy mắt một cái, ý tứ của hắn chắc là sẽ không đụng nàng.
“Ngủ đi” Hắn nói lại một lần nữa, cầm y phục trên đất lên mặc vào, sau đó lên giường nằm.
“Ngươi ngủ ở đây?” Nàng rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của hắn, không đụng mình nhưng vẫn muốn cùng chung chăn gối với nàng.
Mặt hắn không có gì nhìn nàng một cái “Ngủ” Lạnh giọng nói một câu, sau đó nhắm mắt lại không để ý đến nàng nữa.
Nàng thu hồi súng, sửa sang lại y phục trên người, ngủ thì ngủ, ai sợ ai. Nàng thuận theo bò qua thân thể hắn hướng về phía đầu giường ngoan ngoãn nằm xuống.
Nàng cũng không dám ngủ bên ngoài nếu không cẩn thận bị tên bất lương nào đó một cước đá xuống giường thật chơi không thú vị.
Một lát sau nàng liền ngủ, có hắn cam đoan, tất nhiên nàng sẽ không lo lắng nửa đêm bị xâm phạm nên không phòng bị mà ngủ thiếp đi.
Nàng vừa ngủ, Hiên Viên Vũ liền mở mắt, nghiêng đầu nhìn nàng, tinh tế thưởng thức dung nhan của nàng.
/162
|