Không biết có phải hay không là bị cái thanh âm này mê hoặc, phẫn nộ của nàng, tức giận của nàng tăng lên đến cực điểm, ánh mắt nàng tựa như ngọn lửa hướng Tương phi trên chủ vị thiêu đốt.
"Ngươi lại dám hành hình đối với nàng ta!?" Nàng cắn răng nghiến lợi nói, từng bước từng bước đi về phía Tương phi tội ác tày trời này.
Tương phi vừa giận vừa sợ nhìn nàng xông vào tẩm cung của mình, hiện tại nàng lại từng bước ép hỏi, giận đến sắc mặt nàng ta xanh xao, cả người phát run, nàng ta không phải sợ, nàng ta là chọc tức.
"Lớn mật, ngươi lại dám xông vào tầm cung của Bổn cung, ngươi cũng đã biết Bổn cung có thể bẩm báo hoàng thượng ở đâu, để cho ngươi chịu phạt." Tương phi nổi cáu, nàng ta tức giận nguyên nhân khác, người phụ nữ trước mắt không danh không phận, nhưng nàng ta lại không trị tội được nàng, không thể đánh nàng, càng không thể động vào một sợi lông của nàng, khó chịu như vậy, để cho nàng như thế nào nhịn được xuống.
Tiêu Tương Phi lạnh lùng nhìn nàng ta, từng bước một đi tới trước mặt nàng ta, nhìn thẳng ánh mắt của nàng ta, gằn từng chữ quát lên: "Ngươi tại sao muốn tổn thương nàng ta? Nàng ta đến tột cùng đã làm sai điều gì? Nàng tađến tột cùng phạm ngươi cái gì?"
Tương phi bỗng chốc từ chủ vị đứng lên, không chút nào khiếp đảm, nhưng mặc dù truớc khí thế, nhưng thua ở ánh mắt không dám nhìn thẳng nàng, trong miệng cương quyết mà nói: "Bổn cung là chủ tử, nàng ta chỉ cũng chỉ là tiện tỳ, hơn nữa còn là tiện nhân có tội. Bổn cung phải xử phạt nàng ta, muốn trị tội nàng ta, muốn thế nào thì được thế đó."
Cũng chỉ là cái tiện nhân nho nhỏ, cũng chỉ là cái không đáng giá tiền gì đó, nàng ta muốn bao nhiêu mạng phải chết cũng có thể, hôm nay lại bị cái người phụ nữ đoạt sủng ải của Hoàng thượng dành cho nàng ta lớn tiếng chất vấn, trong khoảng thời gian ngắn nàng ta còn mặt mũi nào mà tồn tại, nàng ta địa vị cao cao tại thượng thì như thế nào giữ được.
Tiêu Tương Phi thấy dáng vẻ vô lại của nàng ta, càng nghe được lời của nàng ta sau đó nổi trận lôi đình. Tốt, rất tốt, nếu nàng ta coi mạng người như cặn bã, như vậy cũng đừng trách nàng không khách khí.
"Hỉ nhi, Thảo nhi, mấy người các ngươi đem Uyển Nhi mang về, mời ngự y tới trị thật tốt, nếu như có ngự y nào không chữa trị, hoặc là chậm trễ, ngươi liền nói cho ta biết, đợi lát nữa ta trở về từ từ dọn dẹp." Nàng không quay đầu lại, thanh âm lại không có nửa điểm độ ấm phân phó nói.
Đám người Hỉ nhi nhìn nhau một cái, liền vội vàng gật đầu, mấy người Thảo nhi, Nộ nhi đẩy ra đám cung nữ còn canh giữ ở một bên, vội vàng thận trọng đỡ Tiêu Tương Uyển đang xụi lơ trên đất dậy.
Mấy người cung nữ bị đẩy ra hết sức lo sợ nhìn Tương phi cũng đang tức giận, khiếp đảm lên tiếng nói: "Nương nương. . . . . ."
"Ai dám!?" Tương phi xanh cả mặt rống giận, đôi tay nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm nhìn Tiêu Tương Uyển sau lưng Hỉ nhi cùng cung nữ.
Đám người Hỉ nhi nghe thế, căng thẳng trong lòng, trên mặt rất là bất an, họ cùng nhau nhìn về phía Tiêu Tương Phi đang đưa lưng về phía họ, chờ nàng ra lệnh bước kế tiếp.
"Dẫn người đi, xảy ra chuyện gì bản tiểu thư chịu trách nhiệm." Tiêu Tương Phi chỉ là nhìn Tương phi trước mắt, trong miệng đối với các nàng phát hiệu lệnh. Nàng cũng không muốn sau chuyện này họ sẽ cảm thấy sợ hãi, cảm thấy sợ hãi, thậm chí là ba ngày ba đêm cũng ăn không vô không ngủ được.
"Dạ, tiểu thư." Nhận được mệnh lệnh, mấy người phụ nhân lập tức hưng phấn lớn tiếng nói, trừ Hỉ nhi bên ngoài, Thảo nhi, Hoàn nhi, Nộ nhi vội vàng mang Tiêu Tương Uyển đang bị thương không nhẹ, hành động bất tiện nên rời đi trước.
Hỉ nhi lại lưu lại theo Tiêu Tương Phi.
"Ngươi, lớn mật. . . . . ." Tương phi trơ mắt nhìn họ đem Tiêu Tương Uyển mang đi, giận đến vỗ cái bàn bên cạnh, điên cuồng giận dữ hét.
Bộ dáng tức giận của nàng ta, hù ngã không ít người, tất cả mọi người âm thầm lo lắng, không biết Tiêu Tương Phi có đấu thắng Tương phi hay không.
Tiêu Tương Phi bất kể người khác trong lòng đang suy nghĩ gì, nàng bây giờ rất tức giận rất tức giận, nàng nhất định phải cho người đàn bà trước mắt này một chút dạy dỗ khắc sâu thậm chí là trọn đời không quên.
"Ngươi lại dám hành hình đối với nàng ta!?" Nàng cắn răng nghiến lợi nói, từng bước từng bước đi về phía Tương phi tội ác tày trời này.
Tương phi vừa giận vừa sợ nhìn nàng xông vào tẩm cung của mình, hiện tại nàng lại từng bước ép hỏi, giận đến sắc mặt nàng ta xanh xao, cả người phát run, nàng ta không phải sợ, nàng ta là chọc tức.
"Lớn mật, ngươi lại dám xông vào tầm cung của Bổn cung, ngươi cũng đã biết Bổn cung có thể bẩm báo hoàng thượng ở đâu, để cho ngươi chịu phạt." Tương phi nổi cáu, nàng ta tức giận nguyên nhân khác, người phụ nữ trước mắt không danh không phận, nhưng nàng ta lại không trị tội được nàng, không thể đánh nàng, càng không thể động vào một sợi lông của nàng, khó chịu như vậy, để cho nàng như thế nào nhịn được xuống.
Tiêu Tương Phi lạnh lùng nhìn nàng ta, từng bước một đi tới trước mặt nàng ta, nhìn thẳng ánh mắt của nàng ta, gằn từng chữ quát lên: "Ngươi tại sao muốn tổn thương nàng ta? Nàng ta đến tột cùng đã làm sai điều gì? Nàng tađến tột cùng phạm ngươi cái gì?"
Tương phi bỗng chốc từ chủ vị đứng lên, không chút nào khiếp đảm, nhưng mặc dù truớc khí thế, nhưng thua ở ánh mắt không dám nhìn thẳng nàng, trong miệng cương quyết mà nói: "Bổn cung là chủ tử, nàng ta chỉ cũng chỉ là tiện tỳ, hơn nữa còn là tiện nhân có tội. Bổn cung phải xử phạt nàng ta, muốn trị tội nàng ta, muốn thế nào thì được thế đó."
Cũng chỉ là cái tiện nhân nho nhỏ, cũng chỉ là cái không đáng giá tiền gì đó, nàng ta muốn bao nhiêu mạng phải chết cũng có thể, hôm nay lại bị cái người phụ nữ đoạt sủng ải của Hoàng thượng dành cho nàng ta lớn tiếng chất vấn, trong khoảng thời gian ngắn nàng ta còn mặt mũi nào mà tồn tại, nàng ta địa vị cao cao tại thượng thì như thế nào giữ được.
Tiêu Tương Phi thấy dáng vẻ vô lại của nàng ta, càng nghe được lời của nàng ta sau đó nổi trận lôi đình. Tốt, rất tốt, nếu nàng ta coi mạng người như cặn bã, như vậy cũng đừng trách nàng không khách khí.
"Hỉ nhi, Thảo nhi, mấy người các ngươi đem Uyển Nhi mang về, mời ngự y tới trị thật tốt, nếu như có ngự y nào không chữa trị, hoặc là chậm trễ, ngươi liền nói cho ta biết, đợi lát nữa ta trở về từ từ dọn dẹp." Nàng không quay đầu lại, thanh âm lại không có nửa điểm độ ấm phân phó nói.
Đám người Hỉ nhi nhìn nhau một cái, liền vội vàng gật đầu, mấy người Thảo nhi, Nộ nhi đẩy ra đám cung nữ còn canh giữ ở một bên, vội vàng thận trọng đỡ Tiêu Tương Uyển đang xụi lơ trên đất dậy.
Mấy người cung nữ bị đẩy ra hết sức lo sợ nhìn Tương phi cũng đang tức giận, khiếp đảm lên tiếng nói: "Nương nương. . . . . ."
"Ai dám!?" Tương phi xanh cả mặt rống giận, đôi tay nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm nhìn Tiêu Tương Uyển sau lưng Hỉ nhi cùng cung nữ.
Đám người Hỉ nhi nghe thế, căng thẳng trong lòng, trên mặt rất là bất an, họ cùng nhau nhìn về phía Tiêu Tương Phi đang đưa lưng về phía họ, chờ nàng ra lệnh bước kế tiếp.
"Dẫn người đi, xảy ra chuyện gì bản tiểu thư chịu trách nhiệm." Tiêu Tương Phi chỉ là nhìn Tương phi trước mắt, trong miệng đối với các nàng phát hiệu lệnh. Nàng cũng không muốn sau chuyện này họ sẽ cảm thấy sợ hãi, cảm thấy sợ hãi, thậm chí là ba ngày ba đêm cũng ăn không vô không ngủ được.
"Dạ, tiểu thư." Nhận được mệnh lệnh, mấy người phụ nhân lập tức hưng phấn lớn tiếng nói, trừ Hỉ nhi bên ngoài, Thảo nhi, Hoàn nhi, Nộ nhi vội vàng mang Tiêu Tương Uyển đang bị thương không nhẹ, hành động bất tiện nên rời đi trước.
Hỉ nhi lại lưu lại theo Tiêu Tương Phi.
"Ngươi, lớn mật. . . . . ." Tương phi trơ mắt nhìn họ đem Tiêu Tương Uyển mang đi, giận đến vỗ cái bàn bên cạnh, điên cuồng giận dữ hét.
Bộ dáng tức giận của nàng ta, hù ngã không ít người, tất cả mọi người âm thầm lo lắng, không biết Tiêu Tương Phi có đấu thắng Tương phi hay không.
Tiêu Tương Phi bất kể người khác trong lòng đang suy nghĩ gì, nàng bây giờ rất tức giận rất tức giận, nàng nhất định phải cho người đàn bà trước mắt này một chút dạy dỗ khắc sâu thậm chí là trọn đời không quên.
/162
|