Editor: Vệ Tử Y
Đám Hỉ Nhi không dám cản nàng, không thể làm gì khác hơn là đỡ nàng, cùng nàng đi tìm hoàng thượng, họ không dám khuyên, không dám nói, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mang nàng đi tìm Hiên Viên Vũ.
Lúc này Hiên Viên Vũ đang ngồi ở ngự thư phòng, hắn mới vừa hạ triều, thần thái sáng láng không vì cả đêm miệt mài vô độ không ngủ mà mệt mỏi, ngược lại tâm tình rất tốt. Trên mặt vẫn mang theo đường cong nhu hòa, khiến hôm nay vào triều sớm các đại thần kinh ngạc không thôi, bởi vì trước nay chưa có chuyện này.
Hiên Viên Vũ tâm tình thật tốt trở lại Ngự Thư Phòng, tâm trí còn đặt ở trên người Tiêu Tương Phi. Tối hôm qua hắn đòi hỏi vô độ, không biết có làm nàng mệt lắm không, nàng dậy chưa, đói bụng hay không. Toàn bộ tâm trí hắn đều treo trên người nàng, nhất cử nhất động của nàng đều khiến hắn nóng ruột nóng gan, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra từ lúc hắn chào đời. Đế vương, luôn là đối với nữ nhân hậu cung chia đều mưa móc.
Lúc hắn đang ở ngự thư phòng tưởng niệm nàng thì Tiêu Tương Phi mang theo tứ đại cung nữ nổi giận đùng đùng đi về hướng hắn, một cuộc bão táp đang chuẩn bị hoa lệ lệ trình diễn.
Ai quen biết Tiêu Tương Phi đều biết rằng, nàng giờ phút này chính là lửa bốc tận đầu, lúc này ai mà đắc tội với nàng căn bản đều không có kết quả tốt. Vừa nhìn thấy loại thần sắc này của nàng, tốt nhất là bỏ trốn mất dạng, cách nàng càng xa càng tốt. Nữ nhân đang tức giận đùng đùng là đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất chính là Tiêu Tương Phi đang hỏa bốc tận đầu nhưng mặt không biến sắc.
Đám Hỉ Nhi đưa nàng quẹo rẽ một hồi qua hết hành lang đến vườn hoa, mà nàng cũng chịu đựng hạ thể khó chịu, kiên cường bước đi, đôi tay nắm chặt, bất lộ thanh sắc.
"Tiểu thư, đến Ngự Thư Phòng rồi." Cho đến Ngự Thư Phòng, Hỉ Nhi mới thận trọng nói. "Tiểu thư, hay ngài quay về đi, để Hỉ Nhi đi vào tìm hoàng thượng, nói hoàng thượng đến Hướng Dương cung tìm ngài là được, ngài đừng nóng giận, xin bớt giận, hoàng thượng rất thương tiểu thư." Rốt cuộc, Hỉ Nhi vẫn cả gan khuyên.
Tiêu Tương Phi lạnh lùng liếc nàng một cái. Đầu lần nữa chuyển sang thị vệ canh phòng ngoài ngự thư phòng, tránh tay của đám Hỉ Nhi thản nhiên nói: "Các ngươi ở lại chỗ này đi, tự ta đi vào là được." Đầu không quay lại tự mình đi về phía trước.
"Tiểu thư. . . . . ." Hỉ Nhi, Hoàn Nhi, Thảo Nhi, Nộ Nhi lo lắng cùng kêu lên, bất an nhìn bóng lưng của nàng, hy vọng có thể thay đổi chủ ý của nàng.
Tiêu Tương Phi không quay đầu lại, càng không dừng lại bước chân, đi thẳng đến cửa Ngự Thư Phòng, bị thị vệ cản lại. "Tránh ra, ta muốn đi vào." Nàng mắt nhìn thẳng lạnh như băng nói.
Thị vệ thấy nàng bộ dạng vô lễ, căn bản cực kỳ khinh thường, nhưng nhìn sang thấy đám Hỉ Nhi thì biết không thể đắc tội được người này, bọn họ vẫn nhận ra được chủ tử Hướng Dương cung.
"Chủ tử, xin cho thuộc hạ bẩm báo hoàng thượng là ngài đã tới." Một người trong nhóm thị vệ vội vàng một mực cung kính nói, thấy có chuyện không đúng liền vội vàng chạy đi vào bẩm báo.
"Hoàng thượng, tiểu thư tới." Thị vệ thở cũng không dám thở gấp gáp chạy vào, lập tức bẩm báo.
Hiên Viên Vũ đang nhớ nàng, đột nhiên nghe nói nàng tới, lập tức mừng rỡ, liền vội vàng đứng lên, liên tiếp nói: "Nàng ở nơi nào? Mau để cho nàng đi vào." Hắn đang nhớ nàng, nàng đã tới rồi.
Hắn thật cao hứng, trên mặt không tự chủ lộ ra nụ cười. Hắn lúc này, tựa như một kẻ mới có được trái tim, không kịp chờ đợi muốn gặp nàng.
Thị vệ không dám chậm trễ, lập tức lại vọt ra, thận trọng thỉnh nàng đi vào.
Đám Hỉ Nhi không dám cản nàng, không thể làm gì khác hơn là đỡ nàng, cùng nàng đi tìm hoàng thượng, họ không dám khuyên, không dám nói, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mang nàng đi tìm Hiên Viên Vũ.
Lúc này Hiên Viên Vũ đang ngồi ở ngự thư phòng, hắn mới vừa hạ triều, thần thái sáng láng không vì cả đêm miệt mài vô độ không ngủ mà mệt mỏi, ngược lại tâm tình rất tốt. Trên mặt vẫn mang theo đường cong nhu hòa, khiến hôm nay vào triều sớm các đại thần kinh ngạc không thôi, bởi vì trước nay chưa có chuyện này.
Hiên Viên Vũ tâm tình thật tốt trở lại Ngự Thư Phòng, tâm trí còn đặt ở trên người Tiêu Tương Phi. Tối hôm qua hắn đòi hỏi vô độ, không biết có làm nàng mệt lắm không, nàng dậy chưa, đói bụng hay không. Toàn bộ tâm trí hắn đều treo trên người nàng, nhất cử nhất động của nàng đều khiến hắn nóng ruột nóng gan, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra từ lúc hắn chào đời. Đế vương, luôn là đối với nữ nhân hậu cung chia đều mưa móc.
Lúc hắn đang ở ngự thư phòng tưởng niệm nàng thì Tiêu Tương Phi mang theo tứ đại cung nữ nổi giận đùng đùng đi về hướng hắn, một cuộc bão táp đang chuẩn bị hoa lệ lệ trình diễn.
Ai quen biết Tiêu Tương Phi đều biết rằng, nàng giờ phút này chính là lửa bốc tận đầu, lúc này ai mà đắc tội với nàng căn bản đều không có kết quả tốt. Vừa nhìn thấy loại thần sắc này của nàng, tốt nhất là bỏ trốn mất dạng, cách nàng càng xa càng tốt. Nữ nhân đang tức giận đùng đùng là đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất chính là Tiêu Tương Phi đang hỏa bốc tận đầu nhưng mặt không biến sắc.
Đám Hỉ Nhi đưa nàng quẹo rẽ một hồi qua hết hành lang đến vườn hoa, mà nàng cũng chịu đựng hạ thể khó chịu, kiên cường bước đi, đôi tay nắm chặt, bất lộ thanh sắc.
"Tiểu thư, đến Ngự Thư Phòng rồi." Cho đến Ngự Thư Phòng, Hỉ Nhi mới thận trọng nói. "Tiểu thư, hay ngài quay về đi, để Hỉ Nhi đi vào tìm hoàng thượng, nói hoàng thượng đến Hướng Dương cung tìm ngài là được, ngài đừng nóng giận, xin bớt giận, hoàng thượng rất thương tiểu thư." Rốt cuộc, Hỉ Nhi vẫn cả gan khuyên.
Tiêu Tương Phi lạnh lùng liếc nàng một cái. Đầu lần nữa chuyển sang thị vệ canh phòng ngoài ngự thư phòng, tránh tay của đám Hỉ Nhi thản nhiên nói: "Các ngươi ở lại chỗ này đi, tự ta đi vào là được." Đầu không quay lại tự mình đi về phía trước.
"Tiểu thư. . . . . ." Hỉ Nhi, Hoàn Nhi, Thảo Nhi, Nộ Nhi lo lắng cùng kêu lên, bất an nhìn bóng lưng của nàng, hy vọng có thể thay đổi chủ ý của nàng.
Tiêu Tương Phi không quay đầu lại, càng không dừng lại bước chân, đi thẳng đến cửa Ngự Thư Phòng, bị thị vệ cản lại. "Tránh ra, ta muốn đi vào." Nàng mắt nhìn thẳng lạnh như băng nói.
Thị vệ thấy nàng bộ dạng vô lễ, căn bản cực kỳ khinh thường, nhưng nhìn sang thấy đám Hỉ Nhi thì biết không thể đắc tội được người này, bọn họ vẫn nhận ra được chủ tử Hướng Dương cung.
"Chủ tử, xin cho thuộc hạ bẩm báo hoàng thượng là ngài đã tới." Một người trong nhóm thị vệ vội vàng một mực cung kính nói, thấy có chuyện không đúng liền vội vàng chạy đi vào bẩm báo.
"Hoàng thượng, tiểu thư tới." Thị vệ thở cũng không dám thở gấp gáp chạy vào, lập tức bẩm báo.
Hiên Viên Vũ đang nhớ nàng, đột nhiên nghe nói nàng tới, lập tức mừng rỡ, liền vội vàng đứng lên, liên tiếp nói: "Nàng ở nơi nào? Mau để cho nàng đi vào." Hắn đang nhớ nàng, nàng đã tới rồi.
Hắn thật cao hứng, trên mặt không tự chủ lộ ra nụ cười. Hắn lúc này, tựa như một kẻ mới có được trái tim, không kịp chờ đợi muốn gặp nàng.
Thị vệ không dám chậm trễ, lập tức lại vọt ra, thận trọng thỉnh nàng đi vào.
/162
|