Editor: Vệ Tử Y
"Tham kiến hoàng thượng, tiểu thư." Viên Quân rất nhanh có mặt, một mực cung kính hành lễ với Hiên Viên Vũ và Tiêu Tương Phi, sau đó đứng sang một bên.
Hiên Viên Vũ gật đầu, liếc mắt nhìn Tiêu Tương Phi bên cạnh rồi lại nhìn Viên Quân nói: "Viên đại nhân, trẫm triệu ngươi tới là muốn phái ngươi đi biên cương thị sát quân tình." Nói xong, bảo thái giám bên cạnh đưa bản tấu chương đã phê chuẩn cho hắn.
Viên Quân mở tấu chương ra xem rồi trả lại cho thái giám, thái giám vội vàng thận trọng đem tấu chương đưa về trong tay Hiên Viên Vũ.
"Ý Hoàng thượng là. . . . . ." Viên Quân nhìn Hiên Viên Vũ lại nhìn sang Tiêu Tương Phi.
"Phi Nhi nói, quân tình biên cương nhất định phải trinh sát kỹ mới có thể quyết định phương án và sách lược đánh giặc, vì vậy, trẫm quyết định phái Viên đại nhân đi." Hiên Viên Vũ cười nói, hắn lại nói là chủ ý của Tiêu Tương Phi.
Viên Quân rất kinh ngạc, nghe nói là chủ ý của Tiêu Tương Phi càng thêm giật mình, nàng đã cho hắn rất nhiều ngạc nhiên, từ lần gặp mặt đầu tiên đến giờ, lúc nào cũng để cho hắn có cảm giác mới mẻ.
"Thần tuân chỉ." Viên Quân lại cung kính thi lễ, vội đáp ứng.
Tiêu Tương Phi cười cười, bổ sung thêm một câu: "Viên đại nhân, đi thị sát quân tình, nhớ nghe nhiều ý kiến của bá tính, cùng các tướng sĩ hàn huyên nhiều một chút, đừng chỉ nghe lời từ một phía. Ta chủ trương đánh, chính là không muốn dây dưa kéo dài với những người này, dân chúng lao khổ, tổn hại nguyên khí quốc gia sẽ gây rất nhiều hệ lụy, lúc đó sẽ càng thêm nhiều tộc man di nhiễu loạn. Chỉ cần chúng ta có thể trấn áp bọn họ, đuổi họ trở về nguyên quán là được, không cần đuổi tận giết tuyệt."
Hiên Viên Vũ cùng Viên Quân nghe được gật đầu liên tục, đối với suy nghĩ của nàng cực kỳ đồng ý, đồng thời càng làm cho hai người đàn ông này thay đổi cái nhìn thật lớn.
"Thần ngày mai sẽ lên đường, xin hoàng thượng cùng tiểu thư yên tâm." Viên Quân nói, sau đó lui ra ngoài. Thật ra thì hắn rất buồn bực, tại sao Tiêu Tương Phi lại ở ngự thư phòng, hơn nữa còn giúp hoàng thượng bày mưu tính kế? Nếu để cho các đại thần biết, sợ rằng lại thêm một hồi lời ra tiếng vào, đối với nàng cũng không có lợi, không biết hoàng thượng và nàng đang giở trò quỷ gì? Hắn có chút lo lắng.
Thật ra Tiêu Tương Phi sau khi nghĩ ra chủ ý này cũng không thèm để ý đến Hiên Viên Vũ nữa, nàng tiếp tục nằm xuống bàn của mình, uống trà ăn điểm tâm, trong lúc nàng đã buồn ngủ phờ phạc rã rượi thì Hiên Viên Vũ cuối cùng cũng kết thúc một ngày làm việc, phải bồi nàng đi dùng bữa tối.
Hôm sau Viên Quân khởi hành, Tiêu Tương Phi tiếp tục ở ngự thư phòng lằng nhằng với Hiên Viên Vũ, nàng cũng không theo hắn lâm triều, bởi vì nàng dậy không nổi, càng không nhớ được.
Ba ngày sau, Viên Quân gửi thư cấp báo nói quân man di liên tiếp phát động tiến công, dân chúng cùng binh lính thương vong không ít. Hơn nữa đã tra rõ quân tình, quả thật như lời trong tấu chương thượng, cuối cùng hắn hi vọng Hiên Viên Vũ phê chuẩn xuất quân.
Hiên Viên Vũ đem thư của Viên Quân đưa cho nàng xem, nàng xem xong rồi, không lên tiếng, đem thư trả lại cho hắn.
Vì vậy, Hiên Viên Vũ liền viết chữ “Chuẩn”, chuẩn bị khoái mã đưa đến biên thùy.
Lúc này, Tiêu Tương Phi đột nhiên nhìn hắn chăm chú nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, Phi Nhi muốn đi ra tiền tuyến, Phi Nhi cả ngày sống ở trong cung, không biết tình hình dân gian thế nào, bồi bên cạnh hoàng thượng, sợ rằng ngày nào đó có chủ ý sai lầm, chính là dân chúng lầm than, đem nhân dân vùi trong nước sôi lửa bỏng, cho nên kính xin hoàng thượng ân chuẩn Phi Nhi theo Viên đại nhân cùng nhau đánh đuổi man di, thị sát dân tình."
Hiên Viên Vũ nhìn nàng thật thâm thúy, như có điều suy nghĩ, vẻ mặt hết sức phức tạp, nội tâm không biết đang nghĩ gì. Cho đến thật lâu thật lâu, hắn mới giống như hạ quyết tâm gật đầu đáp ứng.
"Trẫm chuẩn cho nàng đi. Chỉ là, nàng ở bên ngoài phải cẩn thận một chút, gặp phải nguy hiểm thì phải chạy, không được để chính mình gặp nguy hiểm, cho nàng thời gian ba tháng, ba tháng sau bất luận như thế nào, nàng cũng phải trở lại hoàng cung, trở lại bên người trẫm." Hắn trịnh trọng nói, tay để ở trên vai nàng. Hắn đã nghĩ qua, mấy ngày qua Phi Nhi ở bên giúp hắn xử lý triều chính, đã không ít đại thần có ý kiến, nếu như chuyến xuất quân này của nàng có thể đưa đến tác dụng, tương lai nàng hỗ trợ hắn xử lý triều chính, dĩ nhiên sẽ không ai dám ý kiến nữa. Cho nên, đây chính là nguyên nhân hắn nguyện ý để nàng tự do bay lượn.
Tiêu Tương Phi không vui nhìn Hiên Viên Vũ, giống như nàng một đi không trở lại, mặc dù nàng rất muốn làm như vậy. Tiêu Tương Phi chỉ muốn xem cách đánh trận của người cổ đại mà thôi, cũng không phải đích thân làm, dĩ nhiên còn thuận đường đi du lịch ngắm nghía cảnh sắc đó đây, xem một chút phong thổ man di. Trời, mới kể ra thôi nàng đã muốn đi ngay rồi. Dĩ nhiên, Hiên Viên Vũ chắc là sẽ không biết.
"Biết, ta sẽ quay trở về. Với thân thủ của ta ai mà đụng đến nổi được? Ta không làm người bị thương đã tốt lắm rồi." Tiêu Tương Phi rất tự tin với thân thủ của mình, dù sao nàng cũng là một đặc công chân chính nha.
Hắn bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt bất cần của nàng, biết nàng không thích nghe mình nói chuyện, nhưng hắn vẫn nhịn không được dặn dò, mãi cho đến khi nàng chán ghét mới thôi.
Trước khi đi, Tiêu Tương Phi đi chào Thái hậu, Thái hậu vừa nghe nàng muốn đi đánh giặc, bị dọa sợ, liên tiếp khuyên nàng không nên đi, còn chuẩn bị đi tìm Hiên Viên Vũ để bảo hắn ngăn nàng. Cuối cùng, Tiêu Tương Phi phải thuyết phục mãi, nói là hai người bọn họ bàn bạc kỹ rồi mới quyết đinh, lúc này mới dẹp yên Thái hậu.
"Vậy ngươi phải cẩn thận, để hoàng thượng phái thêm thị vệ bảo vệ ngươi." Thái hậu thân thiết vỗ tay nàng lo lắng không dứt nói, không thể tưởng tượng nổi một cô gái lại muốn đi cái loại địa phương như thế, bà sao mà không lo được.
"Thái hậu, Phi Nhi nhất định sẽ cẩn thận, Thái hậu đừng lo lắng." Nàng mỉm cười nói với vẻ cảm kích.
Từ Vị Ương cung đi ra, Hỉ Nhi, Thảo Nhi liền nói: "Tiểu thư, để Hỉ Nhi và Thảo Nhi đi cùng ngài được không." Các nàng là cận thân cung nữ của nàng, không lý nào lại không đi theo.
"Các ngươi. . . . . ." Tiêu Tương Phi nhìn họ, cũng không biết có nên để họ đi cùng không, trên đường chắc chắn sẽ có nguy hiểm, nàng sợ mình sẽ không bảo vệ được họ. "Các ngươi vẫn không nên đi, ta e sẽ có nguy hiểm."
"Tiểu thư, bốn người chúng tôi muốn đi, chúng tôi phải bảo vệ tiểu thư." Hỉ Nhi giành nói, trong lời nói đã tỏ rõ hạ quyết tâm.
Tiêu Tương Phi muốn phản đối, nhưng bọn Hỉ Nhi căn bản cũng không để ý tới nàng, giống như chỉ thông báo cho nàng biết quyết định của họ, cũng không cần nàng đồng ý hay không.
Quả nhiên, lúc xuất phát, trừ nàng và 4 cung nữ, lại còn thêm một đám thị vệ và một xe y phục nữa.
Cảnh long trọng này khiến Tiêu Tương Phi thấy mà phải trợn mắt há mồm, ngay cả Thái hậu cũng chạy tới tiễn, mà Thái hậu đi thì những phi tần khác cũng không thể không xuất hiện. Không ít người mang vẻ mặt đến xem kịch vui, cũng không ít người cười nhạo nàng đi chịu chết.
Tiêu Tương Phi không để những trò này vào mắt, tâm tình của nàng hiện tại vô cùng thoải mái, vừa nghĩ tới từ hôm nay trở đi, nàng có thể ở bên ngoài sống cuộc sống tự do tự tại thì vô cùng hưng phấn.
"Tham kiến hoàng thượng, tiểu thư." Viên Quân rất nhanh có mặt, một mực cung kính hành lễ với Hiên Viên Vũ và Tiêu Tương Phi, sau đó đứng sang một bên.
Hiên Viên Vũ gật đầu, liếc mắt nhìn Tiêu Tương Phi bên cạnh rồi lại nhìn Viên Quân nói: "Viên đại nhân, trẫm triệu ngươi tới là muốn phái ngươi đi biên cương thị sát quân tình." Nói xong, bảo thái giám bên cạnh đưa bản tấu chương đã phê chuẩn cho hắn.
Viên Quân mở tấu chương ra xem rồi trả lại cho thái giám, thái giám vội vàng thận trọng đem tấu chương đưa về trong tay Hiên Viên Vũ.
"Ý Hoàng thượng là. . . . . ." Viên Quân nhìn Hiên Viên Vũ lại nhìn sang Tiêu Tương Phi.
"Phi Nhi nói, quân tình biên cương nhất định phải trinh sát kỹ mới có thể quyết định phương án và sách lược đánh giặc, vì vậy, trẫm quyết định phái Viên đại nhân đi." Hiên Viên Vũ cười nói, hắn lại nói là chủ ý của Tiêu Tương Phi.
Viên Quân rất kinh ngạc, nghe nói là chủ ý của Tiêu Tương Phi càng thêm giật mình, nàng đã cho hắn rất nhiều ngạc nhiên, từ lần gặp mặt đầu tiên đến giờ, lúc nào cũng để cho hắn có cảm giác mới mẻ.
"Thần tuân chỉ." Viên Quân lại cung kính thi lễ, vội đáp ứng.
Tiêu Tương Phi cười cười, bổ sung thêm một câu: "Viên đại nhân, đi thị sát quân tình, nhớ nghe nhiều ý kiến của bá tính, cùng các tướng sĩ hàn huyên nhiều một chút, đừng chỉ nghe lời từ một phía. Ta chủ trương đánh, chính là không muốn dây dưa kéo dài với những người này, dân chúng lao khổ, tổn hại nguyên khí quốc gia sẽ gây rất nhiều hệ lụy, lúc đó sẽ càng thêm nhiều tộc man di nhiễu loạn. Chỉ cần chúng ta có thể trấn áp bọn họ, đuổi họ trở về nguyên quán là được, không cần đuổi tận giết tuyệt."
Hiên Viên Vũ cùng Viên Quân nghe được gật đầu liên tục, đối với suy nghĩ của nàng cực kỳ đồng ý, đồng thời càng làm cho hai người đàn ông này thay đổi cái nhìn thật lớn.
"Thần ngày mai sẽ lên đường, xin hoàng thượng cùng tiểu thư yên tâm." Viên Quân nói, sau đó lui ra ngoài. Thật ra thì hắn rất buồn bực, tại sao Tiêu Tương Phi lại ở ngự thư phòng, hơn nữa còn giúp hoàng thượng bày mưu tính kế? Nếu để cho các đại thần biết, sợ rằng lại thêm một hồi lời ra tiếng vào, đối với nàng cũng không có lợi, không biết hoàng thượng và nàng đang giở trò quỷ gì? Hắn có chút lo lắng.
Thật ra Tiêu Tương Phi sau khi nghĩ ra chủ ý này cũng không thèm để ý đến Hiên Viên Vũ nữa, nàng tiếp tục nằm xuống bàn của mình, uống trà ăn điểm tâm, trong lúc nàng đã buồn ngủ phờ phạc rã rượi thì Hiên Viên Vũ cuối cùng cũng kết thúc một ngày làm việc, phải bồi nàng đi dùng bữa tối.
Hôm sau Viên Quân khởi hành, Tiêu Tương Phi tiếp tục ở ngự thư phòng lằng nhằng với Hiên Viên Vũ, nàng cũng không theo hắn lâm triều, bởi vì nàng dậy không nổi, càng không nhớ được.
Ba ngày sau, Viên Quân gửi thư cấp báo nói quân man di liên tiếp phát động tiến công, dân chúng cùng binh lính thương vong không ít. Hơn nữa đã tra rõ quân tình, quả thật như lời trong tấu chương thượng, cuối cùng hắn hi vọng Hiên Viên Vũ phê chuẩn xuất quân.
Hiên Viên Vũ đem thư của Viên Quân đưa cho nàng xem, nàng xem xong rồi, không lên tiếng, đem thư trả lại cho hắn.
Vì vậy, Hiên Viên Vũ liền viết chữ “Chuẩn”, chuẩn bị khoái mã đưa đến biên thùy.
Lúc này, Tiêu Tương Phi đột nhiên nhìn hắn chăm chú nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, Phi Nhi muốn đi ra tiền tuyến, Phi Nhi cả ngày sống ở trong cung, không biết tình hình dân gian thế nào, bồi bên cạnh hoàng thượng, sợ rằng ngày nào đó có chủ ý sai lầm, chính là dân chúng lầm than, đem nhân dân vùi trong nước sôi lửa bỏng, cho nên kính xin hoàng thượng ân chuẩn Phi Nhi theo Viên đại nhân cùng nhau đánh đuổi man di, thị sát dân tình."
Hiên Viên Vũ nhìn nàng thật thâm thúy, như có điều suy nghĩ, vẻ mặt hết sức phức tạp, nội tâm không biết đang nghĩ gì. Cho đến thật lâu thật lâu, hắn mới giống như hạ quyết tâm gật đầu đáp ứng.
"Trẫm chuẩn cho nàng đi. Chỉ là, nàng ở bên ngoài phải cẩn thận một chút, gặp phải nguy hiểm thì phải chạy, không được để chính mình gặp nguy hiểm, cho nàng thời gian ba tháng, ba tháng sau bất luận như thế nào, nàng cũng phải trở lại hoàng cung, trở lại bên người trẫm." Hắn trịnh trọng nói, tay để ở trên vai nàng. Hắn đã nghĩ qua, mấy ngày qua Phi Nhi ở bên giúp hắn xử lý triều chính, đã không ít đại thần có ý kiến, nếu như chuyến xuất quân này của nàng có thể đưa đến tác dụng, tương lai nàng hỗ trợ hắn xử lý triều chính, dĩ nhiên sẽ không ai dám ý kiến nữa. Cho nên, đây chính là nguyên nhân hắn nguyện ý để nàng tự do bay lượn.
Tiêu Tương Phi không vui nhìn Hiên Viên Vũ, giống như nàng một đi không trở lại, mặc dù nàng rất muốn làm như vậy. Tiêu Tương Phi chỉ muốn xem cách đánh trận của người cổ đại mà thôi, cũng không phải đích thân làm, dĩ nhiên còn thuận đường đi du lịch ngắm nghía cảnh sắc đó đây, xem một chút phong thổ man di. Trời, mới kể ra thôi nàng đã muốn đi ngay rồi. Dĩ nhiên, Hiên Viên Vũ chắc là sẽ không biết.
"Biết, ta sẽ quay trở về. Với thân thủ của ta ai mà đụng đến nổi được? Ta không làm người bị thương đã tốt lắm rồi." Tiêu Tương Phi rất tự tin với thân thủ của mình, dù sao nàng cũng là một đặc công chân chính nha.
Hắn bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt bất cần của nàng, biết nàng không thích nghe mình nói chuyện, nhưng hắn vẫn nhịn không được dặn dò, mãi cho đến khi nàng chán ghét mới thôi.
Trước khi đi, Tiêu Tương Phi đi chào Thái hậu, Thái hậu vừa nghe nàng muốn đi đánh giặc, bị dọa sợ, liên tiếp khuyên nàng không nên đi, còn chuẩn bị đi tìm Hiên Viên Vũ để bảo hắn ngăn nàng. Cuối cùng, Tiêu Tương Phi phải thuyết phục mãi, nói là hai người bọn họ bàn bạc kỹ rồi mới quyết đinh, lúc này mới dẹp yên Thái hậu.
"Vậy ngươi phải cẩn thận, để hoàng thượng phái thêm thị vệ bảo vệ ngươi." Thái hậu thân thiết vỗ tay nàng lo lắng không dứt nói, không thể tưởng tượng nổi một cô gái lại muốn đi cái loại địa phương như thế, bà sao mà không lo được.
"Thái hậu, Phi Nhi nhất định sẽ cẩn thận, Thái hậu đừng lo lắng." Nàng mỉm cười nói với vẻ cảm kích.
Từ Vị Ương cung đi ra, Hỉ Nhi, Thảo Nhi liền nói: "Tiểu thư, để Hỉ Nhi và Thảo Nhi đi cùng ngài được không." Các nàng là cận thân cung nữ của nàng, không lý nào lại không đi theo.
"Các ngươi. . . . . ." Tiêu Tương Phi nhìn họ, cũng không biết có nên để họ đi cùng không, trên đường chắc chắn sẽ có nguy hiểm, nàng sợ mình sẽ không bảo vệ được họ. "Các ngươi vẫn không nên đi, ta e sẽ có nguy hiểm."
"Tiểu thư, bốn người chúng tôi muốn đi, chúng tôi phải bảo vệ tiểu thư." Hỉ Nhi giành nói, trong lời nói đã tỏ rõ hạ quyết tâm.
Tiêu Tương Phi muốn phản đối, nhưng bọn Hỉ Nhi căn bản cũng không để ý tới nàng, giống như chỉ thông báo cho nàng biết quyết định của họ, cũng không cần nàng đồng ý hay không.
Quả nhiên, lúc xuất phát, trừ nàng và 4 cung nữ, lại còn thêm một đám thị vệ và một xe y phục nữa.
Cảnh long trọng này khiến Tiêu Tương Phi thấy mà phải trợn mắt há mồm, ngay cả Thái hậu cũng chạy tới tiễn, mà Thái hậu đi thì những phi tần khác cũng không thể không xuất hiện. Không ít người mang vẻ mặt đến xem kịch vui, cũng không ít người cười nhạo nàng đi chịu chết.
Tiêu Tương Phi không để những trò này vào mắt, tâm tình của nàng hiện tại vô cùng thoải mái, vừa nghĩ tới từ hôm nay trở đi, nàng có thể ở bên ngoài sống cuộc sống tự do tự tại thì vô cùng hưng phấn.
/162
|