Một con chim điêu lớn lông trắng noãn xà xuống, đậu trên cánh tay Hạng Ngạo Thiên.
Mai Tuyết Tình bị hoảng hồn, giật mình lui về phía sau vài bước, dùng ánh mắt hỏi Hạng Ngạo Thiên.
“Nó là cái gì vậy?“
Hạng Ngạo Thiên cưng chìu say sưa vuốt ve lên lớp lông trắng toát của con bạch điêu, phảng phất giống như vỗ về hài tử đang sà vào trong lòng của hắn.
“Đừng sợ, nó vốn là con điêu trắng của sư phụ, tới đây cứu chúng ta!“
“Ngươi không vội vàng rời khỏi chỗ này, có phải sớm đã biết sẽ có người tới đây cứu chúng ta?“
Mai Tuyết Tình nhìn nam nhân trước mắt cái gì cũng nắm chắc thắng lợi. Hạng Ngạo Thiên không biết nên như thế nào trả lời nàng. Hắn không vội vàng rời đi, vì biết sư phụ sẽ đến cứu hắn, đó là sự thật.
Thế nhưng, về phương diện khác hắn không sốt ruột muốn rời khỏi chỗ này, là vì nữ nhân trước mắt, hắn rất muốn cùng nàng một mình ở cùng nhau một chỗ, hưởng thụ thế giới bình thản chỉ có hai người.
Không có chuyện quốc gia đại sự, cũng không có chuyện nghi kỵ đề phòng lẫn nhau, ngươi lừa ta gạt. Nhưng mà, nữ nhân mà hắn yêu thích đã một lòng nói ra những lời cự tuyệt, làm vỡ tan giấc mộng đẹp mà hắn hằng ao ước bấy lâu.
Sự thật tàn khốc trước mặt, giấc mộng ấp ủ trong tim hắn bao lâu nay giờ đây đã bị đánh trúng tan tành thành những mảnh nhỏ vụn nát.
“Ngươi sao lại biết chắc là sư phụ sẽ đến cứu chúng ta?“
Mai Tuyết Tình không tin, nam nhân này còn có thể bấm đốt ngón tay tính toán chính xác được mọi chuyện?
“Lúc chúng ta rơi xuống vách núi, con ngựa không trở lại sao? Ngựa có linh tính và nhớ đường, nó đương nhiên sẽ chạy lên trên núi đưa tin cho sư phụ! Hơn nữa, ngựa của ta hay là một tuấn mã bảo bối!“
Mai Tuyết Tình rốt cục biết hắn tại sao thần thái luôn sáng láng trong nháy mắt vừa nói vừa cười là có thể đem một quốc gia to lớn như vậy cai quản gọn gàng ngăn nắp, nguyên lai, mọi thứ cũng không phải là hư danh, chính là trong đầu còn phải có trí tuệ nữa!
“Quả là một người có đầu óc tư duy, không hổ danh là người đứng đầu của một nước nha!“
Mai Tuyết Tình từ đáy lòng ngầm tán thán.
“Lúc này nếu ở nơi chúng ta, bằng vào tài năng và trí tuệ của ngươi, thật không phải là một thành viên quyền cao chức trọng trong chính phủ, thì cũng là một CEO lắm tiền nhiều của một tập đoàn lớn nha!“
Dù sao thân phận cũng đã sáng tỏ, Mai Tuyết Tình cũng không cần phải che dấu bản thân nữa, lên tiếng nói ra cũng không cần chú ý dùng kiểu cách văn chương nho nhã nữa.
“CEO là cái gì?“
Hạng Ngạo Thiên cười khổ, có trí tuệ nhưng không cách nào đem tiểu nữ nhân trước mặt lưu giữ lại ấp ủ trong vòng tay của hắn được.
“Ở nơi này của các ngươi chính là, đại chưởng quỹ ở các cửa hàng lớn của các hiệu buôn lớn, hiệu lệnh một tiếng là toàn thể những bạn cùng nghề đều phải nghe lệnh, phục tùng!“
Mai Tuyết Tình cố gắng dùng những từ ngữ đơn giản dễ hiểu giải thích.
“Vậy Tình nhi…“
Ý thức được mình vừa nói lỡ lời, Hạng Ngạo Thiên đổi giọng nói.”Vậy muội muội , sau khi cửa hàng của muội khai trương, muội muội cũng là CEO rồi!“
Mai Tuyết Tình không nhịn được vui sướng cười rộ lên, thật sự là một nam nhân rất thông minh, năng lực lĩnh ngộ đúng là rất cao nha!
Nam nhân trước mắt quả thật không thể khinh thường được!
Nhìn Mai Tuyết Tình cười khanh khách ra tiếng. Hạng Ngạo Thiên trong lòng trăm mối tơ vò, vô cùng hỗn loạn.
Đến lúc nào, bọn họ mới đều có thể bỏ xuống những ràng buộc của thế tục, quên hết mọi phiền não, tận tình thoải mái hưởng thụ cuộc sống, cười to sảng khoái đây!
Từ trong miệng con bạch điêu gở xuống mở ra một tấm địa đồ, chỉ trong chốc lát sau khi Hạng Ngạo Thiên xem qua xong, liền dẫn Mai Tuyết Tình xuyên vào khu rừng cây, qua lại không ngớt.
“Chờ một chút…“
Mai Tuyết Tình đứng lại, “Bạch Điêu này? Ta nghĩ muốn sờ qua nó một chút! Chỉ có điều là, nó vừa đồng ý cho ngươi chạm vào, như vậy ta có thể chạm nhẹ vào nó chứ!“
Hạng Ngạo Thiên vẫn không dừng lại cước bộ.
“Tại sao? Bạch điêu này vẫn còn sợ người lạ mặt à?“
“Không phải sợ người lạ, vốn là trừ sư phụ và ta ra, còn lại không có người nào có thể gặp được nó! Những người khác một khi tới gần, nó sẽ bắt đầu công kích!”
Hạng Ngạo Thiên không phải cố ý nói quá lên tiếng đe dọa, bạch điêu này thật sự vốn là linh điểu hiếm thấy, nó không chỉ tràn ngập linh tính, còn có cổ quái, nó không thích người, cho dù cưỡng ép bắt được nó, nó cũng không bị thuần phục, cuối cùng sẽ tuyệt thực mà chết.
Dưới sự trợ giúp của bức vẽ hai người xuyên qua khỏi khu rừng trước khi mặt trời lặn xuống sau rặng núi, hai người tới trước một vách núi, liền bám vào cẩn thận từng chút bò lên vách đá.
Vượt qua khỏi vách núi lên tới phía trên, hai con ngựa đang đứng ở đó nhai cỏ, vừa nghe được tiếng chủ nhân thoảng trong gió, kêu vang dẫm vó lọc cọc, như là muốn nhắc nhở chủ nhân vị trí của chúng nó.
Hạng Ngạo Thiên dùng miệng huýt lên một tiếng, hai con ngựa liền phi đến trước mắt, vây quanh hắn dùng mõm cọ cọ vào mặt hắn. Lại còn dùng cổ cọ sát vào cánh tay của Hạng Ngạo Thiên. Thật sự là hiểu chuyện, đúng thật là ngựa tốt!
Mai Tuyết Tình cũng không nhịn được tiến lên vỗ vỗ vào cổ một con ngựa khác, con ngựa này quay đầu lại liếm láp lên mặt Mai Tuyết Tình, lại còn thân thiết phe phẩy cái đuôi.
“Ai nha…“
Mai Tuyết Tình bị hù dọa đến hoa dung thất sắc, “Mau tránh ra… Mau tránh ra, làm mặt ta dính đầy nước miếng của ngươi à!“
Cái gì đây, nghe nói chỉ có chó con khi muốn làm nũng với chủ nhân cũng nhẩy cẫng lên, ngoe nguẩy đầu liếm láp, đuôi cũng phe phẩy, như thế nào mà ngựa cũng có bộ dạng này hả!
“Được rồi… Truy nguyệt!“
Hạng Ngạo Thiên mở miệng nói, “Làm chủ nhân dơ bẩn như vậy, thì thật không có cách gì gặp sư phụ nữa rồi!“
Hắn vỗ vỗ lên lưng ngựa, dường như nghe hiểu, con ngựa ngừng động tác lại.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn chu lên, đôi môi hồng khẽ cong lên xinh xinh, hai tay không ngừng phủi phủi lau mặt của Mai Tuyết Tình, Hạng Ngạo Thiên trong lòng cũng chợt rung động, nhẹ nhàng dỗ dành an ủi, “Nàng cần phải cao hứng mới đúng! Điều này nói rõ con ngựa này thích nàng, sau này, nàng cũng có thể điều khiển nó dễ dàng hơn rồi!“
“Truy nguyệt… ? Tên rất dễ nghe, ngươi gọi con kia là gì vậy?“
Một cái tên rất có ý vị nha, Mai Tuyết Tình cảm thán.
“Truy phong…“
Hạng Ngạo Thiên giải thích cho nàng rõ, “Con ngựa của ngươi vốn là con ngựa cái, cùng với Truy phong vốn dĩ là một đôi tuấn mã!“
“Thảo nào con Truy phong vùng chạy, Truy nguyệt cũng vội chạy theo, Truy phong dừng, Truy nguyệt cũng dừng, hóa ra, ở triều đại này của các ngươi, ngay cả con ngựa cũng thực hiện phu xướng phụ tùy há!“
Mai Tuyết Tình đưa tay che đôi môi đỏ thắm khẽ cười trộm, nói móc Hạng Ngạo Thiên.
Nhìn thấy Hạng Ngạo Thiên sắc mặt có biến, Mai Tuyết Tình vội vàng mở lời đổi đề tài, “Ca… Chúng ta đi nhanh đi! Nếu không, trời sụp tối lại không tới được đỉnh núi rồi!“
Mới vừa rồi nàng giống như là vừa vuốt râu hùm rồi!
Thấy Mai Tuyết Tình muốn cưỡi Truy nguyệt, Hạng Ngạo Thiên liền túm lấy nàng kéo lại, “Chúng ta cùng cưỡi Truy phong đi!“
Xong hết rồi, đây là hậu quả dám vuốt râu hùm!
Mai Tuyết Tình không hề tranh cãi, tùy ý Hạng Ngạo Thiên đem nàng ôm lên ngựa, bất quá, hắn làm bộ tức giận dáng dấp cũng rất thú vị.
Mai Tuyết Tình quyết định sau này sẽ trêu đùa hắn nhiều hơn, làm cho hắn dứt bỏ chính sự qua một bên, cũng nên nếm qua một chút cuộc sống của người bình thường, hiểu rõ một chút về những hỉ nộ ái ố củ một người bình thường.
Làm bằng hữu, nàng cũng chỉ có thể đủ giúp hắn như thế này mà thôi!
Trong trái tim mình, thật sự đem hắn đặt ở vị trí bằng hữu thôi sao?
Tại sao khi hắn ôm mình, trong lòng cảm thấy hết sức sung sướng, bản thân mình rốt cuộc lại có cảm giác hưởng thụ như vậy? Thậm chí còn có chút tham luyến vòng tay ôm ấp của hắn?
Bằng hữu, nhất định bọn họ chỉ là bằng hữu!
Mai Tuyết Tình tự bào chữa cho bản thân mình một lý do, bằng hữu đôi khi cũng có thể như vậy.
Bọn họ cùng là hai người cô độc, ỷ lại nương dựa lẫn nhau một chút vốn là rất bình thường!
/117
|