“Ngươi làm ta sợ muốn chết!“
Mai Tuyết Tình đẩy thân thể lạnh lẽo của Hạng Ngạo Thiên ra.
“Đã trễ thế này, sao ngươi lại tới đây?“
“Lạnh không?“
Hạng Ngạo Thiên đưa tay áp lên khuôn mặt xinh xắn của Mai Tuyết Tình, “Không phải nàng muốn ta tới sao, lại còn uy hiếp ta, nói không đến đón nàng, sẽ tự mình kỵ mã trở về!“
Cỡi bỏ giày, Hạng Ngạo Thiên bò lên trên giường ấm áp.
“Làm sao vậy, nơi nào không thoải mái sao?” Nhìn bộ dáng hắn như là bị đau bụng.
“Trái tim“
Hạng Ngạo Thiên chỉ chỉ tay vào ngực mình.
Mai Tuyết Tình vội vàng sáp đến, “Lúc nào bắt đầu đau? Có để cho thái y xem mạch hay chưa hả?“
“À…“
Hạng Ngạo Thiên vươn dài cánh tay, ôm Mai Tuyết Tình đè xuống trên chiếc giường ấm áp, “Tâm bệnh thì phải dùng tâm bệnh chữa trị, nhìn thấy Tình nhi, ta sẽ không đau nữa!“
Môi lại đặt lên đôi môi mềm mại của Mai Tuyết Tình, bắt đầu triền miên.
“Ta trên người vẫn còn lạnh sao?“
Hạng Ngạo Thiên ngẩng đầu hỏi.
“Không lạnh nữa” không đợi Mai Tuyết Tình nói xong, môi hắn lại ngoặm lấy đôi môi của nàng.
“Ta đây an tâm!” Hạng Ngạo Thiên thì thào nói.
Bàn tay to chuyển qua trước vạt áo Mai Tuyết Tình.
“Ngạo Thiên… Ngạo Thiên…“
Mai Tuyết Tình dùng sức đẩy hắn ra, “Ngươi lại muốn làm gì?“
“Ta muốn nàng… Tình nhi…“
Hạng Ngạo Thiên đưa tay tiếp tục cởi áo nàng ra, “Ta chỉ là ôm nàng một cái… chỉ là ôm một cái thôi!“
Sau khi hai người y phục đều cởi ra, gỡ bỏ mọi vướng víu, chỉ còn lại thân thể trần trụi của hai người.
“Ngạo Thiên, lát nữa Tiểu Hoa có lẽ sẽ qua đây, để cho nàng bắt gặp thật không tốt!“
“Có cái gì tốt hay không, ta chốt cửa lại rồi! Nàng ta vào không được đâu!“
Hạng Ngạo Thiên xấu xa nở nụ cười.
“Ngươi…”
Mai Tuyết Tình thật sự không còn có cách nào nữa rồi.
“Tình nhi, nghĩ tới ta rồi sao?“
Hạng Ngạo Thiên hai tay nhẹ nhàng nâng lấy khuôn mặt Mai Tuyết Tình, nhẹ nhàng đặt môi lên trên trán nàng, lên mi nàng, lên mũi nàng, sau đó, từ từ di chuyển từng chút một.
Lướt tới đôi môi nàng, chỉ trong chốc lát gặm cắn, nhấm nháp lấy vị ngọt đôi môi nàng, tiếp tục di chuyển tới cái cổ trắng ngần của nàng mơn trớn.
Mai Tuyết Tình toàn thân lập tức nóng lên.
“Ngạo Thiên… Uh… Ngạo Thiên…, ” Mai Tuyết Tình vẫn cứ đẩy ra hắn, “Ta vừa lại nhìn thấy trên cổ Ngạo Mai có vết bầm xanh rồi!“
“Đừng để ý đến người khác, ta là nam nhân của nàng, nàng phải nghĩ đến trước tiên, trong đầu nghĩ đến đều toàn bộ là ta!“
“Cái gì người khác? Nàng cũng là muội muội của ngươi!“
Mai Tuyết Tình có chút tức giận.
“Ta sợ Ngạo Mai có chuyện gì gạt chúng ta, nàng một người nữ hài tử khuê môn bất xuất, vạn nhất gặp phải chuyện tình gì đó khó xử khó có thể mở lời, không tiện nói ra, thời gian càng dài, sẽ mắc bệnh!“
“Nàng nói, Ngạo Mai có thể có ý trung nhân rồi?“
Hạng Ngạo Thiên có chút không tin, hắn ngừng động tác tay.
“Loại chuyện này ta là huynh trưởng cũng không dễ dàng tra hỏi, sau này, nàng tiện thể quan tâm đến Ngạo Mai nhiều một chút, gặp phải chuyện tình cảm, nàng cũng trợ giúp nàng ta cho ý kiến chỉ bảo!“
“Ngươi là cho ta đại diện ngươi toàn quyền quyết định ư?” Thật không nghĩ tới hắn vậy mà lại hoàn toàn có thể khoáng đạt, thông suốt đến như vậy.
“Được…” Hạng Ngạo Thiên vừa lại cúi đầu, “Bắt đầu từ bây giờ, trong lòng của nàng, trong đầu của nàng chỉ được nghĩ tới một mình ta thôi!” Bàn tay to một lần nữa vuốt ve bộ ngực căng tròn của Mai Tuyết Tình, nhẹ nhàng mơn trớn mâm mê, “Tình nhi, nàng còn không có trả lời ta, nghĩ muốn ta không?“
Môi cũng di chuyển tới trước bộ ngực của nàng, gặm cắn dây dưa.
Bàn tay to tiếp tục di chuyển xuống dưới, đi tới vùng bụng bằng phẳng, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó tiếp tục chuyển qua phía dưới, “Ngạo thiên… Không nên…” Mai Tuyết Tình kéo tay hắn.
Hạng Ngạo Thiên bàn tay to chuyển qua phía sau lưng của nàng, da thịt trơn láng, bóng loáng nhẵn nhụi, mát rượi như bạch ngọc, làm cho Hạng Ngạo Thiên nhiệt huyết sôi trào.
Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve cái mông mịn màng của Mai Tuyết Tình, “Tình nhi…“
“Uh…“
Mai Tuyết Tình bị hắn khiêu khích có chút thở gấp cuống quít, “Uh… Chuyện gì?“
“Lần trước, nàng nói, lên cây bắt chim, mông bị cây quẹt qua làm bị thương, ta vuốt nãy giờ cũng không thấy có vết sẹo hả!“
Hạng Ngạo Thiên hơi cố ý dùng sức một chút, hung hăng dùng ngón tay khẽ nhéo vào mông nàng.
“Uh… Uh… Được rồi, thái y cho dược hiệu quả tốt lắm, thoa qua một vài ngày thì tốt rồi!“
Mai Tuyết Tình khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu hồng nhuận hẳn lên.
“Áaa.. Ngươi như thế nào vừa lại nhéo ta một chút?“
Mai Tuyết Tình kháng nghị.
Tiểu nữ nhân này, vẫn còn dối gạt đây!
Hạng Ngạo Thiên đem Mai Tuyết Tình trở mình lại, làm cho nàng đưa lưng về phía hắn, ở phía sau nàng bắt đầu lại một phen gặm cắn.
Ngoài phòng, gió lạnh thấu xương thổi, trong phòng, vô hạn xuân quang.
Một đêm vậy, hai người thân thể trần trụi quấn lấy nhau.
Hạng Ngạo Thiên đem Mai Tuyết Tình ôm ấp trong lòng mình, cảm giác yên bình ngủ một giấc an ổn.
Mai Tuyết Tình giống như con mèo nhỏ, cuộn mình nằm trong lòng Hạng Ngạo Thiên, một đêm say giấc không hề giậc mình tỉnh lại.
Sáng sớm ánh sáng mặt trời vừa dâng lên, Hàn Thanh đưa xe ngựa tới chờ ngoài sân.
Nghe trong phòng chủ tử không có động tĩnh gì, chỉ có Tiểu Hoa một mình vội vàng chuẩn bị bữa sáng, Hàn Thanh biết ý đến sương phòng chờ.
“Ngạo Thiên… Dậy đi, Hàn Thanh tới rồi!“
Mới vừa tỉnh giấc, Mai Tuyết Tình vội thúc vào trong ngực Hạng Ngạo Thiên gọi.
“Ngủ tiếp một chút nữa đi… Tiện thể ngủ thêm một chút nữa…“
Hạng Ngạo Thiên vươn tay kéo Mai Tuyết Tình ngã xuống, một lần nữa ấn nàng vào trong chăn mền ấm áp.
“Ngạo Thiên…“
Mai Tuyết Tình giãy dụa ngồi dậy, mặc y phục chỉnh tề, “Mau dậy đi, nếu lúc này ở trong cung, đã sớm tảo triều rồi!“
Hạng Ngạo Thiên cực không tình nguyện đứng lên, “Cái tên Hàn Thanh này, làm chuyện gì cũng đều nghiêm túc như vậy! Sai hắn tới đón, thì liền sớm như vậy đã tới rồi! Xem ta trở về còn không trừng phạt hắn!“
Nhìn Hạng Ngạo Thiên oán giận thật giống như hài tử, Mai Tuyết Tình không nhịn được cười thành tiếng, “Đáng trừng phạt không phải là Hàn Thanh, mà chính là kẻ ỳ ra không chịu xuống giường!“
Hạng Ngạo Thiên ủy khuất nhìn thoáng qua Mai Tuyết Tình, tiểu nữ nhân trước mắt đem hắn xơi tái không chút nể tình gì hết!
Đến tột cùng nàng có mị lực gì làm cho hắn không dám lộn xộn dù chỉ một chút, bản thân hắn thật đúng là không có tỉ mỉ nghĩ tới!
Nhưng mà, chính hắn lại bởi vì nàng mà thay đổi! Có rất nhiều chuyện cũng thành thói quen nghe theo ý của nàng rồi!
Cũng may, nàng vốn là một nữ nhân tâm địa thiện lương, tâm tư không có ý đồ, nếu không, thật là gây nên chuyện hồng nhan làm khuynh đảo giang sơn rồi, có thể đã phát sinh trên chính bản thân hắn rồi!
Từ lúc nào bắt đầu, đã biết để ý đến một người rồi, hơn nữa lại là một nữ nhân, chính hắn trong lòng cũng nói không rõ.
Sau khi điểm tâm, hai người ngồi trên ngựa.
Hàn Thanh đánh xe ngựa thẳng tiến về đến kinh thành.
“Ngạo Thiên, chuyện cả nhà Hứa Sơn, bây giờ ngươi có ý định làm như thế nào không?“
Mai Tuyết Tình dựa vào trong lòng Hạng Ngạo Thiên hỏi.
“Làm thế nào bây giờ? Hay là sát!“
Hạng Ngạo Thiên ôm sát thân thể thoáng cứng ngắc một chút của Mai Tuyết Tình.
“Bằng không thì, trong triều đại thần lo lắng tấu qua khó có thể ngăn chặn, Hứa Sơn muốn gia hại nàng nhưng mà nàng… đường đường là một công chúa!“
“Nói như vậy, bây giờ vấn đề lớn nhất là các đại thần sao?“
Mai Tuyết Tình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.
“Như thế nào? Nàng không phải muốn lần lượt đến gặp từng vị đại thần, cầu xin bọn họ thả cho toàn gia Hứa Sơn đi sao?“
Hạng Ngạo Thiên niết một chút chóp mũi xinh xinh của Mai Tuyết Tình.
“Nàng hãy cứ tiết kiệm lại sức lực đi! Bọn họ phần nhiều vốn là nguyên lão lưỡng triều, rất cổ hủ, ta thân chính nhiều năm như vậy, vốn là có thể nhận thức được sâu sắc!“
“Ta đây muốn đến đại lao gặp qua Hứa Sơn bọn họ một chút, có thể đi không?“
Chỉ cần không phải Hạng Ngạo Thiên cố ý muốn giết là tốt rồi, như vậy chuyện này vẫn còn có cách vãn hồi.
“Có thể…“
Hạng Ngạo Thiên nhẹ hôn trên trán Mai Tuyết Tình một cái, “Nhưng không thể ở lại lâu, nơi đó ẩm ướt rét lạnh!“
“Biết rồi…” Mai Tuyết Tình nũng nịu nói.
/117
|