Trận đấu đầu tiên diễn ra thường ác liệt. Những thí sinh tham gia đều được coi là nhân tài hàng đầu của mỗi một quốc gia, thực lực của họ cũng không bình thường, thậm chí có thể xung quân thăng chức tướng một phương. Song vì thế muốn họ thua cuộc là chuyện không thể. Khí thế mười võ đài đều hừng hực sục sôi...
Cuộc hỗn chiến này quy định cũng rất đơn giản, trong năm mươi người trên võ đài kia, chỉ lấy mười người có thành tích cao nhất. Mà thành tích ở đây không khác ngoài việc lấy bài danh trên người đối thủ. Mười người chiếm số bài danh cao nhất sẽ được lọt vào trận sau. Cách đánh này không chỉ giảm bớt số lượng thương vong mà còn bảo tồn một phần lực lượng trẻ của mỗi quốc gia. Quả thật Kim đế cũng rất sáng suốt.
Phong Linh an ổn bước vào sân đấu, đây là võ đài thứ năm, nhìn quanh khắp đối thủ thì dường như nàng rất may mắn thì phải. Chính là vì nàng cũng không thấy bất kì một ai đáng gờm như khi Thiên Đức nói với nàng. Khẽ đảo mắt sang võ đài thứ ba không xa bên kia, một thân ảnh hồng sắc rực rỡ, một tay cầm Hoả Đoản Kiếm đang lập uy, nàng khẽ cong môi cười nhẹ. Chắc trong 2000 thí sinh cũng chỉ có hắn dám cuồng vọng thách thức như vậy. Đối thủ của hắn cũng không phải dạng tầm thường, Kim Phong Dương, thái tử Kim Quốc, đệ nhất đao khách. Hắn vốn đã không vừa ý Kim Phong Dương rồi, nay chắc đang thích ý lắm đây. Nàng lại dần thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn các vị huynh đài đang sốt ruột đợi hiệu lệnh, hai tay nàng uyển chuyển kéo giật Ti Tằm tơ, bay nhẹ nhàng xung quanh thân người hồng y chói mắt.
- Các vị, bổn cung đắc tội rồi.
Tùng. Tùng. Tùng. Tùng. Tùng...
Mấy tiếng trống rời rạc vang lên cũng là lúc trận chiến bắt đầu. Phong Linh không trực tiếp đả thương người mà chỉ đơn giản dùng thân thủ siêu tuyệt của mình cùng thứ Tàm Tơ kia mà nhanh chóng rút bài danh treo bên hông của đối thủ. Một lần xuất chiêu thì đã có 4,5 tấm rồi. Song vẫn chưa đủ. Lần này xuất thủ nàng xác định phải giành được được 10 tấm mới chắc chân vào trận tiếp. Song nàng vẫn coi thường. Ẩn mình trong đám người hỗn chiến kinh hoàng này vẫn có vài ba người có thực lực không hề đơn giản. Một người hắc y đen, mũ trùm đen và ngay cả lưỡi kiếm của hắn cũng đen lạ thường. Người đời gọi hắn là Hắc Diệm- Tà Hiên. Tên Tà Hiên này rất đáng sợ. Nàng nghĩ mình không nên gây sự với hắn. Người thứ hai nàng không tưởng đến là Hoa Liễu Dung. Một độc y như hắn đến đây đấu đá làm cái gì không biết nữa.
Phong Linh không chần chừ rời xa phạm vi hoạt động của Hắc Diệm Tà Hiên, tất nhiên là không sợ hắn. Nếu muốn đánh thì cũng chẳng biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. Nhưng việc đó sẽ tốn sức lực cùng bại lộ thực lực thì không phải là được lợi. Và nàng từ từ tiếp cận Hoa Dung kia, toan trêu đùa hắn một tí. Khinh công của nàng của nàng cũng rất tốt, để lấy bài danh chắc không vấn đề gì...
- Song đệ?
Nàng quên mất là mũi tên này rất thính.
- Ha ha... Hoa Dung ca nhận ra ta cũng thật tài tình.
Hoa Dung nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc đang cười rất tươi kia, bỗng ngoác miệng cười. Hai tay rút túi thuốc độc ném mạnh về phía vai trái của nàng, rất chuẩn đáp vào chính mặt một tên ý đồ bất chính đang mon men tới. Hắn cũng rất nhanh sùi bọt mép và bất tỉnh. Bài danh của hắn bị thu vào trong ống tay áo Hoa Dung.
- Chậc chậc... Kính viếng hương hồn anh...
Phốc... Toàn võ đài cùng khán đài, tất cả mọi người cứng mặt lại. Tên kia thật sự cực phẩm... Nhưng nghe đến câu thứ hai của hắn mới ngã người:
- Ta vốn là chính nhân quân tử. Giết ngươi chỉ là bất đắc dĩ, chút lễ mọn này xin nhận a... Chậc chậc... Ai bảo ngươi xui xẻo, ta chưa hạ sát với mấy người kia đâu...
Tay chỉ vào một lũ người lăn lộn gãi ngứa trên võ đài... Rồi tiếp:
- Linh nhi muội muội. Song muội muội... còn bài danh thừa nào không cho ca xin mấy cái?
Phong Linh giơ chân đạp cho Hoa Dung một cái, hắn ôm bụng nhảy tưng tưng. Nàng mặc kệ quay lưng đi... Thật vô lại mà... Hắn mà chính nhân quân tử chắc người khác chết hết... Lại dám hỏi xin nàng nữa... hừ hừ... Rõ ràng hắn chiếm được rất nhiều, nhiều hơn nàng đấy.
Nàng mặc kệ Hoa Dung tiếp tục truy tìm con mồi khác.
Trong khi bên này Phong Linh đang ung dung thì bên kia Hoả Thiên Đức lại rất ác liệt. Hai hổ một núi không thể sinh tồn được. Huống chi còn có một con hổ hay ghen lung tung. Hoả Thiên Đức tay vung Hoả Đoản Kiếm chặn lại đòn đánh như cuồng phong của Kim Phong Dương. Khi đối chọi trực tiếp như thế này thì so với kiếm, Đao có lợi hơn về cường độ lực rất nhiều. Song Hoả Đoản Kiếm cũng không phải là vật thường. Qua bao lần chặn đánh nó vẫn không hề có dấu hiệu bị suy giảm. Hoả Thiên Đức chọn đánh trực diện với Kim Phong Dương cũng vì thế.
- Kim Ảnh Đao quả săc bén như lời đồn...
Hoả Thiên Đức hơi nghiêng người qua phải vừa kịp tránh lưỡi đao sắc bén bổ xuống. Đôi mắt hắn loé lên sự băng hiểm. Và ngay lúc Kim Phong Dương chưa kịp xoay chuyển đòn tiếp, Hoả Thiên Đức đã xoay kiếm đâm ngang. Song Kim Phong Dương cũng chẳng phải hạng vừa, chút uy hiếp kia vẫn không ảnh hưởng đến hắn, hắn lùi xa mấy chục bước, tự ôm quyền nhàn nhạt đáp lời:
- Không hổ danh Hoả Thánh Thái tử. Song ngươi và bản thái tử cũng chỉ có một nén hương, tại sao không tranh thủ trước lấy thành tích?
Hoả Thiên Đức thấy hắn lấy lui làm tiếp cũng có phần thưởng thức, lại biết rõ thời gian hạn định như thế nào nên tạm thời thu liễm sát khí lại, đồng thời quay người đi vung tay thôi động quyền thức, đẩy ngã bảy tám người xui xẻo gần đó, miệng cười cười:
- Chắc như thế này lại đủ lọt vòng rồi chứ? Ta nói này Kim Phong Dương, nữ nhân của ta, không phải ai cũng dám nhìn đâu...
Hoả Thiên Đức giơ tám cái bài danh lên hơi lắc lắc chế nhạo.
- Ngươi...
Kim Phong Dương bị chọc tức, thanh danh của hắn cũng một câu nói này làm mất sạch. Hắn chật vật đỡ lấy thức kiếm pháp mạnh mẽ của Hoả Thiên Đức.
Hai bên lại tiếp tục đối chọi mãnh liệt...
Cuộc hỗn chiến này quy định cũng rất đơn giản, trong năm mươi người trên võ đài kia, chỉ lấy mười người có thành tích cao nhất. Mà thành tích ở đây không khác ngoài việc lấy bài danh trên người đối thủ. Mười người chiếm số bài danh cao nhất sẽ được lọt vào trận sau. Cách đánh này không chỉ giảm bớt số lượng thương vong mà còn bảo tồn một phần lực lượng trẻ của mỗi quốc gia. Quả thật Kim đế cũng rất sáng suốt.
Phong Linh an ổn bước vào sân đấu, đây là võ đài thứ năm, nhìn quanh khắp đối thủ thì dường như nàng rất may mắn thì phải. Chính là vì nàng cũng không thấy bất kì một ai đáng gờm như khi Thiên Đức nói với nàng. Khẽ đảo mắt sang võ đài thứ ba không xa bên kia, một thân ảnh hồng sắc rực rỡ, một tay cầm Hoả Đoản Kiếm đang lập uy, nàng khẽ cong môi cười nhẹ. Chắc trong 2000 thí sinh cũng chỉ có hắn dám cuồng vọng thách thức như vậy. Đối thủ của hắn cũng không phải dạng tầm thường, Kim Phong Dương, thái tử Kim Quốc, đệ nhất đao khách. Hắn vốn đã không vừa ý Kim Phong Dương rồi, nay chắc đang thích ý lắm đây. Nàng lại dần thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn các vị huynh đài đang sốt ruột đợi hiệu lệnh, hai tay nàng uyển chuyển kéo giật Ti Tằm tơ, bay nhẹ nhàng xung quanh thân người hồng y chói mắt.
- Các vị, bổn cung đắc tội rồi.
Tùng. Tùng. Tùng. Tùng. Tùng...
Mấy tiếng trống rời rạc vang lên cũng là lúc trận chiến bắt đầu. Phong Linh không trực tiếp đả thương người mà chỉ đơn giản dùng thân thủ siêu tuyệt của mình cùng thứ Tàm Tơ kia mà nhanh chóng rút bài danh treo bên hông của đối thủ. Một lần xuất chiêu thì đã có 4,5 tấm rồi. Song vẫn chưa đủ. Lần này xuất thủ nàng xác định phải giành được được 10 tấm mới chắc chân vào trận tiếp. Song nàng vẫn coi thường. Ẩn mình trong đám người hỗn chiến kinh hoàng này vẫn có vài ba người có thực lực không hề đơn giản. Một người hắc y đen, mũ trùm đen và ngay cả lưỡi kiếm của hắn cũng đen lạ thường. Người đời gọi hắn là Hắc Diệm- Tà Hiên. Tên Tà Hiên này rất đáng sợ. Nàng nghĩ mình không nên gây sự với hắn. Người thứ hai nàng không tưởng đến là Hoa Liễu Dung. Một độc y như hắn đến đây đấu đá làm cái gì không biết nữa.
Phong Linh không chần chừ rời xa phạm vi hoạt động của Hắc Diệm Tà Hiên, tất nhiên là không sợ hắn. Nếu muốn đánh thì cũng chẳng biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. Nhưng việc đó sẽ tốn sức lực cùng bại lộ thực lực thì không phải là được lợi. Và nàng từ từ tiếp cận Hoa Dung kia, toan trêu đùa hắn một tí. Khinh công của nàng của nàng cũng rất tốt, để lấy bài danh chắc không vấn đề gì...
- Song đệ?
Nàng quên mất là mũi tên này rất thính.
- Ha ha... Hoa Dung ca nhận ra ta cũng thật tài tình.
Hoa Dung nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc đang cười rất tươi kia, bỗng ngoác miệng cười. Hai tay rút túi thuốc độc ném mạnh về phía vai trái của nàng, rất chuẩn đáp vào chính mặt một tên ý đồ bất chính đang mon men tới. Hắn cũng rất nhanh sùi bọt mép và bất tỉnh. Bài danh của hắn bị thu vào trong ống tay áo Hoa Dung.
- Chậc chậc... Kính viếng hương hồn anh...
Phốc... Toàn võ đài cùng khán đài, tất cả mọi người cứng mặt lại. Tên kia thật sự cực phẩm... Nhưng nghe đến câu thứ hai của hắn mới ngã người:
- Ta vốn là chính nhân quân tử. Giết ngươi chỉ là bất đắc dĩ, chút lễ mọn này xin nhận a... Chậc chậc... Ai bảo ngươi xui xẻo, ta chưa hạ sát với mấy người kia đâu...
Tay chỉ vào một lũ người lăn lộn gãi ngứa trên võ đài... Rồi tiếp:
- Linh nhi muội muội. Song muội muội... còn bài danh thừa nào không cho ca xin mấy cái?
Phong Linh giơ chân đạp cho Hoa Dung một cái, hắn ôm bụng nhảy tưng tưng. Nàng mặc kệ quay lưng đi... Thật vô lại mà... Hắn mà chính nhân quân tử chắc người khác chết hết... Lại dám hỏi xin nàng nữa... hừ hừ... Rõ ràng hắn chiếm được rất nhiều, nhiều hơn nàng đấy.
Nàng mặc kệ Hoa Dung tiếp tục truy tìm con mồi khác.
Trong khi bên này Phong Linh đang ung dung thì bên kia Hoả Thiên Đức lại rất ác liệt. Hai hổ một núi không thể sinh tồn được. Huống chi còn có một con hổ hay ghen lung tung. Hoả Thiên Đức tay vung Hoả Đoản Kiếm chặn lại đòn đánh như cuồng phong của Kim Phong Dương. Khi đối chọi trực tiếp như thế này thì so với kiếm, Đao có lợi hơn về cường độ lực rất nhiều. Song Hoả Đoản Kiếm cũng không phải là vật thường. Qua bao lần chặn đánh nó vẫn không hề có dấu hiệu bị suy giảm. Hoả Thiên Đức chọn đánh trực diện với Kim Phong Dương cũng vì thế.
- Kim Ảnh Đao quả săc bén như lời đồn...
Hoả Thiên Đức hơi nghiêng người qua phải vừa kịp tránh lưỡi đao sắc bén bổ xuống. Đôi mắt hắn loé lên sự băng hiểm. Và ngay lúc Kim Phong Dương chưa kịp xoay chuyển đòn tiếp, Hoả Thiên Đức đã xoay kiếm đâm ngang. Song Kim Phong Dương cũng chẳng phải hạng vừa, chút uy hiếp kia vẫn không ảnh hưởng đến hắn, hắn lùi xa mấy chục bước, tự ôm quyền nhàn nhạt đáp lời:
- Không hổ danh Hoả Thánh Thái tử. Song ngươi và bản thái tử cũng chỉ có một nén hương, tại sao không tranh thủ trước lấy thành tích?
Hoả Thiên Đức thấy hắn lấy lui làm tiếp cũng có phần thưởng thức, lại biết rõ thời gian hạn định như thế nào nên tạm thời thu liễm sát khí lại, đồng thời quay người đi vung tay thôi động quyền thức, đẩy ngã bảy tám người xui xẻo gần đó, miệng cười cười:
- Chắc như thế này lại đủ lọt vòng rồi chứ? Ta nói này Kim Phong Dương, nữ nhân của ta, không phải ai cũng dám nhìn đâu...
Hoả Thiên Đức giơ tám cái bài danh lên hơi lắc lắc chế nhạo.
- Ngươi...
Kim Phong Dương bị chọc tức, thanh danh của hắn cũng một câu nói này làm mất sạch. Hắn chật vật đỡ lấy thức kiếm pháp mạnh mẽ của Hoả Thiên Đức.
Hai bên lại tiếp tục đối chọi mãnh liệt...
/73
|