Đây cũng là lần đầu tiên Đàm Khải Bình lộ ra thái độ bất mãn với hành vi “che đậy” của Thẩm Hoài tại Mai Khê trước mặt Hùng Văn Bân. Hùng Văn Bân lại trầm mặc không lên tiếng. Tô Khải Văn đứng cạnh đó, giúp mọi người pha trà rót nước, làm như vô ý tiếp lời Đàm Khải Bình, nói: “Trừ sở thích chơi trò “giấu giấu diếm diếm” với mọi người, Thẩm Hoài thường hay đợi ra thành tích mới cầm tới dọa mọi người, trọn cả Mai Khê hầu như không ai nói hắn không tốt. Chẳng qua hình như trừ hồi cuối năm trước qua Mai Khê một lần, chúng ta chưa đến Mai Khê thăm thêm lần nào a. Mỗi lần theo Đàm bí thư sang đó, toàn là chút phù quang lược ảnh, không ngờ thị trấn đã phát triển đến mức này. Chu Minh có hẹn mấy lần, nhưng đều không rảnh sang thăm; Giờ có lẽ nên tới đó nhiều hơn, cũng là cơ hội học tập được không ít thứ…”
Đối với lời nửa thật nửa giả này của Tô Khải Văn, Hùng Văn Bân không trầm mặc, không thốt tiếng nào.
Những lúc tâm tình Đàm Khải Bình thoải mái, những lời này của Tô Khải Văn cũng không có gì. Nhưng lúc ấy Đàm Khải Bình đã khó mà giấu diếm được sự bất mãn với Thẩm Hoài rồi, Tô Khải Văn làm thế khác gì thêm dầu vào lửa, ám thị Thẩm Hoài một tay che trời.
Không ngờ Hùng Văn Bân còn thấy Chu Minh lộ ra vẻ vui mừng, giờ này khắc này hắn chỉ thấy xương sống từ trên xuống dưới lạnh toát.
Thiên hạ này không thiếu con cái ngỗ ngược, nhưng ít ra còn có thể nghiêm mặt giáo huấn mấy câu. Khăng khăng với đứa con rể tự cho là đúng này lại giáo huấn không được: Nói nhẹ, không nghe vào tai; nói nặng, trở mặt thành thù!
Giờ Hùng Văn Bân đã lạnh thấu tâm, lại mệt mỏi không biết nói gì.
“Lão Hùng, anh không thoải mái à?” Chú ý đến sắc mặt khó coi của Hùng Văn Bân, Tô Khải Văn quan tâm hỏi một câu.
“…” Hùng Văn Bân thấy Đàm Khải Bình cũng nhìn sang, khàn giọng nói: “Mấy ngày này trời chuyển lạnh, đêm ngủ không chú ý giữ ấm, khả năng là bị cảm lạnh…”
“Vậy cậu phải chú ý nghỉ ngơi.” Đàm Khải Bình quan tâm phân phó một câu, nói: “Ngày mai cậu gọi điện hoặc tự thân đi một chuyện, hỏi xem vì sao dự án hợp tác với Fuji kéo đến giờ mà chưa có tiến triển gì đáng kể. Đến cùng thì Mai thép gặp phải khốn khó gì, nếu cần thị ủy ra mặt phối hợp, cậu cứ bảo bọn họ đề ra. Có bắt tay vào làm mới có tiến triển, không thì ai cũng trầm mặc, bỏ đấy lâu ngày rồi nguội lạnh mất…”
Tâm biết dần dần Đàm Khải Bình không đủ nhẫn nại nữa rồi, mới khiến mình trực tiếp đi truy hỏi Thẩm Hoài tiến triển dự án hợp tác với Fuji.
Chuyện Đàm Khải Bình phân phó, Hùng Văn Bân không thể cự tuyệt, bèn gật gật đầu, nói: “Được, để mai tôi tới Mai Khê một chuyến.” Lại hỏi: “Lâu lắm mới Tống tổng có dịp đến Đông Hoa, liệu mai tôi có nên đại biểu Đàm bí thư chiêu đãi cậu ấy một bữa?”
“Cũng phải, Hồng Quân sẽ không quá để ý tiểu tiết. Ngày mai tôi bận công vụ, cậu ra mặt chiêu đãi Hồng Quân một cái, biểu thị sự hiếu khách của Đông Hoa.” Đàm Khải Bình gật gật đầu, đồng ý với kiến nghị của Hùng Văn Bân, lấy danh nghĩa hắn thỉnh yến mời Tống Hồng Quân.
Lại nói thêm chút chuyện, Hùng Văn Bân mới cáo từ rời đi, Chu Minh không mượn cớ lưu lại mà về cùng cha vợ.
Tuy túc xá thị chính phủ cách đó không xa, nhưng vì biểu thị sự quan tâm tới sức khỏe Hùng Văn Bân, Đàm Khải Bình kiên trì để Hoàng Hi lái xe đưa Hùng Văn Bân, Chu Minh về nhà.
Hùng Văn Bân bận việc cùng Chu Minh, Hùng Đại Ny không có ai chăm sóc nên cũng ở nhà mẹ đẻ, chờ Chu Minh đến đón. Nghe có tiếng gõ cửa, Hùng Đại Ny ễng bụng bầu đã gần 5 tháng ra mở cửa, thấy sắc mặt ba mình khá khó coi, mới quan tâm hỏi: “Ba, ba sao thế, mặt mày xanh tái thế này?”
“À, không có gì?” Hùng Văn Bân nói.
“Khả năng hôm qua trời chuyển lạnh, trong người ba mới không khỏe?” Chu Minh không phát giác sự dị thường của nhạc phụ, còn tưởng cái cớ mà Hùng Văn Bân bịa ra là thật.
“Không đâu, lúc sáng còn khỏe mà.” Bạch Tố Mai nghe con rể nói trong người chồng không khỏe, chạy tới vươn tay lên trán Hùng Văn Bân, nói: “Nhiệt độ bình thường a...”
Hùng Văn Bân lê thân ngồi lên ghế, trầm giọng nói với Chu Minh: “Con nhớ kỹ 2 điều cho ba: Thứ nhất, đừng đi chọc Thẩm Hoài nữa, con chọc không nổi; thứ hai, đừng để bị Thẩm Hoài nắm được chuôi cầm… Chỉ hai câu này thôi. Mặc kệ con có nghĩ thông hay không, cứ nhớ mà làm là được. Con không so được với Tô Khải Văn đâu, hắn có cha là tỉnh ủy viên, con không có…”
Trước nay Hùng Văn Bân chưa bao giờ nặng lời với Chu Minh thế này, hồi trước khi thiếu chút nữa trở mặt với Thẩm Hoài trong Anh Hoàng, cũng không nói nặng như bây giờ… Nghe ba mình giáo huấn chồng với ngữ điệu nghiêm lệ như thế, Hùng Đại Ny cũng biến sắc, hỏi: “Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì, Chu Minh sao lại trêu chọc Thẩm Hoài?”
“Không nói gì cả, chỉ là nhân dịp Đàm bí thư cao hứng, nói ra một số thành tích của Mai Khê, đây cũng là chuyện nở mày nở mặt Thẩm Hoài mà, sao lại đắc tội hắn?” Chu Minh không phục hỏi lại.
Thấy trước mặt mình mà Chu Minh còn chống chế, Hùng Văn Bân thống khổ nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, vẫy tay: “Con và Đại Ny về đi, lông cánh con cũng cứng rồi. Ngồi ghế lạnh chưa được ba tháng đã không còn đủ nhẫn nại, ba cũng không nói gì được con. Nhưng giờ con phải nhớ kỹ lấy điểm này: Một khi có chuôi cầm rơi vào tay Thẩm Hoài, không ai giữ nổi con đâu; Chỉ cần con thanh thanh bạch bạch làm quan, đúng là không cần cố kỵ nhiều, Thẩm Hoài cũng không làm gì được…”
Bị nhạc phụ giáo huấn thế này, sắc mặt Chu Minh rất khó coi, lại không thể phản bác, chỉ có thể im lìm không cất tiếng nữa; Hùng Đại Ny cũng hoàn toàn không hiểu, vì sao chỉ mấy câu đơn giản trong bữa cơm, Chu Minh đã khiến ba mình tức tối thế này…. Lại thấy ba nhắm mắt muốn đuổi vợ chồng mình đi, đành kéo kéo tay áo Chu Minh, không muốn hắn chọc giận ba thêm nữa.
Chu Minh và Hùng Đại Ny rời đi, Bạch Tố Mai rót trà cho chồng, cẩn thận hỏi: “Thật nghiêm trọng thế ư?”
Với vợ, Hùng Văn Bân không có gì để giấu diếm, thở dài một hơi, nói: “Thẩm Hoài kiêu ngạo bất thuần đã đâu phải là chuyện hôm nay mới biết. Ở trước Đàm bí thư lạnh nhạt hắn, hắn liền lôi kéo Ngô Hải Phong và Chu gia chuyện ta ta làm; Vụ Anh Hoàng, Đàm bí thư muốn xử lý qua quít, hắn lại cứng rắn bức ông ấy phải mạnh tay. Khối xương cứng này, ở Đông Hoa, chỉ cần là người biết nội tình, không ai dám xông lên gặm; khăng khăng Chu Minh lại đi “chơi lửa”… Hắn muốn làm cái gì? Đúng là mấy lần Đàm bí thư ám thị với Thẩm Hoài rằng Chu Minh là tinh binh cường tướng mà ông ấy phái tới; nhưng Thẩm Hoài cứ giả bộ hồ đồ, đẩy Chu Minh ngồi ghế lạnh. Không quản trong lòng Đàm bí thư bất mãn với Thẩm Hoài đến đâu, liệu Chu Minh có tư cách để xen vào?”
“Em cảm thấy Đàm bí thư đối đãi với Thẩm Hoài không tệ a, còn đặc ý thăng Mai Khê lên xứ cấp. Cho dù gia thế Thẩm Hoài thâm hậu, nhưng 25 tuổi đã thăng tới phó xứ, Đàm bí thư không có gì phải thẹn với hắn rồi; sao hắn còn nơi nơi chống đối ông ấy?” Bạch Tố Mai nghi hoặc hỏi: “Hay là tính cách hắn có vấn đề… Tốt xấu gì thì Đàm bí thư cũng là bí thư thị ủy, một tên bí thư đảng ủy trấn như Thẩm Hoài lấy gì để ra mặt với ông ta?”
“Cái này chính là họa Chu Minh chọc ra hôm nay.” Hùng Văn Bân than vãn nói: “Khu công nghiệp cảng Mai Khê lấy Mai thép làm hạch tâm, quy mô kiến thiết và quy hoạch không kém khu công nghiệp cấp tỉnh; Cho dù lần này Mai Khê không lên phó xứ, sau khi khu công nghiệp được quy hoạch và kiến thiết tương đối hoàn chỉnh, cũng có thể đủ tư cách trực tiếp báo lên xin thành lập khu công nghiệp cấp tỉnh, đến lúc đó đồng dạng là cấp hành chính phó xứ, thậm chí là chính xứ. Bởi thế, Thẩm Hoài không cần nhận nhân tình từ Đàm bí thư. Hiện tại Thẩm Hoài không có ý bày ra thành tích, thậm chí còn có ý giấu diếm đi. Đến cùng hắn muốn làm gì anh đoán không ra… Nhưng sau khi Chu Minh đến Mai Khê, tiếp xúc được với một ít số liệu quan trọng, hắn có báo cáo sau lưng với Đàm bí thư thì cũng thôi, đằng này lại công khai chọc ra trước mắt mọi người. Dù giữa Thẩm Hoài và Đàm bí thư có mâu thuẫn, nhưng người như hắn có thể công khai chọc mở ư? Hắn cho rằng chọc tầng giấy mỏng ấy ra là sẽ khiến Thẩm Hoài chịu không nổi áp lực, nhấc mình lên ghế phó trấn trưởng thường vụ? Hắn cho rằng công khai hóa mâu thuẫn giữa hai bên, liền có thể bức Đàm bí thư điều Thẩm Hoài khỏi Mai Khê, chuyển ghế cho hắn? Mơ mộng hão huyền!”
“Anh nói, tâm tư Chu Minh là muốn mượn tay Đàm bí thư chen Thẩm Hoài khỏi Mai Khê?” Nghe chồng nói thế, tâm lý Bạch Tố Mai cũng cả kinh.
Hùng Văn Bân gật gật đầu, nói: “Nếu chỉ đắc tội bình thường hoặc là nói chuyện không chú ý phân tấc thì cũng không căng thẳng thế này… Hắn cho rằng chút tâm tư của mình giấu rất sâu, người khác nhìn không ra; Tưởng rằng Thẩm Hoài dựng chân được ở Đông Hoa toàn là dựa vào gia thế… Hắn a, quá tự cho là đúng…”
Hùng Văn Bân kiệt lực, xương cốt mềm ra, ngồi trên ghế nửa ngày vẫn không có khí lực đứng lên; Bạch Tố Mai cũng lo lắng rất sâu; nàng tận mắt chứng kiến trượng phu ba chìm bảy nổi trong chốn quan trường, cũng biết chốn này kiêng kị nhất là kéo người xuống ngựa. Nếu Thẩm Hoài không nhìn phá tâm tư Chu Minh thì cũng thôi; Nhưng nếu Thẩm Hoài nhận định Chu Minh rắp tâm bất lương, thủ đoạn phản kích tất sẽ lăng lệ vô cùng. Nàng cũng thấy lần này con rể làm thế quá mạo hiểm…
Đàm Khải Bình mời ăn cơm; Chu Tri Bạch, Dương Hải Bằng không được mời, liền mở tiệc ở Vạn Tử Thiên Hồng chờ đám Thẩm Hoài ăn cơm chiều xong thì qua uống rượu, cũng là để tiếp gió tẩy trần cho Tống Hồng Quân.
Nhìn Thẩm Hoài mặt mũi âm trầm đi vào, Dương Hải Bằng lặng không tiếng thở hỏi Triệu Đông: “Sao rồi, bữa cơm trong nhà Đàm bí thư không thoải mái?”
Triệu Đông lắc đầu cười khổ, nói: “Chu Minh không cam tâm bị đẩy lên ghế lạnh ở Mai Khê!”
Thấy lại là Chu Minh, Dương Hải Bằng không tiện nói gì thêm; bởi vì sau lưng Chu Minh là Hùng Văn Bân, hắn không hy vọng Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân sẽ náo lật mặt.
“Không nhìn mặt tăng thì cũng nhìn mặt phật; có một số việc cứ coi như gió thoảng qua, đừng nghĩ nhiều.” Tống Hồng Quân cười an ủi Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài biết “mặt phật” trong miệng Tống Hồng Quân là chỉ Đàm Khải Bình, tâm lý khẽ than thầm, biết Tống Hồng Quân hỗn trong giang hồ lâu rồi, ánh mắt rất độc, có gì dị dạng đều ngờ được tám chín không rời mười: Chu Minh có thể bới chuyện, lại dám bới chuyện; Nói đến cùng là nhìn chuẩn sự bất mãn trong lòng Đàm Khải Bình dành cho mình…
Tống Hồng Quân khuyên hắn, là không hy vọng hắn kích hóa mâu thuẫn với Đàm Khải Bình, rốt cuộc hiện tại hắn còn chưa đủ tư cách trở mặt với họ Đàm.
Đối với lời nửa thật nửa giả này của Tô Khải Văn, Hùng Văn Bân không trầm mặc, không thốt tiếng nào.
Những lúc tâm tình Đàm Khải Bình thoải mái, những lời này của Tô Khải Văn cũng không có gì. Nhưng lúc ấy Đàm Khải Bình đã khó mà giấu diếm được sự bất mãn với Thẩm Hoài rồi, Tô Khải Văn làm thế khác gì thêm dầu vào lửa, ám thị Thẩm Hoài một tay che trời.
Không ngờ Hùng Văn Bân còn thấy Chu Minh lộ ra vẻ vui mừng, giờ này khắc này hắn chỉ thấy xương sống từ trên xuống dưới lạnh toát.
Thiên hạ này không thiếu con cái ngỗ ngược, nhưng ít ra còn có thể nghiêm mặt giáo huấn mấy câu. Khăng khăng với đứa con rể tự cho là đúng này lại giáo huấn không được: Nói nhẹ, không nghe vào tai; nói nặng, trở mặt thành thù!
Giờ Hùng Văn Bân đã lạnh thấu tâm, lại mệt mỏi không biết nói gì.
“Lão Hùng, anh không thoải mái à?” Chú ý đến sắc mặt khó coi của Hùng Văn Bân, Tô Khải Văn quan tâm hỏi một câu.
“…” Hùng Văn Bân thấy Đàm Khải Bình cũng nhìn sang, khàn giọng nói: “Mấy ngày này trời chuyển lạnh, đêm ngủ không chú ý giữ ấm, khả năng là bị cảm lạnh…”
“Vậy cậu phải chú ý nghỉ ngơi.” Đàm Khải Bình quan tâm phân phó một câu, nói: “Ngày mai cậu gọi điện hoặc tự thân đi một chuyện, hỏi xem vì sao dự án hợp tác với Fuji kéo đến giờ mà chưa có tiến triển gì đáng kể. Đến cùng thì Mai thép gặp phải khốn khó gì, nếu cần thị ủy ra mặt phối hợp, cậu cứ bảo bọn họ đề ra. Có bắt tay vào làm mới có tiến triển, không thì ai cũng trầm mặc, bỏ đấy lâu ngày rồi nguội lạnh mất…”
Tâm biết dần dần Đàm Khải Bình không đủ nhẫn nại nữa rồi, mới khiến mình trực tiếp đi truy hỏi Thẩm Hoài tiến triển dự án hợp tác với Fuji.
Chuyện Đàm Khải Bình phân phó, Hùng Văn Bân không thể cự tuyệt, bèn gật gật đầu, nói: “Được, để mai tôi tới Mai Khê một chuyến.” Lại hỏi: “Lâu lắm mới Tống tổng có dịp đến Đông Hoa, liệu mai tôi có nên đại biểu Đàm bí thư chiêu đãi cậu ấy một bữa?”
“Cũng phải, Hồng Quân sẽ không quá để ý tiểu tiết. Ngày mai tôi bận công vụ, cậu ra mặt chiêu đãi Hồng Quân một cái, biểu thị sự hiếu khách của Đông Hoa.” Đàm Khải Bình gật gật đầu, đồng ý với kiến nghị của Hùng Văn Bân, lấy danh nghĩa hắn thỉnh yến mời Tống Hồng Quân.
Lại nói thêm chút chuyện, Hùng Văn Bân mới cáo từ rời đi, Chu Minh không mượn cớ lưu lại mà về cùng cha vợ.
Tuy túc xá thị chính phủ cách đó không xa, nhưng vì biểu thị sự quan tâm tới sức khỏe Hùng Văn Bân, Đàm Khải Bình kiên trì để Hoàng Hi lái xe đưa Hùng Văn Bân, Chu Minh về nhà.
Hùng Văn Bân bận việc cùng Chu Minh, Hùng Đại Ny không có ai chăm sóc nên cũng ở nhà mẹ đẻ, chờ Chu Minh đến đón. Nghe có tiếng gõ cửa, Hùng Đại Ny ễng bụng bầu đã gần 5 tháng ra mở cửa, thấy sắc mặt ba mình khá khó coi, mới quan tâm hỏi: “Ba, ba sao thế, mặt mày xanh tái thế này?”
“À, không có gì?” Hùng Văn Bân nói.
“Khả năng hôm qua trời chuyển lạnh, trong người ba mới không khỏe?” Chu Minh không phát giác sự dị thường của nhạc phụ, còn tưởng cái cớ mà Hùng Văn Bân bịa ra là thật.
“Không đâu, lúc sáng còn khỏe mà.” Bạch Tố Mai nghe con rể nói trong người chồng không khỏe, chạy tới vươn tay lên trán Hùng Văn Bân, nói: “Nhiệt độ bình thường a...”
Hùng Văn Bân lê thân ngồi lên ghế, trầm giọng nói với Chu Minh: “Con nhớ kỹ 2 điều cho ba: Thứ nhất, đừng đi chọc Thẩm Hoài nữa, con chọc không nổi; thứ hai, đừng để bị Thẩm Hoài nắm được chuôi cầm… Chỉ hai câu này thôi. Mặc kệ con có nghĩ thông hay không, cứ nhớ mà làm là được. Con không so được với Tô Khải Văn đâu, hắn có cha là tỉnh ủy viên, con không có…”
Trước nay Hùng Văn Bân chưa bao giờ nặng lời với Chu Minh thế này, hồi trước khi thiếu chút nữa trở mặt với Thẩm Hoài trong Anh Hoàng, cũng không nói nặng như bây giờ… Nghe ba mình giáo huấn chồng với ngữ điệu nghiêm lệ như thế, Hùng Đại Ny cũng biến sắc, hỏi: “Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì, Chu Minh sao lại trêu chọc Thẩm Hoài?”
“Không nói gì cả, chỉ là nhân dịp Đàm bí thư cao hứng, nói ra một số thành tích của Mai Khê, đây cũng là chuyện nở mày nở mặt Thẩm Hoài mà, sao lại đắc tội hắn?” Chu Minh không phục hỏi lại.
Thấy trước mặt mình mà Chu Minh còn chống chế, Hùng Văn Bân thống khổ nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, vẫy tay: “Con và Đại Ny về đi, lông cánh con cũng cứng rồi. Ngồi ghế lạnh chưa được ba tháng đã không còn đủ nhẫn nại, ba cũng không nói gì được con. Nhưng giờ con phải nhớ kỹ lấy điểm này: Một khi có chuôi cầm rơi vào tay Thẩm Hoài, không ai giữ nổi con đâu; Chỉ cần con thanh thanh bạch bạch làm quan, đúng là không cần cố kỵ nhiều, Thẩm Hoài cũng không làm gì được…”
Bị nhạc phụ giáo huấn thế này, sắc mặt Chu Minh rất khó coi, lại không thể phản bác, chỉ có thể im lìm không cất tiếng nữa; Hùng Đại Ny cũng hoàn toàn không hiểu, vì sao chỉ mấy câu đơn giản trong bữa cơm, Chu Minh đã khiến ba mình tức tối thế này…. Lại thấy ba nhắm mắt muốn đuổi vợ chồng mình đi, đành kéo kéo tay áo Chu Minh, không muốn hắn chọc giận ba thêm nữa.
Chu Minh và Hùng Đại Ny rời đi, Bạch Tố Mai rót trà cho chồng, cẩn thận hỏi: “Thật nghiêm trọng thế ư?”
Với vợ, Hùng Văn Bân không có gì để giấu diếm, thở dài một hơi, nói: “Thẩm Hoài kiêu ngạo bất thuần đã đâu phải là chuyện hôm nay mới biết. Ở trước Đàm bí thư lạnh nhạt hắn, hắn liền lôi kéo Ngô Hải Phong và Chu gia chuyện ta ta làm; Vụ Anh Hoàng, Đàm bí thư muốn xử lý qua quít, hắn lại cứng rắn bức ông ấy phải mạnh tay. Khối xương cứng này, ở Đông Hoa, chỉ cần là người biết nội tình, không ai dám xông lên gặm; khăng khăng Chu Minh lại đi “chơi lửa”… Hắn muốn làm cái gì? Đúng là mấy lần Đàm bí thư ám thị với Thẩm Hoài rằng Chu Minh là tinh binh cường tướng mà ông ấy phái tới; nhưng Thẩm Hoài cứ giả bộ hồ đồ, đẩy Chu Minh ngồi ghế lạnh. Không quản trong lòng Đàm bí thư bất mãn với Thẩm Hoài đến đâu, liệu Chu Minh có tư cách để xen vào?”
“Em cảm thấy Đàm bí thư đối đãi với Thẩm Hoài không tệ a, còn đặc ý thăng Mai Khê lên xứ cấp. Cho dù gia thế Thẩm Hoài thâm hậu, nhưng 25 tuổi đã thăng tới phó xứ, Đàm bí thư không có gì phải thẹn với hắn rồi; sao hắn còn nơi nơi chống đối ông ấy?” Bạch Tố Mai nghi hoặc hỏi: “Hay là tính cách hắn có vấn đề… Tốt xấu gì thì Đàm bí thư cũng là bí thư thị ủy, một tên bí thư đảng ủy trấn như Thẩm Hoài lấy gì để ra mặt với ông ta?”
“Cái này chính là họa Chu Minh chọc ra hôm nay.” Hùng Văn Bân than vãn nói: “Khu công nghiệp cảng Mai Khê lấy Mai thép làm hạch tâm, quy mô kiến thiết và quy hoạch không kém khu công nghiệp cấp tỉnh; Cho dù lần này Mai Khê không lên phó xứ, sau khi khu công nghiệp được quy hoạch và kiến thiết tương đối hoàn chỉnh, cũng có thể đủ tư cách trực tiếp báo lên xin thành lập khu công nghiệp cấp tỉnh, đến lúc đó đồng dạng là cấp hành chính phó xứ, thậm chí là chính xứ. Bởi thế, Thẩm Hoài không cần nhận nhân tình từ Đàm bí thư. Hiện tại Thẩm Hoài không có ý bày ra thành tích, thậm chí còn có ý giấu diếm đi. Đến cùng hắn muốn làm gì anh đoán không ra… Nhưng sau khi Chu Minh đến Mai Khê, tiếp xúc được với một ít số liệu quan trọng, hắn có báo cáo sau lưng với Đàm bí thư thì cũng thôi, đằng này lại công khai chọc ra trước mắt mọi người. Dù giữa Thẩm Hoài và Đàm bí thư có mâu thuẫn, nhưng người như hắn có thể công khai chọc mở ư? Hắn cho rằng chọc tầng giấy mỏng ấy ra là sẽ khiến Thẩm Hoài chịu không nổi áp lực, nhấc mình lên ghế phó trấn trưởng thường vụ? Hắn cho rằng công khai hóa mâu thuẫn giữa hai bên, liền có thể bức Đàm bí thư điều Thẩm Hoài khỏi Mai Khê, chuyển ghế cho hắn? Mơ mộng hão huyền!”
“Anh nói, tâm tư Chu Minh là muốn mượn tay Đàm bí thư chen Thẩm Hoài khỏi Mai Khê?” Nghe chồng nói thế, tâm lý Bạch Tố Mai cũng cả kinh.
Hùng Văn Bân gật gật đầu, nói: “Nếu chỉ đắc tội bình thường hoặc là nói chuyện không chú ý phân tấc thì cũng không căng thẳng thế này… Hắn cho rằng chút tâm tư của mình giấu rất sâu, người khác nhìn không ra; Tưởng rằng Thẩm Hoài dựng chân được ở Đông Hoa toàn là dựa vào gia thế… Hắn a, quá tự cho là đúng…”
Hùng Văn Bân kiệt lực, xương cốt mềm ra, ngồi trên ghế nửa ngày vẫn không có khí lực đứng lên; Bạch Tố Mai cũng lo lắng rất sâu; nàng tận mắt chứng kiến trượng phu ba chìm bảy nổi trong chốn quan trường, cũng biết chốn này kiêng kị nhất là kéo người xuống ngựa. Nếu Thẩm Hoài không nhìn phá tâm tư Chu Minh thì cũng thôi; Nhưng nếu Thẩm Hoài nhận định Chu Minh rắp tâm bất lương, thủ đoạn phản kích tất sẽ lăng lệ vô cùng. Nàng cũng thấy lần này con rể làm thế quá mạo hiểm…
Đàm Khải Bình mời ăn cơm; Chu Tri Bạch, Dương Hải Bằng không được mời, liền mở tiệc ở Vạn Tử Thiên Hồng chờ đám Thẩm Hoài ăn cơm chiều xong thì qua uống rượu, cũng là để tiếp gió tẩy trần cho Tống Hồng Quân.
Nhìn Thẩm Hoài mặt mũi âm trầm đi vào, Dương Hải Bằng lặng không tiếng thở hỏi Triệu Đông: “Sao rồi, bữa cơm trong nhà Đàm bí thư không thoải mái?”
Triệu Đông lắc đầu cười khổ, nói: “Chu Minh không cam tâm bị đẩy lên ghế lạnh ở Mai Khê!”
Thấy lại là Chu Minh, Dương Hải Bằng không tiện nói gì thêm; bởi vì sau lưng Chu Minh là Hùng Văn Bân, hắn không hy vọng Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân sẽ náo lật mặt.
“Không nhìn mặt tăng thì cũng nhìn mặt phật; có một số việc cứ coi như gió thoảng qua, đừng nghĩ nhiều.” Tống Hồng Quân cười an ủi Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài biết “mặt phật” trong miệng Tống Hồng Quân là chỉ Đàm Khải Bình, tâm lý khẽ than thầm, biết Tống Hồng Quân hỗn trong giang hồ lâu rồi, ánh mắt rất độc, có gì dị dạng đều ngờ được tám chín không rời mười: Chu Minh có thể bới chuyện, lại dám bới chuyện; Nói đến cùng là nhìn chuẩn sự bất mãn trong lòng Đàm Khải Bình dành cho mình…
Tống Hồng Quân khuyên hắn, là không hy vọng hắn kích hóa mâu thuẫn với Đàm Khải Bình, rốt cuộc hiện tại hắn còn chưa đủ tư cách trở mặt với họ Đàm.
/480
|