Thẩm Hoài ngồi xe Chu Dụ chạy tới Nam viên, vừa đúng lúc thấy xe Đàm Khải Bình đi trước quẹo vào đường nhỏ.
Nhìn Thẩm Hoài nhíu mày trầm tư không cất tiếng nào, Chu Dụ biết lần này thị ủy coi trọng sự hiện diện của Trường Sơn Tín Phu, khiến áp lực đặt lên Mai thép càng nặng. Hùng Văn Bân vừa gọi điện, nói rõ sự coi trọng của tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa với dự án, muốn đảm bảo hạng mục hợp tác với Fuji phải được thực hiện ở Đông Hoa.
Hội trường chiêu đãi đặt ở Thúy Hoa lâu, Đàm Khải Bình thấy Thẩm Hoài ngồi xe Chu Dụ đến, bèn không gấp đi vào mà đứng chờ ở bãi đỗ xe.
Thẩm Hoài vừa mở cửa xe, một cơn gió lạnh căm căm từ mặt hồ cuốn chiếu mà tới, vội rụt người, kẹp chặt áo gió, chạy lại chỗ Đàm Khải Bình, Hùng Văn Bân, nói: “Khí trời chuyển lanh rồi, chuẩn bị dọn dẹp nghỉ đông đến nơi, không ngờ người Nhật còn “chăm chỉ” thế này…”
Đàm Khải Bình bình tĩnh nhìn sang Thẩm Hoài, không nói gì khác, chỉ ôn hòa phân phó: “Đợi khách khứa đến nơi, đừng nói bậy nói bạ nữa…”
Chu Dụ không thể học kiểu phớt đời của Thẩm Hoài được, tất cung tất kính chào hỏi Đàm Khải Bình, Hùng Văn Bân. Phía Nam viên tân quán, một hàng người từ tổng giám đốc trở xuống đã đứng trước bãi đỗ xe nghênh tiếp Đàm Khải Bình.
Nhân viên phục vụ ở Nam viên đều là những giai nhân tú lệ được tuyển từ các khu huyện trong vùng, trong gió rét căm căm, bộ đồ văn phòng cao cấp họ mặc trên người càng trở nên mỹ lệ, mang nét đẹp riêng. Song có lẽ không mấy ai đạt tới phong tư mỹ miều như Chu Dụ.
Trong gió rét, khuôn mặt nàng đỏ hồng cả lên, càng trở nên minh diễm động người, Tô Khải Văn nhìn mà xuýt xoa trong lòng: Đệ nhất mỹ nhân phủ thị chính đúng là không thẹn với lời tán mỹ.
Tuy từ bề ngoài Chu Dụ và Thẩm Hoài không có gì qua cát, mà công tác kêu gọi đầu tư ở Đường Ấp lại do nàng phụ trách, Thẩm Hoài sau khi được tin, ngồi xe nàng qua cũng không có gì bất thường, nhưng Tô Khải Văn cảm thấy quan hệ giữa hai đứa này tuyệt không sạch sẽ như người ta tưởng.
Trong Thúy Hoa lâu có điều hòa, vừa vào đại sảnh, không khí ấm áp hẳn lên.
Đàm Khải Bình gọi tổng giám đốc Nam viên đến, hỏi dò tình hình sắp đặt hội trường và tiệc chiêu đãi, đến sau vẫn hơi không an tâm, muốn tự thân xuống phòng bếp kiểm tra.
Hùng Văn Bân chú ý thấy Thẩm Hoài nhíu mày lại, hắn cũng cho rằng Đàm Khải Bình làm thế quá cẩn thận coi trọng, chuyện bé xé ra to, nhưng không cách nào nói Đàm Khải Bình không phải, đành theo cùng xuống phòng bếp kiểm tra công tác chuẩn bị.
Phàm là tiệc chiêu đãi có sự tham gia của bí thư thị ủy, phía Nam viên đều sẽ dùng quy cách tối cao, nên trừ một số điểm nhỏ, còn lại thì công tác chuẩn bị không có gì đáng ngại.
Có điều, khi quay lại đại sảnh, phát hiện một lỗi nhỏ, Đàm Khải Bình lập tức lớn tiếng phê phán bộ phận quản lý nhà khách, yêu cầu Nam viên phải lập tức sửa đổi, lại quay sang hỏi Hùng Văn Bân: “Giờ không biết khẩu vị Trường Sơn Tín Phu tiên sinh như thế nào, bữa tiệc lại chỉ chuẩn bị cơm Tàu, liệu có nên làm thêm một số món Nhật, đợi đến lúc anh ta đến sẽ tiện chọn món?”
“Đúng, nhất định phải để Trường Sơn Tín Phu tiên sinh có cảm giác như ở nhà, công tác ở Nam viên phải đầy đủ hơn một chút mới được.” Trừ ứng đáp thế này, Hùng Văn Bân cũng không biết nói gì hơn.
Thẩm Hoài nhìn ra cửa pha lê mặt bắc đại sảnh, bên ngoài là bờ hồ sóng nước dập dờn trong gió lạnh…
Lúc này người ở thị thép cũng nhận được tin chạy tới, bước vào đại sảnh, thần tình cung kính chào hỏi Đàm Khải Bình, lại quay sang cười nói với Thẩm Hoài: “Lần này phải dựa Mai thép làm chủ lực rồi…”
“Cái xưởng nát của Mai thép bọn tôi làm sao vào được mắt người Nhật? Cố xưởng trưởng anh chột dạ thì không sao, nhưng đừng có đẩy bọn tôi ra đỡ đạn, lấp lỗ châu mai chứ…” Thẩm Hoài cười nói.
Cố Đồng lúng túng cười trừ, tuy hiện tại sản lượng thị thép còn áp trên Mai thép, nhưng những số liệu khác căn bản không đủ tư cách để so, thế nên bị Thẩm Hoài nhạo báng mấy câu cũng không có gì để phản bác. Tính tình Thẩm Hoài thế nào, hơn một năm qua mọi người đều lĩnh giáo hết rồi. Trong lòng hắn cũng biết, nếu đốp lại chỉ khiến bản thân càng khó coi thôi.
“Giờ không phải thời kháng chiến nữa, cái gì mà đẩy ra đỡ đạn, lấp lỗ châu mai?” Sắc mặt Đàm Khải Bình nhẹ trầm xuống, không hờn không giận nói: “Lần này Mai thép và thị thép đều là chủ lực tuyến đầu, các cậu phải dốc toàn lực đảm bảo dự án về tay, phủ thị chính sẽ hậu thuẫn hết khả năng có thể…”
“Vâng, thị thép nhất định sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của phủ thị chính.”
Công phu chọn câu lựa chữ của Cố Đồng không cạn, một câu cứng bang bang thế này, nghe vào tai lại đủ loại ý tứ…. Thẩm Hoài nhìn khóe mắt cười cười đầy vết chân chim của hắn, nhất thời mài giũa không ra suy nghĩ chân thực trong đầu y, thầm nhủ: Chắc hắn cũng hiểu dụng ý của Đàm Khải Bình khi để thị thép cùng tham gia.
Khoảng 5h chiều, đường Ấp Kiều xảy ra một vụ tai nạn, đường về nội thành từ phía Tây của đoàn nghênh tiếp bị lấp chết, phải đổi sang một tuyến khác.
Đàm Khải Bình rất tức giận, chất vấn vì sao không sắp xếp xe cảnh sát đi trước mở đường. Lập tức gọi điện để Hàm Học Đào tự thân chỉ huy, phái người mở ra một tuyến đường chuyên dụng. Trong lúc đó, Cao Thiên Hà cũng gọi tới hỏi tình hình đàm phán với đại biểu Fuji, Đàm Khải Bình tiện thể xách vụ tai nạn ấy ra, đem Cao thị trưởng phê phán một trận.
Nhìn màn này, Thẩm Hoài cảm khái: Đàm Khải Bình đã có lòng tin nắm vững cục diện ở Đông Hoa rồi, nếu không tuyệt không khả năng công khai phê bình Cao Thiên Hà trong điện thoại thế này.
Trong khi đó, Thẩm Hoài chú ý thấy biểu tình trên mặt Cố Đồng rất bình tĩnh, không chút gợn sóng, trong lòng càng than thở: Con người luôn thực tế, quan viên lăn lộn chốn quan trường lại càng thực tế.
Đàm Khải Bình mới đến Đông Hoa một năm, nhìn qua không có động tác gì lớn, nhưng đúng là giờ không mấy ai dám đi chọc hắn nữa rồi… Đây có lẽ cũng là chỗ hơn người của họ Đàm, thậm chí hắn còn không cần đẩy họ Cao ra khỏi Đông Hoa.
Nhất thời đại biểu của Fuji chưa thể đến Nam viên ngay được, nhân lúc đó Thẩm Hoài lách người trốn ra hành lang hút thuốc, dựa bên cửa sổ, dõi mắt nhìn phong cảnh ngoài song.
Thấy Hùng Văn Bân chạy lại, Thẩm Hoài đưa thuốc và bật lửa cho hắn.
Đúng lúc này, Tô Khải Văn cũng chạy lại gọi hai người xuống lầu đón khách: “Lương thị trưởng và đại biểu Fuji đã đến Nam viên rồi, Đàm bí thư muốn mọi người cùng xuống nghênh tiếp một cái.”
Hùng Văn Bân tiện tay dụi tắt thuốc, Thẩm Hoài lại vẫn kẹp thuốc trong tay.
Đối với động tác nhỏ này của Thẩm Hoài, Tô Khải Văn lẩm bẩm một tiếng, chứ không dám nói gì. Hắn không minh bạch đến cùng thì Mai thép có chỗ nào đặc biệt, nhưng lần này rõ ràng là người Nhật vì Mai thép mới đến, tất nhiên Thẩm Hoài có đủ lòng tin để ngạo mạn, Đàm Khải Bình cũng không thể làm sao.
Đàm Khải Bình đã ra đại sảnh trưởng, đứng ngoài hành lang đợi đội xe đến nơi. Thấy Thẩm Hoài tay kẹp thuốc chạy tới, mày khẽ nhíu lại, nhưng không nói gì, mà gọi hắn đến bên cạnh mình, hỏi: “Lần này Fuji cử nhân vật có trọng lượng đến Đông Hoa khảo sát, hẳn ý nguyện hợp tác của họ khá chân thành. Vậy Mai thép nắm bắt được mấy phần?”
“Fuji đột nhiên phái Trường Sơn Tín Phu qua đàm phán, nhưng chưa hề có yêu cầu gì cụ thể cả, tôi cũng không rõ ràng lần này có thể bàn đến bước nào?” Thẩm Hoài nói: “Tôi định ngày mai sang Anh một chuyến để tìm hiểu, đã xin nghỉ sẵn với trên khu rồi…”
Tuy trước mắt Thẩm Hoài đã thăng cấp phó xứ, nhưng vẫn chưa xếp vào cán bộ thị quản, khi xuất ngoại phải báo trước với khu Đường Ấp.
Đàm Khải Bình đã biết tin Thẩm Hoài muốn xuất ngoại từ chỗ Chu Minh, nhưng không biết Thẩm Hoài sang đó khảo sát hạng mục cụ thể gì, giờ nghe hắn đề ra, mới hỏi: “Chuyện xuất ngoại cậu để người khác đi trước, kéo mấy ngày hẵng sang đó sau, trước mắt dự án với Fuji mới quan trọng, chuyện gì cũng phải gác sang một bên…”
“Được, tôi để Triệu Đông sang Anh trước, mấy ngày sau tôi đi cũng được.” Thẩm Hoài nói. Hắn cũng sợ mình đi Anh thì ở nhà đám Triệu Đông không chịu nổi áp lực từ phủ thị chính.
Nếu để đám người này làm chủ đạo trong quá trình đàm phán, moi móc ra một phương án trời ơi đất hỡi, đợi hắn trở về có muốn sửa đổi sẽ càng thêm bị động. Đương nhiên, nếu cuối cùng phương án hùn vốn có thể có lợi cho Mai thép, hắn cũng sẽ không phản đối. Cùng lắm là chơi cả hai tay, vừa tham gia dự án hợp tác, vừa nhập hai dây chuyền của Tây Vưu Minh Tư.
Lúc này đoàn xe từ đường nhỏ trong rừng chạy tới, chậm rãi lăn bánh lên quảng trường trải đá trước Thúy Hoa lầu. Đàm Khải Bình bước nhanh xuống bậc thêm, Thẩm Hoài đành bước theo mọi người. Phía đối diện, Lương Tiểu Lâm đã nhanh nhảu bước trước xuống xe, ân cần mở cửa.
Một thanh niên tầm 30 tuổi, người tầm thước, gò má hơi gầy, mặc áo gió xanh lam. Thoáng chốc khi đặt chân xuống đất, ánh mắt sắc bén quét qua đám người Đàm Khải Bình, sau đó mới hơn rướn người, chờ đợi Lương Tiểu Lâm giới thiệu.
Cuối thập niên 80, thị thép từng nhập khẩu một dây chuyền luyện thép từ Fuji, đến tận bây giờ dây chuyền đó vẫn là dây chuyền chủ lực của xưởng. Đương thời Thẩm Hoài tham dự vào cả quá trình nhập khẩu, chuyển giao kỹ thuật, bởi thế khá quen thuộc với Fuji.
Từ phương diện quản lý, Fuji đúng là nhất lưu, nhưng tình hình đấu đá trong nội bộ lại khá nghiêm trọng. Trường Sơn Tín Phu mới chừng 30 tuổi đã leo lên ghế lãnh đạo trọng yếu thế này, trừ năng lực hơn người thì gia thế hẳn sẽ không thấp.
Khi hai người bắt tay, thấy ánh mắt sắc bén của hắn ta quét trên mặt mình. Thẩm Hoài chỉ khẽ cười đáp lại, trong lòng nghĩ: Trước khi đi vào đàm phán cụ thể, có lẽ cần Tôn Á Lâm nhờ người thăm dò bối cảnh gia hỏa này mới được.
Nhìn Thẩm Hoài nhíu mày trầm tư không cất tiếng nào, Chu Dụ biết lần này thị ủy coi trọng sự hiện diện của Trường Sơn Tín Phu, khiến áp lực đặt lên Mai thép càng nặng. Hùng Văn Bân vừa gọi điện, nói rõ sự coi trọng của tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa với dự án, muốn đảm bảo hạng mục hợp tác với Fuji phải được thực hiện ở Đông Hoa.
Hội trường chiêu đãi đặt ở Thúy Hoa lâu, Đàm Khải Bình thấy Thẩm Hoài ngồi xe Chu Dụ đến, bèn không gấp đi vào mà đứng chờ ở bãi đỗ xe.
Thẩm Hoài vừa mở cửa xe, một cơn gió lạnh căm căm từ mặt hồ cuốn chiếu mà tới, vội rụt người, kẹp chặt áo gió, chạy lại chỗ Đàm Khải Bình, Hùng Văn Bân, nói: “Khí trời chuyển lanh rồi, chuẩn bị dọn dẹp nghỉ đông đến nơi, không ngờ người Nhật còn “chăm chỉ” thế này…”
Đàm Khải Bình bình tĩnh nhìn sang Thẩm Hoài, không nói gì khác, chỉ ôn hòa phân phó: “Đợi khách khứa đến nơi, đừng nói bậy nói bạ nữa…”
Chu Dụ không thể học kiểu phớt đời của Thẩm Hoài được, tất cung tất kính chào hỏi Đàm Khải Bình, Hùng Văn Bân. Phía Nam viên tân quán, một hàng người từ tổng giám đốc trở xuống đã đứng trước bãi đỗ xe nghênh tiếp Đàm Khải Bình.
Nhân viên phục vụ ở Nam viên đều là những giai nhân tú lệ được tuyển từ các khu huyện trong vùng, trong gió rét căm căm, bộ đồ văn phòng cao cấp họ mặc trên người càng trở nên mỹ lệ, mang nét đẹp riêng. Song có lẽ không mấy ai đạt tới phong tư mỹ miều như Chu Dụ.
Trong gió rét, khuôn mặt nàng đỏ hồng cả lên, càng trở nên minh diễm động người, Tô Khải Văn nhìn mà xuýt xoa trong lòng: Đệ nhất mỹ nhân phủ thị chính đúng là không thẹn với lời tán mỹ.
Tuy từ bề ngoài Chu Dụ và Thẩm Hoài không có gì qua cát, mà công tác kêu gọi đầu tư ở Đường Ấp lại do nàng phụ trách, Thẩm Hoài sau khi được tin, ngồi xe nàng qua cũng không có gì bất thường, nhưng Tô Khải Văn cảm thấy quan hệ giữa hai đứa này tuyệt không sạch sẽ như người ta tưởng.
Trong Thúy Hoa lâu có điều hòa, vừa vào đại sảnh, không khí ấm áp hẳn lên.
Đàm Khải Bình gọi tổng giám đốc Nam viên đến, hỏi dò tình hình sắp đặt hội trường và tiệc chiêu đãi, đến sau vẫn hơi không an tâm, muốn tự thân xuống phòng bếp kiểm tra.
Hùng Văn Bân chú ý thấy Thẩm Hoài nhíu mày lại, hắn cũng cho rằng Đàm Khải Bình làm thế quá cẩn thận coi trọng, chuyện bé xé ra to, nhưng không cách nào nói Đàm Khải Bình không phải, đành theo cùng xuống phòng bếp kiểm tra công tác chuẩn bị.
Phàm là tiệc chiêu đãi có sự tham gia của bí thư thị ủy, phía Nam viên đều sẽ dùng quy cách tối cao, nên trừ một số điểm nhỏ, còn lại thì công tác chuẩn bị không có gì đáng ngại.
Có điều, khi quay lại đại sảnh, phát hiện một lỗi nhỏ, Đàm Khải Bình lập tức lớn tiếng phê phán bộ phận quản lý nhà khách, yêu cầu Nam viên phải lập tức sửa đổi, lại quay sang hỏi Hùng Văn Bân: “Giờ không biết khẩu vị Trường Sơn Tín Phu tiên sinh như thế nào, bữa tiệc lại chỉ chuẩn bị cơm Tàu, liệu có nên làm thêm một số món Nhật, đợi đến lúc anh ta đến sẽ tiện chọn món?”
“Đúng, nhất định phải để Trường Sơn Tín Phu tiên sinh có cảm giác như ở nhà, công tác ở Nam viên phải đầy đủ hơn một chút mới được.” Trừ ứng đáp thế này, Hùng Văn Bân cũng không biết nói gì hơn.
Thẩm Hoài nhìn ra cửa pha lê mặt bắc đại sảnh, bên ngoài là bờ hồ sóng nước dập dờn trong gió lạnh…
Lúc này người ở thị thép cũng nhận được tin chạy tới, bước vào đại sảnh, thần tình cung kính chào hỏi Đàm Khải Bình, lại quay sang cười nói với Thẩm Hoài: “Lần này phải dựa Mai thép làm chủ lực rồi…”
“Cái xưởng nát của Mai thép bọn tôi làm sao vào được mắt người Nhật? Cố xưởng trưởng anh chột dạ thì không sao, nhưng đừng có đẩy bọn tôi ra đỡ đạn, lấp lỗ châu mai chứ…” Thẩm Hoài cười nói.
Cố Đồng lúng túng cười trừ, tuy hiện tại sản lượng thị thép còn áp trên Mai thép, nhưng những số liệu khác căn bản không đủ tư cách để so, thế nên bị Thẩm Hoài nhạo báng mấy câu cũng không có gì để phản bác. Tính tình Thẩm Hoài thế nào, hơn một năm qua mọi người đều lĩnh giáo hết rồi. Trong lòng hắn cũng biết, nếu đốp lại chỉ khiến bản thân càng khó coi thôi.
“Giờ không phải thời kháng chiến nữa, cái gì mà đẩy ra đỡ đạn, lấp lỗ châu mai?” Sắc mặt Đàm Khải Bình nhẹ trầm xuống, không hờn không giận nói: “Lần này Mai thép và thị thép đều là chủ lực tuyến đầu, các cậu phải dốc toàn lực đảm bảo dự án về tay, phủ thị chính sẽ hậu thuẫn hết khả năng có thể…”
“Vâng, thị thép nhất định sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của phủ thị chính.”
Công phu chọn câu lựa chữ của Cố Đồng không cạn, một câu cứng bang bang thế này, nghe vào tai lại đủ loại ý tứ…. Thẩm Hoài nhìn khóe mắt cười cười đầy vết chân chim của hắn, nhất thời mài giũa không ra suy nghĩ chân thực trong đầu y, thầm nhủ: Chắc hắn cũng hiểu dụng ý của Đàm Khải Bình khi để thị thép cùng tham gia.
Khoảng 5h chiều, đường Ấp Kiều xảy ra một vụ tai nạn, đường về nội thành từ phía Tây của đoàn nghênh tiếp bị lấp chết, phải đổi sang một tuyến khác.
Đàm Khải Bình rất tức giận, chất vấn vì sao không sắp xếp xe cảnh sát đi trước mở đường. Lập tức gọi điện để Hàm Học Đào tự thân chỉ huy, phái người mở ra một tuyến đường chuyên dụng. Trong lúc đó, Cao Thiên Hà cũng gọi tới hỏi tình hình đàm phán với đại biểu Fuji, Đàm Khải Bình tiện thể xách vụ tai nạn ấy ra, đem Cao thị trưởng phê phán một trận.
Nhìn màn này, Thẩm Hoài cảm khái: Đàm Khải Bình đã có lòng tin nắm vững cục diện ở Đông Hoa rồi, nếu không tuyệt không khả năng công khai phê bình Cao Thiên Hà trong điện thoại thế này.
Trong khi đó, Thẩm Hoài chú ý thấy biểu tình trên mặt Cố Đồng rất bình tĩnh, không chút gợn sóng, trong lòng càng than thở: Con người luôn thực tế, quan viên lăn lộn chốn quan trường lại càng thực tế.
Đàm Khải Bình mới đến Đông Hoa một năm, nhìn qua không có động tác gì lớn, nhưng đúng là giờ không mấy ai dám đi chọc hắn nữa rồi… Đây có lẽ cũng là chỗ hơn người của họ Đàm, thậm chí hắn còn không cần đẩy họ Cao ra khỏi Đông Hoa.
Nhất thời đại biểu của Fuji chưa thể đến Nam viên ngay được, nhân lúc đó Thẩm Hoài lách người trốn ra hành lang hút thuốc, dựa bên cửa sổ, dõi mắt nhìn phong cảnh ngoài song.
Thấy Hùng Văn Bân chạy lại, Thẩm Hoài đưa thuốc và bật lửa cho hắn.
Đúng lúc này, Tô Khải Văn cũng chạy lại gọi hai người xuống lầu đón khách: “Lương thị trưởng và đại biểu Fuji đã đến Nam viên rồi, Đàm bí thư muốn mọi người cùng xuống nghênh tiếp một cái.”
Hùng Văn Bân tiện tay dụi tắt thuốc, Thẩm Hoài lại vẫn kẹp thuốc trong tay.
Đối với động tác nhỏ này của Thẩm Hoài, Tô Khải Văn lẩm bẩm một tiếng, chứ không dám nói gì. Hắn không minh bạch đến cùng thì Mai thép có chỗ nào đặc biệt, nhưng lần này rõ ràng là người Nhật vì Mai thép mới đến, tất nhiên Thẩm Hoài có đủ lòng tin để ngạo mạn, Đàm Khải Bình cũng không thể làm sao.
Đàm Khải Bình đã ra đại sảnh trưởng, đứng ngoài hành lang đợi đội xe đến nơi. Thấy Thẩm Hoài tay kẹp thuốc chạy tới, mày khẽ nhíu lại, nhưng không nói gì, mà gọi hắn đến bên cạnh mình, hỏi: “Lần này Fuji cử nhân vật có trọng lượng đến Đông Hoa khảo sát, hẳn ý nguyện hợp tác của họ khá chân thành. Vậy Mai thép nắm bắt được mấy phần?”
“Fuji đột nhiên phái Trường Sơn Tín Phu qua đàm phán, nhưng chưa hề có yêu cầu gì cụ thể cả, tôi cũng không rõ ràng lần này có thể bàn đến bước nào?” Thẩm Hoài nói: “Tôi định ngày mai sang Anh một chuyến để tìm hiểu, đã xin nghỉ sẵn với trên khu rồi…”
Tuy trước mắt Thẩm Hoài đã thăng cấp phó xứ, nhưng vẫn chưa xếp vào cán bộ thị quản, khi xuất ngoại phải báo trước với khu Đường Ấp.
Đàm Khải Bình đã biết tin Thẩm Hoài muốn xuất ngoại từ chỗ Chu Minh, nhưng không biết Thẩm Hoài sang đó khảo sát hạng mục cụ thể gì, giờ nghe hắn đề ra, mới hỏi: “Chuyện xuất ngoại cậu để người khác đi trước, kéo mấy ngày hẵng sang đó sau, trước mắt dự án với Fuji mới quan trọng, chuyện gì cũng phải gác sang một bên…”
“Được, tôi để Triệu Đông sang Anh trước, mấy ngày sau tôi đi cũng được.” Thẩm Hoài nói. Hắn cũng sợ mình đi Anh thì ở nhà đám Triệu Đông không chịu nổi áp lực từ phủ thị chính.
Nếu để đám người này làm chủ đạo trong quá trình đàm phán, moi móc ra một phương án trời ơi đất hỡi, đợi hắn trở về có muốn sửa đổi sẽ càng thêm bị động. Đương nhiên, nếu cuối cùng phương án hùn vốn có thể có lợi cho Mai thép, hắn cũng sẽ không phản đối. Cùng lắm là chơi cả hai tay, vừa tham gia dự án hợp tác, vừa nhập hai dây chuyền của Tây Vưu Minh Tư.
Lúc này đoàn xe từ đường nhỏ trong rừng chạy tới, chậm rãi lăn bánh lên quảng trường trải đá trước Thúy Hoa lầu. Đàm Khải Bình bước nhanh xuống bậc thêm, Thẩm Hoài đành bước theo mọi người. Phía đối diện, Lương Tiểu Lâm đã nhanh nhảu bước trước xuống xe, ân cần mở cửa.
Một thanh niên tầm 30 tuổi, người tầm thước, gò má hơi gầy, mặc áo gió xanh lam. Thoáng chốc khi đặt chân xuống đất, ánh mắt sắc bén quét qua đám người Đàm Khải Bình, sau đó mới hơn rướn người, chờ đợi Lương Tiểu Lâm giới thiệu.
Cuối thập niên 80, thị thép từng nhập khẩu một dây chuyền luyện thép từ Fuji, đến tận bây giờ dây chuyền đó vẫn là dây chuyền chủ lực của xưởng. Đương thời Thẩm Hoài tham dự vào cả quá trình nhập khẩu, chuyển giao kỹ thuật, bởi thế khá quen thuộc với Fuji.
Từ phương diện quản lý, Fuji đúng là nhất lưu, nhưng tình hình đấu đá trong nội bộ lại khá nghiêm trọng. Trường Sơn Tín Phu mới chừng 30 tuổi đã leo lên ghế lãnh đạo trọng yếu thế này, trừ năng lực hơn người thì gia thế hẳn sẽ không thấp.
Khi hai người bắt tay, thấy ánh mắt sắc bén của hắn ta quét trên mặt mình. Thẩm Hoài chỉ khẽ cười đáp lại, trong lòng nghĩ: Trước khi đi vào đàm phán cụ thể, có lẽ cần Tôn Á Lâm nhờ người thăm dò bối cảnh gia hỏa này mới được.
/480
|