Tôn Á Lâm tắm xong nước nóng, tùy ý mặc áo sơ mi Thẩm Hoài giặt sạch để trong phòng tắm đi ra.
Tuy thân hình Tôn Á Lâm không gầy hơn Thẩm Hoài bao nhiêu, nhưng khung xương lại nhỏ, nên chiếc sơ mi nàng mặc trên người có vẻ vừa lớn vừa rộng, vạt áo rủ xuống che khuất bờ mông, đôi chân thon dài trắng như tuyết lõa lộ cả ra ngoài.
Tay nàng cầm máy sấy, tìm ổ điện cắm vào, giữa lúc khom lưng, quần trong lộ ra viền khếch ôm sát bộ mông tròn lẳn, đầy tính đàn hồi, kém điểm khiến Thẩm Hoài chảy cả máu mũi.
“Trong điện thoại dì Tống bảo sao?” Tôn Á Lâm quay đầu hỏi Thẩm Hoài, nhưng thấy mắt hắn dí sát vào thân sau mình, bèn vội đứng lên vươn tay kéo vạt sơ mi xuống, không đáng nguýt Thẩm Hoài một cái: “Đám đàn ông các cậu chỉ thế là giỏi thôi à? Nhìn thế béo thêm được miếng thịt nào chắc?”
Thẩm Hoài cười cười, đường nhìn dời khỏi đôi chân dài miên man của nàng, nói: “Cô út còn có thể nói sao nữa, không phải là muốn cho Đàm Khải Bình bậc thềm để hạ, đừng có náo lật mặt.”
“Được, thật không nhìn ra cậu có gì oan uổng nữa. Đàm Khải Bình còn phải mài giũa tính cách cậu, đến mức chỉ có thể trốn sau lưng báo cáo lén, người ta còn là bí thư thị ủy đấy; trong khi ba cậu cả điện thoại cũng không dám gọi, phải nhờ cô út phê bình giùm.. Tôi thấy bọn họ cũng thật đáng thương.” Tôn Á Lâm kéo ghế dựa đến trước mặt Thẩm Hoài, đưa máy sấy sang, nhờ hắn hong khô tóc.
“Cô nói nên cho bậc thềm thế nào mới thích hợp?”
“Khí thế của đám người Nhật bị cậu áp xuống rồi, uy bức lợi dụ hoặc giả vẽ ra viễn cảnh đáng mong đợi cũng dễ dàng; không phải Đàm Khải Bình một lòng muốn dự án thành công ư, cậu cứ cho ông ta như ý là được, hắn cũng sẽ không can thiệp thêm vào quá trình đàm phán đâu. Dự án hùn vốn cứ để Mai thép đứng tên, tóm lại là phải tự chủ vận hành, hết khả năng giảm thiểu ảnh hưởng đến tự thân.”
“Xem ra chỉ có thể như thế.” Thẩm Hoài tiếp lấy máy sấy, thở nhẹ một hơi, nói.
Thẩm Hoài hầu Tôn Á Lâm hong khô tóc rồi đuổi nàng xuống lầu, gọi điện cho Trần Đan xong mới leo lên giường, trằn trọc trăn trở về chuyện dự án. Sáng sớm ngày thứ hai, hắn không chủ động liên lạc với Đàm Khải Bình hay Hùng Văn Bân mà trực tiếp chạy đến trong xưởng, triệu tập ban quản lý thảo luận dự án hùn vốn.
Cái gọi là cho Đàm Khải Bình bậc thềm để hạ, cũng tức là phải có tư thái tích cực trong việc thúc thành dự án, để Đàm Khải Bình cảm thấy ý nguyện bản thân được tôn trọng, đồng thời dự án thành công, ngoài mặt hắn dễ nhìn, lại được chính tích, cũng có câu trả lời thỏa đáng với trên tỉnh.
Chẳng qua Thẩm Hoài tất phải ưu tiên đến lợi ích cho Mai thép.
Quyền khống chế nhà máy điện, bến cảng Mai Khê không thể rơi vào tay người khác, đây là điều không cần bàn cãi…
Nguồn lực khu bờ sông đặt bến cảng rất tốt, đường thủy sâu rộng, chi phí xây cầu cảng khá thấp. Từ bố cục mà xét, về sau vận chuyển nguyên tài liệu và sản phẩm ra thị trường của Mai thép đều chủ yếu ỷ lại vào bến cảng này.
Nội bộ Mai thép đã xác định chiến lược phát triển lò điện, dây chuyền này tiêu hao điện năng rất lớn, sự ỷ lại vào nguồn cung ứng điện là không tránh khỏi; không có nguồn điện dồi dào, phát triển cơ địa lò điện thép chỉ là giấc mơ hão; Mà giá điện cao hay thấp sẽ trực tiếp quyết định giá thành luyện thép, ảnh hưởng đến chi phí và lợi nhuận tập đoàn giành được. Với tính chất trọng yếu như vậy, tất nhiên nhà máy điện sẽ là chìa khóa không thể rơi vào tay kẻ khác.
Ngoài ra, giữa dự án hùn vốn và hạng mục nhập khẩu hai dây chuyền của Tây Vưu Minh Tư, ban quản lý Mai thép cũng nhất trí khuynh hướng về cái thứ hai.
Nếu thực hiện đồng thời cả hai hạng mục, Mai thép sẽ phải đối mặt với vấn đề phân phối nguồn lực kỹ thuật và quản lý.
Công việc phải dựa vào người mới làm được, người là nguồn lực căn bản của Mai thép.
Lực lượng kỹ thuật và quản lý của Mai thép trước đây rất mỏng, hơn một năm qua, Thẩm Hoài đã hình thành ban quản lý mới cho tập đoàn, lấy đám Triệu Đông, Phan Thành làm đầu, đội ngũ quản lý hơn 200 người thì có tám thành trở nên là đến từ thị thép, có thể nói Mai thép nhờ giẫm đạp lên thị thép mới có ngày hôm nay.
Không có đội ngũ như thế, dù Thẩm Hoài là thần tiên cũng không cách nào đem xác suất thành phẩm đúc phôi của Mai thép cao hơn thị thép hơn 7%. Chỉ nhân tố ấy thôi đã cống hiến gần nửa lợi nhuận mà tập đoàn thu được.
Chỉ bằng móc người khó mà kéo dài, thị thép cũng không phải giếng trời ban phát nước mát mãi được; then chốt vẫn phải dựa vào bồi dưỡng lực lượng tự thân, giữ vững nguồn cung ứng nhân lực kỹ thuật cao.
Nhưng muốn bồi dưỡng lực lượng quản lý và kỹ thuật thích nghi được với công nghệ mới, cái cần thiết nhất là thời gian và chu kỳ.
Những kẻ đã hiểu kỹ thuật lại am tường quản lý như Triệu Đông, Phan Thành, trừ thiên phú và nỗ lực của bản thân ra, mỗi người đều phải tinh tâm tìm tòi học hỏi bảy tám năm dưới cơ sở mới được như ngày hôm nay.
Thẩm Hoài chiêu sính sinh viên đại học và những công nhân có chí tiến thủ trên quy mô lớn, lựa ra những người có tiềm lực đưa đi đào tạo thêm, muốn đạt kết quả tốt cần chí ít là hai ba năm, thậm chí lâu hơn nữa mới từng bước được phát huy.
Công nhân bình thường có thể tuyển mộ bất cứ lúc nào, nhưng lực lượng kỹ thuật và quản lý cốt cán đều chỉ có thể điều rút từ trong Mai thép.
Nếu quy mô dự án quá lớn hoặc đồng thời thực hiện nhiều dự án, thậm chí sẽ tạo thành vấn đề hao hụt nhân tài, kéo trượt trình độ của dự án cũ, đây là đại kỵ trong quản lý xí nghiệp.
Đại diện Fuji vẽ ra quy mô dự án với tổng sản lượng hơn 100 vạn tấn/năm, đầu tư lên tới 100 triệu USD khiến Đàm Khải Bình hưng phấn đến quên cả trời đất, song Thẩm Hoài lại không thể không lo lắng đến tính thực tế của dự án.
Tổng sản lượng của dây chuyền mà Tây Vưu Minh Tư sắp đào thải là 40 vạn tấn/năm, nếu Mai thép ưu tiên đảm bảo kiến thiết và đưa vào sử dụng hạng mục này, vậy sẽ không rút được ai ra để làm dự án hùn vốn nữa.
Đám Triệu Đông, Uông Khang Thăng, Tiền Văn Huệ, Từ Khê Đình cũng rõ ràng điểm này, đều kiên trì cho rằng: Lực lượng kỹ thuật và quản lý hiện có không thể phân tán.
Sau cuộc họp, Thẩm Hoài gọi Triệu Đông đến phòng làm việc, nói: “Không phải Chu Minh một mực trách cứ đến Mai Khê không có việc để làm ư? Hồi ở thị thép hắn cũng có kinh nghiệm thực tế về quản lý và kỹ thuật, tôi tính để hắn đi phụ trách dự án hùn vốn, cậu cảm thấy thế nào?”
Đổi lại là Dương Hải Bằng tất sẽ vỗ tay tán thành, nhưng Triệu Đông tính trầm ổn, biết Thẩm Hoài có ý đào hố cho Chu Minh nhảy vào, nhiều ít cảm thấy có lỗi với Hùng Văn Bân. Nhưng với tình trạng tiến thoái lưỡng nan trước mắt, không có bậc thềm nào tốt hơn thế này cho Đàm Khải Bình xuống nước, bèn gật gật đầu: “Đại khái chỉ có thể như thế thôi.”
Thẩm Hoài lắc lắc đầu, nói: “Hiện tại muốn làm nên chuyện gì cũng khó a. Chu Minh đi phụ trách dự án hùn vốn, nhưng cậu cũng phải để ý giùm tôi, đừng cho Chu Minh có cơ hội nhúng tay vào sự vụ của tập đoàn và các công ty con. Trong dự án hùn vốn Mai thép chỉ cung cấp quỹ đất và phối bị điện lực, những cái khác, hạng mục tự đi mà vận hành. Chu Minh làm ra được thành tích hay không là tùy vào khả năng của hắn; hắn làm hư cũng không thể oán chúng ta hố hắn. Nghĩ lại năm rồi Mai thép phải đứng trước tình hình thế nào… hắn thực không có lý do gì để làm tệ hơn chúng ta a…”
Triệu Đông cười khổ, nói đỡ cho Chu Minh: “Những người muốn nhảy khỏi thị thép đã bị chúng ta móc gần hết; nếu dự án hùn vốn tiếp tục rút người ở đó, không biết thị thép sẽ vận hành thế nào… Hiện tại mấy xưởng chủ chốt của họ đã bắt đầu xuất hiện vấn đề rồi, giờ Chu Minh rút thêm người, sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Thẩm Hoài nhắm mắt, lắc lắc đầu, nói: “Không được tâm từ mềm tay, chúng ta mà mềm tay, người khác không cho đường lui đâu. Đương nhiên, tôi sẽ kiến nghị để tập đoàn tỉnh thép cũng tham dự hợp tác cùng, để xem Chu Minh có năng lực móc người từ bên đó sang dùng không…”
Triệu Đông suy tư một chốc, thấy chỉ có thể làm thế cái đã, Đàm Khải Bình một mực muốn dự án thành công, Chu Minh cũng không cam tịch mịch, đây đều là thực tế mà bọn hắn không thể ngăn trở. Thẩm Hoài cầm điện thoại lên, gọi liên tục hai cuộc:
“Tô thư ký, Đàm bí thư có ở trong phòng làm việc không? Về chuyện xảy ra hôm qua, tôi muốn kiểm điểm trước mặt ông ấy…”
“Chu Minh, cậu ở đâu? Hôm nay trong người không khỏe, vẫn còn ở nhà hả? Không có chuyện gì cả, đợi lát nữa tôi phải tới thị ủy một chuyến, cậu sang đó trước chờ tôi.”
Thẩm Hoài thả điện thoại xuống, vỗ vỗ lên vai Triệu Đông, nói: “Ngày mai cậu phải sang Anh, khả năng thời gian ở bên đó tương đối dài. Hôm nay, cậu, Phan Thành, cả nhóm nhân viên thứ nhất ra nước ngoài đào tạo đều về nhà nghỉ ngơi đi. Về chăm vợ, không thì Minh Hà trách tôi chết…”
« Vậy tôi đi » Triệu Đông nói, nếu chuyến này xác nhận dây chuyền của Tây Vưu Minh Tư có thể nhập về thì công tác tiếp sau sẽ rất bận rộn, cũng không khách khí với Thẩm Hoài nữa, trực tiếp về nhà với vợ mấy ngày trước khi đi.
************************************************** **
Sáng sớm Hùng Văn Bân đến phòng làm việc, thấy mặt Đàm Khải Bình vẫn đen như đít nồi, cũng không hỏi tình hình đám người Nhật hiện ra sao. Đến mười giờ, thấy Chu Minh chạy tới thị ủy, đi vào phòng mình mới kỳ quái hỏi: “Sao không đi làm mà lại tới đây?”
“Thẩm Hoài gọi điện bảo con đến thị ủy đợi hắn, lát nữa hắn mới tới.” Chu Minh mài giũa không thấu suy nghĩ trong đầu Thẩm Hoài. Mấy tháng rồi đì mình trên ghế lạnh ở Mai Khê, sau chuyện hôm qua lại thông báo cùng hắn tới thị ủy là để làm gì…
Tô Khải Văn đẩy cửa đi vào, thấy Chu Minh cũng ở đó, kỳ quái hỏi: “Sao cậu qua đây?”
“Thẩm Hoài gọi điện bảo tôi tới.” Chu Minh nói
“À….”
Thấy Tô Khải Văn như hiểu ra điều gì, Hùng Văn Bân liền truy hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Thẩm Hoài vừa gọi điện sang, nói muốn kiểm điểm về chuyện hôm qua trước mặt Đàm bí thư; chắc gọi Chu Minh tới là để kiểm điểm sâu sắc hơn.” Tô Khải Văn nói: “Đàm bí thư nói rồi, đợi lát nữa Thẩm Hoài sang, lão Hùng anh cũng đến đó luôn…”
Chu Minh mặt lộ hỉ sắc, Hùng Văn Bân lại đầy tâm nghi hoặc.
Tuy thân hình Tôn Á Lâm không gầy hơn Thẩm Hoài bao nhiêu, nhưng khung xương lại nhỏ, nên chiếc sơ mi nàng mặc trên người có vẻ vừa lớn vừa rộng, vạt áo rủ xuống che khuất bờ mông, đôi chân thon dài trắng như tuyết lõa lộ cả ra ngoài.
Tay nàng cầm máy sấy, tìm ổ điện cắm vào, giữa lúc khom lưng, quần trong lộ ra viền khếch ôm sát bộ mông tròn lẳn, đầy tính đàn hồi, kém điểm khiến Thẩm Hoài chảy cả máu mũi.
“Trong điện thoại dì Tống bảo sao?” Tôn Á Lâm quay đầu hỏi Thẩm Hoài, nhưng thấy mắt hắn dí sát vào thân sau mình, bèn vội đứng lên vươn tay kéo vạt sơ mi xuống, không đáng nguýt Thẩm Hoài một cái: “Đám đàn ông các cậu chỉ thế là giỏi thôi à? Nhìn thế béo thêm được miếng thịt nào chắc?”
Thẩm Hoài cười cười, đường nhìn dời khỏi đôi chân dài miên man của nàng, nói: “Cô út còn có thể nói sao nữa, không phải là muốn cho Đàm Khải Bình bậc thềm để hạ, đừng có náo lật mặt.”
“Được, thật không nhìn ra cậu có gì oan uổng nữa. Đàm Khải Bình còn phải mài giũa tính cách cậu, đến mức chỉ có thể trốn sau lưng báo cáo lén, người ta còn là bí thư thị ủy đấy; trong khi ba cậu cả điện thoại cũng không dám gọi, phải nhờ cô út phê bình giùm.. Tôi thấy bọn họ cũng thật đáng thương.” Tôn Á Lâm kéo ghế dựa đến trước mặt Thẩm Hoài, đưa máy sấy sang, nhờ hắn hong khô tóc.
“Cô nói nên cho bậc thềm thế nào mới thích hợp?”
“Khí thế của đám người Nhật bị cậu áp xuống rồi, uy bức lợi dụ hoặc giả vẽ ra viễn cảnh đáng mong đợi cũng dễ dàng; không phải Đàm Khải Bình một lòng muốn dự án thành công ư, cậu cứ cho ông ta như ý là được, hắn cũng sẽ không can thiệp thêm vào quá trình đàm phán đâu. Dự án hùn vốn cứ để Mai thép đứng tên, tóm lại là phải tự chủ vận hành, hết khả năng giảm thiểu ảnh hưởng đến tự thân.”
“Xem ra chỉ có thể như thế.” Thẩm Hoài tiếp lấy máy sấy, thở nhẹ một hơi, nói.
Thẩm Hoài hầu Tôn Á Lâm hong khô tóc rồi đuổi nàng xuống lầu, gọi điện cho Trần Đan xong mới leo lên giường, trằn trọc trăn trở về chuyện dự án. Sáng sớm ngày thứ hai, hắn không chủ động liên lạc với Đàm Khải Bình hay Hùng Văn Bân mà trực tiếp chạy đến trong xưởng, triệu tập ban quản lý thảo luận dự án hùn vốn.
Cái gọi là cho Đàm Khải Bình bậc thềm để hạ, cũng tức là phải có tư thái tích cực trong việc thúc thành dự án, để Đàm Khải Bình cảm thấy ý nguyện bản thân được tôn trọng, đồng thời dự án thành công, ngoài mặt hắn dễ nhìn, lại được chính tích, cũng có câu trả lời thỏa đáng với trên tỉnh.
Chẳng qua Thẩm Hoài tất phải ưu tiên đến lợi ích cho Mai thép.
Quyền khống chế nhà máy điện, bến cảng Mai Khê không thể rơi vào tay người khác, đây là điều không cần bàn cãi…
Nguồn lực khu bờ sông đặt bến cảng rất tốt, đường thủy sâu rộng, chi phí xây cầu cảng khá thấp. Từ bố cục mà xét, về sau vận chuyển nguyên tài liệu và sản phẩm ra thị trường của Mai thép đều chủ yếu ỷ lại vào bến cảng này.
Nội bộ Mai thép đã xác định chiến lược phát triển lò điện, dây chuyền này tiêu hao điện năng rất lớn, sự ỷ lại vào nguồn cung ứng điện là không tránh khỏi; không có nguồn điện dồi dào, phát triển cơ địa lò điện thép chỉ là giấc mơ hão; Mà giá điện cao hay thấp sẽ trực tiếp quyết định giá thành luyện thép, ảnh hưởng đến chi phí và lợi nhuận tập đoàn giành được. Với tính chất trọng yếu như vậy, tất nhiên nhà máy điện sẽ là chìa khóa không thể rơi vào tay kẻ khác.
Ngoài ra, giữa dự án hùn vốn và hạng mục nhập khẩu hai dây chuyền của Tây Vưu Minh Tư, ban quản lý Mai thép cũng nhất trí khuynh hướng về cái thứ hai.
Nếu thực hiện đồng thời cả hai hạng mục, Mai thép sẽ phải đối mặt với vấn đề phân phối nguồn lực kỹ thuật và quản lý.
Công việc phải dựa vào người mới làm được, người là nguồn lực căn bản của Mai thép.
Lực lượng kỹ thuật và quản lý của Mai thép trước đây rất mỏng, hơn một năm qua, Thẩm Hoài đã hình thành ban quản lý mới cho tập đoàn, lấy đám Triệu Đông, Phan Thành làm đầu, đội ngũ quản lý hơn 200 người thì có tám thành trở nên là đến từ thị thép, có thể nói Mai thép nhờ giẫm đạp lên thị thép mới có ngày hôm nay.
Không có đội ngũ như thế, dù Thẩm Hoài là thần tiên cũng không cách nào đem xác suất thành phẩm đúc phôi của Mai thép cao hơn thị thép hơn 7%. Chỉ nhân tố ấy thôi đã cống hiến gần nửa lợi nhuận mà tập đoàn thu được.
Chỉ bằng móc người khó mà kéo dài, thị thép cũng không phải giếng trời ban phát nước mát mãi được; then chốt vẫn phải dựa vào bồi dưỡng lực lượng tự thân, giữ vững nguồn cung ứng nhân lực kỹ thuật cao.
Nhưng muốn bồi dưỡng lực lượng quản lý và kỹ thuật thích nghi được với công nghệ mới, cái cần thiết nhất là thời gian và chu kỳ.
Những kẻ đã hiểu kỹ thuật lại am tường quản lý như Triệu Đông, Phan Thành, trừ thiên phú và nỗ lực của bản thân ra, mỗi người đều phải tinh tâm tìm tòi học hỏi bảy tám năm dưới cơ sở mới được như ngày hôm nay.
Thẩm Hoài chiêu sính sinh viên đại học và những công nhân có chí tiến thủ trên quy mô lớn, lựa ra những người có tiềm lực đưa đi đào tạo thêm, muốn đạt kết quả tốt cần chí ít là hai ba năm, thậm chí lâu hơn nữa mới từng bước được phát huy.
Công nhân bình thường có thể tuyển mộ bất cứ lúc nào, nhưng lực lượng kỹ thuật và quản lý cốt cán đều chỉ có thể điều rút từ trong Mai thép.
Nếu quy mô dự án quá lớn hoặc đồng thời thực hiện nhiều dự án, thậm chí sẽ tạo thành vấn đề hao hụt nhân tài, kéo trượt trình độ của dự án cũ, đây là đại kỵ trong quản lý xí nghiệp.
Đại diện Fuji vẽ ra quy mô dự án với tổng sản lượng hơn 100 vạn tấn/năm, đầu tư lên tới 100 triệu USD khiến Đàm Khải Bình hưng phấn đến quên cả trời đất, song Thẩm Hoài lại không thể không lo lắng đến tính thực tế của dự án.
Tổng sản lượng của dây chuyền mà Tây Vưu Minh Tư sắp đào thải là 40 vạn tấn/năm, nếu Mai thép ưu tiên đảm bảo kiến thiết và đưa vào sử dụng hạng mục này, vậy sẽ không rút được ai ra để làm dự án hùn vốn nữa.
Đám Triệu Đông, Uông Khang Thăng, Tiền Văn Huệ, Từ Khê Đình cũng rõ ràng điểm này, đều kiên trì cho rằng: Lực lượng kỹ thuật và quản lý hiện có không thể phân tán.
Sau cuộc họp, Thẩm Hoài gọi Triệu Đông đến phòng làm việc, nói: “Không phải Chu Minh một mực trách cứ đến Mai Khê không có việc để làm ư? Hồi ở thị thép hắn cũng có kinh nghiệm thực tế về quản lý và kỹ thuật, tôi tính để hắn đi phụ trách dự án hùn vốn, cậu cảm thấy thế nào?”
Đổi lại là Dương Hải Bằng tất sẽ vỗ tay tán thành, nhưng Triệu Đông tính trầm ổn, biết Thẩm Hoài có ý đào hố cho Chu Minh nhảy vào, nhiều ít cảm thấy có lỗi với Hùng Văn Bân. Nhưng với tình trạng tiến thoái lưỡng nan trước mắt, không có bậc thềm nào tốt hơn thế này cho Đàm Khải Bình xuống nước, bèn gật gật đầu: “Đại khái chỉ có thể như thế thôi.”
Thẩm Hoài lắc lắc đầu, nói: “Hiện tại muốn làm nên chuyện gì cũng khó a. Chu Minh đi phụ trách dự án hùn vốn, nhưng cậu cũng phải để ý giùm tôi, đừng cho Chu Minh có cơ hội nhúng tay vào sự vụ của tập đoàn và các công ty con. Trong dự án hùn vốn Mai thép chỉ cung cấp quỹ đất và phối bị điện lực, những cái khác, hạng mục tự đi mà vận hành. Chu Minh làm ra được thành tích hay không là tùy vào khả năng của hắn; hắn làm hư cũng không thể oán chúng ta hố hắn. Nghĩ lại năm rồi Mai thép phải đứng trước tình hình thế nào… hắn thực không có lý do gì để làm tệ hơn chúng ta a…”
Triệu Đông cười khổ, nói đỡ cho Chu Minh: “Những người muốn nhảy khỏi thị thép đã bị chúng ta móc gần hết; nếu dự án hùn vốn tiếp tục rút người ở đó, không biết thị thép sẽ vận hành thế nào… Hiện tại mấy xưởng chủ chốt của họ đã bắt đầu xuất hiện vấn đề rồi, giờ Chu Minh rút thêm người, sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Thẩm Hoài nhắm mắt, lắc lắc đầu, nói: “Không được tâm từ mềm tay, chúng ta mà mềm tay, người khác không cho đường lui đâu. Đương nhiên, tôi sẽ kiến nghị để tập đoàn tỉnh thép cũng tham dự hợp tác cùng, để xem Chu Minh có năng lực móc người từ bên đó sang dùng không…”
Triệu Đông suy tư một chốc, thấy chỉ có thể làm thế cái đã, Đàm Khải Bình một mực muốn dự án thành công, Chu Minh cũng không cam tịch mịch, đây đều là thực tế mà bọn hắn không thể ngăn trở. Thẩm Hoài cầm điện thoại lên, gọi liên tục hai cuộc:
“Tô thư ký, Đàm bí thư có ở trong phòng làm việc không? Về chuyện xảy ra hôm qua, tôi muốn kiểm điểm trước mặt ông ấy…”
“Chu Minh, cậu ở đâu? Hôm nay trong người không khỏe, vẫn còn ở nhà hả? Không có chuyện gì cả, đợi lát nữa tôi phải tới thị ủy một chuyến, cậu sang đó trước chờ tôi.”
Thẩm Hoài thả điện thoại xuống, vỗ vỗ lên vai Triệu Đông, nói: “Ngày mai cậu phải sang Anh, khả năng thời gian ở bên đó tương đối dài. Hôm nay, cậu, Phan Thành, cả nhóm nhân viên thứ nhất ra nước ngoài đào tạo đều về nhà nghỉ ngơi đi. Về chăm vợ, không thì Minh Hà trách tôi chết…”
« Vậy tôi đi » Triệu Đông nói, nếu chuyến này xác nhận dây chuyền của Tây Vưu Minh Tư có thể nhập về thì công tác tiếp sau sẽ rất bận rộn, cũng không khách khí với Thẩm Hoài nữa, trực tiếp về nhà với vợ mấy ngày trước khi đi.
************************************************** **
Sáng sớm Hùng Văn Bân đến phòng làm việc, thấy mặt Đàm Khải Bình vẫn đen như đít nồi, cũng không hỏi tình hình đám người Nhật hiện ra sao. Đến mười giờ, thấy Chu Minh chạy tới thị ủy, đi vào phòng mình mới kỳ quái hỏi: “Sao không đi làm mà lại tới đây?”
“Thẩm Hoài gọi điện bảo con đến thị ủy đợi hắn, lát nữa hắn mới tới.” Chu Minh mài giũa không thấu suy nghĩ trong đầu Thẩm Hoài. Mấy tháng rồi đì mình trên ghế lạnh ở Mai Khê, sau chuyện hôm qua lại thông báo cùng hắn tới thị ủy là để làm gì…
Tô Khải Văn đẩy cửa đi vào, thấy Chu Minh cũng ở đó, kỳ quái hỏi: “Sao cậu qua đây?”
“Thẩm Hoài gọi điện bảo tôi tới.” Chu Minh nói
“À….”
Thấy Tô Khải Văn như hiểu ra điều gì, Hùng Văn Bân liền truy hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Thẩm Hoài vừa gọi điện sang, nói muốn kiểm điểm về chuyện hôm qua trước mặt Đàm bí thư; chắc gọi Chu Minh tới là để kiểm điểm sâu sắc hơn.” Tô Khải Văn nói: “Đàm bí thư nói rồi, đợi lát nữa Thẩm Hoài sang, lão Hùng anh cũng đến đó luôn…”
Chu Minh mặt lộ hỉ sắc, Hùng Văn Bân lại đầy tâm nghi hoặc.
/480
|