Vì để phía Fuji biết điều hơn một chút, Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân quyết định chọn một tòa nhà khác để thương nghị công việc.
Trừ lầu chính, sau lưng hồ Lâm Thúy, Nam viên còn có mười mấy căn biệt thự, đám Trường Sơn Tín Phu được sắp xếp ở trong căn số 8; chỉ cần không có người nhắc nhở, Thẩm Hoài không cần lo bọn hắn biết mình cũng ở Nam viên.
Ăn qua loa bữa trưa, chờ Lương Tiểu Lâm, Cố Đồng chạy tới, Thẩm Hoài liền nói rõ giới hạn trong lần đàm phán này cho bọn họ: “Hôm qua thái độ của tôi hơi quá khích, hồi sáng đã kiểm điểm với Đàm bí thư rồi; đàm phán vẫn sẽ được tiếp tục, nhưng quyền khống chế nhà máy điện và bến cảng không thể buông bỏ, bởi thế mới tìm các anh đến cùng bàn đối sách…”
Lương Tiểu Lâm nhìn sang Hùng Văn Bân dò hỏi, Hùng Văn Bân khẽ khàng gật đầu.
Ông ta biết Đàm Khải Bình chỉ nhất thời khó coi, không trực tiếp thừa nhận ngay trong phòng làm việc, nhưng sau chuyện đêm hôm trước, hôm nay lại làm ra nhượng bộ, trên thực tế Đàm Khải Bình đã mặc nhận giới tuyến mà Thẩm Hoài vẽ ra này.
Nếu giới tuyến đã được Đàm Khải Bình thông qua, Lương Tiểu Lâm biết đó không phải là điều mình có thể giẫm lên, thầm nhủ thủ đoạn Thẩm Hoài đúng là lợi hại; nháo một vòng, tuy cuối cùng phải tìm Đàm Khải Bình kiểm điểm, song thực tế cũng đạt thành mục đích, bức họ Đàm nhượng bộ. Nhưng không biết Đàm Khải Bình liệu có dung túng Thẩm Hoài nữa không, hay sẽ còn động tác gì khác.
Nhất thời Lương Tiểu Lâm cũng không rõ ràng, đem quyền khống chế nhà máy điện và bến cảng nhường ra, kéo về mấy trăm triệu đô FDI thì có gì không tốt, lẽ nào hắn còn định làm bí thư đảng ủy Mai Khê thêm một kỳ nữa?
Hắn biết lúc Mai thép cải chế, bản thân Thẩm Hoài không hề giữ cổ phần, hẳn nên sẽ tập trung phát triển trên đường sĩ đồ. Lấy bối cảnh nhà họ Tống, Lương Tiểu Lâm biết Thẩm Hoài sẽ không quá để ý mấy đồng tiền lẻ kia, mà hẳn cần chính tích để thăng lên… Kêu gọi FDI là công lao Đàm Khải Bình, nhưng dự án hùn vốn thành công, không phải hắn cũng có chính tích?
Hiện tại Thẩm Hoài cắn chết giới hạn này không chịu buông tay, tuy khả năng Fuji sẽ có nhượng bộ, nhưng quy mô dự án tất sẽ áp súc cực đại… Càng nghĩ càng khiến Lương Tiểu Lâm ngờ không thấu, đến cùng thì trong đầu thằng này đang nghĩ những gì?
Lương Tiểu Lâm băn khoăn nghi hoặc, Cố Đồng lại cười hì hì nắm tay Chu Minh, khen nói: “Năm đó lão Hùng bồi dưỡng ra toàn nhân tài a, giờ cũng đến lượt tiểu Chu cậu biểu hiện rồi…”
Giờ này Cố Đồng muốn cải thiện quan hệ với Hùng Văn Bân, hẳn nhiên không thiếu lời hay ý đẹp khen tán Chu Minh.
Không quản thị thép bị giày vò thành dạng gì trong tay họ Cố, làm xí nghiệp trực thuộc thành phố, mỗi năm cống hiến hơn 8% tài thuế, trong bản đồ chính trị của Đông Hoa, địa vị thị thép không thua bất cứ khu huyện bình thường nào, tính cả Cố Đồng thì cán bộ cấp khoa, cấp xứ trong thị thép vơ lại được cả nắm lớn.
Làm chưởng quản thị thép, Cố Đồng là một trong những nhân vật phái thực quyền của thành phố. Có điều kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Cao Thiên Hà thất thế đã thành điều hiển nhiên, tuy Cố Đồng không gấp nhảy ra chọc họ Cao khó chịu, nhưng lúc này cũng sớm nên nhìn sắc mặt người nào đó mà làm việc.
Năm đó bị Cố Đồng gạt ra khỏi thị thép, tâm lý Chu Minh oán hận khó tiêu, nhưng giờ thấy Cố Đồng hòa nhan duyệt sắc với mình, tâm lý thống khoái không nói nên lời: “Công tác còn phải hướng Lương thị trưởng, Cố xưởng trưởng chỉ giáo nhiều…” lại nhìn sang Thẩm Hoài, nói: “Đương nhiên cũng phải thỉnh giáo cả Thẩm bí thư cậu.”
Thấy Chu Minh giở giọng quan cách, Thẩm Hoài không lưu tình diện nói: “Hướng tôi thỉnh giáo thì không cần; Tôi thấy người Chu trấn trưởng cậu nên thỉnh giáo là Hùng bí thư trưởng mới phải. Còn điểm này nữa, tuy chúng ta đã xác định giới tuyến, nhưng lợi ích giành được trong đàm phán thế nào thì phải tận hết khả năng đi tranh thủ, đừng mềm lòng… Trước khi đàm phán, chúng ta cũng phải tỏ rõ sẵn lập trường, đó là không hoan nghênh Tiếu Điền Hùng Nhất xuất hiện trong đoàn đại biểu. Điều này, tôi, Lương thị trưởng hay Cố xưởng trưởng ra mặt đều không thích hợp, chiều này Chu trấn trưởng cậu chịu khó tới thông báo với phía Fuji vậy. Tôi còn phải chuẩn bị cho chuyến sang Anh, đàm phán sau này phía Mai thép sẽ do cậu đại diện, nhưng có tình hình gì, tất phải thông báo kịp thời cho tôi…”
Nghe Thẩm Hoài giáo huấn mình như tôn tử ngay trước mặt nhạc phụ, tâm tình hớn hở trong đầu Chu Minh tức thì hóa thành mây đen đầy trời. Cũng khiến hắn tỉnh ra, Thẩm Hoài để hắn tham gia đàm phán và đại diện cho Mai thép trong dự án tương lai hoàn toàn là nhượng bộ với Đàm Khải Bình, chứ không phải nhượng bộ với hắn.
Sắc mặt Chu Minh thẹn ngượng, gật gật đầu nói: “Tôi biết rồi, Thẩm bí thư.” Nội tâm lại càng kiên định, muốn mượn dự án lần này làm ván nhảy, làm ra một phen thành tích, có như thế mới vươn lên đạp xuống đầu kẻ khác được.
Tâm lý Hùng Văn Bân thầm than thở, hôm nay ngoài mặt là Thẩm Hoài kiểm điểm, nhưng kỳ thực cũng là câu trả lời rõ ràng với Đàm Khải Bình, về sau nếu phát sinh chuyện gì khiến đây đó khó ở chung, muốn không kích hóa mâu thuẫn đều khó.
Sắc mặt Thẩm Hoài hơi hoãn, nói với Lương Tiểu Lâm: “Lương thị trưởng, theo tôi được biết, ngành thép Nhật đang trong giai đoạn điều chỉnh, Fuji có ý hợp nhất với một số xí nghiệp sắt thép Nhật khác… Với tình hình trước mắt, bố cục đầu tư nước ngoài của Fuji khá lạc hậu, đây là yếu điểm mà bọn hắn cần bù đắp ngay. Từ điểm này, đối tượng hợp tác mà Fuji có thể chọn ở TQ chịu rất nhiều hạn chế. Thứ nhất, những xí nghiệp đã hợp tác với các xí nghiệp nổi tiếng khác của ngành thép Nhật Bản hiển nhiên sẽ không nằm trong phạm vi bọn họ lựa chọn; thứ hai, đối tác của mấy xí nghiệp mà Fuji tính hợp nhất trong lần này cũng phải loại trừ; thứ ba, xí nghiệp thép Nhật rất cần bố cục ven duyên hải và có hệ thống bến cảng, kho bãi tốt để tiện vận tải nguyên liệu, sản phẩm ra thị trường, Fuji cũng không ngoại lệ. Chỉ cần nắm vững ba điểm này sẽ phát hiện, quyền chủ động trong đàm phán hoàn toàn nằm trong tay chúng ta…”
Lương Tiểu Lâm không hiểu rõ tình hình ngành thép cho lắm, sờ sờ đầu, nhìn sang Hùng Văn Bân, Cố Đồng: “Lão Hùng, lão Cố, các anh cảm thấy thế nào?”
Hùng Văn Bân gật gật đầu, nói: “Tôi không hiểu nhiều về ngành thép Nhật, nhưng lời Thẩm Hoài nói rất có lý; có lẽ chúng ta nên tận hết khả năng tìm hiểu rõ về Fuji, đem quyền chủ động nắm vào tay để đi tranh thủ càng nhiều lợi ích, không thể nóng vội mà hỏng chuyện được.”
Cố Đồng không biết Thẩm Hoài nói thật hay giả, nhưng Hùng Văn Bân đã lên tiếng xác nhận, hắn cũng không cách nào phản bác, đành gật đầu phụ họa với ý kiến Thẩm Hoài.
Lương Tiểu Lâm gật gật đầu, nói: “Nếu đã cầm bài tốt trong tay, vậy phải chú ý sách lược nhiều hơn…”
Thảo luận sách lược đàm phán và những loại phương án mà Mai thép và thị thép có thể tiếp nhận, đến ba giờ chiều, Thẩm Hoài trực tiếp đem chuyện đàm phán ném cho Chu Minh, còn mình về lại khu tìm Chu Dụ.
Đến khu chính phủ, hắn mới biết hồi trưa bí thư Dương Ngọc Quyền đã được Đàm Khải Bình gọi lên thị ủy nói chuyện.
Hắn cũng nhận thức rõ, không thể chỉ bằng kiểm điểm suông là có thể khiến Đàm Khải Bình thôi nghỉ; nếu Đàm Khải Bình dễ qua mặt thế này, vậy cái ghế bí thư thị ủy cũng không đến lượt cho ông ta ngồi.
Đàm Khải Bình bị bức buông bỏ trực tiếp can thiệp vào tiến trình đàm phán, nhưng sẽ không tiếp tục ngồi nhìn khu Đường Ấp thành dù bảo hộ cho Thẩm Hoài… Cũng như hắn đã đáp ứng để Chu Minh tham gia đàm phán, để Chu Minh thay mặt Mai thép phụ trách dự án, nhưng không đại biểu hắn sẽ không có những “động tác nhỏ” khác, Thẩm Hoài không thể trông mong Đàm Khải Bình để yên cho mình… Đây là điều đã nằm trong dự liệu, chỉ không ngờ Đàm Khải Bình lại hạ thủ nhanh đến như vậy.
“Hồi trưa anh mới làm kiểm điểm với ông ta, có muốn làm động tác gì, rốt cục phải chừa cho người ta chút mặt mũi chứ.” Đối với chuyện này, Thẩm Hoài cũng không quá bận tâm, bước tới góc tường, mở cửa sổ ra, châm thuốc hút.
“Anh cảm thấy Fuji sẽ đồng ý với điều kiện như thế này?” Chu Dụ chống tay lên cằm, ngắm nhìn Thẩm Hoài, nghi hoặc hỏi. Dương Ngọc Quyền bị gọi lên thị ủy sẽ có kết quả gì, hiện tại còn không dễ đoán, trước mắt chỉ có thể bàn chuyện dự án trước đã.
“Anh có đóng sập cửa vào nhà máy điện và bến cảng đâu. Chỉ cần Fuji đầu tư đến quy mô nhất định, bọn hắn còn có thể tham gia vào giai đoạn hai mà. Tuy hứa hão thế này thường không có hợp đồng gì ràng buộc, nhưng em nói xem, liệu Chu Minh có bán anh sau lưng không?” Thẩm Hoài cười hỏi.
“Trước mắt dự án hùn vốn là cơ hội duy nhất để Chu Minh lật thân. Tất nhiên hắn sẽ tận hết sức để dự án thành công. Hơn nữa, em thấy vì đảm bảo dự án thành công, tương lai có thể áp anh xuống, rất có thể Đàm Khải Bình sẽ chấp nhận để Chu Minh hứa hẹn gì đó với phía Fuji.” Chu Dụ cười nói: “Nếu phía họ tin tưởng tương lai anh sẽ bị Đàm Khải Bình đá khỏi Mai Khê, chắc sẽ nhẫn nại thêm, không gấp cướp lấy nhà máy điện và bến cảng ngay trong nhất thời. Anh vẽ được chiếc bánh lớn thế này, bọn hắn thèm nhỏ dãi, sự nhẫn nại là chắc chắn phải có.”
“Anh cũng chỉ muốn tranh thủ được thêm một hai năm thôi.” Thẩm Hoài nói: “Hiện tại quy mô Mai thép còn nhỏ, đi hy sinh lợi ích của nó bây giờ không nhiều người sẽ quan tâm. Nhưng đợi Mai thép phát triển thành quy mô trên triệu tấn, anh không tin Đàm Khải Bình dám vì chính tích cho bản thân mà bán đứng Mai thép cho người Nhật.”
Chu Dụ gật đầu, như hiện thời, Đàm Khải Bình muốn hy sinh lợi ích Mai thép, đem bố cục vất vả lắm mới tạo ra chắp tay nhường cho Fuji, mặc Chu gia trăm ngàn lần không muốn, nhưng không thể không thừa nhận, lực lượng Mai thép nắm giữ còn quá nhỏ, không đủ để trực tiếp náo lật mặt với bí thư thị ủy.
Nhưng đợi Mai thép phát triển lên sản lượng 1 triệu tấn/năm, không chỉ lực lượng tụ tập trên thân lớn mạnh, mà làm xí nghiệp thép lớn thứ hai trong tỉnh (chỉ sau tỉnh thép); sức ảnh hưởng trên chính trị tất nhiên sẽ tăng trưởng cực đại, không thể xem nhẹ.
Trừ lầu chính, sau lưng hồ Lâm Thúy, Nam viên còn có mười mấy căn biệt thự, đám Trường Sơn Tín Phu được sắp xếp ở trong căn số 8; chỉ cần không có người nhắc nhở, Thẩm Hoài không cần lo bọn hắn biết mình cũng ở Nam viên.
Ăn qua loa bữa trưa, chờ Lương Tiểu Lâm, Cố Đồng chạy tới, Thẩm Hoài liền nói rõ giới hạn trong lần đàm phán này cho bọn họ: “Hôm qua thái độ của tôi hơi quá khích, hồi sáng đã kiểm điểm với Đàm bí thư rồi; đàm phán vẫn sẽ được tiếp tục, nhưng quyền khống chế nhà máy điện và bến cảng không thể buông bỏ, bởi thế mới tìm các anh đến cùng bàn đối sách…”
Lương Tiểu Lâm nhìn sang Hùng Văn Bân dò hỏi, Hùng Văn Bân khẽ khàng gật đầu.
Ông ta biết Đàm Khải Bình chỉ nhất thời khó coi, không trực tiếp thừa nhận ngay trong phòng làm việc, nhưng sau chuyện đêm hôm trước, hôm nay lại làm ra nhượng bộ, trên thực tế Đàm Khải Bình đã mặc nhận giới tuyến mà Thẩm Hoài vẽ ra này.
Nếu giới tuyến đã được Đàm Khải Bình thông qua, Lương Tiểu Lâm biết đó không phải là điều mình có thể giẫm lên, thầm nhủ thủ đoạn Thẩm Hoài đúng là lợi hại; nháo một vòng, tuy cuối cùng phải tìm Đàm Khải Bình kiểm điểm, song thực tế cũng đạt thành mục đích, bức họ Đàm nhượng bộ. Nhưng không biết Đàm Khải Bình liệu có dung túng Thẩm Hoài nữa không, hay sẽ còn động tác gì khác.
Nhất thời Lương Tiểu Lâm cũng không rõ ràng, đem quyền khống chế nhà máy điện và bến cảng nhường ra, kéo về mấy trăm triệu đô FDI thì có gì không tốt, lẽ nào hắn còn định làm bí thư đảng ủy Mai Khê thêm một kỳ nữa?
Hắn biết lúc Mai thép cải chế, bản thân Thẩm Hoài không hề giữ cổ phần, hẳn nên sẽ tập trung phát triển trên đường sĩ đồ. Lấy bối cảnh nhà họ Tống, Lương Tiểu Lâm biết Thẩm Hoài sẽ không quá để ý mấy đồng tiền lẻ kia, mà hẳn cần chính tích để thăng lên… Kêu gọi FDI là công lao Đàm Khải Bình, nhưng dự án hùn vốn thành công, không phải hắn cũng có chính tích?
Hiện tại Thẩm Hoài cắn chết giới hạn này không chịu buông tay, tuy khả năng Fuji sẽ có nhượng bộ, nhưng quy mô dự án tất sẽ áp súc cực đại… Càng nghĩ càng khiến Lương Tiểu Lâm ngờ không thấu, đến cùng thì trong đầu thằng này đang nghĩ những gì?
Lương Tiểu Lâm băn khoăn nghi hoặc, Cố Đồng lại cười hì hì nắm tay Chu Minh, khen nói: “Năm đó lão Hùng bồi dưỡng ra toàn nhân tài a, giờ cũng đến lượt tiểu Chu cậu biểu hiện rồi…”
Giờ này Cố Đồng muốn cải thiện quan hệ với Hùng Văn Bân, hẳn nhiên không thiếu lời hay ý đẹp khen tán Chu Minh.
Không quản thị thép bị giày vò thành dạng gì trong tay họ Cố, làm xí nghiệp trực thuộc thành phố, mỗi năm cống hiến hơn 8% tài thuế, trong bản đồ chính trị của Đông Hoa, địa vị thị thép không thua bất cứ khu huyện bình thường nào, tính cả Cố Đồng thì cán bộ cấp khoa, cấp xứ trong thị thép vơ lại được cả nắm lớn.
Làm chưởng quản thị thép, Cố Đồng là một trong những nhân vật phái thực quyền của thành phố. Có điều kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Cao Thiên Hà thất thế đã thành điều hiển nhiên, tuy Cố Đồng không gấp nhảy ra chọc họ Cao khó chịu, nhưng lúc này cũng sớm nên nhìn sắc mặt người nào đó mà làm việc.
Năm đó bị Cố Đồng gạt ra khỏi thị thép, tâm lý Chu Minh oán hận khó tiêu, nhưng giờ thấy Cố Đồng hòa nhan duyệt sắc với mình, tâm lý thống khoái không nói nên lời: “Công tác còn phải hướng Lương thị trưởng, Cố xưởng trưởng chỉ giáo nhiều…” lại nhìn sang Thẩm Hoài, nói: “Đương nhiên cũng phải thỉnh giáo cả Thẩm bí thư cậu.”
Thấy Chu Minh giở giọng quan cách, Thẩm Hoài không lưu tình diện nói: “Hướng tôi thỉnh giáo thì không cần; Tôi thấy người Chu trấn trưởng cậu nên thỉnh giáo là Hùng bí thư trưởng mới phải. Còn điểm này nữa, tuy chúng ta đã xác định giới tuyến, nhưng lợi ích giành được trong đàm phán thế nào thì phải tận hết khả năng đi tranh thủ, đừng mềm lòng… Trước khi đàm phán, chúng ta cũng phải tỏ rõ sẵn lập trường, đó là không hoan nghênh Tiếu Điền Hùng Nhất xuất hiện trong đoàn đại biểu. Điều này, tôi, Lương thị trưởng hay Cố xưởng trưởng ra mặt đều không thích hợp, chiều này Chu trấn trưởng cậu chịu khó tới thông báo với phía Fuji vậy. Tôi còn phải chuẩn bị cho chuyến sang Anh, đàm phán sau này phía Mai thép sẽ do cậu đại diện, nhưng có tình hình gì, tất phải thông báo kịp thời cho tôi…”
Nghe Thẩm Hoài giáo huấn mình như tôn tử ngay trước mặt nhạc phụ, tâm tình hớn hở trong đầu Chu Minh tức thì hóa thành mây đen đầy trời. Cũng khiến hắn tỉnh ra, Thẩm Hoài để hắn tham gia đàm phán và đại diện cho Mai thép trong dự án tương lai hoàn toàn là nhượng bộ với Đàm Khải Bình, chứ không phải nhượng bộ với hắn.
Sắc mặt Chu Minh thẹn ngượng, gật gật đầu nói: “Tôi biết rồi, Thẩm bí thư.” Nội tâm lại càng kiên định, muốn mượn dự án lần này làm ván nhảy, làm ra một phen thành tích, có như thế mới vươn lên đạp xuống đầu kẻ khác được.
Tâm lý Hùng Văn Bân thầm than thở, hôm nay ngoài mặt là Thẩm Hoài kiểm điểm, nhưng kỳ thực cũng là câu trả lời rõ ràng với Đàm Khải Bình, về sau nếu phát sinh chuyện gì khiến đây đó khó ở chung, muốn không kích hóa mâu thuẫn đều khó.
Sắc mặt Thẩm Hoài hơi hoãn, nói với Lương Tiểu Lâm: “Lương thị trưởng, theo tôi được biết, ngành thép Nhật đang trong giai đoạn điều chỉnh, Fuji có ý hợp nhất với một số xí nghiệp sắt thép Nhật khác… Với tình hình trước mắt, bố cục đầu tư nước ngoài của Fuji khá lạc hậu, đây là yếu điểm mà bọn hắn cần bù đắp ngay. Từ điểm này, đối tượng hợp tác mà Fuji có thể chọn ở TQ chịu rất nhiều hạn chế. Thứ nhất, những xí nghiệp đã hợp tác với các xí nghiệp nổi tiếng khác của ngành thép Nhật Bản hiển nhiên sẽ không nằm trong phạm vi bọn họ lựa chọn; thứ hai, đối tác của mấy xí nghiệp mà Fuji tính hợp nhất trong lần này cũng phải loại trừ; thứ ba, xí nghiệp thép Nhật rất cần bố cục ven duyên hải và có hệ thống bến cảng, kho bãi tốt để tiện vận tải nguyên liệu, sản phẩm ra thị trường, Fuji cũng không ngoại lệ. Chỉ cần nắm vững ba điểm này sẽ phát hiện, quyền chủ động trong đàm phán hoàn toàn nằm trong tay chúng ta…”
Lương Tiểu Lâm không hiểu rõ tình hình ngành thép cho lắm, sờ sờ đầu, nhìn sang Hùng Văn Bân, Cố Đồng: “Lão Hùng, lão Cố, các anh cảm thấy thế nào?”
Hùng Văn Bân gật gật đầu, nói: “Tôi không hiểu nhiều về ngành thép Nhật, nhưng lời Thẩm Hoài nói rất có lý; có lẽ chúng ta nên tận hết khả năng tìm hiểu rõ về Fuji, đem quyền chủ động nắm vào tay để đi tranh thủ càng nhiều lợi ích, không thể nóng vội mà hỏng chuyện được.”
Cố Đồng không biết Thẩm Hoài nói thật hay giả, nhưng Hùng Văn Bân đã lên tiếng xác nhận, hắn cũng không cách nào phản bác, đành gật đầu phụ họa với ý kiến Thẩm Hoài.
Lương Tiểu Lâm gật gật đầu, nói: “Nếu đã cầm bài tốt trong tay, vậy phải chú ý sách lược nhiều hơn…”
Thảo luận sách lược đàm phán và những loại phương án mà Mai thép và thị thép có thể tiếp nhận, đến ba giờ chiều, Thẩm Hoài trực tiếp đem chuyện đàm phán ném cho Chu Minh, còn mình về lại khu tìm Chu Dụ.
Đến khu chính phủ, hắn mới biết hồi trưa bí thư Dương Ngọc Quyền đã được Đàm Khải Bình gọi lên thị ủy nói chuyện.
Hắn cũng nhận thức rõ, không thể chỉ bằng kiểm điểm suông là có thể khiến Đàm Khải Bình thôi nghỉ; nếu Đàm Khải Bình dễ qua mặt thế này, vậy cái ghế bí thư thị ủy cũng không đến lượt cho ông ta ngồi.
Đàm Khải Bình bị bức buông bỏ trực tiếp can thiệp vào tiến trình đàm phán, nhưng sẽ không tiếp tục ngồi nhìn khu Đường Ấp thành dù bảo hộ cho Thẩm Hoài… Cũng như hắn đã đáp ứng để Chu Minh tham gia đàm phán, để Chu Minh thay mặt Mai thép phụ trách dự án, nhưng không đại biểu hắn sẽ không có những “động tác nhỏ” khác, Thẩm Hoài không thể trông mong Đàm Khải Bình để yên cho mình… Đây là điều đã nằm trong dự liệu, chỉ không ngờ Đàm Khải Bình lại hạ thủ nhanh đến như vậy.
“Hồi trưa anh mới làm kiểm điểm với ông ta, có muốn làm động tác gì, rốt cục phải chừa cho người ta chút mặt mũi chứ.” Đối với chuyện này, Thẩm Hoài cũng không quá bận tâm, bước tới góc tường, mở cửa sổ ra, châm thuốc hút.
“Anh cảm thấy Fuji sẽ đồng ý với điều kiện như thế này?” Chu Dụ chống tay lên cằm, ngắm nhìn Thẩm Hoài, nghi hoặc hỏi. Dương Ngọc Quyền bị gọi lên thị ủy sẽ có kết quả gì, hiện tại còn không dễ đoán, trước mắt chỉ có thể bàn chuyện dự án trước đã.
“Anh có đóng sập cửa vào nhà máy điện và bến cảng đâu. Chỉ cần Fuji đầu tư đến quy mô nhất định, bọn hắn còn có thể tham gia vào giai đoạn hai mà. Tuy hứa hão thế này thường không có hợp đồng gì ràng buộc, nhưng em nói xem, liệu Chu Minh có bán anh sau lưng không?” Thẩm Hoài cười hỏi.
“Trước mắt dự án hùn vốn là cơ hội duy nhất để Chu Minh lật thân. Tất nhiên hắn sẽ tận hết sức để dự án thành công. Hơn nữa, em thấy vì đảm bảo dự án thành công, tương lai có thể áp anh xuống, rất có thể Đàm Khải Bình sẽ chấp nhận để Chu Minh hứa hẹn gì đó với phía Fuji.” Chu Dụ cười nói: “Nếu phía họ tin tưởng tương lai anh sẽ bị Đàm Khải Bình đá khỏi Mai Khê, chắc sẽ nhẫn nại thêm, không gấp cướp lấy nhà máy điện và bến cảng ngay trong nhất thời. Anh vẽ được chiếc bánh lớn thế này, bọn hắn thèm nhỏ dãi, sự nhẫn nại là chắc chắn phải có.”
“Anh cũng chỉ muốn tranh thủ được thêm một hai năm thôi.” Thẩm Hoài nói: “Hiện tại quy mô Mai thép còn nhỏ, đi hy sinh lợi ích của nó bây giờ không nhiều người sẽ quan tâm. Nhưng đợi Mai thép phát triển thành quy mô trên triệu tấn, anh không tin Đàm Khải Bình dám vì chính tích cho bản thân mà bán đứng Mai thép cho người Nhật.”
Chu Dụ gật đầu, như hiện thời, Đàm Khải Bình muốn hy sinh lợi ích Mai thép, đem bố cục vất vả lắm mới tạo ra chắp tay nhường cho Fuji, mặc Chu gia trăm ngàn lần không muốn, nhưng không thể không thừa nhận, lực lượng Mai thép nắm giữ còn quá nhỏ, không đủ để trực tiếp náo lật mặt với bí thư thị ủy.
Nhưng đợi Mai thép phát triển lên sản lượng 1 triệu tấn/năm, không chỉ lực lượng tụ tập trên thân lớn mạnh, mà làm xí nghiệp thép lớn thứ hai trong tỉnh (chỉ sau tỉnh thép); sức ảnh hưởng trên chính trị tất nhiên sẽ tăng trưởng cực đại, không thể xem nhẹ.
/480
|