Nói tới đây Dương Dung không nhịn được mà cười khanh khách vì nàng biết rõ đây là điều không thể nào.
Trương Lãng nghĩ tới đây hổ thể rung mạnh trong đầu bỗng nhiên nghĩ ra điều gì sắc mặt vô cùng khó coi, Dương Dung cũng rung người lộ ra vẻ kinh hãi.
Dương Dung một lần nữa nằm xuống đem mặt dán lên trên lồng ngực của Trương Lãng nàng cảm thấy vô cùng ôn hòa, cũng cảm thấy tim hắn đang đập nhanh, trong lòng mê hoặc mà nói:
- Lão công chàng làm sao vậy có gì không ổn sao?
Trương Lãng hít sâu một hơi cố gắng nhịn kích động trong lòng mà nói:
- Có một lọa khả năng, hơn nữa trong mắt của ta khả năng này vốc ùng lớn, chuyện tối nay là có người muốn dùng kế liên hoàn hãm hại chúng ta, để cho Viên Thiệu và Tào Tháo gây chiến với Giang Đông, từ đó đạt được lợi ích, cũng từng bước tiêu diệt chúng ta.
Dương Dung không hiểu mà nói:
- Lão công chuyện của Tự Thụ cùng chúng ta không hợp nhau, thế nào lại có người muốn hãm hại chúng ta? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Trương Lãng quay đầu nhìn Dương Dung mà nói;
- Thoạt nhìn là vậy nhưng Tự Thụ nếu như gặp chuyện không may người đầu tiên Viên Thiệu hoài nghi chính là Tào Tháo, lúc đầu Tào Tháo là thủ hạ của hắn nhưng sau đó Tào Tháo bành trướng càng về sau càng không cam tâm làm thủ hạ hai phe công khai quyết liệt, Tào Tháo vẫn muốn thôn tính phương bắc, mà Viên Thiệu thì một mực nhìn chằm chằm chỉ là không có cách nào đối phó nên đành hợp tác nếu như xảy ra vấn đề nào đó như Tự Thụ xảy ra vấn đề, Tuân Du chỉ hươu bảo vượn đưa hoàng đế Lưu Hiệp về Hứa Xương Lạc Dương chiếm được tiên cơ thì Viên Thiệu không hoài nghi Tào Tháo cũng khó.
Dương Dung càng khó hiểu hỏi:
- Như vậy thì cùng chúng ta có quan hệ gì?
Trương Lãng cười khổ nói:
- Vấn đề là ở chỗ này, Tào Tháo không phải đồ ngu Viên Thiệu cũng không phiả là kẻ ngốc, trong thời khắc mẫn cảm ai cũng không muốn gây nhiều chuyện, chỉ cần người có lý trí là có thể nhìn ra, Tào Tháo cho dù hảo mưu không đoạn nhưng vẫn có bản lĩnh trí tuệ nếu không làm sao có được Ký Thanh chư châu khống chế thế lực phương Bắc, chỉ cần hắn tĩnh tâm suy nghĩ một chút là biết có người muốn khơi mào sự cố, tọa sơn quan hổ đấu.
Dương Dung nếu như còn không hiểu thì nàng cũng không thể làm bộ đội đặc chủng rồi chỉ thấy sắc mặt của nàng cũng trở nên nghiêm nghị mà nói:
- Với Viên Thiệu Tào Tháo mà nói thì trước hết bình định xong Công Tôn Toản hai bên nghỉ ngơi lấy sức lại đánh Lữ Bố hai phe đều không hi vọng lúc này xảy ra xung đột, bằng không Viên Thiệu cũng không phái Khúc Nghĩa hỗ trợ Tào Tháo đánh bại Lữ Bố nhưng lúc này lại xảy ra chuyện thì tình hình trở nên vô cùng khó giải quyết.
Trương Lãng gật đầu nói:
- Viên Thiệu không phải là kẻ ngu chỉ cần ngẫm lại là biết có người giá họa cho Tào Tháo hơn nữa Tào Tháo cũng phái người tiến về giải thích lợi hại, như vậy kế tiếp đám quân phiệt sẽ hoài nghi lên trên đầu của ta bởi vì bọn họ một khi khai chiến chúng ta sẽ trở thành ngư ông thủ lợi đạt được chỗ tốt nhiều nhất.
Dương Dung nghe Trương Lãng nói xong thì trầm mặc một hồi trên mặt lộ ra ưu sầu khiến cho người ta phải yêu thương không thôi.
Trương Lãng hít một hơi sâu đem Dương Dung ôm chặt để cho thân thể động lòng người của nàng dán sát lên người của mình.
Dương Dung duỗi bàn tay trắng nõn ra vuốt ve khuôn mặt của Trương Lãng chỉ nghe Trương Lãng cảm thán nói:
- Không biết là ai lợi hại như vậy dùng liên hoàn quỷ kế hãm hại chúng ta, nếu như kế này thật sự thành công thì Tào Tháo và Viên Thiệu xuất binh đối phó chúng ta, đại quân Giang Đông chỉ sợ sớm bị đánh bại rồi.
Dương Dung nhếch cái miệng nhỏ nhắn ra, phương tâm bay lên không ngừng nàng cất tiếng nói:
- Lần này chỉ là suy đoán mà thôi không có chứng cứ, nói không chừng là nội bộ Viên Thiệu tranh giành quyền vị Tự Thụ bị người nào đó ám sát, hơn nữa Lưu Biểu Mã Đằng đều có hiềm nghi.
Trương Lãng nghiêm túc nói:
- Chuyện này có kỳ quặc nhất định có người muốn đối phó với chúng ta.
Dương Dung thè lưỡi yên lặng dựa vào lồng ngực của Trương Lãng không nói lời nào.
Lúc này Trương Lãng cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, hắn dần khép hai mắt lại.
Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng mọi người đang ngủ say sưa thì một hồi thanh âm vang lên, phá vỡ sự yên lặng của Hoằng Nông, nội thành cũng bắt đầu dao động, thân binh của Lưu Hiệp mang công văn năm trăm dặm chạy tới Hoằng Nông nói rằng xế chiều ngày hôm sau thánh thượng sẽ tới cho chúng quan hộ giá.
Chúng văn võ Hoằng Nông đều nhát gan sợ chết, trước hết bọn họ nghĩ tới Lý Thúc Quách Tỷ đang đuổi theo sau mình làm sao có thể giữ mình là tốt, tâm tình ai cũng không giống nhau.
Trương Lãng đêm qua tới khuya mới ngủ nhưng sáng sớm tỉnh lại đại khái chỉ ngủ có ba bốn giờ.
Ưng vệ cũng tiến tới báo cáo động thái mới nhất của Hiến đế để Trương Lãng đưa ra quyết đoán.
Ra khỏi giường Trương Lãng mặc quần áo lại rửa mặt súc miệng sau đó cùng một đám người ra khỏi khách sạn.
Toàn bộ Hoằng Nông thành hiện tại hoảng loạn, hào khí giương cung bạt kiếm mỗi người đều kéo căng tinh thần.
Ở trên đường người đi cũng vội vàng sợ rằng gặp phải tai bay vạ gió, đêm hôm qua trạm dịch gặp hỏa hoạn, sứ giả của Viên Thiệu gặp chuyện đã khiến toàn thành xôn xao, tuy Tự Thụ không chết nhưng bất kể là ai cũng cảm thấy bất an, sợ rằng sau này tới phiên mình, không có chuyện gì người dân không dám ra khỏi cửa.
Trương Lãng lúc này đang muốn tới bái phỏng một trong ba đại tướng cuối thời nhà Hán trấn áp giặc Khăn Vàng, Chu Tuấn.
Từ khi Lý Thúc cướp lấy thiên tử, Quách Tỷ cướp quan lại hai nhà chém giết xong Chu Tuấn đóng cửa không tiếp ai, trong tay của hắn không quyền binh sầu lo thành tật thân thể mỗi ngày càng yếu ớt, Hiến đế liền ân chuẩn cho hắn lui về nhà dưỡng bệnh nhưng vẫn giữ lại trong tay hắn một chút thực quyền cho thấy trong lòng Hiến Đế coi trọng Chu Tuấn thế nào, Từ khi Hiên Đế đông du, Chu Tuấn cũng lui về phía Hoằng Nông nghênh đón.
Trương Lãng cùng với mấy Ưng vệ hành tầu trên đường vô cùng bắt mắt.
Ngẫu nhiên có vài dân chúng đi đường nhìn sang khuôn mặt lộ vẻ kinh dị, sau đó cúi đầu vội vàng rời đi.
Lúc này ở trên đường bỗng nhiên xuất hiện một đám nhân mã, 20-30 vệ binh cường tráng mặc quan phục màu vàng nhạt thống nhất mỗi người đều mang đao kiếm khí thế phiêu hãn, mang theo một vẻ bất phàm, đi đầu đám người này là một người trung niên vóc áng không cao cao hơn năm thước là cùng, mắt tam giác miệng cá trê, xem tình huống hắn là người dẫn đầu.
Lúc này hắn đang cúi đầu đi đường thân hình ra chiều suy nghĩ điều gì đó.
Tuy cảm thấy người trước mắt mặt mày xấu xí nhưng Trương Lãng không coi thường hắn
/380
|