“Huynh đệ, ta ban nãy chưa xem kỹ, bằng hữu này của ngươi kinh mạch dường như đã bị chấn đứt, hiện giờ miễn cưỡng nối lại cũng chỉ có thể tu ma, có điều Hồn Gia thần đỉnh đặt ở trong thân nàng lại chứa đầy ma dịch, có chút tương tự như hài nhi trong bào thai. Thiện Nhược này cũng là một tên đần độn, lại dùng thần khí để luyện ma, may mà Hồn Gia thần đỉnh này chỉ là sơ phẩm thần khí, bằng không chỉ hơi mất khống chế một chút, tâm ma của cô nương này sẽ nổ tung.” Cổ Việt rủ rỉ nói, “Ngươi lấy Hồn Gia thần đỉnh ra, ta sẽ giúp nàng ta một lần.”
Mộc Phong vội vàng lấy Hồn Gia thần đỉnh ra đưa cho Cổ Việt.
Cổ Việt tiếp lấy thần đỉnh, giơ tay thả một viên trân châu sáng lấp lánh vào trong đỉnh, xuyên qua ma dịch đen xì, trân châu trượt vào nội thể Lan Nhi, ma tâm lập tức kết xuất hai viên đan hoàn phát ra ánh sáng lập lòe một hồng một đen. Hai viên đan hoàn này hệt như sinh mệnh, xoay tròn xuôi theo vòng quỹ đạo hình bầu dục ở trong tiên tâm, đuổi theo lẫn nhau, trông rất đẹp mắt.
“Ta cho nàng ta thêm một vòng năng lượng, sau này khi nàng ta luyện công sẽ dễ dàng hấp thu năng lượng hơn.”
Mộc Phong gật đầu, không khỏi thầm nghĩ, chẳng biết công lực Cổ Việt này rốt cuộc đã ở mức nào rồi, thật luôn khiến người ta phải thay đổi cách nhìn, bỗng nhiên nghĩ đến bản thân trừ việc nâng cao công lực ngoài ra vẫn chưa học được bao nhiêu pháp môn, trong lòng chợt thấy xấu hổ.
“Huynh đệ, đợi khi cô nương này thải cái bào thai quái dị đó ra ngoài, ngươi hãy đưa nàng đến Ám Ma giới tu luyện. Ta còn phải làm vài việc, không đi cùng ngươi được, sau này rảnh rỗi đến Thần Giới tìm ta. Đã thành thần thì đừng nán mãi ở những hạ giới này, với tu hành của ngươi không có lợi ích bao nhiêu.” Cổ Thần bình tĩnh nói.
“Cổ Thần, vô cùng cảm tạ ngươi đã giúp chúng ta, ta còn có vài việc ở tục thế, đợi ta xử lý xong sẽ đến Thần Giới đăng môn bái phỏng, bảo trọng!” Mộc Phong ôm quyền thành khẩn nói.
“Huynh đệ bảo trọng!” Thân hình Cổ Việt liền hóa thành hư ảnh, trong nháy mắt không biết đã đi về đâu.
Mộc Phong thu Lan Nhi vào Càn Khôn Như Ý Trạc, lạnh lẽo nhìn về tinh cầu màu đen ở trước mắt, Thiện Nhược vốn với mình kể ra không hết bao nhiêu ân oán, lại suýt nữa đẩy bản thân vào chỗ chết, “Hữu cừu bất báo phi quân tử!” (tạm dịch: Có cừu mà không báo không phải là quân tử). Đối với ác nhân tuyệt không thể mềm lòng nương tay. Mộc Phong mắt tỏa hàn quang, Tiêu Diêu thần châu trong tay hóa thành một thanh trường kiếm, vận đủ thần linh chi lực định chém một kiếm vào tinh cầu của Thiện Nhược.
Trong tinh cầu màu đen bỗng nhiên bay ra một con đại điểu toàn thân lông trắng như tuyết, hai chân phủ đầy vẩy trắng, ngoại hình nhìn giống y như chim ưng ở phàm gian, nhưng thần sắc trong mắt nó lại có uy thế khiếp người.
“Ngân Lân Ưng Vương!” Kỳ Lân Thần Thú cảm thấy có điều bất ổn, lo lắng nói: “Con gia hỏa này từng ở Cổ Thú Giới theo công lực cường hãn thì đứng thứ mười, từ trước đến giờ luôn bướng bỉnh không chịu phục, sao giờ cũng thành đồng bọn của Thiện Nhược thần? Chẳng nhẽ Cổ Thú Giới đã xảy ra đại sự?”
“Tiểu tử, ta vừa mới chợp mắt thì hồ tiên kia đã biến mất, ta thấy ngươi ngươi ở đây lén lén lút lút, có phải là ngươi đã trộm đi không?” Ngân Lân Ưng Vương lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Mộc Phong ở đằng xa quát lên.
“Ca ca, cần đánh nhau hả? Chúng ta lại đánh cược một phen, ai thắng thì nó xem như là của người đó!” Diệu Diệu lướt ra ngoài cơ thể Mộc Phong, lớn tiếng kêu gào.
“Đánh cược thế nào?” Mộc Phong không để ý đến Ngân Lân Ưng Vương, quay đầu mỉm cười nhìn về phía Diệu Diệu.
“Ai bay đến phía trước nó trăm trượng đầu tiên coi như là thắng!” Diệu Diệu khá tự tin với tốc độ của bản thân.
“Tốt!” Mộc Phong lộ ra vẻ tươi cười gian xảo, “Bắt đầu!”
Tiếng nói vừa dứt, Diệu Diệu liền dẫn đầu như thiểm điện xông về phía Ưng Vương.
Mộc Phong thò tay vẫy một cái, lập tức nắm Diệu Diệu trở lại, dùng lực ném nó ra đằng sau, còn mình trong nháy mắt lại bay đến phạm vi trăm trượng gần trước người Ngân Lân Ưng Vương.
“Ngươi thua rồi! Diệu Diệu!” Mộc Phong cười nói.
“Ngươi chơi xấu! Không tính, không tính” Diệu Diệu oa oa gào lớn.
“Cái này gọi là binh bất yếm trá, bất quá ta có thể cho ngươi một cơ hội nữa.” Mộc Phong chỉ vào một lục sắc tinh cầu bên hông cười nói: “Chúng ta ai bay đến tinh cầu đó trước coi như là thắng, thế nào?”
“Lần này không được chơi xấu!” Diệu Diệu la lên một tiếng “Bắt đầu” liền hóa thành một vệt lưu quang lao thẳng đến lục sắc tinh cầu ở đằng xa.
Mộc Phong quay đầu nhìn Ngân Lân Ưng Vương lạnh lùng nói: “Ngân Lân Ưng Vương, ngươi không ở Cổ Thú Giới thống lĩnh một phương, hà cớ gì lại đến Dị Gới này tiếp tay cho ác?”
“Ngươi lại không phải chủ của ta, ta không cần phải báo cáo công việc với ngươi!” Ngân Lân Ưng Vương giận dữ nói.
Kỳ Lân Thần Thú bỗng chốc chui ra ngoài thân thể Mộc Phong, thân hình đột nhiên nở to, uy phong lẫm liệt gầm lên: “Ngân Lân Ưng Vương, có phải là Cổ Thú Giới ta đã xảy ra chuyện gì không?”
Ngân Lân Ưng Vương giật mình kinh hãi: “Đại vương, ngài sao lại ở đây?”
“Ngươi nói cho ta biết Cổ Thú Giới rốt rốt cuộc thế nào rồi?” Kỳ Lân Thần Thú quát.
“Thần giới gần đây có thể sắp xảy ra đại chiến, thường xuyên có thần nhân đến Cổ Thú Giới chúng ta bắt thần thú hình như để làm lính, cũng có không ít tiên thú bị bọn họ cưỡng ép nâng cao công lực để cấp tốc thành thần thú! Chúng ta không lúc nào có được một khoảnh khắc bình yên, Thiện Nhược thần của Nghịch Thiên Thần Minh hứa hẹn với ta, chỉ cần ta ra ngoài giúp bọn họ, họ sẽ không điều động linh thú và tiên thú ở gia tộc ta nữa, cực chẳng đã ta đành phải đáp ứng hắn.” Lời nói của Ngân Lân Ưng Vương có pha chút thương cảm.
“Ngân Lân Ưng Vương, Thiện Nhược thần chẳng qua là một thần nhân thông thường, lời hắn nói tạm thời chưa thể biết là chắc chắn hay không, những thần nhân khác sao lại có thể nghe theo hắn chứ, ngươi nên sớm trở về Cổ Thú giới đi.” Mộc Phong khuyên bảo.
“Hồ tiên này có phải là ngươi trộm…mang đi không?” Ngân Lân Ưng Vương lén liếc Kỳ Lân Thần Thú rồi quay đầu nhìn Mộc Phong nói.
“Ngân Lân Ưng Vương, hồ tiên này vốn là cố hữu của chủ nhân ta, lúc trước bị Thiện Nhược thần cưỡng ép cướp đi. Đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ cứu, đúng không?” Kỳ Lân Thần Thú nhìn thẳng vào Ngân Lân Ưng Vương nói.
“Ngươi trực tiếp nói với Thiện Nhược là Mộc Phong ta đã mang nàng đi.” Mộc Phong thu Tiêu Diêu Châu vào lòng bàn tay, bình tĩnh nói.
“Đã như vậy thì các người đi đi, ta giờ trở về Cổ Thú Giới. Đại vương, nếu rảnh rỗi mong ngài phải thường về ngó quá nhà!” Ngân Lân Ưng Vương cúi đầu nói.
Kỳ Lân Thần Thú gật đầu, Ngân Lân Ưng Vương ngân quang lấp lánh, xé kết giới ra rồi tung người nhảy vào trong.
Kỳ Lân Thần Thú lắc mình chui vào trong nội thể Mộc Phong.
Mộc Phong ngẩng đầu nhìn bốn phía, Diệu Diệu đâu? Con gia hỏa này chẳng nhẽ chui vào lục sắc tinh cầu đó đã gặp phải gà mẹ? Bèn thúc động thần niệm, nhanh chóng tiến vào lục sắc tinh cầu ở đằng xa.
Vào trong lục sắc tinh cầu, Mộc Phong kinh ngạc phát hiện bên trong tinh cầu này khắp nơi đều hiện ra vẻ quái dị. Chắc đây là một thủy cầu, cả bề mặt không có lục địa, mà loại nước này lại dính vào nhau giống như tương hồ, trắng xám, không trong suốt, ở khe hở phía trên mọc một vài thực vật kỳ quái tựa như chiếc dù che mưa không có cán đặt ở trên mặt đất, màu sắc tươi đẹp rực rỡ. Sở dĩ gọi chúng là thực vật bởi vì Mộc Phong nhìn thấy cành cây to chắc và những phiến lá không có gân lá.
Hơn nữa, những thực vật này lại biết di động, chúng di chuyển cực kỳ chậm chạp không có quy luật, nếu không quan sát kỹ có lẽ sẽ chẳng nhìn ra chúng đang di động. Nhưng không hề có hai cây thực vật nào chạm vào nhau, tựa hồ giữa bọn chúng có giao hẹn trước vậy. Không có gió, cũng không có thú, phóng mắt nhìn, cả bề mặt giống như một bức tranh biết động, ở cùng một nơi, nhắm mắt giây lát đến khi mở ra lại là một cảnh tượng khác.
Lẽ nào đây là nguyên sinh tinh cầu của Dị Giới? Thế giới rộng lớn, điều kỳ lạ nào cũng có thể có, Mộc Phong cũng không quá kinh ngạc.
Có một loại thực vật màu đỏ ở trên treo những quả màu lục, ngẫu nhiên có một quả chín theo cành khô lăn vào trong nước. Mặt nước yên ả hơi trũng, quả nọ chầm chậm chìm xuống, mặt nước lại từ từ khép lại.
Mộc Phong dùng thần niệm hút trái cây đo vào bàn tay, hầu như không có trọng lượng, giống như ở phàm gian lúc nhỏ bên cạnh Minh Nguyệt hồ nhặt lên một cọng lông chim.
“Diệu Diệu!” Mộc Phong la lên một tiếng, sóng âm cực lớn bắn vào mặt nước, chỉ nghe vọng lại tiếng “đinh đinh đang đang”. Mộc Phong nhíu mày, Diệu Diệu đã chạy đi đâu rồi?
“Phục Cơ, bắt Diệu Diệu ra đây!” Mộc Phong ra lệnh.
“Nó ở bên dưới, hình như đang ăn gì đó!” Phục Cơ truyền cho Mộc Phong một hình ảnh, Diệu Diệu quả nhiên đang ở dưới đáy đuổi theo vài quả màu lục nhạt.
Mộc Phong thần niệm vừa động, hóa thành một vòng hư ảnh hạ xuống bên cạnh Diệu Diệu, thò tay xách Diệu Diệu đang ăn say sưa lên, nói: “Diệu Diệu, ngươi từ lúc nào trở nên tham ăn như vậy?”
“Làm cái gì vậy? Không muốn nhìn người khác ăn đồ ngon hả!” Diệu Diệu dùng chân đập vỡ một quả, cái mỏ hơi mở, hút vào một đạo bạch quang.
“Bên trong quả này có năng lượng!” Mộc Phong ngớ ra.
“Hắc hắc! Ca ca, không ngờ phải không? Những quả này bên trong có năng lượng đó!” Diệu Diệu vùng ra khỏi tay Mộc Phong, lại dùng chân đập hai quả ra, nuốt vào hai đạo bạch quang.
Kỳ Lân Thần Thú nghe thấy Diệu Diệu đang ăn năng lượng cũng cuống quýt chui ra, học theo dáng điệu của Diệu Diệu há miệng hút đạo bạch quang trong quả, “oa” lại nhổ ra ngoài, kêu lên: “Khốn kiếp, đây mà là năng lượng gì, giống như cỏ khô, thật nuốt không vào nổi! E rằng chỉ có bò sữa mới thích!”
“Đại gia hỏa, ngươi có biết nói chuyện không? Lão tử là đực, sữa cái đầu ngươi!” Diệu Diệu quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm vào Kỳ Lân Thần Thú.
Kỳ Lân Thần Thú vội vàng chuồn vào nội thể Mộc Phong, Tiểu Tinh Linh không bỏ lỡ thời cơ chế giễu: “Diệu Diệu người ta là cửu dương chỉ thể, tự nhiên năng lượng nào cũng có thể ăn được, ngươi đừng vẩy nước tiểu để soi, tưởng rằng mình là lớn thì cái gì cũng có thể ăn vào!”
“Đồ tốt kẻ nhìn thấy đều có phần!” Linh Lung Thần Anh cấp tốc từ đỉnh đầu phóng một sợi năng lượng ra, tựa như con rắn bay đến trái cây màu lục nhạt.
Mộc Phong mắt thấy từng đốm bạch quang chảy vào nội thể mình, khó hiểu nói: “Diệu Diệu, ở bên ngoài trên cây nhiều quả vậy ngươi không ăn, sao lại chạy đến đây ăn quả rụng?”
“Ca ca, những quả mọc ở trên cây bên trong không hề có năng lượng, sao mà ăn được chứ?” Diệu Diệu vừa hút mạnh bạch quang trong quả, vừa ném ra một câu.
“Kỳ quái, kỳ quái! Tại sao những quả kết ở trên cây không có năng lượng còn rơi vào trong nước lại có?” Mộc Phong tự lẩm bẩm, nhíu mày trầm tư.
Hay là loại nước này có chỗ quái dị? Mộc Phong tâm niệm vừa xoay chuyển liền thúc động thần thức di dời năng lượng vào trong “kinh mạch đảo” ở nội thể, Lam Thạch Tinh Mẫu lập tức vận chuyển theo phản xạ, trong nháy mắt quanh người Mộc Phong dính đầy những quả màu lục nhạt, chỉ nghe thanh âm “bụp bụp” không ngừng vang lên, những quả bị hút cạn năng lượng khô quắt lại rơi xuống, một tầng mới đầy những quả lại dính vào thân thể Mộc Phong.
Diệu Diệu quay đầu nhìn thấy tình trạng quái dị của Mộc Phong, hấp tấp kêu lên: “Ca ca, ta vẫn tưởng rằng huynh là người nhã nhặn, không ngờ huynh lại biết tranh cướp như vậy! Bà nội nó, thật không công bằng!”
Mộc Phong vốn cho rằng Lam Thạch Tinh Mẫu sẽ hấp thu năng lượng từ trong nước, đâu biết bọn chúng cũng học được bản lĩnh lười biếng! Chắc hẳn năng lượng hàm chứa trong những quả này phong phú hơn.
Mộc Phong vội vàng lấy Hồn Gia thần đỉnh ra đưa cho Cổ Việt.
Cổ Việt tiếp lấy thần đỉnh, giơ tay thả một viên trân châu sáng lấp lánh vào trong đỉnh, xuyên qua ma dịch đen xì, trân châu trượt vào nội thể Lan Nhi, ma tâm lập tức kết xuất hai viên đan hoàn phát ra ánh sáng lập lòe một hồng một đen. Hai viên đan hoàn này hệt như sinh mệnh, xoay tròn xuôi theo vòng quỹ đạo hình bầu dục ở trong tiên tâm, đuổi theo lẫn nhau, trông rất đẹp mắt.
“Ta cho nàng ta thêm một vòng năng lượng, sau này khi nàng ta luyện công sẽ dễ dàng hấp thu năng lượng hơn.”
Mộc Phong gật đầu, không khỏi thầm nghĩ, chẳng biết công lực Cổ Việt này rốt cuộc đã ở mức nào rồi, thật luôn khiến người ta phải thay đổi cách nhìn, bỗng nhiên nghĩ đến bản thân trừ việc nâng cao công lực ngoài ra vẫn chưa học được bao nhiêu pháp môn, trong lòng chợt thấy xấu hổ.
“Huynh đệ, đợi khi cô nương này thải cái bào thai quái dị đó ra ngoài, ngươi hãy đưa nàng đến Ám Ma giới tu luyện. Ta còn phải làm vài việc, không đi cùng ngươi được, sau này rảnh rỗi đến Thần Giới tìm ta. Đã thành thần thì đừng nán mãi ở những hạ giới này, với tu hành của ngươi không có lợi ích bao nhiêu.” Cổ Thần bình tĩnh nói.
“Cổ Thần, vô cùng cảm tạ ngươi đã giúp chúng ta, ta còn có vài việc ở tục thế, đợi ta xử lý xong sẽ đến Thần Giới đăng môn bái phỏng, bảo trọng!” Mộc Phong ôm quyền thành khẩn nói.
“Huynh đệ bảo trọng!” Thân hình Cổ Việt liền hóa thành hư ảnh, trong nháy mắt không biết đã đi về đâu.
Mộc Phong thu Lan Nhi vào Càn Khôn Như Ý Trạc, lạnh lẽo nhìn về tinh cầu màu đen ở trước mắt, Thiện Nhược vốn với mình kể ra không hết bao nhiêu ân oán, lại suýt nữa đẩy bản thân vào chỗ chết, “Hữu cừu bất báo phi quân tử!” (tạm dịch: Có cừu mà không báo không phải là quân tử). Đối với ác nhân tuyệt không thể mềm lòng nương tay. Mộc Phong mắt tỏa hàn quang, Tiêu Diêu thần châu trong tay hóa thành một thanh trường kiếm, vận đủ thần linh chi lực định chém một kiếm vào tinh cầu của Thiện Nhược.
Trong tinh cầu màu đen bỗng nhiên bay ra một con đại điểu toàn thân lông trắng như tuyết, hai chân phủ đầy vẩy trắng, ngoại hình nhìn giống y như chim ưng ở phàm gian, nhưng thần sắc trong mắt nó lại có uy thế khiếp người.
“Ngân Lân Ưng Vương!” Kỳ Lân Thần Thú cảm thấy có điều bất ổn, lo lắng nói: “Con gia hỏa này từng ở Cổ Thú Giới theo công lực cường hãn thì đứng thứ mười, từ trước đến giờ luôn bướng bỉnh không chịu phục, sao giờ cũng thành đồng bọn của Thiện Nhược thần? Chẳng nhẽ Cổ Thú Giới đã xảy ra đại sự?”
“Tiểu tử, ta vừa mới chợp mắt thì hồ tiên kia đã biến mất, ta thấy ngươi ngươi ở đây lén lén lút lút, có phải là ngươi đã trộm đi không?” Ngân Lân Ưng Vương lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Mộc Phong ở đằng xa quát lên.
“Ca ca, cần đánh nhau hả? Chúng ta lại đánh cược một phen, ai thắng thì nó xem như là của người đó!” Diệu Diệu lướt ra ngoài cơ thể Mộc Phong, lớn tiếng kêu gào.
“Đánh cược thế nào?” Mộc Phong không để ý đến Ngân Lân Ưng Vương, quay đầu mỉm cười nhìn về phía Diệu Diệu.
“Ai bay đến phía trước nó trăm trượng đầu tiên coi như là thắng!” Diệu Diệu khá tự tin với tốc độ của bản thân.
“Tốt!” Mộc Phong lộ ra vẻ tươi cười gian xảo, “Bắt đầu!”
Tiếng nói vừa dứt, Diệu Diệu liền dẫn đầu như thiểm điện xông về phía Ưng Vương.
Mộc Phong thò tay vẫy một cái, lập tức nắm Diệu Diệu trở lại, dùng lực ném nó ra đằng sau, còn mình trong nháy mắt lại bay đến phạm vi trăm trượng gần trước người Ngân Lân Ưng Vương.
“Ngươi thua rồi! Diệu Diệu!” Mộc Phong cười nói.
“Ngươi chơi xấu! Không tính, không tính” Diệu Diệu oa oa gào lớn.
“Cái này gọi là binh bất yếm trá, bất quá ta có thể cho ngươi một cơ hội nữa.” Mộc Phong chỉ vào một lục sắc tinh cầu bên hông cười nói: “Chúng ta ai bay đến tinh cầu đó trước coi như là thắng, thế nào?”
“Lần này không được chơi xấu!” Diệu Diệu la lên một tiếng “Bắt đầu” liền hóa thành một vệt lưu quang lao thẳng đến lục sắc tinh cầu ở đằng xa.
Mộc Phong quay đầu nhìn Ngân Lân Ưng Vương lạnh lùng nói: “Ngân Lân Ưng Vương, ngươi không ở Cổ Thú Giới thống lĩnh một phương, hà cớ gì lại đến Dị Gới này tiếp tay cho ác?”
“Ngươi lại không phải chủ của ta, ta không cần phải báo cáo công việc với ngươi!” Ngân Lân Ưng Vương giận dữ nói.
Kỳ Lân Thần Thú bỗng chốc chui ra ngoài thân thể Mộc Phong, thân hình đột nhiên nở to, uy phong lẫm liệt gầm lên: “Ngân Lân Ưng Vương, có phải là Cổ Thú Giới ta đã xảy ra chuyện gì không?”
Ngân Lân Ưng Vương giật mình kinh hãi: “Đại vương, ngài sao lại ở đây?”
“Ngươi nói cho ta biết Cổ Thú Giới rốt rốt cuộc thế nào rồi?” Kỳ Lân Thần Thú quát.
“Thần giới gần đây có thể sắp xảy ra đại chiến, thường xuyên có thần nhân đến Cổ Thú Giới chúng ta bắt thần thú hình như để làm lính, cũng có không ít tiên thú bị bọn họ cưỡng ép nâng cao công lực để cấp tốc thành thần thú! Chúng ta không lúc nào có được một khoảnh khắc bình yên, Thiện Nhược thần của Nghịch Thiên Thần Minh hứa hẹn với ta, chỉ cần ta ra ngoài giúp bọn họ, họ sẽ không điều động linh thú và tiên thú ở gia tộc ta nữa, cực chẳng đã ta đành phải đáp ứng hắn.” Lời nói của Ngân Lân Ưng Vương có pha chút thương cảm.
“Ngân Lân Ưng Vương, Thiện Nhược thần chẳng qua là một thần nhân thông thường, lời hắn nói tạm thời chưa thể biết là chắc chắn hay không, những thần nhân khác sao lại có thể nghe theo hắn chứ, ngươi nên sớm trở về Cổ Thú giới đi.” Mộc Phong khuyên bảo.
“Hồ tiên này có phải là ngươi trộm…mang đi không?” Ngân Lân Ưng Vương lén liếc Kỳ Lân Thần Thú rồi quay đầu nhìn Mộc Phong nói.
“Ngân Lân Ưng Vương, hồ tiên này vốn là cố hữu của chủ nhân ta, lúc trước bị Thiện Nhược thần cưỡng ép cướp đi. Đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ cứu, đúng không?” Kỳ Lân Thần Thú nhìn thẳng vào Ngân Lân Ưng Vương nói.
“Ngươi trực tiếp nói với Thiện Nhược là Mộc Phong ta đã mang nàng đi.” Mộc Phong thu Tiêu Diêu Châu vào lòng bàn tay, bình tĩnh nói.
“Đã như vậy thì các người đi đi, ta giờ trở về Cổ Thú Giới. Đại vương, nếu rảnh rỗi mong ngài phải thường về ngó quá nhà!” Ngân Lân Ưng Vương cúi đầu nói.
Kỳ Lân Thần Thú gật đầu, Ngân Lân Ưng Vương ngân quang lấp lánh, xé kết giới ra rồi tung người nhảy vào trong.
Kỳ Lân Thần Thú lắc mình chui vào trong nội thể Mộc Phong.
Mộc Phong ngẩng đầu nhìn bốn phía, Diệu Diệu đâu? Con gia hỏa này chẳng nhẽ chui vào lục sắc tinh cầu đó đã gặp phải gà mẹ? Bèn thúc động thần niệm, nhanh chóng tiến vào lục sắc tinh cầu ở đằng xa.
Vào trong lục sắc tinh cầu, Mộc Phong kinh ngạc phát hiện bên trong tinh cầu này khắp nơi đều hiện ra vẻ quái dị. Chắc đây là một thủy cầu, cả bề mặt không có lục địa, mà loại nước này lại dính vào nhau giống như tương hồ, trắng xám, không trong suốt, ở khe hở phía trên mọc một vài thực vật kỳ quái tựa như chiếc dù che mưa không có cán đặt ở trên mặt đất, màu sắc tươi đẹp rực rỡ. Sở dĩ gọi chúng là thực vật bởi vì Mộc Phong nhìn thấy cành cây to chắc và những phiến lá không có gân lá.
Hơn nữa, những thực vật này lại biết di động, chúng di chuyển cực kỳ chậm chạp không có quy luật, nếu không quan sát kỹ có lẽ sẽ chẳng nhìn ra chúng đang di động. Nhưng không hề có hai cây thực vật nào chạm vào nhau, tựa hồ giữa bọn chúng có giao hẹn trước vậy. Không có gió, cũng không có thú, phóng mắt nhìn, cả bề mặt giống như một bức tranh biết động, ở cùng một nơi, nhắm mắt giây lát đến khi mở ra lại là một cảnh tượng khác.
Lẽ nào đây là nguyên sinh tinh cầu của Dị Giới? Thế giới rộng lớn, điều kỳ lạ nào cũng có thể có, Mộc Phong cũng không quá kinh ngạc.
Có một loại thực vật màu đỏ ở trên treo những quả màu lục, ngẫu nhiên có một quả chín theo cành khô lăn vào trong nước. Mặt nước yên ả hơi trũng, quả nọ chầm chậm chìm xuống, mặt nước lại từ từ khép lại.
Mộc Phong dùng thần niệm hút trái cây đo vào bàn tay, hầu như không có trọng lượng, giống như ở phàm gian lúc nhỏ bên cạnh Minh Nguyệt hồ nhặt lên một cọng lông chim.
“Diệu Diệu!” Mộc Phong la lên một tiếng, sóng âm cực lớn bắn vào mặt nước, chỉ nghe vọng lại tiếng “đinh đinh đang đang”. Mộc Phong nhíu mày, Diệu Diệu đã chạy đi đâu rồi?
“Phục Cơ, bắt Diệu Diệu ra đây!” Mộc Phong ra lệnh.
“Nó ở bên dưới, hình như đang ăn gì đó!” Phục Cơ truyền cho Mộc Phong một hình ảnh, Diệu Diệu quả nhiên đang ở dưới đáy đuổi theo vài quả màu lục nhạt.
Mộc Phong thần niệm vừa động, hóa thành một vòng hư ảnh hạ xuống bên cạnh Diệu Diệu, thò tay xách Diệu Diệu đang ăn say sưa lên, nói: “Diệu Diệu, ngươi từ lúc nào trở nên tham ăn như vậy?”
“Làm cái gì vậy? Không muốn nhìn người khác ăn đồ ngon hả!” Diệu Diệu dùng chân đập vỡ một quả, cái mỏ hơi mở, hút vào một đạo bạch quang.
“Bên trong quả này có năng lượng!” Mộc Phong ngớ ra.
“Hắc hắc! Ca ca, không ngờ phải không? Những quả này bên trong có năng lượng đó!” Diệu Diệu vùng ra khỏi tay Mộc Phong, lại dùng chân đập hai quả ra, nuốt vào hai đạo bạch quang.
Kỳ Lân Thần Thú nghe thấy Diệu Diệu đang ăn năng lượng cũng cuống quýt chui ra, học theo dáng điệu của Diệu Diệu há miệng hút đạo bạch quang trong quả, “oa” lại nhổ ra ngoài, kêu lên: “Khốn kiếp, đây mà là năng lượng gì, giống như cỏ khô, thật nuốt không vào nổi! E rằng chỉ có bò sữa mới thích!”
“Đại gia hỏa, ngươi có biết nói chuyện không? Lão tử là đực, sữa cái đầu ngươi!” Diệu Diệu quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm vào Kỳ Lân Thần Thú.
Kỳ Lân Thần Thú vội vàng chuồn vào nội thể Mộc Phong, Tiểu Tinh Linh không bỏ lỡ thời cơ chế giễu: “Diệu Diệu người ta là cửu dương chỉ thể, tự nhiên năng lượng nào cũng có thể ăn được, ngươi đừng vẩy nước tiểu để soi, tưởng rằng mình là lớn thì cái gì cũng có thể ăn vào!”
“Đồ tốt kẻ nhìn thấy đều có phần!” Linh Lung Thần Anh cấp tốc từ đỉnh đầu phóng một sợi năng lượng ra, tựa như con rắn bay đến trái cây màu lục nhạt.
Mộc Phong mắt thấy từng đốm bạch quang chảy vào nội thể mình, khó hiểu nói: “Diệu Diệu, ở bên ngoài trên cây nhiều quả vậy ngươi không ăn, sao lại chạy đến đây ăn quả rụng?”
“Ca ca, những quả mọc ở trên cây bên trong không hề có năng lượng, sao mà ăn được chứ?” Diệu Diệu vừa hút mạnh bạch quang trong quả, vừa ném ra một câu.
“Kỳ quái, kỳ quái! Tại sao những quả kết ở trên cây không có năng lượng còn rơi vào trong nước lại có?” Mộc Phong tự lẩm bẩm, nhíu mày trầm tư.
Hay là loại nước này có chỗ quái dị? Mộc Phong tâm niệm vừa xoay chuyển liền thúc động thần thức di dời năng lượng vào trong “kinh mạch đảo” ở nội thể, Lam Thạch Tinh Mẫu lập tức vận chuyển theo phản xạ, trong nháy mắt quanh người Mộc Phong dính đầy những quả màu lục nhạt, chỉ nghe thanh âm “bụp bụp” không ngừng vang lên, những quả bị hút cạn năng lượng khô quắt lại rơi xuống, một tầng mới đầy những quả lại dính vào thân thể Mộc Phong.
Diệu Diệu quay đầu nhìn thấy tình trạng quái dị của Mộc Phong, hấp tấp kêu lên: “Ca ca, ta vẫn tưởng rằng huynh là người nhã nhặn, không ngờ huynh lại biết tranh cướp như vậy! Bà nội nó, thật không công bằng!”
Mộc Phong vốn cho rằng Lam Thạch Tinh Mẫu sẽ hấp thu năng lượng từ trong nước, đâu biết bọn chúng cũng học được bản lĩnh lười biếng! Chắc hẳn năng lượng hàm chứa trong những quả này phong phú hơn.
/229
|