Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 148: Thần Nhân Quá Chiêu

/229


Tà thần lão gia hỏa này nhất định đã rất lâu chưa quá chiêu với ai, tay bắt đầu ngứa ngáy. Nhìn thế mã bộ đó của lão vững chắc tứ bình bát ổn, thì biết là một kẻ giỏi đánh nhau rồi. Tuy chẳng biết công lực của lão như thế nào nhưng Mộc Phong cũng không cần sợ hãi lão, dẫu sao trên siêu tinh, kinh mạch mọi người đều ngưng trệ không thông suốt, không dùng được công lực, chỉ có thể dựa vào chiêu thức linh hoạt để thủ thắng. Lão gia hỏa tay đã khởi thế mãng xà xuất động, Mộc Phong tất nhiên không cam chịu kém đáp lại một thế đại bàng triển sí.

Tà thần hai chân co lại, nhảy lên cao một trượng, hai tay đánh ra tiếng “pa pa”, phóng lên không nhào tới Mộc Phong.

Mộc Phong chỉ biết đại bàng trời sinh chính là khắc tinh của loài rắn nên mới khởi đầu bằng thế đại bàng triển sí. Có điều đại bàng làm sao nắm được rắn, Mộc Phong lại không hề biết, chỉ đành hoạt kê đổi lại Long Hình Hổ Báo Quyền, hai tay làm ra vẻ Hình Ý Chưởng, một trước một sau giơ quá đỉnh đầu, chân trái bước tới một bước, giẫm ra cửu cung bát bộ, nhanh chóng nghênh đón Tà thần đang bổ nhào đến!

Tuy rằng công lực hoàn toàn không có, nhưng động tác của hai người vẫn cực nhanh. Trong chớp mắt, song chưởng Mộc Phong thay đổi lên xuống, ngạnh tiếp vài trăm chưởng với Tà thần. Mộc Phong thầm chịu thiệt, thần nhân thông thường đều chú trọng vận dụng công lực, ít có người để ý đến chiêu thức, thành thần càng lâu, chiêu thức càng vụng về. Tà thần lão gia hỏa này chiêu thức tựa hồ dần dần rất thâm sâu, một đôi miên chưởng lại múa đến mưa gió không lọt, đánh ra tiếng vù vù, bộ pháp cũng tiến thối trật tự, công thủ vẹn toàn!

Hai người tay đâm chân đá, tốn đủ một thời thần, Mộc Phong ngẫm nghĩ: “Tiếp tục đánh như vậy, thật khó phân cao thấp, sợ rằng cả hai cuối cùng chỉ có mệt chết đến nằm bò ra.” Tâm niệm xoay nhanh, Mộc Phong cấp tốc đá ra chín chín tám mốt cước, dần dần bức Tà thần lùi ra sau vài chục bước, “xoạt” một tiếng gọi ra Tiêu Diêu Thần Châu, hóa thành một thanh bảo kiếm nhẹ nhàng, vẽ ra một vòng kiếm hoa, bất ngờ đâm đến!

Tà thần nhất thời không đề phòng, bị Mộc Phong dồn ép đến tay chân luống cuống, không khỏi lớn tiếng kêu ầm lên: “Tiểu tử, chúng ta chẳng qua là tỷ thí quyền cước, sao ngươi lại dùng binh khí?”

Mộc Phong cười bí hiểm, lay động một kiếm chiêu, nhắm thẳng vào mặt Tà thần. Tà thần chỉ đành ngửa người xuống trả lại một chiêu “Liêm Quyển Tây Phong”, đâu biết một kiếm này của Mộc Phong đâm tuy khéo léo nhưng là “Bạch vân xuất tụ bổn vô tâm”[1], chẳng qua để thu hút sự chú ý của lão mà thôi! Ngay sau đó, Mộc Phong liền ám độ trần thương[2], mượn che chắn của kiếm chiêu, dồn sức tung ra Uyên Ương Liên Hoàn Cước, lập tức đá Tà thần ngửa mặt lên trên, đổ rầm xuống đất!

Mộc Phong quay người thu kiếm lại, rút Tiêu Diêu Thần Châu về, hai tay ôm quyền, hơi khom người xuống, mặt lộ vẻ đắc ý, cười hắc hắc nói: “Lão Tà, đã nhường!”

Tà thần làm động tác lý ngư đả đỉnh[3], vọt người nhảy lên, sắc mặt tái nhợt, trầm giọng quát: “Hảo tiểu tử, ngươi lại dám giở trò đểu giả!”

“Lão Tà, lời này của lão sai rồi, có hai lỗi lầm!” Mộc Phong lắc lư đầu học theo bộ dạng Tà thần hôm đó, “Thứ nhất, lão không quy định chúng ta tỷ thí không thể dùng binh khí; thứ hai, ta tuy dùng kiếm chiêu, nhưng không hề đâm phải lão, cuối cùng vẫn dùng chân đá lão chim công xòe đuôi!”

“Ta đâu có chim công xòe đuôi gì” Tà thần ngẩn ra, không hiểu nói.

“Lão vốn không có lông vũ, nhưng tay chân dang ra, so với chim công xòe đuôi thì có khác biệt gì đâu!” Mộc Phong cười hì hì nói.

“Ngươi! Ngươi…, ngươi cưỡng từ đoạt lý!” Tà thần thẹn quá hóa giận, nếu như tay chân mình đổi thành lông vũ, quả thực cũng mở ra tương đối hoàn chỉnh.

“Lời này lại càng sai rồi! Vẫn là hai lỗi lầm!” Mộc Phong tiếp tục bắt chước y sì “Một là lão đang cưỡng từ, hai là ta không đoạt lý!”

“…” Tà thần liền giận đến mắt long lên sòng sọc, “Không tính! Không tính! Đợi ta quay về mượn binh khí của bọn họ, chúng ta sẽ đánh lại lần nữa!”

“Đánh thì đánh, tướng bại trận còn dám nói hung hăng!”

Tà thần hung dữ nhìn chòng chọc vào Mộc Phong, ngón cái giơ lên vung ra sau, hừ một tiếng nói: “Đi!”

“Lão Tà, xin cứ tùy ý!” Mộc Phong khoanh tay trước ngực, ném ánh mắt về phía xa, không phục? Lão già ngươi cứ việc đi mượn binh khí! Việc mất mặt kiểu này, ta thật không có tâm tư đi cùng lão.

“Các ngươi còn muốn đi đến đâu?” Chân núi xuất hiện ba nhân ảnh, Quý lão đi tới trước, cười hì hì nói.

“Lão Quý, lão Nghi, các ngươi đến đúng lúc, tiểu tử này lại có thể ức hiếp ta! Hừ!” Tà thần cấp bách nói nên thanh âm thay đổi hẳn, một tiếng “Lão Quý, lão Nghi” rơi vào tai Mộc Phong vô ý biến thành “Lão kê lão Ngư".

Mộc Phong lập tức cười ha hả: “Kê Ngư nhị lão, lão Tà oán hận các người mỗi bữa đều cho lão ấy ăn củ cải rau trắng, không có gà vịt thịt cá, cho nên đã mất sức lực, ban nãy đánh nhau với ta một trận, thua không chịu phục, các lão xem, phải làm thế nào?"

Quý Nghi nhị lão nghe đến ngẩn ra như mộc kê, thần tiên còn muốn ăn gà vịt thịt cá?

Tuyết Nhạn nhíu mày, “gà vịt thịt cá” tên gia hỏa họ Mộc này nói đến, rốt cuộc là trái cây gì ở phàm gian, lẽ nào ăn vào thì có thể gia tăng công lực? Có cơ hội ta cũng đến phàm gian hái nếm thử xem.

“Các ngươi ai có binh khí? Mang ra cho ta mượn, ta phải dạy bảo tiểu tử này!” Tà thần cả đời đánh nhau, sính cường quyết đấu, số lần thua chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hôm nay bại trong tay một tiểu tử chưa ráo máu đầu, đâu nuốt xuống được nỗi nhục này!

Nào biết Quý Nghi nhị lão nhìn nhau cười khổ, Nghi lão ngượng ngùng nói: “Lão Tà, lão biết siêu tinh cổ quái này, binh khí của chúng ta đều hóa trong kinh mạch, ở đâu lấy được ra chứ?”

“Mẹ kiếp!” Tà thần suýt nữa tức đến ngất đi, lão tử dẫu sao cũng không thể cầm đá đánh với hắn.

“Lão Tà, không bằng như vậy, lão dùng binh khí của ta, chúng ta đánh lại lần nữa.” Trong mắt Mộc Phong lóe lên tiếu ý giảo hoạt, Tiêu Diêu Thần Châu trong lòng bàn tay bỗng hóa thành một thanh trường kiếm, chuyển giao cho Tà thần.

“Được, lần này ta dùng kiếm, chúng ta lại tỷ thí!” Tà thần không chút khách khí tiếp lấy trường kiếm, lui ra sau ba bước, một chân chạm đất, tay trái khởi kiếm quyết, giơ cao quá đỉnh đầu, tay phải cầm kiếm, dựng kiếm trước ngực, “xoẹt” vẫy ra một chiêu “Bách Điểu Triêu Hoàng”, cười lạnh nhìn Mộc Phong, trong lòng trộm mừng: “Đợi xem, lão tử chút nữa cũng phải đá ngươi một phát chim công xòe đuôi, hắc hắc!”

Thần nhân đả đấu, vốn là công lực pháp quyết chủ yếu, binh khí chỉ là thứ yếu, không nói chuyện tay không hay kiếm sắc, mọi người tất nhiên chẳng để ý trong tay ai có cầm binh khí.

Mộc Phong dùng gậy ông đập lưng ông, cũng học theo dáng điệu Tà thần ban nãy đối phó với mình, co chân theo thế mã bộ, hai tay nắm lại, quyền tâm hướng lên, dán chặt vào eo lưng, cười hì hì nhìn Tà thần nói: “Lão Tà, thả ngựa qua đây!”

Tà thần một kiếm trong tay, tự tin tăng gấp bội, quát to: “Tiên Nhân Chỉ Lộ!” Liền vẽ ra một kiếm hoa, đâm về phía Mộc Phong!

Chân trái Mộc Phong bước chéo tới trước, nghiêng mình né một kiếm do Tà thần cấp tốc đâm đến, cũng lớn tiếng kêu lên: “Hắc Hổ Đào Tâm!” Hữu quyền đưa ra, đánh ngang đến. Thân thể Tà thần thoáng cái, trầm vai rụt bụng, tránh quyền của Mộc Phong, khua kiếm cắt ngang, miệng bất giác nói: “Kiếm Đãng Bát Hoang!”

Tuyết Nhạn chưa bao giờ thấy qua đánh nhau như vậy, nhìn hai người vừa la vừa đánh, không biết là đánh thật hay là có ý phô trương! Thầm nghĩ, người phàm gian thăng lên Thần Giới này đả đấu quả thực hi kỳ, khiến người ta đại khai nhãn giới, rành rành là thần, lại muốn “tiên nhân chỉ lộ”, rõ ràng quét ngang một kiếm, ở đâu lại đi rong chơi nơi xa xăm gì đó?[4]

Mộc Phong xoay người nhảy lên, vọt qua đầu Tà thần, đáp xuống đằng sau lão, lại đánh thẳng ra một quyền, miệng theo đó quát: “Hắc Hổ Đào Tâm!”

Tà thần lách người tránh, mồm chửi lớn: “Xú tiểu tử, ngươi nhảy qua nhảy lại moi, moi tổ chim hả? Chẳng nhẽ không có chiêu thức khác? Mẹ kiếp!”

Mộc Phong cười hắc hắc nói: “Vậy ta không moi nữa!” Nói xong đứng thẳng người dậy.

Tà thần vừa thấy cơ hội đến, hết sức vui mừng, lão tử bây giờ chỉ cần đâm vào đầu nó, đợi nó ngửa ra sau, ta cũng thừa cơ đá nó một phát chim công xòe đuôi, kha kha! Ý nghĩ vừa mới lóe lên, Tà thần liền xuất ra một kiếm hoa, khều vào đầu Mộc Phong, dưới chân rục rịch, lập tức đá ra một phát “Toàn Phong Cước”…

Mộc Phong thầm cười gian xảo, thần niệm khẽ quát: ”Thu!” Trường kiếm trong tay Tà thần lập tức hóa thành một đạo lưu quang bay vào lòng bàn tay Mộc Phong. Tà thần giật mình kinh hãi, “Toàn Phong Cước” thế đi chưa hết, nhất thời chẳng biết có nên thu về không, tốc độ đá ra liền chậm lại. Mộc Phong thuận thế nhào tới trước, tay trái chặn một cước đá chưa xong của Tà thần, tay phải đánh ngang ra một quyền, miệng đổi thành câu: “Trực Đảo Hoàng Long!”

Chỉ nghe “băng” một tiếng, Tà thần bị một quyền của Mộc Phong đánh vào giữa bụng, trọng tâm bất ổn, ngã chỏng võ xuống đất!

Quý Nghi nhị lão nhìn thấy vậy, không nhịn được cười ha hả.

Tuyết Nhạn lại nhìn ngỡ ngàng không hiểu gì cả, rõ ràng nắm đấm của tiểu tử họ Mộc này cứ qua qua lại lại, sao còn kêu lên hai cái tên “Hắc Hổ Đào Tâm” và “Trực Đảo Hoàng Long”?

Tà thần vùng mình nhảy lên, phẫn nộ nói: “Xú tiểu tử lúc nào cũng chơi trò đểu giả, lão tử không đánh nữa!”

Mộc Phong dang tay ra, làm ra vẻ cực kỳ vô tội, nói: “Lão Tà, đây gọi là tay không đoạt gươm sắc, lấy nhu chế cương, bốn lạng đẩy ngàn cân, ta ở đâu lại chơi trò đểu giả chứ?”

Thần nhân đả đấu, chỉ cần công lực đủ cao, dùng pháp quyết chiếm lấy binh khí của kẻ khác trước giờ là chuyện thường! Quý Nghi nhị lão cố nhịn cười, thầm gật đầu, ài! Quả thực không coi là chơi xấu!

“Các người đánh thì đánh đi, tại sao phải kêu những cái tên hi kỳ cổ quái như vậy? Chẳng lẽ không kêu tên thì không xuất thủ được sao?” Tuyết Nhạn thực sự chịu không nổi, mở to mắt hỏi.

“Vấn đề này ta cũng không có cách giải thích, cao thủ võ lâm và lục lâm hảo hán ở Phàm Gian chúng ta, trăm ngàn năm nay đều vừa đánh vừa la như vậy.” Mộc Phong nhún vai, nàng không hiểu, ta cũng không hiểu.

“Vậy các người khi đánh nhau ở Phàm Gian, kêu tên pháp quyết trước hay là xuất chiêu trước?” Trong đầu Tuyết Nhạn không có từ ‘chiêu thức’ này, bèn tự chủ trương dùng ‘pháp quyết’ để thay thế.

“Phải là kêu tên trước, sau đó mới xuất chiêu.” Mộc Phong chẳng hề biết nhiều về lục lâm hảo hán Thiên Nam quốc, chỉ đành bịa chuyện nói.

“Người Phàm Gian sao lại ngốc như vậy chứ? Còn chưa bắt đầu đánh nhau thì đã kêu lên pháp quyết của mình, kẻ khác há không phải sớm có chuẩn bị rồi sao?” Tuyết Nhạn lướt nhìn Mộc Phong, thở dài một tiếng, thảo nào ngươi đầu óc đần độn như vậy, bổn tiểu thơ thực sự không thể trách ngươi! Sinh ra ngu ngốc không phải lỗi của ngươi, lỗi là cha mẹ ngươi đã sinh sai chỗ!

Mộc Phong bỗng nhiên hiểu rõ, phản ứng của phàm nhân đâu có nhanh như thần tiên. Khi đánh nhau cho dù kêu lên tên chiêu thức, cũng không ai có thể lập tức nghĩ ra chiêu ứng phó, còn chẳng phải chỉ có thể nhìn chiêu phá chiêu sao! Có điều, Mộc Phong không nói ra nguyên nhân là do phản ứng của phàm nhân còn xa mới kịp thần tiên, nếu không, nàng ta mà biết được, e rằng sẽ càng cho rằng mình là đầu heo!

[1]Nguyên trong câu: ‘Thủy lưu hạ than phi hữu ý, bạch vân xuất tụ bổn vô tâm’, nước chảy đến bãi không phải là chủ ý, mây từ trong hang núi bay ra cũng chỉ là việc vô tình. Hàm ý trên đời có nhiều thứ là do cơ duyên xảo hợp, ý trời đã an bài. Ở đây tác giả chỉ mượn dùng nghĩa đen.

[2] Vốn là: minh tu sạn đạo, ám độ trần thương chỉ việc dùng biểu hiện giả dối để mê hoặc đối phương, nhưng thực tế lại có dự tính khác.

[3]lý ngư đả đỉnh: một động tác trong võ thuật, khi nằm trên mặt đất, dùng lực tay, chân, lưng để bật đứng dậy.

[4]tiên nhân chỉ lộ: tiên nhân chỉ đường, đãng bát hoang: rong chơi chốn xa xăm


/229

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status