Mộc Phong thu hồi phân thân, điềm tĩnh chờ đợi kiệt tác của mình.
Vô Ngôn đến trên tảng đá, hai tay chống xuống, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm về phía cỏ nước bên bờ sông bị gió thổi lên kia.
Bầu trời màu lam thẫm, điểm điểm từng gợn mây trắng bay lượn, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, tỏa sáng vàng chóe. Bên bờ sông nhỏ, hai thân ảnh màu trắng một lớn một nhỏ giống như hai pho tượng, Mộc Phong càng giống như một lão tăng đang nhập định, từ từ nhắm hai mắt, phóng xuất thần thức chạy ra chung quanh. Vô Ngôn nhìn thẳng về phía xa xa, cuối chân trời bụi đất bay lên, hơn mười vạn kỵ binh Hạ Kim quốc càng ngày càng gần!
Vô Ngôn quay đầu trừng mắt nhìn Mộc Phong:
- Công tử, đại quân Hạ Kim quốc muốn sắp tràn đến đây rồi!
- Ông trời có lẽ sẽ trợ giúp Thiên Nam quốc.
Mộc Phong hời hợt thốt lên vài từ.
- Ông trời không có thể quản nhiều chuyện như vậy đâu?
Vô Ngôn xoay người đem bàn tay nhỏ bé đặt vào trong bàn tay to lớn của Mộc Phong.
- Công tử, ngươi nếu khó ra tay, vậy đưa cho ta một ít thần linh lực, ta đi ngăn cản bọn họ cho!
- Vô Ngôn, muội với thể trạng này, không có một chút công pháp, kinh mạch trong cơ thể lại không hề giống tiên nhân, ta cho muội năng lượng, muội cũng không có biện pháp sử dụng! Hay nhất là yên lặng xem sự thay đổi kỳ diệu a!
Mộc Phong mở to mắt, trong lòng tính toán sức nước chảy và đại quân Hạ Kim quốc, xem ai đến nơi này trước, trong lòng hết sức tự chủ, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười.
- Vậy thì công tử lập tức dạy ta công pháp đi!
Vô Ngôn thở dài, thần sắc ngưng đọng.
- Giá mà ta bây giờ học Hợp tịch song tu được!
- Muội với thân thể còn nhỏ như vậy, học liễu cũng không dùng được, không được suy nghĩ bậy bạ nghe chưa!
Mộc Phong cười khổ, tiểu cô nương tâm tư một mực thầm nghĩ học Hợp tịch song tu, sau này có được cơ thể trưởng thành như xưa không phải cả ngày đều muốn bóc lột mình hay sao.
- Chỉ có Hợp tịch song tu, công lực tăng trưởng mới nhanh hơn!
Vô Ngôn mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào Mộc Phong, quật cường nói.
- Chờ muội lớn lên, có được thân thể trưởng thành khi xưa, ta sẽ dạy muội!
Mộc Phong chỉ có thể dùng tới kế hoãn binh, bằng không, Vô Ngôn nếu học xong công pháp Hợp tịch song tu, nhất thời tâm tình loạn tưởng, há mình không phải có tội lớn sao? Mộc Phong vô ý thức nhìn Vô Ngôn trước mắt, trông thì hoàn toàn một bộ dáng xinh xinh, nhưng trong mắt nàng ta toát ra thần sắc lão luyện thủa xưa, chớp nhoáng hiện lên một tia quỷ dị.
Từ phía đối diện con sông nhỏ loáng thoáng truyền đến tiếng vó ngựa "Đát đát đát". Vô Ngôn lạnh lùng quay đầu nhìn, chỉ thấy một đội chiến mã bọc khôi giáp đang phi vùn vụt tới trước. Lúc này, từ thượng du con sông nhỏ đột nhiên truyền đến những tiếng vang ầm ầm, Vô Ngôn nghiêng người nhìn, thấy nước sông mãnh liệt ào ào chảy xuống, nhất thời bùn đất tươi rói đầy trời cuồn cuộn nổi lên!
Vô Ngôn liếc qua Mộc Phong đang cười mỉm, kinh ngạc nói:
- Công tử, ngươi có phải là biết sông nhỏ này phải dâng lên nước lớn?
Mộc Phong vô tư mỉm cười, ôm lấy Vô ngôn, thần niệm vừa động, lập tức che dấu thân hình, người nhẹ nhàng bay đến không trung.
- Dừng!
Từ phía đội tiên phong Hạ kim quốc mấy ngàn người đột nhiên truyền ra một tiếng hét to, chiến mã một trận hí vang, khó khăn lắm đứng ở ven bờ sông. Nước từ trên thượng lưu theo dòng chảy ầm ĩ xuôi xuống, sông nhỏ nhất thời nên cao vài thước, tràn ra rộng hơn mười trượng, trong nháy mắt hình thành một con sông lớn gợn sóng khủng khiếp, dòng nước cuồn cuộn nổi lên vô số xoáy nước, sóng lớn ngập trời, vô số cây bạch dương ở phía bờ sông ầm ầm bị nước cuốn trôi.
- Tại sao đột nhiên phát ra nước lớn? Nhiều năm chém giết, chẳng lẽ chúng ta đã khiến trời đất thịnh nộ?
Một tướng quân Hạ Kim quốc đội mũ trụ hồng anh, mặc áo giáp màu đen bộ dáng Đại hồ tử ghìm ngựa, tự nhủ.
- Câm mồm! Mã Bưu! Ta vừa rồi rõ ràng thấy nơi này có hai người áo trắng ngồi, tại sao không thấy nữa?
Một thiếu niên tuổi rất nhỏ ở bên cạnh lạnh lùng nhìn bốn phía, trầm giọng quát.
- Điện hạ, hai người kia có thể bị nước lớn này cuốn đi mất rồi.
Đại hồ tử tên là Mã Bưu vội vàng lên tiếng.
- Lui ra phía sau mười dặm đóng trại! Chờ toàn bộ đại quân tới nói sau!
Đại hồ tử theo lệnh thiếu niên điện hạ cao giọng quát.
Mấy ngàn kỵ nhân mã lập tức quay lại lo lắng mà đi.
oOo
- Vô Ngôn, bọn họ nhất thời đợi hội binh mà sẽ không tấn công nữa, chúng ta đến trung quân Thiên Nam quốc đi.
Mộc Phong lạnh lùng nhìn kỵ binh Hạ Kim quốc cỡi ngựa thối lui theo hàng dọc, thầm nghĩ: " Thiếu niên đánh trận đầu kia lại là vương tử Hạ Kim quốc, xem ra Hạ Kim quốc đối với Thiên Nam quốc nhất định có dã tâm không nhỏ a!"
- Công tử, Hạ Kim quốc này binh cường ngựa khỏe, hoàng tử làm tiền phong, một nữ tướng Thiên Nam quốc có thể ngăn cản được không? Nếu ngươi là nàng, bây giờ ngươi làm sao hả?
Vô Ngôn ngẩng đầu nhìn Mộc Phong, trong mắt hiện lên một tia thần sắc giảo hoạt.
- Bởi vì ta không phải nàng ta, cho nên ta cũng không biết làm sao bây giờ.
Mộc Phong lộ ra tiếu ý, tiểu cô nương cố ý thử mình, rõ ràng có ý giúp đỡ nữ nhân kia. Vô Ngôn đảo mắt khinh khỉnh, bóp cái miệng nhỏ nhắn, hận không thể mang Mộc Phong đi sung quân! Mộc Phong thầm nghĩ, nếu không cần pháp lực thần nhân, làm một phàm nhân, làm thế nào ứng đối trường chiến tranh này?
Mộc Phong bỏ đi sự ẩn thân, ôm Vô ngôn rơi xuống bên cạnh quân doanh Thiên Nam quốc tại mặt sau một tòa tiểu sơn, thả nàng trên mặt đất, hai người không nhanh không chậm nhắm hướng đại trướng hậu quân bước tới.
Cách quân doanh mười trượng, trong doanh trại đột nhiên xông ra một đội nhân mã, một người đi trước quát lớn:
- Người phương nào đến? Trước mắt đại chiến sắp tới, người không quan hệ tức tốc rời đi!
Mộc Phong nắm tay Vô Ngôn, thu hồi cước bộ, bình tĩnh nói:
- Ta là dân chúng bình thường của Thiên Nam quốc, có chuyện quan trọng cầu kiến chủ soái, thỉnh vị tướng quân này thông báo một tiếng!
- Ngươi tìm Liễu tướng quân chúng ta có chuyện quan trọng gì? Nói đi, ta giúp ngươi chuyển báo!
Hơn mười người họ mắt thấy một lớn một nhỏ cử chỉ thong dong, như nhàn rỗi tản bộ trong sân đình, khiến bọn họ chợt có cảm giác kinh hãi. Dân chúng bình thường sao ở nơi phong thanh hạc lệ, binh đao khói lửa này, đã thế trước đại chiến sắp xảy ra mà còn có thể trấn tĩnh, thản nhiên như vậy? Ngữ khí của người cầm đầu đám nhân mã lập tức trở lên hòa hoãn.
- Chúng ta may mắn biết được một chút quân tình Hạ Kim quốc, nơi này không tiện nói chuyện, phải giải bày trước chủ soái, tướng quân làm ơn đem chúng ta đi!
Mộc Phong không giận mà uy, hắn không muốn cùng với những người này lãng phí thời gian, thanh âm chợt biến đổi, vận lực truyền âm.
Mọi người sững sờ, thanh âm Mộc Phong dừng ở trong tai bọn họ, nhất thời như tiếng niệm Phật từ trên trời âm vang, thiếu chút nữa muốn quỳ lạy trên mặt đất. Người cầm đầu nọ nhất thời khó có thể tự kiềm chế, bật thốt lên nói:
- Các ngươi đã có chuyện quan trọng bày tỏ với Liễu tướng quân, vậy theo ta đến đây đi!
Mộc Phong mỉm cười, cũng không thấy cước bộ như thế nào nhanh hơn, cùng Vô Ngôn như bóng với hình đi theo sau đội nhân mã, tiến vào quân doanh. Đám binh lính thấy thân ảnh quái dị của Mộc Phong cùng Vô Ngôn, nhất thời cả kinh trợn mắt, há hốc mồm. Có người còn nói thầm: " Hai người này khinh công quá siêu tuyệt a!"
Trong doanh trại quân kì phất phới, hai trống lớn sắp ngang trước trướng, một trăm đại hán cánh tay trần cầm đùi trống trong tay, tinh thần hết sức hăng hái. Trước trướng, hai hàng thân binh mặc khải giáp màu đỏ tay phải ấn chuôi đao bên hông, tay trái bắt tréo bên lưng giống như cây tùng đứng trên mặt đất, thập phần uy vũ.
- Người đến báo họ tên, tìm bổn tướng quân có chuyện quan trọng gì?
Từ trong bước ra là một nữ nhân anh tư khoát đạt, nàng mặc khải giáp màu tím, mái tóc đen bóng, mắt như sao đêm, uy vũ muôn phần giương mắt nhìn Mộc Phong, âm điệu dịu dàng nhưng đầy uy nghiêm, quát.
- Bổn nhân Mộc Phong, xin chào Liễu tướng quân. Xin hỏi đại danh Liễu tướng quân?
Mộc Phong ôm quyền mỉm cười.
- Mộc Phong?
Nữ tướng quân họ Liễu hơi suy tư, nhíu mày nói.
- Tên ngươi nghe đến có chút quen thuộc, cư nhiên cùng giống tên một cổ nhân hơn ngàn năm trước của Thiên Nam quốc ta! Nhưng Mộc Phong kia chính là thái tử lúc ấy, là một đại anh hùng, từng vì Thiên Nam quốc của ta đánh tan cướp biển, lập nhiều công lao! Đáng tiếc người đã thoát xác biến thành thiên nhân, chắc ngươi cũng từng nghe nói qua?
Nói xong, nàng liếc mắt dò xét Mộc Phong, thầm nghĩ, ngươi tuổi còn trẻ như vậy, cũng lấy tên rất hay, thấm đậm sự vẻ vang của cổ nhân. Nàng từ không muốn cười lại cười mỉm nói.
- Ta gọi là Liễu Phượng Như, ngươi tìm ta có chuyện quan trọng sao?
Mộc Phong hơi cảm thấy kinh ngạc, tên của mình được hậu nhân nhớ lại cũng không có chuyện gì, tuy nhiên, phàm gian này mới qua hơn một ngàn năm, thật sự làm cho người ta ngạc nhiên.
- Công tử, không thể tưởng được ngươi từng là hoàng thái tử a!
Vô Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Phong, khẽ nói.
- Chuyện cũ nhắc lại làm gì.
Mộc Phong cúi đầu liếc nhìn Vô ngôn một cái, ngẩng đầu bình tĩnh nói:
- Liễu tướng quân, ta vừa mới thấy đại quân Hạ Kim quốc bị một sông nhỏ đột phát nước lớn ngăn trở đường đi, phải đóng quân, đến báo tướng quân biết sớm có chuẩn bị.
- Đại quân Hạ Kim quốc bị nước sông ngăn trở? Sông nhỏ kia có phải là Thanh Khê hà cách nơi này hơn mười dặm?
Sắc mặt Liễu Phượng Như lộ vẻ vui mừng, quay đầu lại đối với một nữ quan nhu mị phía sau cao giọng nói:
- Tiểu Diệp, mau phái thám mã tiến đến điều tra rõ tình huống!
- Tuân mệnh! Tướng quân!
Nữ quan tên là Tiểu Diệp kia búng thân nhảy lên một con ngựa cao to, phi nhanh đến tiền quân phóng đi.
- Ta không biết sông nhỏ kia gọi là tên gì, nhưng thấy Hạ Kim quốc kia binh cường mã tráng, lại do hoàng tử đương triều tự mình mang binh xâm phạm, chẳng biết Liễu tướng quân có thể có sách lược gì ứng đối?
Mộc Phong nhàn nhạt nhìn vào mắt Liễu Phượng Như, dò hỏi.
- Ngươi cuối cùng là người ở phương nào? Làm sao biết Hạ Kim quốc phái hoàng tử đương triều mang binh tiến đến?
Liễu Phượng Như thần sắc biến đổi, trầm giọng quát.
- Vị tướng quân tỷ tỷ này, ta và công tử ngẫu nhiên ở tại bờ sông, trong lúc vô ý nghe thấy bọn họ xưng hô với một thiếu niên tướng quân là điện hạ, tự nhiên mà biết. Ngươi không cần hung hăng như vậy, thật dọa nạt người mà.
Vô Ngôn ủy mỵ cười nói.
- Nguyên lai như thế! Tiểu muội muội, hai quân khai chiến, đao kiếm không có mắt, các ngươi cũng mau mau rời đi, đa tạ các ngươi cung cấp tình báo.
Liễu Phượng Như trở lại khuôn mặt tươi cười, cúi đầu nhìn về phía Vô Ngôn, ôn nhu nói.
- Công tử chúng ta hùng tài đại lược, thuở nhỏ quen đọc binh thư, am hiệu dụng binh chi đạo, chẳng lẽ tướng quân tỷ tỷ không cần nhân tài như vậy sao?
Vô Ngôn thoát khỏi tay Mộc Phong, tiến lên hai bước, tinh quái nhìn Liễu Phượng Như cười hì hì nói.
Mộc Phong lắc lắc đầu, Vô Ngôn quá mức tốt tính, biết rõ chính mình không tiện can thiệp sự vụ phàm gian, lại muốn đẩy mình vào trong đó.
- Tiểu muội muội, ngươi tên là gì? Công tử nhà ngươi biết binh pháp ư?
Liễu Phượng Như liếc mắt nhìn mộc phong bán tín bán nghi, công tử trẻ tuổi này biểu hiện xem ra cũng là một nhân tài, lại không biết có phải là loại tượng đất dát vàng, chỉ được vẻ ngoài hay không.
- Bổn cô nương tiểu danh là Vô Ngôn, công tử nhà ta học phú ngũ xa, tài cao tám đấu, nhất là rất giỏi binh pháp, mặc dù chưa từng mang binh, nhưng điều binh khiển tướng nhất định quá dễ dàng, chỉ một cái nhấc tay mà thôi.
Vô Ngôn quay đầu nhìn lướt qua Mộc Phong đang nhăn mặt cau mày, cười hắc hắc, thầm nghĩ: "Ta mặc dù chẳng biết ngươi có binh pháp hay không, nhưng chỉ cần bức cho ngươi mang binh, ngươi không thể khiến cho bọn họ đi chịu chết vô ích a, hắc hắc!"
- Lượng thứ cho bổn tướng quân thiếu sót, xin mời hai vị cao nhân, ta muốn nghe cao kiến các người, phương pháp dụng binh như thế nào?
Liễu Phượng Như ánh mắt láu lỉnh, đưa tay phất một cái ra hiệu mời vào trướng.
Mộc Phong bất mãn giương mắt nhìn Vô Ngôn, sự vụ phàm gian, đáng để ta đây mất mặt xấu hổ hả? Vô Ngôn ngẩng đầu lên, lè lưỡi nhìn Mộc Phong rồi quay đầu đi theo phía sau Liễu Phượng Như, tiến về trướng trung tâm. Mộc Phong không còn cách nào, đành phải bước theo.
Vô Ngôn đến trên tảng đá, hai tay chống xuống, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm về phía cỏ nước bên bờ sông bị gió thổi lên kia.
Bầu trời màu lam thẫm, điểm điểm từng gợn mây trắng bay lượn, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, tỏa sáng vàng chóe. Bên bờ sông nhỏ, hai thân ảnh màu trắng một lớn một nhỏ giống như hai pho tượng, Mộc Phong càng giống như một lão tăng đang nhập định, từ từ nhắm hai mắt, phóng xuất thần thức chạy ra chung quanh. Vô Ngôn nhìn thẳng về phía xa xa, cuối chân trời bụi đất bay lên, hơn mười vạn kỵ binh Hạ Kim quốc càng ngày càng gần!
Vô Ngôn quay đầu trừng mắt nhìn Mộc Phong:
- Công tử, đại quân Hạ Kim quốc muốn sắp tràn đến đây rồi!
- Ông trời có lẽ sẽ trợ giúp Thiên Nam quốc.
Mộc Phong hời hợt thốt lên vài từ.
- Ông trời không có thể quản nhiều chuyện như vậy đâu?
Vô Ngôn xoay người đem bàn tay nhỏ bé đặt vào trong bàn tay to lớn của Mộc Phong.
- Công tử, ngươi nếu khó ra tay, vậy đưa cho ta một ít thần linh lực, ta đi ngăn cản bọn họ cho!
- Vô Ngôn, muội với thể trạng này, không có một chút công pháp, kinh mạch trong cơ thể lại không hề giống tiên nhân, ta cho muội năng lượng, muội cũng không có biện pháp sử dụng! Hay nhất là yên lặng xem sự thay đổi kỳ diệu a!
Mộc Phong mở to mắt, trong lòng tính toán sức nước chảy và đại quân Hạ Kim quốc, xem ai đến nơi này trước, trong lòng hết sức tự chủ, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười.
- Vậy thì công tử lập tức dạy ta công pháp đi!
Vô Ngôn thở dài, thần sắc ngưng đọng.
- Giá mà ta bây giờ học Hợp tịch song tu được!
- Muội với thân thể còn nhỏ như vậy, học liễu cũng không dùng được, không được suy nghĩ bậy bạ nghe chưa!
Mộc Phong cười khổ, tiểu cô nương tâm tư một mực thầm nghĩ học Hợp tịch song tu, sau này có được cơ thể trưởng thành như xưa không phải cả ngày đều muốn bóc lột mình hay sao.
- Chỉ có Hợp tịch song tu, công lực tăng trưởng mới nhanh hơn!
Vô Ngôn mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào Mộc Phong, quật cường nói.
- Chờ muội lớn lên, có được thân thể trưởng thành khi xưa, ta sẽ dạy muội!
Mộc Phong chỉ có thể dùng tới kế hoãn binh, bằng không, Vô Ngôn nếu học xong công pháp Hợp tịch song tu, nhất thời tâm tình loạn tưởng, há mình không phải có tội lớn sao? Mộc Phong vô ý thức nhìn Vô Ngôn trước mắt, trông thì hoàn toàn một bộ dáng xinh xinh, nhưng trong mắt nàng ta toát ra thần sắc lão luyện thủa xưa, chớp nhoáng hiện lên một tia quỷ dị.
Từ phía đối diện con sông nhỏ loáng thoáng truyền đến tiếng vó ngựa "Đát đát đát". Vô Ngôn lạnh lùng quay đầu nhìn, chỉ thấy một đội chiến mã bọc khôi giáp đang phi vùn vụt tới trước. Lúc này, từ thượng du con sông nhỏ đột nhiên truyền đến những tiếng vang ầm ầm, Vô Ngôn nghiêng người nhìn, thấy nước sông mãnh liệt ào ào chảy xuống, nhất thời bùn đất tươi rói đầy trời cuồn cuộn nổi lên!
Vô Ngôn liếc qua Mộc Phong đang cười mỉm, kinh ngạc nói:
- Công tử, ngươi có phải là biết sông nhỏ này phải dâng lên nước lớn?
Mộc Phong vô tư mỉm cười, ôm lấy Vô ngôn, thần niệm vừa động, lập tức che dấu thân hình, người nhẹ nhàng bay đến không trung.
- Dừng!
Từ phía đội tiên phong Hạ kim quốc mấy ngàn người đột nhiên truyền ra một tiếng hét to, chiến mã một trận hí vang, khó khăn lắm đứng ở ven bờ sông. Nước từ trên thượng lưu theo dòng chảy ầm ĩ xuôi xuống, sông nhỏ nhất thời nên cao vài thước, tràn ra rộng hơn mười trượng, trong nháy mắt hình thành một con sông lớn gợn sóng khủng khiếp, dòng nước cuồn cuộn nổi lên vô số xoáy nước, sóng lớn ngập trời, vô số cây bạch dương ở phía bờ sông ầm ầm bị nước cuốn trôi.
- Tại sao đột nhiên phát ra nước lớn? Nhiều năm chém giết, chẳng lẽ chúng ta đã khiến trời đất thịnh nộ?
Một tướng quân Hạ Kim quốc đội mũ trụ hồng anh, mặc áo giáp màu đen bộ dáng Đại hồ tử ghìm ngựa, tự nhủ.
- Câm mồm! Mã Bưu! Ta vừa rồi rõ ràng thấy nơi này có hai người áo trắng ngồi, tại sao không thấy nữa?
Một thiếu niên tuổi rất nhỏ ở bên cạnh lạnh lùng nhìn bốn phía, trầm giọng quát.
- Điện hạ, hai người kia có thể bị nước lớn này cuốn đi mất rồi.
Đại hồ tử tên là Mã Bưu vội vàng lên tiếng.
- Lui ra phía sau mười dặm đóng trại! Chờ toàn bộ đại quân tới nói sau!
Đại hồ tử theo lệnh thiếu niên điện hạ cao giọng quát.
Mấy ngàn kỵ nhân mã lập tức quay lại lo lắng mà đi.
oOo
- Vô Ngôn, bọn họ nhất thời đợi hội binh mà sẽ không tấn công nữa, chúng ta đến trung quân Thiên Nam quốc đi.
Mộc Phong lạnh lùng nhìn kỵ binh Hạ Kim quốc cỡi ngựa thối lui theo hàng dọc, thầm nghĩ: " Thiếu niên đánh trận đầu kia lại là vương tử Hạ Kim quốc, xem ra Hạ Kim quốc đối với Thiên Nam quốc nhất định có dã tâm không nhỏ a!"
- Công tử, Hạ Kim quốc này binh cường ngựa khỏe, hoàng tử làm tiền phong, một nữ tướng Thiên Nam quốc có thể ngăn cản được không? Nếu ngươi là nàng, bây giờ ngươi làm sao hả?
Vô Ngôn ngẩng đầu nhìn Mộc Phong, trong mắt hiện lên một tia thần sắc giảo hoạt.
- Bởi vì ta không phải nàng ta, cho nên ta cũng không biết làm sao bây giờ.
Mộc Phong lộ ra tiếu ý, tiểu cô nương cố ý thử mình, rõ ràng có ý giúp đỡ nữ nhân kia. Vô Ngôn đảo mắt khinh khỉnh, bóp cái miệng nhỏ nhắn, hận không thể mang Mộc Phong đi sung quân! Mộc Phong thầm nghĩ, nếu không cần pháp lực thần nhân, làm một phàm nhân, làm thế nào ứng đối trường chiến tranh này?
Mộc Phong bỏ đi sự ẩn thân, ôm Vô ngôn rơi xuống bên cạnh quân doanh Thiên Nam quốc tại mặt sau một tòa tiểu sơn, thả nàng trên mặt đất, hai người không nhanh không chậm nhắm hướng đại trướng hậu quân bước tới.
Cách quân doanh mười trượng, trong doanh trại đột nhiên xông ra một đội nhân mã, một người đi trước quát lớn:
- Người phương nào đến? Trước mắt đại chiến sắp tới, người không quan hệ tức tốc rời đi!
Mộc Phong nắm tay Vô Ngôn, thu hồi cước bộ, bình tĩnh nói:
- Ta là dân chúng bình thường của Thiên Nam quốc, có chuyện quan trọng cầu kiến chủ soái, thỉnh vị tướng quân này thông báo một tiếng!
- Ngươi tìm Liễu tướng quân chúng ta có chuyện quan trọng gì? Nói đi, ta giúp ngươi chuyển báo!
Hơn mười người họ mắt thấy một lớn một nhỏ cử chỉ thong dong, như nhàn rỗi tản bộ trong sân đình, khiến bọn họ chợt có cảm giác kinh hãi. Dân chúng bình thường sao ở nơi phong thanh hạc lệ, binh đao khói lửa này, đã thế trước đại chiến sắp xảy ra mà còn có thể trấn tĩnh, thản nhiên như vậy? Ngữ khí của người cầm đầu đám nhân mã lập tức trở lên hòa hoãn.
- Chúng ta may mắn biết được một chút quân tình Hạ Kim quốc, nơi này không tiện nói chuyện, phải giải bày trước chủ soái, tướng quân làm ơn đem chúng ta đi!
Mộc Phong không giận mà uy, hắn không muốn cùng với những người này lãng phí thời gian, thanh âm chợt biến đổi, vận lực truyền âm.
Mọi người sững sờ, thanh âm Mộc Phong dừng ở trong tai bọn họ, nhất thời như tiếng niệm Phật từ trên trời âm vang, thiếu chút nữa muốn quỳ lạy trên mặt đất. Người cầm đầu nọ nhất thời khó có thể tự kiềm chế, bật thốt lên nói:
- Các ngươi đã có chuyện quan trọng bày tỏ với Liễu tướng quân, vậy theo ta đến đây đi!
Mộc Phong mỉm cười, cũng không thấy cước bộ như thế nào nhanh hơn, cùng Vô Ngôn như bóng với hình đi theo sau đội nhân mã, tiến vào quân doanh. Đám binh lính thấy thân ảnh quái dị của Mộc Phong cùng Vô Ngôn, nhất thời cả kinh trợn mắt, há hốc mồm. Có người còn nói thầm: " Hai người này khinh công quá siêu tuyệt a!"
Trong doanh trại quân kì phất phới, hai trống lớn sắp ngang trước trướng, một trăm đại hán cánh tay trần cầm đùi trống trong tay, tinh thần hết sức hăng hái. Trước trướng, hai hàng thân binh mặc khải giáp màu đỏ tay phải ấn chuôi đao bên hông, tay trái bắt tréo bên lưng giống như cây tùng đứng trên mặt đất, thập phần uy vũ.
- Người đến báo họ tên, tìm bổn tướng quân có chuyện quan trọng gì?
Từ trong bước ra là một nữ nhân anh tư khoát đạt, nàng mặc khải giáp màu tím, mái tóc đen bóng, mắt như sao đêm, uy vũ muôn phần giương mắt nhìn Mộc Phong, âm điệu dịu dàng nhưng đầy uy nghiêm, quát.
- Bổn nhân Mộc Phong, xin chào Liễu tướng quân. Xin hỏi đại danh Liễu tướng quân?
Mộc Phong ôm quyền mỉm cười.
- Mộc Phong?
Nữ tướng quân họ Liễu hơi suy tư, nhíu mày nói.
- Tên ngươi nghe đến có chút quen thuộc, cư nhiên cùng giống tên một cổ nhân hơn ngàn năm trước của Thiên Nam quốc ta! Nhưng Mộc Phong kia chính là thái tử lúc ấy, là một đại anh hùng, từng vì Thiên Nam quốc của ta đánh tan cướp biển, lập nhiều công lao! Đáng tiếc người đã thoát xác biến thành thiên nhân, chắc ngươi cũng từng nghe nói qua?
Nói xong, nàng liếc mắt dò xét Mộc Phong, thầm nghĩ, ngươi tuổi còn trẻ như vậy, cũng lấy tên rất hay, thấm đậm sự vẻ vang của cổ nhân. Nàng từ không muốn cười lại cười mỉm nói.
- Ta gọi là Liễu Phượng Như, ngươi tìm ta có chuyện quan trọng sao?
Mộc Phong hơi cảm thấy kinh ngạc, tên của mình được hậu nhân nhớ lại cũng không có chuyện gì, tuy nhiên, phàm gian này mới qua hơn một ngàn năm, thật sự làm cho người ta ngạc nhiên.
- Công tử, không thể tưởng được ngươi từng là hoàng thái tử a!
Vô Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Phong, khẽ nói.
- Chuyện cũ nhắc lại làm gì.
Mộc Phong cúi đầu liếc nhìn Vô ngôn một cái, ngẩng đầu bình tĩnh nói:
- Liễu tướng quân, ta vừa mới thấy đại quân Hạ Kim quốc bị một sông nhỏ đột phát nước lớn ngăn trở đường đi, phải đóng quân, đến báo tướng quân biết sớm có chuẩn bị.
- Đại quân Hạ Kim quốc bị nước sông ngăn trở? Sông nhỏ kia có phải là Thanh Khê hà cách nơi này hơn mười dặm?
Sắc mặt Liễu Phượng Như lộ vẻ vui mừng, quay đầu lại đối với một nữ quan nhu mị phía sau cao giọng nói:
- Tiểu Diệp, mau phái thám mã tiến đến điều tra rõ tình huống!
- Tuân mệnh! Tướng quân!
Nữ quan tên là Tiểu Diệp kia búng thân nhảy lên một con ngựa cao to, phi nhanh đến tiền quân phóng đi.
- Ta không biết sông nhỏ kia gọi là tên gì, nhưng thấy Hạ Kim quốc kia binh cường mã tráng, lại do hoàng tử đương triều tự mình mang binh xâm phạm, chẳng biết Liễu tướng quân có thể có sách lược gì ứng đối?
Mộc Phong nhàn nhạt nhìn vào mắt Liễu Phượng Như, dò hỏi.
- Ngươi cuối cùng là người ở phương nào? Làm sao biết Hạ Kim quốc phái hoàng tử đương triều mang binh tiến đến?
Liễu Phượng Như thần sắc biến đổi, trầm giọng quát.
- Vị tướng quân tỷ tỷ này, ta và công tử ngẫu nhiên ở tại bờ sông, trong lúc vô ý nghe thấy bọn họ xưng hô với một thiếu niên tướng quân là điện hạ, tự nhiên mà biết. Ngươi không cần hung hăng như vậy, thật dọa nạt người mà.
Vô Ngôn ủy mỵ cười nói.
- Nguyên lai như thế! Tiểu muội muội, hai quân khai chiến, đao kiếm không có mắt, các ngươi cũng mau mau rời đi, đa tạ các ngươi cung cấp tình báo.
Liễu Phượng Như trở lại khuôn mặt tươi cười, cúi đầu nhìn về phía Vô Ngôn, ôn nhu nói.
- Công tử chúng ta hùng tài đại lược, thuở nhỏ quen đọc binh thư, am hiệu dụng binh chi đạo, chẳng lẽ tướng quân tỷ tỷ không cần nhân tài như vậy sao?
Vô Ngôn thoát khỏi tay Mộc Phong, tiến lên hai bước, tinh quái nhìn Liễu Phượng Như cười hì hì nói.
Mộc Phong lắc lắc đầu, Vô Ngôn quá mức tốt tính, biết rõ chính mình không tiện can thiệp sự vụ phàm gian, lại muốn đẩy mình vào trong đó.
- Tiểu muội muội, ngươi tên là gì? Công tử nhà ngươi biết binh pháp ư?
Liễu Phượng Như liếc mắt nhìn mộc phong bán tín bán nghi, công tử trẻ tuổi này biểu hiện xem ra cũng là một nhân tài, lại không biết có phải là loại tượng đất dát vàng, chỉ được vẻ ngoài hay không.
- Bổn cô nương tiểu danh là Vô Ngôn, công tử nhà ta học phú ngũ xa, tài cao tám đấu, nhất là rất giỏi binh pháp, mặc dù chưa từng mang binh, nhưng điều binh khiển tướng nhất định quá dễ dàng, chỉ một cái nhấc tay mà thôi.
Vô Ngôn quay đầu nhìn lướt qua Mộc Phong đang nhăn mặt cau mày, cười hắc hắc, thầm nghĩ: "Ta mặc dù chẳng biết ngươi có binh pháp hay không, nhưng chỉ cần bức cho ngươi mang binh, ngươi không thể khiến cho bọn họ đi chịu chết vô ích a, hắc hắc!"
- Lượng thứ cho bổn tướng quân thiếu sót, xin mời hai vị cao nhân, ta muốn nghe cao kiến các người, phương pháp dụng binh như thế nào?
Liễu Phượng Như ánh mắt láu lỉnh, đưa tay phất một cái ra hiệu mời vào trướng.
Mộc Phong bất mãn giương mắt nhìn Vô Ngôn, sự vụ phàm gian, đáng để ta đây mất mặt xấu hổ hả? Vô Ngôn ngẩng đầu lên, lè lưỡi nhìn Mộc Phong rồi quay đầu đi theo phía sau Liễu Phượng Như, tiến về trướng trung tâm. Mộc Phong không còn cách nào, đành phải bước theo.
/229
|