Mộc Phong trong lòng biết phải rèn sắt khi đang còn nóng, chờ thiếu niên điện hạ lần này không chiến mà về, sợ cũng khó mà một sớm một chiều, không bằng mình cho hắn một lý do có thể trở về phục mệnh. Tâm niệm theo đó mà động, lắc mình đến trước người thiếu niên điện hạ, như quỷ mị lập tức đoạt bội kiếm của hắn, "Xoạt" một tiếng chỉ trên cổ họng hắn, trầm giọng quát:
- Hôm nay nếu ta giết ngươi, năm mươi vạn đại quân này của ngươi còn có thể đánh tới kinh đô Thiên Nam quốc không chứ?
- Cho dù ngươi giết ta, phụ hoàng vẫn còn có thể phái người khác đến đây tấn công Thiên Nam quốc!
Thiếu niên điện hạ lạnh lùng nhìn Mộc Phong, mặt không đổi sắc nói.
Trước trướng mấy vạn người cùng không phát hiện Mộc Phong làm thế nào xuất hiện trước người thiếu niên điện hạ, nhất thời cả kinh chẳng biết làm sao, sau trướng còn có hơn vạn người chưa nhìn thấy đột nhiên biến hóa, nghe tiếng người hơn một phân nửa trầm xuống, tất cả đều ngạc nhiên, tai nghe thanh âm thiếu niên điện hạ truyền tới, nhất thời tới phía trước trướng, khó dằn nổi bắt đầu khởi động. Tràng diện hết sức hỗn loạn, Mộc Phong trở tay trong nháy mắt đem Vô Ngôn về phía sau, cổ tay vừa lộn, đảo bội kiếm, yên lặng nhìn thiếu niên điện hạ mặt không có vẻ sợ hãi này. Mộc Phong vốn định dọa nạt thiếu niên điện hạ, không ngờ hắn quật cường như thế, Mộc Phong không nhịn được nhíu mày. nhìn sơ qua quân trại Hạ Kim quốc, trầm giọng nói:
- Có cốt khí! ngươi thuộc loại thân phú quý, dĩ nhiên không sợ hãi sanh tử, cũng coi như là hảo hán! Tuy nhiên, không biết các ngươi Hạ Kim quốc có bao nhiêu chủ soái, vì muốn tránh hai nước binh đao, ta sẽ không hạn chế giết chết vài người!
- Đúng, công tử! Bọn họ đến một người, chúng ta giết một người! Đến hai người, chúng ta giết một đôi! Hừ! Xem ai còn dám đem binh đến xâm phạm Thiên Nam quốc!
Vô Ngôn hừ một tiếng, tiếp lời nói.
"Đừng đùa nữa? Mọi người thấy không? Hắn cùng với phàm nhân nói điều kiện, lại dụng đao kiếm cùng phàm nhân so đấu, truyền ra ngoài chẳng phải là mất thể diện đó sao! Không, há chỉ mất thể diện, mà cả mặt mũi đều mất hết luôn! Chưa từng thấy thần nhân không biết xấu hổ như thế, ta quả thật xấu hổ a!" Phần Thiên Thần Hỏa trong cơ thể Mộc Phong lớn tiếng reo lên.
"Hỏa Oa! Nếu đổi lại ngươi tới, ngươi làm sao bây giờ?"Tiểu Tinh Linh cạnh khóe liếc Phần Thiên Thần Hỏa một cái, điềm đạm nói.
"Tiểu Tinh Linh, loại chuyện nhỏ này có gì khó, ta đem một nắm lửa đốt toàn bộ bọn họ! Thiêu cả gà chó không để lại, đấu cùng sinh vật hạ đẳng vô tri này, há không phải mất thân phận của ta sao!"Phần Thiên Thần Hỏa ngạo nghễ nói.
"Ngươi mới vô tri!"Tiểu Tinh Linh ném cho Phần Thiên Thần Hỏa một câu mỉa mai, quay đầu mỉm cười nhìn về phía Cửu Biến Tàm Anh, không muốn cùng tên ngốc kia so đo nữa.
Phần Thiên Thần Hỏa được thể lại lớn tiếng nói lem lém không ngớt, huyên náo một trận.
Mộc Phong nghe được Phần Thiên Thần Hỏa nói dùng lửa đốt, tâm niệm vừa chuyển, đúng a, đem lương thảo bọn chúng đốt sạch, phỏng chừng bọn chúng trong thời gian ngắn tất nhiên không có cách nào khác công kíchThiên Nam quốc nữa.
- Tiểu cô nương, ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi?
Thiếu niên điện hạ cúi đầu một chút, hung hăng trừng mắt nhìn Vô Ngôn.
- Công tử, cần gì cùng mấy tục nhân này phí miệng lưỡi, giáo huấn bọn hắn một chút đi!
Vô Ngôn không để ý tới thiếu niên điện hạ, ngẩng đầu nhìn Mộc Phong. Một tên phàm nhân có đáng giá để mình cùng bọn họ tranh chấp không, nếu Vô Ngôn còn có công lực nhị tâm tiên nhân, phỏng chừng đã sớm ra tay rồi, nàng cũng không có tâm tính nhẫn nại tốt như Mộc Phong, càng không phân biệt đặc tính của vấn đề, nặng nhẹ mặc kệ, vì đạt tới mục đích nho nhỏ trong lòng, nên xuất thủ thì phải xuất thủ.
Tuy nhiên, Mộc Phong không nghĩ như vậy, chúng sinh bình đẳng, cái quan niệm thâm căn cố đế này làm cho hắn muốn lấy lý lẽ để thuyết phục lòng người, có khi nghĩ đến cũng lạ, nếu thần tiên không cần vũ lực cùng con người đấu tranh, vậy cũng thật khó nói rõ ai thắng ai thua. Nhưng cái thế giới này đã sớm qua thời giảng đạo lý rồi, giống như nam nhân vũ lực tái cường, chinh phục lòng nữ nhân không nhất định phải dùng vũ lực. Đối với nam nhân mà nói, nếu thân thể phụ nữ làm cho hắn cảm thấy hứng thú, hắn cũng biết lưu luyến tới lui rất lâu; đối với phụ nữ mà nói, bình thường khi nam nhân phải rời khỏi nàng, nàng mới có thấy lưu luyến. Cho nên một nam nhân sáng suốt nhất, hẳn là tất nhiên phải biết lúc nào rời đi, cho dù cũng không muốn chánh thức rời đi, cũng phải giả ý rời đi, theo đuôi phụ nữ sẽ có kết quả ngược lại, chỉ làm nàng càng chạy càng xa. Nam nhân vô tình thường thường có rất nhiều nữ nhân yêu, nam nhân si tình sẽ chịu nhiều đau khổ vì bị phụ nữ bỏ rơi. Đúng như câu "Theo tình, tình chạy. Trốn tình, tình theo".
Mộc Phong vốn định đem lửa đốn hết lương thảo đại quân Hạ Kim quốc, đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề, nếu đại quân Hạ Kim quốc bị ép buộc ly hương, đột nhiên mất lương thảo, bọn họ chỉ sợ lại đánh chìm thuyền, đập vỡ nồi chõ
có thể tiến công càng thêm lợi hại, dù sao "phú quý sinh lễ nghĩa, bần cùng sinh đạo tặc", cùng với chết đói ở tha hương, không bằng đánh một trận sống mái tìm lẽ sống trong tử lộ.
Trong chớp mắt, Mộc Phong suy nghĩ rất nhiều vấn đề, mặc kệ thế giới gì, đạo lý chỉ có thể nói cho người muốn nghe đạo lý, mà đại đa số đang bận tâm ích lợi của chính mình, muốn nói đạo lý cũng nhất định phải ngụy biện, tỷ như phụ nữ không thương nam nhân, nàng sẽ nói "ngươi không thích hợp với ta", nhưng thật ra đại đa số tình huống, thử cũng không thử, làm sao biết thích hợp hay không? Nam nhân không thương phụ nữ, càng đơn giản, khả năng lớn nhất là hắn có niềm vui mới.
"Vô Ngôn, bọn họ chỉ là phàm nhân bình thường, nếu dùng lực lượng thần nhân tấn công bọn họ, có lẽ con người không còn tồn tại nữa, thí dụ như, ta sinh ra sanh tại Thiên Nam quốc, Hạ Kim quốc khi dễ quê quán bách tính ta, ta phải tiêu diệt Hạ Kim quốc; vậy, nếu Hạ Kim quốc có thần nhân, có thể hay không ủng hộ Hạ Kim quốc diệt Thiên Nam quốc chứ? Huống chi giáo huấn một chút chỉ có thể tạm thời chút ít tác dụng, tựu như một người, nông phu tại đồng ruộng nhổ cỏ, trừ phi đem cỏ nhổ tận gốc, nếu không, năm sau, cỏ lại vẫn theo đường cũ dài ra!" Mộc Phong nhíu mày, truyền một tia thần thức vào trong đầu Vô Ngôn.
- Người mạnh là người mạnh, người yếu là người yếu, thế giới này mạnh yếu rõ ràng, chúng ta không có nghĩa vụ trợ giúp nhược tiểu, mọi thứ đều là mệnh, một chút không do người! Công tử, lúc đầu Thiện Nhược khi dễ ngươi, có mấy ai đồng tình với ngươi ra tay tương trợ chứ?
Vô Ngôn chẳng thèm, cố chấp nói to.
Hạ Kim quốc thiếu niên điện hạ tai nghe Vô Ngôn giọng nói mạnh mẽ, tựa hồ trước mắt hai người căn bản không đem năm mươi vạn đại quân này để vào mắt, khôngnhịn được giận dữ quay người nhìn đám binh lính quát to:
- Hai người này dù gì cũng chỉ là bình dân bách tính Thiên Nam quốc, kể cả bản lãnh có thông thiên đi nữa, nhưng cũng không có thể trước mặt bổn vương làm càn như thế! Chúng tướng nghe lệnh, ai có thể giết chết hai người này, thăng quan ba cấp, thưởng hai ngàn lượng hoàng kim!
Có trọng thưởng tất có dũng phu, binh lính nguyên bổn u mê, nhất thời hào khí tận trời, trong tay bội kiếm, loan đao vung lên, hơn mười người gần Mộc Phong cùng Vô Ngôn nhất thời không chút suy nghĩ, trên tay binh khí liền rất nhanh rút ra.
Mộc Phong thở dài, thần niệm vừa động, đơn thủ đột nhiên gạt đám binh lính bất kham sang một bên, chụp lấy Hạ Kim quốc thiếu niên điện hạ, dựng Vô Ngôn dậy, búng thân nhảy ra quân trại, đem thiếu niên điện hạ kinh hãi vạn trạng kia giơ lên cao quá đầu, lạnh lùng quát:
- Điện hạ các ngươi đã rơi vào trong tay ta, ta bây giờ đem hắn giao cho quân doanh Thiên Nam quốc, nếu Hạ Kim quốc có can đảm phái quân đội tự tiện vượt qua hà, vậy trước tiên các ngươi nhìn thấy ở kinh đô Thiên Nam quốc chính là thủ cấp của hắn!
Thanh âm Mộc phong vang vọng toàn quân doanh, đại quân vừa rồi âm thanh "giết, giết" rung trời, trong chớp mắt liền yên tĩnh lặng lẽ như ánh bình minh. Mọi người cùng miên man suy nghĩ, trong trăm vạn đại quân Thiên Nam quốc có dị nhân chỉ huy, chúng ta lần này tiến công Thiên Nam quốc, không thể nghi ngờ là si tâm vọng tưởng rồi! Trước quân trại không ít binh lính mắt thấy một bạch y công tử tay trái nắm một tiểu cô nương, tay phải giơ chủ soái của mình, càng suy nghĩ nhiều hơn, nhất thời không dám tiến lên chém giết cướp lại kim quốc đương kim vương tử điện hạ, dù sao ném chuột sợ vỡ đồ quý, nếu như chọc giận bạch y công tử này, hắn giơ tay liền giết vương tử điện hạ, chỉ sợ năm mươi vạn đại quân không người nào gánh vác được trách nhiệm này, ai cũng không dám mạo hiểm xông đầu vào chốn phong hiểm. Trong chớp mắt, Mộc Phong với Vô Ngôn cùng Hạ Kim quốc thiếu niên điện hạ chẳng biết đi đâu, việc họ đột nhiên biến mất không một dấu vết khiến trong lòng vô số binh lính không nén được cảm khái, công phu khinh thân người này xuất thần nhập hóa, đăng phong tạo cực a, có lẽ hắn chính là đệ nhất cao thủ Thiên Nam quốc a!
Mộc Phong nếu biết binh lính Hạ Kim quốc coi mình là võ lâm cao thủ của Thiên Nam quốc, chẳng biết có cảm tưởng gì. Tuy vậy, nếu một đám con kiến nghĩ ngón chân của ngươi là một hoàng mao đại trùng, ngươi sẽ có cảm tưởng gì?
Mộc Phong lắc mình một cái, liền xuất hiện tại Thiên Nam quốc quân trại trước trướng Liễu Phượng Như.
"Giọt nước mắt thứ hai chẳng lẽ ở chỗ này? Tại sao ta lại ngửi được mùi quen thuộc chứ?" Mông Thần Tinh Châu trong không gian độc lập của tâm tạng Mộc Phong lầm bẩm.
"Mùi này từ nơi nào truyền đến?" Mộc Phong buông Hạ Kim quốc thiếu niên điện hạ cùng Vô Ngôn xuống, liền vội xuất thần thức hỏi.
"Ngay trước mắt trong trướng bồng này." Mông Thần Tinh Châu cố dùng sức cảm giác mùi quen thuộc kia.
Mộc Phong giương mắt xuyên qua trướng bồng, lúc này sắc trời dần tối, trong trướng mấy cây nến đã được thắp, Liễu Phượng Như đang ngồi ở trước án kỷ lật xem binh thư, nữ quan bên cạnh tên là Tiểu Diệp đang lơ mơ ngủ gật, không có người khác, bên trong trướng ngoài trừ sắp xếp thứ đơn giản, cũng không cảm giác được có năng lượng dao động nào. Mộc Phong không nhịn được nghĩ ngợi nói: "Chẳng lẽ giọt nước mắt thứ hai của Thông Thiên Thần Châu ở trên người Liễu Phượng Như ư?"
Đêm đen gió nhiều, ai cũng không có chú ý tới Mộc Phong vô thanh vô tức tiến đến, Hạ Kim quốc thiếu niên điện hạ bị Mộc Phong khống chế kinh mạch toàn thân, giống như đầu gỗ đứng trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích, càng không thể mở miệng nói chuyện.
Mộc Phong tâm niệm lại động, dắt Vô Ngôn, kéo thiếu niên điện hạ kia, trong chớp mắt tiến vào trong trướng.
- Liễu tướng quân, ngươi nhìn chúng ta mang đến cái gì?
Vô Ngôn trước tiên cười nói.
- Các ngươi… các ngươi vào bằng cách nào?
Liễu Phượng Như bật người đứng lên, hoảng sợ thất sắc. Tốt xấu nơi này là quân doanh Thiên Nam quốc, phòng thủ sâm nghiêm, một người một hài này đi vào dễ như đi chơi, tự dưng làm cho người ta cảm thấy kinh hoảng!
- Chúng ta muốn tiến đến là vào được, chẳng lẽ còn thông qua đồng ý của ngươi hả!
Vô Ngôn quay đầu chỉ vào thiếu niên điện hạ khẽ cười nói.
- Liễu tướng quân, người nọ là chủ tướng lãnh binh Hạ Kim quốc, đương kim vương tử điện hạ, ngươi xem xử trí thế nào?
Nữ quan tên là Tiểu Diệp kia giương mắt bình tĩnh nhìn hai người, Mộc Phong lại hơi thất kinh, chính mình bất ngờ xuất hiện, phàm nhân vốn không thể lý giải, vẻ mặt kinh hồn là lẽ dĩ nhiên, mà nữ quan này, tĩnh táo như thế, quả thật khó hiểu! Đáng tiếc, nữ tử này đi sai đường rồi, nếu là tu chân, tất có tiền đồ lớn, Mộc Phong trong lòng than nhẹ, âm thầm tiếc nuối cho nàng ta.
- Hắn thật sự là đương kim vương tử Hạ Kim Quốc sao? Các ngươi, các ngươi làm sao bắt được hắn?
Liễu Phượng Như kinh hãi.
- Lấy tay bắt, hì hì!
Vô Ngôn hì hì cười, láu lĩnh nháy nháy mắt.
- Hôm nay nếu ta giết ngươi, năm mươi vạn đại quân này của ngươi còn có thể đánh tới kinh đô Thiên Nam quốc không chứ?
- Cho dù ngươi giết ta, phụ hoàng vẫn còn có thể phái người khác đến đây tấn công Thiên Nam quốc!
Thiếu niên điện hạ lạnh lùng nhìn Mộc Phong, mặt không đổi sắc nói.
Trước trướng mấy vạn người cùng không phát hiện Mộc Phong làm thế nào xuất hiện trước người thiếu niên điện hạ, nhất thời cả kinh chẳng biết làm sao, sau trướng còn có hơn vạn người chưa nhìn thấy đột nhiên biến hóa, nghe tiếng người hơn một phân nửa trầm xuống, tất cả đều ngạc nhiên, tai nghe thanh âm thiếu niên điện hạ truyền tới, nhất thời tới phía trước trướng, khó dằn nổi bắt đầu khởi động. Tràng diện hết sức hỗn loạn, Mộc Phong trở tay trong nháy mắt đem Vô Ngôn về phía sau, cổ tay vừa lộn, đảo bội kiếm, yên lặng nhìn thiếu niên điện hạ mặt không có vẻ sợ hãi này. Mộc Phong vốn định dọa nạt thiếu niên điện hạ, không ngờ hắn quật cường như thế, Mộc Phong không nhịn được nhíu mày. nhìn sơ qua quân trại Hạ Kim quốc, trầm giọng nói:
- Có cốt khí! ngươi thuộc loại thân phú quý, dĩ nhiên không sợ hãi sanh tử, cũng coi như là hảo hán! Tuy nhiên, không biết các ngươi Hạ Kim quốc có bao nhiêu chủ soái, vì muốn tránh hai nước binh đao, ta sẽ không hạn chế giết chết vài người!
- Đúng, công tử! Bọn họ đến một người, chúng ta giết một người! Đến hai người, chúng ta giết một đôi! Hừ! Xem ai còn dám đem binh đến xâm phạm Thiên Nam quốc!
Vô Ngôn hừ một tiếng, tiếp lời nói.
"Đừng đùa nữa? Mọi người thấy không? Hắn cùng với phàm nhân nói điều kiện, lại dụng đao kiếm cùng phàm nhân so đấu, truyền ra ngoài chẳng phải là mất thể diện đó sao! Không, há chỉ mất thể diện, mà cả mặt mũi đều mất hết luôn! Chưa từng thấy thần nhân không biết xấu hổ như thế, ta quả thật xấu hổ a!" Phần Thiên Thần Hỏa trong cơ thể Mộc Phong lớn tiếng reo lên.
"Hỏa Oa! Nếu đổi lại ngươi tới, ngươi làm sao bây giờ?"Tiểu Tinh Linh cạnh khóe liếc Phần Thiên Thần Hỏa một cái, điềm đạm nói.
"Tiểu Tinh Linh, loại chuyện nhỏ này có gì khó, ta đem một nắm lửa đốt toàn bộ bọn họ! Thiêu cả gà chó không để lại, đấu cùng sinh vật hạ đẳng vô tri này, há không phải mất thân phận của ta sao!"Phần Thiên Thần Hỏa ngạo nghễ nói.
"Ngươi mới vô tri!"Tiểu Tinh Linh ném cho Phần Thiên Thần Hỏa một câu mỉa mai, quay đầu mỉm cười nhìn về phía Cửu Biến Tàm Anh, không muốn cùng tên ngốc kia so đo nữa.
Phần Thiên Thần Hỏa được thể lại lớn tiếng nói lem lém không ngớt, huyên náo một trận.
Mộc Phong nghe được Phần Thiên Thần Hỏa nói dùng lửa đốt, tâm niệm vừa chuyển, đúng a, đem lương thảo bọn chúng đốt sạch, phỏng chừng bọn chúng trong thời gian ngắn tất nhiên không có cách nào khác công kíchThiên Nam quốc nữa.
- Tiểu cô nương, ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi?
Thiếu niên điện hạ cúi đầu một chút, hung hăng trừng mắt nhìn Vô Ngôn.
- Công tử, cần gì cùng mấy tục nhân này phí miệng lưỡi, giáo huấn bọn hắn một chút đi!
Vô Ngôn không để ý tới thiếu niên điện hạ, ngẩng đầu nhìn Mộc Phong. Một tên phàm nhân có đáng giá để mình cùng bọn họ tranh chấp không, nếu Vô Ngôn còn có công lực nhị tâm tiên nhân, phỏng chừng đã sớm ra tay rồi, nàng cũng không có tâm tính nhẫn nại tốt như Mộc Phong, càng không phân biệt đặc tính của vấn đề, nặng nhẹ mặc kệ, vì đạt tới mục đích nho nhỏ trong lòng, nên xuất thủ thì phải xuất thủ.
Tuy nhiên, Mộc Phong không nghĩ như vậy, chúng sinh bình đẳng, cái quan niệm thâm căn cố đế này làm cho hắn muốn lấy lý lẽ để thuyết phục lòng người, có khi nghĩ đến cũng lạ, nếu thần tiên không cần vũ lực cùng con người đấu tranh, vậy cũng thật khó nói rõ ai thắng ai thua. Nhưng cái thế giới này đã sớm qua thời giảng đạo lý rồi, giống như nam nhân vũ lực tái cường, chinh phục lòng nữ nhân không nhất định phải dùng vũ lực. Đối với nam nhân mà nói, nếu thân thể phụ nữ làm cho hắn cảm thấy hứng thú, hắn cũng biết lưu luyến tới lui rất lâu; đối với phụ nữ mà nói, bình thường khi nam nhân phải rời khỏi nàng, nàng mới có thấy lưu luyến. Cho nên một nam nhân sáng suốt nhất, hẳn là tất nhiên phải biết lúc nào rời đi, cho dù cũng không muốn chánh thức rời đi, cũng phải giả ý rời đi, theo đuôi phụ nữ sẽ có kết quả ngược lại, chỉ làm nàng càng chạy càng xa. Nam nhân vô tình thường thường có rất nhiều nữ nhân yêu, nam nhân si tình sẽ chịu nhiều đau khổ vì bị phụ nữ bỏ rơi. Đúng như câu "Theo tình, tình chạy. Trốn tình, tình theo".
Mộc Phong vốn định đem lửa đốn hết lương thảo đại quân Hạ Kim quốc, đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề, nếu đại quân Hạ Kim quốc bị ép buộc ly hương, đột nhiên mất lương thảo, bọn họ chỉ sợ lại đánh chìm thuyền, đập vỡ nồi chõ
có thể tiến công càng thêm lợi hại, dù sao "phú quý sinh lễ nghĩa, bần cùng sinh đạo tặc", cùng với chết đói ở tha hương, không bằng đánh một trận sống mái tìm lẽ sống trong tử lộ.
Trong chớp mắt, Mộc Phong suy nghĩ rất nhiều vấn đề, mặc kệ thế giới gì, đạo lý chỉ có thể nói cho người muốn nghe đạo lý, mà đại đa số đang bận tâm ích lợi của chính mình, muốn nói đạo lý cũng nhất định phải ngụy biện, tỷ như phụ nữ không thương nam nhân, nàng sẽ nói "ngươi không thích hợp với ta", nhưng thật ra đại đa số tình huống, thử cũng không thử, làm sao biết thích hợp hay không? Nam nhân không thương phụ nữ, càng đơn giản, khả năng lớn nhất là hắn có niềm vui mới.
"Vô Ngôn, bọn họ chỉ là phàm nhân bình thường, nếu dùng lực lượng thần nhân tấn công bọn họ, có lẽ con người không còn tồn tại nữa, thí dụ như, ta sinh ra sanh tại Thiên Nam quốc, Hạ Kim quốc khi dễ quê quán bách tính ta, ta phải tiêu diệt Hạ Kim quốc; vậy, nếu Hạ Kim quốc có thần nhân, có thể hay không ủng hộ Hạ Kim quốc diệt Thiên Nam quốc chứ? Huống chi giáo huấn một chút chỉ có thể tạm thời chút ít tác dụng, tựu như một người, nông phu tại đồng ruộng nhổ cỏ, trừ phi đem cỏ nhổ tận gốc, nếu không, năm sau, cỏ lại vẫn theo đường cũ dài ra!" Mộc Phong nhíu mày, truyền một tia thần thức vào trong đầu Vô Ngôn.
- Người mạnh là người mạnh, người yếu là người yếu, thế giới này mạnh yếu rõ ràng, chúng ta không có nghĩa vụ trợ giúp nhược tiểu, mọi thứ đều là mệnh, một chút không do người! Công tử, lúc đầu Thiện Nhược khi dễ ngươi, có mấy ai đồng tình với ngươi ra tay tương trợ chứ?
Vô Ngôn chẳng thèm, cố chấp nói to.
Hạ Kim quốc thiếu niên điện hạ tai nghe Vô Ngôn giọng nói mạnh mẽ, tựa hồ trước mắt hai người căn bản không đem năm mươi vạn đại quân này để vào mắt, khôngnhịn được giận dữ quay người nhìn đám binh lính quát to:
- Hai người này dù gì cũng chỉ là bình dân bách tính Thiên Nam quốc, kể cả bản lãnh có thông thiên đi nữa, nhưng cũng không có thể trước mặt bổn vương làm càn như thế! Chúng tướng nghe lệnh, ai có thể giết chết hai người này, thăng quan ba cấp, thưởng hai ngàn lượng hoàng kim!
Có trọng thưởng tất có dũng phu, binh lính nguyên bổn u mê, nhất thời hào khí tận trời, trong tay bội kiếm, loan đao vung lên, hơn mười người gần Mộc Phong cùng Vô Ngôn nhất thời không chút suy nghĩ, trên tay binh khí liền rất nhanh rút ra.
Mộc Phong thở dài, thần niệm vừa động, đơn thủ đột nhiên gạt đám binh lính bất kham sang một bên, chụp lấy Hạ Kim quốc thiếu niên điện hạ, dựng Vô Ngôn dậy, búng thân nhảy ra quân trại, đem thiếu niên điện hạ kinh hãi vạn trạng kia giơ lên cao quá đầu, lạnh lùng quát:
- Điện hạ các ngươi đã rơi vào trong tay ta, ta bây giờ đem hắn giao cho quân doanh Thiên Nam quốc, nếu Hạ Kim quốc có can đảm phái quân đội tự tiện vượt qua hà, vậy trước tiên các ngươi nhìn thấy ở kinh đô Thiên Nam quốc chính là thủ cấp của hắn!
Thanh âm Mộc phong vang vọng toàn quân doanh, đại quân vừa rồi âm thanh "giết, giết" rung trời, trong chớp mắt liền yên tĩnh lặng lẽ như ánh bình minh. Mọi người cùng miên man suy nghĩ, trong trăm vạn đại quân Thiên Nam quốc có dị nhân chỉ huy, chúng ta lần này tiến công Thiên Nam quốc, không thể nghi ngờ là si tâm vọng tưởng rồi! Trước quân trại không ít binh lính mắt thấy một bạch y công tử tay trái nắm một tiểu cô nương, tay phải giơ chủ soái của mình, càng suy nghĩ nhiều hơn, nhất thời không dám tiến lên chém giết cướp lại kim quốc đương kim vương tử điện hạ, dù sao ném chuột sợ vỡ đồ quý, nếu như chọc giận bạch y công tử này, hắn giơ tay liền giết vương tử điện hạ, chỉ sợ năm mươi vạn đại quân không người nào gánh vác được trách nhiệm này, ai cũng không dám mạo hiểm xông đầu vào chốn phong hiểm. Trong chớp mắt, Mộc Phong với Vô Ngôn cùng Hạ Kim quốc thiếu niên điện hạ chẳng biết đi đâu, việc họ đột nhiên biến mất không một dấu vết khiến trong lòng vô số binh lính không nén được cảm khái, công phu khinh thân người này xuất thần nhập hóa, đăng phong tạo cực a, có lẽ hắn chính là đệ nhất cao thủ Thiên Nam quốc a!
Mộc Phong nếu biết binh lính Hạ Kim quốc coi mình là võ lâm cao thủ của Thiên Nam quốc, chẳng biết có cảm tưởng gì. Tuy vậy, nếu một đám con kiến nghĩ ngón chân của ngươi là một hoàng mao đại trùng, ngươi sẽ có cảm tưởng gì?
Mộc Phong lắc mình một cái, liền xuất hiện tại Thiên Nam quốc quân trại trước trướng Liễu Phượng Như.
"Giọt nước mắt thứ hai chẳng lẽ ở chỗ này? Tại sao ta lại ngửi được mùi quen thuộc chứ?" Mông Thần Tinh Châu trong không gian độc lập của tâm tạng Mộc Phong lầm bẩm.
"Mùi này từ nơi nào truyền đến?" Mộc Phong buông Hạ Kim quốc thiếu niên điện hạ cùng Vô Ngôn xuống, liền vội xuất thần thức hỏi.
"Ngay trước mắt trong trướng bồng này." Mông Thần Tinh Châu cố dùng sức cảm giác mùi quen thuộc kia.
Mộc Phong giương mắt xuyên qua trướng bồng, lúc này sắc trời dần tối, trong trướng mấy cây nến đã được thắp, Liễu Phượng Như đang ngồi ở trước án kỷ lật xem binh thư, nữ quan bên cạnh tên là Tiểu Diệp đang lơ mơ ngủ gật, không có người khác, bên trong trướng ngoài trừ sắp xếp thứ đơn giản, cũng không cảm giác được có năng lượng dao động nào. Mộc Phong không nhịn được nghĩ ngợi nói: "Chẳng lẽ giọt nước mắt thứ hai của Thông Thiên Thần Châu ở trên người Liễu Phượng Như ư?"
Đêm đen gió nhiều, ai cũng không có chú ý tới Mộc Phong vô thanh vô tức tiến đến, Hạ Kim quốc thiếu niên điện hạ bị Mộc Phong khống chế kinh mạch toàn thân, giống như đầu gỗ đứng trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích, càng không thể mở miệng nói chuyện.
Mộc Phong tâm niệm lại động, dắt Vô Ngôn, kéo thiếu niên điện hạ kia, trong chớp mắt tiến vào trong trướng.
- Liễu tướng quân, ngươi nhìn chúng ta mang đến cái gì?
Vô Ngôn trước tiên cười nói.
- Các ngươi… các ngươi vào bằng cách nào?
Liễu Phượng Như bật người đứng lên, hoảng sợ thất sắc. Tốt xấu nơi này là quân doanh Thiên Nam quốc, phòng thủ sâm nghiêm, một người một hài này đi vào dễ như đi chơi, tự dưng làm cho người ta cảm thấy kinh hoảng!
- Chúng ta muốn tiến đến là vào được, chẳng lẽ còn thông qua đồng ý của ngươi hả!
Vô Ngôn quay đầu chỉ vào thiếu niên điện hạ khẽ cười nói.
- Liễu tướng quân, người nọ là chủ tướng lãnh binh Hạ Kim quốc, đương kim vương tử điện hạ, ngươi xem xử trí thế nào?
Nữ quan tên là Tiểu Diệp kia giương mắt bình tĩnh nhìn hai người, Mộc Phong lại hơi thất kinh, chính mình bất ngờ xuất hiện, phàm nhân vốn không thể lý giải, vẻ mặt kinh hồn là lẽ dĩ nhiên, mà nữ quan này, tĩnh táo như thế, quả thật khó hiểu! Đáng tiếc, nữ tử này đi sai đường rồi, nếu là tu chân, tất có tiền đồ lớn, Mộc Phong trong lòng than nhẹ, âm thầm tiếc nuối cho nàng ta.
- Hắn thật sự là đương kim vương tử Hạ Kim Quốc sao? Các ngươi, các ngươi làm sao bắt được hắn?
Liễu Phượng Như kinh hãi.
- Lấy tay bắt, hì hì!
Vô Ngôn hì hì cười, láu lĩnh nháy nháy mắt.
/229
|