"Thủy tinh cầu này thật xinh đẹp, trong đó lại có con chim nhỏ màu đỏ, có lão ưng, còn có ngọc kỳ lân, đáng tiếc chúng nó đều không thể cử động! Công tử, loại thủy tinh cầu này chế tạo như thế nào? Động vật ở trong đó rất sống động, tựa như thật vậy!" - Vô Ngôn tuy biết thủy tinh cầu Mộc Phong cầm trong tay đó là Thiên Niên Hàn Ngọc tù khốn Chu Tước và Ngọc Kỳ Lân mấy thứ, nhưng trong lòng cô gái nhỏ thì lại tưởng tượng đem hàn ngọc làm thành đồ trang sức.
Mộc Phong cười cười, nói: "Vô Ngôn, muốn làm một thủy tinh cầu như vậy kỳ thật rất dễ dàng, nếu muội thích, sau này ta làm cho muội một cái."
"Thật sự có thể làm hả? Muội muốn một thủy tinh cầu giống như khối hàn ngọc này, thật sống động vào, trong đó tốt nhất còn có mấy con chim xinh đẹp. " - Vô Ngôn tươi cười rạng rỡ nói.
Mộc Phong gật đầu đáp ứng, thần niệm vừa động, đem Thiên Niên Hàn Ngọc để vào trong Càn Khôn Như Ý Trạc, sau đó nói: "Tiểu Ngọc, ta đã phá hết cấm chế bên ngoài hàn ngọc, sự tình còn lại giao cho ngươi làm, mau mau đưa Chu Tước, Ngọc Kỳ Lân và Ngân Lân Ưng vương thả ra đi."
"Mau mau là mau thế nào?" Càn Khôn Như Ý Trạc lạnh nhạt đáp lại.
"Tiểu Ngọc, ta biết ngươi có năng lực siêu phàm, tốt nhất có thể lập tức cứu chúng nó ra." - Kỳ Lân Thần Thú sốt ruột quá, vội vã trả lời thay Mộc Phong.
"Tiểu Kỳ, ngươi vẫn càng ngày càng không có tiến bộ." - Càn Khôn Như Ý Trạc không vui nói.
"Ta nói sai chỗ nào hả?" - Kỳ Lân Thần Thú thật sự khó hiểu.
"Ngươi nói ta có năng lực siêu phàm, cái đó vượt qua năng lực con người, chẳng phải là tiên sao, một tiên nhân bình thường thì đã là cái gì? Cho dù là kiện thượng phẩm tiên khí, năng lực có thể so với ta sao? Tiểu Kỳ, ta nhìn ngươi bụng dạ khó lường, có phải là đang cố ý châm biếm ta không hả? Hừ!" - Thanh âm Càn Khôn Như Ý Trạc càng nghe càng lạnh lùng.
Kỳ Lân Thần Thú tuy trong lòng cảm thấy không hài lòng, nhưng cũng biết chính mình tại giờ phút quan trọng này, không thể đắc tội với hắn, cố nín nhịn, vội vàng ha ha nói: "Tiểu Ngọc, ta nói lão nhân gia ngươi năng lực siêu phàm, tự nhiên là chẳng có cái gì so sánh được, ngươi hãy nhìn xem, cửu giới này ngoại trừ tiên nhân vượt qua con người, còn có cái gì vượt qua con người hả?"
"Tiểu Kỳ, ngươi ngoài miệng xưng ta là lão nhân gia, trong lòng e rằng đang chửi rủa ta 'Lão chết bầm, Lão Ngoan Cố' hả ? Ngươi lại muốn lừa gạt ta sao? Hừ, trong cửu giới vượt qua con người, có thể rất nhiều, yêu ma quỷ quái, người nào không mạnh mẽ hơn con người chứ! A, ta hiểu rồi, ngươi cố ý chửi ta là lão yêu tinh, lão yêu quái tính tình khó chịu chứ gì?" - Thanh âm Càn Khôn Như Ý Trạc lại cao thêm mấy phần.
Kỳ Lân Thần Thú rùng mình ớn lạnh, nhất thời giống như phàm nhân không cẩn thận rơi vào trong lỗ băng. Nó càng sốt ruột, trong đầu càng thấy hồ đồ, chính mình chẳng qua nói câu "năng lực siêu phàm", hắn lại la ó rằng bị chế giễu, càng tán dóc càng xa chủ đề, nếu không phải chính mình trước mắt có việc cầu hắn, đã sớm đá hắn qua một bên rồi, với loại gái già nhỏ mọn này nói đạo lý làm gì chứ ? Ở trong lòng tuy loạn tưởng trăm bề nhưng Kỳ Lân ngoài miệng lại lắp bắp nói: "Tiểu Ngọc, lão ngọc, lão nhân gia ngươi là ngọc vương, đức cao vọng trọng, tại sao lại là lão yêu tinh chứ , đương nhiên, cũng không phải lão yêu quái ……"
"Ta rất già hả? Hừ! ta xem ngươi là miệng chó khạc không ra ……, cái răng gì đó ?" - Càn Khôn Như Ý Trạc ngắt lời nói.
"Ngà voi!" - Kỳ Lân Thần Thú vội vàng giúp hắn bổ sung.
"Đúng, đúng rồi, lão nhân gia ta thật sự là lão hồ đồ, trong lòng biết ngươi khạc không ra ngà voi, nhất thời vội vàng, nên lại quên sạch sẽ." - Càn Khôn Như Ý Trạc ngữ khí dần dần có xu thế hòa hoãn.
" Miệng ta khạc không ra ngà voi, miệng lão nhân gia ngươi có thể khạc ra ngà voi hả?" Kỳ lân thần thú cảm thấy tức giận nhưng chỉ dám thầm rủa trong đầu, tốt xấu ta cũng là nhất giới tôn sư, đường đường chánh chánh là Kỳ Lân Thần Thú, ngươi đừng ép người quá đáng, có thể nào đem ta nói thành giống như chó sinh vật đê tiện như vậy!
Chỉ nghe "Phốc" một tiếng vang giòn, trên Càn Khôn Như Ý Trạc quang mang chợt lóe, một cây ngà voi dài hai thước chầm chậm bay về phía Kỳ Lân Thần Thú, lại nghe Càn Khôn Như Ý Trạc đắc ý cười nói: "Tiểu Kỳ, nói ngươi không hiểu, ngươi thật sự đúng là không hiểu. Không hiểu lại không bẽ mặt, ngươi khăng khăng không chịu phục! Uổng cho ngươi cũng là nhất giới tôn sư Cổ Thú giới này, thật sự là kẻ phóng lãng chỉ có hư danh, ngươi xem ta đây không nhổ ra ngà voi thì là cái gì?"
Kỳ Lân Thần Thú lắc mình tránh cái ngà voi đang bay tới, ngậm chặt miệng, thầm nghĩ, thứ sống càng già càng bựa, ta không nói lời nào, xem ngươi còn có thể ra vẻ chỗ nào nữa?
Mộc Phong đưa tay chụp ngà voi kia, thần niệm vừa động, lại phóng tiến vào Càn Khôn Như Ý Trạc, cuộc sống không có tiền thực quá tệ, thứ này rất đáng giá, Mộc Phong sao vứt bỏ được.
"Ngươi đừng giả câm giả điếc nữa, ngươi giả bộ cũng không giống! Người ta câm điếc nói không ra lời, chứ không phải mở không nổi miệng; ngươi cho rằng ngươi ngậm chặt miệng, thì có ý chí sao? Tại phàm gian, một ít tên cái gì đại quan tiểu quan, tham quan ô quan, miệng ngậm thật chặt, ở công đường vỗ một cái cũng làm cho chúng sợ hãi, cái bảng to đánh xuống, cũng giống như ông lão thành thật cung khai! Tiểu Kỳ, ngươi nếu không chịu phục, cũng nhổ ra ngà voi cho ta xem nào !" - Càn Khôn Như Ý Trạc thấy Kỳ Lân Thần Thú ngậm chặt miệng, còn không hết giận, tiếp tục khích động.
"Ta khạc không ra ngà voi!" - Kỳ Lân Thần Thú biết được tên gia hỏa nầy rất khó chơi, không nghĩ cùng nó nhiều lời.
"Miệng chó khạc không ra ngà voi, bây giờ ta nhớ rồi, không cần ngươi nhắc nhở." - Càn Khôn Như Ý Trạc cười hắc hắc, biểu lộ được vẻ già dặn, thật có chút cao hứng.
Vô Ngôn nhịn cười, kéo kéo ống tay áo Mộc Phong, nhỏ giọng nói: "Công tử, không thể tưởng được cái thủ trạc này lợi hại như thế, may mắn ta không có nhiều lời."
"Vô Ngôn, ta lợi hại chứ? Sợ rằng chủ nhân càng lợi hại hơn, người ta khéo hợp tịch song tu, tại tiên giới hắn và ngươi một đêm rất đẹp, dùng hết sức hết lực chữa thương cho ngươi, hắc hắc! Loại sự tình này ta không làm được, ha ha!" - Càn Khôn Như Ý Trạc ha ha cười to.
Vô Ngôn mặt đỏ lên, đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó cùng Mộc Phong hợp tịch song tu phất phớt xuân sắc, trong lòng có chút mê mẩn, đối lời nói của Càn Khôn Như Ý Trạc không cho là ngang ngược, ôn nhu nói với Mộc Phong: "Công tử, ta muốn đến phàm gian sống một thời gian."
Mộc Phong nghe được Càn Khôn Như Ý Trạc nhắc tới sự tình chính mình cùng Vô Ngôn hợp tịch song tu lúc xưa, nhất thời cảm thấy xấu hổ, cũng không có nghĩ lại ý trong lời nói của Vô Ngôn, thầm nghĩ Thông Thiên Thần Châu có thể còn ở phàm gian, vội vàng chuyển đề tài đáp: "Được, chờ cứu chúng nó ra, chúng ta đến phàm gian đi tìm Thông Thiên Thần Châu."
Trong cơ thể Mộc Phong nổ tung như nồi hơi, Phần Thiên Thần Hỏa thích dò xét tọc mạch nhất, trừng mắt hỏi: "Các ngươi một hai ba bốn năm sáu bảy tên, có ai biết hợp tịch song tu là công pháp cao thâm gì ? Lại còn có thể giúp người khác chữa thương? Các ngươi đều nói nói xem, hắn làm thế nào giúp đỡ Vô Ngôn chữa thương hả?"
"Lúc ấy hắn đem chúng ta che lại, ta không biết." Tiểu Tinh Linh mặt đỏ bừng, quay đầu giả bộ quan sát biến hóa của Cửu Biến Tàm Anh.
Linh Lung Thần Anh hắc hắc cười trộm: "Ta cũng không biết."
"Công pháp cao thâm như vậy, hắn làm sao cho các ngươi biết? bây giờ ta không hỏi, ngày sau ta lại hướng hắn hảo hảo thỉnh giáo một phen, Hỏa Oa ta cũng muốn học hợp tịch song tu." - Phần Thiên Thần Hỏa không tìm được đáp án, đành phải tự nhủ.
Mộc Phong lưu lại thần thức trong cơ thể nên hiểu rõ tất cả, vẻ mặt càng thấy xấu hổ, bọn gia hỏa kia miệng nhọn lưỡi dài, chính mình muốn làm chút sự gì vui vẻ thì lúc nào cũng chịu sự quản chế của bọn chúng, thật bất hảo, tâm niệm không khỏi thay đổi thật nhanh, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, bèn mở miệng nói: "Các ngươi ai biết trong tinh cầu ta thắng được, có một cái có thần linh khí đặc biệt sung túc hay không?"
"Tìm tinh cầu như vậy để làm gì?" - Tiểu Tinh Linh quay người lại, chớp chớp mắt, tỏ vẻ khó hiểu, dù sao tinh cầu có thần linh khí sung túc đi nữa, đối với trợ giúp Mộc Phong luyện công cũng không phải quá lớn, công pháp của hắn, há chỉ cần thần linh khí là có thể thỏa mãn hay sao?
"Các ngươi mới đối phó một tuần giới thần sứ đã hao tổn nhiều sức lực như vậy, ta xem năng lượng cũng không đủ, nếu là có thể tìm được một tinh cầu như vậy, mọi người có thể đi vào tùy tiện tu luyện một chút, chẳng phải đôi đường đều đẹp hay sao." - Mộc Phong con ngươi vừa chuyển, hời hợt che dấu không cho ai biết mục đích chính của mình.
"Trong ta có một viên cầu như vậy chẳng biết là tinh cầu gì, thần linh khí mười phần sung túc, đáng tiếc ta không dùng được. Chủ nhân, ngươi xem xem có thể cho bọn họ dùng để luyện công hay không?" - Càn Khôn Như Ý Trạc nghe Mộc Phong nhắc tới chánh sự, xoay người cũng không chút hàm hồ, lập tức đưa ra một viên tinh cầu đỏ đậm.
Mộc Phong đưa tay tiếp nhận, mặt ngoài tinh cầu này chỉ có một đạo thần cấm cực yếu dùng để che giấu quang hoa xinh đẹp ẩn náu trên tinh cầu. Mộc Phong giơ tay xóa đi thần cấm, viên tinh cầu màu đỏ đậm này thần linh khí như sương mù trong phút chốc tràn ra, quanh quẩn tại mặt ngoài tinh cầu, mỹ lệ vô cùng. Mộc Phong thuận thế đưa tia thần thức đi vào dò xét, trong viên tinh cầu màu đỏ đậm này quả nhiên thần linh khí tràn ngập nồng nặc, trong lòng nhất thời sinh nghi hoặc, ngày đó cùng với bọn Hoa Vũ đánh bạc, cũng không biết từ trong tay ai thắng được viên tinh cầu này, thật sự nghĩ không thông suốt, tinh cầu tốt như vậy, cư nhiên cũng có người đem ra đánh bạc. Xem ra cờ bạc là nguồn gốc của mọi tội ác, quả nhiên đúng vậy, con bạc thua đỏ mắt ngay cả cửa nhà, vợ con đều muốn đem ra đánh bạc hết, huống chi một tinh cầu như vậy. lập tức cũng không có nghĩ nhiều, luôn miệng khen "Tốt", tiện thể vận công hút vào trong lòng bàn tay, theo kinh mạch đem tinh cầu đưa vào trong trái tim, đưa tới trước người Linh Lung Thần Anh.
"Oa! Thứ tốt a!" - Phần Thiên Thần Hỏa đối với năng lượng phi thường mẫn cảm, lớn tiếng kêu gào một câu, liền vội khó dằn nổi hóa thành một vệt lưu quang chui vào.
Linh Lung Thần Anh không cam lòng lạc hậu, sợ Phần Thiên Thần Hỏa nuốt năng lượng một mình, cũng theo sát hắn lướt vào. Trong cơ thể Mộc phong lại phát sáng lên mấy đạo quang mang, Vô Cực Lưỡng Nghi Bình mang theo Hấp Tinh Hồ Lô lúc lắc tiến vào tinh cầu; Tiểu Tinh Linh mắt thấy Linh Lung Thần Anh tiến vào tinh cầu, lo lắng không có năng lượng để nuôi Cửu Biến Tàm Anh, đành phải ôm nó nhảy vào; Mông Thần Tinh Châu bất đắc dĩ, cũng theo kịp cước bộ Tiểu Tinh Linh; Hỗn Độn Thần Thạch mở mắt ra nhìn một chút tinh cầu màu đỏ đậm treo ở không trung cùng với bốn phía trống rỗng, lắc lắc đầu, không có biểu cảm gì cũng nhảy vào.
Mộc Phong trong lòng sung sướng, trong cơ thể chỉ có Bách Linh Phục Cơ còn đang đắm mình trong mộng đẹp, Mộc Phong vội càng dụng thần thức hóa thành ngưới bé tí, ôm lấy nàng rất nhanh chuyển đến bên cạnh tinh cầu kia rồi nhẹ nhàng ném vào.
Mộc Phong kín đáo đưa tia thần thức tiến vào tinh cầu kia, mặt lộ vẻ đắc chí, nhịn không được ha ha cười to.
"Công tử, ngươi dường như rất cao hứng, lại nghĩ đến mỹ nữ nào?" - Vô Ngôn ngẩng đầu thấy Mộc Phong trên mặt lộ loại vẻ mặt như nhặt được của báu, cong miệng nói.
"Ta nghĩ đến Vô Ngôn, ha ha!" - Mộc phong khom lưng, chạm nhẹ trên má phấn của Vô Ngôn, xấu xa cười cười, thầm nghĩ, có thể nào mất hứng chứ? Trước kia chính mình phơi bày trước mặt mấy tên gia hỏa lắm miệng này, mặc kệ làm sự tình thú vị gì đều phải sợ bóng sợ gió, bây giờ rốt cục thanh tĩnh rồi! Người sống không phong lưu uổng phí tuổi trẻ a!
"Hoa thắm nở rộ một lần, trầm trồ không hái phí thân hoa tình!"
"Phi, công tử lại gạt người! Nào có nhìn ta lại còn nghĩ gì sao?" - Vô Ngôn khẽ gắt, trong lòng lại như ăn mật ngọt lịm.
Càn Khôn Như Ý Trạc trên cổ tay Mộc Phong lắc lư, lập tức từ trong đó nhảy ra mười con thần thú, Mộc Phong bình tĩnh nhìn, trước hết chính là ba con Ngọc Kỳ Lân, Chu Tước, Ngân Lân Ưng vương, cùng với ba con thần thú ngoại hình kỳ lạ khác. Mộc Phong chỉ nhận biết Đắc Quyết Long thần thú, nhưng con quyết long này cùng với con hai quyết long một thân lân giáp màu đen từng thấy ở Tiên Giới kia hơi có chút bất đồng, con quyết long trước mắt này một thân lân giáp màu tím, trên đầu rắn chợt hiện một chữ "Vương", phỏng chừng là quyết long vương. Mặt khác còn có hai con thần thú không biết tên, trong đó một con hình giống hổ, đỉnh đầu lại có một sừng dài, có lẽ là thuộc loại bạch hổ kì; còn lại là một con đầu dê thân chó, lỗ tai dựng đứng, lại có miệng đầy răng nanh, một cái đuôi chó vẫy qua vẫy lại.
Chúng thần thú hoàn toàn không thấy mặt trời trong thời gian không ngắn, hôm nay cố thú gặp lại, tất nhiên hoàn cảnh có khác. Trong nhiều thần thú, ngoại trừ Chu Tước, đều là loài vật thể đại khí thô, kích động rống lên một tiếng vang tận mây xanh. Ba con ngọc kỳ lân kia vốn là một thê, một thiếp, một con của ngư đản Kỳ Lân Thần Thú. Kỳ Lân nguyên là dị thú, do thiên địa linh khí dụng dục mà thành, tự thân lại không thể sinh đẻ. Trước kia kiến thức ít ỏi, chẳng hề nghĩ đến, giờ Mộc Phong đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhịn không được cắt đứt Kỳ Lân Thần Thú đang khóc lóc réo rắt thảm thiết, giơ ngón tay chỉ con ngọc kỳ lân nhỏ nhất thấp giọng hỏi: "Ngư đản, nó đúng là con trai của ngươi sao?"
"Chủ nhân, nhất thời kích động, lại đem ngươi để qua một bên, ta giúp ngươi giới thiệu một chút, Chu Tước vương và Ngân Lân Ưng vương cũng coi là cố tri, không cần giới thiệu nhiều, vị này là …… " Kỳ Lân Thần Thú chỉ vào quyết long còn chưa nói ra, mộc phong mặt lộ vẻ mỉm cười, giành trước nói rằng: "Nó là Quyết Long vương, thủy tính thần thú, thuộc loại thanh long nhất hệ, đúng không?"
"Đúng." - Kỳ Lân Thần Thú cảm thấy kinh dị đáp lời.
"Ra mắt đại thần! Đa tạ đại thần giúp đỡ chúng ta thoát khốn." Quyết Long vương bốn trảo nằm rạp xuống đất, đầu rắn gục liên tục, cực kỳ cung kính, nghĩ lại nó cũng có thể cảm nhận được trên người Mộc Phong phát ra khí tức thần nhân, mặc dù Mộc Phong che dấu vô cùng giỏi, nhưng thần quang trong ánh mắt hắn lại vẫn làm cho thần thú này cảm nhận được cái uy khí lẫm liệt không thể xâm phạm. Mộc Phong phất tay nâng Quyết Long vương nằm sấp trên mặt đất lên, ý bảo nó không cần giữ lễ tiết.
Chu Tước và Ngân Lân Ưng vương sau khi lạy Kỳ Lân Thần Thú, quay đầu đi tới hướng Mộc Phong biểu lộ tạ ơn.
Mộc Phong khách khí ôm quyền đáp lễ.
Một lần từ biệt chẳng biết đã bao nhiêu ngày, Chu Tước nhìn Mộc Phong, trong lòng cảm khái vạn phần, năm đó phàm nhân này chỉ có chút giảo hoạt lại căn bản không có một tia công lực, hôm nay công lực hắn chẳng biết tới cảnh giới gì, đến đỉnh cấp thần quỷ khó dò, chính mình căn bản không có khả năng trông thấy bóng lưng hắn! Tạo hóa trêu người, có ai biết mao đầu tiểu tử năm đó hôm nay lại có thành tựu như vậy? Nghĩ lại hắn cũng là cứu tinh của Cổ Thú giới, lần đầu tiên hắn đến Cổ Thú giới, trói gà không chặt, nhưng lại bày mưu tính kế, dụng diệu kế bắt giữ ba phản vương; mà lần này, cũng không biết hắn làm thế nào từ trong tay Lãng Mộc Thần sứ cứu chính mình và đám Ngọc Kỳ Lân thần thú này ra nữa?
Vẻ cảm thán và khiếp sợ của Chu Tước đều lọt vào trong mắt Mộc Phong, nhưng hắn lại giả đò mắt điếc tai ngơ, buồn bã cười, tạm thời làm như chẳng biết, thầm nghĩ nó chỉ nhìn thấy mình mặt ngoài tiêu dao, suy nghĩ tầm thường, đâu biết mình đã trải qua bi hoan li hợp cỡ nào? Duy chỉ có một nương tử yêu thương ở trong tại Càn Khôn Như Ý Trạc, trước mắt không vật nào có thể phá được Thiên Y thần giáp đang cùng nàng hòa một thể, chính mình mỗi lần dụng thần thức tiến vào thủ trạc, nhìn thấy Yên Nhiên như tác phẩm điêu khắc đông cứng lại, liền cảm thấy đau nhức, đó là loại đau nhức thấu xương khắc sâu trong tâm! Duy có liều mạng chịu đựng thương cảm, quên lãng kí ức, giả bộ mỉm cười. Vì sinh linh bá tánh chín giới, Mộc Phong phải động thân đứng ở trong trời đất, khẽ che đấu nội tâm bị đao cắt đau đớn, xuất ra khí thế "liếc nhìn thiên hạ, nếu ta không xuống địa ngục thì ai xuống đây", nói nói cười cười!
Mộc Phong cười cười, nói: "Vô Ngôn, muốn làm một thủy tinh cầu như vậy kỳ thật rất dễ dàng, nếu muội thích, sau này ta làm cho muội một cái."
"Thật sự có thể làm hả? Muội muốn một thủy tinh cầu giống như khối hàn ngọc này, thật sống động vào, trong đó tốt nhất còn có mấy con chim xinh đẹp. " - Vô Ngôn tươi cười rạng rỡ nói.
Mộc Phong gật đầu đáp ứng, thần niệm vừa động, đem Thiên Niên Hàn Ngọc để vào trong Càn Khôn Như Ý Trạc, sau đó nói: "Tiểu Ngọc, ta đã phá hết cấm chế bên ngoài hàn ngọc, sự tình còn lại giao cho ngươi làm, mau mau đưa Chu Tước, Ngọc Kỳ Lân và Ngân Lân Ưng vương thả ra đi."
"Mau mau là mau thế nào?" Càn Khôn Như Ý Trạc lạnh nhạt đáp lại.
"Tiểu Ngọc, ta biết ngươi có năng lực siêu phàm, tốt nhất có thể lập tức cứu chúng nó ra." - Kỳ Lân Thần Thú sốt ruột quá, vội vã trả lời thay Mộc Phong.
"Tiểu Kỳ, ngươi vẫn càng ngày càng không có tiến bộ." - Càn Khôn Như Ý Trạc không vui nói.
"Ta nói sai chỗ nào hả?" - Kỳ Lân Thần Thú thật sự khó hiểu.
"Ngươi nói ta có năng lực siêu phàm, cái đó vượt qua năng lực con người, chẳng phải là tiên sao, một tiên nhân bình thường thì đã là cái gì? Cho dù là kiện thượng phẩm tiên khí, năng lực có thể so với ta sao? Tiểu Kỳ, ta nhìn ngươi bụng dạ khó lường, có phải là đang cố ý châm biếm ta không hả? Hừ!" - Thanh âm Càn Khôn Như Ý Trạc càng nghe càng lạnh lùng.
Kỳ Lân Thần Thú tuy trong lòng cảm thấy không hài lòng, nhưng cũng biết chính mình tại giờ phút quan trọng này, không thể đắc tội với hắn, cố nín nhịn, vội vàng ha ha nói: "Tiểu Ngọc, ta nói lão nhân gia ngươi năng lực siêu phàm, tự nhiên là chẳng có cái gì so sánh được, ngươi hãy nhìn xem, cửu giới này ngoại trừ tiên nhân vượt qua con người, còn có cái gì vượt qua con người hả?"
"Tiểu Kỳ, ngươi ngoài miệng xưng ta là lão nhân gia, trong lòng e rằng đang chửi rủa ta 'Lão chết bầm, Lão Ngoan Cố' hả ? Ngươi lại muốn lừa gạt ta sao? Hừ, trong cửu giới vượt qua con người, có thể rất nhiều, yêu ma quỷ quái, người nào không mạnh mẽ hơn con người chứ! A, ta hiểu rồi, ngươi cố ý chửi ta là lão yêu tinh, lão yêu quái tính tình khó chịu chứ gì?" - Thanh âm Càn Khôn Như Ý Trạc lại cao thêm mấy phần.
Kỳ Lân Thần Thú rùng mình ớn lạnh, nhất thời giống như phàm nhân không cẩn thận rơi vào trong lỗ băng. Nó càng sốt ruột, trong đầu càng thấy hồ đồ, chính mình chẳng qua nói câu "năng lực siêu phàm", hắn lại la ó rằng bị chế giễu, càng tán dóc càng xa chủ đề, nếu không phải chính mình trước mắt có việc cầu hắn, đã sớm đá hắn qua một bên rồi, với loại gái già nhỏ mọn này nói đạo lý làm gì chứ ? Ở trong lòng tuy loạn tưởng trăm bề nhưng Kỳ Lân ngoài miệng lại lắp bắp nói: "Tiểu Ngọc, lão ngọc, lão nhân gia ngươi là ngọc vương, đức cao vọng trọng, tại sao lại là lão yêu tinh chứ , đương nhiên, cũng không phải lão yêu quái ……"
"Ta rất già hả? Hừ! ta xem ngươi là miệng chó khạc không ra ……, cái răng gì đó ?" - Càn Khôn Như Ý Trạc ngắt lời nói.
"Ngà voi!" - Kỳ Lân Thần Thú vội vàng giúp hắn bổ sung.
"Đúng, đúng rồi, lão nhân gia ta thật sự là lão hồ đồ, trong lòng biết ngươi khạc không ra ngà voi, nhất thời vội vàng, nên lại quên sạch sẽ." - Càn Khôn Như Ý Trạc ngữ khí dần dần có xu thế hòa hoãn.
" Miệng ta khạc không ra ngà voi, miệng lão nhân gia ngươi có thể khạc ra ngà voi hả?" Kỳ lân thần thú cảm thấy tức giận nhưng chỉ dám thầm rủa trong đầu, tốt xấu ta cũng là nhất giới tôn sư, đường đường chánh chánh là Kỳ Lân Thần Thú, ngươi đừng ép người quá đáng, có thể nào đem ta nói thành giống như chó sinh vật đê tiện như vậy!
Chỉ nghe "Phốc" một tiếng vang giòn, trên Càn Khôn Như Ý Trạc quang mang chợt lóe, một cây ngà voi dài hai thước chầm chậm bay về phía Kỳ Lân Thần Thú, lại nghe Càn Khôn Như Ý Trạc đắc ý cười nói: "Tiểu Kỳ, nói ngươi không hiểu, ngươi thật sự đúng là không hiểu. Không hiểu lại không bẽ mặt, ngươi khăng khăng không chịu phục! Uổng cho ngươi cũng là nhất giới tôn sư Cổ Thú giới này, thật sự là kẻ phóng lãng chỉ có hư danh, ngươi xem ta đây không nhổ ra ngà voi thì là cái gì?"
Kỳ Lân Thần Thú lắc mình tránh cái ngà voi đang bay tới, ngậm chặt miệng, thầm nghĩ, thứ sống càng già càng bựa, ta không nói lời nào, xem ngươi còn có thể ra vẻ chỗ nào nữa?
Mộc Phong đưa tay chụp ngà voi kia, thần niệm vừa động, lại phóng tiến vào Càn Khôn Như Ý Trạc, cuộc sống không có tiền thực quá tệ, thứ này rất đáng giá, Mộc Phong sao vứt bỏ được.
"Ngươi đừng giả câm giả điếc nữa, ngươi giả bộ cũng không giống! Người ta câm điếc nói không ra lời, chứ không phải mở không nổi miệng; ngươi cho rằng ngươi ngậm chặt miệng, thì có ý chí sao? Tại phàm gian, một ít tên cái gì đại quan tiểu quan, tham quan ô quan, miệng ngậm thật chặt, ở công đường vỗ một cái cũng làm cho chúng sợ hãi, cái bảng to đánh xuống, cũng giống như ông lão thành thật cung khai! Tiểu Kỳ, ngươi nếu không chịu phục, cũng nhổ ra ngà voi cho ta xem nào !" - Càn Khôn Như Ý Trạc thấy Kỳ Lân Thần Thú ngậm chặt miệng, còn không hết giận, tiếp tục khích động.
"Ta khạc không ra ngà voi!" - Kỳ Lân Thần Thú biết được tên gia hỏa nầy rất khó chơi, không nghĩ cùng nó nhiều lời.
"Miệng chó khạc không ra ngà voi, bây giờ ta nhớ rồi, không cần ngươi nhắc nhở." - Càn Khôn Như Ý Trạc cười hắc hắc, biểu lộ được vẻ già dặn, thật có chút cao hứng.
Vô Ngôn nhịn cười, kéo kéo ống tay áo Mộc Phong, nhỏ giọng nói: "Công tử, không thể tưởng được cái thủ trạc này lợi hại như thế, may mắn ta không có nhiều lời."
"Vô Ngôn, ta lợi hại chứ? Sợ rằng chủ nhân càng lợi hại hơn, người ta khéo hợp tịch song tu, tại tiên giới hắn và ngươi một đêm rất đẹp, dùng hết sức hết lực chữa thương cho ngươi, hắc hắc! Loại sự tình này ta không làm được, ha ha!" - Càn Khôn Như Ý Trạc ha ha cười to.
Vô Ngôn mặt đỏ lên, đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó cùng Mộc Phong hợp tịch song tu phất phớt xuân sắc, trong lòng có chút mê mẩn, đối lời nói của Càn Khôn Như Ý Trạc không cho là ngang ngược, ôn nhu nói với Mộc Phong: "Công tử, ta muốn đến phàm gian sống một thời gian."
Mộc Phong nghe được Càn Khôn Như Ý Trạc nhắc tới sự tình chính mình cùng Vô Ngôn hợp tịch song tu lúc xưa, nhất thời cảm thấy xấu hổ, cũng không có nghĩ lại ý trong lời nói của Vô Ngôn, thầm nghĩ Thông Thiên Thần Châu có thể còn ở phàm gian, vội vàng chuyển đề tài đáp: "Được, chờ cứu chúng nó ra, chúng ta đến phàm gian đi tìm Thông Thiên Thần Châu."
Trong cơ thể Mộc Phong nổ tung như nồi hơi, Phần Thiên Thần Hỏa thích dò xét tọc mạch nhất, trừng mắt hỏi: "Các ngươi một hai ba bốn năm sáu bảy tên, có ai biết hợp tịch song tu là công pháp cao thâm gì ? Lại còn có thể giúp người khác chữa thương? Các ngươi đều nói nói xem, hắn làm thế nào giúp đỡ Vô Ngôn chữa thương hả?"
"Lúc ấy hắn đem chúng ta che lại, ta không biết." Tiểu Tinh Linh mặt đỏ bừng, quay đầu giả bộ quan sát biến hóa của Cửu Biến Tàm Anh.
Linh Lung Thần Anh hắc hắc cười trộm: "Ta cũng không biết."
"Công pháp cao thâm như vậy, hắn làm sao cho các ngươi biết? bây giờ ta không hỏi, ngày sau ta lại hướng hắn hảo hảo thỉnh giáo một phen, Hỏa Oa ta cũng muốn học hợp tịch song tu." - Phần Thiên Thần Hỏa không tìm được đáp án, đành phải tự nhủ.
Mộc Phong lưu lại thần thức trong cơ thể nên hiểu rõ tất cả, vẻ mặt càng thấy xấu hổ, bọn gia hỏa kia miệng nhọn lưỡi dài, chính mình muốn làm chút sự gì vui vẻ thì lúc nào cũng chịu sự quản chế của bọn chúng, thật bất hảo, tâm niệm không khỏi thay đổi thật nhanh, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, bèn mở miệng nói: "Các ngươi ai biết trong tinh cầu ta thắng được, có một cái có thần linh khí đặc biệt sung túc hay không?"
"Tìm tinh cầu như vậy để làm gì?" - Tiểu Tinh Linh quay người lại, chớp chớp mắt, tỏ vẻ khó hiểu, dù sao tinh cầu có thần linh khí sung túc đi nữa, đối với trợ giúp Mộc Phong luyện công cũng không phải quá lớn, công pháp của hắn, há chỉ cần thần linh khí là có thể thỏa mãn hay sao?
"Các ngươi mới đối phó một tuần giới thần sứ đã hao tổn nhiều sức lực như vậy, ta xem năng lượng cũng không đủ, nếu là có thể tìm được một tinh cầu như vậy, mọi người có thể đi vào tùy tiện tu luyện một chút, chẳng phải đôi đường đều đẹp hay sao." - Mộc Phong con ngươi vừa chuyển, hời hợt che dấu không cho ai biết mục đích chính của mình.
"Trong ta có một viên cầu như vậy chẳng biết là tinh cầu gì, thần linh khí mười phần sung túc, đáng tiếc ta không dùng được. Chủ nhân, ngươi xem xem có thể cho bọn họ dùng để luyện công hay không?" - Càn Khôn Như Ý Trạc nghe Mộc Phong nhắc tới chánh sự, xoay người cũng không chút hàm hồ, lập tức đưa ra một viên tinh cầu đỏ đậm.
Mộc Phong đưa tay tiếp nhận, mặt ngoài tinh cầu này chỉ có một đạo thần cấm cực yếu dùng để che giấu quang hoa xinh đẹp ẩn náu trên tinh cầu. Mộc Phong giơ tay xóa đi thần cấm, viên tinh cầu màu đỏ đậm này thần linh khí như sương mù trong phút chốc tràn ra, quanh quẩn tại mặt ngoài tinh cầu, mỹ lệ vô cùng. Mộc Phong thuận thế đưa tia thần thức đi vào dò xét, trong viên tinh cầu màu đỏ đậm này quả nhiên thần linh khí tràn ngập nồng nặc, trong lòng nhất thời sinh nghi hoặc, ngày đó cùng với bọn Hoa Vũ đánh bạc, cũng không biết từ trong tay ai thắng được viên tinh cầu này, thật sự nghĩ không thông suốt, tinh cầu tốt như vậy, cư nhiên cũng có người đem ra đánh bạc. Xem ra cờ bạc là nguồn gốc của mọi tội ác, quả nhiên đúng vậy, con bạc thua đỏ mắt ngay cả cửa nhà, vợ con đều muốn đem ra đánh bạc hết, huống chi một tinh cầu như vậy. lập tức cũng không có nghĩ nhiều, luôn miệng khen "Tốt", tiện thể vận công hút vào trong lòng bàn tay, theo kinh mạch đem tinh cầu đưa vào trong trái tim, đưa tới trước người Linh Lung Thần Anh.
"Oa! Thứ tốt a!" - Phần Thiên Thần Hỏa đối với năng lượng phi thường mẫn cảm, lớn tiếng kêu gào một câu, liền vội khó dằn nổi hóa thành một vệt lưu quang chui vào.
Linh Lung Thần Anh không cam lòng lạc hậu, sợ Phần Thiên Thần Hỏa nuốt năng lượng một mình, cũng theo sát hắn lướt vào. Trong cơ thể Mộc phong lại phát sáng lên mấy đạo quang mang, Vô Cực Lưỡng Nghi Bình mang theo Hấp Tinh Hồ Lô lúc lắc tiến vào tinh cầu; Tiểu Tinh Linh mắt thấy Linh Lung Thần Anh tiến vào tinh cầu, lo lắng không có năng lượng để nuôi Cửu Biến Tàm Anh, đành phải ôm nó nhảy vào; Mông Thần Tinh Châu bất đắc dĩ, cũng theo kịp cước bộ Tiểu Tinh Linh; Hỗn Độn Thần Thạch mở mắt ra nhìn một chút tinh cầu màu đỏ đậm treo ở không trung cùng với bốn phía trống rỗng, lắc lắc đầu, không có biểu cảm gì cũng nhảy vào.
Mộc Phong trong lòng sung sướng, trong cơ thể chỉ có Bách Linh Phục Cơ còn đang đắm mình trong mộng đẹp, Mộc Phong vội càng dụng thần thức hóa thành ngưới bé tí, ôm lấy nàng rất nhanh chuyển đến bên cạnh tinh cầu kia rồi nhẹ nhàng ném vào.
Mộc Phong kín đáo đưa tia thần thức tiến vào tinh cầu kia, mặt lộ vẻ đắc chí, nhịn không được ha ha cười to.
"Công tử, ngươi dường như rất cao hứng, lại nghĩ đến mỹ nữ nào?" - Vô Ngôn ngẩng đầu thấy Mộc Phong trên mặt lộ loại vẻ mặt như nhặt được của báu, cong miệng nói.
"Ta nghĩ đến Vô Ngôn, ha ha!" - Mộc phong khom lưng, chạm nhẹ trên má phấn của Vô Ngôn, xấu xa cười cười, thầm nghĩ, có thể nào mất hứng chứ? Trước kia chính mình phơi bày trước mặt mấy tên gia hỏa lắm miệng này, mặc kệ làm sự tình thú vị gì đều phải sợ bóng sợ gió, bây giờ rốt cục thanh tĩnh rồi! Người sống không phong lưu uổng phí tuổi trẻ a!
"Hoa thắm nở rộ một lần, trầm trồ không hái phí thân hoa tình!"
"Phi, công tử lại gạt người! Nào có nhìn ta lại còn nghĩ gì sao?" - Vô Ngôn khẽ gắt, trong lòng lại như ăn mật ngọt lịm.
Càn Khôn Như Ý Trạc trên cổ tay Mộc Phong lắc lư, lập tức từ trong đó nhảy ra mười con thần thú, Mộc Phong bình tĩnh nhìn, trước hết chính là ba con Ngọc Kỳ Lân, Chu Tước, Ngân Lân Ưng vương, cùng với ba con thần thú ngoại hình kỳ lạ khác. Mộc Phong chỉ nhận biết Đắc Quyết Long thần thú, nhưng con quyết long này cùng với con hai quyết long một thân lân giáp màu đen từng thấy ở Tiên Giới kia hơi có chút bất đồng, con quyết long trước mắt này một thân lân giáp màu tím, trên đầu rắn chợt hiện một chữ "Vương", phỏng chừng là quyết long vương. Mặt khác còn có hai con thần thú không biết tên, trong đó một con hình giống hổ, đỉnh đầu lại có một sừng dài, có lẽ là thuộc loại bạch hổ kì; còn lại là một con đầu dê thân chó, lỗ tai dựng đứng, lại có miệng đầy răng nanh, một cái đuôi chó vẫy qua vẫy lại.
Chúng thần thú hoàn toàn không thấy mặt trời trong thời gian không ngắn, hôm nay cố thú gặp lại, tất nhiên hoàn cảnh có khác. Trong nhiều thần thú, ngoại trừ Chu Tước, đều là loài vật thể đại khí thô, kích động rống lên một tiếng vang tận mây xanh. Ba con ngọc kỳ lân kia vốn là một thê, một thiếp, một con của ngư đản Kỳ Lân Thần Thú. Kỳ Lân nguyên là dị thú, do thiên địa linh khí dụng dục mà thành, tự thân lại không thể sinh đẻ. Trước kia kiến thức ít ỏi, chẳng hề nghĩ đến, giờ Mộc Phong đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhịn không được cắt đứt Kỳ Lân Thần Thú đang khóc lóc réo rắt thảm thiết, giơ ngón tay chỉ con ngọc kỳ lân nhỏ nhất thấp giọng hỏi: "Ngư đản, nó đúng là con trai của ngươi sao?"
"Chủ nhân, nhất thời kích động, lại đem ngươi để qua một bên, ta giúp ngươi giới thiệu một chút, Chu Tước vương và Ngân Lân Ưng vương cũng coi là cố tri, không cần giới thiệu nhiều, vị này là …… " Kỳ Lân Thần Thú chỉ vào quyết long còn chưa nói ra, mộc phong mặt lộ vẻ mỉm cười, giành trước nói rằng: "Nó là Quyết Long vương, thủy tính thần thú, thuộc loại thanh long nhất hệ, đúng không?"
"Đúng." - Kỳ Lân Thần Thú cảm thấy kinh dị đáp lời.
"Ra mắt đại thần! Đa tạ đại thần giúp đỡ chúng ta thoát khốn." Quyết Long vương bốn trảo nằm rạp xuống đất, đầu rắn gục liên tục, cực kỳ cung kính, nghĩ lại nó cũng có thể cảm nhận được trên người Mộc Phong phát ra khí tức thần nhân, mặc dù Mộc Phong che dấu vô cùng giỏi, nhưng thần quang trong ánh mắt hắn lại vẫn làm cho thần thú này cảm nhận được cái uy khí lẫm liệt không thể xâm phạm. Mộc Phong phất tay nâng Quyết Long vương nằm sấp trên mặt đất lên, ý bảo nó không cần giữ lễ tiết.
Chu Tước và Ngân Lân Ưng vương sau khi lạy Kỳ Lân Thần Thú, quay đầu đi tới hướng Mộc Phong biểu lộ tạ ơn.
Mộc Phong khách khí ôm quyền đáp lễ.
Một lần từ biệt chẳng biết đã bao nhiêu ngày, Chu Tước nhìn Mộc Phong, trong lòng cảm khái vạn phần, năm đó phàm nhân này chỉ có chút giảo hoạt lại căn bản không có một tia công lực, hôm nay công lực hắn chẳng biết tới cảnh giới gì, đến đỉnh cấp thần quỷ khó dò, chính mình căn bản không có khả năng trông thấy bóng lưng hắn! Tạo hóa trêu người, có ai biết mao đầu tiểu tử năm đó hôm nay lại có thành tựu như vậy? Nghĩ lại hắn cũng là cứu tinh của Cổ Thú giới, lần đầu tiên hắn đến Cổ Thú giới, trói gà không chặt, nhưng lại bày mưu tính kế, dụng diệu kế bắt giữ ba phản vương; mà lần này, cũng không biết hắn làm thế nào từ trong tay Lãng Mộc Thần sứ cứu chính mình và đám Ngọc Kỳ Lân thần thú này ra nữa?
Vẻ cảm thán và khiếp sợ của Chu Tước đều lọt vào trong mắt Mộc Phong, nhưng hắn lại giả đò mắt điếc tai ngơ, buồn bã cười, tạm thời làm như chẳng biết, thầm nghĩ nó chỉ nhìn thấy mình mặt ngoài tiêu dao, suy nghĩ tầm thường, đâu biết mình đã trải qua bi hoan li hợp cỡ nào? Duy chỉ có một nương tử yêu thương ở trong tại Càn Khôn Như Ý Trạc, trước mắt không vật nào có thể phá được Thiên Y thần giáp đang cùng nàng hòa một thể, chính mình mỗi lần dụng thần thức tiến vào thủ trạc, nhìn thấy Yên Nhiên như tác phẩm điêu khắc đông cứng lại, liền cảm thấy đau nhức, đó là loại đau nhức thấu xương khắc sâu trong tâm! Duy có liều mạng chịu đựng thương cảm, quên lãng kí ức, giả bộ mỉm cười. Vì sinh linh bá tánh chín giới, Mộc Phong phải động thân đứng ở trong trời đất, khẽ che đấu nội tâm bị đao cắt đau đớn, xuất ra khí thế "liếc nhìn thiên hạ, nếu ta không xuống địa ngục thì ai xuống đây", nói nói cười cười!
/229
|