Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 201: Dị vực quái thú

/229


Cuộc sống ở Phạt Thần dị vực tuy đơn điệu vô vị, nhưng coi như cũng được. Mộc Phong nhớ lại hắn ở thế gian lúc mới tới Thiên Nam kinh đô, bởi vì đắc tội với Uông Lan Phương Na Tư, đến nỗi sau khi đậu trạng nguyên, lại bị đưa vào nhà tù. Ngày đó hắn bị một hình bộ nho nhỏ đánh cho da tróc thịt bong, bởi sợ liên lụy đến cha mẹ, nên không phản kháng. lúc đó hắn không phản kháng còn có nguyên nhân khác, khi đó hắn kiến thức nông cạn, cũng không biết mình có thân thể thần nhân. Cho dù lúc đó hắn biết, phỏng chừng cũng sẽ không phản kháng, một nam nhân đỉnh thiên lập địa, có thể vì nữ nhân mà đi tìm chết, nhưng không thể để cho cha mẹ vì mình mà chịu tội. Mộc Phong ngẫm nghĩ lại, ký ức này mặc dù đã phai nhạt từ lâu, hiện tại thỉnh thoảng nhớ lại, nhưng cũng không có gì hối hận.

Biên giới Phạt Thần dị vực gần hồ nước mặn cũng không xa, vẻn vẹn hơn mười dặm đường, đi nhanh một chút, một ngày đêm đủ có thể đi tới và trở về. Nếu như trực tiếp đi thẳng, không đi đường vòng, trên đường phải qua một mảnh rừng rậm. Đỗ Nhiễm từng nói với Mộc Phong, bọn họ gọi mảnh rừng rậm này là Y Tất Phá Sâm lâm. Tên này nhiều ít có chút khoa trương, sở dĩ gọi là Y Tất Phá, bởi vì bên trong dã thú thường lui tới rất nhiều. Những dã thú này tựa hồ có cừu oán đối với quần áo của thần nhân, kết quả đánh nhau giữa chúng nó và thần nhân, đương nhiên đứng mũi chịu sào bị tổn hại chính là quần áo của thần nhân, tại địa phương quỷ quái ở phạt thần dị vực này, dùng sợi gai đan y phục còn khó còn hơn tạo nhà cửa, bởi vậy, một kiện y phục tốt nhất đủ có thể đổi lấy mấy gian thảo phòng có thể che gió đỡ mưa. Nhưng muốn gọi nó là rừng rậm, thì tên không có chút không hợp với thực tế, dù sao chiều dài của mảnh rừng rậm này có người nói chỉ hơn mười dặm, chiều rộng bất quá vài dặm mà thôi.

Hiểu rõ những tình huống này, Mộc Phong phải khuyên Vô Ngôn ở lại trong nhà gỗ, nhưng Vô Ngôn quật cường như vậy, vô luận như thế nào cũng không chịu cô độc ở trong phòng, sống chết gì cũng muốn cùng Mộc Phong đi mạo hiểm. Đối với nhiều nam nhân mà nói, yêu thích nữ nhân cũng như y phục, cũ bỏ đi, dù từng thích như thế nào cũng không bằng quần áo mới thoạt nhìn hợp mắt; đối đa phần nữ nhân mà nói, dù cho mất đi y phục tốt nhất, cũng không có thể mất đi năng lực dựa vào nam nhân, trừ phi nàng kiên cường đến nỗi không cần nam nhân.

Y Tất Phá Sâm lâm ngay trước mắt, Mộc Phong gọi Tiêu Diêu Thần châu ra, tay trái lôi kéo Vô Ngôn, tay phải nắm trường kiếm, cẩn cẩn thận thận thăm dò tiến vào trong rừng.

Trong rừng có con đường nhỏ uốn lượn, hai bên đại thụ sống lâu tươi tốt to đến một người mới có thể ôm hết, vỏ cây tùng, lá cây cọ, mặt trên còn một loại trái cây dài khoảng chừng 5 tấc, màu hồng tươi, làm cho người ta nhìn thấy sẽ cảm giác muốn ăn, bất quá, ai cũng không biết loại trái cây này có độc hay không. Thần nhân thì đánh không chết, bị độc không chết, nhưng nếu như bị độc làm thành một người quái dị đen thui, điều này xác định không phải kết quả mà mọi người vì no bụng mà dám theo đuổi.

Bất quá, Mộc Phong đã từng hút nội đan Mặc Ngọc Ngô công, hắn không sợ độc. Nhưng hắn không có tùy tiện hái loại trái cây này, mặc dù nó rất tươi đẹp, da ngoài trơn bóng như bụng thiếu nữ, hầu như một có một chút tỳ vết nào. Thông thường ở tình huống có thể sinh trưởng thuận lợi như thế mà không bị bất luận thứ gì xâm hại, vậy xảy ra một loại khả năng: không thể chạm được. Tựa như phần thịt của quả dưa hấu lộ ra màu hồng tươi, nếu không dụ được mấy con ruồi, rõ ràng quả dưa hấu này khả năng là không ngọt hoặc có độc, nếu như một con ruồi cũng không có bay tới, vậy còn có người dám ăn sao?

Vô Ngôn theo ánh mắt của Mộc Phong thấy loại trái cây này, còn thấy một con dã thú giống như gấu chó, duy nhất bất đồng chính là, cánh tay của nó dài hơn, hơn nữa lộ ra móng vuốt sắc nhọn! Vô Ngôn kinh ngạc nhìn nó, con dã thú bị nàng thầm gọi là "Gấu chó" đang theo thân cây thô to bò lên! Rất rõ ràng, mục tiêu của nó chính là trái cây dài chín kia.

Mộc Phong dừng lại cước bộ, âm thầm không lên tiếng nhìn chằm chằm vào con gấu chó trên cây, nhìn dưới bàn chân dày vươn ra móng vuốt rất nhọn, đang từng chút một dọc theo thân cây tiếp cận quả cây. Con gấu chó này nhất định không giống loại thú bình thường, chí ít nó biết bò đến trái cây đã chín. Theo sự chọn lựa của nó mà thấy, chỉ biết nó đối với loại trái cây này cũng không xa lạ. Thân thể gấu chó cũng không vụng về giống như trong tưởng tượng của Mộc Phong, từ động tác của nó, hoàn toàn có thể khéo léo như con khỉ, nhưng không ai có thể thấy một con khỉ khổng lồ như thế!

Mộc Phong cũng chưa từng thấy thân cây dài rắn chắc như vậy! Một con quái vật lớn ước chừng một trượng tro trên một cành cây to bằng cánh tay, nếu như không phải tận mắt trông thấy, hắn nhất định sẽ không tin tưởng.

"Nó có thể ngã xuống hay không?" Thanh âm Vô Ngôn rất nhỏ, thân thể của cô bé thấp hơn nên phải nghển cổ nói chuyện.

Mộc Phong đã nghĩ vấn đề này, bởi vậy lại nghĩ tới mỹ nhân ngư tại Dị giới gặp qua, thân thể mỹ nhân ngư này cũng không coi là nhỏ, nhưng hầu như không có trọng lượng, chẳng lẽ con gấu chó trên cây cũng không có trọng lượng?

Mộc Phong không có cách nào khác trả lời cho Vô Ngôn, con gấu chó bò lên trên trên cây có thể ngã xuống hay không. Bởi vì hắn trước đây chưa từng thấy gấu chó lại bò lên cây, hắn không hy vọng nó ngã xuống. Đã từng có đoạn thời kì, Yên Nhiên vừa bế quan, Liễu Diệp bạo thể, Lan Nhi bị Thiện Nhược mang đi, kinh mạch Mộc Phong đứt từng khúc, rơi xuống đầm đen như mực ở Yêu Giới, hắn cho rằng ngày tháng còn lại của mình khả năng sẽ ở trong đầm giống như lục bình trôi qua. Khi đó, hắn nằm ở trong đầm đen như mực cười ngây ngốc, không ai biết trong mắt hắn còn có nước mắt lưng tròng. Khi mộng đẹp dần dần bỏ hắn đi xa, sự chết lặng sâu đậm ở chỗ sâu trong đáy lòng, ngay cả kêu gợi lại bi thương đều là một loại hy vọng xa vời. cuối cùng. Hàm Tiếu với Bách Hợp hai yêu nữ này đem hắn trồng vào trong đất, lại câu dẫn dục vọng tiếp tục sinh tồn của hắn. Con người sinh ra đã mang tội lỗi, cho nên tiêu dao được thì cứ tiêu dao, vui sướng được thì mặc sức vui sướng, cho dù khi đó, Mộc Phong có thống khổ, cho dù bi ai tràn ngập trên mặt hắn, có thể chiếm được đồng tình của ai? Như vậy là có thể mở được Thiên Y thần giáp sao? Vì thể hắn chỉ có thể cười, mặt đeo nụ cười.

Gấu chó không có ngã xuống từ trên cây, nhưng quả cây dài vô ý rớt xuống, rơi xuống địa phương phía trước cách Mộc Phong và Vô Ngôn mấy trượng. gấu chó phẫn nộ theo thân cây trượt xuống trên mặt đất, nó không có bò về hướng quả cây dài, mà là tiếng bước chân giẫm "Băng băng băng", trừng mắt hung quang tàn bạo nhắm Mộc Phong và Vô Ngôn bò tới.

Nếu không phải hai người kia, quả cây có thể sẽ bị nó hái được. Gấu chó phàm gian có một tập quán, không ăn người chết; con gấu chó trước mắt này có khả năng cũng có một tập quán, không ăn quả cây dài rơi trên mặt đất. Khi chuyện ngoài ý muốn phát sinh, quả cây rơi trên mặt đất, Mộc Phong và Vô Ngôn tựa hồ trở thành tội nhân trong mắt gấu chó.

Vô Ngôn hét lên, nhào vào trong lòng Mộc Phong.

Mộc Phong mặt không thay đổi cầm trường kiếm hàn quang đại thịnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm gấu chó bò tới. gấu chó đữ tợn rơi vào trong mắt Mộc Phong, làm cho hắn lại nghĩ tới Thiện Nhược thần, tuy rằng Phần Thiên Thần Hỏa đã đem Thiện Nhược đốt cháy sạch không còn hồn phách, cố nhiên người chết là việc lớn, nhưng hắn vừa chết lại có thể đổi với ba người sao? Có người nào cướp đoạt hạnh phúc của người khác, lại chết không hết tội?

"Gấu không phạm ta, ta không phạm gấu; gấu nếu phạm ta, ta nhất định trừng phạt nó!" ánh mắt Mộc Phong lộ ra vẻ lạnh lẽo sâu thẳm, hắn di động kiếm, cầm ngang trước ngực, tay trái đỡ lấy đầu vai Vô Ngôn.

Tốc độ gấu chó bò tới cũng không nhanh, Vô Ngôn khẩn trương nhìn chằm chằm thân thể cục mịch của nó, tay nàng túm bên hông quần áo Mộc Phong, ám chỉ Mộc Phong, chạy mau!

Mộc Phong không chạy, đợi đến khi gấu chó bò đến cách ba thước trước người đứng lên, hắn liền động thủ trước, trường kiếm trong tay gạt ra, chỉ thấy hàn quang chớp động, tay trái hắn đẩy Vô Ngôn ra, chân trái tung về phía trước, chân phải chỉa xuống đất, nhất thời giống như mũi tên! Thân thể theo trường kiếm bắn về hướng gấu chó!

Mộc Phong lại sử dụng chiêu kiếm pháp thứ nhất, học từ Tử Vận sư tỷ, khi đó còn đang Hỗn Nguyên Môn Tú Linh Phong, bởi vì thiếu chủ Thuần Dương môn Đàm Tùng đâm thủng phá y phục tốt nhất lúc đó của hắn, hắn nổi giận xung thiên đâm Đàm Tùng một kiếm. Biểu hiện trong lòng hắn đau nhức vì y phục, trên thực tế hắn vì Tử Vận sư tỷ mà tức giận, tuy rằng Tử Vận sư tỷ thiếu chút nữa cũng thành nữ nhân của Mộc Phong, nếu trước hắn không gặp phải Yên Nhiên.

Ngày hôm nay, một kiếm này của Mộc Phong lại vì ai?

Mộc Phong đâm ra một kiếm vừa nhanh vừa chuẩn, gấu chó bất hạnh đứng thẳng lên, lại càng không may gặp phải Mộc Phong. Tại Phạt Thần dị vực, thần nhân trước đây thấy loại gấu chó này da lông kiên cố hầu như không có cái gì có thể phá, đều nhượng bộ lui binh, càng cổ vũ tâm tư khinh thị nhân loại của gấu chó. Đáng tiếc Mộc Phong cầm trong tay không phải cành cây, cũng không phải đá nhọn tương đối thiếu sắc bén, mà là trường kiếm Tiêu Diêu thần châu biến hóa ra!

Gấu chó thậm chí không kịp dùng cánh tay dài ngăn trở một kiếm đâm tới của Mộc Phong.

- Ngao. . . . . . !

Gấu chó rống lớn một tiếng, ầm ầm ngã trên mặt đất! Trước ngực nó là một đạo kiếm khẩu, xẹt qua ngực nó, máu tươi giống như nước suối phun ra.

"Ầm! Ầm!" Trước sau truyền ra hai thanh âm rơi xuống đất.

Mộc Phong thu kiếm, gọi Tiêu Diêu Thần châu, quay về ôm lấy Vô Ngôn, nhanh chóng lùi lại mấy bước, tránh máu tươi bắn nhanh ra.

Thân thể gấu chó khổng lồ theo bộ ngực một phân thành hai, rơi trên mặt đất, máu tươi loãng vọt lên cao vài thước, khi đầu gấu chó cực đại cùng với hai cánh tay dài rơi xuống trên mặt đất, con ngươi nó kinh khủng muôn dạng còn chuyển động nửa vòng.

Mộc Phong một kiếm mặc dù nhanh, nhưng hắn không có công lực để một kiếm đem gấu chó chia làm hai đoạn, khi hắn một kiếm đâm trúng trong ngực gấu chó, hắn dùng ý niệm đem Tiêu Diêu Thần châu kéo dài ra 9 thước, sau đó sẽ đem bề rộng mũi kiếm tăng tới 6 thước!

Khi thấy gấu chó rầm rầm ù ù kêu thảm ngả xuống đất, Mộc Phong mới phát hiện mình xuất thủ nặng như vậy, nặng đến nỗi làm cho chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, dường như hiện tại ngã xuống đất không phải là con gấu chó, mà là Thiện Nhược thần, nguyên lai, trong tiềm thức thâm căn cố đế của hắn, sát khí của hắn vẫn còn nặng như vậy! Nếu như tưởng tượng gấu chó là Bích Túc thiên quân Tiên Giới, khả năng Mộc Phong chỉ cần chém đứt một chân của nó, không may, thân thể đứng thẳng, hai cánh tay mở ra còn chưa kịp đập tới của gấu chó làm hắn nghĩ tới Thiện Nhược!

Thần tiên trong lúc đó tranh đấu, có thể trong nháy mắt đem đối phương đánh cho tan thay tro bụi, bên thắng thậm chí không kịp thể hội một tia vui vẻ, con gấu chó trước mắt này bị Mộc Phong chặt đứt ngực, Vô Ngôn thấy cảnh tượng máu chảy đầy đất, thiếu chút nữa ngất đi.

Mộc Phong liếc mắt nhìn sắc mặt của Vô Ngôn, đoán rằng nàng thầm trách mình có chút tàn nhẫn. Hắn không giải thích, mà chú tâm nói vài câu, cố tình để Vô Ngôn nghe: “Gấu chó đã bị chém đầu, tại Phạt Thần dị vực này, chỉ sợ không ai có thể làm cho nó sống lại, có thể nó đã chết, kiếp sau có thể chuyển thế làm người. Nếu như nó chuyển thế vô ý làm mỹ nữ, lại vô ý tu tiên thành thần, vuối cùng nhận biết ta, sau đó nó cùng ta lại vô ý xảy ra một lần Hợp tịch song tu, vậy nó hẳn là trách ta, hay cảm tạ ta? Xem ra, tại thế giới này có thể chuyển thế đầu thai, ân ân oán oán thật đúng là không thể tính toán rõ ràng!"

Vô Ngôn "xì" cười một tiếng: "Công tử có đúng là muốn Hợp tịch song tu hay không?" Vô Ngôn nói xong bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời mặt đỏ lên: hắn chẳng phải là tại ngấm ngầm nói kiếp trước của kiếp trước mình là con gấu chó?

"Hồn phách có thể chạy khỏi Phạt Thần dị vực hay không?" Mộc Phong trong đầu hiện lên một ý niệm kỳ quái, lại lẩm bẩm, "Nếu như hồn phách có thể chạy đi, như vậy, ở nơi này thần nhân không chịu cô đơn có đúng hay không có thể tự sát, sau đó một lần nữa chuyển thế tu thần?"

"Ây, công tử, hình như trong Phạt Thần dị vực này, thần nhân muốn đi tìm cái chết, chỉ sợ còn khó hơn so với lên trời a!" Vô Ngôn thấy Mộc Phong không trả lời mình, đành phải theo lời nói của hắn nói tiếp.

"Có đạo lý, nếu như thần nhân nào muốn đi tìm cái chết, ta có thể dùng Tiêu Diêu Thần Châu giúp hắn một phen." Mộc Phong nghĩ đến thần nhân không sợ nước lửa, rơi xuống Phạt Thần dị vực, hầu như ngay cả quyền chon lựa sinh tử cũng không có, không khỏi thở dài.

"Chết yên bình không bằng sống tồi tệ! Công tử, ngươi cho là tu thành thần nhân dễ dàng như vậy sao? Trong đó phải chịu quá nhiều đau khổ? Một đạo thiên kiếp, liền có thể đem một người tu hành đánh cho vạn kiếp bất phục, hơn nữa bế quan ngồi buồn thiu, lại có thể buông tha nhiều ngày vui sướng? Thế nhân đều nói thần tiên sung sướng, há biết thần tiên cũng có phiền não của thần tiên. Tỷ như nói gấu chó này. . . . . ." Vô Ngôn theo Mộc Phong thở dài, ca ngợi hai câu nói của Mộc Phong bày tỏ suy nghĩ của nàng, nàng vươn ngọc thủ nhỏ và dài, chỉ vào gấu chó ngoài một trượng, đang chuẩn bị nói có sách, mách có chứng, ba hoa khoát lác một phen, nhãn thần đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc kêu một tiếng.

Mộc Phong đang ngẩng đầu nhìn bầu trời, còn đang suy nghĩ vấn đề hồn phách, bỗng nghe tiếng kêu sợ hãi của Vô Ngôn, vội vã cúi đầu, lại theo ngón tay của nàng, ánh mắt dời về phía gấu chó ngã trong vũng máu kia.

Mộc Phong thấy được một hiện tượng cổ quái đến khó có thể tin: phía trên đầu gấu chó mọc ra một đoàn nhuyễn thể màu phấn hồng, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng là máu đọng lại. Nhưng đây nhất định không phải máu, ngoại trừ màu sắc không giống, hình dạng cũng không đúng. nhuyễn thể màu phấn hồng rất giống trứng gà chưa ra chưa gặp ánh nắng, bị người ta sau khi giết gà mái trực tiếp lấy ra đặt ở trên đầu gấu chó lông xù. Bắt đầu chỉ bằng một cây mận, một hồi công phu sau, lại lớn lên bằng miệng bát, hình thành dạng một trái cầu thịt! Tàn thể gấu chó nhìn theo mắt thường tốc độ bắt đầu biến hóa. Toàn bộ máu chảy ra ở bên ngoài bắt đầu chảy trở về cái đầu đen, trên dưới hai đoạn thân thể gấu chó tựa như quả cà bị sương đánh, từ từ tiền vào trong chỗ lõm. Thân thể gấu chó mới còn trướng phình, lúc này thong thả hướng mặt đất mở ra. Nửa đoạn huyết nhục dưới trắng trắng hồng hồng chảy về phía nửa đoạn, mà nửa đoạn huyết nhục trên lại nhắm khỏa thịt cầu tràn lên.

Thịt cầu tựa như một cái nấm dầy nở trên đầu gấu chó, liên tục đến một thước mới đình chỉ. Huyết nhục lưu động trên tàn thể gấu chó tựa hồ là chất dinh dưỡng tẩm bổ "Cái nấm" này. Nếu như không phải có thể chém làm gấu chó thành hai đoạn, căn bản Mộc Phong và Vô Ngôn vô pháp biết được huyết nhục trên tàn thể gấu chó sẽ bị khỏa thịt cầu này hấp thu, cố nhiên bọn họ có thể thấy hùng thể từ từ khô quắt, nhưng nhất định không biết trong cơ thể gấu chó phát sinh biến hóa gì.

Hai người kinh ngạc nhìn gấu chó kịch biến, lòng hiếu kỳ mạnh mẽ làm cho bọn họ rất muốn biết gấu chó này rốt cuộc muốn biến thành cái gì? Đặc biệt là cầu thịt lớn cả thước, cuối cùng nó biến thành dáng dấp thế nào đây?


/229

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status