"Cái này là cái gì?" Tuyết Nhạn kéo bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của Vô Ngôn, chỉ vào đầu ngón út của Vô Ngôn mà hỏi.
"Cái này là đầu ngón tay." Vô Ngôn thanh âm nhỏ như muỗi kêu, ánh mắt né tránh, rất sợ Tuyết Nhạn và Mộc Phong nhìn ra suy nghĩ của nàng.
" Đầu ngón út làm sao vậy?" Mộc Phong nắm bàn tay nhỏ bé Vô Ngôn, đặt ở trước mắt nhìn kỹ, vội vàng hỏi: "Bị thương ư?"
Vô Ngôn không ngăn được thương cảm của nội tâm, nhất thời mắt nước mắt lưng tròng, khiến cho Mộc Phong càng thêm sốt ruột, ôm nàng vào trong lòng, lật qua lật lại nhìn, "Vừa rồi còn hoàn hảo, thế nào bị thương? Lại dường như nhìn không ra bị thương ở đâu."
Mộc Phong rất ít khi tỉ mỉ thận quan tâm nàng như vậy, Vô Ngôn nhịn không được nhào vào hắn trong lòng, thất thanh khóc rống.
Mộc Phong kinh ngạc vuốt mái tóc mềm mại đen bóng của nàng, yêu thương cười cười, ngẩng đầu nói với Tuyết Nhạn: "Tiểu nha đầu trước đây bị rất nhiều ủy khuất, có thể là nghĩ tới chuyện gì thương tâm. Ngươi đừng để tâm chuyện gì nhé, Tuyết Nhạn."
Vẻ mặt này của Mộc Phong rơi vào trong mắt Tuyết Nhạn, làm cho nàng đột nhiên sinh ra một tia ước ao, trong suy nghĩ đơn thuần của nàng, Vô Ngôn nhất định là muội muội mà Mộc Phong thu nhận. Hắn quan tâm nàng như thế, địa vị của nàng trong lòng hắn nhất định rất nặng, nhưng, tình huynh muội cũng không có cái gì làm cho lòng nàng sinh ra đố kị.
"A, không, không. Mộc Phong, ngươi làm sao đến ở đây? Đây là địa phương nào?" Tuyết Nhạn lôi kéo bộ quần áo rộng thùng thình của Mộc Phong, bao lấy thân thể của nàng chặt lại một chút, nhưng bắp đùi thon dài trắng như tuyết vẫn như cũ thò ra bên ngoài, lộ ra một cảnh xuân mê người.
Tuyết Nhạn ỡm ờ che đậy thân thể làm Mộc Phong mặt đỏ tới mang tai, tim đập gia tốc. Hắn vội vã quay đầu đi, lật cá nướng trên giá gỗ, lấy một cây, nhiệt tình đưa tới trước mặt Tuyết Nhạn, "Đói bụng không, trước hết ăn cá, chúng ta vừa ăn vừa nói."
Đôi mắt đẹp của Tuyết Nhạn mỉm cười, đưa một tay tiếp nhận cá nướng, quần áo trên người hơi hướng về hai bên mở ra một chút, Mộc Phong trong lúc vô ý thoáng nhìn hai ngọn núi trước ngực nàng như ẩn như hiện, máu trong cơ thể nhất thời cuồn cuộn càng thêm dữ dội. Vừa lúc Tuyết Nhạn ngẩng đầu phát hiện vẻ mặt của Mộc Phong biến hóa, trên mặt mọc lên một tia đỏ bừng, nàng cuống quít dùng tay kia lôi kéo quần áo, che lại cái" phong cảnh hai ngọn núi cao ngun ngút ở hai bên trái phải một vực sâu ẩn hiện” kia .
"Công tử, tim của ngươi đập có chút kịch liệt!" Đôi bàn tay trắng nõn nhỏ bé của Vô Ngôn đặt trên lồng ngực rắn chắc của Mộc Phong, ngửa đầu mở lớn mắt to trong sáng sáng tinh khiết long lanh nhìn hắn.
Tuyết Nhạn vừa nghe được Vô Ngôn nói như vậy, khuôn mặt càng hồng, trong hoảng loạn dời ánh mắt, cắn cá nướng trong tay.
Mộc Phong cúi đầu liếc mắt nhìn Vô Ngôn, vội vã bình phục hơi thở, tuy hắn hiểu Vô Ngôn nhất định biết nguyên nhân vì sao vừa rồi tim mình đập gia tốc, nàng không nói ra, hắn càng không thể giải thích, Vô Ngôn hai đời làm người, thông tuệ cỡ nào! Ôm Vô Ngôn trong lòn, Mộc Phong bỗng nhiên nhớ lại khi đó tại Ký Vân Sơn ở Tiên giới, nàng liều mạng một kích, khi bị Bích Túc thiên quân đánh cho hồn phi phách tán buồn thảm vậy, nhưng ánh mắt tuyệt không nửa phần hối hận, trong lòng không khỏi đau nhức. Để hắn có thể bình an chạy thoát thân, vì hắn cống hiến thân thể tiên nhân quý giá của nàng, khi đó nàng chỉ vì báo ân sao? Mơ hồ bởi vì một mất một còn vô nghĩa mà đánh mất lý trí sao ? Cũng không phải! Mộc Phong trong sát na hiểu được, trong vô hình nàng đã cho hắn nhiều lắm, mà hắn rất ít chủ động hồi báo. Có loại tâm ý, không cần từ trong miệng nói ra? Nam nhân luôn coi thường tình cảm trân quý này, một ngày mất đi, hối hận cũng không kịp.
Ông trời nếu như cho Mộc Phong một cơ hội nữa, hắn nhất định phải bảo vệ tốt Yên Nhiên, không hề để cho nàng bị bất cứ thương tổn gì, hôm nay, Yên Nhiên và hắn giống như âm dương cách biệt, để lại cho hắn đau nhức vô tận. Vậy Vô Ngôn bây giờ thì sao, Vô Ngôn của sau này sẽ thế nào? Mộc Phong hắn tuyệt không thể để cho nàng lại rơi vào tình trạng như của Yên Nhiên, hắn nhất định sẽ quan tâm và bảo vệ nàng bằng tất cả khả năng của mình.
Vô Ngôn mở to hai mắt, lông mi thật dài chớp lên, lặng yên không một tiếng động, giọt nước mắt trong suốt chảy xuống trên gương mặt.
Đống lửa trong đêm bày ra vô tận ôn nhu, thỉnh thoảng có tiếng "Lách tách" nức toác rất nhỏ, rồi các đốm lửa đỏ hồng bắn lên.
Tuyết Nhạn cúi đầu cẩn thận cắn thịt cá, trầm mặc không lên tiếng.
"Tuyết Nhạn, ta và Vô Ngôn trong lúc vô ý đi vào không gian thần bí này, kỳ thực tên gọi chân chính của nó phạt thần dị vực." Mộc Phong ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh mà đem chuyện hắn gặp phải Hoa Phi Hoa tỉ mỉ nói qua một lần. Khi chỉ có Mộc Phong và Tuyết Nhạn, hắn thân thiết gọi nàng là"Tuyết nha đầu" , hôm nay có Vô Ngôn, không thể làm gì khác hơn là lại quay về tên của nàng. Mộc Phong đến Phạt Thần dị vực cũng hơn mười ngày đêm, mấy ngày nay hắn cũng không tận lực đi tìm chân thân của Hoa Phi Hoa, bởi vì có tìm được hắn rồi thì còn có thể làm gì? Nếu ra không được, tìm được kẻ này cũng không hề có ý nghĩa.
Tuyết Nhạn nghe được một mảnh mờ mịt, chốc chốc lại lắc lắc đầu, bất quá Hoa Phi Hoa tên này rơi vào trong tai nàng, tuyệt không xa lạ.
"Ngươi làm sao đi tới đây?" Mộc Phong hỏi.
"Cha mẹ đem ta nhốt tại Xuân Ngô thần điện, bọn họ không chịu để ta đi ra thế giới bên ngoài. Buồn bực rất lâu, hôm nay, ta liền nghĩ len lén trốn ra, vừa mới ra khỏi Xuân Ngô thần vực, cha ta đuổi tới, ta nhất thời hoảng hốt, không cẩn thận đụng phải thần cấm ở bên ngoài, bèn bị nó cuốn vào ở đây, sau đó đột nhiên mất đi công lực, tiến vào trong hồ, nếu như không phải ngươi kịp tới cứu ta, thật không biết cá mỏ nhọn này có thể đem ta xé ra ăn hay không." Tuyết Nhạn cười cười, trên mặt lại nổi lên một tia ngượng ngùng, nàng nghĩ đến khi vừa rơi vào bầy cá, quần áo trên người bị cắn xé thành vải vụn, hắn nhất định nhìn lén thân thể của chính mình.
"Ngươi vì sao muốn len lén địa chuồn ra? Cha mẹ ngươi lo lắng ngươi đi ra đi lại không? Ta nhớ kỹ trước đây một mình ngươi cũng nơi đó trốn ra. . . . . . , thời gian đó, ngươi rất tự do , ăn mặc nam trang, hình như cũng không có thần nhân dám khi dễ ngươi." Tâm tư Mộc Phong lại nhớ tới lần đổ cầu kia, khi đó Tuyết Nhạn một thân nam trang, giống như một đứa trẻ mới lớn thích đánh nhau xảo trá và ngoan cố, còn bắt nạt thần nhân Hoa Vũ lộ ra vẻ cổ quái kia. Trong tưởng tượng của Mộc Phong, Tuyết Nhạn là thiên kim tiểu thư của Xuân Ngô thần vực Hoành Lạc thiên quân, có mấy thần nhân dám không để cho nàng chút mặt mũi? Cho nên nàng đi lại trong các giới, tự nhiên không có bao nhiêu phiền phức tìm tới cửa.
"Ta vốn nghĩ đi ra tìm. . . . . . , tìm một chút tiêu khiển, ngươi biết ta không thích ở tại Xuân Ngô thần điện, Tà Thần cái lão gia hỏa kia luôn thích chọc ghẹo ta, cha mẹ ta quản thúc lại chặt, không một chút tự do, vì thế muốn chạy trốn." Tuyết Nhạn trong lòng âm thầm trách cứ nói, lúc đầu ngươi ly khai, ngươi không phải ám chỉ ta, ngươi muốn đi đến thế gian, khiến cho ta có rảnh thì tới tìm ngươi sao? Cái này lại hỏi ta, đúng không có lý lẽ! Tuyết Nhạn thiếu chút nữa thốt ra" nàng vốn muốn đi ra để tìm đến chỗ của Mộc Phong" loại câu nói xấu hổ này vừa ra đến miệng, đột nhiên ngừng lại, không nói đến nàng là nữ nhi bảo bối của Xuân Ngô thần vực Hoành Lạc thiên quân, làm một người tự xưng là nữ nhân thanh cao, làm sao có thể nói vì một lời nói của nam nhân mà đến!
"A, địa phương đó ta cũng không thích, làm cho có loại cảm giác câu thúc, Tà Thần khó chơi, cha ngươi có điểm cũ kỹ, hơn nữa hắn hình như không hy vọng ngươi theo ta mọi nơi du ngoạn. Cha ngươi có đúng hay không đã cho rằng ta chính là kẻ dụ dỗ bắt cóc ngươi?" Mộc Phong đánh trống lảng cười nói.
"Chết đi! Với dạng tiểu tốt như ngươi, có thể bắt cóc ta ư? Ta đem ngươi đi bán còn không sai biệt lắm." Tuyết Nhạn chỉ cảm thấy được vì họa mà được phúc, nàng nguyên tưởng rằng xúc động thần cấm do Thần giới Chí Tôn bố chế sẽ gặp dữ nhiều lành ít, nào hay lại xảo hợp như vậy, lại gặp được Mộc Phong, trong lòng nhất thời vui mừng, lời nói nhất thời hoạt bát hẳn lên, lại khôi phục hình tượng xảo trá ngoan cố như ngày mới gặp gỡ Mộc Phong.
"Tuyết Nhạn, trước đây ngươi biết Phạt Thần dị vực này không ?" Mộc Phong lần thứ hai nhắc nhở một câu, lúc hắn vừa nói đến Phạt Thần dị vực, Tuyết Nhạn hầu như không có một có phản ứng gì, Mộc Phong thầm suy đoán, lẽ nào Tuyết Nhạn đối với Phạt Thần dị vực này có lý giải gì chăng?
"Chưa từng nghe qua." Tuyết Nhạn gặm thịt cá, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc và thỏa mãn. Mộc Phong nghe được ngẩn người ra, thực sự là người không biết không trách, không biết nếu nàng biết được không bao giờ có thể từ nơi này ly khai nữa, có thể khóc rống lên chảy nước mắt hay không?
"Tuyết Nhạn, ngươi nên chuẩn bị tâm lý. Có người nói Phạt Thần dị vực không có cửa ra, nói rõ một chút, có khả năng chúng ta không ra được nữa." Mộc Phong vừa nói, vừa quan sát biểu hiện của Tuyết Nhạn, mong muốn tìm thấy một chút gì đó khả nghi, vậy mà Tuyết Nhạn chẳng để ý tới ném ra một câu nói "ra không được thì đừng đi ", đột nhiên làm cho Mộc Phong rất thất vọng.
Mộc Phong thở dài: "Các ngươi cũng không muốn đi ra sao?"
"Bên ngoài có cái gì tốt? Ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, giống Thiện Nhược cái loại thần nhân đê tiện vô sỉ này nhiều lắm. Ta không thích thế giới phân loạn kia, trái lại, ta càng thích ở đây, thanh tĩnh, không ai tùy ý quấy rối." Vô Ngôn từ trước ngực Mộc Phong đứng lên, thản nhiên cười nói.
"Ai nha, Vô Ngôn và ta suy nghĩ hoàn toàn như nhau, ta cũng không nghĩ đi ra, tiểu cô nương trưởng thành cực kỳ ghê gớm, nhỏ như thế mà lại có tâm tình như vậy, không đơn giản a!" Tuy rằng Tuyết Nhạn biết thần nhân không xem thể nhìn ngoại tướng, tức là không thể từ bề ngoài lai phán đoán tuổi tác, nhưng cô bé Vô Ngôn này có một cái gì đó rất huyền bí. Nàng rất muốn hỏi Vô Ngôn rốt cuộc cô bé là người thế nào của Mộc Phong, từ đâu mà đến, lại nghĩ lần đầu gặp mặt, nếu mà hỏi thẳng như vậy hình như có chỗ không lịch sự.
"Ta chỉ có loại cảm thụ này, kỳ thực chỉ cần có thể cùng công tử ở cùng một chỗ, đi đâu đều không có vấn đề gì, trái lại mà nói, ta càng thích địa phương này mà thôi. Nhất là ở lại nơi này, thực không có chỗ nào bên ngoài kia sánh được." Vô Ngôn bỗng nhiên dừng nói, ngước đầu nhìn Mộc Phong một chút.
"Nơi này có gì tốt gì?" Tuyết Nhạn hiếu kỳ hỏi.
"Ở chỗ này có thể ngủ, ngủ một giấc rất say, còn có thể mơ mộng đẹp." Vô Ngôn nghêng đầu cười liếc mắt nhìn Tuyết Nhạn, rất là thỏa mãn.
"Ở đây còn cần ngủ?" Tuyết Nhạn lấy làm kinh hãi, sắc mặt có chút xấu hổ, "Ta nghĩ có chút cổ quái a, tại sao ta lại cảm thấy đói chứ? Hơn nữa còn giống như đặc biệt thích ăn loại cá nướng này. Trời ạ! Thần nhân tham ăn như vậy, truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến người ta chê cười rồi."
"Đúng vậy, ta thích nhất ôm cổ công tử ngủ, cho ta một loại cảm giác an toàn. Tuyết Nhạn tỷ tỷ, ngươi thích không?" Vô Ngôn mắt thấy Tuyết Nhạn một bộ biểu tình ngu ngốc, địch ý của nàng bỗng nhiên giảm ít đi vài phần. Con ngươi Vô Ngôn xoay động, thừa cơ trêu ghẹo nói.
"Ta. . . . . . , ta không thích." Trên mặt Tuyết Nhạn in ánh lửa, màu đỏ càng phát ra có chút kiều diễm. Nàng khẩn trương cắn miếng cá, che giấu ngượng ngùng của chính mình.
"Tuyết Nhạn tỷ tỷ, trên tay ngươi con cá đều thành xương cá rồi,tại sao ngươi còn gặm a?" Vô Ngôn liếc mắt thoáng nhìn con cá trong tay Tuyết Nhạn đã sớm bị nàng gặm sạch sẽ, cười hì hì nói.
"A, con cá này thật thơm, bất tri bất giác lại ăn sạch sẽ." Tuyết Nhạn chật vật đem xương cá ném vào trong đống lửa, vỗ vỗ tay, giả bộ đã ăn no. Hai tay nàng ly khai thân thể, bộ quần áo rộng thùng thình bọc ở trên người không chịu thua kém trượt về phía hai bên, mơ hồ có thể thấy được một đôi ngọn núi làm cho Vô Ngôn rất là nhụt chí.
Mộc Phong lén ngắm thân thể mê người của Tuyết Nhạn, vội vã mặt đỏ tim đập dời ánh mắt, vừa vặn thấy ánh mắt Vô Ngôn chuyển tới, tai nghe nàng khẽ hừ một tiếng, cuống quít thu thập cành cây cho thêm vào trong lửa.
"Công tử nhà ta không thích ăn cá, trong mắt hắn, chỉ sợ có vài thứ so với cá càng thơm mát hơn." Vô Ngôn chu cái miệng nhỏ nhắn, âm thầm sinh hờn dỗi.
"Hắn, hắn thích ăn cái gì?" Tuyết Nhạn trên mặt càng phát ra hoảng loạn.
"Không biết!" Vô Ngôn bĩu môi trả lời.
"A!" Tuyết Nhạn bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra Vô Ngôn đang nhìn phong quang của mình, thất kinh hét lên, hai tay cuống quít vững vàng ôm ở trước ngực. Tuy rằng bị một tiểu cô nương ngắm thấy được vài lần, cũng không có gì, nhưng khó bảo đảm vừa rồi Mộc Phong không nhìn lén như vậy.
Vẻ e thẹn của Tuyết Nhạn lọt vào trong mắt Mộc Phong, nhất thời lại kích động nội tâm hắn một phen kinh hoàng. Mộc Phong nhịn không được hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ trong lòng: " Phạt Thần dị vực này quả thực không phải để chơi đùa, bản thân mình tu thần bao nhiêu năm tháng dài dằng dặc, tại sao không nhịn được mê hoặc như vậy? Trước kia tại thế gian, tùy ý có thể thấy được mỹ nhân da thịt trắng bóng, đặc biệt là nữ tướng Thiên Nam quốc Liễu Phượng Như kia, nàng trước mặt ta hầu như trần như nhộng, ta tựa hồ cũng không từng kích động như vậy, tới hôm nay, mới bị Tuyết Nhạn lộ ra một chút xuân quang đã khiến cho tâm thần không yên! Mẹ kiếp, càng lớn càng không tiến bộ, ta cũng không phải chưa thấy qua nữ nhân mà!" Mộc Phong trong đầu trong nháy mắt lại lướt qua tình cảnh khi cùng Vô Ngôn của kiếp trước hợp tịch song tu tại, trong nháy mắt lại nhớ lại lúc ở trong Ám Ma giới Linh Hư thánh cảnh, hắn và Yên nhiên vượt qua một đêm vô biên xuân sắc như thơ như họa như mộng kia. Trong lòng Mộc phong vừa lạnh vừa nóng, dị thường phức tạp.
Vô Ngôn nhìn nhìn Tuyết Nhạn mắc cỡ rối tinh rối mù, Mộc Phong vẻ mặt âm thầm bí hiểm, thầm nghĩ: "Ghi nhớ kỹ, ghi nhớ kỹ, sau này nghìn vạn lần đừng mở lại loại vui đùa này, nếu là vô ý gặp phải ăn cướp, vậy để bọn họ hưởng phúc, mà bản thân lại bị hại."
"Đêm nay ngủ thế nào hả? Công tử!" Vô Ngôn không có được định lực nhẫn nại như Mộc Phong, liền cố sức véo bàn tay hắn.
"Vô Ngôn, ngươi và Tuyết Nhạn ngủ trên giường, ta đả tọa." Mộc Phong vội vã trả lời.
"Được rồi, vậy ngươi đừng len lén bò đến trên giường a." Vô Ngôn vốn định nói nàng không quen ngủ chung với nữ nhân, âm thầm lại cân nhắc lợi hại, nếu như chính mình vừa nói như vậy, công tử nóng lòng chắc chắn lập tức đi làm giường, mắt thấy hôm nay trời đã tối, hắn chắc chắn trước tiên tùy ý làm một cái gường nhỏ, chính mình chẳng phải là không công chắp tay đem chỗ yên vui mấy ngày tới tặng cho Tuyết Nhạn sao? Tuy nói bản thân mình cũng không quan tâm cái gường lớn vậy, bất quá, ai dám cam đoan lúc mình đang ngủ say, công tử sẽ không ám độ trần thương, trộm hương cướp ngọc? Ta tuy rằng không ngăn được công tử, nhưng ta bảo vệ cho Tuyết Nhạn, hiệu quả cũng như nhau, hừ hừ!
"Ta bò lên làm gì?" Mộc phong cảm thấy lời nói của Vô Ngôn nhất định là nhắc nhở mình không được len lén cùng Tuyết Nhạn hợp tịch song tu, nhất thời cảm thấy buồn cười, nhịn không được đùa giỡn: "Giường thấp như thế, ta nhấc chân liền có thể bước lên, căn bản không cần bò, ha ha!"
"Cái này là đầu ngón tay." Vô Ngôn thanh âm nhỏ như muỗi kêu, ánh mắt né tránh, rất sợ Tuyết Nhạn và Mộc Phong nhìn ra suy nghĩ của nàng.
" Đầu ngón út làm sao vậy?" Mộc Phong nắm bàn tay nhỏ bé Vô Ngôn, đặt ở trước mắt nhìn kỹ, vội vàng hỏi: "Bị thương ư?"
Vô Ngôn không ngăn được thương cảm của nội tâm, nhất thời mắt nước mắt lưng tròng, khiến cho Mộc Phong càng thêm sốt ruột, ôm nàng vào trong lòng, lật qua lật lại nhìn, "Vừa rồi còn hoàn hảo, thế nào bị thương? Lại dường như nhìn không ra bị thương ở đâu."
Mộc Phong rất ít khi tỉ mỉ thận quan tâm nàng như vậy, Vô Ngôn nhịn không được nhào vào hắn trong lòng, thất thanh khóc rống.
Mộc Phong kinh ngạc vuốt mái tóc mềm mại đen bóng của nàng, yêu thương cười cười, ngẩng đầu nói với Tuyết Nhạn: "Tiểu nha đầu trước đây bị rất nhiều ủy khuất, có thể là nghĩ tới chuyện gì thương tâm. Ngươi đừng để tâm chuyện gì nhé, Tuyết Nhạn."
Vẻ mặt này của Mộc Phong rơi vào trong mắt Tuyết Nhạn, làm cho nàng đột nhiên sinh ra một tia ước ao, trong suy nghĩ đơn thuần của nàng, Vô Ngôn nhất định là muội muội mà Mộc Phong thu nhận. Hắn quan tâm nàng như thế, địa vị của nàng trong lòng hắn nhất định rất nặng, nhưng, tình huynh muội cũng không có cái gì làm cho lòng nàng sinh ra đố kị.
"A, không, không. Mộc Phong, ngươi làm sao đến ở đây? Đây là địa phương nào?" Tuyết Nhạn lôi kéo bộ quần áo rộng thùng thình của Mộc Phong, bao lấy thân thể của nàng chặt lại một chút, nhưng bắp đùi thon dài trắng như tuyết vẫn như cũ thò ra bên ngoài, lộ ra một cảnh xuân mê người.
Tuyết Nhạn ỡm ờ che đậy thân thể làm Mộc Phong mặt đỏ tới mang tai, tim đập gia tốc. Hắn vội vã quay đầu đi, lật cá nướng trên giá gỗ, lấy một cây, nhiệt tình đưa tới trước mặt Tuyết Nhạn, "Đói bụng không, trước hết ăn cá, chúng ta vừa ăn vừa nói."
Đôi mắt đẹp của Tuyết Nhạn mỉm cười, đưa một tay tiếp nhận cá nướng, quần áo trên người hơi hướng về hai bên mở ra một chút, Mộc Phong trong lúc vô ý thoáng nhìn hai ngọn núi trước ngực nàng như ẩn như hiện, máu trong cơ thể nhất thời cuồn cuộn càng thêm dữ dội. Vừa lúc Tuyết Nhạn ngẩng đầu phát hiện vẻ mặt của Mộc Phong biến hóa, trên mặt mọc lên một tia đỏ bừng, nàng cuống quít dùng tay kia lôi kéo quần áo, che lại cái" phong cảnh hai ngọn núi cao ngun ngút ở hai bên trái phải một vực sâu ẩn hiện” kia .
"Công tử, tim của ngươi đập có chút kịch liệt!" Đôi bàn tay trắng nõn nhỏ bé của Vô Ngôn đặt trên lồng ngực rắn chắc của Mộc Phong, ngửa đầu mở lớn mắt to trong sáng sáng tinh khiết long lanh nhìn hắn.
Tuyết Nhạn vừa nghe được Vô Ngôn nói như vậy, khuôn mặt càng hồng, trong hoảng loạn dời ánh mắt, cắn cá nướng trong tay.
Mộc Phong cúi đầu liếc mắt nhìn Vô Ngôn, vội vã bình phục hơi thở, tuy hắn hiểu Vô Ngôn nhất định biết nguyên nhân vì sao vừa rồi tim mình đập gia tốc, nàng không nói ra, hắn càng không thể giải thích, Vô Ngôn hai đời làm người, thông tuệ cỡ nào! Ôm Vô Ngôn trong lòn, Mộc Phong bỗng nhiên nhớ lại khi đó tại Ký Vân Sơn ở Tiên giới, nàng liều mạng một kích, khi bị Bích Túc thiên quân đánh cho hồn phi phách tán buồn thảm vậy, nhưng ánh mắt tuyệt không nửa phần hối hận, trong lòng không khỏi đau nhức. Để hắn có thể bình an chạy thoát thân, vì hắn cống hiến thân thể tiên nhân quý giá của nàng, khi đó nàng chỉ vì báo ân sao? Mơ hồ bởi vì một mất một còn vô nghĩa mà đánh mất lý trí sao ? Cũng không phải! Mộc Phong trong sát na hiểu được, trong vô hình nàng đã cho hắn nhiều lắm, mà hắn rất ít chủ động hồi báo. Có loại tâm ý, không cần từ trong miệng nói ra? Nam nhân luôn coi thường tình cảm trân quý này, một ngày mất đi, hối hận cũng không kịp.
Ông trời nếu như cho Mộc Phong một cơ hội nữa, hắn nhất định phải bảo vệ tốt Yên Nhiên, không hề để cho nàng bị bất cứ thương tổn gì, hôm nay, Yên Nhiên và hắn giống như âm dương cách biệt, để lại cho hắn đau nhức vô tận. Vậy Vô Ngôn bây giờ thì sao, Vô Ngôn của sau này sẽ thế nào? Mộc Phong hắn tuyệt không thể để cho nàng lại rơi vào tình trạng như của Yên Nhiên, hắn nhất định sẽ quan tâm và bảo vệ nàng bằng tất cả khả năng của mình.
Vô Ngôn mở to hai mắt, lông mi thật dài chớp lên, lặng yên không một tiếng động, giọt nước mắt trong suốt chảy xuống trên gương mặt.
Đống lửa trong đêm bày ra vô tận ôn nhu, thỉnh thoảng có tiếng "Lách tách" nức toác rất nhỏ, rồi các đốm lửa đỏ hồng bắn lên.
Tuyết Nhạn cúi đầu cẩn thận cắn thịt cá, trầm mặc không lên tiếng.
"Tuyết Nhạn, ta và Vô Ngôn trong lúc vô ý đi vào không gian thần bí này, kỳ thực tên gọi chân chính của nó phạt thần dị vực." Mộc Phong ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh mà đem chuyện hắn gặp phải Hoa Phi Hoa tỉ mỉ nói qua một lần. Khi chỉ có Mộc Phong và Tuyết Nhạn, hắn thân thiết gọi nàng là"Tuyết nha đầu" , hôm nay có Vô Ngôn, không thể làm gì khác hơn là lại quay về tên của nàng. Mộc Phong đến Phạt Thần dị vực cũng hơn mười ngày đêm, mấy ngày nay hắn cũng không tận lực đi tìm chân thân của Hoa Phi Hoa, bởi vì có tìm được hắn rồi thì còn có thể làm gì? Nếu ra không được, tìm được kẻ này cũng không hề có ý nghĩa.
Tuyết Nhạn nghe được một mảnh mờ mịt, chốc chốc lại lắc lắc đầu, bất quá Hoa Phi Hoa tên này rơi vào trong tai nàng, tuyệt không xa lạ.
"Ngươi làm sao đi tới đây?" Mộc Phong hỏi.
"Cha mẹ đem ta nhốt tại Xuân Ngô thần điện, bọn họ không chịu để ta đi ra thế giới bên ngoài. Buồn bực rất lâu, hôm nay, ta liền nghĩ len lén trốn ra, vừa mới ra khỏi Xuân Ngô thần vực, cha ta đuổi tới, ta nhất thời hoảng hốt, không cẩn thận đụng phải thần cấm ở bên ngoài, bèn bị nó cuốn vào ở đây, sau đó đột nhiên mất đi công lực, tiến vào trong hồ, nếu như không phải ngươi kịp tới cứu ta, thật không biết cá mỏ nhọn này có thể đem ta xé ra ăn hay không." Tuyết Nhạn cười cười, trên mặt lại nổi lên một tia ngượng ngùng, nàng nghĩ đến khi vừa rơi vào bầy cá, quần áo trên người bị cắn xé thành vải vụn, hắn nhất định nhìn lén thân thể của chính mình.
"Ngươi vì sao muốn len lén địa chuồn ra? Cha mẹ ngươi lo lắng ngươi đi ra đi lại không? Ta nhớ kỹ trước đây một mình ngươi cũng nơi đó trốn ra. . . . . . , thời gian đó, ngươi rất tự do , ăn mặc nam trang, hình như cũng không có thần nhân dám khi dễ ngươi." Tâm tư Mộc Phong lại nhớ tới lần đổ cầu kia, khi đó Tuyết Nhạn một thân nam trang, giống như một đứa trẻ mới lớn thích đánh nhau xảo trá và ngoan cố, còn bắt nạt thần nhân Hoa Vũ lộ ra vẻ cổ quái kia. Trong tưởng tượng của Mộc Phong, Tuyết Nhạn là thiên kim tiểu thư của Xuân Ngô thần vực Hoành Lạc thiên quân, có mấy thần nhân dám không để cho nàng chút mặt mũi? Cho nên nàng đi lại trong các giới, tự nhiên không có bao nhiêu phiền phức tìm tới cửa.
"Ta vốn nghĩ đi ra tìm. . . . . . , tìm một chút tiêu khiển, ngươi biết ta không thích ở tại Xuân Ngô thần điện, Tà Thần cái lão gia hỏa kia luôn thích chọc ghẹo ta, cha mẹ ta quản thúc lại chặt, không một chút tự do, vì thế muốn chạy trốn." Tuyết Nhạn trong lòng âm thầm trách cứ nói, lúc đầu ngươi ly khai, ngươi không phải ám chỉ ta, ngươi muốn đi đến thế gian, khiến cho ta có rảnh thì tới tìm ngươi sao? Cái này lại hỏi ta, đúng không có lý lẽ! Tuyết Nhạn thiếu chút nữa thốt ra" nàng vốn muốn đi ra để tìm đến chỗ của Mộc Phong" loại câu nói xấu hổ này vừa ra đến miệng, đột nhiên ngừng lại, không nói đến nàng là nữ nhi bảo bối của Xuân Ngô thần vực Hoành Lạc thiên quân, làm một người tự xưng là nữ nhân thanh cao, làm sao có thể nói vì một lời nói của nam nhân mà đến!
"A, địa phương đó ta cũng không thích, làm cho có loại cảm giác câu thúc, Tà Thần khó chơi, cha ngươi có điểm cũ kỹ, hơn nữa hắn hình như không hy vọng ngươi theo ta mọi nơi du ngoạn. Cha ngươi có đúng hay không đã cho rằng ta chính là kẻ dụ dỗ bắt cóc ngươi?" Mộc Phong đánh trống lảng cười nói.
"Chết đi! Với dạng tiểu tốt như ngươi, có thể bắt cóc ta ư? Ta đem ngươi đi bán còn không sai biệt lắm." Tuyết Nhạn chỉ cảm thấy được vì họa mà được phúc, nàng nguyên tưởng rằng xúc động thần cấm do Thần giới Chí Tôn bố chế sẽ gặp dữ nhiều lành ít, nào hay lại xảo hợp như vậy, lại gặp được Mộc Phong, trong lòng nhất thời vui mừng, lời nói nhất thời hoạt bát hẳn lên, lại khôi phục hình tượng xảo trá ngoan cố như ngày mới gặp gỡ Mộc Phong.
"Tuyết Nhạn, trước đây ngươi biết Phạt Thần dị vực này không ?" Mộc Phong lần thứ hai nhắc nhở một câu, lúc hắn vừa nói đến Phạt Thần dị vực, Tuyết Nhạn hầu như không có một có phản ứng gì, Mộc Phong thầm suy đoán, lẽ nào Tuyết Nhạn đối với Phạt Thần dị vực này có lý giải gì chăng?
"Chưa từng nghe qua." Tuyết Nhạn gặm thịt cá, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc và thỏa mãn. Mộc Phong nghe được ngẩn người ra, thực sự là người không biết không trách, không biết nếu nàng biết được không bao giờ có thể từ nơi này ly khai nữa, có thể khóc rống lên chảy nước mắt hay không?
"Tuyết Nhạn, ngươi nên chuẩn bị tâm lý. Có người nói Phạt Thần dị vực không có cửa ra, nói rõ một chút, có khả năng chúng ta không ra được nữa." Mộc Phong vừa nói, vừa quan sát biểu hiện của Tuyết Nhạn, mong muốn tìm thấy một chút gì đó khả nghi, vậy mà Tuyết Nhạn chẳng để ý tới ném ra một câu nói "ra không được thì đừng đi ", đột nhiên làm cho Mộc Phong rất thất vọng.
Mộc Phong thở dài: "Các ngươi cũng không muốn đi ra sao?"
"Bên ngoài có cái gì tốt? Ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, giống Thiện Nhược cái loại thần nhân đê tiện vô sỉ này nhiều lắm. Ta không thích thế giới phân loạn kia, trái lại, ta càng thích ở đây, thanh tĩnh, không ai tùy ý quấy rối." Vô Ngôn từ trước ngực Mộc Phong đứng lên, thản nhiên cười nói.
"Ai nha, Vô Ngôn và ta suy nghĩ hoàn toàn như nhau, ta cũng không nghĩ đi ra, tiểu cô nương trưởng thành cực kỳ ghê gớm, nhỏ như thế mà lại có tâm tình như vậy, không đơn giản a!" Tuy rằng Tuyết Nhạn biết thần nhân không xem thể nhìn ngoại tướng, tức là không thể từ bề ngoài lai phán đoán tuổi tác, nhưng cô bé Vô Ngôn này có một cái gì đó rất huyền bí. Nàng rất muốn hỏi Vô Ngôn rốt cuộc cô bé là người thế nào của Mộc Phong, từ đâu mà đến, lại nghĩ lần đầu gặp mặt, nếu mà hỏi thẳng như vậy hình như có chỗ không lịch sự.
"Ta chỉ có loại cảm thụ này, kỳ thực chỉ cần có thể cùng công tử ở cùng một chỗ, đi đâu đều không có vấn đề gì, trái lại mà nói, ta càng thích địa phương này mà thôi. Nhất là ở lại nơi này, thực không có chỗ nào bên ngoài kia sánh được." Vô Ngôn bỗng nhiên dừng nói, ngước đầu nhìn Mộc Phong một chút.
"Nơi này có gì tốt gì?" Tuyết Nhạn hiếu kỳ hỏi.
"Ở chỗ này có thể ngủ, ngủ một giấc rất say, còn có thể mơ mộng đẹp." Vô Ngôn nghêng đầu cười liếc mắt nhìn Tuyết Nhạn, rất là thỏa mãn.
"Ở đây còn cần ngủ?" Tuyết Nhạn lấy làm kinh hãi, sắc mặt có chút xấu hổ, "Ta nghĩ có chút cổ quái a, tại sao ta lại cảm thấy đói chứ? Hơn nữa còn giống như đặc biệt thích ăn loại cá nướng này. Trời ạ! Thần nhân tham ăn như vậy, truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến người ta chê cười rồi."
"Đúng vậy, ta thích nhất ôm cổ công tử ngủ, cho ta một loại cảm giác an toàn. Tuyết Nhạn tỷ tỷ, ngươi thích không?" Vô Ngôn mắt thấy Tuyết Nhạn một bộ biểu tình ngu ngốc, địch ý của nàng bỗng nhiên giảm ít đi vài phần. Con ngươi Vô Ngôn xoay động, thừa cơ trêu ghẹo nói.
"Ta. . . . . . , ta không thích." Trên mặt Tuyết Nhạn in ánh lửa, màu đỏ càng phát ra có chút kiều diễm. Nàng khẩn trương cắn miếng cá, che giấu ngượng ngùng của chính mình.
"Tuyết Nhạn tỷ tỷ, trên tay ngươi con cá đều thành xương cá rồi,tại sao ngươi còn gặm a?" Vô Ngôn liếc mắt thoáng nhìn con cá trong tay Tuyết Nhạn đã sớm bị nàng gặm sạch sẽ, cười hì hì nói.
"A, con cá này thật thơm, bất tri bất giác lại ăn sạch sẽ." Tuyết Nhạn chật vật đem xương cá ném vào trong đống lửa, vỗ vỗ tay, giả bộ đã ăn no. Hai tay nàng ly khai thân thể, bộ quần áo rộng thùng thình bọc ở trên người không chịu thua kém trượt về phía hai bên, mơ hồ có thể thấy được một đôi ngọn núi làm cho Vô Ngôn rất là nhụt chí.
Mộc Phong lén ngắm thân thể mê người của Tuyết Nhạn, vội vã mặt đỏ tim đập dời ánh mắt, vừa vặn thấy ánh mắt Vô Ngôn chuyển tới, tai nghe nàng khẽ hừ một tiếng, cuống quít thu thập cành cây cho thêm vào trong lửa.
"Công tử nhà ta không thích ăn cá, trong mắt hắn, chỉ sợ có vài thứ so với cá càng thơm mát hơn." Vô Ngôn chu cái miệng nhỏ nhắn, âm thầm sinh hờn dỗi.
"Hắn, hắn thích ăn cái gì?" Tuyết Nhạn trên mặt càng phát ra hoảng loạn.
"Không biết!" Vô Ngôn bĩu môi trả lời.
"A!" Tuyết Nhạn bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra Vô Ngôn đang nhìn phong quang của mình, thất kinh hét lên, hai tay cuống quít vững vàng ôm ở trước ngực. Tuy rằng bị một tiểu cô nương ngắm thấy được vài lần, cũng không có gì, nhưng khó bảo đảm vừa rồi Mộc Phong không nhìn lén như vậy.
Vẻ e thẹn của Tuyết Nhạn lọt vào trong mắt Mộc Phong, nhất thời lại kích động nội tâm hắn một phen kinh hoàng. Mộc Phong nhịn không được hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ trong lòng: " Phạt Thần dị vực này quả thực không phải để chơi đùa, bản thân mình tu thần bao nhiêu năm tháng dài dằng dặc, tại sao không nhịn được mê hoặc như vậy? Trước kia tại thế gian, tùy ý có thể thấy được mỹ nhân da thịt trắng bóng, đặc biệt là nữ tướng Thiên Nam quốc Liễu Phượng Như kia, nàng trước mặt ta hầu như trần như nhộng, ta tựa hồ cũng không từng kích động như vậy, tới hôm nay, mới bị Tuyết Nhạn lộ ra một chút xuân quang đã khiến cho tâm thần không yên! Mẹ kiếp, càng lớn càng không tiến bộ, ta cũng không phải chưa thấy qua nữ nhân mà!" Mộc Phong trong đầu trong nháy mắt lại lướt qua tình cảnh khi cùng Vô Ngôn của kiếp trước hợp tịch song tu tại, trong nháy mắt lại nhớ lại lúc ở trong Ám Ma giới Linh Hư thánh cảnh, hắn và Yên nhiên vượt qua một đêm vô biên xuân sắc như thơ như họa như mộng kia. Trong lòng Mộc phong vừa lạnh vừa nóng, dị thường phức tạp.
Vô Ngôn nhìn nhìn Tuyết Nhạn mắc cỡ rối tinh rối mù, Mộc Phong vẻ mặt âm thầm bí hiểm, thầm nghĩ: "Ghi nhớ kỹ, ghi nhớ kỹ, sau này nghìn vạn lần đừng mở lại loại vui đùa này, nếu là vô ý gặp phải ăn cướp, vậy để bọn họ hưởng phúc, mà bản thân lại bị hại."
"Đêm nay ngủ thế nào hả? Công tử!" Vô Ngôn không có được định lực nhẫn nại như Mộc Phong, liền cố sức véo bàn tay hắn.
"Vô Ngôn, ngươi và Tuyết Nhạn ngủ trên giường, ta đả tọa." Mộc Phong vội vã trả lời.
"Được rồi, vậy ngươi đừng len lén bò đến trên giường a." Vô Ngôn vốn định nói nàng không quen ngủ chung với nữ nhân, âm thầm lại cân nhắc lợi hại, nếu như chính mình vừa nói như vậy, công tử nóng lòng chắc chắn lập tức đi làm giường, mắt thấy hôm nay trời đã tối, hắn chắc chắn trước tiên tùy ý làm một cái gường nhỏ, chính mình chẳng phải là không công chắp tay đem chỗ yên vui mấy ngày tới tặng cho Tuyết Nhạn sao? Tuy nói bản thân mình cũng không quan tâm cái gường lớn vậy, bất quá, ai dám cam đoan lúc mình đang ngủ say, công tử sẽ không ám độ trần thương, trộm hương cướp ngọc? Ta tuy rằng không ngăn được công tử, nhưng ta bảo vệ cho Tuyết Nhạn, hiệu quả cũng như nhau, hừ hừ!
"Ta bò lên làm gì?" Mộc phong cảm thấy lời nói của Vô Ngôn nhất định là nhắc nhở mình không được len lén cùng Tuyết Nhạn hợp tịch song tu, nhất thời cảm thấy buồn cười, nhịn không được đùa giỡn: "Giường thấp như thế, ta nhấc chân liền có thể bước lên, căn bản không cần bò, ha ha!"
/229
|