Kiếp vân kéo đến càng lúc càng dày, không gian trở lên tối tăm không một chút ánh sáng, tiếng sấm ầm ì liên tục vang lên.
Mộc Phong cảm thấy kỳ quái, trong lòng thầm nghĩ:
- Lẽ nào thiên kiếp lần này lại không giống thiên kiếp lúc Yên Nhiên thăng tiên?
Sắc trời đột nhiên đại biến, từng trận âm phong nổi lên mạnh mẽ. Cuồng phong hung dữ trên bầu trời đã bao phủ hàng trăm dặm và không ngừng lan rộng. Kiếp vân cũng biến hóa mạnh mẽ, tuyết trắng bay đầy trời. Chỉ trong phút chốc, mặt đất đã phủ một lớp tuyết dày, cả dãy Thái Hành sơn nhanh chóng được khoác lên một lớp áo trắng xóa.
Bây giờ đang là mùa hạ, bầu trời lẽ ra không thể có tuyết lớn như vậy. Mộc Phong nhìn cảnh tượng đó trở lên ngây ngốc, đa số người và thú sẽ không kịp chuẩn bị. Cảm giác như trong thôn đối diện đang vang lên những tiếng đóng cửa “lạch cà lạch cạch”. Xa xa, trên dãy Thái Hành sơn, mãnh thú cũng đang gầm rống hoảng loạn.
- Đây là hàn kiếp vạn năm khó gặp đó!
Tiểu Tinh Linh ở trong cơ thể Mộc Phong cao giọng kinh hô, tỏ ra biết nhiều hiểu rộng.
- Hàn kiếp?
Mộc Phong ngây người, vì sao lại có thể xuất hiện hàn kiếp?
Kiếp vân trên bầu trời vẫn vần vũ điên cuồng, những đám mây đen kịt không ngừng biến đổi. Có rất nhiều tinh tú phát ra ánh sáng lấp lánh, xuyên qua những đám mây, dù không làm chói mắt nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác ớn lạnh. Kiếp vân đang vần vũ, trong chớp mắt lại giống như ngưng tụ lại, màu sắc bắt đầu chuyển sang trắng xám giống như ngọn núi tuyết khổng lồ mọc trên trời. Núi tuyết đó ngưng đọng lại và bắt đầu xoay tròn mãnh liệt. Trong sát na đấy, những băng cầu to cỡ quả trứng gà thi nhau lao về phía Liễu Diệp, khí thế hung mãnh giống như đống hạt đậu trong kho lương bị phá, trong khoảng khắc trút hết ra.
Liễu Diệp chưa từng thấy thiên kiếp, trong lòng bình thản, đoản kiếm trong tay khua lên, một màn lam quang trong chớp mắt bắn lên trời, Hinh Y thần giáp theo đó phát ánh sáng hồng sắc. Lập tức, ba loại ánh sáng màu hồng, bạch, lam va vào nhau tạo lên một tiếng nổ “Oành” long trời lở đất. Những khối băng vỡ nứt bay đầy trời giống như đạn pháo được bắn ra bốn phương tám hướng. Những tiếng nổ “băng băng băng” liên tiếp vang lên, cây cối nào bất hạnh bị kích trúng lập tức đổ ào xuống đất.
Sắc mặt Liễu Diệp có chút ngưng trọng, băng cầu trút xuống từ kiếp vân càng lúc càng nhiều. Chúng tích tụ tầng tầng, lớp lớp như núi trên ánh lam quang của đoản kiếm. Không chịu nổi áp lực, nàng khụy gối xuống mặt đất, miệng phun ra một búng máu, kiếm quang lam sắc và hồng quang của Hinh Y thần giáp bị thu nhỏ lại còn chừng ba xích, gần như chỉ còn bao bọc thân hình mảnh mai của nàng.
Mộc Phong không cử động, Tiêu Diêu châu sẵn sàng trong tay, chỉ đợi đạo hàn kiếp thứ hai giáng xuống sẽ lập tức kháng cự lại.
Liễu Diệp đang hết sức chống đỡ thì đột nhiên chính giữa kiếp vân xuất hiện một cột băng khổng lồ rộng đến vài trượng, dày đến hàng chục trượng ầm ầm lao xuống núi băng Liễu Diệp đang đỡ. Hàn kiếp cuồng bạo dường như muốn ấn chìm Liễu Diệp cùng với núi băng trên đầu nàng xuống đất.
Mộc Phong sững người, đến khi hắn nhận ra thì đã không kịp xuất thủ, Hai mắt mở to nhìn Liễu Diệp trong chớp mắt đã bị cột băng to lớn, hung dữ đó ép xuống đất.
Mộc Phong trợn trừng mắt, thân thể hóa thành một vệt kim quang bắn về chỗ Liễu Diệp bị ép xuống, cánh tay nhanh chóng xuất ra một đạo thần linh chi lực mang theo sức mạnh bài sơn đảo hải về phía cột băng. Chỉ nghe một tiếng nổ dữ dội vang lên, cột băng khổng lồ đã bị chưởng của Mộc Phong đánh văng ra xa hàng chục trượng.
Liễu Diệp giống như một huyết nhân đang mơ hồ, bất động chôn vùi trong tuyết. Nguyên anh trong cơ thể nàng bị tổn thương nặng, kinh mạch rối loạn. Đầu nàng nhô lên trên, mái tóc đen xõa tung, rụng lả tả trên mặt đất. Tính mệnh nàng chỉ như ngọn đèn trước gió, thanh đoản kiếm không biết đã văng đi đâu.
Mộc Phong kinh hãi, thất sắc lướt đến bên cạnh Liễu Diệp, thần linh chi lực trên tay hất lên, chớp mắt đã ôm nàng đưa lên khỏi mặt đất. Hắn hét lên như khóc:
- Diệp Tử, là ta đã hại nàng!
Sắc mặt Liễu Diệp trắng nhợt, không còn một tia huyết sắc. Nàng từ từ mở mắt một cách khó nhọc, đôi mắt thất thần lộ ra, khóe miệng khẽ động mang theo một nụ cười thê thảm, thều thào nói:
- Công tử, chúng ta thành công rồi sao? Chàng có thể gặp được Yên Nhiên tỷ tỷ rồi, phải vậy không?
Nhìn Liễu Diệp với đôi mắt nhòa lệ, Mộc Phong cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi tím tái, lạnh ngắt của nàng. Trong lòng hắn không ngừng oán trách bản thân, chỉ vì bản thân muốn gặp Yên Nhiên mà hắn đã đem tính mạng Liễu Diệp – một người con gái thiện lương, chung tình và có ơn cứu mạng mình ra để đánh bạc. Cả thiên hạ này e là chỉ có mình hắn mới nghĩ ra việc dùng kì hoa cấp tốc nâng công lực của một người bình thường, trong đầu thậm chí còn chưa có khái niệm tu chân. Liễu Diệp đã hoàn toàn dùng kỳ hoa để nâng cao công lực lên đến độ kiếp kì, rồi lại phải đối kháng với hàn kiếp vạn năm khó gặp.
Có những lúc, người tốt lại làm những việc không thiện lương hơn so với việc người xấu làm, dù cho ý đồ của họ có thể là rất tốt.
Mộc Phong từ từ ngẩng đầu, bỗng phát hiện sắc trời đã thay đổi, kiếp vân trên trời đã tản đi, ánh dương quang lại chiếu sáng khắp nơi, lớp tuyết dày trên núi đã bắt đầu tan, tiếng nước chảy vang lên rộn rã.
Bỗng nhiên, một đám mây mỏng màu trắng bạc trôi về phía Liễu Diệp, trong chớp mắt đã cuốn lấy nàng từ trong lòng Mộc Phong. Tiên nhạc, mĩ diệu vui tai từ không trung liên tiếp vọng xuống cùng với thanh âm niệm phật. Trên không trung, những đám mây ngũ sắc lại tiếp tục bay đến với đủ các loại hình dạng kỳ lạ. Chúng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, liên tục xoay chuyển bay về phía Liễu Diệp đang phấp phới trên không.
Trong những đám mây ngũ sắc, lam quang nhu hòa phát ra từ những cụm mây lam nhạt truyền vào cơ thể hư nhược của Liễu Diệp. Giữa đám mây, cánh tay nàng đưa lên, thân thể chìm trong một vùng ánh sáng màu sắc kỳ lạ. Chỉ trong chốc lát, nàng đã từ từ đứng trên đám mây. Hinh Y thần giáp tỏa ra hồng quang rực rỡ chiếu lên khuôn mặt hồng hào tuyệt mỹ.
Mộc Phong ngây ra như gà gỗ nhìn Liễu Diệp biến hóa trên không trung. Nàng bình tĩnh nở nụ cười ôn nhu, với sức lực của chính nàng đã kháng cự hàn kiếp thành công, đang từ từ thăng lên Tiên Giới.
Trong đám mây ngũ sắc, Liễu Diệp nhẹ vẫy tay về phía Mộc Phong, ra hiệu cho hắn mau chóng bay lên. Bạch ngọc thủ trạc trên cổ tay nàng lấp lánh bạch quang như chờ đợi.
Mộc Phong nhảy lên, hắn không thể lại bỏ lỡ cơ hội lên Tiên Giới. Sắp gặp được Yên Nhiên mà mình ngày đêm mong nhớ, Mộc Phong hưng phấn rạo rực cả cõi lòng.
- Phong ca ca, là huynh sao?
Mộc Phong vừa bay lên không trung, chợt nghe thấy một tiếng nói quen thuộc. Hắn liền ngừng lại, cúi đầu nhìn về phía có tiếng nói phát ra. Cách đó trăm trượng, có hai nữ tử bạch y phấp phới với bộ dạng kinh ngạc, mừng rỡ đang nhìn mình.
- Hàn Yên! Lan Nhi!
Mộc Phong vui mừng kêu lên.
- Công tử!
Thanh âm khẩn cấp của Liễu Diệp từ xa xa trong không trung truyền tới.
Mộc Phong ngẩng đầu nhìn Liễu Diệp đang nhanh chóng biến thành một chấm đỏ nhỏ bé, rồi lại cúi đầu nhìn về phía nhị nữ đang từ xa phi tới, trong lòng cuộn sóng dữ dội, nhất thời không biết mình nên đi về phía nào.
Chỉ do dự một chút, đến khi Mộc Phong lần thứ hai ngẩng đầu lên, tiên vân đã trôi đi mất. Trên bầu trời đã không còn hình bóng Liễu Diệp đâu nữa!
Cùng Lan Nhi bay tới chỗ Mộc Phong, Hàn Yên lao thẳng vào lòng hắn nức nở òa khóc.
Mộc Phong khẽ thở dài, đưa tay vuốt ve mái tóc của Hàn Yên một cách trìu mến rồi ôm chặt nàng vào lòng.
- Hàn Yên, Lan Nhi, những năm qua các nàng đi đâu?
Ánh mắt Mộc Phong lộ ra vẻ thê lương và ôn nhu nhìn hai nàng, nhẹ giọng hỏi.
- Ngày đó, rất nhiều yêu linh tấn công Phi Vân sơn, muội theo sư phụ, sư bá và mấy vị sư tỷ phải tận lực mới vượt qua được vòng vây. Yêu linh truy đuổi quá gắt khiến bọn muội bị phân tán trên đường. Lan Nhi liền dẫn muội đến Huyền Âm động phủ trong dãy Thái Hành sơn, nơi nàng đã từng ở. Bọn muội cùng nhau tiềm tu tại đó.
Hàn Yên ngẩng đầu, hai mắt ngấn lệ ánh lên nụ cười:
- Hôm nay, bầu trời đột nhiên phát ra tiếng nổ cực lớn, muội và Lan Nhi mới đi ra xem, hóa ra có người đang độ kiếp, vị tỷ tỷ mới thăng lên Tiên Giới đó là bằng hữu của Phong ca ca sao?
Mộc Phong mỉm cười, đang muốn giải thích thì Tiểu Tinh Linh trong cơ thể hắn đã cười hi hi, tiếp lời:
- Hàn Yên tỷ tỷ, người vừa mới thăng tiên là Liễu Diệp tỷ tỷ. Tỷ ấy từng có ân đối với chủ nhân. Bất quá, có người đã lấy ác tâm đối đãi với hảo tâm của người ta, lợi dụng sự vô tri của một thiếu nữ hoài xuân để đạt mục đích lên Tiên Giới tìm Yên Nhiên tỷ tỷ của mình, ha ha…
Khuôn mặt Mộc Phong bỗng ửng đỏ.
Hàn Yên vui mừng nói:
- Tiểu Tinh Linh, là ngươi đang nói chuyện với ta phải không?
- Ừm, Hàn Yên tỷ tỷ, nhiều năm không gặp, trí nhớ vẫn không tệ.
Tiểu Tinh Linh cười nhẹ.
Diệu Diệu phi “vù” từ trên đỉnh đầu của Mộc Phong xuống, bay quanh Hàn Yên rồi dừng lại trước mặt nàng, trang trọng nói:
- Lẽ nào tỷ tỷ là chị dâu của ta?
Sự xuất hiện đột ngột của Diệu Diệu khiến Hàn Yên kinh ngạc trợn tròn mắt, không biết con gà quái quỷ biết nói chuyện này từ chỗ nào chui ra.
Mộc Phong chìa tay tóm lấy Diệu Diệu đặt trở lại đỉnh đầu, ngượng nghịu nói:
- Hàn Yên, nó là huynh đệ gà của ta, tên là Diệu Diệu.
Hàn Yên và Lan Nhi nhìn nhau, không nhịn được phải bịt miệng cười thầm, ánh mắt của hai nàng như muốn biểu lộ với Mộc Phong: ‘’Mẹ của huynh thật tài giỏi, gà mà cũng có thể đẻ ra được’’.
- Trứng nở ra gà, gà sinh ra trứng? Mẹ của chủ nhân hóa ra là trứng? Không trách lại sinh ra chủ nhân si ngốc như vậy.
Tiểu Tinh Linh trong cơ thể Mộc Phong nhỏ giọng thầm thì với Linh Lung Thần Anh, Linh Lung Thần Anh đang che miệng cười, bỗng nhiên chớp mắt ra vẻ minh bạch:
- Chủ nhân là kẻ đần độn, mình là trứng của kẻ đần độn thì cũng đần độn sao? Tiểu tiên nữ tỉ tỉ lại nói vòng vo để chửi mắng mình đây!
Lan Nhi nở nụ cười kiều mị hỏi:
- Công tử, sao không thấy Yên Nhiên tỷ tỷ đâu vậy?
Mộc Phong thở dài nói:
- Nàng đã trải qua độ kiếp thăng lên Tiên Giới rồi.
Hàn Yên kinh dị nói:
- Ngày trước, lúc hai người ra đi, Yên Nhiên tỷ tỷ vẫn còn kém muội hai cảnh giới, không ngờ tỷ ấy lại độ kiếp nhanh như vậy, Phong ca ca, những năm qua, hai người nhất định gặp không ít kì ngộ nhỉ?
Mộc Phong cười nói:
- Hàn Yên, cảnh giới của muội cũng không thấp đâu, nội đan trong nguyên anh đã có màu lam, chỉ tiến thêm một bước nữa là độ kiếp được rồi.
Hàn Yên nhẹ nhàng nói:
- Rất may là ngày đó huynh giúp bọn muội lấy được Huyễn Thiên Hỏa Ngọc, bằng không cảnh giới của muội sao có thể dễ dàng tiến xa như vậy. Phong ca ca, huynh hãy mau kể lại kì ngộ trong những năm qua đi!
Mộc Phong mỉm cười, kể tóm tắt lại một lượt những kì ngộ đã gặp được trong khoảng thời gian chia tay với Hàn Yên.
Câu chuyện kể ra dù đơn giản nhưng lại khiến ánh mắt của Hàn Yên và Lan Nhi lộ ra vẻ thèm muốn, hâm mộ.
Lan Nhi nói:
- Đừng đứng đây nói chuyện nữa, chúng ta về Huyền Âm động phủ đi.
Mộc Phong gật đầu, ôm Hàn Yên bay sát đằng sau Lan Nhi.
Diệu Diệu thấy bộ dạng thân mật của Mộc Phong và Hàn Yên, giọng không hiểu:
- Tinh Linh tỷ tỷ, lẽ nào ca ca của ta thực sự là một kẻ ong bướm, thấy gái là yêu?
Lan Nhi cười không ngớt, Hàn Yên chìa ngọc thủ ra cốc xuống đầu Mộc Phong, lườm gã nói:
- Đồ ong bướm!
Mộc Phong chỉ có nước cười khổ, Tiểu Tinh Linh “ha ha” cười lớn:
- Diệu Diệu, ngươi cuối cùng cũng minh bạch rồi đó! Ngươi còn cho ca ca ngươi là thứ tốt đẹp sao?
- Ca ca ta không phải là thứ tốt đẹp, vậy ta là cái thứ gì? Rõ ràng là đang mắng ta không ra gì sao?
Diệu Diệu trong lòng căm hận nghĩ:
- Xú Tinh Linh! Có cơ hội, nhất định ta sẽ thu thập ngươi!
Mộc Phong cảm thấy kỳ quái, trong lòng thầm nghĩ:
- Lẽ nào thiên kiếp lần này lại không giống thiên kiếp lúc Yên Nhiên thăng tiên?
Sắc trời đột nhiên đại biến, từng trận âm phong nổi lên mạnh mẽ. Cuồng phong hung dữ trên bầu trời đã bao phủ hàng trăm dặm và không ngừng lan rộng. Kiếp vân cũng biến hóa mạnh mẽ, tuyết trắng bay đầy trời. Chỉ trong phút chốc, mặt đất đã phủ một lớp tuyết dày, cả dãy Thái Hành sơn nhanh chóng được khoác lên một lớp áo trắng xóa.
Bây giờ đang là mùa hạ, bầu trời lẽ ra không thể có tuyết lớn như vậy. Mộc Phong nhìn cảnh tượng đó trở lên ngây ngốc, đa số người và thú sẽ không kịp chuẩn bị. Cảm giác như trong thôn đối diện đang vang lên những tiếng đóng cửa “lạch cà lạch cạch”. Xa xa, trên dãy Thái Hành sơn, mãnh thú cũng đang gầm rống hoảng loạn.
- Đây là hàn kiếp vạn năm khó gặp đó!
Tiểu Tinh Linh ở trong cơ thể Mộc Phong cao giọng kinh hô, tỏ ra biết nhiều hiểu rộng.
- Hàn kiếp?
Mộc Phong ngây người, vì sao lại có thể xuất hiện hàn kiếp?
Kiếp vân trên bầu trời vẫn vần vũ điên cuồng, những đám mây đen kịt không ngừng biến đổi. Có rất nhiều tinh tú phát ra ánh sáng lấp lánh, xuyên qua những đám mây, dù không làm chói mắt nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác ớn lạnh. Kiếp vân đang vần vũ, trong chớp mắt lại giống như ngưng tụ lại, màu sắc bắt đầu chuyển sang trắng xám giống như ngọn núi tuyết khổng lồ mọc trên trời. Núi tuyết đó ngưng đọng lại và bắt đầu xoay tròn mãnh liệt. Trong sát na đấy, những băng cầu to cỡ quả trứng gà thi nhau lao về phía Liễu Diệp, khí thế hung mãnh giống như đống hạt đậu trong kho lương bị phá, trong khoảng khắc trút hết ra.
Liễu Diệp chưa từng thấy thiên kiếp, trong lòng bình thản, đoản kiếm trong tay khua lên, một màn lam quang trong chớp mắt bắn lên trời, Hinh Y thần giáp theo đó phát ánh sáng hồng sắc. Lập tức, ba loại ánh sáng màu hồng, bạch, lam va vào nhau tạo lên một tiếng nổ “Oành” long trời lở đất. Những khối băng vỡ nứt bay đầy trời giống như đạn pháo được bắn ra bốn phương tám hướng. Những tiếng nổ “băng băng băng” liên tiếp vang lên, cây cối nào bất hạnh bị kích trúng lập tức đổ ào xuống đất.
Sắc mặt Liễu Diệp có chút ngưng trọng, băng cầu trút xuống từ kiếp vân càng lúc càng nhiều. Chúng tích tụ tầng tầng, lớp lớp như núi trên ánh lam quang của đoản kiếm. Không chịu nổi áp lực, nàng khụy gối xuống mặt đất, miệng phun ra một búng máu, kiếm quang lam sắc và hồng quang của Hinh Y thần giáp bị thu nhỏ lại còn chừng ba xích, gần như chỉ còn bao bọc thân hình mảnh mai của nàng.
Mộc Phong không cử động, Tiêu Diêu châu sẵn sàng trong tay, chỉ đợi đạo hàn kiếp thứ hai giáng xuống sẽ lập tức kháng cự lại.
Liễu Diệp đang hết sức chống đỡ thì đột nhiên chính giữa kiếp vân xuất hiện một cột băng khổng lồ rộng đến vài trượng, dày đến hàng chục trượng ầm ầm lao xuống núi băng Liễu Diệp đang đỡ. Hàn kiếp cuồng bạo dường như muốn ấn chìm Liễu Diệp cùng với núi băng trên đầu nàng xuống đất.
Mộc Phong sững người, đến khi hắn nhận ra thì đã không kịp xuất thủ, Hai mắt mở to nhìn Liễu Diệp trong chớp mắt đã bị cột băng to lớn, hung dữ đó ép xuống đất.
Mộc Phong trợn trừng mắt, thân thể hóa thành một vệt kim quang bắn về chỗ Liễu Diệp bị ép xuống, cánh tay nhanh chóng xuất ra một đạo thần linh chi lực mang theo sức mạnh bài sơn đảo hải về phía cột băng. Chỉ nghe một tiếng nổ dữ dội vang lên, cột băng khổng lồ đã bị chưởng của Mộc Phong đánh văng ra xa hàng chục trượng.
Liễu Diệp giống như một huyết nhân đang mơ hồ, bất động chôn vùi trong tuyết. Nguyên anh trong cơ thể nàng bị tổn thương nặng, kinh mạch rối loạn. Đầu nàng nhô lên trên, mái tóc đen xõa tung, rụng lả tả trên mặt đất. Tính mệnh nàng chỉ như ngọn đèn trước gió, thanh đoản kiếm không biết đã văng đi đâu.
Mộc Phong kinh hãi, thất sắc lướt đến bên cạnh Liễu Diệp, thần linh chi lực trên tay hất lên, chớp mắt đã ôm nàng đưa lên khỏi mặt đất. Hắn hét lên như khóc:
- Diệp Tử, là ta đã hại nàng!
Sắc mặt Liễu Diệp trắng nhợt, không còn một tia huyết sắc. Nàng từ từ mở mắt một cách khó nhọc, đôi mắt thất thần lộ ra, khóe miệng khẽ động mang theo một nụ cười thê thảm, thều thào nói:
- Công tử, chúng ta thành công rồi sao? Chàng có thể gặp được Yên Nhiên tỷ tỷ rồi, phải vậy không?
Nhìn Liễu Diệp với đôi mắt nhòa lệ, Mộc Phong cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi tím tái, lạnh ngắt của nàng. Trong lòng hắn không ngừng oán trách bản thân, chỉ vì bản thân muốn gặp Yên Nhiên mà hắn đã đem tính mạng Liễu Diệp – một người con gái thiện lương, chung tình và có ơn cứu mạng mình ra để đánh bạc. Cả thiên hạ này e là chỉ có mình hắn mới nghĩ ra việc dùng kì hoa cấp tốc nâng công lực của một người bình thường, trong đầu thậm chí còn chưa có khái niệm tu chân. Liễu Diệp đã hoàn toàn dùng kỳ hoa để nâng cao công lực lên đến độ kiếp kì, rồi lại phải đối kháng với hàn kiếp vạn năm khó gặp.
Có những lúc, người tốt lại làm những việc không thiện lương hơn so với việc người xấu làm, dù cho ý đồ của họ có thể là rất tốt.
Mộc Phong từ từ ngẩng đầu, bỗng phát hiện sắc trời đã thay đổi, kiếp vân trên trời đã tản đi, ánh dương quang lại chiếu sáng khắp nơi, lớp tuyết dày trên núi đã bắt đầu tan, tiếng nước chảy vang lên rộn rã.
Bỗng nhiên, một đám mây mỏng màu trắng bạc trôi về phía Liễu Diệp, trong chớp mắt đã cuốn lấy nàng từ trong lòng Mộc Phong. Tiên nhạc, mĩ diệu vui tai từ không trung liên tiếp vọng xuống cùng với thanh âm niệm phật. Trên không trung, những đám mây ngũ sắc lại tiếp tục bay đến với đủ các loại hình dạng kỳ lạ. Chúng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, liên tục xoay chuyển bay về phía Liễu Diệp đang phấp phới trên không.
Trong những đám mây ngũ sắc, lam quang nhu hòa phát ra từ những cụm mây lam nhạt truyền vào cơ thể hư nhược của Liễu Diệp. Giữa đám mây, cánh tay nàng đưa lên, thân thể chìm trong một vùng ánh sáng màu sắc kỳ lạ. Chỉ trong chốc lát, nàng đã từ từ đứng trên đám mây. Hinh Y thần giáp tỏa ra hồng quang rực rỡ chiếu lên khuôn mặt hồng hào tuyệt mỹ.
Mộc Phong ngây ra như gà gỗ nhìn Liễu Diệp biến hóa trên không trung. Nàng bình tĩnh nở nụ cười ôn nhu, với sức lực của chính nàng đã kháng cự hàn kiếp thành công, đang từ từ thăng lên Tiên Giới.
Trong đám mây ngũ sắc, Liễu Diệp nhẹ vẫy tay về phía Mộc Phong, ra hiệu cho hắn mau chóng bay lên. Bạch ngọc thủ trạc trên cổ tay nàng lấp lánh bạch quang như chờ đợi.
Mộc Phong nhảy lên, hắn không thể lại bỏ lỡ cơ hội lên Tiên Giới. Sắp gặp được Yên Nhiên mà mình ngày đêm mong nhớ, Mộc Phong hưng phấn rạo rực cả cõi lòng.
- Phong ca ca, là huynh sao?
Mộc Phong vừa bay lên không trung, chợt nghe thấy một tiếng nói quen thuộc. Hắn liền ngừng lại, cúi đầu nhìn về phía có tiếng nói phát ra. Cách đó trăm trượng, có hai nữ tử bạch y phấp phới với bộ dạng kinh ngạc, mừng rỡ đang nhìn mình.
- Hàn Yên! Lan Nhi!
Mộc Phong vui mừng kêu lên.
- Công tử!
Thanh âm khẩn cấp của Liễu Diệp từ xa xa trong không trung truyền tới.
Mộc Phong ngẩng đầu nhìn Liễu Diệp đang nhanh chóng biến thành một chấm đỏ nhỏ bé, rồi lại cúi đầu nhìn về phía nhị nữ đang từ xa phi tới, trong lòng cuộn sóng dữ dội, nhất thời không biết mình nên đi về phía nào.
Chỉ do dự một chút, đến khi Mộc Phong lần thứ hai ngẩng đầu lên, tiên vân đã trôi đi mất. Trên bầu trời đã không còn hình bóng Liễu Diệp đâu nữa!
Cùng Lan Nhi bay tới chỗ Mộc Phong, Hàn Yên lao thẳng vào lòng hắn nức nở òa khóc.
Mộc Phong khẽ thở dài, đưa tay vuốt ve mái tóc của Hàn Yên một cách trìu mến rồi ôm chặt nàng vào lòng.
- Hàn Yên, Lan Nhi, những năm qua các nàng đi đâu?
Ánh mắt Mộc Phong lộ ra vẻ thê lương và ôn nhu nhìn hai nàng, nhẹ giọng hỏi.
- Ngày đó, rất nhiều yêu linh tấn công Phi Vân sơn, muội theo sư phụ, sư bá và mấy vị sư tỷ phải tận lực mới vượt qua được vòng vây. Yêu linh truy đuổi quá gắt khiến bọn muội bị phân tán trên đường. Lan Nhi liền dẫn muội đến Huyền Âm động phủ trong dãy Thái Hành sơn, nơi nàng đã từng ở. Bọn muội cùng nhau tiềm tu tại đó.
Hàn Yên ngẩng đầu, hai mắt ngấn lệ ánh lên nụ cười:
- Hôm nay, bầu trời đột nhiên phát ra tiếng nổ cực lớn, muội và Lan Nhi mới đi ra xem, hóa ra có người đang độ kiếp, vị tỷ tỷ mới thăng lên Tiên Giới đó là bằng hữu của Phong ca ca sao?
Mộc Phong mỉm cười, đang muốn giải thích thì Tiểu Tinh Linh trong cơ thể hắn đã cười hi hi, tiếp lời:
- Hàn Yên tỷ tỷ, người vừa mới thăng tiên là Liễu Diệp tỷ tỷ. Tỷ ấy từng có ân đối với chủ nhân. Bất quá, có người đã lấy ác tâm đối đãi với hảo tâm của người ta, lợi dụng sự vô tri của một thiếu nữ hoài xuân để đạt mục đích lên Tiên Giới tìm Yên Nhiên tỷ tỷ của mình, ha ha…
Khuôn mặt Mộc Phong bỗng ửng đỏ.
Hàn Yên vui mừng nói:
- Tiểu Tinh Linh, là ngươi đang nói chuyện với ta phải không?
- Ừm, Hàn Yên tỷ tỷ, nhiều năm không gặp, trí nhớ vẫn không tệ.
Tiểu Tinh Linh cười nhẹ.
Diệu Diệu phi “vù” từ trên đỉnh đầu của Mộc Phong xuống, bay quanh Hàn Yên rồi dừng lại trước mặt nàng, trang trọng nói:
- Lẽ nào tỷ tỷ là chị dâu của ta?
Sự xuất hiện đột ngột của Diệu Diệu khiến Hàn Yên kinh ngạc trợn tròn mắt, không biết con gà quái quỷ biết nói chuyện này từ chỗ nào chui ra.
Mộc Phong chìa tay tóm lấy Diệu Diệu đặt trở lại đỉnh đầu, ngượng nghịu nói:
- Hàn Yên, nó là huynh đệ gà của ta, tên là Diệu Diệu.
Hàn Yên và Lan Nhi nhìn nhau, không nhịn được phải bịt miệng cười thầm, ánh mắt của hai nàng như muốn biểu lộ với Mộc Phong: ‘’Mẹ của huynh thật tài giỏi, gà mà cũng có thể đẻ ra được’’.
- Trứng nở ra gà, gà sinh ra trứng? Mẹ của chủ nhân hóa ra là trứng? Không trách lại sinh ra chủ nhân si ngốc như vậy.
Tiểu Tinh Linh trong cơ thể Mộc Phong nhỏ giọng thầm thì với Linh Lung Thần Anh, Linh Lung Thần Anh đang che miệng cười, bỗng nhiên chớp mắt ra vẻ minh bạch:
- Chủ nhân là kẻ đần độn, mình là trứng của kẻ đần độn thì cũng đần độn sao? Tiểu tiên nữ tỉ tỉ lại nói vòng vo để chửi mắng mình đây!
Lan Nhi nở nụ cười kiều mị hỏi:
- Công tử, sao không thấy Yên Nhiên tỷ tỷ đâu vậy?
Mộc Phong thở dài nói:
- Nàng đã trải qua độ kiếp thăng lên Tiên Giới rồi.
Hàn Yên kinh dị nói:
- Ngày trước, lúc hai người ra đi, Yên Nhiên tỷ tỷ vẫn còn kém muội hai cảnh giới, không ngờ tỷ ấy lại độ kiếp nhanh như vậy, Phong ca ca, những năm qua, hai người nhất định gặp không ít kì ngộ nhỉ?
Mộc Phong cười nói:
- Hàn Yên, cảnh giới của muội cũng không thấp đâu, nội đan trong nguyên anh đã có màu lam, chỉ tiến thêm một bước nữa là độ kiếp được rồi.
Hàn Yên nhẹ nhàng nói:
- Rất may là ngày đó huynh giúp bọn muội lấy được Huyễn Thiên Hỏa Ngọc, bằng không cảnh giới của muội sao có thể dễ dàng tiến xa như vậy. Phong ca ca, huynh hãy mau kể lại kì ngộ trong những năm qua đi!
Mộc Phong mỉm cười, kể tóm tắt lại một lượt những kì ngộ đã gặp được trong khoảng thời gian chia tay với Hàn Yên.
Câu chuyện kể ra dù đơn giản nhưng lại khiến ánh mắt của Hàn Yên và Lan Nhi lộ ra vẻ thèm muốn, hâm mộ.
Lan Nhi nói:
- Đừng đứng đây nói chuyện nữa, chúng ta về Huyền Âm động phủ đi.
Mộc Phong gật đầu, ôm Hàn Yên bay sát đằng sau Lan Nhi.
Diệu Diệu thấy bộ dạng thân mật của Mộc Phong và Hàn Yên, giọng không hiểu:
- Tinh Linh tỷ tỷ, lẽ nào ca ca của ta thực sự là một kẻ ong bướm, thấy gái là yêu?
Lan Nhi cười không ngớt, Hàn Yên chìa ngọc thủ ra cốc xuống đầu Mộc Phong, lườm gã nói:
- Đồ ong bướm!
Mộc Phong chỉ có nước cười khổ, Tiểu Tinh Linh “ha ha” cười lớn:
- Diệu Diệu, ngươi cuối cùng cũng minh bạch rồi đó! Ngươi còn cho ca ca ngươi là thứ tốt đẹp sao?
- Ca ca ta không phải là thứ tốt đẹp, vậy ta là cái thứ gì? Rõ ràng là đang mắng ta không ra gì sao?
Diệu Diệu trong lòng căm hận nghĩ:
- Xú Tinh Linh! Có cơ hội, nhất định ta sẽ thu thập ngươi!
/229
|