Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 80: Tà Ma Chi Khí

/229


Rõ ràng là phía sau căn nhà có một ngọn núi, tại sao lại phải lên ngọn núi đối diện chứ? Mộc Phong quả thật không hiểu.

Mộc Phong dắt Yên Nhiên cùng bay lên ngọn núi đó, Tiểu Tinh Linh cũng không chịu đứng yên, bay ra khỏi người Mộc Phong, ả dường như được tự do thoả chí muốn tự mình bay lượn khắp nơi trong núi.

Linh Hư Thánh Cảnh là một nơi không bình thường, ban ngày chỉ bằng một nửa ban đêm, vừa nhìn thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ mà màn đêm đã nhanh chóng buông xuống. Tiểu Tinh Linh xem xét tỉ mỉ mấy canh giờ mà hầu như vẫn không có thu hoạch gì, Mộc Phong mừng thầm: "Chỉ cần đợi cho trời tối xuống là có thể quay trở về rồi, không phải là ta không muốn cố, mà thực tế là không thể cố được! Ha ha!"

Tiểu Tinh Linh lúc này có chút bực mình nhưng Mộc Phong giả vờ như không hay biết gì, cố kìm nén sự vui sướng trong lòng không để lộ ra, tỏ vẻ nghiêm túc nói:

- Tiểu Tinh Linh, ngày mai hãy quay lại tìm kĩ hơn đi, ngươi xem bây giờ trời đã sắp tối, hơn nữa nhà ngươi cũng đã mệt mỏi cả ngày trời rồi, chúng ta hãy tạm thời nghỉ ngơi một chút được không?

Tiểu Tinh Linh cười nhạt:

- Ta làm sao không biết được ý của người, phải chăng là muốn ôm Yên Nhiên tỉ tỉ đi ngủ rồi phải không.

Yên Nhiên mặt đỏ ửng lên, không nói được câu nào

- Tiểu Tinh Linh, nhà ngươi…

- Thật lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà!

Mộc Phong cười hỉ hả, trong lòng nghĩ: "Thực ra thì bây giờ ta cũng chẳng muốn làm quân tử chút nào!"

Khi quay trở về căn nhà nhỏ, Mộc Phong vội vàng dùng cấm chế bọc lấy hai tiểu oa oa đó. Lần đầu tiên có thể mạnh dạn không hề ngần ngại ôm nương tử đi ngủ, thần tiên cũng như thế cả thôi!

Ngày thứ hai ngủ dậy rất muộn, đôi má Yên Nhiên vẫn đỏ hồng, trên giường còn vương lại một vài giọt máu. Tiểu Tinh Linh cuối cùng cũng được Mộc Phong thả ra ngoài, nhìn Yên Nhiên một lát, cái bộ mặt ương ngạnh ngày hôm qua như biến chuyển thay đổi hoàn toàn, tươi cười ranh mãnh hỏi:

- Yên Nhiên tỷ, đêm qua ngủ ngon không?

Yên Nhiên mặt đỏ ửng không nói được gì. Mộc Phong vội vàng đáp thay:

- Cũng bình thường thôi, có điều đêm hơi ngắn một chút.

Tiểu Tinh Linh làm bộ dạng quả quyết hối thúc Mộc Phong.

- Cả đêm vui như vầy mà kêu ngắn, hừm, chủ nhân! Có hấp thụ năng lượng của Thất Tinh Tử Ngọc Bội thì càng phải nhanh chóng luyện công đi chứ!

Mộc Phong vội nói nhỏ nhẹ, nhưng trong lòng lại hi vọng mọi chuyện sẽ lập lại như ngày hôm qua, chẳng qua là lại lãng phí chút thời gian nữa thôi, lãng phí thời gian ban ngày thì không quan trọng, khi không có việc gì làm thì coi như là đi du ngoạn sơn thuỷ vậy:

- Tiểu Tinh Linh, chúng ta vẫn đang tìm hoa cỏ có thể tăng công lực, hôm nay ta sẽ cố gắng tìm kiếm với ngươi.

Ngày hôm đó, Tiểu Tinh Linh hầu như đã bay khắp cả Linh Hư Thánh Cảnh, nhưng vẫn không thu hoạch được kết quả gì.

Tiểu Tinh Linh hơi tuyệt vọng, tinh thần ủ rũ hẳn đi. Mộc Phong thấy vậy cũng hơi lo lắng, nói:

- Tiểu Tinh Linh, tại sao ngươi lại phải khổ tâm như vậy chứ?

Tiểu Tinh Linh tức giận nói.

- Không cần người quan tâm! Ta tình nguyện thôi!

Diệu Diệu nghiêng nghiêng đầu:

- Ta cảm thấy năng lượng Tà ma mà Tà Thần giấu kín ở phía trong động sau núi chưa chắc đã có thể hấp thu được!

- Diệu Diệu, không phải là ta chưa từng nghĩ tới, nhưng khí tà ma rất dễ làm tâm tính con người ta thay đổi, chỉ cần không cẩn thận một chút là tu thành ma tính, đó chẳng phải là mất nhiều hơn được ư!

Tiểu Tinh Linh đầy tư lự nói.

Diệu Diệu hỏi lại:

- Nếu như có thể hoá giải độc tính ở bên trong thì sẽ hấp thụ được chứ?

- Đúng vậy! Ồ, ta do sốt ruột quá đã quên chuyện chủ nhân từng hấp thu Mặc Ngọc Ngô Công nội đan đi rồi, cơ thể chủ nhân bây giờ là vạn độc cũng không thể xâm nhập vào, hấp thu năng lượng khí tà ma này vào cũng sẽ không bị làm sao cả!

Tiểu Tinh Linh vui mừng nhảy cẫng lên gọi lớn:

- Chủ nhân, người hãy mau hấp thu năng lượng này vào thử xem!

Mộc Phong mặt mày cau có khổ sở nói:

- Tiểu Tinh Linh, có cần thiết phải vội vàng thử không chứ, nếu như ta không may biến thành ma thì làm thế nào?

- Cứ thử đi rồi hãy nói, nếu cũng không được thì ăn ta đi để mau chóng nâng cao công lực!

Đôi mắt của Tiểu Tinh Linh tròn xoe ánh lên trông thật đẹp, không giống như đang đùa một chút nào cả.

Mộc Phong đáp:

- Đánh chết ta ta cũng không bao giờ ăn ngươi!

Tiểu Tinh Linh kích động nói:

- Chủ nhân à, không phải là ta ép người, nhưng nếu như người thật lòng muốn cả phần đời còn lại ở chốn này thì không bằng để cho người ăn ta đi!

- Được thôi, vậy thì hãy để ta thử xem!

Mộc Phong tuy không biết được nguyên nhân Tiểu Tinh Linh vì sao lại sốt ruột muốn tăng công lực của mình lên như vậy, nhưng hai ngày nay nhìn thấy bộ dạng thấp tha thấp thỏm của nó có thể khẳng định được một điều là chắc chắn có liên quan lớn tới bản thân mình.

Bay tới sau núi, giữa sườn núi quả nhiên là có một hang động sâu âm u, toả ra không khí lạnh rờn rợn. Mộc Phong khởi vận thần linh chi lực, đưa Yên Nhiên vào trong vòng bảo vệ, sau đó liền vận Nạp Cấm Thần Quyết, cẩn thận khai mở phong bế từ từ từng chút một ra. Bỗng một làn khí tà ma màu đỏ bỗng nhiên từ trong bay ra, Mộc Phong vội vàng phóng ra một luồng kim quang, tạo ra hình một cái túi, để khí tà ma chui vào trong đó, rồi lại ngừng vận Nạp Cấm Thần Quyết, phong bế cửa động lại như cũ. Mộc Phong thở dài một hơi, chưa đến hết thời gian uống xong một chén trà mà hắn đã hoàn thành một loạt các việc mà hắn cho là phiền toái.

Tiếp theo, Mộc Phong dùng thần thức dò tìm bên trong “cái túi” đó, sóng giao động mạnh mẽ cộng với sức nóng như thiêu như đốt đã khiến thần thức của Mộc Phong như vỡ vụn ra. Khi thu thần thức về, trong lòng Mộc Phong có chút ngạc nhiên.

Yên Nhiên vội hỏi:

- Tướng công, phải chăng là không thể hấp thụ?

- Năng lượng ẩn chứa trong khí tà ma này không nhỏ chút nào, nhưng ta không biết là có thể hấp thụ được không.

Mộc Phong có vẻ hơi khẩn trương nói.

- Ca ca, hãy để ta hấp thu nó.

Diệu Diệu vừa nghe thấy năng lượng phong phú là đã thèm đến chảy nước miếng.

Tiểu Tinh Linh bình tĩnh đáp:

- Diệu Diệu không thể hấp thụ được, chủ nhân, hãy để Linh Lung giúp đi, chúng ta bây giờ cũng không biết được thời gian trong Linh Hư Thánh Cảnh này xếp đặt như thế nào, hãy mau chóng tăng công lực đi đã.

- Lẽ nào thời gian ở nơi đây và bên ngoài là khác nhau ư?

Mộc Phong ngạc nhiên hỏi.

Tiểu Tinh Linh lo lắng trả lời:

- Đúng vậy, một ngày ở Thần Giới tương đương với một tháng của Tiên Giới, một ngày ở Tiên Giới thì dưới trần gian là một năm. Nếu như Tà Thần đặt thời gian ở Linh Hư Thánh Cảnh này cũng giống như ở Thần Giới thì e rằng sẽ rắc rối to rồi.

- Thời gian cũng có thể sắp đặt được ư?

Mộc Phong và Yên Nhiên vô cùng ngạc nhiên trợn tròn mắt ngạc nhiên.

- Chốn Linh Hư Thánh Cảnh này là do Tà Thần tự tạo mà nên, nếu như tăng vận tốc tự xoay vần của thánh cảnh gần bằng vận tốc ánh sáng thì thời gian sẽ chậm dần lại. Ngược lại, nếu ông ta để cho Linh Hư Thánh Cảnh ở vào một không gian độc lập tách biệt hoàn toàn thì thời gian ở nơi này ngược với thời gian của ngoại giới, và lại có thể sẽ biến thành nhanh vô hạn.

Tiểu Tinh Linh có vẻ lo lắng nói tiếp :

- Hi vọng rằng ông ta đặt tốc độ nơi đây càng nhanh càng tốt!

Yên Nhiên không thể kìm được vội hỏi:

- Vậy thì có thể đặt tốc độ vận chuyển của thánh cảnh này vượt qua tốc độ ánh sáng được không?-

- Cũng có thể, nhưng dự tính Tà Thần không có khả năng đó, rốt cuộc Linh Hư Thánh Cảnh không phải là của ông ta, thì làm sao có thể muốn biến thế nào thì biến được?

Mộc Phong không nhịn được ngần ngại nói:

- Nếu như tốc độ tự xoay chuyển của thánh cảnh này vượt qua tốc độ của ánh sáng thì thời gian có thể trôi ngược lại không?

- Thời gian trôi ngược lại ư? Có thể không? Trước kia khi ở Thần Giới, nghe nói tại Phàm Gian Giới có nơi gọi là địa cầu, ở đó có người đã đề ra luận tương đối về thời gian trôi ngược lại này. Thực ra thì trí tưởng tượng của người đó quả là phong phú, chắc hẳn ông ta muốn nói rằng bất kì vận động của vật chất nào cũng không thể vượt qua tốc độ của ánh sáng. Trong lí luận của ông ta, vượt qua tốc độ ánh sáng thì thời gian sẽ trôi ngược lại. Nhưng trên thực tế thì một số vật chất bình thường khi đã đạt được tốc độ ánh sáng thì sẽ tự chuyển hoá thành năng lượng, nếu như người có thể giải phóng ra năng lượng tương phản, thì chuyện người vượt qua tốc độ ánh sáng thì sẽ biến thành hiện thực. Sở dĩ chủ nhân bây giờ mới có thể bay với tốc độ của ánh sáng, cũng không có gì là chênh lệch lắm, đúng không?

Tiểu Tinh Linh lúc này hoàn toàn giống như một học giả uyên thâm, những lời nói ấy khiến Mộc Phong và Yên Nhiên ngây người ra như gà gô vậy.

Tiểu Tinh Linh vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn, lại nói tiếp:

- Tốc độ của Tiểu Kì không thể nào mà so với tốc độ ánh sáng được, nếu không thì các người làm sao có thể tháo chạy khỏi sự truy đuổi của Bích Túc được chứ? Cả vũ trụ này vô biên vô tế vô cùng rộng lớn, hãy thử nghĩ mà xem, khi vũ trụ ban đầu được tạo thành bằng một vụ nổ, từ nhân tới vùng biên duyên đó là một khoảng cách xa xôi biết nhường nào! Những tinh cầu được sinh ra sau khi nổ nếu tốc độ bay khỏi trung tâm quá chậm thì vũ trụ chẳng phải là sẽ rất nhỏ ư, vì vậy mà tốc độ bay rời khỏi trung tâm rất nhanh, vượt xa khỏi tốc độ ánh sáng…

Diệu Diệu quát lên:

- Đừng nói nữa, ta nghe tới đầu sắp sửă nổ tung rồi, tại sao lại sinh ra phiền phức như vậy chứ?

Tiểu Tinh Linh đắc ý cười :

- Chủ nhân hay là hãy tranh thủ thời gian luyện công đi, nhã nhân mới có nhã tính, người phàm tục làm sao có hứng thú mà nghe những thứ này chứ?

Mộc Phong nói nhỏ:

- Tiểu Tinh Linh thật là biết mắng mỏ người khác đấy, vô duyên vô cớ lại chọc Diệu Diệu rồi!

Mộc Phong lại nói với Linh Lung Thần Anh:

- Tiểu Linh Lung, bây giờ đến lượt nhà ngươi ra tay rồi đó, đợi chút nữa, khi ta mở túi cấm ra, một vài thần thức sẽ đi vào trong đó, ngươi hãy đi theo thần thức của ta và hút năng lượng của khí tà ma ra đây, hiểu chưa?

- Không vấn đề gì cả!

Linh Lung Thần Anh nói với vẻ vô cùng tự tin.

Mộc Phong lo lắng nhìn Yên Nhiên bên cạnh, quay người lại và nói với Tiểu Tinh Linh và Diệu Diệu :

- Tiểu Tinh Linh, Diệu Diệu, nếu như thời gian mà ta luyện công quá dài thì mọi người phải giúp ta ở bên chăm sóc cho Yên Nhiên, được không?

-Biết rồi, lôi thôi quá đi!

Tiểu Tinh Linh đáp lời.

- Ca ca yên tâm, có đệ ở đây rồi, không ai dám ức hiếp tẩu tẩu đâu!

Diệu Diệu ngước cổ lên, ra vẻ đại ca là trời đệ là đất vậy, nếu mà ta không làm chuyện đó được thì còn ai có thể đảm đương chứ.

Hai người và Tiểu Tinh Linh chỉ biết nhìn nó mà lắc đầu. Yên Nhiên ôn nhu cười nói:

- Tướng công, chàng không phải lo lắng, thiếp cũng là một tiên nhân mà, làm sao lại không thể tự chăm sóc cho mình được?-

Mộc Phong gật gật đầu, ôn tồn:

- Tiểu Linh Lung, chuẩn bị xong rồi chứ!

Thần quyết trong tay Mộc Phong động đậy, một vệt kim quang xuyên qua cấm chế trước cửa hang động, vội bay theo sát thần thức vào bên trong. Thân hình Linh Lung Thần Anh cựa quậy trong cơ thể của Mộc Phong lấy hình thức năng lượng hoá thành một bóng sáng, đầu dưới chân trên, hai chân xoè ra, toàn thân ở tư thế chữ “Y” ngược, mười đầu ngón tay tiếp thông kinh mạch chủ trong cơ thể Mộc Phong, từ giữa hai hàng lông mày một vệt sáng màu vàng cùng với những thần thức của Mộc Phong chui tọt vào trong động. Khí tà ma bị kim quang của Linh Lung Thần Anh chiếu vào và làm xoay chuyển thì ngưng tụ thành những hồng quang nhỏ li ti, cùng với kim quang chảy về phía Mộc Phong.

Mộc Phong vươn người bay lên, ngồi khoanh chân trong không trung, đôi mắt nhắm lại, để cho thần thức ngấm vào kinh mạch.

Yên Nhiên lo lắng hỏi:

- Tiểu Tinh Linh, tướng công ta hấp thu năng lượng khí tà ma vào người thật sự là sẽ không sao chứ?

-Yên Nhiên tỉ tỉ, tỉ cứ yên tâm, Mặc Ngọc Ngô Công năm xưa do khinh địch mới bị chủ nhân hoá nội đơn, nó chẳng phải là thứ dễ dàng có thể tạo ra được, cả cửu giới chỉ có nó được coi là độc tính mạnh nhất, nếu so sánh với tà độc của Ám Ma Giới thì chỉ là kiến so với voi mà thôi. Nhớ lại năm xưa Mặc Ngọc Ngô Công ở Thần Giới tung hoành ngang dọc, ngỗ ngược vô cùng! Hết thảy thần nhân đều phải sợ nó!

Tiểu Tinh Linh nhớ lại chuyện cũ, trong lòng không tránh khỏi chút buồn buồn.

Diệu Diệu nét mặt không vui nói:

- Ca ca có thứ ngon ăn rồi, Tiểu Tinh Linh, ngươi không thể nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy, cũng bắt tay vào giúp chúng ta tìm chút gì đó để ăn đi?

- Linh Hư Thánh Cảnh này ta đã tìm hết cả rồi, làm gì có thứ gì để ăn cơ chứ?

Tiểu Tinh Linh chớp chớp đôi mắt đẹp như tranh vẽ, dập tắt ngay hi vọng nhỏ nhoi trong lòng Diệu Diệu không chút thương tiếc.

Diệu Diệu hét lên:

- Nếu ca ca luyện mất hàng nghìn năm hàng vạn năm thì chúng ta chẳng phải sẽ buồn chết hay sao!

Yên Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng an ủi Diệu Diệu:

- Diệu Diệu ngoan, tỉ tỉ dẫn ngươi tới ngôi nhà nhỏ tìm xem nhé, xem còn có năng lượng gì ngon không, không chừng Tà Thần còn cất giấu thứ gì ngon hơn nữa.

Diệu Diệu nhìn chằm chằm vào Tiểu Tinh Linh khịt mũi, rồi quay đầu đi về phía ngôi nhà:

- Vẫn chỉ có mình tẩu tẩu là tốt!


/229

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status