“Con muốn cái gì?” Tiên Căng minh tôn bình tĩnh hỏi.
- Ta muốn mang đi một người từ U Minh Giới này!
Mộc Phong quay đầu liếc nhìn Bạch Tuyết minh tôn.
Bạch Tuyết khẩn trương nói:
- Ngươi không phải muốn mang ta đi chứ?
Mộc Phong nhìn bộ dạng lo lắng cuống cuồng của Bạch Tuyết, nhịn không được "ha hả" cười lớn, lòng nghĩ: “Nàng ta lẽ nào cho rằng ta muốn mang nàng ta đi cho Phong Ngân!”
- Hài tử, con muốn tìm một trợ thủ ở chỗ ta phải không?
Tiên Căng minh tôn bình tĩnh nói:
- Kỳ thật ở giới này của ta không có ai đủ mạnh mẽ để có thể giúp con, không phải là ta nhỏ nhen, lời ta nói là thực.
Mộc Phong kiên định nói:
- Ta muốn mang Vô Ngôn đi, nàng đã vì ta mà hi sinh Tiên thể của mình! Ta phải đưa nàng trở về Tiên Giới
Bạch Tuyết thở phào! Tiếng cười của Tiên Căng minh tôn truyền đến:
- Hài tử, sự phân biệt Tiên Giới và U Minh Giới vốn chỉ trên bề mặt, công lực Tiên nhân không nhất định mạnh hơn Minh nhân, tiểu cô nương Vô Ngôn khi ở Tiên Giới cùng lắm cũng chỉ là lưỡng khỏa tâm tiên nữ*, nhưng chỉ sau vài trăm năm ngắn ngủi đến Minh giới đã tu luyện đến cảnh giới của tam tâm tiên nhân, con không cảm thấy nàng ta ở U Minh Giới của ta thích hợp hơn sao?
- Vô Ngôn từng ở Tiên Giới hàng ngàn năm, nàng sinh sống ở Tiên Giới thích hợp hơn, hơn nữa Tiên nhân có không gian tự do lớn hơn nhiều Minh nhân, ta tin nàng mong muốn ở Tiên Giới hơn. Cho nên ta muốn mang nàng trở về Tiên Giới.
Mộc Phong nói.
- Thế nhưng khi nàng ta rời Tiên Giới thì đã mất đi Tiên thể nên dù quay về cũng không có ý nghĩa gì, nàng ta hiện giờ chỉ có Minh thể, lấy tu vi hiện giờ của nàng đến các giới khác đều chỉ có thể tồn tại dưới dạng hồn phách, con sẵn lòng nhìn Vô Ngôn là một linh hồn hư vô lúc ẩn lúc hiện sao?
Mộc Phong giảo hoạt cười:
- Tiên Căng đại tôn, ta tin người có biện pháp để nàng dùng thực thể tồn tại ở Tiên Giới, đúng không?
- Ha ha! Hài tử con vẫn rất quật cường, ta đích thực có biện pháp để nàng ta trở về Tiên Giới, thế nhưng vì sao ta phải giúp nàng ta?
- Bởi vì người vừa mới đáp ứng ta! Người nói khi có thể thể giúp được, nhất định người sẽ giúp ta.
Hắn rõ ràng đang chơi trò xỏ lá.
- Tính cách của con thực giống mẫu thân con, thiện lương, cố chấp, còn có chút mặt dày! Ôi! Ta còn có thể nói gì đây? Ta chỉ có thể thỏa mãn tâm nguyện của con.
Tiên Căng minh tôn than thở rồi nói tiếp:
- Bất quá, ta mặc dù có thể giúp nàng ta, nhưng muốn nàng ta có thể thuận lợi trở về Tiên Giới thì còn phải nhờ vào trợ lực của con! Con có bằng lòng không?
- Ta đương nhiên bằng lòng, người cứ nói đi, làm sao mới có thể để nàng quay về Tiên Giới thuận lợi?
- U Minh Giới của ta bản lĩnh khác thì không có, nhưng để chuyển thế một linh hồn thì có thể làm được, ta sẽ trực tiếp khiến cho tiểu cô nương đó chuyển thế lên Tiên Giới. Thế nhưng nếu để nàng ta đến Tiên Giới như vậy, e rằng con không thỏa mãn vì dẫu sao khi chuyển thế kiếp sau, nàng ta phải sinh trưởng ở Tiên Giới rất nhiều năm mới có thể khôn lớn thành người. Hơn nữa, trước khi chuyển thế phải uống Mạnh Bà thang, nàng ta có thể không muốn bị mất đi kí ức kiếp này, không bằng lòng uống thứ thuốc đó, lại quay sang khẩn cầu con. Hài tử ơi, con hãy nghĩ xem, người trong Tiên Giới mong muốn sinh con vốn rất ít, trong thời gian ngắn không dễ tìm được nhân tuyển thích hợp, nếu như nàng ta mang theo kí ức kiếp này đi đầu thai thì người trong Tiên Giới há không phải sẽ đến U Minh Giới của ta gây sự sao? Vì nói cho cùng thì tiểu cô nương này ở Tiên Giới thanh danh cũng không được tốt cho lắm! Ta tuy chẳng sợ người trong Tiên Giới đến tìm ta, thế nhưng Tiên nhân mang thai bao nhiêu năm mới có thể sinh con, dễ dàng lắm sao? Đến cuối cùng, Tiên nhân sinh hài tử đó trước sau cũng sẽ minh bạch, người ta chẳng qua chỉ là một công cụ bị con lợi dụng mà thôi, chúng ta lại nhẫn tâm như vậy sao? Con hãy suy xét những vấn đề này đi!
Mộc Phong nghe Tiên Căng minh tôn nói như vậy, lập tức trợn tròn mắt, thấy mình suy xét vấn đề quá giản đơn, thử nghĩ đến việc mình và Yên Nhiên “nỗ lực”, rồi lại để nàng mang thai Vô Ngôn vài năm, nuôi lớn dần.... Loại biện pháp này e là Yên Nhiên cũng không dễ dàng chấp nhận. Nhất thời Mộc Phong không kềm nổi, có chút khó xử.
"Vì lẽ đó con phải xuất ra chút sức lực!” Tiên Căng minh tôn kết luận.
Mộc Phong quay đầu ngây người nhìn Yên Nhiên, lẽ nào chỉ còn cách ấy thôi sao? Yên Nhiên hiểu ý tứ Mộc Phong, mặt lập tức đỏ bừng lên.
- Ha ha ha! Ai nói để hai người đi sinh hài tử? Đúng là một tên tiểu tử ngu ngốc!
Tiên Căng minh tôn nhìn ra ý nghĩ của hai người, không nhịn được ha hả cười lớn.
Mộc Phong mặt đỏ gay, nói: “Chúng ta không sinh Vô Ngôn thì ai sinh nàng ta?”
- Ta có thể phục chế một phần tế bào nguyên sinh của tiểu cô nương đó và ý thức hiện tại của nàng ta, sau đó tạo một môi trường thích hợp để thai nghén. Con mang thai bào này đến Tiên Giới hấp thụ tiên linh chi khí, để nàng sinh ra Tiên thể từ đầu, ta sẽ niêm phong ý thức vào trong tế bào nguyên sinh đó, đợi đến khi sinh ra trên đời, con hãy phục hồi ý thức cho nàng. Giờ ta sẽ dạy cho con pháp quyết hoán tỉnh ý thức, được rồi, Bạch Tuyết, ngươi đi tìm Vô Ngôn đến đây!
Mộc Phong và Yên Nhiên nghe Tiên Căng minh tôn nói, trong phút chốc kinh ngạc đến trừng mắt há miệng, U Minh Giới chí tôn quả không giống người thường, không ngờ lại có thể dụng loại phương thức này để hoàn nguyên Tiên nhân!
Bạch Tuyết cúi người hành lễ rồi tung người, giống như một làn khói trắng bay đi.
…. .... ....
Trong giây lát Phong Ngân lao đến gần Vô Ngôn, bỗng nhiên phát hiện trong tay Vô Ngôn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh đoản đao kì dị màu đen, liền vội vàng vận công hộ thể, nào ngờ không vận được công lực, trong lòng đại kinh: "trong Minh Tâm dịch đó chắc chắn có gì cổ quái!" Ý niệm trong đầu vừa mới lóe qua, đoản đao trong tay Vô Ngôn đã mang theo một cỗ hàn mang mãnh liệt đâm vào bụng hắn! Phong Ngân hiện giờ cách Vô Ngôn chỉ gần ba tấc! Vô Ngôn lạnh lùng nói: “Có biết vì sao ta muốn giết ngươi không?”
- Không biết, ta với cô nương vô oán vô cừu, cô nương vì sao muốn hại ta?
Phong Ngân miệng trào ra máu đen, vẫn không thể vận chuyển chút công lực nào.
- Bởi vì ngươi ở Tiên Giới đã từng thôn phệ tướng công của ta!
Vô Ngôn nhìn Phong Ngân lạnh lùng cười nói:
- Ta biết ngươi sớm muộn sẽ đến tìm Bạch Tuyết đại tôn, ta liền lén chuẩn bị U Minh tán cho vào trong rượu này làm thất tán công lực của ngươi. Ma đầu, thấy rượu này còn ngon nữa không? Hôm nay ta cuối cùng có thể báo cừu cho tướng công rồi! Ha ha! Ha ha!
Phong Ngân nghĩ đến lúc mình giao đấu với Bích Túc, đích thực từng thôn phệ vài Tiên nhân, bi thảm cười nói:
- Không sai, ta đã thôn phệ Tiên nhân, ta lại còn muốn cùng thê tử hắn hành lễ Chu công, ha ha! Bất quá, ngươi sẽ không giết được ta, ta là Ma thể, chỉ cần ta khôi phục công lực, loại vết thương ngoài da này, ta bất cứ lúc nào cũng có thể vận công trị khỏi! Ha ha!
Vô Ngôn mắt hiện lên vẻ oán độc, cười lạnh:
- Ma đầu, ta sẽ để cho ngươi chết được minh bạch, thanh đoản đao này của ta vốn không phải là đao bình thường, mà là đao chuyên dụng của U Minh Giới, có tên Hấp Hồn Đoạt Phách đao! Ta sẽ từ từ cắt mổ cơ thể ngươi, hút hết ba hồn bảy phách của ngươi vào trong đao, sau đó lại đem hồn phách ngươi vào Luyện Hồn tháp để từ từ, từ từ luyện hóa! Ha ha ha!
Hấp Hồn Đoạt Phách đao !
Phong Ngân lập tức sắc mặt đại biến, trên mặt thoáng hiện lên sự kinh khủng, nhưng trong chớp mắt hắn lại bình tĩnh trở lại.
Đoản đao trong tay Vô Ngôn đã từ bụng Phong Ngân cắt đến gần tâm tạng, chỉ cần cắt thêm vài phân nữa sẽ chọc thủng tâm tạng của hắn, tiếp đó là hấp thụ hồn phách của hắn, nhưng khi nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Phong Ngân thì khoái cảm phục cừu tức khắc tiêu tan, không nhịn được hỏi: “Ma đầu, ngươi không sợ chết sao?"
- Ta đã sớm không nghĩ đến việc sống sót trở về, lần này đến Minh phủ, điều ta hi vọng nhất là chết trong tay Bạch Tuyết, không ngờ lại để ngươi chiếm tiện nghi! Phong Ngân ta háo sắc thành tính, từng đùa bỡn ngàn vạn nữ nhân, hôm nay chết trong tay ngươi cũng xem là báo ứng. Ngươi động thủ đi! Để lão tử chết được thống khoái! Ngươi mà có thể khiến lão tử chớp mắt thì lão tử không phải là Phong Ngân!
Phong Ngân chăm chú nhìn đôi mắt mỹ lệ của Vô Ngôn, hờ hững mỉm cười, dáng vẻ lẫm liệt hào hùng, khí phách hiên ngang không sợ chết cao vút đến trời xanh!
Tay nàng hơi run lên, ban đầu cho rằng việc báo thù rửa hận sẽ vô cùng sảng khoái nhưng nào biết Phong Ngân trong lòng lại có ý chịu chết như vậy, nàng lại nhớ đến hắn ban nãy đối xử tình nghĩa với Mộc Phong, nhất thời không muốn hạ thủ. Máu đen từ trong cơ thể Phong Ngân cuồn cuộn chảy ra ngập tràn thanh đoản đao Vô Ngôn cầm trên tay.
"Giết hay không giết?" Vô Ngôn do dự không quyết.
Ngoài phòng phiêu dạt một vài đám mây u tối, Vô Ngôn khép hờ mắt lại, tay nắm chặt đao, trước mắt hiện lên một bóng hình hư ảo mà nàng tưởng nhớ đến khắc cốt ghi tâm...Một tia sáng nhu hòa từ không trung lướt xuống, xuyên vào trong phòng, ôm lấy cơ thể run rẩy của nàng.
“Keng.”
Một tiếng kêu giòn giã vang lên!
Câu Hồn Đoạt Phách đao bị Bạch Tuyết minh tôn phóng đến đánh rơi xuống đất. Bạch Tuyết minh tôn liếc Vô Ngôn y phục xộc xệch, nước mắt đầy mặt liền quay đâu lạnh lùng chăm chú nhìn Phong Ngân nói:
- Vô Ngôn, ngươi không thể giết hắn! Lần này hắn đến để thực hiện giao ước của Bạch Tuyết ta, để hắn lại cho ta giết! Ta sẽ khiến hắn chết được tâm phục khẩu phục!
Tiếng nói vừa dứt, Bạch Tuyết và Vô Ngôn trong chớp mắt đã biến mất, chỉ còn một mình Phong Ngân đang “ha ha” cười không dứt, cười mãi đến rơi nước mắt! Si tình mấy ngàn năm lại chỉ có thể đổi lấy sát cơ bất diệt của nàng.
………….
Bạch Tuyết minh tôn dẫn theo Vô Ngôn thần sắc thê lương chớp mắt đã đến trước Mộc Phong và Yên Nhiên, nước mắt trên khuôn mặt nàng ta vẫn còn chưa khô. Hắn ngạc nhiên trong giây lát, phẩy tay xuất ra một tia thần linh chi lực, ôn nhu lau khô những giọt lệ còn vương trên mặt Vô Ngôn, ngẩng đầu nghi hoặc liếc nhìn hai người.
Bạch Tuyết hờ hững nói:
- Nha đầu Vô Ngôn này sốt ruột báo cừu, thiếu chút nữa là giết chết tên ma đầu Phong Ngân đó.
Mộc Phong và Yên Nhiên đều biết rõ đầu đuôi câu chuyện, cùng thở dài.
- Vô Ngôn, ta sắp đưa nàng về Tiên Giới, hãy quên chút cừu hận này đi, ta sẽ để nàng vui vẻ bắt đầu cuộc sống mới!
Mộc Phong thương yêu nhìn Vô Ngôn, rồi quay đầu nhìn về phía trước nói:
- Tiên Căng đại tôn, thỉnh người xóa đi ký ức cừu hận của nàng.
Vô Ngôn ngây người nhìn Mộc Phong, thần sắc ảm đạm, thê lương.
Tiên Căng Minh Tôn nói:
- Nhân sinh giống như dòng nước chảy, tùy duyên mà đến, tùy duyên mà đi. Vô Ngôn, ngươi đến từ nơi nào, hãy trở về nơi đó đi.
Đất bằng cuồn cuộn nổi lên một màn sương trắng mỏng, nhanh chóng trùm lấy Vô Ngôn. Sương trắng càng lúc càng dày, dần dần che phủ khuôn mặt mĩ lệ và thân thể kiều diễm của nàng. Vô Ngôn nhìn Mộc Phong giọng đau buồn:
- Công tử, thiếp không có thân nhân, không có bằng hữu, Tiên nhân đều xem thiếp là con đàn bà dâm đãng, chàng cũng xem thiếp như thế sao?
Mộc Phong khẽ máy môi, lắc đầu. Tiếng nói của Vô Ngôn càng lúc càng xa, chớp mắt đã biến mất trong không trung.
*lưỡng khỏa tâm tiên nữ: tiên nữ có hai quả tiên tâm
- Ta muốn mang đi một người từ U Minh Giới này!
Mộc Phong quay đầu liếc nhìn Bạch Tuyết minh tôn.
Bạch Tuyết khẩn trương nói:
- Ngươi không phải muốn mang ta đi chứ?
Mộc Phong nhìn bộ dạng lo lắng cuống cuồng của Bạch Tuyết, nhịn không được "ha hả" cười lớn, lòng nghĩ: “Nàng ta lẽ nào cho rằng ta muốn mang nàng ta đi cho Phong Ngân!”
- Hài tử, con muốn tìm một trợ thủ ở chỗ ta phải không?
Tiên Căng minh tôn bình tĩnh nói:
- Kỳ thật ở giới này của ta không có ai đủ mạnh mẽ để có thể giúp con, không phải là ta nhỏ nhen, lời ta nói là thực.
Mộc Phong kiên định nói:
- Ta muốn mang Vô Ngôn đi, nàng đã vì ta mà hi sinh Tiên thể của mình! Ta phải đưa nàng trở về Tiên Giới
Bạch Tuyết thở phào! Tiếng cười của Tiên Căng minh tôn truyền đến:
- Hài tử, sự phân biệt Tiên Giới và U Minh Giới vốn chỉ trên bề mặt, công lực Tiên nhân không nhất định mạnh hơn Minh nhân, tiểu cô nương Vô Ngôn khi ở Tiên Giới cùng lắm cũng chỉ là lưỡng khỏa tâm tiên nữ*, nhưng chỉ sau vài trăm năm ngắn ngủi đến Minh giới đã tu luyện đến cảnh giới của tam tâm tiên nhân, con không cảm thấy nàng ta ở U Minh Giới của ta thích hợp hơn sao?
- Vô Ngôn từng ở Tiên Giới hàng ngàn năm, nàng sinh sống ở Tiên Giới thích hợp hơn, hơn nữa Tiên nhân có không gian tự do lớn hơn nhiều Minh nhân, ta tin nàng mong muốn ở Tiên Giới hơn. Cho nên ta muốn mang nàng trở về Tiên Giới.
Mộc Phong nói.
- Thế nhưng khi nàng ta rời Tiên Giới thì đã mất đi Tiên thể nên dù quay về cũng không có ý nghĩa gì, nàng ta hiện giờ chỉ có Minh thể, lấy tu vi hiện giờ của nàng đến các giới khác đều chỉ có thể tồn tại dưới dạng hồn phách, con sẵn lòng nhìn Vô Ngôn là một linh hồn hư vô lúc ẩn lúc hiện sao?
Mộc Phong giảo hoạt cười:
- Tiên Căng đại tôn, ta tin người có biện pháp để nàng dùng thực thể tồn tại ở Tiên Giới, đúng không?
- Ha ha! Hài tử con vẫn rất quật cường, ta đích thực có biện pháp để nàng ta trở về Tiên Giới, thế nhưng vì sao ta phải giúp nàng ta?
- Bởi vì người vừa mới đáp ứng ta! Người nói khi có thể thể giúp được, nhất định người sẽ giúp ta.
Hắn rõ ràng đang chơi trò xỏ lá.
- Tính cách của con thực giống mẫu thân con, thiện lương, cố chấp, còn có chút mặt dày! Ôi! Ta còn có thể nói gì đây? Ta chỉ có thể thỏa mãn tâm nguyện của con.
Tiên Căng minh tôn than thở rồi nói tiếp:
- Bất quá, ta mặc dù có thể giúp nàng ta, nhưng muốn nàng ta có thể thuận lợi trở về Tiên Giới thì còn phải nhờ vào trợ lực của con! Con có bằng lòng không?
- Ta đương nhiên bằng lòng, người cứ nói đi, làm sao mới có thể để nàng quay về Tiên Giới thuận lợi?
- U Minh Giới của ta bản lĩnh khác thì không có, nhưng để chuyển thế một linh hồn thì có thể làm được, ta sẽ trực tiếp khiến cho tiểu cô nương đó chuyển thế lên Tiên Giới. Thế nhưng nếu để nàng ta đến Tiên Giới như vậy, e rằng con không thỏa mãn vì dẫu sao khi chuyển thế kiếp sau, nàng ta phải sinh trưởng ở Tiên Giới rất nhiều năm mới có thể khôn lớn thành người. Hơn nữa, trước khi chuyển thế phải uống Mạnh Bà thang, nàng ta có thể không muốn bị mất đi kí ức kiếp này, không bằng lòng uống thứ thuốc đó, lại quay sang khẩn cầu con. Hài tử ơi, con hãy nghĩ xem, người trong Tiên Giới mong muốn sinh con vốn rất ít, trong thời gian ngắn không dễ tìm được nhân tuyển thích hợp, nếu như nàng ta mang theo kí ức kiếp này đi đầu thai thì người trong Tiên Giới há không phải sẽ đến U Minh Giới của ta gây sự sao? Vì nói cho cùng thì tiểu cô nương này ở Tiên Giới thanh danh cũng không được tốt cho lắm! Ta tuy chẳng sợ người trong Tiên Giới đến tìm ta, thế nhưng Tiên nhân mang thai bao nhiêu năm mới có thể sinh con, dễ dàng lắm sao? Đến cuối cùng, Tiên nhân sinh hài tử đó trước sau cũng sẽ minh bạch, người ta chẳng qua chỉ là một công cụ bị con lợi dụng mà thôi, chúng ta lại nhẫn tâm như vậy sao? Con hãy suy xét những vấn đề này đi!
Mộc Phong nghe Tiên Căng minh tôn nói như vậy, lập tức trợn tròn mắt, thấy mình suy xét vấn đề quá giản đơn, thử nghĩ đến việc mình và Yên Nhiên “nỗ lực”, rồi lại để nàng mang thai Vô Ngôn vài năm, nuôi lớn dần.... Loại biện pháp này e là Yên Nhiên cũng không dễ dàng chấp nhận. Nhất thời Mộc Phong không kềm nổi, có chút khó xử.
"Vì lẽ đó con phải xuất ra chút sức lực!” Tiên Căng minh tôn kết luận.
Mộc Phong quay đầu ngây người nhìn Yên Nhiên, lẽ nào chỉ còn cách ấy thôi sao? Yên Nhiên hiểu ý tứ Mộc Phong, mặt lập tức đỏ bừng lên.
- Ha ha ha! Ai nói để hai người đi sinh hài tử? Đúng là một tên tiểu tử ngu ngốc!
Tiên Căng minh tôn nhìn ra ý nghĩ của hai người, không nhịn được ha hả cười lớn.
Mộc Phong mặt đỏ gay, nói: “Chúng ta không sinh Vô Ngôn thì ai sinh nàng ta?”
- Ta có thể phục chế một phần tế bào nguyên sinh của tiểu cô nương đó và ý thức hiện tại của nàng ta, sau đó tạo một môi trường thích hợp để thai nghén. Con mang thai bào này đến Tiên Giới hấp thụ tiên linh chi khí, để nàng sinh ra Tiên thể từ đầu, ta sẽ niêm phong ý thức vào trong tế bào nguyên sinh đó, đợi đến khi sinh ra trên đời, con hãy phục hồi ý thức cho nàng. Giờ ta sẽ dạy cho con pháp quyết hoán tỉnh ý thức, được rồi, Bạch Tuyết, ngươi đi tìm Vô Ngôn đến đây!
Mộc Phong và Yên Nhiên nghe Tiên Căng minh tôn nói, trong phút chốc kinh ngạc đến trừng mắt há miệng, U Minh Giới chí tôn quả không giống người thường, không ngờ lại có thể dụng loại phương thức này để hoàn nguyên Tiên nhân!
Bạch Tuyết cúi người hành lễ rồi tung người, giống như một làn khói trắng bay đi.
…. .... ....
Trong giây lát Phong Ngân lao đến gần Vô Ngôn, bỗng nhiên phát hiện trong tay Vô Ngôn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh đoản đao kì dị màu đen, liền vội vàng vận công hộ thể, nào ngờ không vận được công lực, trong lòng đại kinh: "trong Minh Tâm dịch đó chắc chắn có gì cổ quái!" Ý niệm trong đầu vừa mới lóe qua, đoản đao trong tay Vô Ngôn đã mang theo một cỗ hàn mang mãnh liệt đâm vào bụng hắn! Phong Ngân hiện giờ cách Vô Ngôn chỉ gần ba tấc! Vô Ngôn lạnh lùng nói: “Có biết vì sao ta muốn giết ngươi không?”
- Không biết, ta với cô nương vô oán vô cừu, cô nương vì sao muốn hại ta?
Phong Ngân miệng trào ra máu đen, vẫn không thể vận chuyển chút công lực nào.
- Bởi vì ngươi ở Tiên Giới đã từng thôn phệ tướng công của ta!
Vô Ngôn nhìn Phong Ngân lạnh lùng cười nói:
- Ta biết ngươi sớm muộn sẽ đến tìm Bạch Tuyết đại tôn, ta liền lén chuẩn bị U Minh tán cho vào trong rượu này làm thất tán công lực của ngươi. Ma đầu, thấy rượu này còn ngon nữa không? Hôm nay ta cuối cùng có thể báo cừu cho tướng công rồi! Ha ha! Ha ha!
Phong Ngân nghĩ đến lúc mình giao đấu với Bích Túc, đích thực từng thôn phệ vài Tiên nhân, bi thảm cười nói:
- Không sai, ta đã thôn phệ Tiên nhân, ta lại còn muốn cùng thê tử hắn hành lễ Chu công, ha ha! Bất quá, ngươi sẽ không giết được ta, ta là Ma thể, chỉ cần ta khôi phục công lực, loại vết thương ngoài da này, ta bất cứ lúc nào cũng có thể vận công trị khỏi! Ha ha!
Vô Ngôn mắt hiện lên vẻ oán độc, cười lạnh:
- Ma đầu, ta sẽ để cho ngươi chết được minh bạch, thanh đoản đao này của ta vốn không phải là đao bình thường, mà là đao chuyên dụng của U Minh Giới, có tên Hấp Hồn Đoạt Phách đao! Ta sẽ từ từ cắt mổ cơ thể ngươi, hút hết ba hồn bảy phách của ngươi vào trong đao, sau đó lại đem hồn phách ngươi vào Luyện Hồn tháp để từ từ, từ từ luyện hóa! Ha ha ha!
Hấp Hồn Đoạt Phách đao !
Phong Ngân lập tức sắc mặt đại biến, trên mặt thoáng hiện lên sự kinh khủng, nhưng trong chớp mắt hắn lại bình tĩnh trở lại.
Đoản đao trong tay Vô Ngôn đã từ bụng Phong Ngân cắt đến gần tâm tạng, chỉ cần cắt thêm vài phân nữa sẽ chọc thủng tâm tạng của hắn, tiếp đó là hấp thụ hồn phách của hắn, nhưng khi nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Phong Ngân thì khoái cảm phục cừu tức khắc tiêu tan, không nhịn được hỏi: “Ma đầu, ngươi không sợ chết sao?"
- Ta đã sớm không nghĩ đến việc sống sót trở về, lần này đến Minh phủ, điều ta hi vọng nhất là chết trong tay Bạch Tuyết, không ngờ lại để ngươi chiếm tiện nghi! Phong Ngân ta háo sắc thành tính, từng đùa bỡn ngàn vạn nữ nhân, hôm nay chết trong tay ngươi cũng xem là báo ứng. Ngươi động thủ đi! Để lão tử chết được thống khoái! Ngươi mà có thể khiến lão tử chớp mắt thì lão tử không phải là Phong Ngân!
Phong Ngân chăm chú nhìn đôi mắt mỹ lệ của Vô Ngôn, hờ hững mỉm cười, dáng vẻ lẫm liệt hào hùng, khí phách hiên ngang không sợ chết cao vút đến trời xanh!
Tay nàng hơi run lên, ban đầu cho rằng việc báo thù rửa hận sẽ vô cùng sảng khoái nhưng nào biết Phong Ngân trong lòng lại có ý chịu chết như vậy, nàng lại nhớ đến hắn ban nãy đối xử tình nghĩa với Mộc Phong, nhất thời không muốn hạ thủ. Máu đen từ trong cơ thể Phong Ngân cuồn cuộn chảy ra ngập tràn thanh đoản đao Vô Ngôn cầm trên tay.
"Giết hay không giết?" Vô Ngôn do dự không quyết.
Ngoài phòng phiêu dạt một vài đám mây u tối, Vô Ngôn khép hờ mắt lại, tay nắm chặt đao, trước mắt hiện lên một bóng hình hư ảo mà nàng tưởng nhớ đến khắc cốt ghi tâm...Một tia sáng nhu hòa từ không trung lướt xuống, xuyên vào trong phòng, ôm lấy cơ thể run rẩy của nàng.
“Keng.”
Một tiếng kêu giòn giã vang lên!
Câu Hồn Đoạt Phách đao bị Bạch Tuyết minh tôn phóng đến đánh rơi xuống đất. Bạch Tuyết minh tôn liếc Vô Ngôn y phục xộc xệch, nước mắt đầy mặt liền quay đâu lạnh lùng chăm chú nhìn Phong Ngân nói:
- Vô Ngôn, ngươi không thể giết hắn! Lần này hắn đến để thực hiện giao ước của Bạch Tuyết ta, để hắn lại cho ta giết! Ta sẽ khiến hắn chết được tâm phục khẩu phục!
Tiếng nói vừa dứt, Bạch Tuyết và Vô Ngôn trong chớp mắt đã biến mất, chỉ còn một mình Phong Ngân đang “ha ha” cười không dứt, cười mãi đến rơi nước mắt! Si tình mấy ngàn năm lại chỉ có thể đổi lấy sát cơ bất diệt của nàng.
………….
Bạch Tuyết minh tôn dẫn theo Vô Ngôn thần sắc thê lương chớp mắt đã đến trước Mộc Phong và Yên Nhiên, nước mắt trên khuôn mặt nàng ta vẫn còn chưa khô. Hắn ngạc nhiên trong giây lát, phẩy tay xuất ra một tia thần linh chi lực, ôn nhu lau khô những giọt lệ còn vương trên mặt Vô Ngôn, ngẩng đầu nghi hoặc liếc nhìn hai người.
Bạch Tuyết hờ hững nói:
- Nha đầu Vô Ngôn này sốt ruột báo cừu, thiếu chút nữa là giết chết tên ma đầu Phong Ngân đó.
Mộc Phong và Yên Nhiên đều biết rõ đầu đuôi câu chuyện, cùng thở dài.
- Vô Ngôn, ta sắp đưa nàng về Tiên Giới, hãy quên chút cừu hận này đi, ta sẽ để nàng vui vẻ bắt đầu cuộc sống mới!
Mộc Phong thương yêu nhìn Vô Ngôn, rồi quay đầu nhìn về phía trước nói:
- Tiên Căng đại tôn, thỉnh người xóa đi ký ức cừu hận của nàng.
Vô Ngôn ngây người nhìn Mộc Phong, thần sắc ảm đạm, thê lương.
Tiên Căng Minh Tôn nói:
- Nhân sinh giống như dòng nước chảy, tùy duyên mà đến, tùy duyên mà đi. Vô Ngôn, ngươi đến từ nơi nào, hãy trở về nơi đó đi.
Đất bằng cuồn cuộn nổi lên một màn sương trắng mỏng, nhanh chóng trùm lấy Vô Ngôn. Sương trắng càng lúc càng dày, dần dần che phủ khuôn mặt mĩ lệ và thân thể kiều diễm của nàng. Vô Ngôn nhìn Mộc Phong giọng đau buồn:
- Công tử, thiếp không có thân nhân, không có bằng hữu, Tiên nhân đều xem thiếp là con đàn bà dâm đãng, chàng cũng xem thiếp như thế sao?
Mộc Phong khẽ máy môi, lắc đầu. Tiếng nói của Vô Ngôn càng lúc càng xa, chớp mắt đã biến mất trong không trung.
*lưỡng khỏa tâm tiên nữ: tiên nữ có hai quả tiên tâm
/229
|