Chiếc vòng tay đột nhiên lóe lên hồng quang, Kì Lân Thần Thú uy phong lẫm liệt phóng xuất ra ngoài.
Mộc Phong ngạc nhiên nói:
- Ngư Đản, ngươi đã cho Tiểu Ngọc thứ gì thế, sao nó lại làm theo ý của ngươi, đồng ý thả ngươi ra!
Kì Lân Thần Thú cười hì hì nói:
- Chủ nhân, tiên linh chi khí ở Tiên Giới này rất nhiều, ta ra đây để điều dưỡng , thật ra ta cũng không tặng cho nàng ta thứ gì, chỉ là cho nàng ta mượn tòa ngọc sơn dùng tạm.
Càn Khôn Như Ý Trạc trầm giọng nói:
- Là mượn sao? Tiểu Kì, nói lời phải chịu trách nhiệm. Làm người không được lật lọng, khiến ta điên lên, đừng trách ta lại nhốt ngươi vào đấy.
Kì Lân thần thú trợn mắt vội vàng nói :
- Tặng, tặng, tặng! Là ta tặng ngươi không được sao?
Sau đó lẩm bẩm một câu:
- May mà ta không phải là người, có thể không cần giữ chữ tín, sau này có cơ hội lại đòi lại!
Tiểu Tinh Linh léo nhéo nói:
- Tiểu Kì, Tiểu Ngọc này đã nhiều tuổi rồi, tính tình cổ quái, đừng có mà làm điều ngu ngốc với nó.
Càn Khôn Như Ý Trạc giọng giận dữ nói:
- Tiểu Tinh Linh, ngươi đừng có bất kính, chọc tức ta thì tới ngươi ta cũng nhốt!
Diệu Diệu bay tới trên đỉnh đầu Kì Lân Thần Thú mổ xuống đầu nó nói:
- Giả làm cái gì? Cắm rễ tỏi vào để giả làm voi sao? Tên này ngươi có cắm rễ tỏi đi nữa e rằng cũng không giả không giống voi đâu!
Những tiếng cười kì quái vang lên
- Ha ha ha!
Mộc Phong gượng cười nói:
- Tất cả đều không nói nữa, các ngươi có để ta yên không hả?
Bà nhà nó chứ, thật phiền toái, bao nhiêu quái vật cãi lộn nhau còn ra gì? Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Ngư Đản, nhà ngươi ở bên trong Tiểu Ngọc ăn được đồ gì ngon mà càng ngày càng lớn, sắp trở thành một tòa tiểu sơn rồi, thật khiến người ta sợ hãi, ngươi có thể biến nhỏ lại không?
Kì Lân Thần Thú lắc người biến hóa, thu nhỏ lại tầm như Diệu Diệu rồi nhanh chóng nhảy lên vai Mộc Phong, thè lưỡi ra liếm ta chàng ta cười hì hì nói:
- Chủ nhân, bây giờ đã được chưa?
Tai Mộc Phong vô cùng ngứa ngáy, vội nói:
- Thụt cái lưỡi thối của ngươi vào đi, đừng có liếm lung tung, cẩn thận ta xé xác ngươi!
Diệu Diệu bay tới đỉnh đầu của Mộc Phong mổ phập phập phập ba nhát vẻ đắc ý nói:
- Ngư Đản, ca ca của ta thích thế này, không thích ngươi làm thế kia, người ta chỉ thích để Yên Nhiên tỷ tỷ làm vậy thôi, hiểu không?
Yên Nhiên mặt đỏ bừng, nói:
- Diệu Diệu chết tiệt, toàn nói linh tinh!
Hai tinh linh cười ầm ỹ trong cơ thể Mộc Phong
Mộc Phong nói lớn:
- Tất cả đều không được làm loạn lên!
Diệu Diệu lập tức đứng rất nghiêm túc, Kì Lân thần thú ngoan ngoan bò lên trên vai Mộc Phong, hai tinh linh vẫn đang bịt mồm cười thầm:
Yên Nhiên vẻ mặt vẫn đỏ bừng, Mộc Phong vội vàng tiến tới gần nói nhỏ vào tai nàng:
- Lần sau vào những lúc đó, chúng ta nhốt hết đám này lại!
Yên Nhiên mặt đỏ gay, vội vàng nói:
- Ai làm thứ đó với chàng!
Lập tức một tiếng thở dài vang lên bên ngoài cơ thể Mộc Phong. Mộc Phong bối rối trong lòng nghĩ: “Bà nó chứ, sau này lão tử muốn nói chuyện yêu đương đều không yên tĩnh nổi!”
Diệu Diệu đột nhiên nói:
- Ca ca, ta ngửi thấy một mùi vị quen thuộc!
Mộc Phong ngạc nhiên nói:
- Mùi vị gì?
Diệu Diệu trả lời:
- Hình như là trên người Hàn Yên tỉ tỉ, lần đó khi huynh ôm tỉ ấy bay tại Thái Hành Sơn ta nhớ rất rõ.
Yên Nhin lườm Mộc Phong, nhìn Diệu Diệu cười tưới tắn nói:
- Diệu Diệu ngoan, ca ca của ngươi đã ôm tỉ tỉ khác sao?
- Còn ôm…
Diệu Diệu đang định lập công thì Mộc Phong vội vàng đưa tay ra bịt chăt lấy mồm nó kéo về phía mình hỏi:
- Hàn Yên ở đâu?
Diệu Diệu vỗ phật phật đôi cánh ngắn có mọc vảy lân giáp nói:
- Mùi của Hàn Yên tỉ tỉ là từ phía trước thổi tới!
Yên Nhiên trách cứ nhìn Diệu Diệu, đúng là đồ không có đầu óc.
Mộc Phong đột nhiên ôm theo yên Nhiên, bay thẳng về phía trước.
Đuổi theo cấp tốc một khắc đồng hồ, phía trước hiện ra bạch y tiên nữ tà áo phất phơ đứng trên đám mây đang bay đi.
Mộc Phong đặt Yên Nhiên xuống nhanh như một tia chợp lao lên trước:
- Hàn Yên!
Hàn Yên lao vào trong lòng Mộc Phong nước mắt tuôn ra giàn dụa không ngừng:
- Phong ca ca, chàng không cần ta nữa sao? Sao chẳng tới tìm ta?
Mộc Phong vuốt mái tóc Hàn Yên một cách yêu thương, đang định an ủi vài câu, thì đột nhiên trước mắt có một bạch y công tử rất đẹp trai tiến tới phía hai người cười nói:
- Hàn Yên nhà ta tấm lòng thay đổi thật nhanh, dám ở trước mặt ta thân mật với người đàn ông khác!
Mộc Phong giật mình lập tức đẩy Hàn Yên ra, trong lòng căng thẳng:
- Chẳng lẽ Hàn Yên còn cùng người khác hợp tịch song tu!
Hàn Yên nhất thời không đề phòng, suýt nữa ngã ra, nàng ta giận dữ nói:
- Phong ca ca, sao huynh lại đẩy ta!
Bạch y công tử bay lên phía trước ôm lấy Hàn Yên thân thiết nói:
- Hàn Yên, tên ca ca ngốc này của nàng ghen rồi! Ha ha!
Hàn Yên nhìn thấy vẻ mặt Mộc Phong buồn rầu kì quặc, quay người lại ngạc nhiên nhìn bạch y công tử:
- Ghen cái gì chứ?
Yên Nhiên bay tới ôm lấy Hàn Yên và vị bạch y công tử kia, quay đầu nhìn Mộc Phong nói:
- Chúng ta đã để chàng ta nếm đủ rồi, ha ha ha!
Mộc Phong kinh ngạc không nói nên lời. Hàn Yên lập tức kịp phản ứng lại, đưa tay kéo chiếc mũ đội trên đầu bạch y công tử nói:
- Lan Nhi, ngươi đúng là biết đùa! Uổng cho Phong ca ca khi đó đã giúp ngươi ngăn chặn thiên kiếp! Hừm!
Bạch y công tử quả nhiên là Lan Nhi, nàng ta đưa tay ra ôm lấy Hàn Yên, lập tức vẻ đẹp khiến người ta khó cưỡng lại giống như một cơn gió tây bay tới phía Mộc Phong. Mộc Phong vội vàng định thần, nhìn trước ngó sau, thầm nói:
- May mà không có người, nếu không mấy tuyệt sắc mĩ nữ này nhất định khiến cho Tiên Giới dấy lên cơn sóng lớn!
Lan Nhi mỉm cười với Mộc Phong:
- Công tử, ta cướp Hàn Yên của huynh là bị ép bất đắc dĩ, nếu như không phải ta đưa ra hạ sách này thì e rằng Hàn Yên của huynh đã sớm bị những tên tiên nhân khác cướp mất rồi, hì hì!
Mộc Phong cười nói:
- Lan Nhi, nếu như nàng không làm vậy thì e rằng không chỉ có Hàn Yên của ta bị người khác cướp đi!
Hàn Yên ngạc nhiên nói:
- Còn ai bị cướp đi nữa!
Tiểu Tinh Linh cướp lời nói:
- Đương nhiên là Lan Nhi rồi! ha ha!
- Nhiều mĩ nữ khuynh quốc khuynh thành thế này, ta đưa các nàng tới một nơi rồi tiếp tục nói chuyện!
Mộc phong nói xong, cũng không đợi ba nữ nhân trả lời, ánh sáng kim sắc lập tức ôm lấy họ vào trong lòng, một quang cầu lóe lên trên không trung nhanh như một tia chớp. Bay nửa khắc, tay Mộc Phong bấm pháp quyết, lập tức ba nữ nhân được đưa vào trong một chiếc động trắng như ngọc.
Mộc Phong lại dùng không gian khiêu dược quyết bay ra ngoài động, dùng thần pháp nhanh chóng lập một ảo trận lớn ở bên ngoài ngọn núi, lại cẩn thận kiểm tra một lượt mới yên tâm bay vào trong động.
Ba nữ nhân tuyệt thế mĩ nữ vẻ đẹp như xuân lan thu cúc đã đang bắt đầu hàn huyên náo nhiệt, ba nữ nhân thành một cái chợ, bây giờ đúng là vô cùng náo nhiệt.
Một động phủ thật đẹp thật tinh tế, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai là có thể làm xong, đặt biết là hồng lăng trên chiếc giường, mùi hương của nữ nhân, những bức tranh trên tường. Hàn Yên và Lan Nhi chưa từng được gặp Vô Ngôn, đương nhiên muốn hỏi Mộc Phong tới cùng. Mộc Phong đương nhiên không thể nào thật thà nói ra việc từng giúp Vô Ngôn trị liệu vết thương nên buộc phải hợp tịch song tu. Chỉ cần mình không thừa nhận, trên thế giới này chỉ có Diệu Diệu là tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình. Mộc Phong dùng thần thức kéo Diệu Diệu thành công thủ đồng minh:
- Diệu Diệu ngươi không được nói cho họ biết chuyện đã xảy ra trong động ngày hôm đó đấy, hiểu chưa?
Diệu Diệu cũng dùng thần thức trả lời:
- Ca ca yên tâm, ta biết rồi!
Mộc Phong nói một cách đơn giản với ba nữ nhân về việc đưa Vô Ngôn về động, ba nữ nhân đương nhiên không thể nào tin được chuyện cô nam quả nữ lại không hề xảy ra chuyện gì.
Hàn Yên tính toán rồi thì thầm vào tai Lan Nhi, sau đó quay đầu đưa mắt nhìn Diệu Diệu:
- Diệu Diệu ngoan, đi tới đây với tỉ tỉ!
Trong tay đột nhiên cầm một hạt mã não màu hồng phấn lắc lắc trước Diệu Diệu. Diệu Diệu lập tức hạ xuống lòng bàn tay của Hàn Yên nói:
- Hàn Yên tỉ tỉ có thứ gì đẹp cho ta thế?
Sau đó ngửi hít hạt mã não, rồi nói:
- Thứ này hình như có mùi vị, để ta thử một chút nha Hàn Yên tỉ tỉ.
Hàn Yên mỉm cười:
- Được thôi, Diệu Diệu trả lời ta một câu hỏi, ta sẽ cho, được không?
- Được, Hàn Yên tỉ tỉ mau nói đi, Diệu Diệu biết sẽ nói và sẽ nói hết!
- Phong ca ca ôm Vô Ngôn tỉ tỉ vào trong động sau đó còn làm chuyện gì khác nữa, đúng không?
Hàn Yên liếc nhìn Mộc Phong cười trộm, ánh mắt đó nói cho Mộc Phong rằng bản cô nương tự có cách. Bản thân không thật thà, nàng sẽ có cách để có được khoan dung được nữa! Mộc Phong vội vàng dùng thần thức một lần nữa nhắc nhở Diệu Diệu phải nói là không biết.
Diệu Diệu nói:
- Ca ca bảo ta nói với các tỉ rằng, ta không biết.
Mộc Phong giật mình, Yên Nhiên và Lan Nhi cười ha ha, Yên Nhiên bĩu môi nói:
- Biết ngay chàng không hề thật thà mà, đại dâm tặc! Ta muốn xem xem Vô Ngôn đó là thần thánh phương nào lại có khả năng dụ dỗ Phong ca ca của ta?
Mộc Phong không còn lí lẽ gì, đành cẩn thận rút Sinh Hoa Hoàn từ trong vòng tay ra, Sinh Hoa Hoàn sau khi lấy ra, Mộc Phong không khỏi kinh ngạc, tới Tiên Giới không quá một ngày Sinh Hoa Hoàn đã trở nên to như chiếc chậu rửa mặt. Trong đó có một đứa bé xinh đẹp đang ngủ say, da thịt mịn màng, toàn thân hồng hào, Vô ngôn đã thành hình, có lẽ chỉ vài ngày nữa là có thể lại xuất hiện trên Tiên Giới. Ba nữ nhân vừa nhìn, tình mẫu tử lập tức dấy lên trong lòng. Hàn Yên cẩn thận tới gần Sinh Hoa Hoàn, vui vẻ nói:
- Tiểu cô nương thật đáng yêu!
Mộc Phong trong lòng nhủ thầm:
- Vô Ngôn cũng lớn nhanh thật!
Rồi sau đó mở Thiên Nhãn cẩn thận kiếm tra một lượt, khí tiên linh xung quanh đã hình thành trạng thái xoáy ốc lan vào trong Sinh Hoa Hoàn, xem ra Năng Tụ Quyết của Tiên Căng Minh Tôn đúng là không thể nào coi thường được. Lòng hiếu kì nổi lên, Mộc Phong phóng thần thức cẩn thận nghiên cứu năng thần quyết. Sau một tuần trà, Mộc Phong đã hiểu rõ được, dùng thần thức suy nghĩ một lát, điểm liên tục vào hư không, sử dụng năng tu quyết vừa mới học được bao phủ lấy toàn bộ ngọn núi vào bên trong. Sau đó Mộc Phong nói ‘kết’, lập tức cả động phủ biến thành trung tâm từ trường, một lượng lớn khí tiên linh bị hút vào trong động.
Diệu Diệu kêu lên:
- Oa, thơm quá, thơm quá!
Ba nữ nhân đột nhiên cũng cảm thấy sự thay đổi của động phủ, Yên Nhiên không hiểu hỏi:
- Tướng công, tại sao nơi này khí tiên linh đột nhiên lại dày đặc vậy, chàng hút tới sao?
Mộc Phong cười nói:
- Năng Tụ Quyết của Tiên Căng Minh Tôn quả nhiên kì diệu, ta dùng pháp quyết trong động này, hiệu quả đúng là không tồi. Chúng ta tạm thời ở trong này tu hành thật tốt, khoảng vài ngày nữa Vô Ngôn có thể tạo lại cơ thể tiên, trở lại làm người!
Ba nữ nhân đều gật đầu đồng ý.
Mộc Phong dùng Thiên Nhãn kiểm tra một lượt xung quanh các bức vách trong động, kim quang phát ra từ mắt đều bị ngăn lại, trên những vách đã này quả có một bình tế trận pháp nhỏ, Mộc Phong khó khăn lý giải, dựa vào khả năng của Vô Ngôn và Không Không trước kia không thể nào tạo ra được một trận pháp kì diệu như thế này, chẳng nhẽ là thần nhân để lại? Mộc Phong dùng thần thức cẩn thận xuyên qua trận pháp trên vách đá, phát hiện ra trong vách đá còn có một quang ảnh khác, phía sau vách đã rốt cuộc cất giấu thứ gì? Mộc Phong kinh ngạc, lặng lẽ vận công pháp, khiến cho thần thức tiếp tục tiến vào trong vách đá….
Mộc Phong ngạc nhiên nói:
- Ngư Đản, ngươi đã cho Tiểu Ngọc thứ gì thế, sao nó lại làm theo ý của ngươi, đồng ý thả ngươi ra!
Kì Lân Thần Thú cười hì hì nói:
- Chủ nhân, tiên linh chi khí ở Tiên Giới này rất nhiều, ta ra đây để điều dưỡng , thật ra ta cũng không tặng cho nàng ta thứ gì, chỉ là cho nàng ta mượn tòa ngọc sơn dùng tạm.
Càn Khôn Như Ý Trạc trầm giọng nói:
- Là mượn sao? Tiểu Kì, nói lời phải chịu trách nhiệm. Làm người không được lật lọng, khiến ta điên lên, đừng trách ta lại nhốt ngươi vào đấy.
Kì Lân thần thú trợn mắt vội vàng nói :
- Tặng, tặng, tặng! Là ta tặng ngươi không được sao?
Sau đó lẩm bẩm một câu:
- May mà ta không phải là người, có thể không cần giữ chữ tín, sau này có cơ hội lại đòi lại!
Tiểu Tinh Linh léo nhéo nói:
- Tiểu Kì, Tiểu Ngọc này đã nhiều tuổi rồi, tính tình cổ quái, đừng có mà làm điều ngu ngốc với nó.
Càn Khôn Như Ý Trạc giọng giận dữ nói:
- Tiểu Tinh Linh, ngươi đừng có bất kính, chọc tức ta thì tới ngươi ta cũng nhốt!
Diệu Diệu bay tới trên đỉnh đầu Kì Lân Thần Thú mổ xuống đầu nó nói:
- Giả làm cái gì? Cắm rễ tỏi vào để giả làm voi sao? Tên này ngươi có cắm rễ tỏi đi nữa e rằng cũng không giả không giống voi đâu!
Những tiếng cười kì quái vang lên
- Ha ha ha!
Mộc Phong gượng cười nói:
- Tất cả đều không nói nữa, các ngươi có để ta yên không hả?
Bà nhà nó chứ, thật phiền toái, bao nhiêu quái vật cãi lộn nhau còn ra gì? Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Ngư Đản, nhà ngươi ở bên trong Tiểu Ngọc ăn được đồ gì ngon mà càng ngày càng lớn, sắp trở thành một tòa tiểu sơn rồi, thật khiến người ta sợ hãi, ngươi có thể biến nhỏ lại không?
Kì Lân Thần Thú lắc người biến hóa, thu nhỏ lại tầm như Diệu Diệu rồi nhanh chóng nhảy lên vai Mộc Phong, thè lưỡi ra liếm ta chàng ta cười hì hì nói:
- Chủ nhân, bây giờ đã được chưa?
Tai Mộc Phong vô cùng ngứa ngáy, vội nói:
- Thụt cái lưỡi thối của ngươi vào đi, đừng có liếm lung tung, cẩn thận ta xé xác ngươi!
Diệu Diệu bay tới đỉnh đầu của Mộc Phong mổ phập phập phập ba nhát vẻ đắc ý nói:
- Ngư Đản, ca ca của ta thích thế này, không thích ngươi làm thế kia, người ta chỉ thích để Yên Nhiên tỷ tỷ làm vậy thôi, hiểu không?
Yên Nhiên mặt đỏ bừng, nói:
- Diệu Diệu chết tiệt, toàn nói linh tinh!
Hai tinh linh cười ầm ỹ trong cơ thể Mộc Phong
Mộc Phong nói lớn:
- Tất cả đều không được làm loạn lên!
Diệu Diệu lập tức đứng rất nghiêm túc, Kì Lân thần thú ngoan ngoan bò lên trên vai Mộc Phong, hai tinh linh vẫn đang bịt mồm cười thầm:
Yên Nhiên vẻ mặt vẫn đỏ bừng, Mộc Phong vội vàng tiến tới gần nói nhỏ vào tai nàng:
- Lần sau vào những lúc đó, chúng ta nhốt hết đám này lại!
Yên Nhiên mặt đỏ gay, vội vàng nói:
- Ai làm thứ đó với chàng!
Lập tức một tiếng thở dài vang lên bên ngoài cơ thể Mộc Phong. Mộc Phong bối rối trong lòng nghĩ: “Bà nó chứ, sau này lão tử muốn nói chuyện yêu đương đều không yên tĩnh nổi!”
Diệu Diệu đột nhiên nói:
- Ca ca, ta ngửi thấy một mùi vị quen thuộc!
Mộc Phong ngạc nhiên nói:
- Mùi vị gì?
Diệu Diệu trả lời:
- Hình như là trên người Hàn Yên tỉ tỉ, lần đó khi huynh ôm tỉ ấy bay tại Thái Hành Sơn ta nhớ rất rõ.
Yên Nhin lườm Mộc Phong, nhìn Diệu Diệu cười tưới tắn nói:
- Diệu Diệu ngoan, ca ca của ngươi đã ôm tỉ tỉ khác sao?
- Còn ôm…
Diệu Diệu đang định lập công thì Mộc Phong vội vàng đưa tay ra bịt chăt lấy mồm nó kéo về phía mình hỏi:
- Hàn Yên ở đâu?
Diệu Diệu vỗ phật phật đôi cánh ngắn có mọc vảy lân giáp nói:
- Mùi của Hàn Yên tỉ tỉ là từ phía trước thổi tới!
Yên Nhiên trách cứ nhìn Diệu Diệu, đúng là đồ không có đầu óc.
Mộc Phong đột nhiên ôm theo yên Nhiên, bay thẳng về phía trước.
Đuổi theo cấp tốc một khắc đồng hồ, phía trước hiện ra bạch y tiên nữ tà áo phất phơ đứng trên đám mây đang bay đi.
Mộc Phong đặt Yên Nhiên xuống nhanh như một tia chợp lao lên trước:
- Hàn Yên!
Hàn Yên lao vào trong lòng Mộc Phong nước mắt tuôn ra giàn dụa không ngừng:
- Phong ca ca, chàng không cần ta nữa sao? Sao chẳng tới tìm ta?
Mộc Phong vuốt mái tóc Hàn Yên một cách yêu thương, đang định an ủi vài câu, thì đột nhiên trước mắt có một bạch y công tử rất đẹp trai tiến tới phía hai người cười nói:
- Hàn Yên nhà ta tấm lòng thay đổi thật nhanh, dám ở trước mặt ta thân mật với người đàn ông khác!
Mộc Phong giật mình lập tức đẩy Hàn Yên ra, trong lòng căng thẳng:
- Chẳng lẽ Hàn Yên còn cùng người khác hợp tịch song tu!
Hàn Yên nhất thời không đề phòng, suýt nữa ngã ra, nàng ta giận dữ nói:
- Phong ca ca, sao huynh lại đẩy ta!
Bạch y công tử bay lên phía trước ôm lấy Hàn Yên thân thiết nói:
- Hàn Yên, tên ca ca ngốc này của nàng ghen rồi! Ha ha!
Hàn Yên nhìn thấy vẻ mặt Mộc Phong buồn rầu kì quặc, quay người lại ngạc nhiên nhìn bạch y công tử:
- Ghen cái gì chứ?
Yên Nhiên bay tới ôm lấy Hàn Yên và vị bạch y công tử kia, quay đầu nhìn Mộc Phong nói:
- Chúng ta đã để chàng ta nếm đủ rồi, ha ha ha!
Mộc Phong kinh ngạc không nói nên lời. Hàn Yên lập tức kịp phản ứng lại, đưa tay kéo chiếc mũ đội trên đầu bạch y công tử nói:
- Lan Nhi, ngươi đúng là biết đùa! Uổng cho Phong ca ca khi đó đã giúp ngươi ngăn chặn thiên kiếp! Hừm!
Bạch y công tử quả nhiên là Lan Nhi, nàng ta đưa tay ra ôm lấy Hàn Yên, lập tức vẻ đẹp khiến người ta khó cưỡng lại giống như một cơn gió tây bay tới phía Mộc Phong. Mộc Phong vội vàng định thần, nhìn trước ngó sau, thầm nói:
- May mà không có người, nếu không mấy tuyệt sắc mĩ nữ này nhất định khiến cho Tiên Giới dấy lên cơn sóng lớn!
Lan Nhi mỉm cười với Mộc Phong:
- Công tử, ta cướp Hàn Yên của huynh là bị ép bất đắc dĩ, nếu như không phải ta đưa ra hạ sách này thì e rằng Hàn Yên của huynh đã sớm bị những tên tiên nhân khác cướp mất rồi, hì hì!
Mộc Phong cười nói:
- Lan Nhi, nếu như nàng không làm vậy thì e rằng không chỉ có Hàn Yên của ta bị người khác cướp đi!
Hàn Yên ngạc nhiên nói:
- Còn ai bị cướp đi nữa!
Tiểu Tinh Linh cướp lời nói:
- Đương nhiên là Lan Nhi rồi! ha ha!
- Nhiều mĩ nữ khuynh quốc khuynh thành thế này, ta đưa các nàng tới một nơi rồi tiếp tục nói chuyện!
Mộc phong nói xong, cũng không đợi ba nữ nhân trả lời, ánh sáng kim sắc lập tức ôm lấy họ vào trong lòng, một quang cầu lóe lên trên không trung nhanh như một tia chớp. Bay nửa khắc, tay Mộc Phong bấm pháp quyết, lập tức ba nữ nhân được đưa vào trong một chiếc động trắng như ngọc.
Mộc Phong lại dùng không gian khiêu dược quyết bay ra ngoài động, dùng thần pháp nhanh chóng lập một ảo trận lớn ở bên ngoài ngọn núi, lại cẩn thận kiểm tra một lượt mới yên tâm bay vào trong động.
Ba nữ nhân tuyệt thế mĩ nữ vẻ đẹp như xuân lan thu cúc đã đang bắt đầu hàn huyên náo nhiệt, ba nữ nhân thành một cái chợ, bây giờ đúng là vô cùng náo nhiệt.
Một động phủ thật đẹp thật tinh tế, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai là có thể làm xong, đặt biết là hồng lăng trên chiếc giường, mùi hương của nữ nhân, những bức tranh trên tường. Hàn Yên và Lan Nhi chưa từng được gặp Vô Ngôn, đương nhiên muốn hỏi Mộc Phong tới cùng. Mộc Phong đương nhiên không thể nào thật thà nói ra việc từng giúp Vô Ngôn trị liệu vết thương nên buộc phải hợp tịch song tu. Chỉ cần mình không thừa nhận, trên thế giới này chỉ có Diệu Diệu là tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình. Mộc Phong dùng thần thức kéo Diệu Diệu thành công thủ đồng minh:
- Diệu Diệu ngươi không được nói cho họ biết chuyện đã xảy ra trong động ngày hôm đó đấy, hiểu chưa?
Diệu Diệu cũng dùng thần thức trả lời:
- Ca ca yên tâm, ta biết rồi!
Mộc Phong nói một cách đơn giản với ba nữ nhân về việc đưa Vô Ngôn về động, ba nữ nhân đương nhiên không thể nào tin được chuyện cô nam quả nữ lại không hề xảy ra chuyện gì.
Hàn Yên tính toán rồi thì thầm vào tai Lan Nhi, sau đó quay đầu đưa mắt nhìn Diệu Diệu:
- Diệu Diệu ngoan, đi tới đây với tỉ tỉ!
Trong tay đột nhiên cầm một hạt mã não màu hồng phấn lắc lắc trước Diệu Diệu. Diệu Diệu lập tức hạ xuống lòng bàn tay của Hàn Yên nói:
- Hàn Yên tỉ tỉ có thứ gì đẹp cho ta thế?
Sau đó ngửi hít hạt mã não, rồi nói:
- Thứ này hình như có mùi vị, để ta thử một chút nha Hàn Yên tỉ tỉ.
Hàn Yên mỉm cười:
- Được thôi, Diệu Diệu trả lời ta một câu hỏi, ta sẽ cho, được không?
- Được, Hàn Yên tỉ tỉ mau nói đi, Diệu Diệu biết sẽ nói và sẽ nói hết!
- Phong ca ca ôm Vô Ngôn tỉ tỉ vào trong động sau đó còn làm chuyện gì khác nữa, đúng không?
Hàn Yên liếc nhìn Mộc Phong cười trộm, ánh mắt đó nói cho Mộc Phong rằng bản cô nương tự có cách. Bản thân không thật thà, nàng sẽ có cách để có được khoan dung được nữa! Mộc Phong vội vàng dùng thần thức một lần nữa nhắc nhở Diệu Diệu phải nói là không biết.
Diệu Diệu nói:
- Ca ca bảo ta nói với các tỉ rằng, ta không biết.
Mộc Phong giật mình, Yên Nhiên và Lan Nhi cười ha ha, Yên Nhiên bĩu môi nói:
- Biết ngay chàng không hề thật thà mà, đại dâm tặc! Ta muốn xem xem Vô Ngôn đó là thần thánh phương nào lại có khả năng dụ dỗ Phong ca ca của ta?
Mộc Phong không còn lí lẽ gì, đành cẩn thận rút Sinh Hoa Hoàn từ trong vòng tay ra, Sinh Hoa Hoàn sau khi lấy ra, Mộc Phong không khỏi kinh ngạc, tới Tiên Giới không quá một ngày Sinh Hoa Hoàn đã trở nên to như chiếc chậu rửa mặt. Trong đó có một đứa bé xinh đẹp đang ngủ say, da thịt mịn màng, toàn thân hồng hào, Vô ngôn đã thành hình, có lẽ chỉ vài ngày nữa là có thể lại xuất hiện trên Tiên Giới. Ba nữ nhân vừa nhìn, tình mẫu tử lập tức dấy lên trong lòng. Hàn Yên cẩn thận tới gần Sinh Hoa Hoàn, vui vẻ nói:
- Tiểu cô nương thật đáng yêu!
Mộc Phong trong lòng nhủ thầm:
- Vô Ngôn cũng lớn nhanh thật!
Rồi sau đó mở Thiên Nhãn cẩn thận kiếm tra một lượt, khí tiên linh xung quanh đã hình thành trạng thái xoáy ốc lan vào trong Sinh Hoa Hoàn, xem ra Năng Tụ Quyết của Tiên Căng Minh Tôn đúng là không thể nào coi thường được. Lòng hiếu kì nổi lên, Mộc Phong phóng thần thức cẩn thận nghiên cứu năng thần quyết. Sau một tuần trà, Mộc Phong đã hiểu rõ được, dùng thần thức suy nghĩ một lát, điểm liên tục vào hư không, sử dụng năng tu quyết vừa mới học được bao phủ lấy toàn bộ ngọn núi vào bên trong. Sau đó Mộc Phong nói ‘kết’, lập tức cả động phủ biến thành trung tâm từ trường, một lượng lớn khí tiên linh bị hút vào trong động.
Diệu Diệu kêu lên:
- Oa, thơm quá, thơm quá!
Ba nữ nhân đột nhiên cũng cảm thấy sự thay đổi của động phủ, Yên Nhiên không hiểu hỏi:
- Tướng công, tại sao nơi này khí tiên linh đột nhiên lại dày đặc vậy, chàng hút tới sao?
Mộc Phong cười nói:
- Năng Tụ Quyết của Tiên Căng Minh Tôn quả nhiên kì diệu, ta dùng pháp quyết trong động này, hiệu quả đúng là không tồi. Chúng ta tạm thời ở trong này tu hành thật tốt, khoảng vài ngày nữa Vô Ngôn có thể tạo lại cơ thể tiên, trở lại làm người!
Ba nữ nhân đều gật đầu đồng ý.
Mộc Phong dùng Thiên Nhãn kiểm tra một lượt xung quanh các bức vách trong động, kim quang phát ra từ mắt đều bị ngăn lại, trên những vách đã này quả có một bình tế trận pháp nhỏ, Mộc Phong khó khăn lý giải, dựa vào khả năng của Vô Ngôn và Không Không trước kia không thể nào tạo ra được một trận pháp kì diệu như thế này, chẳng nhẽ là thần nhân để lại? Mộc Phong dùng thần thức cẩn thận xuyên qua trận pháp trên vách đá, phát hiện ra trong vách đá còn có một quang ảnh khác, phía sau vách đã rốt cuộc cất giấu thứ gì? Mộc Phong kinh ngạc, lặng lẽ vận công pháp, khiến cho thần thức tiếp tục tiến vào trong vách đá….
/229
|