- Đã không phải là người trong Thần Giới, tại sao lại có thực lực của thần nhân chứ?
Mộc phong ngạc nhiên hỏi.
- Chính ta cũng không biết rõ ràng vì sao, chỉ là đoán thế mà thôi, cũng có lẽ chúng ta kiến thức còn không đủ, chưa thấy qua loại công pháp quái dị này.
Ninh Trí Viễn đáp lời.
- Đã như vậy, chúng ta cứ tới Kí Vân Sơn, ta muốn nhìn xem cái tên Bính Túc này thỉnh được ai đến.
Mộc phong biết thực lực của chính mình, trong lòng cũng không có suy nghĩ nhiều, trong thâm tâm tính toán nếu đánh không lại thì bỏ chạy. Đương nhiên Liễu Diệp và Thải Hạnh Tử thì phải cứu rồi, cho dù ngay mặt không địch được thì còn cách đánh lén, con bà nó, nếu muốn đánh nhau thì phương pháp cũng không ít, nếu không thì tất yếu sẽ phải chịu chết. Trước kia hắn đã bị lão nhân đó truy đuổi thiếu chút nữa thì mất cái mạng nhỏ này, nghĩ qua thì đối đầu đương mặt là hành động không sáng suốt chút nào cả.
Ninh Trí Viễn nhìn thoáng qua Mộc Phong, thấy hắn thực lực tựa hồ đã cao hơn trước, nghe lời đồn hắn có thể dễ dàng chế trụ năm Đại La Kim Tiên, nhiều ít bao nhiêu thì chắc cũng có được công lực của Thiên Quân. Bất quá, cho dù đánh được Bính Túc, thì có thể là đối thủ của quái nhân kia không? Trong lòng có chút không đành lòng, quay đầu khó xử nhìn Đình Vô Sương, trong ánh mắt có lộ ra ý muốn hỏi: "Thật muốn kêu hắn đi Kí Vân Sơn chịu chết ư?"
Đình Vô Sương trong tâm thầm nghĩ tới Tử Tử của nàng, Mộc Phong nếu là chết đi, cố nhiên có chút đáng tiếc, nhưng Tử Tử đang không vô cớ, lại chính là tâm can bảo bối của mình, vạn vạn lần không thể chết được, trong lòng thoáng nghĩ một cái, mắt liếc qua Mộc Phong, tựa như muốn nhìn hắn đang đi về phía hoàng tuyền vậy. Đình Vô Sương nhịn không được thở dài một cái, thầm nghĩ: "Ngươi trêu ai không được, lại muốn trêu vào cái gã Bích Túc Thiên Quân sinh tính tàn ác, bạo ngược, hẹp hòi kia chứ?"
Hàn Yên rất thông minh, vừa thấy ánh mắt của hai người trao đổi, liền biết Phong ca ca của nàng tới Kí Vân Sơn sẽ dữ nhiều lành ít, trong lòng có chút e ngại. Nàng khẽ kéo ống tay áo của Mộc Phong, ôn nhu nói:
- Phong ca ca, hay là chúng ta đi tìm thêm cao nhân hỗ trợ được không?
Mộc phong cúi đầu mỉm cười với nàng, ghé miệng vào bên tai nàng nhỏ giọng nói:
- Hàn Yên, ta nếu không đánh lại bọn họ, tự nhiên là không có ngồi yên chịu chết, muội cứ yên tâm đi.
"Gặp gỡ quái nhân có thực lực của thần nhân này lại có thể dễ dàng chạy trốn được sao?", Ninh Trí Viễn nhìn qua, âm thầm lắc lắc đầu.
- Ninh đại ca, huynh đệ ta cáo từ trước, gặp lại tại Kí Vân Sơn sau vậy!
Mộc Phong vừa nói xong từ không trung truyền đến một đoàn quang mang vàng nhạt đã bọc lấy Hàn Yên, biến mất trong nháy mắt, mọi chuyện xảy ra rất nhanh khiến hai người kia cứng lưỡi.Trong chớp mắt tại một nơi cách Kí Vân Sơn phía xa xa, Mộc Phong đột nhiên dừng lại, vững vàng đứng trên không trung. Hàn Yên ngẩng đầu nhìn Mộc Phong, khó hiểu hỏi:
- Phong ca ca, tại sao lại như vậy? Sao lại phải đến đó? Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Lúc này, địch trong bóng tối, ta ngoài ánh sáng, thực lực của quái nhân kia so với chúng ta mạnh hơn Ngoài ra nếu bay thẳng tới trong núi như vậy, bọn họ sẽ dùng tính mạng của Liễu Diệp và Tử Tử uy hiếp chúng ta, ta chẳng phải như thế thúc thủ chịu trói hay sao?
Mộc Phong mắt nhìn Hàn Yên, lộ ra một nụ cười cao thâm khó dò:
- Ta không thể thuận theo ý của bọn họ được.
Hàn Yên vừa muốn hỏi hắn nên làm sao bây giờ, đã thấy Mộc Phong tay phải khẽ động, ngón tay như hoa lan niệm động vài thủ quyết, một đạo quang mang vàng nhạt từ trong Như Ý Trạc ở bên tay trái phát ra, trong nháy mắt thì biến mất. Hàn Yên đoán rằng thủ trạc trên tay là che dấu pháp quyết, lại không rõ hắn làm vậy là có ý đồ gì ? Hàn Yên đang không biết ra sao, chợt hoa mắt, cảnh sắc chung quanh đại biến, dưới đất phô đầy bạch ngọc sáng bóng, hồn nhiên nhất thể, không lộ ra một khe nào, không trung tràn ngập khí thể màu trắng. Hàn Yên quay đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, nhẹ nhàng cười nói: - Phong ca ca, đây là nơi nào vậy? Thật là đẹp a!
Mộc Phong ôm chặt lấy Hàn Yên, cúi đầu xuống hôn nhẹ nàng, cười nói:
- Chúng ta đang ẩn thân ở bên trong Càn Khôn Như Ý Trạc, bây giờ tạm thời có thể thoải mái bay tới Kí Vân Sơn rồi.
- Không được trong cơ thể lão nhân gia ta làm loạn.
Từ Càn Khôn Như Ý Trạc truyền đến một thanh âm lạnh như băng, tựa như một chậu nước lạnh mùa đông từ trên cao dội xuống đầu hai người vậy.
Hàn Yên khuôn mặt chợt đỏ bừng, trong lòng thẹn thùng, vội vàng né tránh nụ hôn của hắn. Mộc Phong thần tình không khỏi thất vọng, nhịn không được nói đùa:
- Tiểu Ngọc, động tác nhỏ ấy mà ngươi lại cho rằng lão nhân gia ta xuân tình manh động hả? Hắc hắc!
- Tiểu tử, đừng có làm cái bộ dạng lão nhân gia đó, không thì ta cho các ngươi ra ngoài mà chậm rãi thân nhiệt!
Càn Khôn Như Ý Trạc mà đã không thích thì đến chủ nhân cũng không có để ý tới.
- Chủ nhân, từ nay về sau lại cầm ngọc trạc đeo lên tay đi khỏi chui vào đây nữa!" Tiểu Tinh Linh tại bên trong cơ thể Mộc Phong cả giận nói.
"Ngọc còn phân biệt ra nam với nữ sao?" Mộc Phong cảm thấy thật kỳ lạ.
- Chủ nhân, người hỏi Tiểu Ngọc là nam hay là nữ ? Ha ha!
Tiểu Tinh Linh cười cợt nói.
- Nhỏ tuổi mà hỗn! Các ngươi còn phân nam nữ! Lão nhân gia ta là nữ!
Càn Khôn Như Ý Trạc trầm giọng quát:
- Còn trêu làm lão nhân gia ta tức giận thì đừng trách ta không có khách khí, hừ!
Mộc Phong che lấy cái miệng đang muốn cười ra tiếng của Hàn Yên, còn hai tên tiểu thần tại bên trong cơ thể hắn thì che miệng cười trộm. Hỗn Độn Thần Thạch chớp ánh mắt không có một chút ý tứ, ai cũng không biết nó đang nghĩ cái gì. Diệu Diệu thì không hiểu được chuyện phong tình, nghiêng đầu đứng tại trên đầu Mộc Phong không có một chút hứng thú.
Càn Khôn Như Ý Trạc chỉ còn biết hừ lên mấy tiếng xả oán khí.
Mộc Phong dùng Thần linh lực tiến vào trong Càn Khôn Như Ý Trạc, vững vàng khống chế nó phi hành, trông giống như đang yên bình ngồi trên thuyền nhẹ, thản nhiên tự đắc, bên cạnh là Hàn Yên kiều mị động lòng người đang dựa vào, cũng là chàng hữu ý thiếp lại có tình vậy, chẳng có cảm giác như là sắp gặp đại địch.
Thần vật đích xác không giống vật phàm, có thể dễ dàng xuyên qua phòng thủ nghiêm ngặt của Kí Vân Sơn, trực tiếp bay xuyên vào bên trong điện. Tiến vào Tiên điện, Mộc Phong từ trong Càn Khôn Như Ý Trạc nhìn ra, không trung cấm chế rất nhiều, không thể không phòng bị.
Nguyên tưởng rằng Càn Khôn Như Ý Trạc chỉ có thể là vật phòng thủ, cho đến hôm nay, Mộc Phong rốt cục bị há mồm cứng lưỡi một lần khi nhìn thấy khả năng khác của nó, phỏng chừng có lần này còn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba với nhiều cái mới mẻ nữa, không biết miệng Mộc Phong có vì vậy mà lớn lên một ít không đây? Tiên cấm tại không trung tầng tầng xuất hiện, ba động hoàn toàn không như bình thường, Mộc Phong mặc dù có thể điều chính tuần suất ba động xuyên thấu tiên cấm, nhưng nếu là không cần tiếp xúc thì hắn căn bản không có khả năng làm được, bởi vì dùng thần thức chạm vào tiên cấm như thế thì lại sinh ra ba động nhẹ, chỉ sợ một chút ba động như vậy thì với thực lực thần nhân của quái nhân nhất định sẽ phát giác, đây là việc không cần phải nghi ngờ, thần nhân rõ ràng không chỉ có hư danh. Thực lực của người ta cao hơn ngươi gấp bội nếu ngươi không chịu thừa nhận thì là dối mình dối người. Đại khái miễn phí cho ngươi một câu: Ngươi không phải ngu ngốc, bởi vì người so với ngu ngốc còn ngu ngốc hơn nữa!
Mộc phong dĩ nhiên không có quá ngu ngốc như vậy cho nên khi hắn vừa phát ra tiếng than sợ hãi, chỉ có Hàn Yên bên cạnh hắn là cười hắn ngốc ngếch, bởi vì với bản lĩnh của nàng căn bản không nhìn ra tiên cấm bên ngoài.
Thật không biết Càn Khôn Như Ý Trạc là như thế nào làm được nữa? Mộc Phong ôm lấy Hàn Yên đứng ở trước cửa sổ trong suốt như pha lê, vô thanh vô tức xuyên quá đám tiên nhân đang đứng gác, bay tới đại điện phía trước mặt.Ở đó xuất hiện một hành lang dài tới mấy trăm trượng, hai bên hành lang toàn là hương khí của vô số các loại kỳ hoa dị thảo. Tiểu Tinh Linh cố gắng nén lại xúc động trong lòng. Lại xuyên qua mấy tiên cấm khác, Càn Khôn Như Ý Trạc mang theo hai người bay tới cuối hành lang. Ngay phía trước xuất hiện hai tiên thú canh gác dương oai diễu võ, Diệu Diệu tức khắc huyết khí dâng trào, trông bọn chúng dường như khí thế còn hơn cả thú vương, thật sự là hai cái đồ không biết trời cao đất dày! May mắn là Mộc Phong mới là chủ nhân của Càn Khôn Như Ý Trác, bằng không Tiểu Tinh Linh và Diệu Diệu có thể đã phóng ra rồi.
Chầm chậm bay vào bên trong đại điện, bên trong truyền tới tiếng oanh ca yến vũ. Mộc Phong xa xa nhìn thấy một đám tiên nữ diễm lệ đang ca những khúc tiên âm tuyệt hảo. Đây là loại tiên âm xao nhiếp lòng người, như tiếng suối trong chảy róc rách, như là tiếng trên trời chứ người trần gian nào có thể nào đàn ra được thấy được.
Hàn Yên quay đầu thấy Mộc Phong bộ dạng hồn vía trên mây, tức giận véo lấy tay hắn một cái, Mộc Phong trong lòng rùng mình, lập tức thu liễm tâm thần, cả kinh nhìn lại, bộ dạng hắn như vừa mới từ Quỷ Môn Quan trở lại vậy. Càn Khôn Như Ý Trạc dù sao cũng phải nghe hiệu lệnh Mộc Phong, thần niệm của hắn mà có vấn đề gì thì chính mình liền thụ ảnh hưởng, thiếu chút nữa đâm vào tiên cấm.
Xuyên qua đám vũ nữ, phía sau có hai người đang ngồi nâng chén thưởng vũ. Một người chính là kẻ Mộc Phong hận thấu xương - Bích Túc Thiên Quân, tên còn lại ước chừng bốn mươi tuổi, mặt ngựa mắt híp, vóc người cao gầy, đầu đội nhuyễn sa cân, mình mặc ngân bào, bên trên thêu hình tử sắc quái thú, lưng đeo dây thắt, tựa hồ cách ăn mặc cũng không khác tiên nhân bình thường lắm. Tiểu Tinh Linh nghiêng đầu nhìn kỹ hắn, rốt cục cũng không tìm ra được một đáp án chính xác:
- Người này ta chưa thấy qua!
Vừa rồi Mộc Phong tâm thần hơi động, Càn Khôn Như Ý Trạc suýt nữa va vào tiên cấm, quái nhân này đã liếc mắt nhìn tới chỗ hắn, trong mắt hiện lên ánh sáng tử sắc xuyên quá tiên cấm, Càn Khôn Như Ý Trạc rất nhanh lé tránh, khó khăn lắm mới trốn được. Mộc Phong trong tâm kinh ngạc, người này thực lực đích xác kinh người, một cái liếc mắt vừa rồi cũng khiến cho thiên địa khấp quỷ thần kinh, nếu là tiên nhân bình thường bị nhìn qua, chỉ sợ là tam hồn thất phách cũng phải bị chấn tán.
Bích Túc cười nói với quái nhân:
- Lần này có Thiện Nhược đại thần người tự mình tọa trận, tiểu tử kia nhất định không thể thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta, ta còn có một vần đề nhỏ, luôn có chút không hiểu, chẳng biết có nên hỏi hay không?
Nguyên lai quái nhân này gọi là Thiện Nhược, Mộc Phong dừng ngọc trạc lại, muốn xem bọn họ có thể nói cái gì.
-Thiên quân có chuyện gì không ngại, cứ nói thẳng.
Thiện Nhược thần thanh âm the thé, tiên cấm tại chung quanh có chút rung động.
- Thần Giới rất nhiều năm không có để ý tới những việc nhỏ thế này tại Tiên Giới, không biết có đại sự gì lại phiền đại thần người tự mình tới một chuyến này vậy?
Bính Túc cung kính hỏi.
- Có lời đồn Kỳ Lân Thần Thú xuất hiện ở Tiên Giới, ta phụng mệnh tới đây xem xét, chẳng biết hay không có việc này?
Thiện Nhược nói.
- Mấy tháng trước, chúng ta quả thật thấy Kỳ Lân Thần Thú hiện diện tại Tiên Giới, mặc dù kỳ lân hiếm có, nhưng cũng không thể đủ sức làm kinh động tới Thần Giới chứ?
Bính Túc hỏi một cách cẩn trọng.
- Nghe nói đầu kỳ lân có chút đặc biệt, toàn thân lân phiến, sắc vàng, có phải hay không?
- Đúng vậy, Đại thần tại Thần Giới xa xôi mà đối với Tiên Giới biết rõ tường tận thế, chẳng lẽ kỳ lân này có chỗ đặc biệt?
- Đây là bí mật tại Thần Giới, ngươi tốt nhất không cần hỏi nhiều!
Thiên Nhược Thần tức khắc trầm mặt xuống.
Bích Túc bị dọa, cũng không dám hỏi nhiều nữa, nịnh nọt hỏi:
- Chúng ta tiếp tục xem ca múa nào, những lĩnh vũ này là do kim linh hoa tu luyện thành tiên, không biết có hợp khẩu vị của đại thần không?
Thiện Nhược Thần mặt ngựa chợt dãn ra, cặp mắt híp như tỏa sáng, nở nụ dâm dật gật đầu.
Mộc Phong mắng thầm:
- Mẹ hắn chứ, thần nhân lại có tính như vậy nữa, chẳng biết thanh tu thế nào?
Chợt nghĩ lại chính mình cũng luôn có nghĩ tới chuyện thưởng hoa, thường thường là được tâm ý viên mãn, bản tính cũng không kém là bao nhiêu, liền tự lấy cớ nghĩ là: "Dù có là quân tử đi nữa nhưng khi háo sắc thì sao lại ko có sự ham muốn chứ." Nghĩ xuôi xong hắn lấy làm đắc ý, cẩn trọng thao túng Càn Khôn Như Ý Trạc tránh xa khỏi tiên cấm, cách xa khỏi hai người, tiềm nhập vào bên trong hậu điện.
-------------------------------
Xin cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ chúng tôi, hãy thanks tất cả các chương truyện bạn đọc tại Tàng Thư Viện, vì những chương truyện này là công lao của các dịch giả, biên dịch và biên tập viên khổ công làm tặng các bạn. Với việc đó bạn đã thực đang động viên và ủng hộ chúng tôi rất nhiều.
Chúc vui vẻ !!!
Thân,
Tàng Thư Viện - Vũ Đường - Phong Lưu Bang
Mộc phong ngạc nhiên hỏi.
- Chính ta cũng không biết rõ ràng vì sao, chỉ là đoán thế mà thôi, cũng có lẽ chúng ta kiến thức còn không đủ, chưa thấy qua loại công pháp quái dị này.
Ninh Trí Viễn đáp lời.
- Đã như vậy, chúng ta cứ tới Kí Vân Sơn, ta muốn nhìn xem cái tên Bính Túc này thỉnh được ai đến.
Mộc phong biết thực lực của chính mình, trong lòng cũng không có suy nghĩ nhiều, trong thâm tâm tính toán nếu đánh không lại thì bỏ chạy. Đương nhiên Liễu Diệp và Thải Hạnh Tử thì phải cứu rồi, cho dù ngay mặt không địch được thì còn cách đánh lén, con bà nó, nếu muốn đánh nhau thì phương pháp cũng không ít, nếu không thì tất yếu sẽ phải chịu chết. Trước kia hắn đã bị lão nhân đó truy đuổi thiếu chút nữa thì mất cái mạng nhỏ này, nghĩ qua thì đối đầu đương mặt là hành động không sáng suốt chút nào cả.
Ninh Trí Viễn nhìn thoáng qua Mộc Phong, thấy hắn thực lực tựa hồ đã cao hơn trước, nghe lời đồn hắn có thể dễ dàng chế trụ năm Đại La Kim Tiên, nhiều ít bao nhiêu thì chắc cũng có được công lực của Thiên Quân. Bất quá, cho dù đánh được Bính Túc, thì có thể là đối thủ của quái nhân kia không? Trong lòng có chút không đành lòng, quay đầu khó xử nhìn Đình Vô Sương, trong ánh mắt có lộ ra ý muốn hỏi: "Thật muốn kêu hắn đi Kí Vân Sơn chịu chết ư?"
Đình Vô Sương trong tâm thầm nghĩ tới Tử Tử của nàng, Mộc Phong nếu là chết đi, cố nhiên có chút đáng tiếc, nhưng Tử Tử đang không vô cớ, lại chính là tâm can bảo bối của mình, vạn vạn lần không thể chết được, trong lòng thoáng nghĩ một cái, mắt liếc qua Mộc Phong, tựa như muốn nhìn hắn đang đi về phía hoàng tuyền vậy. Đình Vô Sương nhịn không được thở dài một cái, thầm nghĩ: "Ngươi trêu ai không được, lại muốn trêu vào cái gã Bích Túc Thiên Quân sinh tính tàn ác, bạo ngược, hẹp hòi kia chứ?"
Hàn Yên rất thông minh, vừa thấy ánh mắt của hai người trao đổi, liền biết Phong ca ca của nàng tới Kí Vân Sơn sẽ dữ nhiều lành ít, trong lòng có chút e ngại. Nàng khẽ kéo ống tay áo của Mộc Phong, ôn nhu nói:
- Phong ca ca, hay là chúng ta đi tìm thêm cao nhân hỗ trợ được không?
Mộc phong cúi đầu mỉm cười với nàng, ghé miệng vào bên tai nàng nhỏ giọng nói:
- Hàn Yên, ta nếu không đánh lại bọn họ, tự nhiên là không có ngồi yên chịu chết, muội cứ yên tâm đi.
"Gặp gỡ quái nhân có thực lực của thần nhân này lại có thể dễ dàng chạy trốn được sao?", Ninh Trí Viễn nhìn qua, âm thầm lắc lắc đầu.
- Ninh đại ca, huynh đệ ta cáo từ trước, gặp lại tại Kí Vân Sơn sau vậy!
Mộc Phong vừa nói xong từ không trung truyền đến một đoàn quang mang vàng nhạt đã bọc lấy Hàn Yên, biến mất trong nháy mắt, mọi chuyện xảy ra rất nhanh khiến hai người kia cứng lưỡi.Trong chớp mắt tại một nơi cách Kí Vân Sơn phía xa xa, Mộc Phong đột nhiên dừng lại, vững vàng đứng trên không trung. Hàn Yên ngẩng đầu nhìn Mộc Phong, khó hiểu hỏi:
- Phong ca ca, tại sao lại như vậy? Sao lại phải đến đó? Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Lúc này, địch trong bóng tối, ta ngoài ánh sáng, thực lực của quái nhân kia so với chúng ta mạnh hơn Ngoài ra nếu bay thẳng tới trong núi như vậy, bọn họ sẽ dùng tính mạng của Liễu Diệp và Tử Tử uy hiếp chúng ta, ta chẳng phải như thế thúc thủ chịu trói hay sao?
Mộc Phong mắt nhìn Hàn Yên, lộ ra một nụ cười cao thâm khó dò:
- Ta không thể thuận theo ý của bọn họ được.
Hàn Yên vừa muốn hỏi hắn nên làm sao bây giờ, đã thấy Mộc Phong tay phải khẽ động, ngón tay như hoa lan niệm động vài thủ quyết, một đạo quang mang vàng nhạt từ trong Như Ý Trạc ở bên tay trái phát ra, trong nháy mắt thì biến mất. Hàn Yên đoán rằng thủ trạc trên tay là che dấu pháp quyết, lại không rõ hắn làm vậy là có ý đồ gì ? Hàn Yên đang không biết ra sao, chợt hoa mắt, cảnh sắc chung quanh đại biến, dưới đất phô đầy bạch ngọc sáng bóng, hồn nhiên nhất thể, không lộ ra một khe nào, không trung tràn ngập khí thể màu trắng. Hàn Yên quay đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, nhẹ nhàng cười nói: - Phong ca ca, đây là nơi nào vậy? Thật là đẹp a!
Mộc Phong ôm chặt lấy Hàn Yên, cúi đầu xuống hôn nhẹ nàng, cười nói:
- Chúng ta đang ẩn thân ở bên trong Càn Khôn Như Ý Trạc, bây giờ tạm thời có thể thoải mái bay tới Kí Vân Sơn rồi.
- Không được trong cơ thể lão nhân gia ta làm loạn.
Từ Càn Khôn Như Ý Trạc truyền đến một thanh âm lạnh như băng, tựa như một chậu nước lạnh mùa đông từ trên cao dội xuống đầu hai người vậy.
Hàn Yên khuôn mặt chợt đỏ bừng, trong lòng thẹn thùng, vội vàng né tránh nụ hôn của hắn. Mộc Phong thần tình không khỏi thất vọng, nhịn không được nói đùa:
- Tiểu Ngọc, động tác nhỏ ấy mà ngươi lại cho rằng lão nhân gia ta xuân tình manh động hả? Hắc hắc!
- Tiểu tử, đừng có làm cái bộ dạng lão nhân gia đó, không thì ta cho các ngươi ra ngoài mà chậm rãi thân nhiệt!
Càn Khôn Như Ý Trạc mà đã không thích thì đến chủ nhân cũng không có để ý tới.
- Chủ nhân, từ nay về sau lại cầm ngọc trạc đeo lên tay đi khỏi chui vào đây nữa!" Tiểu Tinh Linh tại bên trong cơ thể Mộc Phong cả giận nói.
"Ngọc còn phân biệt ra nam với nữ sao?" Mộc Phong cảm thấy thật kỳ lạ.
- Chủ nhân, người hỏi Tiểu Ngọc là nam hay là nữ ? Ha ha!
Tiểu Tinh Linh cười cợt nói.
- Nhỏ tuổi mà hỗn! Các ngươi còn phân nam nữ! Lão nhân gia ta là nữ!
Càn Khôn Như Ý Trạc trầm giọng quát:
- Còn trêu làm lão nhân gia ta tức giận thì đừng trách ta không có khách khí, hừ!
Mộc Phong che lấy cái miệng đang muốn cười ra tiếng của Hàn Yên, còn hai tên tiểu thần tại bên trong cơ thể hắn thì che miệng cười trộm. Hỗn Độn Thần Thạch chớp ánh mắt không có một chút ý tứ, ai cũng không biết nó đang nghĩ cái gì. Diệu Diệu thì không hiểu được chuyện phong tình, nghiêng đầu đứng tại trên đầu Mộc Phong không có một chút hứng thú.
Càn Khôn Như Ý Trạc chỉ còn biết hừ lên mấy tiếng xả oán khí.
Mộc Phong dùng Thần linh lực tiến vào trong Càn Khôn Như Ý Trạc, vững vàng khống chế nó phi hành, trông giống như đang yên bình ngồi trên thuyền nhẹ, thản nhiên tự đắc, bên cạnh là Hàn Yên kiều mị động lòng người đang dựa vào, cũng là chàng hữu ý thiếp lại có tình vậy, chẳng có cảm giác như là sắp gặp đại địch.
Thần vật đích xác không giống vật phàm, có thể dễ dàng xuyên qua phòng thủ nghiêm ngặt của Kí Vân Sơn, trực tiếp bay xuyên vào bên trong điện. Tiến vào Tiên điện, Mộc Phong từ trong Càn Khôn Như Ý Trạc nhìn ra, không trung cấm chế rất nhiều, không thể không phòng bị.
Nguyên tưởng rằng Càn Khôn Như Ý Trạc chỉ có thể là vật phòng thủ, cho đến hôm nay, Mộc Phong rốt cục bị há mồm cứng lưỡi một lần khi nhìn thấy khả năng khác của nó, phỏng chừng có lần này còn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba với nhiều cái mới mẻ nữa, không biết miệng Mộc Phong có vì vậy mà lớn lên một ít không đây? Tiên cấm tại không trung tầng tầng xuất hiện, ba động hoàn toàn không như bình thường, Mộc Phong mặc dù có thể điều chính tuần suất ba động xuyên thấu tiên cấm, nhưng nếu là không cần tiếp xúc thì hắn căn bản không có khả năng làm được, bởi vì dùng thần thức chạm vào tiên cấm như thế thì lại sinh ra ba động nhẹ, chỉ sợ một chút ba động như vậy thì với thực lực thần nhân của quái nhân nhất định sẽ phát giác, đây là việc không cần phải nghi ngờ, thần nhân rõ ràng không chỉ có hư danh. Thực lực của người ta cao hơn ngươi gấp bội nếu ngươi không chịu thừa nhận thì là dối mình dối người. Đại khái miễn phí cho ngươi một câu: Ngươi không phải ngu ngốc, bởi vì người so với ngu ngốc còn ngu ngốc hơn nữa!
Mộc phong dĩ nhiên không có quá ngu ngốc như vậy cho nên khi hắn vừa phát ra tiếng than sợ hãi, chỉ có Hàn Yên bên cạnh hắn là cười hắn ngốc ngếch, bởi vì với bản lĩnh của nàng căn bản không nhìn ra tiên cấm bên ngoài.
Thật không biết Càn Khôn Như Ý Trạc là như thế nào làm được nữa? Mộc Phong ôm lấy Hàn Yên đứng ở trước cửa sổ trong suốt như pha lê, vô thanh vô tức xuyên quá đám tiên nhân đang đứng gác, bay tới đại điện phía trước mặt.Ở đó xuất hiện một hành lang dài tới mấy trăm trượng, hai bên hành lang toàn là hương khí của vô số các loại kỳ hoa dị thảo. Tiểu Tinh Linh cố gắng nén lại xúc động trong lòng. Lại xuyên qua mấy tiên cấm khác, Càn Khôn Như Ý Trạc mang theo hai người bay tới cuối hành lang. Ngay phía trước xuất hiện hai tiên thú canh gác dương oai diễu võ, Diệu Diệu tức khắc huyết khí dâng trào, trông bọn chúng dường như khí thế còn hơn cả thú vương, thật sự là hai cái đồ không biết trời cao đất dày! May mắn là Mộc Phong mới là chủ nhân của Càn Khôn Như Ý Trác, bằng không Tiểu Tinh Linh và Diệu Diệu có thể đã phóng ra rồi.
Chầm chậm bay vào bên trong đại điện, bên trong truyền tới tiếng oanh ca yến vũ. Mộc Phong xa xa nhìn thấy một đám tiên nữ diễm lệ đang ca những khúc tiên âm tuyệt hảo. Đây là loại tiên âm xao nhiếp lòng người, như tiếng suối trong chảy róc rách, như là tiếng trên trời chứ người trần gian nào có thể nào đàn ra được thấy được.
Hàn Yên quay đầu thấy Mộc Phong bộ dạng hồn vía trên mây, tức giận véo lấy tay hắn một cái, Mộc Phong trong lòng rùng mình, lập tức thu liễm tâm thần, cả kinh nhìn lại, bộ dạng hắn như vừa mới từ Quỷ Môn Quan trở lại vậy. Càn Khôn Như Ý Trạc dù sao cũng phải nghe hiệu lệnh Mộc Phong, thần niệm của hắn mà có vấn đề gì thì chính mình liền thụ ảnh hưởng, thiếu chút nữa đâm vào tiên cấm.
Xuyên qua đám vũ nữ, phía sau có hai người đang ngồi nâng chén thưởng vũ. Một người chính là kẻ Mộc Phong hận thấu xương - Bích Túc Thiên Quân, tên còn lại ước chừng bốn mươi tuổi, mặt ngựa mắt híp, vóc người cao gầy, đầu đội nhuyễn sa cân, mình mặc ngân bào, bên trên thêu hình tử sắc quái thú, lưng đeo dây thắt, tựa hồ cách ăn mặc cũng không khác tiên nhân bình thường lắm. Tiểu Tinh Linh nghiêng đầu nhìn kỹ hắn, rốt cục cũng không tìm ra được một đáp án chính xác:
- Người này ta chưa thấy qua!
Vừa rồi Mộc Phong tâm thần hơi động, Càn Khôn Như Ý Trạc suýt nữa va vào tiên cấm, quái nhân này đã liếc mắt nhìn tới chỗ hắn, trong mắt hiện lên ánh sáng tử sắc xuyên quá tiên cấm, Càn Khôn Như Ý Trạc rất nhanh lé tránh, khó khăn lắm mới trốn được. Mộc Phong trong tâm kinh ngạc, người này thực lực đích xác kinh người, một cái liếc mắt vừa rồi cũng khiến cho thiên địa khấp quỷ thần kinh, nếu là tiên nhân bình thường bị nhìn qua, chỉ sợ là tam hồn thất phách cũng phải bị chấn tán.
Bích Túc cười nói với quái nhân:
- Lần này có Thiện Nhược đại thần người tự mình tọa trận, tiểu tử kia nhất định không thể thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta, ta còn có một vần đề nhỏ, luôn có chút không hiểu, chẳng biết có nên hỏi hay không?
Nguyên lai quái nhân này gọi là Thiện Nhược, Mộc Phong dừng ngọc trạc lại, muốn xem bọn họ có thể nói cái gì.
-Thiên quân có chuyện gì không ngại, cứ nói thẳng.
Thiện Nhược thần thanh âm the thé, tiên cấm tại chung quanh có chút rung động.
- Thần Giới rất nhiều năm không có để ý tới những việc nhỏ thế này tại Tiên Giới, không biết có đại sự gì lại phiền đại thần người tự mình tới một chuyến này vậy?
Bính Túc cung kính hỏi.
- Có lời đồn Kỳ Lân Thần Thú xuất hiện ở Tiên Giới, ta phụng mệnh tới đây xem xét, chẳng biết hay không có việc này?
Thiện Nhược nói.
- Mấy tháng trước, chúng ta quả thật thấy Kỳ Lân Thần Thú hiện diện tại Tiên Giới, mặc dù kỳ lân hiếm có, nhưng cũng không thể đủ sức làm kinh động tới Thần Giới chứ?
Bính Túc hỏi một cách cẩn trọng.
- Nghe nói đầu kỳ lân có chút đặc biệt, toàn thân lân phiến, sắc vàng, có phải hay không?
- Đúng vậy, Đại thần tại Thần Giới xa xôi mà đối với Tiên Giới biết rõ tường tận thế, chẳng lẽ kỳ lân này có chỗ đặc biệt?
- Đây là bí mật tại Thần Giới, ngươi tốt nhất không cần hỏi nhiều!
Thiên Nhược Thần tức khắc trầm mặt xuống.
Bích Túc bị dọa, cũng không dám hỏi nhiều nữa, nịnh nọt hỏi:
- Chúng ta tiếp tục xem ca múa nào, những lĩnh vũ này là do kim linh hoa tu luyện thành tiên, không biết có hợp khẩu vị của đại thần không?
Thiện Nhược Thần mặt ngựa chợt dãn ra, cặp mắt híp như tỏa sáng, nở nụ dâm dật gật đầu.
Mộc Phong mắng thầm:
- Mẹ hắn chứ, thần nhân lại có tính như vậy nữa, chẳng biết thanh tu thế nào?
Chợt nghĩ lại chính mình cũng luôn có nghĩ tới chuyện thưởng hoa, thường thường là được tâm ý viên mãn, bản tính cũng không kém là bao nhiêu, liền tự lấy cớ nghĩ là: "Dù có là quân tử đi nữa nhưng khi háo sắc thì sao lại ko có sự ham muốn chứ." Nghĩ xuôi xong hắn lấy làm đắc ý, cẩn trọng thao túng Càn Khôn Như Ý Trạc tránh xa khỏi tiên cấm, cách xa khỏi hai người, tiềm nhập vào bên trong hậu điện.
-------------------------------
Xin cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ chúng tôi, hãy thanks tất cả các chương truyện bạn đọc tại Tàng Thư Viện, vì những chương truyện này là công lao của các dịch giả, biên dịch và biên tập viên khổ công làm tặng các bạn. Với việc đó bạn đã thực đang động viên và ủng hộ chúng tôi rất nhiều.
Chúc vui vẻ !!!
Thân,
Tàng Thư Viện - Vũ Đường - Phong Lưu Bang
/229
|