Tư Tư trở về Tương Đông Hiên sau bữa tiệc trà, tinh thần uể oải không vui. Nàng muốn đến Dụ Kiến cung tìm anh họ nhưng nghe bảo cơn giận của hoàng thượng chưa nguôi, thế là không dám sang. Tư Tư ân hận cầm chiếc đai lưng trên tay. Nếu nàng không bất cẩn làm rách thì bây giờ đã tặng cho Ca Dương rồi. Tư Tư còn thấy áy náy với Sử Hựu Trát, nhìn vẻ vui mừng của hắn nàng làm sao nói ra sự thật được?
Tiệc trà chiều nay có quá nhiều người, mặc dù Tiểu Mai tỷ tỷ đứng phía sau thì thầm tường thuật lai lịch nhưng Tư Tư vẫn không thể nhớ hết ai là ai. Nàng chỉ một lòng nghĩ đến Ca Dương, không biết hắn sẽ giận bao lâu, có phải rất thất vọng vì nàng không?
Tư Tư thờ ơ lãnh đạm, không có nhiệt tình theo đuổi cuộc nói chuyện với các vị phu nhân, khiến cho không khí vui vẻ dần lạnh xuống, rất nhàm chán. Sử Mỹ Cảnh vẫn tỏ ra nhiệt tình mười phần, nàng lớn hơn Tư Tư hai tuổi, là em gái cùng mẹ của Hựu Trát ca ca. Nể tình bằng hữu, Tư Tư cố gắng cười với cô ấy, kín đáo rút tay lại. Nàng thực không thích bộ dạng thân thiết của một người xa lạ, quen biết giữa họ đâu đến mức chị chị em em dính sát vào nhau. Sử Mỹ Cảnh tự cho là đúng, còn dám lớn gan gọi nàng là “tẩu tẩu”.
Người xưa có dạy, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không được nói bừa. Sử phu nhân đen mặt, chưa kịp la mắng đứa con gái ngu ngốc thì Tư Tư đã dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô ta.
-Bổn cung nhớ rõ mình còn chưa gả cho ai. Hai tiếng tẩu tẩu thật không dám nhận!
Sử Mỹ Cảnh ngưng cười, biết bản thân lỡ lời nên vội vàng quỳ xuống xin tội.
-Điện hạ thứ lỗi, tiểu nữ vui quá không chú ý ngôn từ, mong điện hạ trách phạt!
Người ta đã chủ động xin phạt, Quận chúa cũng không muốn làm nàng thất vọng:
-Vậy ngươi về chép một trăm lần Nữ tắc, Nữ giới đi!
Sử Mỹ Cảnh ngạc nhiên nhìn lên, muộn màng nhận ra người đang nói không phải tiểu cô nương bình thường mà là đương kim Quận chúa hoàng triều, vai vế Minh Châu cao bằng trưởng công chúa. Mỹ Cảnh suy nghĩ đơn giản, cứ tưởng người ta thích anh trai thì nhất định cũng thích mình.
Lần đầu tiên Tương Tư ngồi ở ghế chủ vị, áo bào đỏ rực, khuôn trang nghiêm nghị, dáng vẻ không giống với Tư Tư mà Ca Dương biết chút nào. Con người luôn có nhiều chiếc mặt nạ để đối nhân xử thế! Quận chúa ít nói nhưng mở miệng có uy, mọi người dần thay đổi ý niệm ban đầu, trở nên dè dặt cẩn thận hơn. Từ hôm đó, trong giới thượng lưu ở kinh thành có lời đồn đại, nghe bảo Quận chúa điện hạ lãnh đạm cao quý, tuy còn trẻ nhưng đã có phong thái hoàng tộc, người thường không thể tới gần!
-Lãnh đạm cao quý? Không thể tới gần?
Nghe Ninh công công báo lại, Ca Dương thích thú nhướng chân mày. Hắn buồn cười nhìn cô bé ngủ gật trong lòng mình, đưa tay xoa vụn bánh còn dính trên môi. Ca Dương từng lo lắng tính tình khả ái ngây thơ của nàng sẽ khiến người ta nảy sinh ý đồ lợi dụng, cho dù hắn hết sức bảo vệ cũng không thể cam đoan nàng luôn luôn bình an. Tạo hình “lãnh đạm cao quý” này thật sự cần thiết, không biết là nàng cố ý hay vô tình?
Lại nói tiệc trà ngày hôm đó, mọi người ra về mà không thu được chút ích lợi nào. Sử Hựu Trát cố ý nán lại, đợi Tư Tư ở vườn đào gần Ngự hoa viên. Hắn hơi xúc động nhìn cô gái nhỏ mới một năm không gặp mà đã thay đổi nhiều như vậy. Nhớ mùa đông năm ngoái họ lần đầu hạnh ngộ ở kinh thành. Hôm ấy Hựu Trát ra chợ lựa một món quà sinh nhật cho em gái, đứng ở gian hàng thủ công nhìn trúng chiếc đèn kéo quân xinh xắn tinh xảo, lúc giơ tay muốn lấy thì đã chậm một nhịp. Chiếc đèn bị một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo nhấc lên. Nhìn theo đôi tay ấy, hắn trông thấy một tiểu cô nương mặc kiện áo trắng hồng, đầu tết hai bím tóc nhỏ, thắt nơ rũ xuống bên vai. Sử Hựu Trát mở to mắt, giống như phát hiện ra một miền đất lạ.
-Xin lỗi… công tử cũng muốn mua cái đèn này sao? Có thể nhường cho tôi không?
Nàng ăn nói lễ độ, cho thấy giáo dục rất tốt. Quần áo nàng mặc nhìn tưởng đơn giản nhưng toàn bộ đều là gấm lụa quý giá, a hoàn theo hầu có võ công cao cường. Sử Hựu Trát tinh mắt đánh giá, kinh nghiệm mách bảo cô gái này xuất thân không tầm thường. Dĩ nhiên hắn sẽ không tranh giành một cái lồng đèn với cô gái xinh đẹp này, ngược lại còn hào phóng bảo:
-Tiểu thư thật có mắt nhìn hàng, chỉ trách tại hạ đã chậm một bước. Không bằng để tại hạ trả tiền cho cái đèn này, đổi lại nàng có thể cho ta biết quý danh không?
Hắn cũng thật bất ngờ vì lời gạ gẫm quá trực tiếp của mình. Xưa nay Sử Hựu Trát vẫn phản cảm với mấy trò ghẹo gái của lũ bạn đồng học. Ngô Hà Nguyên từng nói hắn quá nghiêm túc khách khí, khiến cho các cô nương ái mộ mà không dám tiến tới làm quen. Thế mà vừa mới gặp vị tiểu thư này hắn lại dám mở lời thô tục như vậy. Sử Hựu Trát cảm thấy không ổn, muốn xin lỗi trước ai ngờ nàng vô tư cười nói:
-Tiểu muội họ Chu, nếu công tử hào phóng như vậy thì tiểu muội cũng không từ chối!
Xem ra nàng không bị hành động của hắn gây ác cảm. Hựu Trát sung sướng trong lòng, lập tức trả bạc cho chủ quầy, cùng với Chu tiểu thư rời đi. Hình như kiếp trước họ là bạn bè, tán gẫu hết sức ăn ý. Hắn lớn hơn nàng sáu tuổi nhưng phát hiện có một số kiến thức mình còn thua kém, nói chuyện với cô gái thông minh hòa nhã vô cùng thú vị. Cứ như vậy, họ quen biết một năm, chỉ qua lại thư từ là chủ yếu nhưng hắn chờ mong từng bức thư nàng gửi. Nét chữ rất đẹp, vừa mềm lại vừa cứng rắn, nàng viết theo mẫu tự Phức Thảo, kiểu viết này phức tạp và trí tuệ hơn mẫu tự thường, ngay cả sĩ tử nhà quan cũng không có nhiều người am hiểu sâu sắc. Viết được chữ Phức Thảo một cách uyển chuyển thành thạo như vậy lại càng hiếm thấy. Sử Hựu Trát rất tò mò sư phụ của nàng là ai. Hắn dĩ nhiên không đoán ra, từ dấu phết, nét đơn, từ cách cầm bút cho tới cách chấm mực đều là đương kim bệ hạ đích thân dạy nàng. Khi nàng còn nhỏ hắn bế ở trong lòng, vừa dỗ dành vừa ép buộc nàng tập viết. Khi nàng lớn hơn hắn đặt một chiếc bàn con bên dưới thư án, để nàng tự tập viết còn mình chuyên tâm xem tấu chương, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên phải nhắc nhở cô bé không được lười biếng. Vì thế, trong chữ của nàng có nét mềm mại của tiểu Quận chúa và nét mạnh mẽ như bậc quân vương.
Bạn qua thư là một cách quen biết thịnh hành giữa nam nữ ở Khương La. Nếu hẹn hò gặp nhau dễ bị soi mói đánh giá thì trao đổi văn thơ lại tao nhã thanh lịch. Ban đầu Hựu Trát điều tra những gia đình họ Chu trong thành, không phát hiện có tiểu thư nào tên là Chu Tương Tư cả. Nàng bảo hắn đưa thư cho trưởng quầy ở Khôi Túc Lâu, đây là quán rượu nổi tiếng nhất Đế đô. Hắn điều tra lại thấy người đứng sau Khôi Túc Lâu là một vị họ Ngô. Tất cả manh mối dường như đứt đoạn. Sử Hựu Trát không đề cập việc này với nàng, nàng càng muốn giấu thì hắn càng quyết tâm tìm ra. Cuối cùng phải nhờ tới tên bằng hữu chí thân – Ngô Hà Nguyên. Cha của hắn là Ngô Thái học sĩ có địa vị rất cao ở Hàn Lâm Viện. Khi Ngô Hà Nguyên nghe xong câu chuyện, hắn liền vỗ vai Hựu Trát phá lên cười:
-Khôi Túc Lâu là đầu mối thông tin của kinh thành, họ Ngô mà cậu nói là phụ thân của ta! Vị tiểu thư kia chắc chắn không phải họ Chu, chẳng lẽ cậu không biết ở kinh thành có họ ghép sao?
Họ ghép? Ở kinh tất nhiên có nhiều họ ghép. Âu Dương, Đông Phương, Trần Đình,… Họ ghép của Chu là gì? Đó là Chu Lạc! Sử Hựu Trát vừa kinh ngạc vừa thất vọng. Hóa ra nàng là con cháu hoàng gia, vậy mà hắn không nghĩ ra. Nếu Tương Tư là người hoàng tộc thì hắn có trèo cao nổi không? Hựu Trát còn đang bâng khuâng thì Ngô Hà Nguyên đã dập tắt luôn chút hy vọng của hắn:
-Nói nhỏ cho cậu biết, cậu đụng phải củ khoai nóng rồi! Quận chúa của phủ Hòa An vương có phong hào Minh Châu nhưng tên khai sanh của nàng là Chu Lạc Tương Tư, vừa khéo hiện tại là mùa đông, mỗi năm điện hạ đều hồi kinh nghỉ đông. Theo mình thấy, người cậu gặp chắn chắn là Minh Châu Quận chúa rồi…
Biết lai lịch “khủng khiếp” của Tương Tư, Sử công tử mất ngủ hết mấy ngày, tới sáng ngày thứ ba thì ghi danh dự thi Khoa cử. Vốn dĩ Sử lão gia muốn hắn học tập thêm vài năm nữa thế nhưng Hựu Trát lại tự ý ghi danh sớm. Kể từ ngày đó, hắn dồn hết trí lực vào hai việc, viết thư cho Tương Tư và chong đèn đọc sách. Thật may mắn là vòng sơ khảo hắn đứng thứ nhì, đợi tới xuân năm sau thi trung khảo, mùa hè thi phúc khảo. Sử Hựu Trát đã nghĩ, mình nhất định phải đỗ Trạng Nguyên. Mọi năm Tân khoa trạng nguyên diện kiến hoàng đế đều được xin một phần thưởng, hắn muốn xin bệ hạ ban hôn, để hắn lấy người thương về nhà!
Năm nay Tương Tư làm lễ chải tóc, hắn mặt dày thỉnh cầu nàng tặng chiếc đai lưng. Tương Tư viết thư hồi đáp, nàng nói đai lưng không được vì nàng muốn tặng nó cho anh họ. “Anh họ” tất nhiên là bệ hạ rồi! Hựu Trát bật cười, cảm thấy Tương Tư hồn nhiên đáng yêu, suy nghĩ đơn giản. Hắn gửi lại một lá thư dài, giải thích cho nàng biết đai lưng không thích hợp tặng cho hoàng thượng, nàng nên tặng ngài khăn tay để tỏ lòng tôn kính, như vậy mới hợp đạo lý. Gửi thư vài lần, cuối cùng hắn cũng thuyết phục được Tương Tư.
Dĩ nhiên Hựu Trát không biết bao nhiêu công sức suýt đổ vỡ chỉ bằng một câu của bệ hạ. Lúc nàng đưa đai lưng cho mình, Hựu Trát xúc động muốn ôm lấy. Hắn muốn nói nàng biết hắn vừa gặp đã yêu thích, nàng hãy đợi hắn một năm, khi hắn thi đỗ Trạng Nguyên sẽ lấy nàng làm vợ…
Hành động của Mỹ Cảnh trong buổi tiệc trà làm Hựu Trát thất vọng, cô em gái này bị mẫu thân chiều hư rồi, đúng là không có đầu óc. Hắn không thể để Tương Tư có ấn tượng xấu về người nhà mình, vì vậy cố tình đợi nàng trong vườn đào gần Ngự hoa viên. Hôm nay Tương Tư mặc váy đỏ, trang điểm cầu kỳ, khác xa với hình ảnh tiểu cô nương mua đèn năm ngoái. Nàng lộng lẫy như một con phượng hoàng khiến Hựu Trát vừa vui vừa buồn.
-Tương Tư, muội đừng để bụng mấy lời trái quấy của em gái ta, ta thay mặt Mỹ Cảnh xin lỗi muội!
-Không sao, huynh cũng biết ta không hẹp hòi như vậy mà…
Hựu Trát có hơi ngại ngùng, dù sao họ cũng nói chuyện bằng chữ là chủ yếu, đâu có mấy khi tiếp xúc nhau. Hắn nhìn nàng, cảm thấy lòng rạo rực thứ nhiệt huyết gọi là thanh xuân.
-Cảm ơn muội vì cái đai lưng, nó rất đẹp, ta sẽ mãi mãi giữ bên mình.
-À… chuyện đó… thật ra thì…
Tư Tư cắn môi, hổ thẹn trước vẻ chân thành của hắn, cuối cùng nàng chỉ nói:
-Uhm, huynh thích thì tốt rồi! Giờ này cũng muộn, huynh trở về đi, có gì cứ viết thư cho ta!
Sử Hựu Trát gật đầu, lưu luyến nhìn nàng thêm vài lần, không biết đến bao giờ mới gặp lại nữa…
Tư Tư đem theo phiền muộn trở về Tương Đông Hiên, nàng không biết Ca Dương có đến đây ăn tối như đã hứa hay không nhưng vẫn sai người dọn thức ăn lên. Chờ đến khi mặt trời lặn, trăng treo đầu cành, Tư Tư buồn chán ngủ quên mất, nằm trên bàn gỗ say sưa đánh giấc…
Nàng lại thấy mình đứng bên cái hồ sen trong hoàng cung, hôm nay cô gái đó nhìn khá nhợt nhạt. Tất nhiên nàng ấy luôn nhợt nhạt nhưng mà cảm giác lần này càng mờ ảo hơn, giống như sương mù buổi sáng, chờ khi trời ấm lại thì tan biến mất.
-Em trở lại rồi? Chị cứ tưởng không kịp chào tạm biệt em chứ!
-Cô muốn đi đâu? – Tư Tư ngạc nhiên hỏi.
Phù Dung mỉm cười:
-Chẳng phải đã nói trước với em sao? Khi em mười bốn tuổi thì chị phải rời đi. Chị là một ảo ảnh, là hồi ức đọng lại trong hồ sen này, chị hoàn toàn không có thật! Sau khi chị rời đi sẽ không làm phiền em nữa, một ngày nào đó em sẽ nhớ ra chị, đó là lúc chúng ta hợp nhất thành một!
Tư Tư gãi đầu, vấn đề trừu tượng này nàng không hiểu lắm.
-Trước khi đi chị muốn cho em nhìn thấy kết cục cuối cùng của Sở Phù Dung. Tư Tư, lại đây nào, nắm tay chị!
Tư Tư không còn ác cảm với cô nàng “quỷ nước” này nữa, những câu chuyện nàng kể đều khiến Tư Tư cảm thông. Nàng chẳng qua là một đóa hồng nhan bạc mệnh, đời người nổi trôi khiến nàng đi nhầm dòng, rơi vào tay một kẻ không thể cho nàng hạnh phúc… Tư Tư giơ tay ra, lần này Phù Dung không kéo nàng xuống đáy hồ nữa mà lại bước xuyên qua, tan biến vào cơ thể Tư Tư. Nàng thấy người mình nhẹ bổng, mí mắt trĩu nặng rồi ngã xuống bên bờ hồ…
***
Ta nhìn chiếc lọ sứ trong tay, hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân tới gần. Mãi đến khi hắn cất giọng trầm thấp:
-Mấy giờ rồi mà nàng vẫn chưa ngủ? Hoàng nhi của trẫm buồn ngủ lắm rồi!
Hôm nay quá bận rộn, mãi đến giờ này Vĩnh Khang mới trở về. Hắn treo áo choàng lên giá, cởi ngoại bào rồi ngồi xuống giường.
-Nghĩ gì mà đăm chiêu thế? Nghe nói hồi sáng có mấy kẻ phiền phức tới à?
Ta đã sớm giấu cái lọ ấy đi, bĩu môi dựa vào lòng hắn:
-Người ta là phi tần như hoa như ngọc của ngài, kẻ phiền phức gì chứ?
-Sao mà không phiền? Tối ngày cứ lượn qua lượn lại, không nấu canh thì may áo, không viết thư thì vẽ tranh đem qua, bọn họ tưởng hoàng cung là khu vườn tình yêu chắc? Trẫm phiền không muốn diễn trò nhàm chán này… Về sau nàng đừng gặp đám đàn bà đó, cứ đuổi thẳng không cần khách khí!
Ta nằm trong lòng hắn, chầm chậm đáp:
-Quả nhiên vô tình là bậc đế vương. Ngài đối xử với nữ nhân kề vai áp má của mình như vậy, không sợ họ oán hận sao? Trong mắt ngài chúng tôi ngu ngốc khờ dại, làm chuyện vô bổ. Ngài chỉ quan tâm quyền lực và thiên hạ, nhi nữ thường tình khổ biết bao nhiêu? Tuy bọn họ chẳng phải tốt lành nhưng thiếp thân không oán trách, cùng là đàn bà, kiếp chung chồng thì ai chẳng khổ?
Vĩnh Khang không lập tức phản bác, hắn im lặng ôm ta, dịu dàng vuốt ve bụng ta, lúc lâu mời thầm thì:
-Điều nàng nói không sai nhưng rất phiến diện. Nàng tưởng ai cũng như mình sao? Trẫm chỉ không cho họ sự đối đãi chân thành, điều này là tất nhiên rồi. Người ta sinh ra chỉ có một trái tim, ai có thể nhét hết tất cả vào đó chứ? Bản chất của con người là ích kỷ, ngay cả con cái cũng đứa trọng đứa khinh, làm sao trẫm yêu bọn họ như yêu nàng được? Theo cách nói của nàng thì làm phi tần rất khổ? Không đâu! Ít nhất họ đã sướng hơn phụ nữ bần nông. Cơm ngon áo đẹp, sống trong lầu vàng gác ngọc, cả dòng họ cũng được thơm lây. Chỉ có những kẻ không biết đủ mới không hài lòng về cuộc sống này, tham vọng quá lớn thì kết cục không tốt đẹp. Lòng tốt của nàng thật là dư thừa, nàng cảm thán vì bọn họ, sao không dùng cái đầu nhỏ này tìm cách tranh đoạt đi? Để trẫm không ngó ngàng gì họ nữa, để trẫm phong nàng làm Hậu. Nàng không cố gắng thì làm sao biết không được?
Ta nhếch môi cười. Hắn cảm thấy ta là con thỏ trắng hiền lành nhút nhát sao? Hay ta là Quan Âm Bồ Tát? Ta chẳng phải Thánh mẫu, ta chỉ giữ một quan niệm đạo lý cơ bản mà thôi, khi không cần thiết thì đừng đạp lên người khác bởi vì ác giả có ác báo, ta đi con đường rộng rãi của riêng mình… Ta không tranh đoạt vì nó không có ý nghĩa gì, huống hồ giữa ta và hắn còn có bao nhiêu quốc thù, gia thù. Nếu là ngày trước, ta sẽ vì lời mật ngọt của hắn mà cố gắng hết mình, phụ nữ ai không mơ ước độc chiếm một người đàn ông? Đối với ta, trước tiên là hắn cũng yêu ta, chấp nhận cùng ta phá bỏ những rào cản và trở ngại. Bây giờ nói cũng vô ích, ta và hắn không thể cứu vãn nữa, chỉ đành chọn cách trốn tránh tự lừa dối để không cấu xé lẫn nhau thôi!
-Đừng nói chuyện này nữa, hôm nay con có ngoan không, nó có đạp nàng đau không?
-Có một chút, cũng không đau lắm…
-Hừ, chờ nó sinh ra trẫm sẽ dạy dỗ nó cho nàng, dám làm mẹ nó đau!
Hắn quen tay cởi áo yếm, cẩn thận đặt ta nằm xuống.
-Khuya rồi, ngài ngủ sớm để mai lên triều, hôm nay không cần làm.
-Không sao, nàng cứ ngủ đi, đừng quan tâm ta…
Hắn đặt môi lên ngực ta, nhẹ nhàng và cẩn thận. Phương thức này có vẻ tốt, lúc đầu ta chưa quen cảm thấy rất xấu hổ, về sau mọi thứ đều lưu loát tự nhiên. Bình thường ta rất ham ngủ, mặc kệ hắn làm gì vẫn nhắm mắt ngủ say. Hôm nay có một số chuyện cứ lẩn quẩn trong đầu, ta không tìm được câu trả lời thì không thể bình yên.
Nhẹ rên một tiếng, quả nhiên khiến hắn dừng lại. Ta không cho hắn ngẩng đầu lên, đưa tay ôm lấy, luồn mười ngón vào mái tóc đen dài. Hắn vẫn tỉnh táo không để mình đè lên bụng ta, chống tay hôn dọc theo bờ ngực, vòng lên cổ.
-Không lẽ trong sách nói đúng, thai phụ thừa âm thiếu dương, biểu hiện mãnh liệt sao?
Hắn cười bên tai ta, gợi tình trêu chọc. Gã khốn này thích nói bậy bạ ở trên giường, ta bực bội giật tóc hắn.
-Á… sư tử phu nhân, nàng muốn lột da đầu vi phu à?
Hắn khống chế đè hai bàn tay ta lên trên đầu, môi hạ xuống dây dưa. Hạ Hầu Vĩnh Khang là một tên lừa đảo, đừng bị vẻ cẩn thận dịu dàng của hắn đánh lừa. Trước kia cũng như vậy, ban đầu hắn thề thốt sẽ nhẹ nhàng, sẽ kiềm chế, kết quả không bao lâu đã phát điên. Hóa ra lực tự chủ của tên này kém như vậy, ta rất nghi ngờ. Nhớ tới những năm đầu hắn không muốn ta mang thai nhưng chẳng bao giờ kịp rút ra, hại ta uống thuốc quanh năm. Có nhiều khi phát bực, ta canh lúc mấu chốt thì đá hắn ra. Tiếc là chỉ hiệu quả lần đầu.
Hắn hôn chán lại cạp cắn, cầm tinh con chó à? Ta bực bội tránh ra, đưa tay nhéo một phát. Vĩnh Khang hít sâu, đau mà không dám kêu, chỉ nằm xuống để ta nghiêng người dựa lưng vào ngực hắn. Môi lạnh mơn trớn sau gáy, nhè nhẹ mân mê xuống sống lưng. Ta móc đôi chân dài của mình đan vào cặp chân trần của hắn, tư thế mập mờ.
-Nàng… hôm nay làm sao vậy?
Hắn vừa thở vừa khàn giọng nói. Ta không dám đáp, chỉ có thể nhắm mắt lại, kéo tay hắn vòng qua bụng mình.
-Phù Dung… nàng làm trẫm điên mất…
Hắn xoay đầu ta lại, say mê gặm nhấm, tưởng tượng đến một loại rượu hảo hạng. Thế giới của ta chỉ còn lại bóng tối, có tiếng thở dồn dập, từng cái ve vuốt dịu dàng, từng lời đường mật bên tai… Ta chợt nghĩ, nếu những gì Lâm Trang Phương nói là sự thật thì người đàn ông ở sau lưng là anh trai của ta, ta và hắn chảy cùng dòng máu, thứ máu ấy dơ bẩn và tanh tưởi. Hai người chúng ta, anh trai và em gái, kinh tởm đến dường nào!
-A Dung, đừng khóc, đừng khóc… ta làm nàng đau sao?
Nước mắt ta chảy dài, không rõ là khóc cho bản thân hay cho Vĩnh Khang nữa. Lạy trời cao, đây không phải sự thật, ông hãy nói với con đây chỉ là trò đùa ác ý mà thôi! Con không thể yêu anh trai mình được, còn con của con nữa, nó sẽ thành cái gì nếu bố mẹ nó là một đôi huynh muội loạn luân? Nó không thể sống trên đời này, bởi vì sự tồn tại của nó mang tên “tội lỗi”…
Ta bấm mạnh vào vai hắn, máu bật chảy ra. Vĩnh Khang trong cơn kích tình không chú ý tới chi tiết này. Ta khéo léo dùng chiếc khăn trắng chuẩn bị từ trước, thấm hết máu vào, rồi giấu khăn dưới gối. Một người có tính đa nghi cẩn thận như hắn mà không phát giác được gì, khi hắn ở bên ta hoàn toàn buông xuống mọi phòng bị, nếu ta có ý đồ ám sát chắc sẽ thành công dễ dàng.
Đạt được mục đích, ta thả lỏng tinh thần, chiều theo ý hắn, để hắn đưa mình vào một con thuyền chênh vênh. Mặt nước lắc lư, đỉnh màn lắc lư… tất cả vòm trời chỉ gói gọn trong đôi mắt cháy bỏng.
-A Dung…
-Dạ?
-Em đã làm gì trẫm vậy?
Ta giương mắt lo lắng nhìn hắn, chẳng lẽ hắn phát hiện chuyện gì?
Vĩnh Khang hổn hển vùi đầu vào hõm vai ta, trước khi phóng thích ái tình hắn đã khào khào hỏi:
-Rốt cuộc… em đã làm gì trái tim ta vậy?
Tiệc trà chiều nay có quá nhiều người, mặc dù Tiểu Mai tỷ tỷ đứng phía sau thì thầm tường thuật lai lịch nhưng Tư Tư vẫn không thể nhớ hết ai là ai. Nàng chỉ một lòng nghĩ đến Ca Dương, không biết hắn sẽ giận bao lâu, có phải rất thất vọng vì nàng không?
Tư Tư thờ ơ lãnh đạm, không có nhiệt tình theo đuổi cuộc nói chuyện với các vị phu nhân, khiến cho không khí vui vẻ dần lạnh xuống, rất nhàm chán. Sử Mỹ Cảnh vẫn tỏ ra nhiệt tình mười phần, nàng lớn hơn Tư Tư hai tuổi, là em gái cùng mẹ của Hựu Trát ca ca. Nể tình bằng hữu, Tư Tư cố gắng cười với cô ấy, kín đáo rút tay lại. Nàng thực không thích bộ dạng thân thiết của một người xa lạ, quen biết giữa họ đâu đến mức chị chị em em dính sát vào nhau. Sử Mỹ Cảnh tự cho là đúng, còn dám lớn gan gọi nàng là “tẩu tẩu”.
Người xưa có dạy, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không được nói bừa. Sử phu nhân đen mặt, chưa kịp la mắng đứa con gái ngu ngốc thì Tư Tư đã dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô ta.
-Bổn cung nhớ rõ mình còn chưa gả cho ai. Hai tiếng tẩu tẩu thật không dám nhận!
Sử Mỹ Cảnh ngưng cười, biết bản thân lỡ lời nên vội vàng quỳ xuống xin tội.
-Điện hạ thứ lỗi, tiểu nữ vui quá không chú ý ngôn từ, mong điện hạ trách phạt!
Người ta đã chủ động xin phạt, Quận chúa cũng không muốn làm nàng thất vọng:
-Vậy ngươi về chép một trăm lần Nữ tắc, Nữ giới đi!
Sử Mỹ Cảnh ngạc nhiên nhìn lên, muộn màng nhận ra người đang nói không phải tiểu cô nương bình thường mà là đương kim Quận chúa hoàng triều, vai vế Minh Châu cao bằng trưởng công chúa. Mỹ Cảnh suy nghĩ đơn giản, cứ tưởng người ta thích anh trai thì nhất định cũng thích mình.
Lần đầu tiên Tương Tư ngồi ở ghế chủ vị, áo bào đỏ rực, khuôn trang nghiêm nghị, dáng vẻ không giống với Tư Tư mà Ca Dương biết chút nào. Con người luôn có nhiều chiếc mặt nạ để đối nhân xử thế! Quận chúa ít nói nhưng mở miệng có uy, mọi người dần thay đổi ý niệm ban đầu, trở nên dè dặt cẩn thận hơn. Từ hôm đó, trong giới thượng lưu ở kinh thành có lời đồn đại, nghe bảo Quận chúa điện hạ lãnh đạm cao quý, tuy còn trẻ nhưng đã có phong thái hoàng tộc, người thường không thể tới gần!
-Lãnh đạm cao quý? Không thể tới gần?
Nghe Ninh công công báo lại, Ca Dương thích thú nhướng chân mày. Hắn buồn cười nhìn cô bé ngủ gật trong lòng mình, đưa tay xoa vụn bánh còn dính trên môi. Ca Dương từng lo lắng tính tình khả ái ngây thơ của nàng sẽ khiến người ta nảy sinh ý đồ lợi dụng, cho dù hắn hết sức bảo vệ cũng không thể cam đoan nàng luôn luôn bình an. Tạo hình “lãnh đạm cao quý” này thật sự cần thiết, không biết là nàng cố ý hay vô tình?
Lại nói tiệc trà ngày hôm đó, mọi người ra về mà không thu được chút ích lợi nào. Sử Hựu Trát cố ý nán lại, đợi Tư Tư ở vườn đào gần Ngự hoa viên. Hắn hơi xúc động nhìn cô gái nhỏ mới một năm không gặp mà đã thay đổi nhiều như vậy. Nhớ mùa đông năm ngoái họ lần đầu hạnh ngộ ở kinh thành. Hôm ấy Hựu Trát ra chợ lựa một món quà sinh nhật cho em gái, đứng ở gian hàng thủ công nhìn trúng chiếc đèn kéo quân xinh xắn tinh xảo, lúc giơ tay muốn lấy thì đã chậm một nhịp. Chiếc đèn bị một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo nhấc lên. Nhìn theo đôi tay ấy, hắn trông thấy một tiểu cô nương mặc kiện áo trắng hồng, đầu tết hai bím tóc nhỏ, thắt nơ rũ xuống bên vai. Sử Hựu Trát mở to mắt, giống như phát hiện ra một miền đất lạ.
-Xin lỗi… công tử cũng muốn mua cái đèn này sao? Có thể nhường cho tôi không?
Nàng ăn nói lễ độ, cho thấy giáo dục rất tốt. Quần áo nàng mặc nhìn tưởng đơn giản nhưng toàn bộ đều là gấm lụa quý giá, a hoàn theo hầu có võ công cao cường. Sử Hựu Trát tinh mắt đánh giá, kinh nghiệm mách bảo cô gái này xuất thân không tầm thường. Dĩ nhiên hắn sẽ không tranh giành một cái lồng đèn với cô gái xinh đẹp này, ngược lại còn hào phóng bảo:
-Tiểu thư thật có mắt nhìn hàng, chỉ trách tại hạ đã chậm một bước. Không bằng để tại hạ trả tiền cho cái đèn này, đổi lại nàng có thể cho ta biết quý danh không?
Hắn cũng thật bất ngờ vì lời gạ gẫm quá trực tiếp của mình. Xưa nay Sử Hựu Trát vẫn phản cảm với mấy trò ghẹo gái của lũ bạn đồng học. Ngô Hà Nguyên từng nói hắn quá nghiêm túc khách khí, khiến cho các cô nương ái mộ mà không dám tiến tới làm quen. Thế mà vừa mới gặp vị tiểu thư này hắn lại dám mở lời thô tục như vậy. Sử Hựu Trát cảm thấy không ổn, muốn xin lỗi trước ai ngờ nàng vô tư cười nói:
-Tiểu muội họ Chu, nếu công tử hào phóng như vậy thì tiểu muội cũng không từ chối!
Xem ra nàng không bị hành động của hắn gây ác cảm. Hựu Trát sung sướng trong lòng, lập tức trả bạc cho chủ quầy, cùng với Chu tiểu thư rời đi. Hình như kiếp trước họ là bạn bè, tán gẫu hết sức ăn ý. Hắn lớn hơn nàng sáu tuổi nhưng phát hiện có một số kiến thức mình còn thua kém, nói chuyện với cô gái thông minh hòa nhã vô cùng thú vị. Cứ như vậy, họ quen biết một năm, chỉ qua lại thư từ là chủ yếu nhưng hắn chờ mong từng bức thư nàng gửi. Nét chữ rất đẹp, vừa mềm lại vừa cứng rắn, nàng viết theo mẫu tự Phức Thảo, kiểu viết này phức tạp và trí tuệ hơn mẫu tự thường, ngay cả sĩ tử nhà quan cũng không có nhiều người am hiểu sâu sắc. Viết được chữ Phức Thảo một cách uyển chuyển thành thạo như vậy lại càng hiếm thấy. Sử Hựu Trát rất tò mò sư phụ của nàng là ai. Hắn dĩ nhiên không đoán ra, từ dấu phết, nét đơn, từ cách cầm bút cho tới cách chấm mực đều là đương kim bệ hạ đích thân dạy nàng. Khi nàng còn nhỏ hắn bế ở trong lòng, vừa dỗ dành vừa ép buộc nàng tập viết. Khi nàng lớn hơn hắn đặt một chiếc bàn con bên dưới thư án, để nàng tự tập viết còn mình chuyên tâm xem tấu chương, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên phải nhắc nhở cô bé không được lười biếng. Vì thế, trong chữ của nàng có nét mềm mại của tiểu Quận chúa và nét mạnh mẽ như bậc quân vương.
Bạn qua thư là một cách quen biết thịnh hành giữa nam nữ ở Khương La. Nếu hẹn hò gặp nhau dễ bị soi mói đánh giá thì trao đổi văn thơ lại tao nhã thanh lịch. Ban đầu Hựu Trát điều tra những gia đình họ Chu trong thành, không phát hiện có tiểu thư nào tên là Chu Tương Tư cả. Nàng bảo hắn đưa thư cho trưởng quầy ở Khôi Túc Lâu, đây là quán rượu nổi tiếng nhất Đế đô. Hắn điều tra lại thấy người đứng sau Khôi Túc Lâu là một vị họ Ngô. Tất cả manh mối dường như đứt đoạn. Sử Hựu Trát không đề cập việc này với nàng, nàng càng muốn giấu thì hắn càng quyết tâm tìm ra. Cuối cùng phải nhờ tới tên bằng hữu chí thân – Ngô Hà Nguyên. Cha của hắn là Ngô Thái học sĩ có địa vị rất cao ở Hàn Lâm Viện. Khi Ngô Hà Nguyên nghe xong câu chuyện, hắn liền vỗ vai Hựu Trát phá lên cười:
-Khôi Túc Lâu là đầu mối thông tin của kinh thành, họ Ngô mà cậu nói là phụ thân của ta! Vị tiểu thư kia chắc chắn không phải họ Chu, chẳng lẽ cậu không biết ở kinh thành có họ ghép sao?
Họ ghép? Ở kinh tất nhiên có nhiều họ ghép. Âu Dương, Đông Phương, Trần Đình,… Họ ghép của Chu là gì? Đó là Chu Lạc! Sử Hựu Trát vừa kinh ngạc vừa thất vọng. Hóa ra nàng là con cháu hoàng gia, vậy mà hắn không nghĩ ra. Nếu Tương Tư là người hoàng tộc thì hắn có trèo cao nổi không? Hựu Trát còn đang bâng khuâng thì Ngô Hà Nguyên đã dập tắt luôn chút hy vọng của hắn:
-Nói nhỏ cho cậu biết, cậu đụng phải củ khoai nóng rồi! Quận chúa của phủ Hòa An vương có phong hào Minh Châu nhưng tên khai sanh của nàng là Chu Lạc Tương Tư, vừa khéo hiện tại là mùa đông, mỗi năm điện hạ đều hồi kinh nghỉ đông. Theo mình thấy, người cậu gặp chắn chắn là Minh Châu Quận chúa rồi…
Biết lai lịch “khủng khiếp” của Tương Tư, Sử công tử mất ngủ hết mấy ngày, tới sáng ngày thứ ba thì ghi danh dự thi Khoa cử. Vốn dĩ Sử lão gia muốn hắn học tập thêm vài năm nữa thế nhưng Hựu Trát lại tự ý ghi danh sớm. Kể từ ngày đó, hắn dồn hết trí lực vào hai việc, viết thư cho Tương Tư và chong đèn đọc sách. Thật may mắn là vòng sơ khảo hắn đứng thứ nhì, đợi tới xuân năm sau thi trung khảo, mùa hè thi phúc khảo. Sử Hựu Trát đã nghĩ, mình nhất định phải đỗ Trạng Nguyên. Mọi năm Tân khoa trạng nguyên diện kiến hoàng đế đều được xin một phần thưởng, hắn muốn xin bệ hạ ban hôn, để hắn lấy người thương về nhà!
Năm nay Tương Tư làm lễ chải tóc, hắn mặt dày thỉnh cầu nàng tặng chiếc đai lưng. Tương Tư viết thư hồi đáp, nàng nói đai lưng không được vì nàng muốn tặng nó cho anh họ. “Anh họ” tất nhiên là bệ hạ rồi! Hựu Trát bật cười, cảm thấy Tương Tư hồn nhiên đáng yêu, suy nghĩ đơn giản. Hắn gửi lại một lá thư dài, giải thích cho nàng biết đai lưng không thích hợp tặng cho hoàng thượng, nàng nên tặng ngài khăn tay để tỏ lòng tôn kính, như vậy mới hợp đạo lý. Gửi thư vài lần, cuối cùng hắn cũng thuyết phục được Tương Tư.
Dĩ nhiên Hựu Trát không biết bao nhiêu công sức suýt đổ vỡ chỉ bằng một câu của bệ hạ. Lúc nàng đưa đai lưng cho mình, Hựu Trát xúc động muốn ôm lấy. Hắn muốn nói nàng biết hắn vừa gặp đã yêu thích, nàng hãy đợi hắn một năm, khi hắn thi đỗ Trạng Nguyên sẽ lấy nàng làm vợ…
Hành động của Mỹ Cảnh trong buổi tiệc trà làm Hựu Trát thất vọng, cô em gái này bị mẫu thân chiều hư rồi, đúng là không có đầu óc. Hắn không thể để Tương Tư có ấn tượng xấu về người nhà mình, vì vậy cố tình đợi nàng trong vườn đào gần Ngự hoa viên. Hôm nay Tương Tư mặc váy đỏ, trang điểm cầu kỳ, khác xa với hình ảnh tiểu cô nương mua đèn năm ngoái. Nàng lộng lẫy như một con phượng hoàng khiến Hựu Trát vừa vui vừa buồn.
-Tương Tư, muội đừng để bụng mấy lời trái quấy của em gái ta, ta thay mặt Mỹ Cảnh xin lỗi muội!
-Không sao, huynh cũng biết ta không hẹp hòi như vậy mà…
Hựu Trát có hơi ngại ngùng, dù sao họ cũng nói chuyện bằng chữ là chủ yếu, đâu có mấy khi tiếp xúc nhau. Hắn nhìn nàng, cảm thấy lòng rạo rực thứ nhiệt huyết gọi là thanh xuân.
-Cảm ơn muội vì cái đai lưng, nó rất đẹp, ta sẽ mãi mãi giữ bên mình.
-À… chuyện đó… thật ra thì…
Tư Tư cắn môi, hổ thẹn trước vẻ chân thành của hắn, cuối cùng nàng chỉ nói:
-Uhm, huynh thích thì tốt rồi! Giờ này cũng muộn, huynh trở về đi, có gì cứ viết thư cho ta!
Sử Hựu Trát gật đầu, lưu luyến nhìn nàng thêm vài lần, không biết đến bao giờ mới gặp lại nữa…
Tư Tư đem theo phiền muộn trở về Tương Đông Hiên, nàng không biết Ca Dương có đến đây ăn tối như đã hứa hay không nhưng vẫn sai người dọn thức ăn lên. Chờ đến khi mặt trời lặn, trăng treo đầu cành, Tư Tư buồn chán ngủ quên mất, nằm trên bàn gỗ say sưa đánh giấc…
Nàng lại thấy mình đứng bên cái hồ sen trong hoàng cung, hôm nay cô gái đó nhìn khá nhợt nhạt. Tất nhiên nàng ấy luôn nhợt nhạt nhưng mà cảm giác lần này càng mờ ảo hơn, giống như sương mù buổi sáng, chờ khi trời ấm lại thì tan biến mất.
-Em trở lại rồi? Chị cứ tưởng không kịp chào tạm biệt em chứ!
-Cô muốn đi đâu? – Tư Tư ngạc nhiên hỏi.
Phù Dung mỉm cười:
-Chẳng phải đã nói trước với em sao? Khi em mười bốn tuổi thì chị phải rời đi. Chị là một ảo ảnh, là hồi ức đọng lại trong hồ sen này, chị hoàn toàn không có thật! Sau khi chị rời đi sẽ không làm phiền em nữa, một ngày nào đó em sẽ nhớ ra chị, đó là lúc chúng ta hợp nhất thành một!
Tư Tư gãi đầu, vấn đề trừu tượng này nàng không hiểu lắm.
-Trước khi đi chị muốn cho em nhìn thấy kết cục cuối cùng của Sở Phù Dung. Tư Tư, lại đây nào, nắm tay chị!
Tư Tư không còn ác cảm với cô nàng “quỷ nước” này nữa, những câu chuyện nàng kể đều khiến Tư Tư cảm thông. Nàng chẳng qua là một đóa hồng nhan bạc mệnh, đời người nổi trôi khiến nàng đi nhầm dòng, rơi vào tay một kẻ không thể cho nàng hạnh phúc… Tư Tư giơ tay ra, lần này Phù Dung không kéo nàng xuống đáy hồ nữa mà lại bước xuyên qua, tan biến vào cơ thể Tư Tư. Nàng thấy người mình nhẹ bổng, mí mắt trĩu nặng rồi ngã xuống bên bờ hồ…
***
Ta nhìn chiếc lọ sứ trong tay, hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân tới gần. Mãi đến khi hắn cất giọng trầm thấp:
-Mấy giờ rồi mà nàng vẫn chưa ngủ? Hoàng nhi của trẫm buồn ngủ lắm rồi!
Hôm nay quá bận rộn, mãi đến giờ này Vĩnh Khang mới trở về. Hắn treo áo choàng lên giá, cởi ngoại bào rồi ngồi xuống giường.
-Nghĩ gì mà đăm chiêu thế? Nghe nói hồi sáng có mấy kẻ phiền phức tới à?
Ta đã sớm giấu cái lọ ấy đi, bĩu môi dựa vào lòng hắn:
-Người ta là phi tần như hoa như ngọc của ngài, kẻ phiền phức gì chứ?
-Sao mà không phiền? Tối ngày cứ lượn qua lượn lại, không nấu canh thì may áo, không viết thư thì vẽ tranh đem qua, bọn họ tưởng hoàng cung là khu vườn tình yêu chắc? Trẫm phiền không muốn diễn trò nhàm chán này… Về sau nàng đừng gặp đám đàn bà đó, cứ đuổi thẳng không cần khách khí!
Ta nằm trong lòng hắn, chầm chậm đáp:
-Quả nhiên vô tình là bậc đế vương. Ngài đối xử với nữ nhân kề vai áp má của mình như vậy, không sợ họ oán hận sao? Trong mắt ngài chúng tôi ngu ngốc khờ dại, làm chuyện vô bổ. Ngài chỉ quan tâm quyền lực và thiên hạ, nhi nữ thường tình khổ biết bao nhiêu? Tuy bọn họ chẳng phải tốt lành nhưng thiếp thân không oán trách, cùng là đàn bà, kiếp chung chồng thì ai chẳng khổ?
Vĩnh Khang không lập tức phản bác, hắn im lặng ôm ta, dịu dàng vuốt ve bụng ta, lúc lâu mời thầm thì:
-Điều nàng nói không sai nhưng rất phiến diện. Nàng tưởng ai cũng như mình sao? Trẫm chỉ không cho họ sự đối đãi chân thành, điều này là tất nhiên rồi. Người ta sinh ra chỉ có một trái tim, ai có thể nhét hết tất cả vào đó chứ? Bản chất của con người là ích kỷ, ngay cả con cái cũng đứa trọng đứa khinh, làm sao trẫm yêu bọn họ như yêu nàng được? Theo cách nói của nàng thì làm phi tần rất khổ? Không đâu! Ít nhất họ đã sướng hơn phụ nữ bần nông. Cơm ngon áo đẹp, sống trong lầu vàng gác ngọc, cả dòng họ cũng được thơm lây. Chỉ có những kẻ không biết đủ mới không hài lòng về cuộc sống này, tham vọng quá lớn thì kết cục không tốt đẹp. Lòng tốt của nàng thật là dư thừa, nàng cảm thán vì bọn họ, sao không dùng cái đầu nhỏ này tìm cách tranh đoạt đi? Để trẫm không ngó ngàng gì họ nữa, để trẫm phong nàng làm Hậu. Nàng không cố gắng thì làm sao biết không được?
Ta nhếch môi cười. Hắn cảm thấy ta là con thỏ trắng hiền lành nhút nhát sao? Hay ta là Quan Âm Bồ Tát? Ta chẳng phải Thánh mẫu, ta chỉ giữ một quan niệm đạo lý cơ bản mà thôi, khi không cần thiết thì đừng đạp lên người khác bởi vì ác giả có ác báo, ta đi con đường rộng rãi của riêng mình… Ta không tranh đoạt vì nó không có ý nghĩa gì, huống hồ giữa ta và hắn còn có bao nhiêu quốc thù, gia thù. Nếu là ngày trước, ta sẽ vì lời mật ngọt của hắn mà cố gắng hết mình, phụ nữ ai không mơ ước độc chiếm một người đàn ông? Đối với ta, trước tiên là hắn cũng yêu ta, chấp nhận cùng ta phá bỏ những rào cản và trở ngại. Bây giờ nói cũng vô ích, ta và hắn không thể cứu vãn nữa, chỉ đành chọn cách trốn tránh tự lừa dối để không cấu xé lẫn nhau thôi!
-Đừng nói chuyện này nữa, hôm nay con có ngoan không, nó có đạp nàng đau không?
-Có một chút, cũng không đau lắm…
-Hừ, chờ nó sinh ra trẫm sẽ dạy dỗ nó cho nàng, dám làm mẹ nó đau!
Hắn quen tay cởi áo yếm, cẩn thận đặt ta nằm xuống.
-Khuya rồi, ngài ngủ sớm để mai lên triều, hôm nay không cần làm.
-Không sao, nàng cứ ngủ đi, đừng quan tâm ta…
Hắn đặt môi lên ngực ta, nhẹ nhàng và cẩn thận. Phương thức này có vẻ tốt, lúc đầu ta chưa quen cảm thấy rất xấu hổ, về sau mọi thứ đều lưu loát tự nhiên. Bình thường ta rất ham ngủ, mặc kệ hắn làm gì vẫn nhắm mắt ngủ say. Hôm nay có một số chuyện cứ lẩn quẩn trong đầu, ta không tìm được câu trả lời thì không thể bình yên.
Nhẹ rên một tiếng, quả nhiên khiến hắn dừng lại. Ta không cho hắn ngẩng đầu lên, đưa tay ôm lấy, luồn mười ngón vào mái tóc đen dài. Hắn vẫn tỉnh táo không để mình đè lên bụng ta, chống tay hôn dọc theo bờ ngực, vòng lên cổ.
-Không lẽ trong sách nói đúng, thai phụ thừa âm thiếu dương, biểu hiện mãnh liệt sao?
Hắn cười bên tai ta, gợi tình trêu chọc. Gã khốn này thích nói bậy bạ ở trên giường, ta bực bội giật tóc hắn.
-Á… sư tử phu nhân, nàng muốn lột da đầu vi phu à?
Hắn khống chế đè hai bàn tay ta lên trên đầu, môi hạ xuống dây dưa. Hạ Hầu Vĩnh Khang là một tên lừa đảo, đừng bị vẻ cẩn thận dịu dàng của hắn đánh lừa. Trước kia cũng như vậy, ban đầu hắn thề thốt sẽ nhẹ nhàng, sẽ kiềm chế, kết quả không bao lâu đã phát điên. Hóa ra lực tự chủ của tên này kém như vậy, ta rất nghi ngờ. Nhớ tới những năm đầu hắn không muốn ta mang thai nhưng chẳng bao giờ kịp rút ra, hại ta uống thuốc quanh năm. Có nhiều khi phát bực, ta canh lúc mấu chốt thì đá hắn ra. Tiếc là chỉ hiệu quả lần đầu.
Hắn hôn chán lại cạp cắn, cầm tinh con chó à? Ta bực bội tránh ra, đưa tay nhéo một phát. Vĩnh Khang hít sâu, đau mà không dám kêu, chỉ nằm xuống để ta nghiêng người dựa lưng vào ngực hắn. Môi lạnh mơn trớn sau gáy, nhè nhẹ mân mê xuống sống lưng. Ta móc đôi chân dài của mình đan vào cặp chân trần của hắn, tư thế mập mờ.
-Nàng… hôm nay làm sao vậy?
Hắn vừa thở vừa khàn giọng nói. Ta không dám đáp, chỉ có thể nhắm mắt lại, kéo tay hắn vòng qua bụng mình.
-Phù Dung… nàng làm trẫm điên mất…
Hắn xoay đầu ta lại, say mê gặm nhấm, tưởng tượng đến một loại rượu hảo hạng. Thế giới của ta chỉ còn lại bóng tối, có tiếng thở dồn dập, từng cái ve vuốt dịu dàng, từng lời đường mật bên tai… Ta chợt nghĩ, nếu những gì Lâm Trang Phương nói là sự thật thì người đàn ông ở sau lưng là anh trai của ta, ta và hắn chảy cùng dòng máu, thứ máu ấy dơ bẩn và tanh tưởi. Hai người chúng ta, anh trai và em gái, kinh tởm đến dường nào!
-A Dung, đừng khóc, đừng khóc… ta làm nàng đau sao?
Nước mắt ta chảy dài, không rõ là khóc cho bản thân hay cho Vĩnh Khang nữa. Lạy trời cao, đây không phải sự thật, ông hãy nói với con đây chỉ là trò đùa ác ý mà thôi! Con không thể yêu anh trai mình được, còn con của con nữa, nó sẽ thành cái gì nếu bố mẹ nó là một đôi huynh muội loạn luân? Nó không thể sống trên đời này, bởi vì sự tồn tại của nó mang tên “tội lỗi”…
Ta bấm mạnh vào vai hắn, máu bật chảy ra. Vĩnh Khang trong cơn kích tình không chú ý tới chi tiết này. Ta khéo léo dùng chiếc khăn trắng chuẩn bị từ trước, thấm hết máu vào, rồi giấu khăn dưới gối. Một người có tính đa nghi cẩn thận như hắn mà không phát giác được gì, khi hắn ở bên ta hoàn toàn buông xuống mọi phòng bị, nếu ta có ý đồ ám sát chắc sẽ thành công dễ dàng.
Đạt được mục đích, ta thả lỏng tinh thần, chiều theo ý hắn, để hắn đưa mình vào một con thuyền chênh vênh. Mặt nước lắc lư, đỉnh màn lắc lư… tất cả vòm trời chỉ gói gọn trong đôi mắt cháy bỏng.
-A Dung…
-Dạ?
-Em đã làm gì trẫm vậy?
Ta giương mắt lo lắng nhìn hắn, chẳng lẽ hắn phát hiện chuyện gì?
Vĩnh Khang hổn hển vùi đầu vào hõm vai ta, trước khi phóng thích ái tình hắn đã khào khào hỏi:
-Rốt cuộc… em đã làm gì trái tim ta vậy?
/101
|