Phù Dung

Chương 41 - Chương 40

/103


Lý Phù Dung thời gian này luôn mơ tưởng tới viễn cảnh tươi sáng trong tương lai của mình. Do vậy mà thỉnh thoảng có người giật mình khi trông thấy Hòa Phi vô cảm khe khẽ nở nụ cười.

Có người suy đoán chẳng lẽ ngày lành của Hòa Phi đã đến?

Đôi lúc, dù đang ngồi cùng Huệ Tần, Tô Tuyết, Lý Phù Dung vẫn chìm vào trong giấc mộng của mình. Tô Tuyết thấy rõ sự hân hoan đang hiện trong mắt Lý Phù Dung. Có lẽ vì biết sắp đến ngày kết thúc nên Lý Phù Dung vô thức thả lõng tâm tư của mình.

– Tỷ có vẻ rất vui thì phải.

Lý Phù Dung giật mình nhìn Tô Tuyết. Sao nàng lại dễ dàng mất cảnh giác như vậy chứ. Tô Tuyết hiện tại ở trước mặt Lý Phù Dung bây giờ không còn giống như trước kia nữa. Lý Phù Dung giả trang thì Tô Tuyết cũng diễn kịch không kém, hiện thời, đã lật ngửa bài, Tô Tuyết cũng chẳng màng trưng ra vẻ mặt nhu thuận cho ai xem. Thậm chí, còn tỏ ra bất cần!

– Xem ra tỷ đã đưa ra quyết định! Chắc hẳn là một đáp án khác trước kia nhỉ.

Lý Phù Dung thu hồi tâm tình, cứng ngắt nói:

– Đúng vậy!

Tô Tuyết tuy không phải người thông minh nhưng trực giác nhạy bén, Lý Phù Dung đã thấy nhiều nên nếu không cần thiết, không nên giả dối làm gì để bị người ta lật mặt.

Tô Tuyết nhếch mép cười:

– Có cơ hội làm lại lần nữa, không lý do gì để từ bỏ phải không. Lần này tỷ sẽ nắm chặt lấy cơ hội này mà không phải sống một đời vô nghĩa như kiếp trước nữa nhỉ…

Đáng tiếc, cơ hội có thể đến với bất cứ ai nhưng lại ngoại trừ Tô Tuyết, nàng ra.

Lý Phù Dung cũng đã nhận ra ẩn ý trong lời nói của Tô Tuyết.

Đúng vậy, đến khi đó, ai cũng có thể lựa chọn ở lại hoặc rời đi hoàng cung này chỉ trừ Tô Tuyết ra. Số phận của nàng bị ràng buộc vào Lạc Quân Đế! Hắn sẽ không để nàng rời đi và mãi mãi giữ nàng cạnh mình! Bất cứ một nguy cơ nào khiến cho Tô Tuyết dao động tâm tư đều bị loại bỏ triệt để! Nàng là của hắn và chỉ được nghĩ về hắn mà thôi!

Lý Phù Dung lặng lẽ rớt mồ hôi.

Đúng là dạo này quá an nhàn khiến nàng lười suy nghĩ rồi. Càng vào những lúc như thế này, nàng đáng lẽ càng phải tỉnh táo hơn mới phải chứ.

Nghĩ tới Lạc Quân Đế như biến thành rắn độc chực chờ để nuốt chửng mình, Lý Phù Dung sợn cả tóc gáy. Hơn nữa, bên người nàng lúc này còn có một Tô Tuyết âm tình bất định, không biết sẽ làm ra hành động gì!

Tại sao lại có thể tin tưởng thái quá vào giấc mộng viễn vong kia như vậy?

Đã bắt lại nhịp điệu, Lý Phù Dung liền điều chỉnh lại tâm trạng của mình, một chút hồ khởi trong mắt cũng đã biến mất không còn một mẩu. Muốn có được viễn cảnh tương lai tươi sáng kia thì trước hết phải còn mạng để sống đã!

Tô Tuyết quan sát từng thay đổi nét mặt của Lý Phù Dung, cảm thấy không hứng thú nữa.

– Con người đang sống thì có lúc sẽ làm theo cảm xúc của mình, bị cảm xúc chi phối, vì vậy mà gây ra sai lầm, tội lỗi… còn người có thể điều khiển cảm xúc của mình, lúc nào cũng tỉnh táo như tỷ có giống một người bình thường không? Tỷ thật đang sống sao?

Lý Phù Dung cau mày, cũng không để tâm những lời nói của Tô Tuyết, cảm thấy Tô Tuyết này điên rồi.

– Tô Tuyết, muốn sống kiểu nào, muốn làm chuyện gì thì trước hết phải còn mạng đã.

Đã chết rồi thì còn gì để nói nữa, đúng sai cần thiết sao?

Tô Tuyết sững sờ trong chốc lát rồi gục mặt xuống cười khùng khục. Tô Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Lý Phù Dung nói:


/103

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status