Từ sau ngày đó, quan hệ giữa hai người đã hơi dịu đi. Diệp Bùi Thanh cứ cách ba ngày lại thay Thập Tam vận công bức độc, đả thông kinh mạch, không chấp nhất việc tiếp xúc thân mật nữa, ngược lại thích ôm y ngủ, nói chuyện phiếm.
Thập Tam vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận. Từ nhỏ y đã là kẻ cô đơn, một thân một mình, sớm đã thành thói quen. Chưa nói đến ấn tượng với Diệp Bùi Thanh, chỉ cần trong cuộc sống xuất hiện thêm một người khác đã là sự thay đổi rất lớn, huống hồ người này chấp nhất muốn cùng mình có quan hệ thân thiết khăng khít.
Nhưng Diệp Bùi Thanh đích xác có ân với y, không thể nghi ngờ. Chẳng những hắn trợ giúp y đả thông kinh mạch, mấy ngày nay còn dạy y võ công và nội công tâm pháp. Diệp Bùi Thanh đương nhiên không biết Thập Tam từng luyện võ, hết thảy đều bắt đầu từ cái cơ bản nhất, khiến Thập Tam rất bất đắc dĩ, nhưng cũng phải bội phục sự kiên nhẫn của hắn.
Có điều, ân tình cùng động tâm, dù sao cũng là hai việc khác nhau.
Cho nên, Thập Tam có phần buồn rầu.
Diệp Bùi Thanh hiện tại còn chưa hiểu rõ, nghĩ rằng Thập Tam là lão bà của hắn, chỉ cần bản thân theo khuôn phép cũ không bức bách, Thập Tam sớm muộn gì cũng trở thành người của hắn. Thế nên hắn vô tội. Thập Tam quen cô độc rồi, cũng chưa biết cuối cùng bản thân có chấp nhận được Diệp Bùi Thanh hay không, nếu không thể, hiện tại là y đang lừa gạt lợi dụng tình cảm của Diệp Bùi Thanh, khiến người ta khinh thường. Y thật sự không để ý việc trong tương lai Diệp Bùi Thanh có thay lòng đổi dạ hay không, có nạp thiếp hay không. Nam nhân nạp thiếp nối dõi tông đường, là thiên kinh địa nghĩa, Thập Tam ngược lại không coi đó là vấn đề lớn. Nếu có một ngày phải tách ra, y tuyệt đối sẽ không đau khổ lưu luyến.
Vì thế, y cảm thấy mình đang mắc nợ Diệp Bùi Thanh, cả người không được tự nhiên.
Hôm nay, Diệp Bùi Thanh giúp y bức độc tố, thu liễm chân khí, nằm ở trên giường nhìn y.
Thập Tam bị hắn nhìn mà da đầu phát run, bèn hỏi: Ngươi có chuyện gì cần ta giúp à?
Diệp Bùi Thanh cười đáp: Không có gì, ngươi cứ ở bên cạnh ta là được rồi.
Thập Tam cúi thấp đầu không lên tiếng, nhưng nghĩ tới một việc: Mấy hôm trước nghe Quốc công nói, Hoàng Thượng có ý triệu kiến ta?
Diệp Bùi Thanh cười nói: Không nói rõ, ta giả vờ như không hiểu. Nơi chướng khí mù mịt như hoàng cung, không đi cũng thế. Ngươi tò mò?
Thập Tam lắc đầu: Không phải. Chỉ là chưa gặp hoàng đế bao giờ, thấy cũng mới mẻ.
Diệp Bùi Thanh cười nói: Một lão già gần năm mươi tuổi, háo sắc đến độ thân thể tàn tạ, có gì đáng xem chứ?
Thập Tam nói: Dù sao ngươi cũng dính chút huyết thống hoàng thân quốc thích, lời đại nghịch bất đạo như vậy mà cũng dám nói.
Diệp Bùi Thanh nói: Còn chưa là gì. Lão già kia đã bao tuổi rồi, mà cả ngày vẫn cung nạp phi tử, không ít thiếu niên đệ tử tuấn tú trong triều, đều từng bị hắn lâm hạnh.
Thập Tam nhướn mày: Ngươi chưa bị hắn...lâm hạnh đấy chứ?
Diệp Bùi Thanh liếc mắt nhìn y: Phu quân ngươi tuy rằng phong lưu tuấn nhã, may sao lại không thuộc loại hình hắn yêu thích. Hắn thích kiểu thư sinh nhu nhược. Trong triều có một số đại thần vì đường làm quan, đem chính con ruột mới hơn mười tuổi của mình đưa vào trong cung phụng dưỡng hắn một thời gian. Có mấy người còn bị hắn chơi đùa tới chết, khi nâng vào hoàng cung còn sống, lúc khiêng ra đã thành ma.
Thập Tam không nói gì.
Diệp Bùi Thanh cười nói: Ngươi nghĩ gì vậy? Để ta đoán thử. Ngươi chắc chắn đang nghĩ: như vậy so ra, thế tử bình thường khiến người ta nghiến răng nghiến lợi đúng là thuận mắt hơn. Ngươi không tình nguyện gả cho một nam nhân, cảm thấy không hợp tâm ý, nhưng chẳng ngờ lại có người vô sỉ như Hoàng Thượng, phi tần của hắn mới là người thê thảm nhất trên đời này. Có phải không?
Thập Tam nói: Bản lĩnh dát vàng lên mặt của thế tử, không ai có thể sánh kịp.
Diệp Bùi Thanh cười nói: Ngươi không muốn nghe ta nói chuyện, có thể chặn miệng ta lại nha.
Dứt lời ôm y làm loạn, màn đêm buông xuống liền thiếp đi.
...
Ngày hôm đó Thập Tam ở trong viện của lão thái thái thương lượng sự tình, canh ba mới đi ra. Dì Triệu vốn theo hầu cạnh y, nửa đường thì bị đau bụng, vì thế Thập Tam nói: Ngươi về trước đi mao xí, ta muốn tản bộ một lát.
Dì Triệu vội vàng đáp ứng, chạy nhanh đi.
Cuối thu rét lạnh, ban ngày lại có một trận mưa nhỏ. Đa số mọi người đều đã tiến vào giấc ngủ, Thập Tam thổi tắt nến cầm theo, bước trên lối nhỏ ở hoa viên tối tăm, rũ mắt đi thong thả. Khi y làm thích khách đã sớm thích ứng với bóng đêm như vậy, không hề cảm thấy khủng bố, ngược lại có cảm giác an toàn kỳ lạ, và quen thuộc.
Trong bóng đêm như thế này, y luôn luôn chiếm ưu thế.
Đột nhiên giữa lúc đó, trong tiểu viện xa xa bất chợt có bóng người lóe qua, Thập Tam bất động thanh sắc co thân thể lại, gắt gao theo dõi hắn. Trong khoảnh khắc ánh trăng chiếu lên khuôn mặt người nọ, rồi lại ẩn khuất sau bóng tối.
Người đó chính là Diệp Bùi Thanh.
Thập Tam nghĩ thầm: đã muộn thế này, hắn không ngủ trong phòng, ra ngoài làm gì? Trong tiểu viện kia có cái gì?
Thập Tam đứng ở nơi bị bóng cây che mờ, Diệp Bùi Thanh nhìn ngó xung quanh, không phát hiện điều gì khác thường, nhanh chóng rời đi. Thập Tam đợi hắn biến mất, chậm rãi đến trước cửa tiểu viện, cái mũi giật giật.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi cực đạm.
Tiểu viện này không ai ở, bình thường để một ít tạp vật. Thập Tam nghĩ thầm: nếu một ngày nào đó y quyết định giết người trong Mục quốc phủ, nơi này coi như không tồi.
Vì thế y đẩy cánh cửa khép hờ ra rồi đi vào.
Trong viện cực kỳ lộn xộn, tựa hồ mới vừa trải qua một trận đánh nhau kịch liệt, có một người nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
Thập Tam châm lửa ngọn nến cầm trong tay, tinh tế quan sát. Người nọ dáng vẻ nhỏ gầy, là một tiểu tư bên cạnh Diệp Bùi Thanh, tên là Diệp Cảnh.
Bụng của Diệp Cảnh cắm một con dao, sắc mặt trắng bệch hai mắt nhắm nghiền, trên người, trên mặt đất máu tươi đầm đìa.
Thập Tam chỉ liếc mắt một cái, liền biết ngay Diệp cảnh bị cố ý xếp đặt thành dáng vẻ này, tạo hiện trường giả của một vụ ẩu đả tới chết, nhất định do Diệp Bùi Thanh tạo ra. Y cẩn thận quan sát, cảm thấy có mấy vấn đề.
Dựa theo vết máu, Diệp Cảnh bị đâm ở nơi này. Nhưng ban ngày vừa mưa xong, trong viện có hơi lầy lội, bùn đất trên giầy của Diệp Cảnh lại khô cong, chứng tỏ hắn bị đánh ngất ở nơi khác rồi mới đưa đến nơi này đâm một dao.
Nếu là giết người chính diện, bình thường không thể trúng ngay, trên cánh tay sẽ để lại vết thương do ngăn cản mà thành, nhưng vết thương của Diệp Cảnh lại quá ít, nơi bị thương cũng không phù hợp, không phù hợp với tình cảnh đánh nhau trong viện.
Trong tay Diệp Cảnh hình như có cầm thứ gì đó, Thập Tam mở tay hắn ra xem, là một cái tua rua trên dây cột tóc- là thứ Diệp Bùi Thanh thương đeo, chưa biết chừng bị giật xuống trong lúc giãy dụa.
......Thật đúng là không còn gì để nói.
Dựa vào bản lĩnh của Diệp Bùi Thanh, vặn gãy cổ một người rất dễ dàng, tại sao phải phí nhiều công sức như vậy, tạo hiện trường giả đánh nhau tới chết? Cho dù võ công của hắn cường thịnh, nhưng am hiểu đối việc việc giết người còn chưa đủ, bố trí hiện trường sát nhân vẫn thiếu kinh nghiệm. Nếu Trì phu nhân kiên trì theo đuổi việc này, gọi quan phủ đến tra xét cẩn thận, nói không chừng sẽ gặp phiền toái.
Thập Tam cầm lấy tua rua, bố trí lại hiện trường, chỉnh sửa những chỗ sai lầm, thổi tắt nến rời đi.
Trở lại phòng, Diệp Bùi Thanh đang tắm rửa ở tây phòng. Thập Tam vô thanh vô tức quay vào phòng trong, nằm xuống ngủ.
...
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Diệp Bùi Thanh đã vội vội vàng vàng ra cửa. Đêm qua Thập Tam đến viện của lão thái thái thương lượng sự tình, hắn tranh thủ đi xử lý một tiểu lâu la. Bản thân bị người ta hai lần đuổi giết ám sát, suýt nữa đánh mất tính mạng, là do Diệp Cảnh bán chủ cầu vinh, để lộ hành tung của mình. Người này nên giải quyết sớm, cũng tránh đánh rắn động cỏ.
Bởi vì làm vội vàng, sáng nay mới phát hiện ra một dải tua rua trên dây cột tóc của mình đã biến mất. Hiện tại nghĩ đến, nói không chừng là lúc hắn khiêng Diệp Cảnh tới tiểu viện, bị hắn giật xuống. Việc này không nên chậm trễ, hắn phải lấy lại dải tua rua đó.
Cho nên khi Diệp Bùi Thanh từ đằng xa nghe thấy một tiếng thét chói tai, thầm nghĩ, hỏng bét, chuyện xấu của mình có thể bị phát hiện.
Hắn ba bước thành hai phi về bên đó, chỉ thấy Trương lão đầu quét rác buổi sáng đang ở ngoài cửa viện thở hổn hển: Người chết....Có người chết...
Diệp Bùi Thanh cười nói: Mới sáng ra mà chết người gì chứ? Xui xẻo.
Trương lão đầu vừa thấy là Diệp Bùi Thanh, vội vàng kéo hắn vào trong viện: Thế tử, có người chết thật đó! Là Diệp Cảnh thủ hạ của thế tử nha!
Diệp Bùi Thanh thấy vậy sắc mặt trắng bệch: Nhanh! Nhanh đi gọi người!
Trương lão đầu vội vàng chạy đi, để lại một mình Diệp Bùi Thanh trong sân.
Sắc mặt hắn trắng bệch không phải Diệp Cảnh đã chết, mà là hiện trường phạm tội đã thay đổi.
Hắn tỉ mỉ quan sát từng chỗ thay đổi, chỉ cảm thấy hiện trường mình bố trí đêm qua quả thực giống trò đùa của trẻ con. Hiện tại cho dù là ai nhìn thấy, chắc chắn sẽ không nhận ra có gì mất tự nhiên, cực kỳ lưu sướng, chính là dáng vẻ sau khi đánh nhau thì bị đâm chết.
Nơi này đêm qua nhất định có người động đến. Dải tua rua trên dây cột tóc của mình chưa biết chừng đang nằm trong tay người đó.
Rốt cuộc là ai đang âm thầm giở trò? Là địch hay là bạn? Người này tựa hồ đối với chuyện của hắn cực kỳ nắm chắc, rõ như lòng bàn tay.
Hắn lại nhớ tới bức thư và lọ nhỏ phát hiện ra trong mật thất tại thư phòng của mình. Hắn đương nhiên đã biết lão thái thái trúng độc dược mãn tính từ sớm, nhưng không hiểu sao người nọ lại biết được? Hắn tìm kiếm cái lọ này trong phủ đã lâu, vẫn chưa phát hiện ra, người này sao lại tìm được? Mà y làm cách nào vào trong mật thất của mình?
Càng nghĩ càng sợ.
Đến tột cùng là ai? Có mục đích gì? Tại sao lại phải giúp mình?
Diệp Bùi Thanh trong lòng cực kỳ hỗn loạn.
Không lâu sau, tin Diệp Cảnh chết truyền khắp Mục quốc phủ. Đây là án giết người, ai nấy đều không dám chậm trễ, vội vàng đi báo quan. Nha môn vừa nghe Mục quốc phủ xảy ra chuyện, Kinh triệu doãn hoảng hốt tự mình dẫn theo người đến, nhân cơ hội uống trà lôi kéo làm quen với Mục quốc công và Diệp Bùi Thanh.
Bận rộn tra xét hồi lâu, phát hiện tất cả mọi người trong phủ đều có mặt, duy chỉ mình Ngô quản sự dưới trướng Trì phu nhân lại mất tích. Mấy hôm trước Diệp Cảnh có khắc khẩu với Ngô quản sự, đêm qua trước khi chết còn hùng hùng hổ hổ muốn tìm Ngô quản sự tính sổ. Vì thế nha môn có được kẻ tình nghi giết người, điều tra từ phía Ngô quản sự.
Sự tình hoàn toàn tiến hành dựa theo kế hoạch, trong lòng Diệp Bùi Thanh lại nhiều thêm một việc cần lo lắng.
Thập Tam vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận. Từ nhỏ y đã là kẻ cô đơn, một thân một mình, sớm đã thành thói quen. Chưa nói đến ấn tượng với Diệp Bùi Thanh, chỉ cần trong cuộc sống xuất hiện thêm một người khác đã là sự thay đổi rất lớn, huống hồ người này chấp nhất muốn cùng mình có quan hệ thân thiết khăng khít.
Nhưng Diệp Bùi Thanh đích xác có ân với y, không thể nghi ngờ. Chẳng những hắn trợ giúp y đả thông kinh mạch, mấy ngày nay còn dạy y võ công và nội công tâm pháp. Diệp Bùi Thanh đương nhiên không biết Thập Tam từng luyện võ, hết thảy đều bắt đầu từ cái cơ bản nhất, khiến Thập Tam rất bất đắc dĩ, nhưng cũng phải bội phục sự kiên nhẫn của hắn.
Có điều, ân tình cùng động tâm, dù sao cũng là hai việc khác nhau.
Cho nên, Thập Tam có phần buồn rầu.
Diệp Bùi Thanh hiện tại còn chưa hiểu rõ, nghĩ rằng Thập Tam là lão bà của hắn, chỉ cần bản thân theo khuôn phép cũ không bức bách, Thập Tam sớm muộn gì cũng trở thành người của hắn. Thế nên hắn vô tội. Thập Tam quen cô độc rồi, cũng chưa biết cuối cùng bản thân có chấp nhận được Diệp Bùi Thanh hay không, nếu không thể, hiện tại là y đang lừa gạt lợi dụng tình cảm của Diệp Bùi Thanh, khiến người ta khinh thường. Y thật sự không để ý việc trong tương lai Diệp Bùi Thanh có thay lòng đổi dạ hay không, có nạp thiếp hay không. Nam nhân nạp thiếp nối dõi tông đường, là thiên kinh địa nghĩa, Thập Tam ngược lại không coi đó là vấn đề lớn. Nếu có một ngày phải tách ra, y tuyệt đối sẽ không đau khổ lưu luyến.
Vì thế, y cảm thấy mình đang mắc nợ Diệp Bùi Thanh, cả người không được tự nhiên.
Hôm nay, Diệp Bùi Thanh giúp y bức độc tố, thu liễm chân khí, nằm ở trên giường nhìn y.
Thập Tam bị hắn nhìn mà da đầu phát run, bèn hỏi: Ngươi có chuyện gì cần ta giúp à?
Diệp Bùi Thanh cười đáp: Không có gì, ngươi cứ ở bên cạnh ta là được rồi.
Thập Tam cúi thấp đầu không lên tiếng, nhưng nghĩ tới một việc: Mấy hôm trước nghe Quốc công nói, Hoàng Thượng có ý triệu kiến ta?
Diệp Bùi Thanh cười nói: Không nói rõ, ta giả vờ như không hiểu. Nơi chướng khí mù mịt như hoàng cung, không đi cũng thế. Ngươi tò mò?
Thập Tam lắc đầu: Không phải. Chỉ là chưa gặp hoàng đế bao giờ, thấy cũng mới mẻ.
Diệp Bùi Thanh cười nói: Một lão già gần năm mươi tuổi, háo sắc đến độ thân thể tàn tạ, có gì đáng xem chứ?
Thập Tam nói: Dù sao ngươi cũng dính chút huyết thống hoàng thân quốc thích, lời đại nghịch bất đạo như vậy mà cũng dám nói.
Diệp Bùi Thanh nói: Còn chưa là gì. Lão già kia đã bao tuổi rồi, mà cả ngày vẫn cung nạp phi tử, không ít thiếu niên đệ tử tuấn tú trong triều, đều từng bị hắn lâm hạnh.
Thập Tam nhướn mày: Ngươi chưa bị hắn...lâm hạnh đấy chứ?
Diệp Bùi Thanh liếc mắt nhìn y: Phu quân ngươi tuy rằng phong lưu tuấn nhã, may sao lại không thuộc loại hình hắn yêu thích. Hắn thích kiểu thư sinh nhu nhược. Trong triều có một số đại thần vì đường làm quan, đem chính con ruột mới hơn mười tuổi của mình đưa vào trong cung phụng dưỡng hắn một thời gian. Có mấy người còn bị hắn chơi đùa tới chết, khi nâng vào hoàng cung còn sống, lúc khiêng ra đã thành ma.
Thập Tam không nói gì.
Diệp Bùi Thanh cười nói: Ngươi nghĩ gì vậy? Để ta đoán thử. Ngươi chắc chắn đang nghĩ: như vậy so ra, thế tử bình thường khiến người ta nghiến răng nghiến lợi đúng là thuận mắt hơn. Ngươi không tình nguyện gả cho một nam nhân, cảm thấy không hợp tâm ý, nhưng chẳng ngờ lại có người vô sỉ như Hoàng Thượng, phi tần của hắn mới là người thê thảm nhất trên đời này. Có phải không?
Thập Tam nói: Bản lĩnh dát vàng lên mặt của thế tử, không ai có thể sánh kịp.
Diệp Bùi Thanh cười nói: Ngươi không muốn nghe ta nói chuyện, có thể chặn miệng ta lại nha.
Dứt lời ôm y làm loạn, màn đêm buông xuống liền thiếp đi.
...
Ngày hôm đó Thập Tam ở trong viện của lão thái thái thương lượng sự tình, canh ba mới đi ra. Dì Triệu vốn theo hầu cạnh y, nửa đường thì bị đau bụng, vì thế Thập Tam nói: Ngươi về trước đi mao xí, ta muốn tản bộ một lát.
Dì Triệu vội vàng đáp ứng, chạy nhanh đi.
Cuối thu rét lạnh, ban ngày lại có một trận mưa nhỏ. Đa số mọi người đều đã tiến vào giấc ngủ, Thập Tam thổi tắt nến cầm theo, bước trên lối nhỏ ở hoa viên tối tăm, rũ mắt đi thong thả. Khi y làm thích khách đã sớm thích ứng với bóng đêm như vậy, không hề cảm thấy khủng bố, ngược lại có cảm giác an toàn kỳ lạ, và quen thuộc.
Trong bóng đêm như thế này, y luôn luôn chiếm ưu thế.
Đột nhiên giữa lúc đó, trong tiểu viện xa xa bất chợt có bóng người lóe qua, Thập Tam bất động thanh sắc co thân thể lại, gắt gao theo dõi hắn. Trong khoảnh khắc ánh trăng chiếu lên khuôn mặt người nọ, rồi lại ẩn khuất sau bóng tối.
Người đó chính là Diệp Bùi Thanh.
Thập Tam nghĩ thầm: đã muộn thế này, hắn không ngủ trong phòng, ra ngoài làm gì? Trong tiểu viện kia có cái gì?
Thập Tam đứng ở nơi bị bóng cây che mờ, Diệp Bùi Thanh nhìn ngó xung quanh, không phát hiện điều gì khác thường, nhanh chóng rời đi. Thập Tam đợi hắn biến mất, chậm rãi đến trước cửa tiểu viện, cái mũi giật giật.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi cực đạm.
Tiểu viện này không ai ở, bình thường để một ít tạp vật. Thập Tam nghĩ thầm: nếu một ngày nào đó y quyết định giết người trong Mục quốc phủ, nơi này coi như không tồi.
Vì thế y đẩy cánh cửa khép hờ ra rồi đi vào.
Trong viện cực kỳ lộn xộn, tựa hồ mới vừa trải qua một trận đánh nhau kịch liệt, có một người nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
Thập Tam châm lửa ngọn nến cầm trong tay, tinh tế quan sát. Người nọ dáng vẻ nhỏ gầy, là một tiểu tư bên cạnh Diệp Bùi Thanh, tên là Diệp Cảnh.
Bụng của Diệp Cảnh cắm một con dao, sắc mặt trắng bệch hai mắt nhắm nghiền, trên người, trên mặt đất máu tươi đầm đìa.
Thập Tam chỉ liếc mắt một cái, liền biết ngay Diệp cảnh bị cố ý xếp đặt thành dáng vẻ này, tạo hiện trường giả của một vụ ẩu đả tới chết, nhất định do Diệp Bùi Thanh tạo ra. Y cẩn thận quan sát, cảm thấy có mấy vấn đề.
Dựa theo vết máu, Diệp Cảnh bị đâm ở nơi này. Nhưng ban ngày vừa mưa xong, trong viện có hơi lầy lội, bùn đất trên giầy của Diệp Cảnh lại khô cong, chứng tỏ hắn bị đánh ngất ở nơi khác rồi mới đưa đến nơi này đâm một dao.
Nếu là giết người chính diện, bình thường không thể trúng ngay, trên cánh tay sẽ để lại vết thương do ngăn cản mà thành, nhưng vết thương của Diệp Cảnh lại quá ít, nơi bị thương cũng không phù hợp, không phù hợp với tình cảnh đánh nhau trong viện.
Trong tay Diệp Cảnh hình như có cầm thứ gì đó, Thập Tam mở tay hắn ra xem, là một cái tua rua trên dây cột tóc- là thứ Diệp Bùi Thanh thương đeo, chưa biết chừng bị giật xuống trong lúc giãy dụa.
......Thật đúng là không còn gì để nói.
Dựa vào bản lĩnh của Diệp Bùi Thanh, vặn gãy cổ một người rất dễ dàng, tại sao phải phí nhiều công sức như vậy, tạo hiện trường giả đánh nhau tới chết? Cho dù võ công của hắn cường thịnh, nhưng am hiểu đối việc việc giết người còn chưa đủ, bố trí hiện trường sát nhân vẫn thiếu kinh nghiệm. Nếu Trì phu nhân kiên trì theo đuổi việc này, gọi quan phủ đến tra xét cẩn thận, nói không chừng sẽ gặp phiền toái.
Thập Tam cầm lấy tua rua, bố trí lại hiện trường, chỉnh sửa những chỗ sai lầm, thổi tắt nến rời đi.
Trở lại phòng, Diệp Bùi Thanh đang tắm rửa ở tây phòng. Thập Tam vô thanh vô tức quay vào phòng trong, nằm xuống ngủ.
...
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Diệp Bùi Thanh đã vội vội vàng vàng ra cửa. Đêm qua Thập Tam đến viện của lão thái thái thương lượng sự tình, hắn tranh thủ đi xử lý một tiểu lâu la. Bản thân bị người ta hai lần đuổi giết ám sát, suýt nữa đánh mất tính mạng, là do Diệp Cảnh bán chủ cầu vinh, để lộ hành tung của mình. Người này nên giải quyết sớm, cũng tránh đánh rắn động cỏ.
Bởi vì làm vội vàng, sáng nay mới phát hiện ra một dải tua rua trên dây cột tóc của mình đã biến mất. Hiện tại nghĩ đến, nói không chừng là lúc hắn khiêng Diệp Cảnh tới tiểu viện, bị hắn giật xuống. Việc này không nên chậm trễ, hắn phải lấy lại dải tua rua đó.
Cho nên khi Diệp Bùi Thanh từ đằng xa nghe thấy một tiếng thét chói tai, thầm nghĩ, hỏng bét, chuyện xấu của mình có thể bị phát hiện.
Hắn ba bước thành hai phi về bên đó, chỉ thấy Trương lão đầu quét rác buổi sáng đang ở ngoài cửa viện thở hổn hển: Người chết....Có người chết...
Diệp Bùi Thanh cười nói: Mới sáng ra mà chết người gì chứ? Xui xẻo.
Trương lão đầu vừa thấy là Diệp Bùi Thanh, vội vàng kéo hắn vào trong viện: Thế tử, có người chết thật đó! Là Diệp Cảnh thủ hạ của thế tử nha!
Diệp Bùi Thanh thấy vậy sắc mặt trắng bệch: Nhanh! Nhanh đi gọi người!
Trương lão đầu vội vàng chạy đi, để lại một mình Diệp Bùi Thanh trong sân.
Sắc mặt hắn trắng bệch không phải Diệp Cảnh đã chết, mà là hiện trường phạm tội đã thay đổi.
Hắn tỉ mỉ quan sát từng chỗ thay đổi, chỉ cảm thấy hiện trường mình bố trí đêm qua quả thực giống trò đùa của trẻ con. Hiện tại cho dù là ai nhìn thấy, chắc chắn sẽ không nhận ra có gì mất tự nhiên, cực kỳ lưu sướng, chính là dáng vẻ sau khi đánh nhau thì bị đâm chết.
Nơi này đêm qua nhất định có người động đến. Dải tua rua trên dây cột tóc của mình chưa biết chừng đang nằm trong tay người đó.
Rốt cuộc là ai đang âm thầm giở trò? Là địch hay là bạn? Người này tựa hồ đối với chuyện của hắn cực kỳ nắm chắc, rõ như lòng bàn tay.
Hắn lại nhớ tới bức thư và lọ nhỏ phát hiện ra trong mật thất tại thư phòng của mình. Hắn đương nhiên đã biết lão thái thái trúng độc dược mãn tính từ sớm, nhưng không hiểu sao người nọ lại biết được? Hắn tìm kiếm cái lọ này trong phủ đã lâu, vẫn chưa phát hiện ra, người này sao lại tìm được? Mà y làm cách nào vào trong mật thất của mình?
Càng nghĩ càng sợ.
Đến tột cùng là ai? Có mục đích gì? Tại sao lại phải giúp mình?
Diệp Bùi Thanh trong lòng cực kỳ hỗn loạn.
Không lâu sau, tin Diệp Cảnh chết truyền khắp Mục quốc phủ. Đây là án giết người, ai nấy đều không dám chậm trễ, vội vàng đi báo quan. Nha môn vừa nghe Mục quốc phủ xảy ra chuyện, Kinh triệu doãn hoảng hốt tự mình dẫn theo người đến, nhân cơ hội uống trà lôi kéo làm quen với Mục quốc công và Diệp Bùi Thanh.
Bận rộn tra xét hồi lâu, phát hiện tất cả mọi người trong phủ đều có mặt, duy chỉ mình Ngô quản sự dưới trướng Trì phu nhân lại mất tích. Mấy hôm trước Diệp Cảnh có khắc khẩu với Ngô quản sự, đêm qua trước khi chết còn hùng hùng hổ hổ muốn tìm Ngô quản sự tính sổ. Vì thế nha môn có được kẻ tình nghi giết người, điều tra từ phía Ngô quản sự.
Sự tình hoàn toàn tiến hành dựa theo kế hoạch, trong lòng Diệp Bùi Thanh lại nhiều thêm một việc cần lo lắng.
/58
|