Hai người thu dọn rồi xuống núi, Thập Tam giờ mới phát hiện dưới chân núi có vô số binh sĩ mặc giáp mang khôi, chỉnh tề nghiêm trang mà đứng. Quân kỳ bay phấp phới, đón gió mà lên, trên mặt cờ là chữ Diệp bắt mắt nổi bật.
Thập Tam quẫn bách hỏi: Bọn họ đến đây từ khi nào?
Diệp Bùi Thanh đáp: Đêm qua.
Thập Tam cảm thấy khó xử. Không ngờ có nhiều người đang chờ bọn họ như vậy.
Y hỏi: Chuyện Tần Vương rất khẩn cấp?
Khởi binh nửa tháng, đã chiếm được hai châu quận, hai tháng nữa hẳn là sẽ đến kinh thành.
Vậy rõ ràng là lửa đốt đến mông rồi.
Tại sao không nói sớm?
Diệp Bùi Thanh trầm mặc, nhẹ giọng nói: Thập Tam, ngươi nguyện ý cả đời ở bên cạnh ta sao?
Sao lại đổi đề tai nhanh thế cơ chứ! Thập Tam cúi đầu thành thật đáp: Ta còn chưa nghĩ ra.
Diệp Bùi Thanh lén thở dài một hơi: Thập Tam, ta mang ngươi đến một nơi.
Thập Tam: ...Được.
Diệp Bùi Thanh không hề nói nhiều, hạ lệnh đội quân tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ nửa ngày, hắn và Thập Tam mỗi người cưỡi một con ngựa. Thập Tam biết hai người đã trì hoãn rất nhiều thời gian, không dám chậm trễ, ra roi thúc ngựa chạy theo hắn.
Hai người đi rất lâu, đến trước một toà núi nhỏ. Khắp núi đều bị băng tuyết bao trùm, hoa mai nở rộ.
Thập Tam đi theo Diệp Bùi Thanh tới đỉnh núi, chỉ thấy một nấm mộ đơn độc, không có tên, nhưng xung quanh được quét tước rất sạch sẽ. Trước nấm mộ còn đặt một cành mai và một chung rượu nhỏ.
Thập Tam lần đầu tiên thấy nơi này: Mộ của ai vậy?
Diệp Bùi Thanh nói: Đây là phần mộ của phế Thái tử Nham Cảnh. Sư phụ trộm lấy đi thi thể của hắn, chôn cất ở đây. Những khi trời tối không thấy sư phụ, chắc chắn đang uống rượu trước mộ.
Hắn nhìn Thập Tam, chậm rãi nói: Đây cũng là nơi ta thề chỉ lấy một người duy nhất.
Thập Tam: ...
Diệp Bùi Thanh thoáng ngừng lại, yên lặng nhìn y: Đêm qua ngươi hỏi ta có muốn làm Hoàng đế hay không, ta không trả lời. Sự thật là, ta không biết. Hơn nữa ta có hơi sợ.
Thập Tam:...Ngươi mà cũng có lúc sợ hãi?
Diệp Bùi Thanh sờ sờ bia mộ sạch sẽ: Sau khi hôn quân chết, quần thần trong triều tuy rằng đa số không dám xuất đầu, nhưng cũng có kẻ trước mặt mọi người mắng ta mưu đồ phản nghịch, bị ta bắt nhốt lại. Bốn bể quần hùng giai khởi, Tần Vương chẳng qua là một trong số đó mà thôi. Hoàng đế hiện tại mới có năm tuổi, đương nhiên không làm chủ được, tương lai đợi hắn trưởng thành, chẳng lẽ sẽ không báo thù việc ta giết cha giết mẹ hắn? Nếu ta đổ rồi, Mục Quốc phủ nhất định chịu vạ lây.
Thập Tam cảm khái nói: Thế tử vất vả.
Diệp Bùi Thanh thở dài nói: Thế nhưng, điều khiến ta không yên lòng nhất, lại là một việc khác. Nghe xong chuyện giữa hôn quân và Dương Uẩn, ta liền suy nghĩ: nếu ngươi rời khỏi ta, ta sẽ trở nên thế nào? Soán vị thống trị thiên hạ, trọng trách này thật sự quá nặng, ta tưởng tượng sau này không có ngươi bên cạnh, phải lẻ loi sống một mình, ta càng cảm thấy mịt mù, không muốn bước tiếp.
Thập Tam lẳng lặng cúi đầu.
Diệp Bùi Thanh nói tiếp: Nếu ta chưa tùng quen biết ngươi, cũng chưa từng ở bên ngươi, mặc dù trọng trách nặng nề, ta còn không biết mình thiếu thứ gì. Nhưng nếu đã có được rồi lại mất đi, xem cái cách hôn quân trải qua mười năm như thế nào, ta thế mà cảm thấy sợ hãi. Có ngươi ở bên cạnh, mặc dù vất vả, cũng chắc chắn sung sướng. Nếu mất ngươi, vài chục năm thời gian dài đằng đặc, ta không biết bản thân có thể kiên trì bao lâu. Thập Tam, ta thật sự sợ hãi, ngươi có nguyện ý cùng bước đi với ta?
Thập Tam khoé mắt ướt át, thật lâu sau mới nói: Thế tử đáp ứng ta, sau này chuyện gì cũng phải thương nghị với ta có được không? Không được giấu diếm ta.
Ta đáp ứng ngươi.
Ta thích thế tử, cũng không để ý chuyện thế tử lấy ta làm bình phong. Nhưng ít nhất ngươi cũng phải nói với ta một tiếng được không?
Ta cái gì cũng sẽ nói với ngươi.
Thập Tam chậm rãi tiến về phía trước cầm tay hắn: Vậy ta không còn yêu cầu gì khác. Chỉ cần ngày nào ngươi còn tuân thủ lời hứa, ta sẽ ở bên cạnh ngươi ngày đó.
Diệp Bùi Thanh trầm mặc, rốt cuộc nhẹ giọng nói: Thập Tam, đời này ta đối với ngươi không thay đổi.
Dưới tán hoa mai nở rộ, hắn giang hai tay, gắt gao ôm lấy người mà mình yêu thương.
-CHÍNH VĂN HOÀN-
Thập Tam quẫn bách hỏi: Bọn họ đến đây từ khi nào?
Diệp Bùi Thanh đáp: Đêm qua.
Thập Tam cảm thấy khó xử. Không ngờ có nhiều người đang chờ bọn họ như vậy.
Y hỏi: Chuyện Tần Vương rất khẩn cấp?
Khởi binh nửa tháng, đã chiếm được hai châu quận, hai tháng nữa hẳn là sẽ đến kinh thành.
Vậy rõ ràng là lửa đốt đến mông rồi.
Tại sao không nói sớm?
Diệp Bùi Thanh trầm mặc, nhẹ giọng nói: Thập Tam, ngươi nguyện ý cả đời ở bên cạnh ta sao?
Sao lại đổi đề tai nhanh thế cơ chứ! Thập Tam cúi đầu thành thật đáp: Ta còn chưa nghĩ ra.
Diệp Bùi Thanh lén thở dài một hơi: Thập Tam, ta mang ngươi đến một nơi.
Thập Tam: ...Được.
Diệp Bùi Thanh không hề nói nhiều, hạ lệnh đội quân tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ nửa ngày, hắn và Thập Tam mỗi người cưỡi một con ngựa. Thập Tam biết hai người đã trì hoãn rất nhiều thời gian, không dám chậm trễ, ra roi thúc ngựa chạy theo hắn.
Hai người đi rất lâu, đến trước một toà núi nhỏ. Khắp núi đều bị băng tuyết bao trùm, hoa mai nở rộ.
Thập Tam đi theo Diệp Bùi Thanh tới đỉnh núi, chỉ thấy một nấm mộ đơn độc, không có tên, nhưng xung quanh được quét tước rất sạch sẽ. Trước nấm mộ còn đặt một cành mai và một chung rượu nhỏ.
Thập Tam lần đầu tiên thấy nơi này: Mộ của ai vậy?
Diệp Bùi Thanh nói: Đây là phần mộ của phế Thái tử Nham Cảnh. Sư phụ trộm lấy đi thi thể của hắn, chôn cất ở đây. Những khi trời tối không thấy sư phụ, chắc chắn đang uống rượu trước mộ.
Hắn nhìn Thập Tam, chậm rãi nói: Đây cũng là nơi ta thề chỉ lấy một người duy nhất.
Thập Tam: ...
Diệp Bùi Thanh thoáng ngừng lại, yên lặng nhìn y: Đêm qua ngươi hỏi ta có muốn làm Hoàng đế hay không, ta không trả lời. Sự thật là, ta không biết. Hơn nữa ta có hơi sợ.
Thập Tam:...Ngươi mà cũng có lúc sợ hãi?
Diệp Bùi Thanh sờ sờ bia mộ sạch sẽ: Sau khi hôn quân chết, quần thần trong triều tuy rằng đa số không dám xuất đầu, nhưng cũng có kẻ trước mặt mọi người mắng ta mưu đồ phản nghịch, bị ta bắt nhốt lại. Bốn bể quần hùng giai khởi, Tần Vương chẳng qua là một trong số đó mà thôi. Hoàng đế hiện tại mới có năm tuổi, đương nhiên không làm chủ được, tương lai đợi hắn trưởng thành, chẳng lẽ sẽ không báo thù việc ta giết cha giết mẹ hắn? Nếu ta đổ rồi, Mục Quốc phủ nhất định chịu vạ lây.
Thập Tam cảm khái nói: Thế tử vất vả.
Diệp Bùi Thanh thở dài nói: Thế nhưng, điều khiến ta không yên lòng nhất, lại là một việc khác. Nghe xong chuyện giữa hôn quân và Dương Uẩn, ta liền suy nghĩ: nếu ngươi rời khỏi ta, ta sẽ trở nên thế nào? Soán vị thống trị thiên hạ, trọng trách này thật sự quá nặng, ta tưởng tượng sau này không có ngươi bên cạnh, phải lẻ loi sống một mình, ta càng cảm thấy mịt mù, không muốn bước tiếp.
Thập Tam lẳng lặng cúi đầu.
Diệp Bùi Thanh nói tiếp: Nếu ta chưa tùng quen biết ngươi, cũng chưa từng ở bên ngươi, mặc dù trọng trách nặng nề, ta còn không biết mình thiếu thứ gì. Nhưng nếu đã có được rồi lại mất đi, xem cái cách hôn quân trải qua mười năm như thế nào, ta thế mà cảm thấy sợ hãi. Có ngươi ở bên cạnh, mặc dù vất vả, cũng chắc chắn sung sướng. Nếu mất ngươi, vài chục năm thời gian dài đằng đặc, ta không biết bản thân có thể kiên trì bao lâu. Thập Tam, ta thật sự sợ hãi, ngươi có nguyện ý cùng bước đi với ta?
Thập Tam khoé mắt ướt át, thật lâu sau mới nói: Thế tử đáp ứng ta, sau này chuyện gì cũng phải thương nghị với ta có được không? Không được giấu diếm ta.
Ta đáp ứng ngươi.
Ta thích thế tử, cũng không để ý chuyện thế tử lấy ta làm bình phong. Nhưng ít nhất ngươi cũng phải nói với ta một tiếng được không?
Ta cái gì cũng sẽ nói với ngươi.
Thập Tam chậm rãi tiến về phía trước cầm tay hắn: Vậy ta không còn yêu cầu gì khác. Chỉ cần ngày nào ngươi còn tuân thủ lời hứa, ta sẽ ở bên cạnh ngươi ngày đó.
Diệp Bùi Thanh trầm mặc, rốt cuộc nhẹ giọng nói: Thập Tam, đời này ta đối với ngươi không thay đổi.
Dưới tán hoa mai nở rộ, hắn giang hai tay, gắt gao ôm lấy người mà mình yêu thương.
-CHÍNH VĂN HOÀN-
/58
|