Đứa bé này cũng rất đẹp đi? Nàng vốn không xấu xí, mà người đàn ông kia là cực phẩm trong cực phẩm, đẹp trai trong đẹp trai, đứa bé làm sao có thể xấu xí?
Cho nên, nàng không muốn bỏ đứa bé này!
Nghe thấy lời của mẹ, Lộ Nhi theo trực giác bảo vệ bụng, thấp giọng nói:
“Mẹ, đứa bé là vô tội, con không muốn. . . . . .”
“Lộ Nhi, con bao nhiêu tuổi rồi, lưu nó lại, nó sẽ trở thành gánh nặng cả đời con!”
Mẹ nàng thở dài, bà rất lo lắng, chẳng lẽ Thần Toán Tử nói đúng, con gái bà thật sẽ sống không được bao lâu nữa?
Ông ấy nói trừ phi Lộ Nhi có kỳ ngộ gì, vậy bây giờ Lộ Nhi mang thai, có tính là kỳ ngộ hay không?
“Mẹ, con sẽ không bỏ đứa bé này, tự con có thể nuôi con của chính mình!”
Lộ Nhi chu miệng lên, nàng chính là không muốn bỏ con mình, mặc dù cả đời cũng không thấy được cha đứa bé, cả đời cũng không ai thèm lấy!
“Lộ Nhi, con mới hai mươi ba tuổi, con về sau còn phải lập gia đình?”
Bà tức giận, làm cha mẹ đều là như vậy, người nào sẽ cho phép con gái của mình vì một đứa bé mà hủy cả đời?
“Đó là chuyện sau này. Người kia không phải đã nói sao? Trừ phi có kỳ ngộ gì, bằng không con ngay cả mệnh đều không bảo vệ được, nói không chừng đứa bé này chính là tới vì bảo vệ tính mạng của con . . . . . .”
Không có biện pháp, nàng chỉ có thể mang lời xem bói ra. Nghe đến đó, bà cũng chỉ có thở dài.
Rốt cục thuyết phục được mẹ, vì đứa bé này, bọn họ sẽ chuyển nhà, đến một nơi xa lạ ở ——
Bà rất tự ái, đánh chết bà cũng không dám cho người ta biết, con gái của mình chưa kết hôn mà có con.
Mùa hè lặng lẽ qua đi, nháy mắt liền tới cuối thu. Bụng Lộ Nhi đã nhìn rõ ràng, mang thai hơn năm tháng so với lúc trước thì đẫy đà không ít.
Thai nhi phát triển, ngược lại hết thảy đều bình thường, bà không còn đề cập tới chuyện nạo thai, ở trong lòng của bà, đã chấp nhận sự tồn tại của đứa bé này.
Nhưng chuyện cũng không có bởi vì hai người mà kết thúc.
Ngay buổi tối hôm nay, ông thầy tướng số Thần Toán Tử kia thế nhưng tìm được nhà mới của hai người, chợt xuất hiện trước mặt hai mẹ con.
Cho nên, nàng không muốn bỏ đứa bé này!
Nghe thấy lời của mẹ, Lộ Nhi theo trực giác bảo vệ bụng, thấp giọng nói:
“Mẹ, đứa bé là vô tội, con không muốn. . . . . .”
“Lộ Nhi, con bao nhiêu tuổi rồi, lưu nó lại, nó sẽ trở thành gánh nặng cả đời con!”
Mẹ nàng thở dài, bà rất lo lắng, chẳng lẽ Thần Toán Tử nói đúng, con gái bà thật sẽ sống không được bao lâu nữa?
Ông ấy nói trừ phi Lộ Nhi có kỳ ngộ gì, vậy bây giờ Lộ Nhi mang thai, có tính là kỳ ngộ hay không?
“Mẹ, con sẽ không bỏ đứa bé này, tự con có thể nuôi con của chính mình!”
Lộ Nhi chu miệng lên, nàng chính là không muốn bỏ con mình, mặc dù cả đời cũng không thấy được cha đứa bé, cả đời cũng không ai thèm lấy!
“Lộ Nhi, con mới hai mươi ba tuổi, con về sau còn phải lập gia đình?”
Bà tức giận, làm cha mẹ đều là như vậy, người nào sẽ cho phép con gái của mình vì một đứa bé mà hủy cả đời?
“Đó là chuyện sau này. Người kia không phải đã nói sao? Trừ phi có kỳ ngộ gì, bằng không con ngay cả mệnh đều không bảo vệ được, nói không chừng đứa bé này chính là tới vì bảo vệ tính mạng của con . . . . . .”
Không có biện pháp, nàng chỉ có thể mang lời xem bói ra. Nghe đến đó, bà cũng chỉ có thở dài.
Rốt cục thuyết phục được mẹ, vì đứa bé này, bọn họ sẽ chuyển nhà, đến một nơi xa lạ ở ——
Bà rất tự ái, đánh chết bà cũng không dám cho người ta biết, con gái của mình chưa kết hôn mà có con.
Mùa hè lặng lẽ qua đi, nháy mắt liền tới cuối thu. Bụng Lộ Nhi đã nhìn rõ ràng, mang thai hơn năm tháng so với lúc trước thì đẫy đà không ít.
Thai nhi phát triển, ngược lại hết thảy đều bình thường, bà không còn đề cập tới chuyện nạo thai, ở trong lòng của bà, đã chấp nhận sự tồn tại của đứa bé này.
Nhưng chuyện cũng không có bởi vì hai người mà kết thúc.
Ngay buổi tối hôm nay, ông thầy tướng số Thần Toán Tử kia thế nhưng tìm được nhà mới của hai người, chợt xuất hiện trước mặt hai mẹ con.
/1138
|