Giống như khi "Minh Nguyệt Đang" đột ngột xuất hiện, Phù Lạc cũng đột ngột mất tăm tích trong lúc đó.
Phù Lạc cũng đã mở được “Minh Nguyệt Đang”có tiếng tăm.
Lúc trước mở Minh Nguyệt Đang cũng là vì liều một phen, nếu quyết định trở về, đương nhiên cũng không thể về chật vật như vậy. Cổ nhân vẫn thích áo gấm hồi hương không phải sao?
Hơn nữa nàng cũng cần tiền, đập nồi dìm thuyền trở về như thế, tử chiến đến cùng, đương nhiên không thể không chuẩn bị.
Cho nên Phù Lạc tuy rằng nóng lòng trở về, nhưng lại không thể hấp tấp.
Nàng lại tới Hàng Châu, phủ đệ của Hiên Dật
Khi ra ngoài Phù Lạc không hề đoán trước, Hiên Dật đối với việc nàng tới chơi không có chút kinh ngạc nào, thiết đãi như khách, cũng không hỏi vì sao Long Hiên đế hồi cung, mà nàng lại một mình lưu lạc bên ngoài.
Hắn không hỏi, Phù Lạc đương nhiên mừng còn không kịp.
Chỉ có điều thái độ của Hiên Dật tuy rằng ân cần, nhưng vẫn thường để lộ ra ý tứ thúc giục Phù Lạc hồi cung. Đáng tiếc mục đích của nàng chưa có hoàn thành, nên vẫn tự nhiên ở lại phủ đệ của Hiên Dật.
Khi nhìn thấy bóng dáng Phong Tiêm Tầm, Phù Lạc cuối cùng hấp một ngụm đại khí. Xem ra tiểu tử Hiên Dật này cũng thật không tồi, quan hệ với Phong Tiêm Tầm rốt cục cũng từng bước hình thành lịch sử rồi, không đến mức phải qua tam quan trảm lục mới có thể nhìn thấy giai nhân nữa
Phong Tiêm Tầm chính là mục đích thật sự của Phù Lạc khi đến Hàng Châu
Lúc trước gặp rủi ro, Phù Lạc cũng chưa từng nghĩ tới việc nhờ Phong Tiêm tầm giúp đỡ, cứ tự mình nhấp nháp vết thương. Không ghen tị mỹ mạo của nàng, tài hoa của nàng, bối cảnh của nàng, nhưng không cách nào không ghen tị may mắn của nàng.
Phù Lạc nghèo túng như vậy, sao có thể chấp nhận việc đứng trước mặt nữ nhân may mắn khiến người ta ghen tỵ này, mà cầu xin giúp đỡ chứ.
Vì sinh tồn, Phù Lạc dù thế nào cũng sẽ không cầu xin sự giúp đỡ của Phong Tiêm Tầm, nhưng để về nhà, tự tôn gì đó đều có thể bỏ qua.
"Phu nhân?!" Lúc Phong tiêm tầm nhìn thấy Phù Lạc, thần sắc ngạc nhiên vô cùng
Phù Lạc không trả lời, chỉ tỏ ra biểu tình ủy khuất, mất mát, tịch mịch. Phong Tiêm Tầm thông minh lập tức hiểu hàm ý bên trong, từ xưa đế vương vốn bạc tình, Phong Tiêm Tầm cũng tiếc hận thay cho Phù Lạc
Tiếc hận là tiếc hận, nhưng khi nghe Phù Lạc muốn tới Mặc Nguyệt Lâu rèn luyện, nàng chợt thấy do dự. Nàng đương nhiên hiểu Phù Lạc muốn lấy được thánh sủng tâm, nhưng nữ nhân bị hoàng đế vứt bỏ, nếu nàng giúp Phù Lạc trở về, quả là quá phiêu lưu
Nếu thành công, nàng cũng coi như có chiếu ứng trong cung, loại quan hệ này chỉ có ưu việt không có chỗ hỏng.
Nhưng nếu thất bại, Long Hiên đế giận chó đánh mèo với Mặc Nguyệt Lâu thì sao?
Nàng là dân làm ăn, đối với chốn quan trường, cũng muốn đi sâu tìm hiểu. Long Hiên đế có thể không thiếu nữ nhân, nhưng không đối với ai sâu sắc. Mỹ mạo quyến rũ, trí tuệ như nàng cũng không thể đả động tâm tư hắn. Thoái nhượng nửa phần, thanh nhã mị hoặc, tài tình xuất chúng như Phù Lạc, cũng bị hắn vô tình vứt bỏ. Dựa vào điểm này, Phong Tiêm Tầm đối với Phù Lạc quả thật không mấy tin tưởng.
"Phong tiểu thư yên tâm, việc thành, đối với Phong tiểu thư sẽ chỉ có trăm lợi mà không một hại.Việc bại, Phù Lạc sẽ gánh vác toàn bộ, tuyệt đối không liên lụy tiểu thư nửa phần."
Phong Tiêm Tầm cười cười: "Mong phu nhân tha thứ cho sự cẩn thận của Tiêm Tầm, bởi vì Mặc Nguyệt Lâu là tổ truyền chi nghiệp, nên Tiêm Tầm muốn tận lực bảo vệ."
Hai người đối diện cười, đạt thành hiệp nghị.
Mặc Nguyệt Lâu quả nhiên cách biệt một trời so với Miên Hương Lâu mà Phù Lạc từng "Học nghệ"
Cô nương ở đây, ăn mặc sang trọng như phi tần trong cung. Kiểu dáng hợp thời, vải dệt tinh mỹ, Phù Lạc cảm thấy các cô nương nổi danh của Mặc Nguyệt Lâu có khi còn tự hào hơn cả những thiên kim tiểu thư
Không chỉ sống một mình một tiểu viện, nha hoàn hầu hạ tuỳ thân còn rất đông. Phong Tiêm Tầm còn mời người tới dạy học, từ cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú đến thành tựu văn hoá giáo dục, võ công, không gì không có, để mỗi khách nhân tới đây đều có thể tìm được một cô nương vừa ý.
Cô nương của Mặc Nguyệt Lâu tài hoa hơn người, nữ tử tài tình xuất chúng nhiều như sao trên trời, đếm không xuể
Phong Tiêm Tầm đối với cái cây hái ra tiền này, xem ra đã chi một số vốn rất lớn
Quần áo đúng mốt nhất, đồ trang sức tinh mỹ nhất, chỗ nghỉ của giai nhân là nơi hoa lệ nhất, tắm bằng sữa tươi, phấn mặt làm từ trân châu. Khi xuất môn dùng xe có màn lưu tô tinh xảo, vào cửa là có nha hoàn cẩn thận hầu hạ, từng bước đi tới đều tỏa hương hoa. Chân ngọc kia chỉ sợ là quá ít sử dụng, vì luôn mềm mại như của trẻ con vậy. Cho dù lúc Phù Lạc có là là Phù Phi, cũng không được hưởng thụ cuộc sống xa hoa lãng phí tới mức này. Khó trách Vân La tiểu thư của Mặc Nguyệt Lâu có thể trổ mã quý khí xinh đẹp như thế
Việc học của Phù Lạc sắp xếp dày đặc, trà nghệ, cầm kỳ thư họa, ca múa nhạc khí… Môn nữ công thật sự khó có thể thành công, nhưng ngay cả học nấu ăn là khó nhất Phù Lạc cũng có thể tạm ứng phó được
Học nấu ăn, không phải vì tiếp cận Long Hiên đế, mà vì nàng nghĩ khi trở lại hiện đại sẽ mở một nhà hàng, nói vậy buôn bán nhất định rất lãi. Ảo tưởng trở lại cuộc sống hiện đại vui thích ấy, khiến Phù Lạc có thêm động lực, ứng phó các loại học hành vất vả kia
Học thi họa giám thưởng, sau này cũng có thể đầu tư
Học trà nghệ, sau này biết đâu, lại có thể mở một quán trà nghệ thuật, cổ đại hiếm xuất hiện mấy thứ hiện đại gì đó, thì hiện đại cũng có thể ưa chuộng cổ điển lắm chứ?
Buổi tối Phù Lạc đi theo ma ma, tận mắt nhìn các kỹ nữ hầu hạ khách nhân theo thiên hình vạn trạng. Bí mật hồng bài đích thân tới giảng giải, khiến Phù Lạc tuy tự nhận là một người hiện đại phóng khoáng, cũng phải mở to mắt, mặt đỏ tim đập.
Dùng sữa tắm rửa, thoa hương hoa hồng, lại có người chuyên chăm sóc bàn chân, kết hợp với bí quyết làm đẹp mà Phù Lạc biết, cùng những bí quyết cung đình của Mặc Nguyệt Lâu, không tới ba tháng, Phù Lạc tựa như thay da đổi thịt, da dẻ mềm mại sáng bóng
Nếu vẻ đẹp trước kia là hiếm gặp, thì nay có thể nói là hoàn mỹ. Từ đầu đến chân không nơi nào không mềm mại như trẻ con, không nơi nào không phóng túng mị hoặc, không nơi nào không tỏa vẻ ma mỵ rực rỡ
Vô tình quan sát, vô tình học tập, vô tình bồi dưỡng, ngay cả Phong Tiêm Tầm cũng kinh ngạc trước sự đột phá của Phù Lạc
Một nữ nhân xấu xí đột nhiên thành mỹ nữ không khó, nhưng một tuyệt sắc mỹ nữ lại trở nên đẹp đến thế quả thực không thua gì lên trời, nói theo kiểu huyền huyễn thì, quả là đạt tới cảnh giới thiên tiên
"Cám ơn ngươi." Phù Lạc thật lòng cảm tạ Phong Tiêm Tầm.
"Nếu không giúp ngươi, ta nhất định sẽ hối hận." Phong Tiêm Tầm quyến rũ cười.
Phù Lạc vốn định rời đi như vậy, nhưng vẫn không nhịn được mà quan tâm:
"Vì sao lại cự tuyệt Hiên Dật, ta còn nghĩ hai người ~~" Phù Lạc nhớ tới Hiên Dật hiện giờ, ngày ngày uống rượu, lôi thôi nghèo túng, nàng chính là hâm mộ Phong Tiêm Tầm có thể có một người quan tâm mình như vậy. [*Mẹ kế đáng giận, dám không đồng ý cho ta một nam thứ ai gặp cũng yêu, khuynh quốc khuynh thành]
"Bởi vì theo lời tiên đoán của Phong thị, ta sẽ là mẫu nghi thiên hạ." Phong Tiêm Tầm bất đắc dĩ cười.
Lúc này đến lượt Phù Lạc kinh ngạc. Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Phong Tiêm Tầm, nàng khẳng định đó là sự thật, hơn nữa còn tin tưởng.
"Không cần hoài nghi, lời tiên đoán của Phong thị gia phả lần nào cũng ứng nghiệm."
"Cho nên ngươi mới cự tuyệt Hiên Dật, vậy, ngươi vì sao còn giúp ta?" Phù Lạc kinh ngạc.
"Bởi vì, nếu như có thể, ta thật sự không muốn trở thành mẫu nghi thiên hạ."
Phong Tiêm Tầm nhìn Phù Lạc, ánh mắt tràn ngập đau thương.
Phù Lạc chỉ có thể mỉm cười mà chống đỡ, trong lòng thầm nhủ, kỳ thật ta có thể lý giải suy nghĩ của ngươi. Đối với một nữ tử không màng tới hư vinh hoàng cung, Phù Lạc lại càng yêu thích hơn
Nghĩ tới bộ dáng Long Hiên đế và Phong Tiêm Tầm tay trong tay, thật xứng đôi biết mấy
Tâm tư của nàng, chợt chua xót, đau đớn kỳ lạ
Chẳng bao lâu nữa nàng cũng phải tin tưởng lời tiên đoán sao?
Nếu nàng đã có thể xuyên qua, vậy thì lời tiên đoán có lẽ cũng có thể biến thành sự thật.
Trở lại phủ đệ của Hiên Dật, nhìn hắn say rượu, Phù Lạc đi nhanh tiến lên đoạt lấy bầu rượu, đưa lên miệng uống rồi gục xuống
Chưa bao giờ Phù Lạc biết cảm giác uống rượu thế này, nghĩ tới việc sắp sửa trở lại hậu cung, nàng lại hậm hực khó chịu. Tối nay cứ cùng Hiên Dật nam nhân đáng thương này, uống thật say đi
Hiên Dật càng uống nhiều hơn,hai người đối ẩm, một người cười, còn một người khóc.
"Hiên Dật, đừng khóc, đến nhà ta đi, nơi đó những cô gái tốt xếp thành một bó to, muốn ôn nhu có ôn nhu, muốn quyến rũ có quyến rũ, muốn thế nào có thế ấy." Phù Lạc say rượu lau đi nước mắt của Hiên Dật, cùng nước mắt của chính mình.
"Quan trọng là, nơi đó không có hoàng đế." Phù Lạc nói thêm một câu.
"Không có hoàng đế, không có hoàng đế, vậy không có hoàng hậu, không có hoàng hậu." Hiên Dật vui vẻ kéo tay Phù Lạc
Phù Lạc cũng kéo tay hắn, vui vẻ xoay quanh: "Hiên dật, khiêu vũ, Hiên Dật, khiêu vũ đi."
Hai người như trẻ con xoay tròn, một tay cầm rượu, một tay loạn vũ.
"Hiên Dật, ta hát cho ngươi nghe nhé."
Xin hãy nhớ sự tốt đẹp của thiếp
Chàng là người đầu tiên thiếp tựa vào
Mộ mộ hướng hướng, nan xá khó khăn
Yêu chàng thiếp muốn yêu tới khi lão
Xin hãy quý trọng sự tốt đẹp của thiếp
Tình yêu của thiếp không phải quá sớm
Yêu trong thiêu đốt, trong mộng cũng cười
Yêu chàng thiếp muốn yêu tới khi lão
Thiếp biết trên thế gian không phải chuyện gì cũng thành công
Thiếp biết thế sự thay đổi khó có thể nắm bắt
Chẳng thể mãi mãi giống như khi xưa được
Sao không quay đầu lại,hãy quay đầu lại đi
Hãy nhìn thiếp thật kĩ
Có phải nàng ấy cũng tốt như vậy không
Chàng không cần cho thiếp biết điều đó đâu
Yêu không oán hận, không thể cưỡng cầu
Chỉ cần nhớ rõ sự tốt đẹp của thiếp…
Phù Lạc ngâm nga: "Yêu không oán hận, không thể cưỡng cầu, chỉ cần nhớ rõ sự tốt đẹp của ta."
Hiên Dật rơi lệ: "Yêu không oán hận..."
Đêm ấy hai người đối rượu cuồng ca, tự khiến lòng đau, tự cảm thụ sự ấm áp của đối phương, muốn khép lại đau đớn của chính mình.
"Nếu ta gặp ngươi trước, vậy thì tốt biết mấy, hoàng huynh cùng Tiêm Tầm, ngươi cùng ta." Hiên Dật vô tình xoa hai má Phù Lạc
"Nếu như vậy, ta mỗi ngày đều cùng ngươi uống rượu."
"Ta không cần một nữ tửu quỷ. Ta chỉ cần Tiêm Tầm, Tiêm Tầm ~~" Hiên Dật ngã xuống đất ngủ mất.
Phù Lạc lại uống mà không ngủ được, đứng lên hô to với Minh Nguyệt: "Nâng chén kiêu sầu sầu càng sầu, rút đao đoạn thủy thủy càng lưu."
Hiên Dật đang mơ màng ngủ, vẫn còn ứng phó nói thêm: "Nâng chén kiêu sầu sầu càng sầu."
Ngày tiếp theo, Phù Lạc khởi hành hồi kinh. Sau một năm rưỡi rời khỏi Long Hiên đế, nàng lại lựa chọn trở lại bên cạnh hắn…
Phù Lạc cũng đã mở được “Minh Nguyệt Đang”có tiếng tăm.
Lúc trước mở Minh Nguyệt Đang cũng là vì liều một phen, nếu quyết định trở về, đương nhiên cũng không thể về chật vật như vậy. Cổ nhân vẫn thích áo gấm hồi hương không phải sao?
Hơn nữa nàng cũng cần tiền, đập nồi dìm thuyền trở về như thế, tử chiến đến cùng, đương nhiên không thể không chuẩn bị.
Cho nên Phù Lạc tuy rằng nóng lòng trở về, nhưng lại không thể hấp tấp.
Nàng lại tới Hàng Châu, phủ đệ của Hiên Dật
Khi ra ngoài Phù Lạc không hề đoán trước, Hiên Dật đối với việc nàng tới chơi không có chút kinh ngạc nào, thiết đãi như khách, cũng không hỏi vì sao Long Hiên đế hồi cung, mà nàng lại một mình lưu lạc bên ngoài.
Hắn không hỏi, Phù Lạc đương nhiên mừng còn không kịp.
Chỉ có điều thái độ của Hiên Dật tuy rằng ân cần, nhưng vẫn thường để lộ ra ý tứ thúc giục Phù Lạc hồi cung. Đáng tiếc mục đích của nàng chưa có hoàn thành, nên vẫn tự nhiên ở lại phủ đệ của Hiên Dật.
Khi nhìn thấy bóng dáng Phong Tiêm Tầm, Phù Lạc cuối cùng hấp một ngụm đại khí. Xem ra tiểu tử Hiên Dật này cũng thật không tồi, quan hệ với Phong Tiêm Tầm rốt cục cũng từng bước hình thành lịch sử rồi, không đến mức phải qua tam quan trảm lục mới có thể nhìn thấy giai nhân nữa
Phong Tiêm Tầm chính là mục đích thật sự của Phù Lạc khi đến Hàng Châu
Lúc trước gặp rủi ro, Phù Lạc cũng chưa từng nghĩ tới việc nhờ Phong Tiêm tầm giúp đỡ, cứ tự mình nhấp nháp vết thương. Không ghen tị mỹ mạo của nàng, tài hoa của nàng, bối cảnh của nàng, nhưng không cách nào không ghen tị may mắn của nàng.
Phù Lạc nghèo túng như vậy, sao có thể chấp nhận việc đứng trước mặt nữ nhân may mắn khiến người ta ghen tỵ này, mà cầu xin giúp đỡ chứ.
Vì sinh tồn, Phù Lạc dù thế nào cũng sẽ không cầu xin sự giúp đỡ của Phong Tiêm Tầm, nhưng để về nhà, tự tôn gì đó đều có thể bỏ qua.
"Phu nhân?!" Lúc Phong tiêm tầm nhìn thấy Phù Lạc, thần sắc ngạc nhiên vô cùng
Phù Lạc không trả lời, chỉ tỏ ra biểu tình ủy khuất, mất mát, tịch mịch. Phong Tiêm Tầm thông minh lập tức hiểu hàm ý bên trong, từ xưa đế vương vốn bạc tình, Phong Tiêm Tầm cũng tiếc hận thay cho Phù Lạc
Tiếc hận là tiếc hận, nhưng khi nghe Phù Lạc muốn tới Mặc Nguyệt Lâu rèn luyện, nàng chợt thấy do dự. Nàng đương nhiên hiểu Phù Lạc muốn lấy được thánh sủng tâm, nhưng nữ nhân bị hoàng đế vứt bỏ, nếu nàng giúp Phù Lạc trở về, quả là quá phiêu lưu
Nếu thành công, nàng cũng coi như có chiếu ứng trong cung, loại quan hệ này chỉ có ưu việt không có chỗ hỏng.
Nhưng nếu thất bại, Long Hiên đế giận chó đánh mèo với Mặc Nguyệt Lâu thì sao?
Nàng là dân làm ăn, đối với chốn quan trường, cũng muốn đi sâu tìm hiểu. Long Hiên đế có thể không thiếu nữ nhân, nhưng không đối với ai sâu sắc. Mỹ mạo quyến rũ, trí tuệ như nàng cũng không thể đả động tâm tư hắn. Thoái nhượng nửa phần, thanh nhã mị hoặc, tài tình xuất chúng như Phù Lạc, cũng bị hắn vô tình vứt bỏ. Dựa vào điểm này, Phong Tiêm Tầm đối với Phù Lạc quả thật không mấy tin tưởng.
"Phong tiểu thư yên tâm, việc thành, đối với Phong tiểu thư sẽ chỉ có trăm lợi mà không một hại.Việc bại, Phù Lạc sẽ gánh vác toàn bộ, tuyệt đối không liên lụy tiểu thư nửa phần."
Phong Tiêm Tầm cười cười: "Mong phu nhân tha thứ cho sự cẩn thận của Tiêm Tầm, bởi vì Mặc Nguyệt Lâu là tổ truyền chi nghiệp, nên Tiêm Tầm muốn tận lực bảo vệ."
Hai người đối diện cười, đạt thành hiệp nghị.
Mặc Nguyệt Lâu quả nhiên cách biệt một trời so với Miên Hương Lâu mà Phù Lạc từng "Học nghệ"
Cô nương ở đây, ăn mặc sang trọng như phi tần trong cung. Kiểu dáng hợp thời, vải dệt tinh mỹ, Phù Lạc cảm thấy các cô nương nổi danh của Mặc Nguyệt Lâu có khi còn tự hào hơn cả những thiên kim tiểu thư
Không chỉ sống một mình một tiểu viện, nha hoàn hầu hạ tuỳ thân còn rất đông. Phong Tiêm Tầm còn mời người tới dạy học, từ cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú đến thành tựu văn hoá giáo dục, võ công, không gì không có, để mỗi khách nhân tới đây đều có thể tìm được một cô nương vừa ý.
Cô nương của Mặc Nguyệt Lâu tài hoa hơn người, nữ tử tài tình xuất chúng nhiều như sao trên trời, đếm không xuể
Phong Tiêm Tầm đối với cái cây hái ra tiền này, xem ra đã chi một số vốn rất lớn
Quần áo đúng mốt nhất, đồ trang sức tinh mỹ nhất, chỗ nghỉ của giai nhân là nơi hoa lệ nhất, tắm bằng sữa tươi, phấn mặt làm từ trân châu. Khi xuất môn dùng xe có màn lưu tô tinh xảo, vào cửa là có nha hoàn cẩn thận hầu hạ, từng bước đi tới đều tỏa hương hoa. Chân ngọc kia chỉ sợ là quá ít sử dụng, vì luôn mềm mại như của trẻ con vậy. Cho dù lúc Phù Lạc có là là Phù Phi, cũng không được hưởng thụ cuộc sống xa hoa lãng phí tới mức này. Khó trách Vân La tiểu thư của Mặc Nguyệt Lâu có thể trổ mã quý khí xinh đẹp như thế
Việc học của Phù Lạc sắp xếp dày đặc, trà nghệ, cầm kỳ thư họa, ca múa nhạc khí… Môn nữ công thật sự khó có thể thành công, nhưng ngay cả học nấu ăn là khó nhất Phù Lạc cũng có thể tạm ứng phó được
Học nấu ăn, không phải vì tiếp cận Long Hiên đế, mà vì nàng nghĩ khi trở lại hiện đại sẽ mở một nhà hàng, nói vậy buôn bán nhất định rất lãi. Ảo tưởng trở lại cuộc sống hiện đại vui thích ấy, khiến Phù Lạc có thêm động lực, ứng phó các loại học hành vất vả kia
Học thi họa giám thưởng, sau này cũng có thể đầu tư
Học trà nghệ, sau này biết đâu, lại có thể mở một quán trà nghệ thuật, cổ đại hiếm xuất hiện mấy thứ hiện đại gì đó, thì hiện đại cũng có thể ưa chuộng cổ điển lắm chứ?
Buổi tối Phù Lạc đi theo ma ma, tận mắt nhìn các kỹ nữ hầu hạ khách nhân theo thiên hình vạn trạng. Bí mật hồng bài đích thân tới giảng giải, khiến Phù Lạc tuy tự nhận là một người hiện đại phóng khoáng, cũng phải mở to mắt, mặt đỏ tim đập.
Dùng sữa tắm rửa, thoa hương hoa hồng, lại có người chuyên chăm sóc bàn chân, kết hợp với bí quyết làm đẹp mà Phù Lạc biết, cùng những bí quyết cung đình của Mặc Nguyệt Lâu, không tới ba tháng, Phù Lạc tựa như thay da đổi thịt, da dẻ mềm mại sáng bóng
Nếu vẻ đẹp trước kia là hiếm gặp, thì nay có thể nói là hoàn mỹ. Từ đầu đến chân không nơi nào không mềm mại như trẻ con, không nơi nào không phóng túng mị hoặc, không nơi nào không tỏa vẻ ma mỵ rực rỡ
Vô tình quan sát, vô tình học tập, vô tình bồi dưỡng, ngay cả Phong Tiêm Tầm cũng kinh ngạc trước sự đột phá của Phù Lạc
Một nữ nhân xấu xí đột nhiên thành mỹ nữ không khó, nhưng một tuyệt sắc mỹ nữ lại trở nên đẹp đến thế quả thực không thua gì lên trời, nói theo kiểu huyền huyễn thì, quả là đạt tới cảnh giới thiên tiên
"Cám ơn ngươi." Phù Lạc thật lòng cảm tạ Phong Tiêm Tầm.
"Nếu không giúp ngươi, ta nhất định sẽ hối hận." Phong Tiêm Tầm quyến rũ cười.
Phù Lạc vốn định rời đi như vậy, nhưng vẫn không nhịn được mà quan tâm:
"Vì sao lại cự tuyệt Hiên Dật, ta còn nghĩ hai người ~~" Phù Lạc nhớ tới Hiên Dật hiện giờ, ngày ngày uống rượu, lôi thôi nghèo túng, nàng chính là hâm mộ Phong Tiêm Tầm có thể có một người quan tâm mình như vậy. [*Mẹ kế đáng giận, dám không đồng ý cho ta một nam thứ ai gặp cũng yêu, khuynh quốc khuynh thành]
"Bởi vì theo lời tiên đoán của Phong thị, ta sẽ là mẫu nghi thiên hạ." Phong Tiêm Tầm bất đắc dĩ cười.
Lúc này đến lượt Phù Lạc kinh ngạc. Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Phong Tiêm Tầm, nàng khẳng định đó là sự thật, hơn nữa còn tin tưởng.
"Không cần hoài nghi, lời tiên đoán của Phong thị gia phả lần nào cũng ứng nghiệm."
"Cho nên ngươi mới cự tuyệt Hiên Dật, vậy, ngươi vì sao còn giúp ta?" Phù Lạc kinh ngạc.
"Bởi vì, nếu như có thể, ta thật sự không muốn trở thành mẫu nghi thiên hạ."
Phong Tiêm Tầm nhìn Phù Lạc, ánh mắt tràn ngập đau thương.
Phù Lạc chỉ có thể mỉm cười mà chống đỡ, trong lòng thầm nhủ, kỳ thật ta có thể lý giải suy nghĩ của ngươi. Đối với một nữ tử không màng tới hư vinh hoàng cung, Phù Lạc lại càng yêu thích hơn
Nghĩ tới bộ dáng Long Hiên đế và Phong Tiêm Tầm tay trong tay, thật xứng đôi biết mấy
Tâm tư của nàng, chợt chua xót, đau đớn kỳ lạ
Chẳng bao lâu nữa nàng cũng phải tin tưởng lời tiên đoán sao?
Nếu nàng đã có thể xuyên qua, vậy thì lời tiên đoán có lẽ cũng có thể biến thành sự thật.
Trở lại phủ đệ của Hiên Dật, nhìn hắn say rượu, Phù Lạc đi nhanh tiến lên đoạt lấy bầu rượu, đưa lên miệng uống rồi gục xuống
Chưa bao giờ Phù Lạc biết cảm giác uống rượu thế này, nghĩ tới việc sắp sửa trở lại hậu cung, nàng lại hậm hực khó chịu. Tối nay cứ cùng Hiên Dật nam nhân đáng thương này, uống thật say đi
Hiên Dật càng uống nhiều hơn,hai người đối ẩm, một người cười, còn một người khóc.
"Hiên Dật, đừng khóc, đến nhà ta đi, nơi đó những cô gái tốt xếp thành một bó to, muốn ôn nhu có ôn nhu, muốn quyến rũ có quyến rũ, muốn thế nào có thế ấy." Phù Lạc say rượu lau đi nước mắt của Hiên Dật, cùng nước mắt của chính mình.
"Quan trọng là, nơi đó không có hoàng đế." Phù Lạc nói thêm một câu.
"Không có hoàng đế, không có hoàng đế, vậy không có hoàng hậu, không có hoàng hậu." Hiên Dật vui vẻ kéo tay Phù Lạc
Phù Lạc cũng kéo tay hắn, vui vẻ xoay quanh: "Hiên dật, khiêu vũ, Hiên Dật, khiêu vũ đi."
Hai người như trẻ con xoay tròn, một tay cầm rượu, một tay loạn vũ.
"Hiên Dật, ta hát cho ngươi nghe nhé."
Xin hãy nhớ sự tốt đẹp của thiếp
Chàng là người đầu tiên thiếp tựa vào
Mộ mộ hướng hướng, nan xá khó khăn
Yêu chàng thiếp muốn yêu tới khi lão
Xin hãy quý trọng sự tốt đẹp của thiếp
Tình yêu của thiếp không phải quá sớm
Yêu trong thiêu đốt, trong mộng cũng cười
Yêu chàng thiếp muốn yêu tới khi lão
Thiếp biết trên thế gian không phải chuyện gì cũng thành công
Thiếp biết thế sự thay đổi khó có thể nắm bắt
Chẳng thể mãi mãi giống như khi xưa được
Sao không quay đầu lại,hãy quay đầu lại đi
Hãy nhìn thiếp thật kĩ
Có phải nàng ấy cũng tốt như vậy không
Chàng không cần cho thiếp biết điều đó đâu
Yêu không oán hận, không thể cưỡng cầu
Chỉ cần nhớ rõ sự tốt đẹp của thiếp…
Phù Lạc ngâm nga: "Yêu không oán hận, không thể cưỡng cầu, chỉ cần nhớ rõ sự tốt đẹp của ta."
Hiên Dật rơi lệ: "Yêu không oán hận..."
Đêm ấy hai người đối rượu cuồng ca, tự khiến lòng đau, tự cảm thụ sự ấm áp của đối phương, muốn khép lại đau đớn của chính mình.
"Nếu ta gặp ngươi trước, vậy thì tốt biết mấy, hoàng huynh cùng Tiêm Tầm, ngươi cùng ta." Hiên Dật vô tình xoa hai má Phù Lạc
"Nếu như vậy, ta mỗi ngày đều cùng ngươi uống rượu."
"Ta không cần một nữ tửu quỷ. Ta chỉ cần Tiêm Tầm, Tiêm Tầm ~~" Hiên Dật ngã xuống đất ngủ mất.
Phù Lạc lại uống mà không ngủ được, đứng lên hô to với Minh Nguyệt: "Nâng chén kiêu sầu sầu càng sầu, rút đao đoạn thủy thủy càng lưu."
Hiên Dật đang mơ màng ngủ, vẫn còn ứng phó nói thêm: "Nâng chén kiêu sầu sầu càng sầu."
Ngày tiếp theo, Phù Lạc khởi hành hồi kinh. Sau một năm rưỡi rời khỏi Long Hiên đế, nàng lại lựa chọn trở lại bên cạnh hắn…
/71
|