Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 270: Có phải cô yêu anh không

/305


Thật ra Dương Tuyết Tuyết đã sớm biết gia cảnh của Trình Dao, cũng biết cô gái này vì chuyện gia đình nên đặc biệt ghét những kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm người khác, vì vậy cô mới cố tình châm ngòi mâu thuẫn giữa cô ấy với Tô Vãn.

Còn mình thì ngồi xem ngao cò tranh nhau.

Tô Vãn, cho dù mày có chỗ dựa, nhưng những người đó chẳng lẽ lại vì mày mà lại dám đối đầu với cháu gái Bộ trưởng sao?

Tô Vãn vừa rời khỏi khu ký túc xá, đang cân nhắc phải đi đâu tiếp theo thì một chiếc Lamborghini đã từ từ lại gần, rồi dừng lại bên cạnh cô.

"Lên xe, anh chở em đi dạo."

Diệp Vân Thâm thả cửa kính xe xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười với cô.

Tô Vãn trề môi, kéo cửa xe chui vào ghế phụ: "Nếu anh của anh biết mỗi ngày anh đều tới tìm tôi thì nhất định sẽ giết chết tôi."

Diệp Vân Thâm cười: "Em trông có vẻ rất sợ ảnh nhỉ?"

"Đương nhiên là tôi sợ, hiện tại cái mạng của tôi đang nằm trong tay anh ấy, anh ta muốn tôi sống thì tôi sống, muốn tôi chết thì phải chết, như thế tôi có thể không sợ anh ta không?" Tô Vãn nhún vai với vẻ mặt đưa đám, trông như không còn gì luyến tiếc với cuộc sống này nữa.

Thật ra cô sợ nhất không phải sợ Diệp Dục Sâm giết mình mà là sợ anh ta ép mình phải sinh con cho.

Với tính khí thần kinh của tên đó, ai mà biết được hắn lại tức giận hay không.

"Em là sợ anh ấy hay là thích ảnh?" Diệp Vân Thâm hỏi lại, "Vãn Vãn, có phải em đã yêu anh của anh rồi?"

Tô Vãn sững sờ, rồi bật cười: "Sao có thể như thế? Mắt tôi không có mù mà, làm gì thích anh ta?"

"Thật sự là không có một chút cảm giác nào sao?"

Diệp Vân Thâm nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt xẹt qua ánh sáng, "Kể cả lúc anh ấy muốn cùng Susan hủy hôn rồi cưới em thì em cũng không động tâm chút nào sao, và không vì xúc động mà đồng ý gả cho ảnh chứ?"

Tô Vãn muốn nói đó là tất nhiên nhưng lời tới bên miệng rồi mà cô lại nuốt trở về.

Cô ngửa đầu nhìn nóc xe, im lặng một hồi lâu rồi mới thở dài: "Tôi sẽ không đồng ý gả cho anh ấy, có lẽ sẽ có chút xúc động nhưng tôi không phải người dễ bị cảm xúc chi phối."

Diệp Vân Thâm nhìn cô, đáy mắt hơi sâu.

"Được rồi, không nói tới anh trai thối của anh nữa, ngày đầu tiên đi học đại học em thấy thế nào?"

Cậu đổi chủ đề, cười hỏi một câu.

Nhắc tới là Tô Vãn lại suy sụp, chống cằm thở dài một tiếng, "Đừng nhắc nữa, thật kinh khủng."

"Có chuyện gì sao?" Diệp Vân Thâm nghiêng đầu qua.

"Đụng phải con chó cái lúc trước luôn đối đầu với tôi, lần này xui tới nỗi bị phân vào cùng một khu ký túc xá, nếu mà không chuyển ra, những ngày sau của tôi sẽ sống không thoải mái."

Cô càng nghĩ càng khó chịu, cùng Dương Tuyết Tuyết ở chung một phòng ký túc xá, cái việc này dùng từ xui xẻo còn chưa hình dung đủ.

"Đúng rồi, nói chút chuyện riêng nè, ngoại trừ anh trai Trình Vũ Lâm ra, cổ còn có anh chị em nào khác không? Có người nào gọi là Trình Dao không?"

Lúc cô vừa tới có nhìn sơ qua danh sách trực nhật, bên cạnh Dương Tuyết Tuyết còn có hai cái tên.

Người kia thì không tính nhưng cái tên Trình Dao, chậc, họ Trình...

Bây giờ cô tương đối nhạy cảm với họ này lắm.

"Dường như là có người đó, việc nhà cô ta anh cũng không rõ lắm, lát nữa anh nhờ người điều tra." Diệp Vân Thâm nhíu mày, cân nhắc kĩ càng, không đưa ra đáp án liền.

Tô Vãn gật đầu: "Cảm ơn."

___♡♡♡___

Editor: Alissa

Beta: Tiểu Nhân

/305

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status