Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 23 - Chương 23

/59


Edit: Chickenliverpate

Mộ Đông nhanh chóng chạy vào, vừa nhìn thấy bàn tay bị thương của chủ tử, liền hốt hoảng, hấp tấp chạy đi lấy hòm thuốc, A Chỉ cũng vội vàng chạy vào phòng, Mạt Nhi cơ trí, cũng lập tức đi vào theo, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt dọa người của Tôn Thạch Ngọc, ngay cả thỉnh an cũng không dám, chỉ biết yên lặng đứng bên cạnh chờ cơ hội mở miệng.

Tay chân Mộ Đông linh hoạt, nhanh chóng lấy hết mấy mảnh vụn ghim vào trong da thịt, sau khi khử trùng vết thương, liền rắc lên một lớp dược trị ngoại thương, rồi mới dùng vải băng lại.

Đỗ Phúc Hề vẫn quan sát Mộ Đông lau rửa vết thương cho Tôn Thạch Ngọc, nàng khẽ cau mày nhìn hắn rồi thở dài. Sao hắn lại không chịu đối diện với thực tế? Nếu nói trong lòng khó chịu, hắn có thể khó chịu hơn nàng sao? Hắn và Liên di nương phải là lưỡng tình tương duyệt mới có hài tử, trải qua bao nhiêu triền miên thì không cần phải nói rồi, nàng cảm thấy trong lòng trống trải, không thể diễn tả được đây là tư vị gì.

Liên di nương có hài tử của gia, chuyện này có đáng phải tức giận đến như vậy hay không? Nàng thật sự không hiểu, coi như hiện tại hắn đã không còn thích Liên di nương, nhưng hài tử đó cũng là cốt nhục của hắn, hắn lại chưa có con nối dòng, thân là Thế tử, duy trì hương hỏa cho Lan Dương vương phủ chính là nhiệm vụ cấp bách nhất hiện nay. Nếu không có con thừa tự, e rằng vị trí Thế tử sẽ khó mà giữ được, vì sao hắn lại không vui khi Liên di nương mang thai?

Nàng hãy nghe cho kỹ. Tôn Thạch Ngọc không nhìn nàng, nhưng giọng điệu đột nhiên trở nên trầm thấp. Đứa bé không phải của ta, không một chút quan hệ nào với ta.

Đỗ Phúc Hề nghe xong, không có lời nào để nói, hắn đang nói cái gì vậy?

Tốt nhất là vậy! Nàng đột ngột đứng dậy. Mặc kệ hắn có thừa nhận hay không, trong bụng Liên di nương cũng đang mang hài tử của hắn, cứ xấu xa phủi sạch như vậy cũng vô dụng, nàng trầm giọng: Đi thôi! Đi nhìn một cái, ít nhất cũng phải khiến nàng ấy ăn một chút gì.

Đối với Liên di nương, nàng rất quan tâm, đối với chuyện Liên di nương đang mang cốt nhục của hắn, nàng càng khó chịu không thể nào diễn tả, thậm chí là. . . . đau lòng, cả trái tim giống như sắp nổ tung, nhưng nàng là nữ chủ nhân của Noãn Xuân các, tương lai chính là chủ mẫu của vương phủ, thân phận thế tử phi vẫn sờ sờ ra đó, thiếp thất của thế tử cũng do nàng quản lí, nàng không thể để trong viện gây ầm ĩ đến mạng người, đến lúc đó một xác hai mạng, nàng cũng không thể giao phó với Vương gia và Vương phi.

Đã nói là không quan hệ với ta, không đi. Tôn Thạch Ngọc cau mày thật chặt, quyết tâm tuyệt đối không nhận hài tử đó trước mặt Đỗ Phúc Hề.

Hắn biết làm như vậy là không nói đạo lý, nhưng hắn cũng chẳng cần hợp tình lý làm cái quái gì, lúc nãy, ngay khi nàng biết tin đó, đã nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập bi thương, sao hắn lại không nhìn ra? Mặc kệ như thế nào, hắn tuyệt đối không đi gặp Liên di nương!

Ta nói này, tướng công, chàng thật sự không đi? Đỗ Phúc Hề hoàn toàn hết ý kiến.

Cái gì không có quan hệ với hắn? Hắn kiên quyết nói như vậy, ai có biện pháp gây khó dễ cho hắn, chẳng lẽ muốn lôi hắn đi luôn sao?

Tôn Thạch Ngọc nhíu chặt mày kiếm, mím chặt môi, rồi khó chịu nói: Không đi.

Nàng kìm nén tức giận: Vậy thiếp đi.

Ai ngờ hắn lại dùng cánh tay không bị thương mà kéo tay nàng lại, quét ánh mắt lạnh lùng sang Mạt Nhi.

Sắp dùng bữa tối rồi, tay ta lại không tiện sử dụng, nàng phải ở đây giúp ta dùng bữa, không được đi đâu hết.

Đỗ Phúc Hề lập tức nổi giận: Không phải bởi vì thân thể nàng ấy đang hoài thai, mà bởi vì đối với tất cả những chuyện xảy ra trong viện này, thiếp đều phải có trách nhiệm, cho nên nhất định phải đi! Nói xong liền gạt tay hắn ra rồi rời đi.

Khi nàng đến chỗ của Liên di nương thì Vương phi đã có mặt ở đó, tình huống này khiến nàng cảm thấy có phần rối rắm, nàng có thể lý giải rằng Liên di nương đã cho người gọi Vương phi đến đây, như vậy Vương phi mới có thể làm chủ cho nàng ấy, hiện tại nàng ấy đang hoài thai đứa con thừa tự tôn quý của vương phủ, sao có thể để cho người ta đối xử một cách tùy tiện như vậy?

Tức phụ gặp qua mẫu phi. Nàng cung kính thi lễ với vương phi, rồi đưa mắt nhìn đến một hộp trang sức bằng gấm đang được mở ra ở trên giường, bên trong là một đôi vòng tay vàng ròng tinh xảo, không cần nghĩ cũng biết là vương phi mới vừa thưởng cho Liên di nương.

Quả nhiên là mẫu bằng tử quý! Tôn Thạch Ngọc vốn muốn


/59

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status